Võ Đông Thăng lái xe đến một phòng khám, ánh sáng đèn chiếu sáng qua kính xe. Anh theo thói quen đỗ xe vào bãi rồi thuần thục tiến vào bên trong. Cảm giác quen thuộc chảy về, nơi đây đã trở thành điểm dừng chân mỗi tuần trong suốt thời gian qua. Chờ đợi Võ Đông Thăng là một bác sĩ nam trạc tuổi anh, người đã trở thành một người bạn tin cậy, không chỉ là bác sĩ tâm lý.
“Bác sĩ Trần, xin chào,” Võ Đông Thăng mở lời khi bước vào phòng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự mệt mỏi.
“Bác sĩ Trần” là Trần Hữu Nghị, một chuyên gia tâm lý nổi tiếng trong lĩnh vực trị liệu cho những người mắc chứng trầm cảm và lo âu. Trần Hữu Nghị mỉm cười, mời Võ Đông Thăng ngồi xuống ghế đối diện.
“ Chào anh Thăng, tình trạng thế nào?” Trần Hữu Nghị hỏi, ánh mắt quan tâm dõi theo từng cử chỉ của bệnh nhân.
Võ Đông Thăng thở dài, đưa tay vuốt tóc. “Cũng như mọi khi thôi, ban ngày làm việc đến kiệt sức, đêm tới vẫn không ngủ được “
Trần Hữu Nghị nhíu mày, ghi chú vào sổ tay. “Anh có còn gặp ác mộng không?”
Võ Đông Thăng gật đầu, mắt nhìn xa xăm.
“Hoặc là không ngủ được hoặc là ngủ sẽ mơ thấy những chuyện lúc trước dường như không thể thoát ra được.”
Hữu Nghị thở dài, biết rằng hành trình của Võ Đông Thăng để vượt qua nỗi đau này không hề dễ dàng.
“Anh đã thử các phương pháp thư giãn trước khi ngủ mà tôi giới thiệu chưa?”
“Đã thử, nhưng như không có tác dụng. Tôi cảm thấy mình đang dần mất kiểm soát” Võ Đông Thăng thừa nhận, giọng nói chứa đựng sự bất lực.
“Anh Thăng, việc mất ngủ và gặp ác mộng là dấu hiệu của stress và trầm cảm nặng. Anh cần phải kiên nhẫn và không nên từ bỏ việc tìm kiếm giải pháp,” Hữu Nghị nói, giọng đầy khích lệ.
“Chúng ta cần phải điều chỉnh phương pháp điều trị, có thể kết hợp thêm một số liệu pháp khác như thiền định hoặc liệu pháp hành vi nhận thức.”
Võ Đông Thăng nhìn thẳng vào mắt Hữu Nghị, cảm thấy một chút hy vọng. “Anh nghĩ rằng điều đó có thể giúp tôi sao?”
“Tôi tin rằng nếu anh kiên nhẫn và đồng lòng với tôi, chúng ta sẽ tìm được cách giúp anh vượt qua giai độ khác.”
Trần Hữu Nghị là bác sĩ đồng hành cùng Võ Đông Thăng đã một thời gian dài, hiểu rõ bệnh tình của anh nhưng không hiểu được nguyên nhân dẫn đến bệnh trạng. Võ Đông Thăng không bao giờ nói rõ, nhưng Trần Hữu Nghị mơ hồ đoán được nó có liên quan tới một người đặc biệt trong quá khứ của anh.
Trần Hữu Nghị kê thuốc cho anh, không quên dặn dò liều lượng cẩn thận.
“ Lần này có một loại thuốc đặc biệt hy vọng sẽ cải thiện được bệnh tình của anh “
Võ Đông Thăng lướt qua đơn thuốc nhìn thấy cái tên quen thuộc
“ Duloxetine là thuốc chống trầm cảm mà “
Trần Hữu Nghị giật mình trước sự hiểu biết của anh
“ Cái này anh cũng biết? “
Sao Võ Đông Thăng lại không biết được, tất cả những thứ có liên quan đến cô anh đều nhớ rất rõ.
“ Có một bài hát tên là Duloxetine của tớ, bác sĩ có biết không? “
Trần Hữu Nghị gật đầu
“ Có nghe qua, cũng lâu rồi “
Bài hát đó là thứ giúp Võ Đông Thăng nhận ra Khả Ny chính là nữ thần trong lòng mình. Bài hát giúp anh phát hiện ra thân phận của cô, những năm này anh nghe lại rất nhiều bài hát của cô
“Duloxetine của tớ “ là một trong số đó.
Võ Đông Thăng mỉm cười nhận lấy toa thuốc từ tay Trần Hữu Nghị, anh nói
“ Duloxetine của tôi không phải là một liều thuốc, chờ người đó trở về mấy thứ thuốc này của bác sĩ tôi đều không cần dùng đến nữa. “
Nói rồi đứng dậy bỏ đi, để lại Trần Hữu Nghị ngồi đó, suy nghĩ về lời nói đầy ẩn ý của bệnh nhân.
Võ Đông Thăng nói đúng, Duloxetine của anh không phải là thuốc…mà là một con người.
…
Võ Đông Thăng lái xe suốt đêm, chiếc xe lướt qua những con đường vắng lặng, ánh đèn đường hắt lên từng mảng sáng tối trên khuôn mặt trầm ngâm của anh. Con đường dẫn về thôn Giao Thủy, nơi anh và Khả Ny đã từng trải qua những ngày tháng hạnh phúc trở nên mờ ảo trong bóng đêm.
Anh dừng xe trước ngôi nhà nhỏ, mái ngói đã bạc màu theo thời gian, nhưng với Võ Đông Thăng, đây là nơi lưu giữ những khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời anh. Anh bước xuống xe, tiếng động của giày chạm vào nền đất vang lên trong không gian yên tĩnh. Anh chậm rãi bước tới cánh cửa gỗ, khẽ mở ra và bước vào bên trong.
Mọi thứ vẫn như ngày nào, tất cả đều được anh bảo quản vô cùng cẩn trọng, chỉ là không có cô không gian thêm phần tĩnh lặng và lạnh lẽo. Võ Đông Thăng đi dạo quanh ngôi nhà, từng kỷ niệm lần lượt hiện về trong tâm trí anh.
Anh dừng lại trước khung ảnh đặt trên bàn, trong ảnh là anh và Khả Ny, hai người cười rạng rỡ dưới ánh nắng. Những ngày tháng vui vẻ ấy, tưởng chừng như chỉ mới hôm qua, nhưng nay đã trở thành ký ức xa xôi. Võ Đông Thăng nhẹ nhàng lau lớp bụi mờ bám trên khung ảnh, ánh mắt anh trở nên mơ màng.
Anh tiếp tục đi đến phòng khách, nơi mà anh và Khả Ny đã từng ngồi cùng nhau, chia sẻ những câu chuyện, những ước mơ và hy vọng. Anh nhớ lại những buổi chiều họ cùng nhau pha trà, ngồi bên cửa sổ ngắm hoàng hôn buông xuống, cảm nhận sự yên bình và hạnh phúc lan tỏa. Võ Đông Thăng ngồi xuống ghế sofa, nơi mà cả hai đã nằm với nhau nói những lời ước hẹn, cảm nhận một nỗi đau nhói lên trong tim.
“ Ny à, em đang làm gì? Em có biết anh nhớ em đến cỡ nào không?” Anh thì thầm, giọng nói đầy nghẹn ngào và tiếc nuối.
Anh đứng dậy, bước vào phòng ngủ. Chiếc giường vẫn còn đó, gọn gàng nhưng lạnh lẽo. Anh nhớ lại những đêm họ nằm bên nhau, nói chuyện đến khuya, cười đùa và trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào. Anh ngồi xuống giường, cảm nhận sự trống trải và cô đơn bao trùm lấy mình.
“Anh đã hứa sẽ bảo vệ em, sẽ luôn bên cạnh em. Nhưng em lại không cho anh cơ hội để giữ lời hứa đó.”
Những lời tự trách này tràn ngập trong tâm trí của Võ Đông Thăng. Anh hối tiếc, hối tiếc về những lúc anh không thể hiểu và không thể làm được nhiều hơn để bảo vệ người mình yêu. Nếu như anh có thể, nếu như anh biết cách, có lẽ mọi chuyện đã không trở nên phức tạp như vậy. Anh cảm thấy tiếc nuối về những lời nói không thể nói, những việc không thể làm, những cơ hội đã trôi qua vô cùng tiếc nuối.
“Bác sĩ Trần, xin chào,” Võ Đông Thăng mở lời khi bước vào phòng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự mệt mỏi.
“Bác sĩ Trần” là Trần Hữu Nghị, một chuyên gia tâm lý nổi tiếng trong lĩnh vực trị liệu cho những người mắc chứng trầm cảm và lo âu. Trần Hữu Nghị mỉm cười, mời Võ Đông Thăng ngồi xuống ghế đối diện.
“ Chào anh Thăng, tình trạng thế nào?” Trần Hữu Nghị hỏi, ánh mắt quan tâm dõi theo từng cử chỉ của bệnh nhân.
Võ Đông Thăng thở dài, đưa tay vuốt tóc. “Cũng như mọi khi thôi, ban ngày làm việc đến kiệt sức, đêm tới vẫn không ngủ được “
Trần Hữu Nghị nhíu mày, ghi chú vào sổ tay. “Anh có còn gặp ác mộng không?”
Võ Đông Thăng gật đầu, mắt nhìn xa xăm.
“Hoặc là không ngủ được hoặc là ngủ sẽ mơ thấy những chuyện lúc trước dường như không thể thoát ra được.”
Hữu Nghị thở dài, biết rằng hành trình của Võ Đông Thăng để vượt qua nỗi đau này không hề dễ dàng.
“Anh đã thử các phương pháp thư giãn trước khi ngủ mà tôi giới thiệu chưa?”
“Đã thử, nhưng như không có tác dụng. Tôi cảm thấy mình đang dần mất kiểm soát” Võ Đông Thăng thừa nhận, giọng nói chứa đựng sự bất lực.
“Anh Thăng, việc mất ngủ và gặp ác mộng là dấu hiệu của stress và trầm cảm nặng. Anh cần phải kiên nhẫn và không nên từ bỏ việc tìm kiếm giải pháp,” Hữu Nghị nói, giọng đầy khích lệ.
“Chúng ta cần phải điều chỉnh phương pháp điều trị, có thể kết hợp thêm một số liệu pháp khác như thiền định hoặc liệu pháp hành vi nhận thức.”
Võ Đông Thăng nhìn thẳng vào mắt Hữu Nghị, cảm thấy một chút hy vọng. “Anh nghĩ rằng điều đó có thể giúp tôi sao?”
“Tôi tin rằng nếu anh kiên nhẫn và đồng lòng với tôi, chúng ta sẽ tìm được cách giúp anh vượt qua giai độ khác.”
Trần Hữu Nghị là bác sĩ đồng hành cùng Võ Đông Thăng đã một thời gian dài, hiểu rõ bệnh tình của anh nhưng không hiểu được nguyên nhân dẫn đến bệnh trạng. Võ Đông Thăng không bao giờ nói rõ, nhưng Trần Hữu Nghị mơ hồ đoán được nó có liên quan tới một người đặc biệt trong quá khứ của anh.
Trần Hữu Nghị kê thuốc cho anh, không quên dặn dò liều lượng cẩn thận.
“ Lần này có một loại thuốc đặc biệt hy vọng sẽ cải thiện được bệnh tình của anh “
Võ Đông Thăng lướt qua đơn thuốc nhìn thấy cái tên quen thuộc
“ Duloxetine là thuốc chống trầm cảm mà “
Trần Hữu Nghị giật mình trước sự hiểu biết của anh
“ Cái này anh cũng biết? “
Sao Võ Đông Thăng lại không biết được, tất cả những thứ có liên quan đến cô anh đều nhớ rất rõ.
“ Có một bài hát tên là Duloxetine của tớ, bác sĩ có biết không? “
Trần Hữu Nghị gật đầu
“ Có nghe qua, cũng lâu rồi “
Bài hát đó là thứ giúp Võ Đông Thăng nhận ra Khả Ny chính là nữ thần trong lòng mình. Bài hát giúp anh phát hiện ra thân phận của cô, những năm này anh nghe lại rất nhiều bài hát của cô
“Duloxetine của tớ “ là một trong số đó.
Võ Đông Thăng mỉm cười nhận lấy toa thuốc từ tay Trần Hữu Nghị, anh nói
“ Duloxetine của tôi không phải là một liều thuốc, chờ người đó trở về mấy thứ thuốc này của bác sĩ tôi đều không cần dùng đến nữa. “
Nói rồi đứng dậy bỏ đi, để lại Trần Hữu Nghị ngồi đó, suy nghĩ về lời nói đầy ẩn ý của bệnh nhân.
Võ Đông Thăng nói đúng, Duloxetine của anh không phải là thuốc…mà là một con người.
…
Võ Đông Thăng lái xe suốt đêm, chiếc xe lướt qua những con đường vắng lặng, ánh đèn đường hắt lên từng mảng sáng tối trên khuôn mặt trầm ngâm của anh. Con đường dẫn về thôn Giao Thủy, nơi anh và Khả Ny đã từng trải qua những ngày tháng hạnh phúc trở nên mờ ảo trong bóng đêm.
Anh dừng xe trước ngôi nhà nhỏ, mái ngói đã bạc màu theo thời gian, nhưng với Võ Đông Thăng, đây là nơi lưu giữ những khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời anh. Anh bước xuống xe, tiếng động của giày chạm vào nền đất vang lên trong không gian yên tĩnh. Anh chậm rãi bước tới cánh cửa gỗ, khẽ mở ra và bước vào bên trong.
Mọi thứ vẫn như ngày nào, tất cả đều được anh bảo quản vô cùng cẩn trọng, chỉ là không có cô không gian thêm phần tĩnh lặng và lạnh lẽo. Võ Đông Thăng đi dạo quanh ngôi nhà, từng kỷ niệm lần lượt hiện về trong tâm trí anh.
Anh dừng lại trước khung ảnh đặt trên bàn, trong ảnh là anh và Khả Ny, hai người cười rạng rỡ dưới ánh nắng. Những ngày tháng vui vẻ ấy, tưởng chừng như chỉ mới hôm qua, nhưng nay đã trở thành ký ức xa xôi. Võ Đông Thăng nhẹ nhàng lau lớp bụi mờ bám trên khung ảnh, ánh mắt anh trở nên mơ màng.
Anh tiếp tục đi đến phòng khách, nơi mà anh và Khả Ny đã từng ngồi cùng nhau, chia sẻ những câu chuyện, những ước mơ và hy vọng. Anh nhớ lại những buổi chiều họ cùng nhau pha trà, ngồi bên cửa sổ ngắm hoàng hôn buông xuống, cảm nhận sự yên bình và hạnh phúc lan tỏa. Võ Đông Thăng ngồi xuống ghế sofa, nơi mà cả hai đã nằm với nhau nói những lời ước hẹn, cảm nhận một nỗi đau nhói lên trong tim.
“ Ny à, em đang làm gì? Em có biết anh nhớ em đến cỡ nào không?” Anh thì thầm, giọng nói đầy nghẹn ngào và tiếc nuối.
Anh đứng dậy, bước vào phòng ngủ. Chiếc giường vẫn còn đó, gọn gàng nhưng lạnh lẽo. Anh nhớ lại những đêm họ nằm bên nhau, nói chuyện đến khuya, cười đùa và trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào. Anh ngồi xuống giường, cảm nhận sự trống trải và cô đơn bao trùm lấy mình.
“Anh đã hứa sẽ bảo vệ em, sẽ luôn bên cạnh em. Nhưng em lại không cho anh cơ hội để giữ lời hứa đó.”
Những lời tự trách này tràn ngập trong tâm trí của Võ Đông Thăng. Anh hối tiếc, hối tiếc về những lúc anh không thể hiểu và không thể làm được nhiều hơn để bảo vệ người mình yêu. Nếu như anh có thể, nếu như anh biết cách, có lẽ mọi chuyện đã không trở nên phức tạp như vậy. Anh cảm thấy tiếc nuối về những lời nói không thể nói, những việc không thể làm, những cơ hội đã trôi qua vô cùng tiếc nuối.
/95
|