Hai tay ôm mặt cô, anh cúi đầu hôn cô.
Người con gái này khiến anh nổi giận, nhưng trừ lúc tức giận, cảm giác rung động đối với cô nhiều năm trước hình như đang thức tỉnh, cho anh biết cô chính là người cùng anh trong năm đó, trừ lúc tức giận chị em họ lừa gạt anh còn lại là xen lẫn vui mừng.
Anh không phải bị quỷ che mắt, cô và Tử Khiết thật sự là không cùng một người.
Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy cô ở Nam Đầu, dáng vẻ tự nhiên ngây thơ trên người cô làm anh có cảm giác rất quen thuộc, thậm chí bóng dáng của cô và người phụ nữ trong ký ức anh rất giống nhau, khi đó anh vẫn còn vì loại ảo giác này mà cảm thấy buồn cười, kết quả, thì ra không phải là ảo giác.
Anh không cách nào hình dung được nội tâm sung sướng giống như là có lại thứ đã mất đi, nào biết cô lại nghĩ phải nhanh rời khỏi anh, bảo anh làm sao không tức giận, không nổi giận?
Cô không ngờ Lục Thừa Diệp đột nhiên hôn cô, cả người trong nháy mắt ngây ngẩn, mất hồn. Anh đưa đầu lưỡi ấm áp vào, tiếp theo đó là một nụ hôn nóng bỏng khiến người ta hoa mắt chóng mặt, dây dưa thật chặt với lưỡi cô, nụ hôn của anh vừa sâu lại mãnh liệt cùng nụ hôn năm đó ở biệt thự là cùng một dạng, anh lúc nào cũng nhiệt tình kịch liệt hôn cô như vậy, dường như muốn đem cả người cô ăn sạch vậy…
“ Ừ…”
Lửa nóng nồng đậm làm tỉnh hai người từng có ký ức đẹp đẽ tại biệt thự trong ba ngày đó, không dưới mấy chục lần, thậm chí ngay cả ăn cơm cũng phải trải qua một nụ hôn nóng bỏng trước…
Lục Thừa Diệp lấy lại lý trí mất khống chế trước, buông cô ra, mà Tả Tử Quân đối với việc mình hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn kia thì ngượng ngùng không dứt, không cách nào nhìn thẳng, liền tranh thủ quay mặt sang bên cạnh.
Tròng mắt đen nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng kia, đã nhiều năm như vậy vẫn luôn hay xấu hổ, vừa rồi anh không thể không buông cô là vì sợ nếu hôn tiếp thì anh sẽ không khống chế được dục vọng mãnh liệt trong cơ thể mà ôm cô trở về phòng.
Sau khi cùng vợ anh ở riêng, những năm này anh trôi qua một cách thanh tâm quả dục( *: anh ăn chay đó mọi người), quả thật cùng hòa thượng tu hành không có khác biệt, kết quả một cái hôn lại dễ dàng nâng lên dục vọng của anh, coi như qua nhiều năm như vậy, anh đối với cô vẫn tồn tại khát vọng như cũ, cự kỳ mãnh liệt…
Anh tuyệt đối không cho phép cô rời khỏi anh!
“ Tôi đã nói với cô, Lam Lam là con gái của tôi, bé sẽ không đi đâu cả, chỉ có thể ở đây, còn cô nếu muốn ở lại chăm sóc Lam Lam thì tôi không phản đối, tóm lại, tôi sẽ không để con gái tôi rời khỏi đây.” Coi như không chừa thủ đoạn nào thì anh cũng muốn họ lưu lại.
Tả Tử Quân kinh ngạc.” Nếu bạn gái anh biết sự tồn tại của Lam Lam…”
“ Tôi đã nói đừng đem người không liên quan kéo vào.”
“ Được, vậy nhà trẻ thì sao? Còn công việc của tôi?”
“ Nhà trẻ xin nghỉ, tôi sẽ tìm nhà trẻ mới cho Lam Lam ở đây, còn công việc của cô, cô có muốn nghỉ hay không, tùy cô.” Thái độ Lục Thừa Diệp rất cứng rắn.
“ Lục Thừa Diệp, anh không cảm thấy mình rất quá đáng sao?” Cư nhiên nói cô nghỉ việc!
“ Quá đáng sao? Tôi cho cô biết, đây là cô nợ tôi! Tốt lắm, cũng nói xong rồi, tôi muốn chơi trò chơi cùng con gái tôi.” Anh bước về phía thư phòng.
Tả Tử Quân ngồi trên ghế salon, cô nên làm gì đây?
Vài ngày sau, Cao Á Vi mang Hạo Hạo đến Đài Bắc tham gia lễ tái hôn của chồng trước.
Hạo Hạo coi như là chấp nhận sự thật cha mẹ đã tách ra, cũng gọi người tái hôn với cha là dì, vợ chồng trước rất dịu dàng, cô hoan nghênh Hạo Hạo về sau đến Đài Bắc nghỉ đông và nghỉ hè, Hạo Hạo vui vẻ đồng ý.
Tiệc mừng kết thúc vào hai giờ xế chiều, Cao Á Vi gọi cho bạn tốt Tả Tử Quân, hẹn cô đến một tiệm ăn nhanh gặp mặt, hai đứa bé vui vẻ ở phòng chơi, hai người còn lại ngồi bên nói chuyện.
Cao Á Vi ngồi bên trái Tả Tử Quân nói xin lỗi.” Tử Quân, thật xin lỗi, đều là do Hạo Hạo gây họa, hại em cùng Lam Lam phải ở lại Đài Bắc, không có cách nào trở về Nam Đầu.” Những ngày này, họ vẫn giữ liên lạc nên tình hình Tả Tử Quân cô cũng biết một chút.
“ Không sao, thật ra thì chuyện nên tới dù nghĩ biện pháp ngăn cản cũng vô ích.”
“ Vậy bây giờ làm sao? Lục Thừa Diệp muốn làm gì?”
“ Em cũng không biết.” Tả Tử Quân cười đến bất đắc dĩ.
Anh không cho phép họ rời đi rồi lại không nói mẹ con cô phải làm gì khiến cô rất phiền lòng, ngược lại anh cùng Lam Lam trôi qua tương thân tương ái, con gái vỗn dĩ rất tình cảm, Lam Lam chỉ thiếu không gọi một tiếng cha mà thôi.
Sáng sớm họ cùng ăn sáng, sau đó Lam Lam sẽ ở cửa nói hẹn gặp lại với anh, người đàn ông kia không khỏi buồn cười quá đi! Cô cũng không phải người hầu của anh, chỉ là không muốn phức tạp, cô chỉ thấy cùng Lam Lam đứng ở cửa đưa anh đi làm, thành thật mà nói, cảm giác rất quái lạ, nhưng anh hình như tâm tình rất vui vẻ.
Mỗi buổi tối anh cũng đưa Lam Lam lên giường ngủ, đọc truyện cổ tích cho bé nghe, anh mua rất nhiều sách. Sau khi Lam Lam ngủ, thấy anh nhìn Lam Lam với vẻ mặt dịu dàng, dáng vẻ thương yêu con gái đó khiến cô rất xúc động, chỉ là cô không hy vọng tình cảm cha con họ quá tốt, về sau nếu rời khỏi, Lam Lam sẽ rất đau buồn.
“ Công việc của cô sao rồi? Thật sự xin nghỉ rồi à?”
“ Tôi xin nghỉ rồi, bà chủ nói bà có cháu gái vừa thất nghiệp có thể thay công tác của tôi, tôi nghĩ như vậy cũng tốt nên liền từ chức.” Thật ra thì bà chủ có ám chỉ cô có muốn hay không trực tiếp nghỉ việc.
“ Thật đúng là không có nhân tính, dù sao thì cô cũng đã làm việc ở đó mấy năm.”
“ Thật ra thì như vậy cũng tốt, vì tôi không biết lúc nào mới có thể trở về. Thay vì sợ bà chủ phiền nhiễu, có người thay công tác của tôi là tốt rồi.” Cô cũng gọi điện cho chị Thanh Vân để xin lỗi, nói cô xin lỗi khách hàng.
“ Tử Quân, cô có thể cùng Lam Lam định cư ở Đài Bắc luôn không?” Dù sao Lục Thừa Diệp là cha của Lam Lam, anh lại có tiền như vậy chắc sẽ không để con gái trở lại nông thôn sống qua ngày. Lam Lam ở đâu, Tử Quân ở đó, cô căn bản không thể nào tách khỏi con gái.
“ Chắc không, tôi không phải đã nói với anh, anh đã có bạn gái, hơn nữa cũng sắp kết hôn, tôi muốn chờ anh kết hôn xong sẽ mang Lam Lam đi.” Đối với cô mà nói, Nam Đầu là cố hương của cô.
Năm đó cô vừa đến Nam Đầu, đang nghĩ muốn tìm phòng ở. Bởi vì nôn ọe không thoải mái nên ói ra bên lề đường. Khi đó bà Lộ vừa lúc đi qua, chìa tay giúp đỡ cô, đỡ cô đến chỗ mát ngồi xuống nghỉ ngơi.
Người con gái này khiến anh nổi giận, nhưng trừ lúc tức giận, cảm giác rung động đối với cô nhiều năm trước hình như đang thức tỉnh, cho anh biết cô chính là người cùng anh trong năm đó, trừ lúc tức giận chị em họ lừa gạt anh còn lại là xen lẫn vui mừng.
Anh không phải bị quỷ che mắt, cô và Tử Khiết thật sự là không cùng một người.
Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy cô ở Nam Đầu, dáng vẻ tự nhiên ngây thơ trên người cô làm anh có cảm giác rất quen thuộc, thậm chí bóng dáng của cô và người phụ nữ trong ký ức anh rất giống nhau, khi đó anh vẫn còn vì loại ảo giác này mà cảm thấy buồn cười, kết quả, thì ra không phải là ảo giác.
Anh không cách nào hình dung được nội tâm sung sướng giống như là có lại thứ đã mất đi, nào biết cô lại nghĩ phải nhanh rời khỏi anh, bảo anh làm sao không tức giận, không nổi giận?
Cô không ngờ Lục Thừa Diệp đột nhiên hôn cô, cả người trong nháy mắt ngây ngẩn, mất hồn. Anh đưa đầu lưỡi ấm áp vào, tiếp theo đó là một nụ hôn nóng bỏng khiến người ta hoa mắt chóng mặt, dây dưa thật chặt với lưỡi cô, nụ hôn của anh vừa sâu lại mãnh liệt cùng nụ hôn năm đó ở biệt thự là cùng một dạng, anh lúc nào cũng nhiệt tình kịch liệt hôn cô như vậy, dường như muốn đem cả người cô ăn sạch vậy…
“ Ừ…”
Lửa nóng nồng đậm làm tỉnh hai người từng có ký ức đẹp đẽ tại biệt thự trong ba ngày đó, không dưới mấy chục lần, thậm chí ngay cả ăn cơm cũng phải trải qua một nụ hôn nóng bỏng trước…
Lục Thừa Diệp lấy lại lý trí mất khống chế trước, buông cô ra, mà Tả Tử Quân đối với việc mình hoàn toàn chìm đắm trong nụ hôn kia thì ngượng ngùng không dứt, không cách nào nhìn thẳng, liền tranh thủ quay mặt sang bên cạnh.
Tròng mắt đen nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng kia, đã nhiều năm như vậy vẫn luôn hay xấu hổ, vừa rồi anh không thể không buông cô là vì sợ nếu hôn tiếp thì anh sẽ không khống chế được dục vọng mãnh liệt trong cơ thể mà ôm cô trở về phòng.
Sau khi cùng vợ anh ở riêng, những năm này anh trôi qua một cách thanh tâm quả dục( *: anh ăn chay đó mọi người), quả thật cùng hòa thượng tu hành không có khác biệt, kết quả một cái hôn lại dễ dàng nâng lên dục vọng của anh, coi như qua nhiều năm như vậy, anh đối với cô vẫn tồn tại khát vọng như cũ, cự kỳ mãnh liệt…
Anh tuyệt đối không cho phép cô rời khỏi anh!
“ Tôi đã nói với cô, Lam Lam là con gái của tôi, bé sẽ không đi đâu cả, chỉ có thể ở đây, còn cô nếu muốn ở lại chăm sóc Lam Lam thì tôi không phản đối, tóm lại, tôi sẽ không để con gái tôi rời khỏi đây.” Coi như không chừa thủ đoạn nào thì anh cũng muốn họ lưu lại.
Tả Tử Quân kinh ngạc.” Nếu bạn gái anh biết sự tồn tại của Lam Lam…”
“ Tôi đã nói đừng đem người không liên quan kéo vào.”
“ Được, vậy nhà trẻ thì sao? Còn công việc của tôi?”
“ Nhà trẻ xin nghỉ, tôi sẽ tìm nhà trẻ mới cho Lam Lam ở đây, còn công việc của cô, cô có muốn nghỉ hay không, tùy cô.” Thái độ Lục Thừa Diệp rất cứng rắn.
“ Lục Thừa Diệp, anh không cảm thấy mình rất quá đáng sao?” Cư nhiên nói cô nghỉ việc!
“ Quá đáng sao? Tôi cho cô biết, đây là cô nợ tôi! Tốt lắm, cũng nói xong rồi, tôi muốn chơi trò chơi cùng con gái tôi.” Anh bước về phía thư phòng.
Tả Tử Quân ngồi trên ghế salon, cô nên làm gì đây?
Vài ngày sau, Cao Á Vi mang Hạo Hạo đến Đài Bắc tham gia lễ tái hôn của chồng trước.
Hạo Hạo coi như là chấp nhận sự thật cha mẹ đã tách ra, cũng gọi người tái hôn với cha là dì, vợ chồng trước rất dịu dàng, cô hoan nghênh Hạo Hạo về sau đến Đài Bắc nghỉ đông và nghỉ hè, Hạo Hạo vui vẻ đồng ý.
Tiệc mừng kết thúc vào hai giờ xế chiều, Cao Á Vi gọi cho bạn tốt Tả Tử Quân, hẹn cô đến một tiệm ăn nhanh gặp mặt, hai đứa bé vui vẻ ở phòng chơi, hai người còn lại ngồi bên nói chuyện.
Cao Á Vi ngồi bên trái Tả Tử Quân nói xin lỗi.” Tử Quân, thật xin lỗi, đều là do Hạo Hạo gây họa, hại em cùng Lam Lam phải ở lại Đài Bắc, không có cách nào trở về Nam Đầu.” Những ngày này, họ vẫn giữ liên lạc nên tình hình Tả Tử Quân cô cũng biết một chút.
“ Không sao, thật ra thì chuyện nên tới dù nghĩ biện pháp ngăn cản cũng vô ích.”
“ Vậy bây giờ làm sao? Lục Thừa Diệp muốn làm gì?”
“ Em cũng không biết.” Tả Tử Quân cười đến bất đắc dĩ.
Anh không cho phép họ rời đi rồi lại không nói mẹ con cô phải làm gì khiến cô rất phiền lòng, ngược lại anh cùng Lam Lam trôi qua tương thân tương ái, con gái vỗn dĩ rất tình cảm, Lam Lam chỉ thiếu không gọi một tiếng cha mà thôi.
Sáng sớm họ cùng ăn sáng, sau đó Lam Lam sẽ ở cửa nói hẹn gặp lại với anh, người đàn ông kia không khỏi buồn cười quá đi! Cô cũng không phải người hầu của anh, chỉ là không muốn phức tạp, cô chỉ thấy cùng Lam Lam đứng ở cửa đưa anh đi làm, thành thật mà nói, cảm giác rất quái lạ, nhưng anh hình như tâm tình rất vui vẻ.
Mỗi buổi tối anh cũng đưa Lam Lam lên giường ngủ, đọc truyện cổ tích cho bé nghe, anh mua rất nhiều sách. Sau khi Lam Lam ngủ, thấy anh nhìn Lam Lam với vẻ mặt dịu dàng, dáng vẻ thương yêu con gái đó khiến cô rất xúc động, chỉ là cô không hy vọng tình cảm cha con họ quá tốt, về sau nếu rời khỏi, Lam Lam sẽ rất đau buồn.
“ Công việc của cô sao rồi? Thật sự xin nghỉ rồi à?”
“ Tôi xin nghỉ rồi, bà chủ nói bà có cháu gái vừa thất nghiệp có thể thay công tác của tôi, tôi nghĩ như vậy cũng tốt nên liền từ chức.” Thật ra thì bà chủ có ám chỉ cô có muốn hay không trực tiếp nghỉ việc.
“ Thật đúng là không có nhân tính, dù sao thì cô cũng đã làm việc ở đó mấy năm.”
“ Thật ra thì như vậy cũng tốt, vì tôi không biết lúc nào mới có thể trở về. Thay vì sợ bà chủ phiền nhiễu, có người thay công tác của tôi là tốt rồi.” Cô cũng gọi điện cho chị Thanh Vân để xin lỗi, nói cô xin lỗi khách hàng.
“ Tử Quân, cô có thể cùng Lam Lam định cư ở Đài Bắc luôn không?” Dù sao Lục Thừa Diệp là cha của Lam Lam, anh lại có tiền như vậy chắc sẽ không để con gái trở lại nông thôn sống qua ngày. Lam Lam ở đâu, Tử Quân ở đó, cô căn bản không thể nào tách khỏi con gái.
“ Chắc không, tôi không phải đã nói với anh, anh đã có bạn gái, hơn nữa cũng sắp kết hôn, tôi muốn chờ anh kết hôn xong sẽ mang Lam Lam đi.” Đối với cô mà nói, Nam Đầu là cố hương của cô.
Năm đó cô vừa đến Nam Đầu, đang nghĩ muốn tìm phòng ở. Bởi vì nôn ọe không thoải mái nên ói ra bên lề đường. Khi đó bà Lộ vừa lúc đi qua, chìa tay giúp đỡ cô, đỡ cô đến chỗ mát ngồi xuống nghỉ ngơi.
/34
|