“Anh nói trước đi. . . . . .”
Đúng là bị quỷ trộm tim! Nếu không sao lại làm ra một vài chuyện vô lý như thế, thậm chí đem một đống lớn công việc phải xử lý ném sang một bên, cùng trẻ con chơi trò chơi kém trí! Bộ Thuấn Nghiêu cảm thấy nhất định mình điên rồi, nhưng vẫn phối hợp với cô ấy nói ra đáp án: “Sau đó hắn tìm được một cây diêm khác, quẹt ra tia lửa yêu!”
Nhìn xem, ngay cả lời tiềm thức Bộ đại thiếu cũng không cẩn thận nói ra rồi.
Đáng tiếc lại một lần nữa gặp phải nhạo báng không thương tình: “Ngu ngốc, nó quẹt quẹt liền làm cho mình chết cháy nha, còn không thừa nhận anh là mặt co quắp? Ha ha, Bộ Thuấn Nghiêu, ba vấn đề mới vừa rồi tôi hỏi anh đều là truyện cười nổi tiếng nhất trong lịch sử, đổi thành bất cứ người nào, nghe được đáp án cũng sẽ cười to đến mức mặt rút gân, nhưng mà anh không chỉ không trả lời được một vấn đề, mà ngay cả khóe miệng từ đầu tới đuôi cũng không có co giật, điều này có thể chứng minh, anh! Không chỉ có mặt co quắp, còn là thiếu não!”
Hỏng bét!
An Khả Ni nhất thời đắc ý, cho nên cũng giao phản đối trong trái tim ra, đợi cô ý thức được điểm này thì đã quá muộn, Bộ Thuấn Nghiêu đang vòng qua bàn làm việc, gương mặt đen đi tới phía cô.
Dưới tình thế cấp bách, cô cuống quít giơ sổ phỏng vấn lên bảo vệ đầu, hoàn toàn là một loại bản năng, dám làm nhục Bộ Đại thiếu gia như vậy, chắc sẽ chết rất khó coi đi.
Có chút ngoài dự kiến của cô, bước chân của Bộ Thuấn Nghiêu cách chỗ cô gần nửa bước xa thì dừng lại, An Khả Ni núp ở trên ghế nhìn chằm chằm mũi chân chừng mấy giây như vậy, và xác định anh thật sự không có ý muốn đi tới, mới len lén hướng bên ngoài sổ phỏng vấn liếc mắt một cái.
Vừa đúng chống lại mắt của Bộ Thuấn Nghiêu nhìn xuống ánh mắt của cô.
Từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt của Bộ Thuấn Nghiêu có dịu dàng mà cô chưa từng lưu ý.
Cô chỉ cảm thấy vóc người cao ráo cường tráng của anh tương phản với dáng người nhỏ bé của cô rất nhiều, cô không phục mà đứng dậy, chênh lệch vẫn rất rõ ràng, cô dứt khóat đá giày giản dị ra, chống mặt bàn đạp lên trên ghế làm việc, rốt cục cũng đã như ý nguyện mà cao hơn anh một cái đầu.
Bộ đại thiếu im lặng mà nhìn cô tự làm khổ.
Lá gan tăng lên rất nhiều, cô mới hài lòng mà chèn lên thắt lưng của mình: “Anh muốn làm gì?”
Hiển nhiên là cô đắc ý quên hình dạng rồi, nhớ tới đạp dưới chân chính là ghế xoay với các con lăn, lời còn chưa dứt, cô liền trượt chân, một tiếng thét kinh hãi cũng không kịp phát ra, lại rất khó coi mà được Bộ Thuấn Nghiêu tiếp nhận.
Nhìn An Khả Ni vẻ mặt chật vật được ôm ngang ở trong tay, rốt cục Bộ Thuấn Nghiêu cũng khó kềm chế mà hơi động khóe miệng cười!
An Khả Ni lần đầu tiên nhìn thấy anh cười, cảm giác kia giống một luồng ánh sáng xông vào phá vỡ bóng tối, tươi sáng, rực rỡ, vốn là đường cong của gương mặt lạnh lùng đã trở nên mềm mại, tròng mắt đen sâu thẳm cũng toát ra tia sáng ấm áp, khóe miệng cong lên mang theo một tia vui vẻ hài hước, nhưng cũng không làm người ta ghét, ngược lại còn cười nói thoải mái chân thành với anh.
Thình lình xảy ra, trái tim nhỏ của cô không theo quy tắc mà rung động một chút.
“Nếu như anh ta có thể thường xuyên cười, có thể sẽ khiến cho con gái thích hơn, hoặc giả mình cũng có thể coi là anh ta đạt tiêu chuẩn.” Trong đầu không khỏi nhớ tới điểm không mới vừa rồi cho anh ta.
Mấy giây sau cô mới nhớ tới, chắc mình bị quỷ nhập vào người rồi: “Này, thả tôi xuống!”
“Còn tưởng rằng em say mê đến quên hết tất cả chứ. . . . . .” Bộ Thuấn Nghiêu cúi đầu nhìn cô, khóe môi có chút vui vẻ không che dấu được, thấy thế buồng tim của cô lại nhảy loạn thình thịch mấy cái, nhưng một câu nói sau đó thiếu chút nữa đã để cho nhịp tim của cô dừng lại.
“Cô bé An, em đang quyến rũ tôi sao?”
“Buông tôi ra! Tên biến thái này!” An Khả Ni dùng sức đẩy Bộ Thuấn Nghiêu, bởi vì cô đột nhiên kinh hãi tỉnh ngộ ra, bộ dáng mình giờ phút này thật sự rất háo sắc.
Ở trong ngực của Bộ Thuấn Nghiêu, cô ngây ngốc nhìn chằm chằm vào anh hẳn là vượt qua mười giây, nụ cười ở khóe miệng của anh rất rõ ràng đã biến thành không có ý tốt.
Nếu như không phải là chuông điện thoại kịp thời vang lên, chắc trong một lúc cô cũng không có cách nào để thoát thân.
Bộ Thuấn Nghiêu lùi về đến bên cạnh bàn làm việc, một tay nâng cô, một tay bắt máy điện thoại, An Khả Ni nhân cơ hội này mà ra sức đẩy, từ trong bàn tay của anh nhảy xuống, lùi đến cạnh cửa.
Điện thoại hình như rất quan trọng, Bộ Thuấn Nghiêu liếc cô một cái, rồi khôi phục lại lạnh lùng bình thường, che ống nói rồi nhàn nhạt căn dặn: “Tôi có chút chuyện phải xử lý, em đi ra ngoài trước chờ tôi một chút.”
Chờ cái đầu anh!
Cô căm giận mà lùi ra khỏi phòng làm việc, đã vậy còn thuận theo sự hướng dẫn của cô thư ký xinh đẹp đi tới phòng nghỉ ngơi.
Không phải là cổ ngữ có nói: nhỏ không nhịn mưu lớn sẽ loạn sao, cô sẽ không dễ dàng buông tha.
Phòng nghỉ ngơi lại sang trọng ngoài dự đoán của mọi người, hoàn toàn là bố trí của phòng Tổng thống, tầm mắt thật tốt, dựa vào cửa sổ nhìn xuống, hướng về phía trước, tay có thể nắm lấy ngôi sao; hướng xuống phía dưới, cả thành phố đều bị giẫm ở lòng bàn chân.
Hít sâu một hơi, từ từ đọc Thiên Địa Chi, tự nhiên sinh ra lý tưởng hào hùng của ai đó!
Vậy mà, An Khả Ni một hơi vẫn còn chưa thở ra hoàn toàn, đã nghe thấy một tiếng hỏi thăm dịu dàng quan tâm: “An tiểu thư, cô uống cà phê, trà sữa hay là thức uống khác?”
“Cám ơn! Cho tôi một ly nước trắng là được rồi.” Cô lễ phép mỉm cười với cô thư ký.
Thư ký mảnh mai và cao gầy, khuôn mặt thanh tú, mặc một bộ trang phục phù hợp, nhìn qua trông rất duyên dáng rất thân thiện.
“Xin chờ một chút. . . . . .” Cô ta chuyên nghiệp mà gật đầu một cái, rồi xoay người đi, lúc rời đi còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thái độ rất đúng mực, không thể không thừa nhận, ánh mắt chọn phụ nữ của Bộ Thuấn Nghiêu thật sự không tệ.
Chỉ còn lại một mình An Khả Ni ở trong phòng nghỉ ngơi, cô không bị gò bó đối với trời xanh tươi đẹp ngoài cửa sổ, duỗi cái lưng mỏi, hơi hoạt động thân thể, rồi đem mình đặt ở trong ghế sa lon lớn thỏai mái, thoải mái mà nhắm mắt lại.
Ghế sa lon thật mềm, mặc kệ ở loại tư thế nào ở vị trí nào cũng đều thoải mái như thế, cô thỏa mãn mà vùi vào bên trong, cảm thấy Bộ Thuấn Nghiêu thật sự rất biết hưởng thụ, nhưng phòng làm việc của anh ta lại giản dị như vậy, quả thật là lẫn lộn đầu đuôi rồi, nhưng anh ta quả thật là kẻ biến thái nha, tại sao có thể lấy tiêu chuẩn của người bình thường để đánh giá? Quỷ biết trong phòng nghỉ ngơi này là dùng để làm cái gì ? Không phải cái ghế sa lon này là dành cho anh ta cùng phụ nữ. . . . . .
Chết tiệt!
An Khả Ni bỗng nhiên từ trên ghế salon nhảy dựng lên một cái, mặt đỏ ửng lên rồi ra sức vỗ trán mình, dừng lại! Gần mực thì đen, có thể đã bị Bộ Thuấn Nghiêu dạy hư rồi.
Đang lúc cô suy nghĩ lung tung thì cô thư ký xinh đẹp tao nhã nâng lên một cái bình nhỏ tinh xảo, hướng về phía ly thủy tinh trước mặt rót xuống.
Dựa vào giác quan thứ sáu nhạy bén của phụ nữ, cô cảm thấy hôm nay tổng tài đối với vị An tiểu thư này rất đặc biệt, không chỉ có tối hôm qua đặc biệt gọi điện cho cô, dặn dò cô thóai thác mấy cuộc hẹn quan trọng của hôm nay, sáng nay còn đặc biệt nói đi làm trước nửa giờ, mục đích chính là tranh thủ xử lý hết công việc, dành ra thời gian cho vị An tiểu thư này.
Đúng là bị quỷ trộm tim! Nếu không sao lại làm ra một vài chuyện vô lý như thế, thậm chí đem một đống lớn công việc phải xử lý ném sang một bên, cùng trẻ con chơi trò chơi kém trí! Bộ Thuấn Nghiêu cảm thấy nhất định mình điên rồi, nhưng vẫn phối hợp với cô ấy nói ra đáp án: “Sau đó hắn tìm được một cây diêm khác, quẹt ra tia lửa yêu!”
Nhìn xem, ngay cả lời tiềm thức Bộ đại thiếu cũng không cẩn thận nói ra rồi.
Đáng tiếc lại một lần nữa gặp phải nhạo báng không thương tình: “Ngu ngốc, nó quẹt quẹt liền làm cho mình chết cháy nha, còn không thừa nhận anh là mặt co quắp? Ha ha, Bộ Thuấn Nghiêu, ba vấn đề mới vừa rồi tôi hỏi anh đều là truyện cười nổi tiếng nhất trong lịch sử, đổi thành bất cứ người nào, nghe được đáp án cũng sẽ cười to đến mức mặt rút gân, nhưng mà anh không chỉ không trả lời được một vấn đề, mà ngay cả khóe miệng từ đầu tới đuôi cũng không có co giật, điều này có thể chứng minh, anh! Không chỉ có mặt co quắp, còn là thiếu não!”
Hỏng bét!
An Khả Ni nhất thời đắc ý, cho nên cũng giao phản đối trong trái tim ra, đợi cô ý thức được điểm này thì đã quá muộn, Bộ Thuấn Nghiêu đang vòng qua bàn làm việc, gương mặt đen đi tới phía cô.
Dưới tình thế cấp bách, cô cuống quít giơ sổ phỏng vấn lên bảo vệ đầu, hoàn toàn là một loại bản năng, dám làm nhục Bộ Đại thiếu gia như vậy, chắc sẽ chết rất khó coi đi.
Có chút ngoài dự kiến của cô, bước chân của Bộ Thuấn Nghiêu cách chỗ cô gần nửa bước xa thì dừng lại, An Khả Ni núp ở trên ghế nhìn chằm chằm mũi chân chừng mấy giây như vậy, và xác định anh thật sự không có ý muốn đi tới, mới len lén hướng bên ngoài sổ phỏng vấn liếc mắt một cái.
Vừa đúng chống lại mắt của Bộ Thuấn Nghiêu nhìn xuống ánh mắt của cô.
Từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt của Bộ Thuấn Nghiêu có dịu dàng mà cô chưa từng lưu ý.
Cô chỉ cảm thấy vóc người cao ráo cường tráng của anh tương phản với dáng người nhỏ bé của cô rất nhiều, cô không phục mà đứng dậy, chênh lệch vẫn rất rõ ràng, cô dứt khóat đá giày giản dị ra, chống mặt bàn đạp lên trên ghế làm việc, rốt cục cũng đã như ý nguyện mà cao hơn anh một cái đầu.
Bộ đại thiếu im lặng mà nhìn cô tự làm khổ.
Lá gan tăng lên rất nhiều, cô mới hài lòng mà chèn lên thắt lưng của mình: “Anh muốn làm gì?”
Hiển nhiên là cô đắc ý quên hình dạng rồi, nhớ tới đạp dưới chân chính là ghế xoay với các con lăn, lời còn chưa dứt, cô liền trượt chân, một tiếng thét kinh hãi cũng không kịp phát ra, lại rất khó coi mà được Bộ Thuấn Nghiêu tiếp nhận.
Nhìn An Khả Ni vẻ mặt chật vật được ôm ngang ở trong tay, rốt cục Bộ Thuấn Nghiêu cũng khó kềm chế mà hơi động khóe miệng cười!
An Khả Ni lần đầu tiên nhìn thấy anh cười, cảm giác kia giống một luồng ánh sáng xông vào phá vỡ bóng tối, tươi sáng, rực rỡ, vốn là đường cong của gương mặt lạnh lùng đã trở nên mềm mại, tròng mắt đen sâu thẳm cũng toát ra tia sáng ấm áp, khóe miệng cong lên mang theo một tia vui vẻ hài hước, nhưng cũng không làm người ta ghét, ngược lại còn cười nói thoải mái chân thành với anh.
Thình lình xảy ra, trái tim nhỏ của cô không theo quy tắc mà rung động một chút.
“Nếu như anh ta có thể thường xuyên cười, có thể sẽ khiến cho con gái thích hơn, hoặc giả mình cũng có thể coi là anh ta đạt tiêu chuẩn.” Trong đầu không khỏi nhớ tới điểm không mới vừa rồi cho anh ta.
Mấy giây sau cô mới nhớ tới, chắc mình bị quỷ nhập vào người rồi: “Này, thả tôi xuống!”
“Còn tưởng rằng em say mê đến quên hết tất cả chứ. . . . . .” Bộ Thuấn Nghiêu cúi đầu nhìn cô, khóe môi có chút vui vẻ không che dấu được, thấy thế buồng tim của cô lại nhảy loạn thình thịch mấy cái, nhưng một câu nói sau đó thiếu chút nữa đã để cho nhịp tim của cô dừng lại.
“Cô bé An, em đang quyến rũ tôi sao?”
“Buông tôi ra! Tên biến thái này!” An Khả Ni dùng sức đẩy Bộ Thuấn Nghiêu, bởi vì cô đột nhiên kinh hãi tỉnh ngộ ra, bộ dáng mình giờ phút này thật sự rất háo sắc.
Ở trong ngực của Bộ Thuấn Nghiêu, cô ngây ngốc nhìn chằm chằm vào anh hẳn là vượt qua mười giây, nụ cười ở khóe miệng của anh rất rõ ràng đã biến thành không có ý tốt.
Nếu như không phải là chuông điện thoại kịp thời vang lên, chắc trong một lúc cô cũng không có cách nào để thoát thân.
Bộ Thuấn Nghiêu lùi về đến bên cạnh bàn làm việc, một tay nâng cô, một tay bắt máy điện thoại, An Khả Ni nhân cơ hội này mà ra sức đẩy, từ trong bàn tay của anh nhảy xuống, lùi đến cạnh cửa.
Điện thoại hình như rất quan trọng, Bộ Thuấn Nghiêu liếc cô một cái, rồi khôi phục lại lạnh lùng bình thường, che ống nói rồi nhàn nhạt căn dặn: “Tôi có chút chuyện phải xử lý, em đi ra ngoài trước chờ tôi một chút.”
Chờ cái đầu anh!
Cô căm giận mà lùi ra khỏi phòng làm việc, đã vậy còn thuận theo sự hướng dẫn của cô thư ký xinh đẹp đi tới phòng nghỉ ngơi.
Không phải là cổ ngữ có nói: nhỏ không nhịn mưu lớn sẽ loạn sao, cô sẽ không dễ dàng buông tha.
Phòng nghỉ ngơi lại sang trọng ngoài dự đoán của mọi người, hoàn toàn là bố trí của phòng Tổng thống, tầm mắt thật tốt, dựa vào cửa sổ nhìn xuống, hướng về phía trước, tay có thể nắm lấy ngôi sao; hướng xuống phía dưới, cả thành phố đều bị giẫm ở lòng bàn chân.
Hít sâu một hơi, từ từ đọc Thiên Địa Chi, tự nhiên sinh ra lý tưởng hào hùng của ai đó!
Vậy mà, An Khả Ni một hơi vẫn còn chưa thở ra hoàn toàn, đã nghe thấy một tiếng hỏi thăm dịu dàng quan tâm: “An tiểu thư, cô uống cà phê, trà sữa hay là thức uống khác?”
“Cám ơn! Cho tôi một ly nước trắng là được rồi.” Cô lễ phép mỉm cười với cô thư ký.
Thư ký mảnh mai và cao gầy, khuôn mặt thanh tú, mặc một bộ trang phục phù hợp, nhìn qua trông rất duyên dáng rất thân thiện.
“Xin chờ một chút. . . . . .” Cô ta chuyên nghiệp mà gật đầu một cái, rồi xoay người đi, lúc rời đi còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thái độ rất đúng mực, không thể không thừa nhận, ánh mắt chọn phụ nữ của Bộ Thuấn Nghiêu thật sự không tệ.
Chỉ còn lại một mình An Khả Ni ở trong phòng nghỉ ngơi, cô không bị gò bó đối với trời xanh tươi đẹp ngoài cửa sổ, duỗi cái lưng mỏi, hơi hoạt động thân thể, rồi đem mình đặt ở trong ghế sa lon lớn thỏai mái, thoải mái mà nhắm mắt lại.
Ghế sa lon thật mềm, mặc kệ ở loại tư thế nào ở vị trí nào cũng đều thoải mái như thế, cô thỏa mãn mà vùi vào bên trong, cảm thấy Bộ Thuấn Nghiêu thật sự rất biết hưởng thụ, nhưng phòng làm việc của anh ta lại giản dị như vậy, quả thật là lẫn lộn đầu đuôi rồi, nhưng anh ta quả thật là kẻ biến thái nha, tại sao có thể lấy tiêu chuẩn của người bình thường để đánh giá? Quỷ biết trong phòng nghỉ ngơi này là dùng để làm cái gì ? Không phải cái ghế sa lon này là dành cho anh ta cùng phụ nữ. . . . . .
Chết tiệt!
An Khả Ni bỗng nhiên từ trên ghế salon nhảy dựng lên một cái, mặt đỏ ửng lên rồi ra sức vỗ trán mình, dừng lại! Gần mực thì đen, có thể đã bị Bộ Thuấn Nghiêu dạy hư rồi.
Đang lúc cô suy nghĩ lung tung thì cô thư ký xinh đẹp tao nhã nâng lên một cái bình nhỏ tinh xảo, hướng về phía ly thủy tinh trước mặt rót xuống.
Dựa vào giác quan thứ sáu nhạy bén của phụ nữ, cô cảm thấy hôm nay tổng tài đối với vị An tiểu thư này rất đặc biệt, không chỉ có tối hôm qua đặc biệt gọi điện cho cô, dặn dò cô thóai thác mấy cuộc hẹn quan trọng của hôm nay, sáng nay còn đặc biệt nói đi làm trước nửa giờ, mục đích chính là tranh thủ xử lý hết công việc, dành ra thời gian cho vị An tiểu thư này.
/12
|