Thấy cô mang theo hành lý, bà hỏi có phải cô muốn tìm chỗ ở không, biết cô muốn thuê phòng, bà Lộ nói bà có phòng có thể cho cô thuê. Cô rất vui mừng, nhưng cũng phải thành thật nói với bà Lộ rằng cô không có nhiều tiền. Bà Lộ nói tiền phòng sau này trả cũng được, vì vậy cô liền thuê căn phòng sát vách của bà. Nửa năm sau, Á Vi ly hôn mang theo Hạo Hạo trở về Nam Đầu, hai người trở thành bạn tốt, Á Vi dạy cô biết mới làm mẹ phải chăm sóc trẻ nhỏ như thế nào, bà Lộ cũng giúp một tay. Đối với cô và Lam Lam mà nói, họ không chỉ là người tốt mà còn là ân nhân.
“ Hi vọng em cùng Lam Lam nhanh chóng quay về, bọn em không có ở đây, sát vách trống rỗng có chút không quen, bà ngoại cùng Hạo Hạo mỗi ngày đều hỏi em cùng Lam Lam khi nào về nhà.”
“ Em cũng rất nhớ bà Lộ và Hạo Hạo.” Mặc dù mới mấy ngày không gặp nhưng cô thật sự rất nhớ bọn họ.
Cao Á Vi cùng Tả Tử Quân ngồi tán gẫu đến bốn giờ rưỡi mới đem Hạo Hạo quá giang xe về Nam Đầu. Mà trong lúc đó, Tả Tử Quân cũng không phát hiện điện thoại trong túi đã tắt nguồn, dĩ nhiên cũng không biết được lúc bọn họ nói chuyện vui vẻ thì Lục Thừa Diệp gần như điên cuồng điện thoại tìm người.
“ Tại sao điện thoại ở nhà không có ai nhận, ngay cả điện thoại của cô cũng không gọi được.”
Hơn ba giờ chiều, ngồi trong phòng làm việc, Lục Thừa Diệp nghĩ buổi tối sẽ dẫn hai mẹ con cô ra ngoài ăn, anh gọi điện thoại về hỏi Lam Lam thích ăn gì, anh muốn đặt sẵn thức ăn, kết quả gọi điện thoại về nhà từ đầu đến cuối không có người nghe, ngay cả điện thoại của Tả Tử Quân cũng chuyển sang hộp thư thoại.
Vốn cho rằng họ chỉ ra ngoài mua đồ nhưng đến gần một giờ điện thoại vẫn không thông, anh cũng không thể ngồi yên được nữa. Anh quyết định lập tức lái xe về nhà, Tả Tử Quân kia không cần lén mang Lam Lam rời đi, nếu không anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô.
Nội tâm anh lo lắng xông về nhà, trong phòng khách không thấy Tả Tử Quân cùng Lam Lam, anh lập tức vào phòng nghỉ cho khách, áo quần các cô vẫn còn, đồ cũng còn ở đây nhưng anh vẫn không cách nào yên tâm được. Anh không nhịn được nghĩ các cô không mang theo đồ rời đi là vì những thứ này, ngay cả quần áo cũng đều do anh mua.
Anh giận đùng đùng ra khỏi phòng, hô hấp bởi vì nội tâm nóng nảy, lo lắng mà hỗn loạn, anh gọi điện thoại cho Tả Tử Quân nhưng vẫn không được, người phụ nữ kia thật sự mang Lam Lam đi rồi sao?
Chẳng lẽ anh làm còn chưa đủ nhiều, chưa đủ tốt sao? Tại sao cô vẫn muốn rời khỏi? Mấy ngày nay anh rất thỏa mãn với cuộc sống ba người, cảm thấy hiện giờ cuối cùng cũng giống như là một gia đình, chẳng lẽ cảm thấy vui vẻ chỉ có mình anh sao?
Lục Thừa Diệp không nén được kích động mà tức giận, cũng lo lắng họ có thể hay không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh quyết định lái xe ra ngoài tìm người. Vừa mở cửa chính, anh thiếu chút nữa đụng vào mẹ con Tả Tử Quân, Tả Tử Quân đang chuẩn bị cầm chìa khóa mở cửa, cô cõng Lam Lam còn đang ngủ, thấy Lục Thừa Diệp cũng rất kinh ngạc.
Sao anh lại về lúc này? Chỉ là vẻ mặt giống như sắp nổ tung, mới nghĩ như vậy, anh đã nổi trận lôi đình quát cô.” Tả Tử Quân, cô rốt cuộc chạy đi đâu? Tại sao di động lại tắt máy?”
Anh thật sự tức giận thế sao? Cô bị anh đột nhiên quát mắng dọa cho giật mình, Lam Lam đang ngủ trên lưng cô cũng muốn tỉnh dậy rồi.
“ Lam Lam ngoan, không có việc gì, anh Lục, tôi xin anh nói nhỏ một chút được không?” Anh rốt cuộc làm sao vậy, tại sao lại lớn tiếng với cô.
Lục Thừa Diệp mím chặt môi, nhìn Lam Lam đang nằm ngủ trên lưng cô, đanh mặt lại, đưa tay qua ôm Lam Lam.” Tôi ôm bé đi vào phòng ngủ…”
Cô nhìn anh ôm Lam Lam vào phòng nghỉ, không khỏi thầm nghĩ anh rốt cuộc làm sao? Đã xảy ra chuyện gì sao? Lúc này mới nghĩ đến kiểm tra điện thoại, vừa nhìn, thì ra là tắt máy rồi.
Lúc này anh vừa ra khỏi phòng vừa nói điện thoại, cố ý đè thấp âm thanh, động tác cũng rất nhẹ nhàng.” Tôi biết rồi, tôi sẽ trở về công ty ngay.”
Nhìn thấy anh tắt máy, cô cầm điện thoại cho anh nhìn.” Tôi không có tắt máy, điện thoại hết pin rồi.”
“ Cô và Lam Lam đi đâu, tôi đã gọi hơn hai tiếng, tôi còn tưởng rằng hai người xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho là cô…” Cho là cô mang theo Lam Lam rời đi, Lục Thừa Diệp tức đến gần như không nói ra lời.
Tả Tử Quân nhìn vẻ mặt vừa tức giận vừa lo lắng của anh, bởi vì không tìm được họ nên lái xe trở về tìm sao?
“ Thật xin lỗi, bởi vì Á Vi mang Hạo Hạo đến tham dự lễ cưới của chồng trước, tôi mang Lam Lam đến gặp họ, tôi không biết điện thoại tắt máy khiến anh lo lắng, xin lỗi.”
“ Tả Tử Quân, về sau mặc kệ muốn đi đâu đều phải nói với tôi một tiếng, không cho phép để ta không tìm được các người, nghe chưa?” Anh cũng không muốn tức giận với cô, nhưng cô vẫn luôn chọc giận anh.
Bởi vì nhìn thấy anh lo lắng như vậy, cô biết là do mình sơ sót nên mới nhường một bước, không nghĩ anh lại cư nhiên bá đạo như vậy, hạn chế hành động của cô!
“ Tôi cũng không phải là tù binh của anh, tôi không cần thiết làm chuyện gì cũng phải xin phép anh trước.”
“ Tôi cho cô biết, tôi hiện tại vô cùng tức giận, cô tốt nhất không cần chọc vào tôi.”
“ Vậy để chúng tôi rời đi, anh cũng không phải không cần phải tức giận như vậy nữa hay sao?”
Anh tức giận, cô chẳng lẽ không tức giận sao? Không cho phép bọn họ rời đi, hạn chế hành động của cô, mình lại muốn kết hôn cùng người phụ nữ khác, không có chút nào quan tâm cảm nhận của cô, cô cũng chịu đủ rồi.
Trong mắt anh lửa giận cháy hừng hực, nhưng lời nói đến giọng nói lại lạnh lẽo.” Tả Tử Quân, cô cứ muốn làm tôi bực mình, muốn khảo nghiệm cực hạn của tôi sao? Tôi sẽ cho cô biết, khiến tôi tức giận, tôi sẽ khiến cô không còn được gặp lại Lam Lam.”
“ Anh nói cái gì?” Cô trong nháy mắt ngây người.
“ Lam Lam là con gái của tôi, tôi đến tòa án xác nhận quan hệ cha con, dựa vào tài lực khác xa nhau của chúng ta, tôi có lòng tin có được quyền giám hộ của Lam Lam, mà cô, tôi chỉ có thể nói, cám ơn cô đã giúp tôi sinh Lam Lam.”
“ Không! Lục Thừa Diệp, anh không thể đối xử với tôi như vậy, Lam Lam là của tôi, anh không thể cướp bé đi!” Nghĩ đến về sau Lam Lam có thể sẽ rời xa cô, Tả Tử Quân gấp đến độ phát khóc.
“ Cái này phải xem biểu hiện của cô, còn dám chọc giận tôi, tôi thật sự sẽ làm như vậy!” Anh lạnh lùng nói xong, xoay người đi ra khỏi cửa.
Cô có thể cảm giác được anh vừa rồi không phải là nói đùa, anh thật sự sẽ làm như vậy, nhưng cô tuyệt đối không thể rời xa Lam Lam.
Bây giờ, cô tạm thời vẫn là nên cùng anh sống chung, về sau nghĩ biện pháp rời đi là được.
Lục Thừa Diệp vẫn con đang tìm nhà trẻ thích hợp cho Lam Lam, cho nên thời gian này bé không có đi học, Tả Tử Quân cũng không thể để con gái ở nhà một mình còn mình thì đi ra ngoài làm việc, cho nên hai mẹ con có rất nhiều thời gian nhàn rỗi. Vì vậy, mỗi bữa sáng và chiều, mặt trời cũng tương đối không lớn, bọn họ đến công viên bên cạnh chơi, nơi này có không ít trò chơi dành cho trẻ em, Lam Lam rất thích đến đây.
Hơn ba giờ chiều, khi Tả Tử Quân mang Lam Lam từ nhà trọ ra, một chiếc limousine vừa lúc dừng lại, cô nhìn thấy mẹ Lục Thừa Diệp xuống xe, gặp cô, gương mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ, phía sau là một cô gái dung mạo rất xinh đẹp theo xuống xe.
“ Các người muốn đi đâu?” Trương Ngọc Tuyết hỏi.
“ Lam Lam muốn đến công viên phía trước chơi.” Tả Tử Quân nhàn nhạt trả lời.
“ Thật sao? Để tôi bảo tài xế mang bé đi, tôi có chuyện muốn nói với cô, à, quên giới thiệu với cô, đây là Bái Gia, là bạn gái của Thừa Diệp, bọn họ không lâu nữa sẽ kết hôn.”
Lam Lam được tài xế của Lục gia mang đi công viên chơi, mà Tả Tử quân ở lại cùng bà Lục và Đường Bái Gia đi vào quán cà phê bên cạnh.
Sau khi ngồi xuống, cô gọi thức uống cho mình.
“ Hi vọng em cùng Lam Lam nhanh chóng quay về, bọn em không có ở đây, sát vách trống rỗng có chút không quen, bà ngoại cùng Hạo Hạo mỗi ngày đều hỏi em cùng Lam Lam khi nào về nhà.”
“ Em cũng rất nhớ bà Lộ và Hạo Hạo.” Mặc dù mới mấy ngày không gặp nhưng cô thật sự rất nhớ bọn họ.
Cao Á Vi cùng Tả Tử Quân ngồi tán gẫu đến bốn giờ rưỡi mới đem Hạo Hạo quá giang xe về Nam Đầu. Mà trong lúc đó, Tả Tử Quân cũng không phát hiện điện thoại trong túi đã tắt nguồn, dĩ nhiên cũng không biết được lúc bọn họ nói chuyện vui vẻ thì Lục Thừa Diệp gần như điên cuồng điện thoại tìm người.
“ Tại sao điện thoại ở nhà không có ai nhận, ngay cả điện thoại của cô cũng không gọi được.”
Hơn ba giờ chiều, ngồi trong phòng làm việc, Lục Thừa Diệp nghĩ buổi tối sẽ dẫn hai mẹ con cô ra ngoài ăn, anh gọi điện thoại về hỏi Lam Lam thích ăn gì, anh muốn đặt sẵn thức ăn, kết quả gọi điện thoại về nhà từ đầu đến cuối không có người nghe, ngay cả điện thoại của Tả Tử Quân cũng chuyển sang hộp thư thoại.
Vốn cho rằng họ chỉ ra ngoài mua đồ nhưng đến gần một giờ điện thoại vẫn không thông, anh cũng không thể ngồi yên được nữa. Anh quyết định lập tức lái xe về nhà, Tả Tử Quân kia không cần lén mang Lam Lam rời đi, nếu không anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô.
Nội tâm anh lo lắng xông về nhà, trong phòng khách không thấy Tả Tử Quân cùng Lam Lam, anh lập tức vào phòng nghỉ cho khách, áo quần các cô vẫn còn, đồ cũng còn ở đây nhưng anh vẫn không cách nào yên tâm được. Anh không nhịn được nghĩ các cô không mang theo đồ rời đi là vì những thứ này, ngay cả quần áo cũng đều do anh mua.
Anh giận đùng đùng ra khỏi phòng, hô hấp bởi vì nội tâm nóng nảy, lo lắng mà hỗn loạn, anh gọi điện thoại cho Tả Tử Quân nhưng vẫn không được, người phụ nữ kia thật sự mang Lam Lam đi rồi sao?
Chẳng lẽ anh làm còn chưa đủ nhiều, chưa đủ tốt sao? Tại sao cô vẫn muốn rời khỏi? Mấy ngày nay anh rất thỏa mãn với cuộc sống ba người, cảm thấy hiện giờ cuối cùng cũng giống như là một gia đình, chẳng lẽ cảm thấy vui vẻ chỉ có mình anh sao?
Lục Thừa Diệp không nén được kích động mà tức giận, cũng lo lắng họ có thể hay không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh quyết định lái xe ra ngoài tìm người. Vừa mở cửa chính, anh thiếu chút nữa đụng vào mẹ con Tả Tử Quân, Tả Tử Quân đang chuẩn bị cầm chìa khóa mở cửa, cô cõng Lam Lam còn đang ngủ, thấy Lục Thừa Diệp cũng rất kinh ngạc.
Sao anh lại về lúc này? Chỉ là vẻ mặt giống như sắp nổ tung, mới nghĩ như vậy, anh đã nổi trận lôi đình quát cô.” Tả Tử Quân, cô rốt cuộc chạy đi đâu? Tại sao di động lại tắt máy?”
Anh thật sự tức giận thế sao? Cô bị anh đột nhiên quát mắng dọa cho giật mình, Lam Lam đang ngủ trên lưng cô cũng muốn tỉnh dậy rồi.
“ Lam Lam ngoan, không có việc gì, anh Lục, tôi xin anh nói nhỏ một chút được không?” Anh rốt cuộc làm sao vậy, tại sao lại lớn tiếng với cô.
Lục Thừa Diệp mím chặt môi, nhìn Lam Lam đang nằm ngủ trên lưng cô, đanh mặt lại, đưa tay qua ôm Lam Lam.” Tôi ôm bé đi vào phòng ngủ…”
Cô nhìn anh ôm Lam Lam vào phòng nghỉ, không khỏi thầm nghĩ anh rốt cuộc làm sao? Đã xảy ra chuyện gì sao? Lúc này mới nghĩ đến kiểm tra điện thoại, vừa nhìn, thì ra là tắt máy rồi.
Lúc này anh vừa ra khỏi phòng vừa nói điện thoại, cố ý đè thấp âm thanh, động tác cũng rất nhẹ nhàng.” Tôi biết rồi, tôi sẽ trở về công ty ngay.”
Nhìn thấy anh tắt máy, cô cầm điện thoại cho anh nhìn.” Tôi không có tắt máy, điện thoại hết pin rồi.”
“ Cô và Lam Lam đi đâu, tôi đã gọi hơn hai tiếng, tôi còn tưởng rằng hai người xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho là cô…” Cho là cô mang theo Lam Lam rời đi, Lục Thừa Diệp tức đến gần như không nói ra lời.
Tả Tử Quân nhìn vẻ mặt vừa tức giận vừa lo lắng của anh, bởi vì không tìm được họ nên lái xe trở về tìm sao?
“ Thật xin lỗi, bởi vì Á Vi mang Hạo Hạo đến tham dự lễ cưới của chồng trước, tôi mang Lam Lam đến gặp họ, tôi không biết điện thoại tắt máy khiến anh lo lắng, xin lỗi.”
“ Tả Tử Quân, về sau mặc kệ muốn đi đâu đều phải nói với tôi một tiếng, không cho phép để ta không tìm được các người, nghe chưa?” Anh cũng không muốn tức giận với cô, nhưng cô vẫn luôn chọc giận anh.
Bởi vì nhìn thấy anh lo lắng như vậy, cô biết là do mình sơ sót nên mới nhường một bước, không nghĩ anh lại cư nhiên bá đạo như vậy, hạn chế hành động của cô!
“ Tôi cũng không phải là tù binh của anh, tôi không cần thiết làm chuyện gì cũng phải xin phép anh trước.”
“ Tôi cho cô biết, tôi hiện tại vô cùng tức giận, cô tốt nhất không cần chọc vào tôi.”
“ Vậy để chúng tôi rời đi, anh cũng không phải không cần phải tức giận như vậy nữa hay sao?”
Anh tức giận, cô chẳng lẽ không tức giận sao? Không cho phép bọn họ rời đi, hạn chế hành động của cô, mình lại muốn kết hôn cùng người phụ nữ khác, không có chút nào quan tâm cảm nhận của cô, cô cũng chịu đủ rồi.
Trong mắt anh lửa giận cháy hừng hực, nhưng lời nói đến giọng nói lại lạnh lẽo.” Tả Tử Quân, cô cứ muốn làm tôi bực mình, muốn khảo nghiệm cực hạn của tôi sao? Tôi sẽ cho cô biết, khiến tôi tức giận, tôi sẽ khiến cô không còn được gặp lại Lam Lam.”
“ Anh nói cái gì?” Cô trong nháy mắt ngây người.
“ Lam Lam là con gái của tôi, tôi đến tòa án xác nhận quan hệ cha con, dựa vào tài lực khác xa nhau của chúng ta, tôi có lòng tin có được quyền giám hộ của Lam Lam, mà cô, tôi chỉ có thể nói, cám ơn cô đã giúp tôi sinh Lam Lam.”
“ Không! Lục Thừa Diệp, anh không thể đối xử với tôi như vậy, Lam Lam là của tôi, anh không thể cướp bé đi!” Nghĩ đến về sau Lam Lam có thể sẽ rời xa cô, Tả Tử Quân gấp đến độ phát khóc.
“ Cái này phải xem biểu hiện của cô, còn dám chọc giận tôi, tôi thật sự sẽ làm như vậy!” Anh lạnh lùng nói xong, xoay người đi ra khỏi cửa.
Cô có thể cảm giác được anh vừa rồi không phải là nói đùa, anh thật sự sẽ làm như vậy, nhưng cô tuyệt đối không thể rời xa Lam Lam.
Bây giờ, cô tạm thời vẫn là nên cùng anh sống chung, về sau nghĩ biện pháp rời đi là được.
Lục Thừa Diệp vẫn con đang tìm nhà trẻ thích hợp cho Lam Lam, cho nên thời gian này bé không có đi học, Tả Tử Quân cũng không thể để con gái ở nhà một mình còn mình thì đi ra ngoài làm việc, cho nên hai mẹ con có rất nhiều thời gian nhàn rỗi. Vì vậy, mỗi bữa sáng và chiều, mặt trời cũng tương đối không lớn, bọn họ đến công viên bên cạnh chơi, nơi này có không ít trò chơi dành cho trẻ em, Lam Lam rất thích đến đây.
Hơn ba giờ chiều, khi Tả Tử Quân mang Lam Lam từ nhà trọ ra, một chiếc limousine vừa lúc dừng lại, cô nhìn thấy mẹ Lục Thừa Diệp xuống xe, gặp cô, gương mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ, phía sau là một cô gái dung mạo rất xinh đẹp theo xuống xe.
“ Các người muốn đi đâu?” Trương Ngọc Tuyết hỏi.
“ Lam Lam muốn đến công viên phía trước chơi.” Tả Tử Quân nhàn nhạt trả lời.
“ Thật sao? Để tôi bảo tài xế mang bé đi, tôi có chuyện muốn nói với cô, à, quên giới thiệu với cô, đây là Bái Gia, là bạn gái của Thừa Diệp, bọn họ không lâu nữa sẽ kết hôn.”
Lam Lam được tài xế của Lục gia mang đi công viên chơi, mà Tả Tử quân ở lại cùng bà Lục và Đường Bái Gia đi vào quán cà phê bên cạnh.
Sau khi ngồi xuống, cô gọi thức uống cho mình.
/34
|