Tạ Giải rất bi phẫn!
Nếu nói lần thứ nhất thua là vì mình chủ quan, vậy lần thứ hai này là gì? Quả thực thua mà không hiểu vì sao mình thua, thậm chí còn không biết chuyện gì xảy ra là đã ngất xỉu. Hắn còn sờ sờ bả vai Đường Vũ Lân, vải áo vẫn còn vết rách, nhưng vết thương trên da thì đã biến mất.
Có bí mật, tên khốn này nhất định có bí mật!
Cái ánh sáng vàng đó là cái gì? Tạ Giải hắng giọng, cuối cùng cũng đã nói được rõ ràng.
Kim Quang (ánh sáng vàng)? Kim Quang là Hồn Linh của ta! Cánh tay Đường Vũ Lân lóe lên, Thảo Xà Kim Quang màu vàng đất xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Ta nói là ánh sáng vàng từ trong người ngươi chui ra kia! Tạ Giải phẫn nộ. Thằng khốn này không chỉ vũ nhục thân thể mình, mà còn vũ nhục trí tuệ của mình, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Đường Vũ Lân cười khổ: Nếu ta bảo không biết, ngươi có tin không?
Tạ Giải hừ một tiếng, biểu đạt thái độ của mình.
Trở lại ký túc xá, Vân Tiểu và Chu Trường Khê há hốc mồm nhìn Đường Vũ Lân hạ Tạ Giải từ trên lưng xuống giường.
Chu Trường Khê rất thẳng thắn: Hắn muốn đánh ngươi, ngươi còn cõng hắn trở về?
Má Tạ Giải sưng phù, đủ chứng minh ai thắng ai thua.
Buổi sáng lúc tự giới thiệu, không phải tên này khoe mình Hồn Lực cấp mười tám à?
Người ta bỏ tiền ra mà! Đường Vũ Lân thuận miệng đáp, sau đó vội hỏi Vân Tiểu: Hết giờ ăn cơm tối chưa?
Vân Tiểu nhìn đồng hồ, Vẫn chưa, nhưng sắp hết.
Đường Vũ Lân trong nháy mắt đã biến mất.
Này, ngươi lại thua nữa? Chu Trường Khê hỏi Tạ Giải.
Tạ Giải trừng mắt, Chẳng qua là chủ quan mà thôi. Lần tới ta nhất định sẽ thắng! hắn cố gắng đứng dậy. Mặt sưng thế này, không đi trị liệu sao được?
Không được để mặt xấu, không được để mặt xấu, không được để mặt xấu, chuyện quan trọng, phải nhấn mạnh ba lần.
Lúc Đường Vũ Lân ăn tới bát mì thứ mười sáu, sư phụ nhà bếp không nhịn được hỏi: Bạn nhỏ, ngươi không phải vì sợ bị người khác nhìn thấy nên mới tới muộn đấy chứ. Chúng ta sắp hết giờ làm rồi.
Đường Vũ Lân ngại ngùng cúi đầu, Xin lỗi đầu bếp thúc thúc, hôm nay đã tới chậm. Sau này sẽ không xảy ra vậy nữa. Cho ta ăn thêm một bát nữa thôi.
Đầu bếp cười: Ăn nữa cũng không sao, món ăn Bính miễn phí mà, cũng không giới hạn số lượng. Nhưng ngươi nhắm chừng còn ăn được bao nhiêu nữa?
Đường Vũ Lân sờ bụng, hồi trưa không ăn cơm, hôm nay còn đánh nhau, rất đói, Chắc là nhiều lắm ạ.
Đầu bếp nói: Ngươi tới trễ cũng có chỗ tốt, món ăn Ất bên kia vẫn còn thừa một chút, dù sao cũng chẳng còn ai mua, ngươi ăn cả đi, để khỏi lãng phí.
Một tô mì to, thêm nửa tô thịt hầm, bưng qua cho Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân vốn không có khả năng chống cự với đồ ăn, nó cám ơn đầu bếp, rồi cắm đầu vào ăn. Thịt hầm này chẳng biết là thịt gì, nhai khá dai, hương vị chỉ bình thường, nhưng ăn xong thì trong bụng ấm áp dễ chịu, thể lực tiêu hao ban ngày, rõ ràng đã khôi phục được một chút.
Món ăn Ất đã tốt như vậy, vậy món ăn Giáp sẽ tới mức nào?
Đường Vũ Lân nước miếng, liếc qua chỗ để món ăn Giáp, lắc lắc đầu, đó không phải thứ mình được ăn.
Đợi sau này nhận công tác ở Hiệp hội Đoán Tạo Sư rồi, kiếm nhiều tiền rồi tính. Nhưng mà, tiền đó còn phải để dành mua Hồn Linh nữa.
Một trăm vạn sẽ mua được một cái Hồn Linh trăm năm, đó chính là mục tiêu của nó.
Trở lại ký túc xá, Tạ Giải không còn trong phòng, Đường Vũ Lân cũng không để ý, tên kia tuy ngạo mạn, kiêu ngạo, nhưng không quá phận. Cứ nhì hắn chuyển mũi dao thành cán dao là biết.
Vân Tiểu đã bắt đầu minh tưởng, Chu Trường Khê vẫn còn chưa, thấy nó trở về, lập tức từ giường nằm nhô đầu ra, Đường Vũ Lân, Tạ Giải không phải Hồn Sư cấp mười tám à? Sao ngươi thắng hắn được thế? hắn ngày càng tò mò về cái kẻ mạnh hơn cả mình và bạn cùng phòng.
Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nói: Kỳ thật, ta cũng không biết.
Hắn đúng là không biết, chuyện người mọc vảy làm sao mà nói? Lúc tỉnh lại, người nó đã trở lại bình thường, dù dùng cách gì cũng không làm vảy vàng xuất hiện nữa. Nó chỉ mơ hồ nhớ là, lúc đó cả người rất nóng, sau đó xuất hiện vảy vàng, cánh tay phải cũng trở nên đầy sức mạnh, rồi sau đó thần chí mơ hồ, không khống chế được cơ thể mình nữa, lúc đó hình như còn có cảm giác bạo ngược trong đầu.
Nếu không phải nó có ý chí kiên định, sợ là đã làm nguy hiểm cho người khác.
Nhưng mà, vảy vàng đó rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ thật do Võ Hồn biến dị mang tới? Tiểu Thảo Xà Kim Quang không phải phế Hồn Linh, mà là một tồn tại thần bí?
Nhưng nó nhìn mãi, cũng không nhìn ra Kim Quang có chỗ nào khác thường hay cường hãn!
Vậy vảy vàng từ đâu mà ra? Không lẽ lúc nào mình bị thương nó mới xuất hiện?
Đường Vũ Lân lấy cây kim may đồ, đâm vào mình một cái.
Đau quá! Một giọt máu tươi chảy ra.
Nhưng. . .
Vảy vàng không xuất hiện.
Hắn không tin tà, chẳng lẽ mình đâm nhẹ quá? Lại đâm thêm một cái.
Vẫn không thấy. . .
Minh tưởng tìm xem!
Tập trung suy nghĩ minh tưởng, vận chuyển Hồn Lực tìm luồng sức nóng kì dị kia. Một vòng vận chuyển nhanh chóng hoàn tất, nhưng vẫn chẳng tìm thấy gì.
Thật là kì quái! Đường Vũ Lân lại gọi Tiểu Thảo Xà Kim Quang ra, nhìn tới nhìn lui. Nhìn mãi mà chả thấy cái tên này có chấn động năng lượng hay chỗ nào có thể mang thức sức mạnh cường đại.
Sáng sớm.
Lúc Đường Vũ Lân chấm dứt minh tưởng, đã thấy Tạ Giải đang minh tưởng đối diện. Mặt đã bớt sưng rất nhiều, nhưng sắc mặt rất khó chịu, bị đánh mà, vẫn còn tức giận.
Dùng tiền để bị đánh, chuyện như thế ai mà vui . .
Nếu nói lần thứ nhất thua là vì mình chủ quan, vậy lần thứ hai này là gì? Quả thực thua mà không hiểu vì sao mình thua, thậm chí còn không biết chuyện gì xảy ra là đã ngất xỉu. Hắn còn sờ sờ bả vai Đường Vũ Lân, vải áo vẫn còn vết rách, nhưng vết thương trên da thì đã biến mất.
Có bí mật, tên khốn này nhất định có bí mật!
Cái ánh sáng vàng đó là cái gì? Tạ Giải hắng giọng, cuối cùng cũng đã nói được rõ ràng.
Kim Quang (ánh sáng vàng)? Kim Quang là Hồn Linh của ta! Cánh tay Đường Vũ Lân lóe lên, Thảo Xà Kim Quang màu vàng đất xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Ta nói là ánh sáng vàng từ trong người ngươi chui ra kia! Tạ Giải phẫn nộ. Thằng khốn này không chỉ vũ nhục thân thể mình, mà còn vũ nhục trí tuệ của mình, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Đường Vũ Lân cười khổ: Nếu ta bảo không biết, ngươi có tin không?
Tạ Giải hừ một tiếng, biểu đạt thái độ của mình.
Trở lại ký túc xá, Vân Tiểu và Chu Trường Khê há hốc mồm nhìn Đường Vũ Lân hạ Tạ Giải từ trên lưng xuống giường.
Chu Trường Khê rất thẳng thắn: Hắn muốn đánh ngươi, ngươi còn cõng hắn trở về?
Má Tạ Giải sưng phù, đủ chứng minh ai thắng ai thua.
Buổi sáng lúc tự giới thiệu, không phải tên này khoe mình Hồn Lực cấp mười tám à?
Người ta bỏ tiền ra mà! Đường Vũ Lân thuận miệng đáp, sau đó vội hỏi Vân Tiểu: Hết giờ ăn cơm tối chưa?
Vân Tiểu nhìn đồng hồ, Vẫn chưa, nhưng sắp hết.
Đường Vũ Lân trong nháy mắt đã biến mất.
Này, ngươi lại thua nữa? Chu Trường Khê hỏi Tạ Giải.
Tạ Giải trừng mắt, Chẳng qua là chủ quan mà thôi. Lần tới ta nhất định sẽ thắng! hắn cố gắng đứng dậy. Mặt sưng thế này, không đi trị liệu sao được?
Không được để mặt xấu, không được để mặt xấu, không được để mặt xấu, chuyện quan trọng, phải nhấn mạnh ba lần.
Lúc Đường Vũ Lân ăn tới bát mì thứ mười sáu, sư phụ nhà bếp không nhịn được hỏi: Bạn nhỏ, ngươi không phải vì sợ bị người khác nhìn thấy nên mới tới muộn đấy chứ. Chúng ta sắp hết giờ làm rồi.
Đường Vũ Lân ngại ngùng cúi đầu, Xin lỗi đầu bếp thúc thúc, hôm nay đã tới chậm. Sau này sẽ không xảy ra vậy nữa. Cho ta ăn thêm một bát nữa thôi.
Đầu bếp cười: Ăn nữa cũng không sao, món ăn Bính miễn phí mà, cũng không giới hạn số lượng. Nhưng ngươi nhắm chừng còn ăn được bao nhiêu nữa?
Đường Vũ Lân sờ bụng, hồi trưa không ăn cơm, hôm nay còn đánh nhau, rất đói, Chắc là nhiều lắm ạ.
Đầu bếp nói: Ngươi tới trễ cũng có chỗ tốt, món ăn Ất bên kia vẫn còn thừa một chút, dù sao cũng chẳng còn ai mua, ngươi ăn cả đi, để khỏi lãng phí.
Một tô mì to, thêm nửa tô thịt hầm, bưng qua cho Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân vốn không có khả năng chống cự với đồ ăn, nó cám ơn đầu bếp, rồi cắm đầu vào ăn. Thịt hầm này chẳng biết là thịt gì, nhai khá dai, hương vị chỉ bình thường, nhưng ăn xong thì trong bụng ấm áp dễ chịu, thể lực tiêu hao ban ngày, rõ ràng đã khôi phục được một chút.
Món ăn Ất đã tốt như vậy, vậy món ăn Giáp sẽ tới mức nào?
Đường Vũ Lân nước miếng, liếc qua chỗ để món ăn Giáp, lắc lắc đầu, đó không phải thứ mình được ăn.
Đợi sau này nhận công tác ở Hiệp hội Đoán Tạo Sư rồi, kiếm nhiều tiền rồi tính. Nhưng mà, tiền đó còn phải để dành mua Hồn Linh nữa.
Một trăm vạn sẽ mua được một cái Hồn Linh trăm năm, đó chính là mục tiêu của nó.
Trở lại ký túc xá, Tạ Giải không còn trong phòng, Đường Vũ Lân cũng không để ý, tên kia tuy ngạo mạn, kiêu ngạo, nhưng không quá phận. Cứ nhì hắn chuyển mũi dao thành cán dao là biết.
Vân Tiểu đã bắt đầu minh tưởng, Chu Trường Khê vẫn còn chưa, thấy nó trở về, lập tức từ giường nằm nhô đầu ra, Đường Vũ Lân, Tạ Giải không phải Hồn Sư cấp mười tám à? Sao ngươi thắng hắn được thế? hắn ngày càng tò mò về cái kẻ mạnh hơn cả mình và bạn cùng phòng.
Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nói: Kỳ thật, ta cũng không biết.
Hắn đúng là không biết, chuyện người mọc vảy làm sao mà nói? Lúc tỉnh lại, người nó đã trở lại bình thường, dù dùng cách gì cũng không làm vảy vàng xuất hiện nữa. Nó chỉ mơ hồ nhớ là, lúc đó cả người rất nóng, sau đó xuất hiện vảy vàng, cánh tay phải cũng trở nên đầy sức mạnh, rồi sau đó thần chí mơ hồ, không khống chế được cơ thể mình nữa, lúc đó hình như còn có cảm giác bạo ngược trong đầu.
Nếu không phải nó có ý chí kiên định, sợ là đã làm nguy hiểm cho người khác.
Nhưng mà, vảy vàng đó rốt cuộc là cái gì? Chẳng lẽ thật do Võ Hồn biến dị mang tới? Tiểu Thảo Xà Kim Quang không phải phế Hồn Linh, mà là một tồn tại thần bí?
Nhưng nó nhìn mãi, cũng không nhìn ra Kim Quang có chỗ nào khác thường hay cường hãn!
Vậy vảy vàng từ đâu mà ra? Không lẽ lúc nào mình bị thương nó mới xuất hiện?
Đường Vũ Lân lấy cây kim may đồ, đâm vào mình một cái.
Đau quá! Một giọt máu tươi chảy ra.
Nhưng. . .
Vảy vàng không xuất hiện.
Hắn không tin tà, chẳng lẽ mình đâm nhẹ quá? Lại đâm thêm một cái.
Vẫn không thấy. . .
Minh tưởng tìm xem!
Tập trung suy nghĩ minh tưởng, vận chuyển Hồn Lực tìm luồng sức nóng kì dị kia. Một vòng vận chuyển nhanh chóng hoàn tất, nhưng vẫn chẳng tìm thấy gì.
Thật là kì quái! Đường Vũ Lân lại gọi Tiểu Thảo Xà Kim Quang ra, nhìn tới nhìn lui. Nhìn mãi mà chả thấy cái tên này có chấn động năng lượng hay chỗ nào có thể mang thức sức mạnh cường đại.
Sáng sớm.
Lúc Đường Vũ Lân chấm dứt minh tưởng, đã thấy Tạ Giải đang minh tưởng đối diện. Mặt đã bớt sưng rất nhiều, nhưng sắc mặt rất khó chịu, bị đánh mà, vẫn còn tức giận.
Dùng tiền để bị đánh, chuyện như thế ai mà vui . .
/614
|