"Vũ Văn Bác! Anh vừa nãy có nghe tôi nói cái gì không vậy? Tôi nói tôi muốn hy sinh anh, không phải anh cũng nên có chút phản ứng sao?" Y Hi Nhi rống to, trong cơn tức giận, hai má ửng hồng, huyết khí lập tức liền xông lên.
"Anh có nghe, nhưng anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm đến chuyện ở trong lòng của em anh là người yêu." Vũ Văn Bác cười híp mắt nói, một câu nói này so với cái gì cũng không còn quan trọng.
Mặc dù mới vừa nhận ra tình cảm của Y Hi Nhi đối với mình, nhưng Vũ Văn Bác lại cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên, người yêu, ha ha, Đúng vậy, cô là của người yêu anh, người yêu gắn bó không rời. Về phần những thứ khác, có cái gì để nói đây? Không phải chỉ là hy sinh thôi sao? Dù là chết nhưng so với đau lòng còn dễ dàng hơn.
Thế giới nội tâm của Vũ Văn Bác chỉ đơn giản như vậy đó, nhưng Y Hi Nhi không chút nào cảm nhận được, cô hiện tại chỉ biết mình rất buồn bực, tương đối khó chịu, khó chịu đến mức cô muốn mổ bụng tự vẫn thôi.
Lần đầu tiên khiến cho cô thổ huyết là khi Đại Lệ Ti phái người đuổi giết mình, nhưng Vũ Văn Bác này nha làm tiện nghi cha ruột của người ta cư nhiên không có ý định giúp mình báo thù, được a, cô nhịn, ai kêu cô là con gái nhặt được trên đường.
Nhưng mà lần này, mẹ kiếp Vũ Văn Bác đến cùng có yêu mình hay không? Cư nhiên bị cô hy sinh cũng không quan tâm? Đây là thái độ đối xử với người yêu sao? Không phải chứ?
Trong sách đều nói, nhân vật nam chính nhất định là phải buồn bực, sau đó nổi điên, cặp mắt vằn đỏ bắt được thân thể nữ chính vẫn dao động, hận không thể ăn nữ chính, sau đó đặc biệt đau lòng, quả thật ruột gan đứt từng khúc hỏi nữ chính: "Tại sao, tại sao, tại sao?" Sau đó nữ chính quay đầu đi, chịu đựng đau đớn không chịu nói ra lý do, nhưng cuối cùng cũng sẽ nói ra lý do, còn anh ấy lại là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, sau đó. . . . . .
Hừ hừ hừ! Nghĩ gì thế? Lúc này là muốn diễn kịch của bà nội Quỳnh Dao sao?
"Làm sao anh có thể không quan tâm? Anh cũng nên có chút phản ứng chứ?" Y Hi Nhi tức giận liếc Vũ Văn Bác một cái, thật ra thì trong lòng len lén khích lệ Vũ Văn Bác, cố gắng lên, điên cuồng đi, hô hào đi, yêu càng sâu đậm, thì khi bị tổn thương càng đau đớn, học tập chú Mã Cảnh Đào đi.
Vũ Văn Bác nhìn ánh mắt gần như co giật của Y Hi Nhi, trong lòng lặng lẽ cười trộm, cô gái nhỏ này, lúc nào cũng có thể Thiên Mã Hành Không (ngựa thần lướt gió tung mây), vào lúc này lại không biết là đang nghĩ ra cái chuyện gì, đoán chừng nếu nói ra còn có thể chọc anh cười.
Nghĩ thì nghĩ, Vũ Văn Bác cũng không dám nói ra, lúc này chính là Y Hi Nhi muốn anh thể hiện tình cảm bi thương, anh không thể phá hư không khí này, vì vậy phản ứng rất phối hợp, cố gắng làm ra dáng vẻ khổ não, cau mày, tận lực để cho mình thương cảm.
Đáng thương đường đường là lão đại Hắc đạo quân hỏa, vì phối hợp với “con gái” của mình, sau cùng là khuôn mặt tàn bạo, ngược lại thật sự khiến cho trái tim nhỏ của Y Hi Nhi bị sợ đến bắt đầu Phiêu Linh, cái này. . . . . . Vũ Văn Bác không phải đang phối hợp với mình chứ? Nhưng cũng không cần thiết khoa trương như vậy, nhìn y như nét mặt của người mắc chứng táo bón, cũng đúng á..., Vũ Văn Bác không thích ăn trái cây cũng không thích uống nước, mỗi ngày đều có một đống chuyện bận rộn, nên bị táo bón cũng không phải là chuyện không thể xảy ra, nhưng là. . . . . .
Lặng lẽ đưa tay lôi kéo cánh tay của Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi nuốt nước miếng một cái, cẩn thận từng li từng tí nói "Đừng nóng giận, tôi có nói gì, nếu không có phản ứng cũng không cần phản ứng, không cần đem chuyện anh bị táo bón nói cho tôi biết, mặc dù chuyện này làm người ta có một chút lúng túng, nhưng quả thật là rất không lịch sự tao nhã, Ngài nói đúng không?"
Vũ Văn Bác nhất thời phong hóa rồi, gương mặt rút gân, cánh tay và cổ cứng ngắc, cắn răng, khẩu khí khó chịu phun ra mang theo dư âm cảnh cáo: "Anh, không, có, bị, táo, bón!"
"A ha ha ha. . . . . . Tôi nói nha, không thể nào, ai quá bận rộn đều có thể bị táo bón đúng không, chỉ cần ăn nhiều ăn trái cây uống nhiều nước có thể duy trì đại tiện thông suốt đây là lời nói chí lý a!" Y Hi Nhi không sợ chết nói thêm một câu, khiến Vũ Văn Bác càng thêm khó chịu.
Vũ Văn Bác thật sự không biết nên nói gì nữa, đường đường là Hắc lão đại oai phong một cõi lại bị chính người phụ nữ của mình làm cho á khẩu không trả lời được, không thể làm gì khác hơn đành đánh rớt răng nanh và máu nuốt vào trong, lặng thinh nhịn xuống.
Nhìn bộ dạng Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi cười đến hả hê, không biết vì sao, cô chính là thích nhìn bộ dạng kinh ngạc của Vũ Văn Bác, loại cảm giác đó thật sự là quá đã, cảm thấy cuộc sống như vậy đã quá thỏa nguyện rồi. . . . . .
Đợi chút, dường như cô đã quên chuyện của mình, trời ơi, cô thế nào lại quên mất, rõ ràng mới vừa rồi còn rất cao hứng nói đến thứ tình cảm sâu sắc, hiện tại sao lại biến thành loại đàm luận thấp kém này.
"Trả lời vấn đề mới vừa rồi đã..., anh thật không quan tâm sao? Tôi muốn hy sinh anh cũng không sao? Tôi không tin anh sẽ cam tâm tình nguyện, đây không phải là tính cách của anh." Một Hắc lão đại cứ như vậy bị một cô gái coi làm vật hy sinh, làm sao có thể, hơn nữa tình yêu cũng không phải như vậy, dù sao cô tin rằng vì yêu sẵn sàng không cần sinh mạng, nhưng nếu là vì một người khác, thế nào đều sẽ không tin, trừ phi người nọ là kẻ ngu, nhưng Vũ Văn Bác không phải kẻ ngốc, hơn nữa còn rất khôn khéo, cho nên, cô sẽ không tin.
Vũ Văn Bác nhìn cô gái đang truy hỏi sự việc một cách kỹ càng, thở dài, có một số việc, cô đúng thật là chấp nhất, nhưng, đây chính là anh yêu, thật khả ái, làm người ta nhớ thương, mà cư nhiên anh còn ngây ngốc cho là đó là tình thân, không, nếu biết là tình yêu, bất luận như thế nào anh cũng sẽ không buông tay, cho dù là cái chết.
"Anh biết tình cảm của em và Cố Nhã Thuần, cô ấy vì nghĩa không chùn bước đi Italy cứu em, hơn nữa cũng vì em mà rời trụ sở huấn luyện sớm, cho nên anh cũng không trách em vì cô ấy mà hi sinh anh, chỉ là em phải nhớ, nếu như khi đó anh phải hi sinh, anh cũng sẽ không ngại mà lôi kéo em cùng nhau xuống Địa ngục . Muốn chết, vậy thì tốt nhất nên cùng nhau chết, trên đường hoàng tuyền người yêu làm bạn, chính là thành quỷ cũng sẽ không cô đơn lạnh lẽo."
"Anh!" Y Hi Nhi bị lời nói của Vũ Văn Bác đáp trả lời nói không có cách nào thốt ra khỏi miệng, nhẫn nhịn, cuối cùng nói một câu: "Anh làm xằng làm bậy sẽ bị biến thành quỷ xuống địa ngục, nhưng tôi là cảnh sát tốt của nhân dân, nếu có đi cũng là lên thiên đàng." Chỉ chỉ lên bầu trời, Y Hi Nhi hả hê nói.
Mặc dù lời đáp trả của cô cũng rất ác, nhưng Vũ Văn Bác nói, để cho Y Hi Nhi đến cuối cùng không biết làm sao, muốn chết cùng chết? Bây giờ là như thế nào? Nên cười hay nên khóc? Y Hi Nhi lần nữa im lặng hỏi ông trời.
Vũ Văn Bác lại còn lộ ra nụ cười ấm áp sáng rỡ, vui vẻ hôn lên trán và má của Y Hi Nhi, sau đó từ từ chuyển dời đến nơi anh thích nhất kia một đôi mắt đen trong suốt thấu đáo.
Tình huống gì vậy? Mắt thế nào lại ướt? Y Hi Nhi nháy mắt mấy cái phục hồi lại tinh thần, mới vừa muốn mở miệng, đột nhiên cảm thấy miệng bị một đầu lưỡi ấm áp ngăn chặn.
Lửa nóng làm cho người khác hít thở không vừa có một nụ hôn, Y Hi Nhi xụi lơ ở trong ngực Vũ Văn Bác.
"Anh có nghe, nhưng anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm đến chuyện ở trong lòng của em anh là người yêu." Vũ Văn Bác cười híp mắt nói, một câu nói này so với cái gì cũng không còn quan trọng.
Mặc dù mới vừa nhận ra tình cảm của Y Hi Nhi đối với mình, nhưng Vũ Văn Bác lại cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên, người yêu, ha ha, Đúng vậy, cô là của người yêu anh, người yêu gắn bó không rời. Về phần những thứ khác, có cái gì để nói đây? Không phải chỉ là hy sinh thôi sao? Dù là chết nhưng so với đau lòng còn dễ dàng hơn.
Thế giới nội tâm của Vũ Văn Bác chỉ đơn giản như vậy đó, nhưng Y Hi Nhi không chút nào cảm nhận được, cô hiện tại chỉ biết mình rất buồn bực, tương đối khó chịu, khó chịu đến mức cô muốn mổ bụng tự vẫn thôi.
Lần đầu tiên khiến cho cô thổ huyết là khi Đại Lệ Ti phái người đuổi giết mình, nhưng Vũ Văn Bác này nha làm tiện nghi cha ruột của người ta cư nhiên không có ý định giúp mình báo thù, được a, cô nhịn, ai kêu cô là con gái nhặt được trên đường.
Nhưng mà lần này, mẹ kiếp Vũ Văn Bác đến cùng có yêu mình hay không? Cư nhiên bị cô hy sinh cũng không quan tâm? Đây là thái độ đối xử với người yêu sao? Không phải chứ?
Trong sách đều nói, nhân vật nam chính nhất định là phải buồn bực, sau đó nổi điên, cặp mắt vằn đỏ bắt được thân thể nữ chính vẫn dao động, hận không thể ăn nữ chính, sau đó đặc biệt đau lòng, quả thật ruột gan đứt từng khúc hỏi nữ chính: "Tại sao, tại sao, tại sao?" Sau đó nữ chính quay đầu đi, chịu đựng đau đớn không chịu nói ra lý do, nhưng cuối cùng cũng sẽ nói ra lý do, còn anh ấy lại là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, sau đó. . . . . .
Hừ hừ hừ! Nghĩ gì thế? Lúc này là muốn diễn kịch của bà nội Quỳnh Dao sao?
"Làm sao anh có thể không quan tâm? Anh cũng nên có chút phản ứng chứ?" Y Hi Nhi tức giận liếc Vũ Văn Bác một cái, thật ra thì trong lòng len lén khích lệ Vũ Văn Bác, cố gắng lên, điên cuồng đi, hô hào đi, yêu càng sâu đậm, thì khi bị tổn thương càng đau đớn, học tập chú Mã Cảnh Đào đi.
Vũ Văn Bác nhìn ánh mắt gần như co giật của Y Hi Nhi, trong lòng lặng lẽ cười trộm, cô gái nhỏ này, lúc nào cũng có thể Thiên Mã Hành Không (ngựa thần lướt gió tung mây), vào lúc này lại không biết là đang nghĩ ra cái chuyện gì, đoán chừng nếu nói ra còn có thể chọc anh cười.
Nghĩ thì nghĩ, Vũ Văn Bác cũng không dám nói ra, lúc này chính là Y Hi Nhi muốn anh thể hiện tình cảm bi thương, anh không thể phá hư không khí này, vì vậy phản ứng rất phối hợp, cố gắng làm ra dáng vẻ khổ não, cau mày, tận lực để cho mình thương cảm.
Đáng thương đường đường là lão đại Hắc đạo quân hỏa, vì phối hợp với “con gái” của mình, sau cùng là khuôn mặt tàn bạo, ngược lại thật sự khiến cho trái tim nhỏ của Y Hi Nhi bị sợ đến bắt đầu Phiêu Linh, cái này. . . . . . Vũ Văn Bác không phải đang phối hợp với mình chứ? Nhưng cũng không cần thiết khoa trương như vậy, nhìn y như nét mặt của người mắc chứng táo bón, cũng đúng á..., Vũ Văn Bác không thích ăn trái cây cũng không thích uống nước, mỗi ngày đều có một đống chuyện bận rộn, nên bị táo bón cũng không phải là chuyện không thể xảy ra, nhưng là. . . . . .
Lặng lẽ đưa tay lôi kéo cánh tay của Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi nuốt nước miếng một cái, cẩn thận từng li từng tí nói "Đừng nóng giận, tôi có nói gì, nếu không có phản ứng cũng không cần phản ứng, không cần đem chuyện anh bị táo bón nói cho tôi biết, mặc dù chuyện này làm người ta có một chút lúng túng, nhưng quả thật là rất không lịch sự tao nhã, Ngài nói đúng không?"
Vũ Văn Bác nhất thời phong hóa rồi, gương mặt rút gân, cánh tay và cổ cứng ngắc, cắn răng, khẩu khí khó chịu phun ra mang theo dư âm cảnh cáo: "Anh, không, có, bị, táo, bón!"
"A ha ha ha. . . . . . Tôi nói nha, không thể nào, ai quá bận rộn đều có thể bị táo bón đúng không, chỉ cần ăn nhiều ăn trái cây uống nhiều nước có thể duy trì đại tiện thông suốt đây là lời nói chí lý a!" Y Hi Nhi không sợ chết nói thêm một câu, khiến Vũ Văn Bác càng thêm khó chịu.
Vũ Văn Bác thật sự không biết nên nói gì nữa, đường đường là Hắc lão đại oai phong một cõi lại bị chính người phụ nữ của mình làm cho á khẩu không trả lời được, không thể làm gì khác hơn đành đánh rớt răng nanh và máu nuốt vào trong, lặng thinh nhịn xuống.
Nhìn bộ dạng Vũ Văn Bác, Y Hi Nhi cười đến hả hê, không biết vì sao, cô chính là thích nhìn bộ dạng kinh ngạc của Vũ Văn Bác, loại cảm giác đó thật sự là quá đã, cảm thấy cuộc sống như vậy đã quá thỏa nguyện rồi. . . . . .
Đợi chút, dường như cô đã quên chuyện của mình, trời ơi, cô thế nào lại quên mất, rõ ràng mới vừa rồi còn rất cao hứng nói đến thứ tình cảm sâu sắc, hiện tại sao lại biến thành loại đàm luận thấp kém này.
"Trả lời vấn đề mới vừa rồi đã..., anh thật không quan tâm sao? Tôi muốn hy sinh anh cũng không sao? Tôi không tin anh sẽ cam tâm tình nguyện, đây không phải là tính cách của anh." Một Hắc lão đại cứ như vậy bị một cô gái coi làm vật hy sinh, làm sao có thể, hơn nữa tình yêu cũng không phải như vậy, dù sao cô tin rằng vì yêu sẵn sàng không cần sinh mạng, nhưng nếu là vì một người khác, thế nào đều sẽ không tin, trừ phi người nọ là kẻ ngu, nhưng Vũ Văn Bác không phải kẻ ngốc, hơn nữa còn rất khôn khéo, cho nên, cô sẽ không tin.
Vũ Văn Bác nhìn cô gái đang truy hỏi sự việc một cách kỹ càng, thở dài, có một số việc, cô đúng thật là chấp nhất, nhưng, đây chính là anh yêu, thật khả ái, làm người ta nhớ thương, mà cư nhiên anh còn ngây ngốc cho là đó là tình thân, không, nếu biết là tình yêu, bất luận như thế nào anh cũng sẽ không buông tay, cho dù là cái chết.
"Anh biết tình cảm của em và Cố Nhã Thuần, cô ấy vì nghĩa không chùn bước đi Italy cứu em, hơn nữa cũng vì em mà rời trụ sở huấn luyện sớm, cho nên anh cũng không trách em vì cô ấy mà hi sinh anh, chỉ là em phải nhớ, nếu như khi đó anh phải hi sinh, anh cũng sẽ không ngại mà lôi kéo em cùng nhau xuống Địa ngục . Muốn chết, vậy thì tốt nhất nên cùng nhau chết, trên đường hoàng tuyền người yêu làm bạn, chính là thành quỷ cũng sẽ không cô đơn lạnh lẽo."
"Anh!" Y Hi Nhi bị lời nói của Vũ Văn Bác đáp trả lời nói không có cách nào thốt ra khỏi miệng, nhẫn nhịn, cuối cùng nói một câu: "Anh làm xằng làm bậy sẽ bị biến thành quỷ xuống địa ngục, nhưng tôi là cảnh sát tốt của nhân dân, nếu có đi cũng là lên thiên đàng." Chỉ chỉ lên bầu trời, Y Hi Nhi hả hê nói.
Mặc dù lời đáp trả của cô cũng rất ác, nhưng Vũ Văn Bác nói, để cho Y Hi Nhi đến cuối cùng không biết làm sao, muốn chết cùng chết? Bây giờ là như thế nào? Nên cười hay nên khóc? Y Hi Nhi lần nữa im lặng hỏi ông trời.
Vũ Văn Bác lại còn lộ ra nụ cười ấm áp sáng rỡ, vui vẻ hôn lên trán và má của Y Hi Nhi, sau đó từ từ chuyển dời đến nơi anh thích nhất kia một đôi mắt đen trong suốt thấu đáo.
Tình huống gì vậy? Mắt thế nào lại ướt? Y Hi Nhi nháy mắt mấy cái phục hồi lại tinh thần, mới vừa muốn mở miệng, đột nhiên cảm thấy miệng bị một đầu lưỡi ấm áp ngăn chặn.
Lửa nóng làm cho người khác hít thở không vừa có một nụ hôn, Y Hi Nhi xụi lơ ở trong ngực Vũ Văn Bác.
/90
|