Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào

Chương 27 - Chương 27

/110


16 tháng 8 lại là một buổi họp chợ chính, thừa dịp dư âm của tết trung thu còn chưa qua, lại làm nửa rổ bánh trung thu, còn lại nửa rổ là đường táo mật giác. Ăn xong cơm sáng, người một nhà đồng thời xuất phát, Tiểu Đào đi họp chợ, Điền Mãn Thương mang theo thê nhi một nhà đi gieo lúa mạch.

Cuộc sống của người nông dân chính là như vậy, mặt trời mọc liền làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, lao động cần mẫn tiết kiệm, nhưng lại vẫn ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Tiểu Đào nhiều khi nghĩ rằng đây là vì cái gì, nhưng chính đầu nhỏ của nàng lại hiều không rõ được.

Tới trấn trên, người họp chợ không còn nhiều lắm, Tiểu Đào liền cất giọng rao hàng, đường rộng ít người tiếng rao lại càng vang xa. Hoắc Trầm thăm dò nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên là thấy được thân ảnh quen thuộc kia. Hôm nay nàng mặc váy có vẻ gầy, mặc trên người làm cho vòng eo thon nhỏ phá lệ làm người ta chú ý.

ai u, bất tri bất giác, Tiểu Đào cũng lớn thành đại cô nương rồi a, đã có nhà chồng hay chưa?

Tôn đại nương bên tiệm vải hỏi.

Vừa nghe đến hai chữ nhà chồng, Hoắc Trầm lập tức lỗ tai dựng đứng lên, dừng thiết chuỳ trong tay, im lặng nghe ngóng.

Tiểu Đào khuôn mặt nhỏ đỏ lên, liếc mắt nhìn cửa sổ thấp thoáng sau hàng liễu rủ, phát hiện nơi đó âm thanh leng keng gõ sắt đã dừng lại, liền thanh thanh giọng nói: ta mới có 14, đương nhiên không có nhà chồng đâu.

Tôn đại nương cười: Tiểu Đào xinh đẹp lại cần mẫn, khẳng định tìm được nhà chồng tốt. Nhà ta có một cháu trai, so với cháu chỉ hơn vài tuổi, cuộc sống qua khá tốt, nàh có năm mẫu đất, Tiểu Đào có muốn nhìn xem không?

Hoắc Trầm trong lòng căng thẳng, đem đầu thăm dò ra cửa sổ, khẩn trương mà nhìn về phía tiểu cô nương đang đứng. Thấy nàng đang đứng đá một viên sỏi cạnh chân, lại bỗng nhiên lơ đãng đem viên sỏi đá vế phía hàng liễu, thuận tiện cũng quay đầu nhìn lại đây, vừa vặn thấy hắn tay đang vịn cửa sổ nhìn về phía này, trên mặt đều là bộ dáng khẩn trương.

Tiểu Đào hé miệng cười cười, quay đầu nói với Tôn đại nương: ta còn không có nghĩ đến đâu, ta muốn đi bán hàng, đại nương, không cùng ngài nói chuyện tiếp được.

Hoắc Trầm cười hắc hắc, quay vào trong, nâng đại chuỳ tiếp tục làm việc.

Tới gần buổi trưa, Tiểu Đào đúng giờ tới cửa viện. Ngày hôm qua buổi trưa làm một bàn đồ ăn lớn như vậy đã bị hắn ăn xong hết rồi, nhưng trong chậu gỗ vẫn còn hơn phân nửa là xương sườn, còn thêm một cây củ cải, một củ ngó sen tươi.

Tiểu Đào liền làm một nồi sườn chua ngọt, một nồi to xương hầm củ cải, một chén ngó sen trộn, lại chưng một lồng màn thầu to.

Hai người cũng không có nói nhiều, chẳng qua thời điểm lúc ăn cơm sẽ giương mắt nhìn người đối diện một chút, nhìn nhiều một chút, liền tránh không được hai ánh mắt chạm nhau, lúc này Tiểu Đào sẽ e thẹn rũ mắt cúi đầu, lông mi thật dài run lên, giống như tiết lộ ra nhịp tim của nàng hiện giờ.

Hoắc Trầm cũng không nghĩ sẽ mỗi ngày đều dò xét nàng, hắn cảm thấy hai người ở bên nhau ăn cơm, mỗi ngày như vậy cảm tình sẽ lại càng tiến thêm một bước, mỗi ngày so với ngày hôm qua lại càng thêm thân thuộc, càng gần gũi hơn. Như thế đến ngyaf sinh thần của hắn, hắn sẽ hỏi tâm ý của nàng, chắc chắn khi đó sẽ là chuyện nước chảy thành sông.

Cuộc sống an tĩnh tốt đẹp cứ như vậy trôi qua từng ngày, hai người mỗi ngày giữa trưa đều ở bên nhau ăn cơm, lại chưa bao giờ có hàng xóm tới quấy rầy. Kỳ thật Tiểu Đào vẫn có chút lo lắng, sợ bị người nhìn thấy. Cũng may, vẫn luôn an an tĩnh tĩnh, cũng không có sự tình đặc sắc gì phát sinh. Bất quá nàng biết, thường ở bờ sông đi nào có không ướt giày, nếu trường kì như vậy đi xuống, sớm hay muộn cũng sẽ bị người phát hiện. Cho nên nàng nghĩ kĩ rồi, vào ngày cuối cùng nàng sẽ hỏi hắn nếu bằng lòng đến nhà nàng cầu hôn liền nhanh đến còn nếu không muốn thì về sau thành hai người xa lạ không quen.

Lúc Điền gia gieo xong lúa mạch liền vẫn luôn mong ông trời đổ mưa xuống, ngày 20 tháng 8 tiết thu phân, trời cũng không có biến chuyển, ánh mặt trời thiêu đốt khiến mặt đất nóng hầm hập, Điền Mãn Thương lo lắng. Hắn không thể không xách hai thùng nước tưới xuống ruộng vừa gieo.

Thời điểm đồng ruộng không người, hắn sẽ ngồi xổm ở bờ ruộng, yên lặng mà cuốn một túi thuốc lá sợi. Trong lòng suy tư buồn rầu, lại không có cách nào giống như từng vòng khói kia, theo gió phiêu tán. Hắn không thể không lần nữa đi cầu xin chủ gánh, lại giống như trước không có câu trả lời, ở nhà nhàn rỗi trong lòng càng khó chịu, đơn giản là hàng ngày ra ruộng tưới nước.

Nhưng mà, mặc kệ hắn ghĩ nhiều lời nói dối như thế nào chung quy vẫn là không giấu được, ngày nương hắn tới đây lại đại náo một hồi. Nói hắn không có tiền đồ, vịt chết còn cứng mỏ, cho Tiểu đào gả cho nhà có tiền có gì mà không tốt, còn hơn đang sống sờ sờ mà chết đói.

Lúc này ba khuê nữ mới biết hắn là bị cho nghỉ việc, trong nhà trừ bỏ thu hoạch từ đất, cũng là từ Tiểu Đào đi bán đường táo kiếm mấy đồng tiền tiêu trong nhà.

Chính là, sau tết trung thu sinh ý càng ngày càng kém, hôm nay là ngày họp chính nhưng nàng cũng chỉ bán được 43 văn tiền, dựa vào buôn bán nhỏ, căn bản không thể nuôi sống cả nhà.

Buổi sáng ngày 30 tháng 8, bầu trời nổi lên mây mưa lành lạnh của mùa thu, mưa không lớn nhưng trời lại đặc biệt lạnh, mặt đường ướt hết, đường táo cũng dễ dàng bị ẩm. Vừa thấy trời như vậy, Diệp thị cái gì cũng không làm dứt khoát cho Tiểu Đào nghỉ ở nhà một ngày.

Tiểu Đào đem hai muội muội đều đuổi sang phòng nương, làm cho các nàng dỗ tiểu đệ đệ chơi, chính mình lại ở trong phòng an tĩnh làm giày. Làm giày cho Hoắc Trầm, đế giày cùng mũi giày đều đã làm tốt, chỉ kém là đem chúng nó để cạnh bên nhau. Tiểu Đào nghĩ hôm nay sẽ làm xong, vừa vặn có thể vào ngày sinh thần của hắn đưa cho hắn, cũng cho hắn nhìn xem tay nghề của nàng.

Mấy ngày hôm trước, áo bông kia làm xong cho hắn mặc thử một chút. Quả nhiên vừa người lại toát ra vẻ khí phái của hắn, đường may tinh mịn cân xứng, nhìn đặc biệt chỉnh tề. Hắn liên tục khen Tiểu Đào, còn nói có ai cưới được nàng về thật sự là may mắn cả đời.

Đế giày làm rất dày, dùng kim đâm không nổi, phải dùng cái dùi đâm xuyên qua trước rồi mới dùng kim kéo dây đi qua. Sau giờ ngọ, giày đều làm tốt, Tiểu Đào cầm ở trong tay, trên dưới trái phải nhìn xem rất là vừa lòng. Tự khen tay nghề của bản thân, nghĩ đến Hoắc Trầm cũng không có tật xấu gì. Quyết định đầu tháng ba nói cho hắn biết đây là giày chính tay nàng làm, cũng biểu đạt tâm ý của nàng cho hắn biết, tiếp đấy chỉ là xem hắn muốn như thế nào đi.

nhà Mãn Thương có nhà không? Trong viện truyền đến thanh âm của nữ nhân, Tiểu Đào vội vàng đem đôi giày ôm vào ngực rồi nhét vào ngăn tử, đem đôi giày mới làm được một nửa của cha nàng mang tới, quang minh chính đại ngồi trên giường đất làm giày.

Điệp thị đang đo kích cơ cho Tiểu Liễu, tính toán đem khối vải bông đẹp đẽ kia cắt may áo. Nghe được thanh âm liền đi ra đón người: nga, là Mã đại tẩu a, mau tiến vào nhà ngồi.

Tiểu Đào nhướng mày, vừa dùng cái dùi đam đế giày vừa nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Mã đại nương cũng là phú hộ trong thôn, trong nhà có ba nhi tử hai người đã cưới vợ sinh con, gần đây đang sửa lại nóc nhà cho tiểu nhi tử, cũng là muốn an bài hôn sự.

Hay là nàng tới cầu hôn? Tiểu Đào trong lòng thầm nghĩ.

Mã đại nương thu hồi dù, cười tủm tỉm vào đông phòng, thấy mấy hài tử đều ở đây duy chỉ có đại nhi nữ là không, liền cười hỏi: thời tiết như vậy, Tiểu Đào cũng đi lên trấn bán sao? Diệp thị cười nịnh nọt nói: không có, đang ở phòng bên làm giày cho cha a.

Tiểu Đào thật khéo tay, biết buôn bán, lại biết cả làm xiêm y cùng giày, bộ dáng lớn lên lại xinh đẹp, cô nương trong thôn chúng ta ai có thể so sánh đây a. Được rồi ta đến xem Tiểu Đào làm giày.

Người trong thôn không có gõ cửa thông báo linh tinh quy củ, muốn đến phòng nào, nhấc chân liền vào luôn. Vì thế Mã đại nương xông thẳng vào trong phòng liền cầm lấy đôi giày mag Tiểu Đào vừa làm xong ngó trái ngó phải, liên tục khen: chậc, Tiểu Đào có tay nghề thật tốt thật đúng là cố nương đẹp người đẹp nết. Diệp thị đi phía sau tiến vào, âm thầm quan sát sắc mắt của Mã đại tẩu, trong lòng cũng giống như suy nghĩ của Tiểu Đào, tiểu nhi tử nhà còn chưa có cưới nàng dâu nhà lại đang sửa, bà đến lúc này tám phần là đến hỏi Tiểu Đào cho nhi tử nhà bà. Diệp thị âm thầm tính toán, nếu là Mã đại tẩu đề ra thì bà có hay không nên đáp ứng.

Nghe nói nhi tử Mã Vạn Trường ở trong thành làm đứa ở cho nhà giàu, mỗi tháng có tiền cố định thu vào, người cũng trung thực, cũng là một người không tồi để chọn.

Tiểu Đào vừa thấy biểu tình của nương liền biết đấy là thầm nghĩ đáp ứng nhà người ta. Vì thế vội vàng nói: ta làm giày này một chút cũng không tốt, ta chính mình cũng không vừa lòng a. Mã đại nương ngài khen vậy làm ta thật ngượng ngùng, kì thật căn bản không phải là như vậy.

Mã đại nương ngồi vào giường đất, thân thiết cầm lấy tay Tiểu Đào, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, liên tiếp gật đầu: Tiểu Đào nhà ta thật sự là vừa xinh đẹp lại khéo tay, cái miệng này lại còn ngọt ngào như vậy, quả thực chọn không sai.

không có, không có, đại nương đừng nói như vậy. Tiểu Đào trong lòng có điểm sợ hãi, nàng không nghĩ sẽ đến Mã gia làm dâu. Trong lòng nhớ đến nụ cười hàm hậu của Hoắc Trầm, liền hy vọng Mã đại nương đi khỏi thật nhanh.

Mã đại nương đảo quanh ý tứ trên mặt của mẹ con hai người trước mắt, liền cười gượng hai tiếng lại nói: ta hôm nay tới, là có một tin tốt muốn cho hai người biết, Hoàng viên ngoại trong thành muốn tuyển hai cái nha hoàn làm việc, nói là muốn tầm 13,14 tuổi có thể làm việc chân tay nhanh nhẹn, kí khế bán mình ba năm. Lập tức cấp 5 lượng bạc, về sau mỗi tháng còn có 100 văn tiền tiêu vặt, chuyện tốt như vậy không biết có bao nhiêu ngươi muốn có đâu. Ta cảm thấy TIểu Đào là một tiểu cô nương tốt, nhà các ngươi hài tử lại nhiều, nuôi chúng cũng quá khó khăn đi, mới đem chuyện tốt này nói cho ngươi biết.

Tiểu Đào cùng Diệp thị hai mắt nhìn nhau, không nghĩ tới bà lại vì chuyện này mà tới đây, Mã đại nương lúc trẻ đi vào nhà giàu trong thành làm bà vú, sau lại ở nhà đó làm thêm mấy năm, đến khi đại nhi tử thành thân, bà mới trở về, lo liệu xây nhà cho mấy nhi tử thành thân, còn nghĩ cách đem tiểu nhi tử nhét vào làm người hầu cho nhà giàu trong thành.

Ngày lành của Mã gia bắt đầu từ khi Mã đại nương đi làm bà vú cho người ta, nếu lúc trước không phải là vì nghèo đến mức không có cơm ăn bà làm sao có thể bỏ xuống hai nhi tử cho mẹ chồng chăm sóc, lại chạy vào tận trong thành đi làm bà vú cho người.

Diệp thị luôn luôn nhát gan yếu đuối, luyến tiếc khuê nữ rời nhà, nhưng chuyện này nghe qua cũng thật là một chuyện tốt, bà cũng không dứt khoát từ chối: tẩu tử, tướng công nhà ta không ở nhà, để tối nay chúng ta thương lượng, sau sẽ cho tẩu câu trả lời.

được, các ngươi một nhà cứ suy nghĩ thật tốt, đi ở ba năm về cũng không chậm trễ chuyện Tiểu Đào tim nhà chồng tốt nha, vừa vặn kiếm chút của hồi môn. Chuyện tốt như vậy đốt đèn lòng cũng khó tìm a.

Mã đại nương lại khen một hồi lâu, lúc này mới cườ tủm tỉm rời đi.

/110

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status