Về đến nhà, đóng cửa lại, Thẩm Điệp mới phát giác được an toàn chút.
Một lát sau, cô đột nhiên nghĩ đến, hắn vì sao tới nơi này, chẳng lẽ là đến tìm mình , cô nhớ hắn đã xem qua chứng minh thư của mình , nếu là như vậy, có lẽ hắn tìm được nhà mình đi, oa, thật là khủng khiếp, không được, phải gọi điện thoại cho mẹ thông báo, kết quả làm cô buồn bực chính là người sớm một bước, mười phút trước đã hỏi rõ địa chỉ mới của cô, Thẩm Điệp có cảm giác cuộc sống tốt đẹp của mình sắp xong rồi, than thở một tiếng, “Mẹ con bị mẹ hại chết rồi.”
Không kịp để ý tới Thẩm mẹ nghi ngờ, Thẩm Điệp nhanh chóng thu thập đồ đạc, chờ cái tên kia tới, cô không đi không được, thời điểm đóng cửa, thấy cửa đối diện, do dự một chút, chu mỏ, thôi, tự thân khó bảo toàn, cũng không cùng bọn họ tìm phiền toái, lần này, tiện nghi hai người kia rồi.
Ra khỏi chung cư thuê xe, chạy thẳng tới phi trường, gọi điện thoại đặt chuyến bay sớm nhất, không cần biết nó đến nơi nào , rời đi b thành phố B rồi nói sau.
Thẩm Điệp rời đi không có bao lâu, thì một chiếc xe taxi vào chung cư, một chàng trai anh tuấn cao lớn từ trên xe bước xuống chạy thẳng tới địa chỉ trên tay.
Lúc nghe được chuông cửa, Mộng Kỳ phản xạ có điều kiện cho là Thẩm Điệp, kết quả vừa nghe, là đúng cửa, điều này cũng làm cho cô có chút khó hiểu, Thẩm Điệp có khách?
Mặc dù hiếu kỳ, nhưng Mộng Kỳ không phải tùy tiện hỏi thăm bí mật người khác, cho nên cũng không có buông bút vẽ trên tay xuống, nhưng đối với chuông cửa vẫn vang lên không ngừng, chuyện gì xảy ra?
Mặc dù cũng không muốn quan tâm, nhưng rất rõ ràng ở trong phòng khách an tĩnh, cửa đối diện đã ảnh hưởng đến mình, bất đắc dĩ, Mộng Kỳ mở cửa đưa một đầu ra,
“Anh tìm ai?”
Chàng trai xoay đầu lại, Mộng Kỳ mới phát hiện, thì ra là dáng dấp cũng không tệ lắm, “Hi, tôi tên là Kim Mao”
Mộng Kỳ nghe sứt sẹo Trung văn, nhìn tên con trai một đầu tóc vàng, nghiêm trang gật đầu, “Tên của anh rất êm tai. . . . . . ( cùng màu tóc vàng của anh rất xứng đôi ), “
“Cám ơn.” Kim Mao lộ ra một tươi cười sảng lãng, “Tôi tìm Thẩm Điệp, xin hỏi cô ấy có ở chỗ này không?”
Tìm Thẩm Điệp à?
“Đúng vậy , anh là gì của cô ấy?”
“BF.” (BF: boy friend hoặc là best friend)
“À, thì ra là anh chính là BF trong truyền thuyết a.” Mộng Kỳ như bừng tỉnh hiểu ra, BF của Thẩm Điệp đuổi tới, trách không được cô nói muốn chia rẽ gia đình của mình, nhưng không có đối với Lạc Gia Hoa sinh ra hành động gì.
“Cô ấy giống như không có ở đây, xin hỏi cô có biết cô ấy đi đâu không?”
“Dưới tình huống bình thường lúc này cô ấy đều ở nhà , nếu không anh gọi điện cho cô ấy thử xem sao.”
Kim Mao lộ ra một chút xấu hổ, “Tôi mới từ nước ngoài về, số điện thoại của cô ấy tôi không có. . . . . . Xin hỏi cô có không?”
“Anh chờ một chút, tôi tìm một cái.”
“Được, làm phiền cô.”
“Không cần khách khí, chờ.” Trong nhà chỉ có một mình cô mà lại là phụ nữ, Mộng Kỳ không phải người thiếu suy nghĩ nên sẽ không để một chàng trai xa lạ vào nhà của mình đâu, cho dù hắn là đến tìm Thẩm Điệp .
Cô không có số của Thẩm Điệp, nhưng Lạc Gia Hoa có a, có một chàng trai tới tìm Thẩm Điệp, Mộng Kỳ hết sức nhiệt tình giúp một tay, gọi điện cho Lạc Gia Hoa hỏi số điện thoại của cô, viết trên giấy đưa ra,
“Đây là số của cô ấy, anh có thể gọi. “
“ok, cám ơn cô, cô thật xinh đẹp.”
“Không khách khí. . . . . .” Cùng đối phương không có quá nhiều lời, đem số điện thoại đưa cho hắn, Mộng Kỳ đóng cửa.
Kim Mao cầm điện thoại vui vẻ gọi. . . . . .
Một phút đồng hồ sau, chuông cửa nhà Mộng Kỳ vang lên, mở ra, chống lại áy mắt áy náy của Kim Mao, “Xin lỗi, quấy rầy tiểu thư xinh đẹp.”
“Có chuyện gì?”
“Tôi muốn hỏi, cô và dear của tôi quen thuộc không?”
Cùng Thẩm Điệp quen thuộc sao? Mộng Kỳ nhìn Kim Mao, gật đầu một cái, “Tạm được.”
“Có thật không, vậy thì thật tốt quá, xin hỏi, nếu như lúc này cô ấy đi ra ngoài, cô có thể đoán được cô ấy đi đâu không?” Kim Mao vui mừng hỏi.
“Cô ấy không phải bạn gái của anh sao?”
“Ách. . . . . . Bởi vì tôi làm thân ái tức giận , cô ấy không để ý tới tôi, cùng tôi chơi trốn tìm, nói nếu như mà ta”Không khách khí. . . . . .” Cùng đối phương không có quá nhiều lời nói, đem số điện thoại đưa cho hắn, Mộng Kỳ đóng cửa.
Kim Mao cầm điện thoại vui vẻ gọi. . . . . .
Một phút đồng hồ sau, Mộng Kỳ nhà chuông cửa bị theo như vang, mở ra, chống lại Kim Mao hết sức áy náy ánh mắt, “Xin lỗi, quấy rầy tiểu thư xinh đẹp.”
“Có chuyện gì?”
“Ta muốn hỏi hạ xuống, ngài và ta dear quen thuộc sao?”
Cùng Thẩm Điệp quen thuộc sao? Mộng Kỳ nhìn Kim Mao, gật đầu một cái, “Tạm được.”
“Có thật không, vậy thật chính là thật tốt quá, xin hỏi, nếu như nàng lúc này rời đi thôi, ngài có thể đoán được nàng đi đâu vậy sao?” Kim Mao vui mừng hỏi.
“Nàng không phải bạn gái của ngươi ư, ngươi hỏi ta ?”
“Ách. . . . . . Bởi vì ta làm khiến thân ái tức giận chuyện, nàng không để ý tới ta, cùng ta chơi trốn tìm, nói nếu như mà tôi không tìm được cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi, nhưng tôi đối với nơi này không quá quen, cho nên muốn muốn hỏi bạn bè của cô ấy.” Kim Mao ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Bạn bè? Mộng Kỳ buồn cười, nếu như Kim Mao biết quan hệ của mình và Thẩm Điệp , không biết hắn còn có tâm bình khí hòa như vậy hay không .
Lại nói, mặc dù nghĩ như vậy, nhưng từ sau khi Kim Mao nói rõ ý của mình, trong đầu Mộng Kỳ thật đúng là lóe ra một chỗ, “Có lẽ anh có thể gọi điện thoại đến công ty hàng không hỏi một chút.”
Kim Mao mắt sáng lên, “Đúng vậy, cô ấy biết tôi tới nơi này, nhất định sẽ tránh tôi, lấy tính tình của cô ấy nhất định sẽ rời khỏi đây, mà cô âys luôn luôn là ngồi máy bay, gọi điện thoại đến công ty hàng không là được. . . . . . Thật tốt quá, thật sự cám ơn cô, tiểu thư xinh đẹp, nếu như tôi đuổi kịp thân ái, nhất định sẽ đền ơn cô, tôi còn có chuyện, đi trước một bước, hẹn gặp lại.”
“Ách, hẹn gặp lại.”
Đóng cửa lại, Mộng Kỳ có chút buồn cười, mình chỉ là tùy tiện nói mà thôi, hắn cứ như vậy tin tưởng? Nhưng kỳ quái hơn chính là, trong đầu của cô vì sao sẽ dần hiện ra công ty hàng, lúc nào thì, cô đối với Thẩm Điệp hiểu rõ như vậy?
Lại nói, nghe ý tứ của hắn là Thẩm Điệp rời đi? Nói như vậy, về sau cô ấy cũng sẽ không tới quấy rầy mình? Đây là một tin tức tốt, tốt nhất Kim Mao có thể quấn quýt cô ấy, làm cho cô ấy tiến vào lễ đường mới thôi. . . . . . Mộng Kỳ hết sức không phúc hậu nghĩ.
Có sự kiện của Kim Mao về sau, Mộng Kỳ liền chú ý động tĩnh ở cửa đối diện , mãi cho đến buổi tối Lạc Gia Hoa trở lại, Mộng Kỳ mới có thể xác định, Thẩm Điệp chưa trở về, nói như vậy, cô ấy là đi thật?
Lúc Lạc Gia Hoa trở lại, rõ ràng cảm thấy tâm tình của vợ mình hình như rất tốt, vừa vào cửa, có thức ăn thơm phức, còn có bà xã dịu dàng tươi cười, Lạc Gia Hoa cảm thấy một ngày mệt nhọc đều biến mất.
Mộng Kỳ nghênh đón Lạc Gia Hoa, còn chủ động cho anh một cái hôn, điều này làm cho Lạc Gia Hoa có chút thụ sủng nhược kinh, phải biết Mộng Kỳ là rất ít khi chủ động hôn mình a, “Vợ à, anh đã trở về.”
“Ừ.” Mộng Kỳ gật đầu một cái, cười, “Mới vừa đem thức ăn hâm nóng xong, đi rửa tay rồi ăn cơm.”
“Được.” Lạc Gia Hoa gật đầu, rửa tay xong đi đến trước bàn ăn, Mộng Kỳ đã tự mình xới cơm, “Bà xã, hôm nay có chuyện gì vui sao?”
Mộng Kỳ mắt tỏa sáng, “Anh thấy em rất vui vẻ?”
“Ừm.” Lạc Gia Hoa cười, có chút không dám nhìn thẳng ánh mắt của Mộng Kỳ, ngày thường đôi mắt này tựa như có ma lực có thể hút sự chú ý của người khác, hôm nay đôi mắt này tỏa sáng, Lạc Gia Hoa hoài nghi nếu mình nhìn thẳng, chỉ sợ ngay cả hồn đều sẽ bị hút sạch.
Mộng Kỳ cười, “Thẩm Điệp hôm nay chưa có trở về.”
“Hửm?”
“Hôm nay có một người ngoại quốc tìm đến cô ấy, em đoán Thẩm Điệp đang trốn hắn, có lẽ bây giờ cô ấy đã rời thành phố B rồi.”
“À.” Lạc Gia Hoa giật mình nhìn Mộng Kỳ, nói như vậy, ngược lại là tin tức tốt, ít nhất thời điểm khi công việc rất bận rộn anh không cần lo lắng có người chạy tới nhà mình khiêu khích, chỉ là,
“Đợi chút, em nói có người ngoại quốc đến tìm cô ấy, là nam hay nữ?”
“Một chàng trai rất tuấn tú.”
“Có đẹp trai hơn anh không?” Lạc Gia Hoa ê ẩm hỏi.
Mộng Kỳ cảm nhận được anh ghen tuông, rủ thấp mắt xuống, che giấu tâm tình của mình, “Đúng là đẹp trai, bất quá không giống anh , anh tương đối chững chạc, mà nhìn hắn , tương đối hoạt bát sáng sủa nhiệt tình.”
“Còn gì nữa không?” Lạc Gia Hoa hơi chua.
“Hắn có lẽ 1m9 trở lên, bởi vì ở trước mặt của hắn, em quả thật cảm giác mình là một đứa bé, cùng Thẩm Điệp đứng chung một chỗ, em nghĩ, cho dù cô ấy mang giày cao gót mười phân , cũng sẽ không cao hơn hắn, vóc người nha, tỷ lệ hết sức tốt. . . . . .”
Mộng Kỳ nói mỗi một cậu, mặt Lạc Gia Hoa liền đen hơn một phần.
Chờ Mộng Kỳ nói xong, mặt Lạc Gia Hoa đã có thể cùng sánh ngang đáy nồi, toàn thân tản mát ra hơi thở gọi là giận phu , Mộng Kỳ nhìn chằm chằm Lạc Gia Hoa, “Làm sao vậy, anh không vui?”
Lạc Gia Hoa cắn răng, “Em rất thích hắn?”
“Cũng không tệ lắm.”
Cắn răng biến thành thở dài, “Kiều Mộng Kỳ phu nhân, xin cho phép anh nhắc nhở , em đã là đã phụ nữ có chồng.”
Mộng Kỳ không hiểu nhìn Lạc Gia Hoa. . . . . .
“. . . . . . Ở trong mắt em, đẹp trai nhất chính là chồng em, lần sau, không được ở trước mặt chồng em đàm luận người đàn ông khác, nhất là nói người đàn ông khác so với anh còn đẹp trai, hơn nữa đẹp trai, cũng không thuộc về em, biết không?”
Mộng Kỳ: . . . . . .
Hai người yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, chỉ là, ở trong ánh mắt Mộng Kỳ càng ngày càng quỷ dị, Lạc Gia Hoa dần dần biến sắc, khuôn mặt trắng nõn từ từ chuyển sang hồng, tốt nhất, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ăn cơm, làm bộ không thèm để ý, nhưng trời mới biết anh nghe Mộng Kỳ ca ngợi người đàn ông khác thì tim của anh có bao nhiêu chua, khó chịu, cực kỳ khó chịu.
“Lạc Gia Hoa đồng chí!”
“Làm gì?”
Không ngại Lạc Gia Hoa thô lỗ, Mộng Kỳ chỉ muốn biết điều mình nghĩ có đúng không, “Em nghĩ, chúng ta trước khai thông một chút vấn đề, anh có thể trả lời mấy vấn đề của em được không?”
“Nói.”
“Có phải anh không em ca ngợi người đàn ông khác ngoài anh?”
“. . . . . .” Trầm mặc chính là cam chịu.
“Vừa rồi anh tức giận, là bởi vì em ca ngợi người đàn ông khác?”
“. . . . . .” Tiếp tục trầm mặc, chỉ là lỗ tay bắt đầu ửng hồng.
“Cho nên, em có thể lý giải là, anh đang ăn giấm chua ?” Mộng Kỳ khóe miệng từ từ nâng lên, càng lúc càng lớn.
Bị người phơi bày tâm sự, Lạc Gia Hoa túng quẫn, “Em nghĩ quá nhiều.” Nhưng mặt đỏ bừng nói thế nào cũng không thuyết phục được Mộng Kỳ.
“Ha ha ha. . . . . .” Mộng Kỳ từ khi biết Lạc Gia Hoa, lần đầu tiên cười tùy ý như vậy.
Lạc Gia Hoa có một loại cảm giác tay chân luống cuống, chỉ có thể cúi đầu yên lặng ăn cơm, trừ xấu hổ, giống như, còn có một loại tâm sự bị nhìn xuyên thấu, không thể nào hình dung được cảm giác mất mặt, chủ yếu là tiếng cười của Mộng Kỳ đưa tới.
Chờ cười đủ rồi, Mộng Kỳ đi tới sau lưng Lạc Gia Hoa , ôm anh từ phía sau, dịu dàng cúi đầu hôn cổ của anh một cái, hài lòng cảm thấy thân thể của anh cứng đờ, trong lòng Mộng Kỳ rất là thỏa mãn, dịu dàng nói,
“Em vốn cho là, anh nghe em nói người đàn ông kia so với anh và Thẩm Điệp càng xứng đôi trong lòng mất hứng, cho nên mặt mới có thể biến thành đen, em không nghĩ tới. . . . . . Anh là ăn dấm chua của em. . . . . .”
Lạc Gia Hoa cứng đờ, đúng vậy a, thời điểm mới vừa nghe được Kim Mao , hình như anh một chút cũng không có suy nghĩ hắn và Thẩm Điệp là quan hệ như thế nào, nhưng lại lúc nào cũng chú ý vẻ mặt của Mộng Kỳ , thấy cô khen ngợi người đàn ông kia, anh lại có thể biết ghen, còn như một đứa bé đùa bỡn tính khí, chẳng lẽ, ở trong lòng của mình, Mộng Kỳ đã có vị trí quan trọng như vậy rồi sao?
“. . . . . . Em rất vui, anh vì em mà ghen. . . . . . Làm thế nào bây giờ, ông xã, anh tốt như vậy, em không tự chủ được bắt đầu. . . . . . Yêu anh.”
Lạc Gia Hoa ngẩn ngơ, ngay sau đó nhanh chóng quay đầu đi, mắt trợn tròn, đây là Mộng Kỳ đang hướng mình tỏ tình?
Mộng Kỳ mặc dù không phải không biết xấu hổ, nhưng vẫn to gan nhìn ánh mắt Lạc Gia Hoa, đem lòng mình nói cho anh biết.
Lạc Gia Hoa cảm giác mình đang run rẩy, trừ thời điểm Thẩm Điệp đồng ý làm bạn gái của mình, đã bao nhiêu năm không có vọng động như vậy , “Bà xã ~”
Mộng Kỳ vươn tay vuốt mặt Lạc Gia Hoa, hai người đôi môi gần trong gang tấc, Mộng Kỳ nhìn đôi môi đầy đặn của Lạc Gia Hoa, tự lẩm bẩm, “Ông xã, nếu như em yêu anh, nên làm cái gì?”
Lạc Gia Hoa không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, khoảng cách gần như vậy , chỉ cảm thấy đồng hồ báo thức oanh một tiếng, giống như thân thể muốn nổ tung, “Anh là chồng em, em yêu anh là thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa, chỉ có thể yêu em.”
Mộng Kỳ mắt tỏa sáng, “Vậy còn anh?”
“Chỉ một mình em.”
Mộng Kỳ cười, cười đến hết sức vui vẻ, ngọt ngào, trong lòng cô hiểu, đây là từ sau khi chia tay với Nghiêm Tử Hạo, cô lại một lần nữa động lòng, bắt đầu từ bây giờ, Nghiêm Tử Hạo, hoàn toàn trở thành lịch sử, dù cho ngày nào đó hắn đứng ở trước mặt của mình, trừ là một đã người từng quen biết, cô sẽ không còn có cảm giác khác, người đàn ông trước mắt này, là chồng trên danh nghĩa của cô, là cho cô cam kết, muốn cùng cô sống chung cả đời, là người hiện tại cô yêu , cô rất may mắn, cho nên, cô muốn bảo vệ may mắn nay, Mộng Kỳ đáy mắt thoáng qua tia nghịch ngợm, tính tình hoạt bát và lãng mạn bị cô tận lực giấu giếm, đã được phóng thích ra ngoài, bắt đầu từ bây giờ, giống như Phượng Hoàng niết bàn, một người chân chính cô, đem hiện ra ở trước mắt Lạc Gia Hoa , ý vị này, từ khắc này bắt đầu, cô hoàn toàn tiếp nhận Lạc Gia Hoa, dùng hết tất cả, yêu thương anh, ngay cả Nghiêm Tử Hạo, đều chưa từng để cho cô triển khai tất cả, lần này, cô biết, Lạc Gia Hoa và Nghiêm Tử Hạo không giống nhau, cho nên, cô nguyện ý vì một người đàn ông, buông thả tất cả.
Lạc Gia Hoa chỉ cảm thấy, người trước mắt, đang ở dưới mí mắt mình, tiến hành lột xác hoàn toàn, phảng phất nơi nào cũng không giống nhau, nhưng lại cũng lại cực kỳ giống nhau, Lạc Gia Hoa có chút nghi ngờ, chẳng lẽ là mình hoa mắt?
Trong mắt Mộng Kỳ thoáng qua tà mị quang, môi đỏ mọng mập mờ chạm vào môi Lạc Gia Hoa, không tiến vào không lui về phía sau, cự ly vừa lúc ở vị trí tiếp xúc, “Ông xã, anh ăn no chưa?”
Có lúc, khoảng cách như vậy, ngược lại càng làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, Lạc Gia Hoa không dám thở mạnh, chỉ sợ kinh ngạc Yêu Tinh trước mắt, tựa như, anh biết không giống nhau chỗ nào rồi, bình thường Mộng Kỳ dịu dàng, nghịch ngợm, đoan trang , anh đều đã gặp qua, nhưng duy chỉ có bộ dạng quyến rũ, nhiệt tình như lửa này, là anh chưa từng gặp, Mộng Kỳ, đem quyến rũ chính mình cho tới nay ẩn giấu, hướng Lạc Gia Hoa biểu hiện ra ngoài.
Quyến rũ như vậy, trước đó, cô chưa bao giờ hướng bất kỳ người đàn ông nào biểu diễn qua, bởi vì cô vô cùng rõ ràng, sức quyến rũ của mình, nếu như mình nguyện ý, có thể sát thương bất kỳ người đàn ông nào, không thấy máu, liền làm bọn họ đắm chìm trong quyến rũ, không bao giờ lật người, nhưng cô đối với quyến rũ người khác không có hứng thú, cũng không muốn phiền toái, cho nên cho tới nay cũng ẩn núp quyến rũ của mình, Lạc Gia Hoa trước khi Mộng Kỳ, chỉ lui tới với một người phụ nữ duy nhất là Thẩm Điệp, hơn nữa, bởi vì quá mức quen biết, thật ra thì hai người nói yêu thương, không bằng nói là bạn bè thân thiết tự do tự tại ở chung một chỗ, Thẩm Điệp cũng là người nhiệt tình như lửa, nhưng không thể so với Mộng Kỳ, Lạc Gia Hoa đột nhiên cảm thấy hai người căn bản cũng không phải cùng một cấp bậc, Lạc Gia Hoa thật ra chỉ là một người đàn ông bình thường, dù anh từ nhận định lực không tệ, nhưng mà ở trước mặt Mộng Kỳ , anh không hề có lực chống cự.
Mộng Kỳ rốt cuộc quyết định chủ ý muốn đem Lạc Gia Hoa trầm luân, thoáng qua trong mắt tà quang, nhìn cổ họng Lạc Gia Hoa không ngừng lên xuống, khẽ nhếch môi, hiện tại, chỉ sợ anh ăn không ngon đi,
“Ông xã, hôm nay em còn chưa tắm.”
Lạc Gia Hoa há miệng mấy lần mới phát ra âm thanh, nhưng lại khàn khàn như ông già mấy chục tuổi , “Sau đó thì sao?”
“Sau đó. . . . . . Sau đó, anh tắm cho em được không?”
Không trả lời, Lạc Gia Hoa trực tiếp dùng hành động thay thế đáp án của mình. . . . . .
Tối hôm đó, đèn Lạc gia không có tắt, từ phòng vệ sinh đến phòng khách, từ phòng khách đến phòng ngủ. . . . . .
Mộng Kỳ quyến rũ như vây, Lạc Gia Hoa chưa từng gặp qua , mặc dù cô không nói, nhưng người thông minh như anh, tự nhiên rất nhanh đã nghĩ đến nhân quả trong đó, đây là Mộng Kỳ toàn tâm toàn ý bắt đầu tiếp nhận mình, biết được điều này làm anh hết sức vui mừng, dùng toàn bộ nhiệt tình hồi báo Mộng Kỳ, nhờ đó, anh còn phát hiện, mình đối với Mộng Kỳ nhiệt tình, cơ hồ tay mềm chân mềm, chống đỡ không được, đây chính là tiểu yêu tinh trời sinh, đúng vậy, tiểu yêu tinh, hai người liều chết triền miên, Lạc Gia Hoa phát ra vô số lần gầm nhẹ, hận không thể chết ở trên người tiểu yêu tinh, Mộng Kỳ quyết rũ và nhiệt tình, khiến Lạc Gia Hoa đem ưu nhã cái gì, toàn bộ ném qua một bên, anh chỉ muốn làm một mãnh thú, đem Mộng Kỳ xé nát văn vê vào trong bụng của mình, Lạc Gia Hoa hóa thân thành mãnh thu, làm Mộng Kỳ cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác đau cũng vui vẻ đến mức tận cùng , kết quả dĩ nhiên là”Hai bên tổn hại” , dùng hết một tia sức lực cuối cùng, hai người nghênh đón một lần cuối vui vẻ, sau đó, cũng không có tiến hành rửa sạch, cứ như vậy liền cùng một chỗ, ngủ đi. . . . . .
Trải qua sự việc này, tình cảm của Lạc Gia Hoa và Mộng Kỳ tiến vào một giai đoạn mới.
Mặc dù rạng sáng bốn giờ mới ngủ, nhưng đồng hồ sinh học của Lạc Gia Hoa vẫn hơn bảy giờ đánh thức anh dậy, cảm giác đầu tiên là nhớ lại tối hôm qua cực hạn vui vẻ, nghĩ như vậy, nhất thời lại cảm thấy hạ thân trướng lên, hạ thân hai người còn cùng một chỗ, Mộng Kỳ ngủ ở trên người của mình, xúc giác mềm mại cùng khít khao, khiến Lạc Gia Hoa lại rục rịch ngóc đầu dậy, cũng may tối hôm qua ăn quá no, hiện tại có muốn cũng không thể làm gì , Lạc Gia Hoa cẩn thận đem Mộng Kỳ đặt ở bên cạnh, mình cũng lui ra ngoài, mặc dù tỉnh, mặc dù nơi nào đó trướng lên, nhưng anh dù sao không phải làm bằng sắt , đàn ông vận động một chút, có thể so với chạy cự li dài, càng thêm hao phí thể lực a, đứng lên, quả nhiên, chân có chút nhũn ra, nghĩ đến trong công ty có một Cố Thông thích bát quái, Lạc Gia Hoa lại nhức đầu, lấy cái tên kia lời nói ác độc cộng thêm nhãn lực, đoán chừng vừa gặp đã thông suốt mà trêu chọc một trận, chỉ là, Lạc Gia Hoa chưa từng nghĩ qua, cư nhiên mình cũng sẽ có một ngày biến thành mãnh thú , anh tự nhận lực kiềm chế của mình không tệ, trước kia thời điểm ở cùng với Mộng Kỳ, cũng khống chế mình khá tốt, cố kỵ cảm thụ của đối phương, tận lực dịu dàng, nhưng tối hôm qua, Mộng Kỳ hóa thân làm tiểu yêu tinh , quả thật làm tất cả lý trí của anh đều biến mất.
Ngồi vào trên giường, Lạc Gia Hoa cười quan sát Mộng Kỳ, có lẽ cô thật sự đã mệt muốn chết rồi, trên mặt còn treo đỏ ửng cùng thỏa mãn của hoan ái qua đi, bộ dạng ngủ hết sức yên tĩnh, nàng như vậy và tiểu yêu tinh tối hôm qua hơn kém nhau một trời một vực, nếu như không phải là từ nhỏ theo chủ nghĩa duy vật, anh quả thật sẽ hoài nghi bọn họ là hai người hoặc là Mộng Kỳ bị quỷ nhập rồi.
Chỉ là, quyến rũ cùng đoan trang đồng thời có trong Mộng Kỳ, có thể làm cho tất cả đàn ông điên cuồng.
Lạc Gia Hoa có thể cảm thấy, Mộng Kỳ từ tối hôm qua bắt đầu, hướng mình triển khai tất cả, đây là một tin tức để cho anh vui mừng, nhưng là, nghĩ đến tối hôm qua Mộng Kỳ quyến rũ, anh lại bắt đầu lo lắng, đẹp như vậy, anh chỉ muốn một mình anh nhìn thấy, nếu để cho người khác nhìn được, bị hấp dẫn thì làm thế nào, không, đó là thuộc về một mình anh, anh tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào thấy vẻ đẹp như vậy.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Lạc Gia Hoa hiểu, Mộng Kỳ đối với mình ảnh hưởng, đã vượt qua ngoài dự liêu của mình, thậm chí ngay cả Thẩm Điệp cũng chưa từng làm anh có cảm giác mất không chế như vậy, ngay cả muốn để cho người khác nhìn Mộng Kỳ một chút, anh cũng cảm thấy không thoải mái, tham muốn giữ lấy Mộng Kỳ của mình đã nhiều đến ngay cả mình cũng không có cách nào khống chế được.
Lạc Gia Hoa là một người tự động kiềm chế, nhưng đồng dạng cũng là người thông minh, khi anh phát hiện tham muốn giữ lấy của mình đối với Mộng Kỳ đã đạt tới trình độ chính mình không thể khống chế nông nỗi thì liền buông tha rối rắm, thuận theo tự nhiên, cẩn thận lau mặt cho Mộng Kỳ, quả nhiên tối qua làm quá mãnh liệt, cũng có chút sưng đỏ, không biết có thuốc tiêu sưng hay không, tối nay trở về thuận tiện đến hiệu thuốc hỏi thử, quyết định chủ ý, lại làm bữa ăn sáng, lưu lại tờ giấy, lúc này Lạc Gia Hoa mới đi làm, nếu như không phải cần thiết, anh thật đúng là lần đầu tiên trong đời muốn trốn việc, đến công ty, mắt đen trên mặt cùng với dáng vẻ không có quá nhiều hơi sức, dĩ nhiên là bị Cố Thống nhìn ra, không tránh khỏi bị Cố Thông cười nhạo, Lạc Gia Hoa lần đầu tiên mặc cho Cố Thông cười nhạo, không mở miệng phản bác, tâm tình của anh tốt, không muốn cùng nhân sĩ độc thân so đo, thái độ của anh, dĩ nhiên là khiến cho Cố Thông tới bây giờ đấu không thắng nổi Lạc Gia Hoa bị kinh sợ, tâm lý chịu kích thích không nhỏ, có phải muốn mời một cao tăng đến xem anh một chút hay không.
Lạc Gia Hoa đối với Cố Thông thần kinh khác thường thấy nhưng không thể trách, dù sao cả buổi trưa trên mặt của anh luôn treo ý cười, vì vậy mọi người trong công ty cũng biết hôm nay tâm tình ông chủ rất tốt, có vài người thậm chí trực tiếp đoán được nguyên nhân, xem ra tối qua Lạc kỹ sư rất thỏa mãn a.
So sánh ra, Mộng Kỳ cũng chưa có vận may như vậy.
Ngủ một giấc đến mười một giờ, chỉ cảm thấy chân không phải là của mình, so với chạy Marathon còn khó chịu hơn, nghĩ đến tối qua cuồng dã, thật không nghĩ tới cái tên kia hóa mãnh thú cư nhiên cường tráng như vậy, ý thức được mình đang suy nghĩ gì, Mộng Kỳ xấu hổ, như thế nào mình lại giống một sắc nữ, không được, không thể làm cho người ta cảm giác như thế a.
Ở trên giường lăn lộn một lát, cuối cùng không nhịn được ba gấp, xuống giường chạy thẳng tới phòng vệ sinh, thời gian cũng không sớm, đánh răng rửa mặt, ra ngoài đã thấy đặt bữa sáng cùng tờ giấy đặt trên bàn ăn, lấy ra vừa nhìn, Mộng Kỳ nhất thời cảm giác mình bị choáng, mặc dù ngày thường Lạc Gia Hoa cũng rất săn sóc, nhưng nói chuyện cái gì, cũng rất quy củ, rất ấm áp, nhưng hôm nay, thế nào lại buồn nôn như vậy, chỉ là, tại sao trong lòng của cô cảm thấy rất ngọt ngào a, Mộng Kỳ vừa húp cháo vừa nghĩ, quả nhiên, yêu sẽ làm cho trí thông minh giảm xuống.
Thời điểm nhận được điện thoại của Nghiêm Tử Hạo, Mộng Kỳ còn lấy làm kinh hãi , từ lần trước gọi điện thoại cho Nghiêm Tử Hạo kết quả là vị hôn thê của hắn tiếp, Mộng Kỳ vừa cảm giác mình bị gạt, vừa cảm thấy mình không có lý do gì gọi điện thoại cho hắn, còn có cảm thấy nên tránh những hiểu lầm không cần thiết, cho nên vẫn luôn không có gọi, vì vậy lúc trên điện thoại của mình hiện lên ba chữ Nghiêm Tử Hạo, cô cảm thấy thụ sủng nhược kinh,
“Uy ~”
“Mộng Kỳ ~” Giọng Nghiêm Tử Hạo hình như có chút gấp, còn có chút nhỏ giọng, giống như không có tiện nói chuyện, “Anh muốn nhờ em một chuyện, làm phiền em.”
“Chuyện gì?”
“Mẹ anh vừa gọi điện thoại cho anh nói ba anh bệnh cũ tái phát, bây giờ anh đang đi công tác không thể quay về, mẹ anh một mình chăm sóc ba , anh sợ bà làm không nổi, có thể nhờ em giúp một chuyện đi bệnh viện xem một chút được không?”
Vừa nghe Nghiêm Tử Hạo nói như vậy, Mộng Kỳ ngược lại thật sự quan tâm , dù sao cha mẹ Nghiêm Tử Hạo đối với mình rất tốt, coi như không có quan hệ Nghiêm Tử Hạo , cô thật sự coi bọn họ như cha mẹ mà đối đãi , dĩ nhiên, nếu như không có quan hệ với Nghiêm Tử Hạo , bọn họ sẽ không đem mình làm con gái đối đãi, cái này khó nói, chỉ là, Mộng Kỳ biết bây giờ không phải lúc nói chuyện này, rất sảng khoái hỏi, “Bác trai ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viện trung tâm XX khoa XX .” Nghe được Mộng Kỳ đồng ý, Nghiêm Tử Hạo thở phào nhẹ nhõm, “Cám ơn em Mộng Kỳ, anh nhất thời không tìm được người khác, không thể làm gì khác hơn là tìm em, chờ sau khi anh trở về, nhất định sẽ cảm kích em thật tốt.”
Mộng Kỳ nghe vậy, thản nhiên nói, “Vậy cũng không cần, dù là người không quen biết, tôi cũng nguyện ý ra tay trợ giúp, huống chi bác trai bác gái từng đối tôi tốt như vậy, tôi đi thăm bọn họ là chuyện đương nhiên.”
“. . . . . .” Nghiêm Tử Hạo bị nghẹn một chút, trực giác Mộng Kỳ còn đang tức giận mình thất hẹn, vì vậy có chút khổ sở, “Mộng Kỳ, anh hiểu giữa chúng ta. . . . . .”
“Được rồi, anh đang ở ngoài gọi điện, vậy thì không nên nói nhiều như vậy, tôi cúp trước, lập tức sẽ đi thăm bác trai sau lại gọi điện thoại cho anh, cứ như vậy, bye.”
Không để ý tới phản ứng của Nghiêm Tử Hạo , Mộng Kỳ cúp điện thoại, cầm túi ra cửa, có một câu cô nói xong không sai, dù là có người xa lạ cần giúp một tay, cô cũng sẽ đưa tay ra trợ giúp , cho nên đồng ý đi thăm bác Nghiêm, không có một chút quan hệ gì tới hắn.
Xe rất nhanh chạy tới bệnh viện trung tâm, ở tại cửa ra vào, cố ý mua một giỏ hoa lam, sau đó chạy thẳng tới khu nội trú, số điện thoại của bà Nghiêm đã sớm xóa bỏ, mặc dù lần trước bà chủ động gọi lại, nhưng cô cũng không có lưu, cho nên cô không có số điện thoại của bà Nghiêm, nếu không phải Nghiêm Tử Hạo gọi tới, ngay cả số điện thoại của Nghiêm Tử Hạo cô cũng đã quên mất, cho nên lúc Mộng Kỳ xuất hiện ở phòng bệnh, thật dọa cho bà Nghiêm giật mình,
“Mộng Kỳ ~”
“Bác gái mạnh khỏe, là Tử Hạo gọi cháu tới được, nghe nói bác trai bệnh cũ tái phát, anh ấy hết sức quan tâm, nhưng lại không kịp về , cho nên nhờ cháu trước xem một chút, bác gái, bác trai như thế nào, bác sỹ nói gì?”
Lúc này bà Nghiêm nhớ tới con trai nói sẽ gọi bạn tới xem, bà còn tưởng là người nào, không nghĩ tới lại là Mộng Kỳ, bọn họ không phải đã chia tay ư, nếu như không phải con trai nói đã có bạn gái mới rồi, bà thật sự muốn cho Mộng Kỳ cùng con trai hợp lại, Mộng Kỳ là một cô gái tốt, bà càng xem càng thích, ai, cũng không biết con trai nghĩ gì, con dâu xinh đẹp như thế, cứ như vậy không có, làm hại bà cũng không dám gọi điện thoại cho Mộng Kỳ, dù sao cũng là con trai bà vứt bỏ người ta , cảm giác đuối lý.
Giờ phút này thấy Mộng Kỳ quan tâm bệnh tình của chồng bà như vậy, càng cảm thấy phải Mộng Kỳ là một cô gái hiền lành hiếm có, “Không có chuyện gì lớn, đều là bệnh cũ, bác sỹ nói nằm viện mấy ngày, uống thuốc, chuẩn bị chích cái gì, thằng nhỏ Tử Hạo này cũng thiệt là, trời nóng bức thế này còn kêu cháu chạy tới, đây không phải là làm phiền cháu sao.”
Lời nói này hết sức khách khí, dù sao không phải là con dâu của mình, có mấy lời không thể nói, Mộng Kỳ cũng không nghĩ nhiều, đem giỏ hoa để ở một bên, cười,
“Dù sao cháu cũng không có chuyện gì, tới xem một chút cũng không có cái gì , bác gái không cần để ý.”
Bà Nghiêm có chút ngượng ngập, “Không phải bác để ý, bác ước gì ngày ngày được gặp cháu, ước gì cháu làm con dâu bác, nhưng tiểu tử thúi nhà bác không biết nghĩ như thế nào, Mộng Kỳ a, bác thật không còn mặt mũi gặp cháu a.”
Mộng Kỳ cười, “Cháu còn tưởng bác gái không thích cháu nữa, hoá ra là vì chuyện này , cháu không sao, bác gái, chuyện của cháu và Tử Hạo, không liên quan tới hai bác, bác không cần cảm thấy áy náy, tình cảm là chuyện hai người, Tử Hạo có theo đuổi cao hơn, cháu không lý do ngăn cả anh ấy a, trước đó cháu đã nói qua, mặc dù tách ra, nhưng là, cũng không ảnh hưởng tới tình cảm của cháu đối với hai bác.”
Bà Nghiêm nói, “Cháu càng như vậy, bác ngược lại càng cảm thấy Nghiêm gia thực có lỗi với cháu.”
Mộng Kỳ cười, “Bác gái, bác đừng suy nghĩ nghiêm trọng quá, hiện tại Tử Hạo có vị hôn thê, cháu cũng đã có khác người khác, mọi người đều là người trưởng thành, theo đuổi ước muốn không có sai, bác cũng không cần nhớ mãi không quên, cháu cùng Tử Hạo, hiện tại đã giống như bạn bè bình thường .”
“Thật?”
“Nếu không, cháu làm sao sẽ nghe lời Tử Hạo sang đây thăm bác trai.” Mộng Kỳ cười.
Nghe được Mộng Kỳ nói như vậy, bà Nghiêm cũng từ từ thoải mái, đúng thế, hiện tại không thể so với trước kia, hiện tại tư tưởng của người tuổi trẻ, cũng không phải là một bà già như bà có thể lý giải , con cháu tự có phúc của con cháu, mình cũng không nên quan tâm quá nhiều, lúc trước đối với Mộng Kỳ đau lòng, trừ đáng tiếc ra, còn có con trai nhanh như vậy đã có người khác mà cảm thấy chột dạ, bây giờ nghe Mộng Kỳ nói mình cũng có người khác, nhìn, bọn họ là hòa bình chia tay, như vậy, bà không cần suy nghĩ nhiều quá, chỉ là đáng tiếc người như Mộng Kỳ không thể trở thành con dâu của bà.
Nghĩ thông suốt , bà Nghiêm thoải mái hơn nhiều, hỏi Mộng Kỳ có biết vị hôn thê của Nghiêm Tử Hạo không, Mộng Kỳ cười lắc đầu mà nói chưa từng gặp qua, bà Nghiêm có chút tiếc nuối, bởi vì chính mình cũng không có gặp qua, con trai nói này lần đi công tác về sẽ dẫn về nhà, ai, con trai trưởng thành, có tiền đồ rồi, chuyện gì, cũng tự mình làm chủ, bọn họ làm cha mẹ , hình như càng ngày càng không có cảm giác tồn tại.
Lôi kéo Mộng Kỳ nói chuyện phiếm, mãi cho đến khi ông Nghiêm tỉnh lại, Mộng Kỳ vội vàng chào hỏi, “Chào bác trai.”
Ông Nghiêm sửng sốt một chút, thấy vợ và Mộng Kỳ trò chuyện rất vui vẻ, lúc này mới gật đầu, “Mộng Kỳ tới.”
“Dạ, Tử Hạo nói bác trai bệnh cũ tái phát, cho nên tới thăm, khỏe mạnh là tiền vốn cách mạng , bác trai cần phải bảo trọng thân thể của mình, thuốc lá rượu các loại …, nên giảm lại.”
Nghiêm mẫu tiếp lời, “Lời này không biết đã nói với ông ấy bao nhiêu lần, nhưng lại không nghe, lúc này hút thuốc hút đến vô bệnh viện, ông đã hài lòng chưa?”
Ông Nghiêm bất đắc dĩ nhìn bà Nghiêm, “Được rồi, tôi cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, lần này tôi biết sai rồi, bà hãy bỏ qua cho tôi đi, nơi này còn có tiểu bối, bà chừa chút mặt mũi cho tôi.”
Mộng Kỳ cười quay đầu, “Bác trai bác gái cháu cái gì cũng không có nhìn thấy.”
Bà Nghiêm hài lòng, “Thấy chưa, vẫn là Mộng Kỳ thân thiết.”
Ông Nghiêm bất đắc dĩ, lúc này, sợ rằng thuốc lá sẽ không được đụng tới nữa.
Cùng ông bà Nghiêm nói chuyện một hồi, lúc này Mộng Kỳ mới đứng dậy cáo từ, nếu không có chuyện gì lớn, cô cũng cần phải trở về, trước khi đi bà Nghiêm tựa hồ thân mật với Mộng Kỳ như trước kia, kêu Mộng Kỳ có rãnh rỗi đến nhà chơi, Mộng Kỳ đồng ý, cám ơn bà Nghiêm đưa mình ra cửa, cùng ông Nghiêm cáo biệt, một mình rời đi.
Ra khỏi bệnh viện, gửi tin nhắn cho Nghiêm Tử Hạo, nói cho Nghiêm Tử Hạo biết ông Nghiêm không có chuyện gì, không cần lo lắng, chỉ chốc lát sau Nghiêm Tử Hạo đã nhắn trở lại, cám ơn.
Mộng Kỳ nhìn tin nhắn cười cười, có thể bình thường đối mặt với ông bà Nghiêm như vậy, trừ triệt để bỏ xuống, cô không nghĩ tới, nếu như lúc Nghiêm Tử Hạo rãnh rỗi muốn gặp mình, như vậy, mang theo Lạc Gia Hoa đi cùng, hẳn không có sai đi, ha ha ~
Đảo mắt, liền đến thứ bảy, Lạc Gia Hoa đem công việc ngày thứ sáu mang về, thứ bảy chủ nhật đang ở nhà làm thêm giờ, hai người một ở thư phòng vẽ bản thảo, một ở phòng khách vẽ tranh, ai làm chuyện nấy, cũng hết sức hài hòa.
Buổi trưa Lạc Gia Hoa nấu ăn, Mộng Kỳ giúp một tay, mặc dù đồ ăn anh làm không bằng Mộng Kỳ, nhưng thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng tốt, mấu chốt, là làm món ăn bằng cả lòng mình, cho nên Mộng Kỳ ăn được hết sức no bụng, chờ Lạc Gia Hoa dọn dẹp xong phòng bếp, liền lôi kéo Mộng Kỳ đi mua quần áo tham gia tiệc rượu buổi tối.
“Làm gì chuẩn bị sớm như vậy, không phải sáu giờ tối mới bắt đầu sao?” Mộng Kỳ không hiểu hỏi.
“Đúng vậy, chỉ là chuẩn bị sớm một chút, em còn phải chọn quần áo, đợi lát nữa lại đi làm tóc, trang điểm, chờ làm xong mọi thứ, cũng không xê xích gì nhiều.” Lạc Gia Hoa nắm tay Mộng Kỳ, vừa dịu dàng nói qua.
Mộng Kỳ nhìn áo sơ mi trên người Lạc Gia Hoa, bởi vì sợ nóng đem âu phục đặt ở trên tay, “Buổi tối anh sẽ mặc cái này sao?”
“Ừm.”
Đi theo Lạc Gia Hoa đến một cửa hàng trang phục, Mộng Kỳ chọn một lễ phục tương đối bảo thủ , như vậy có thể che giấu một chút quyến rũ của mình, đồng thời màu đen có thể làm cô lơ đãng toát ra cao quý đoan trang, lúc thay đồ, Lạc Gia Hoa xác định có chút ít ngây người, thấy anh ngơ ngác, Mộng Kỳ không khỏi nổi lên hài hước, cố ý hướng anh ném cái mị nhãn, hài lòng nhìn anh lần nữa hóa đá, chọn xong quần áo, lại đi chọn trang sức, sau đó đi làm tóc, trang điểm, lại tiếp tục một phen, không tới mấy vạn tệ, đây là Mộng Kỳ ỷ vào điều kiện bản thân không tệ, chọn quần áo trang sức với giá trung đẳng, nói thật, lễ phục này mặc dù nhìn đẹp, nhưng bình thường lại không thể mặc, giống như kinh doanh quán bar, cũng là địa phương ganh đua với nhau, không thể nhiều lần đều mặc cùng bộ lễ phục, cho nên nếu mua quá đắt, thật đúng là rất lãng phí, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Mộng Kỳ cau mày nhìn Lạc Gia Hoa,
“Em thật đúng là không có thói quen mặc quần áo đắt tiền.”
Lạc Gia Hoa cười, “Không sao, đàn ông làm tiền để phụ nữ xài, em xài càng nhiều, anh càng có động lực kiếm tiền.”
Mộng Kỳ nghe vậy đem ánh mắt híp lại, “Nói như em sẽ không thủ hạ lưu tình, chồng à, đến lúc đó anh không nên đau lòng đó.”
Lạc Gia Hoa cười ôm cô vào trong ngực, “Bảo đảm sẽ không, chồng em bản lãnh không phải rất lớn, nhưng còn nuôi nổi vợ mình , tuyệt không làm cho người ta chê cười đi.”
“Ông xã, anh thật tốt.”
“Ha ha.” Lạc Gia Hoa rất thích tiếp nhận Mộng Kỳ ca ngợi, lên xe, nhìn xem thời gian, “Bữa tiệc bắt đầu lúc sáu giờ, chúng ta đi sớm một chút.”
“Nghe lời anh.”
“Không biết Cố Thông đã tới chưa.”
“Cố Thông cũng đi à?”
“Ừ, cậu ấy phụ trách nghiệp vụ, công việc trao đổi gần đây với Hạ cũng do cậu ấy phụ trách, giống như tiệc rượu này, chính là thời điểm cậu ấy phát huy tài năng, giống anh nha, chính là đi làm bối cảnh.”
Mộng Kỳ cười, “Vậy em chẳng phải là bối cảnh phía sau bối cảnh?”
“Ừm, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau làm bối cảnh cũng tốt lắm.”
“Ha ha, được.”
Bữa tiệc tối này của Hạ gia rất lớn, hình như trừ buôn bán ra, còn có mục đích khác mục, lúc Mộng Kỳ cùng Lạc Gia Hoa đến, đã qua năm giờ rưỡi một chút, tuấn nam mỹ nữ kết hợp, hết sức dưỡng nhãn, lúc hai người đưa lên thiếp mời tiến vào đại sảnh khách sạn , thì có không ít người nhìn sang, một số người thậm chí bắt đầu hỏi thăm hai người là ai.
Mộng Kỳ cùng Lạc Gia Hoa cũng không nghĩ đến hai người đã tới sớm một chút hẳn không có nhiều người như vậy, không nghĩ tới tất cả mọi người tới thật sớm, hơn nữa đẩy cửa đi vào còn có được nhiệt tình của mọi người “Chiêu đãi” .
“Gia Hoa, Tiểu Kiều ~~” Lúc Cố Thông thấy hai người, lập tức bỏ lại người đang nói chuyện, cùng bạn gái mình đi tới, hôm nay Cố Thông dấn theo là Hiểu Ngôn trong công ty.
“Lạc kỹ sư, Tiểu Kiều ~”
Lạc Gia Hoa hướng hai người gật đầu, “Hai người tới thật sớm.”
“Đúng vậy a, tới trước thăm dò địch tình chứ sao.” Cố Thông quan sát Mộng Kỳ, trong mắt thoáng qua kinh ngạc, “Thật xinh đẹp a.”
Lạc Gia Hoa không để lại dấu vết bước lên ngăn cản ánh mắt Cố Thông, tránh cho Cố Thông đánh chủ ý lên Mộng Kỳ, anh tự cho là không để lại dấu vết, thật ra thì Cố Thông cùng Hiểu Ngôn đều nhìn thấy động tác của anh, nhất là Cố Thông nhìn thấy hành động nhỏ mọn như vậy, càng cảm thấy được thú vị, trong mắt lóe ánh sáng quỷ dị, nhìn Lạc Gia Hoa hết sức không được tự nhiên.
“Tiểu Kiều, hôm nay cô thật xinh đẹp.”
Giữa phụ nữ với nhau luôn không thể rời bỏ đề tài xinh đẹp này, Mộng Kỳ đáp trả Hiểu Ngôn một nụ cười đoan trang, cách nói chuyện của Hiểu Ngôn cũng lộ ra phong cách đại gia khuê tú,
“Cám ơn, cô cũng đẹp.”
“Ai, Gia Hoa, tớ mới vừa cùng người của công ty X nói chuyện đôi câu, cậu đi với tới qua đó chào hỏi đi.”
Lạc Gia Hoa quay đầu nhìn Mộng Kỳ, Mộng Kỳ lập tức cười nói, “Không cần phải để ý đến em, tự em sẽ chăm sóc mình.”
Hiểu Ngôn đứng ở bên cạnh lập tức tiếp lời, “Lạc kỹ sư yên tâm đi, tôi nhất định chăm sóc Tiểu Kiều thật tốt.”
Lạc Gia Hoa biết Hiểu Ngôn lăn lộn trong các buổi tiệc như thế này đã quen, vì vậy hướng cô gật đầu một cái, “Làm phiền rồi.”
“Không cần khách khí.”
Hai người rời đi, Hiểu Ngôn quay đầu nhìn Mộng Kỳ, “Tiểu Kiều quả nhiên là mỹ nhân, tối nay sợ là cô gái xinh đẹp nhất, không trách được bình thường Lạc kỹ sư cất giấu không muốn cho cô đến công ty chúng ta.”
Mộng Kỳ cười, “Là tôi không thích ra khỏi nhà, trời nóng nực, luôn lười biếng.”
“Chúng ta đi bên kia uống chút gì đi, tôi đã bảo đảm với Lạc kỹ sư tối hôm nay sẽ chăm sóc tốt cho cô.” Hiểu Ngôn cười.
“Được.” Mộng Kỳ gật đầu, “Tôi với cô không kém nhiều, không cần khách khí như thế, nếu như có chuyện rời đi, tôi có thể tự chăm sóc mình.”
“Ha ha, không sao, hiện tại cũng không có chuyện gì.”
Sau khi Mộng Kỳ và Hiểu Ngôn đi vào giữa khoảng không, thì có không ít người chú ý tới hai người, mặc dù Hiểu Ngôn cũng hết sức xinh đẹp, nhưng so với Mộng Kỳ có vẻ bình thường một chút, vì vậy, phần lớn ánh mắt cũng rơi vào trên người Mộng Kỳ, chỉ là bởi vì Mộng Kỳ đi cùng Lạc Gia Hoa, mọi người không rõ mối quan hệ giữa cô và Lạc Gia Hoa , nhất thời không có ai tiến lên.
Hiểu Ngôn chạy nghiệp vụ , tửu lượng của khá, ở trên bàn cầm ly rượu đỏ, Mộng Kỳ còn lại chọn ly nước trái cây, thấy Hiểu Ngôn kinh ngạc nhìn mình, Mộng Kỳ cười,
“Tôi không thích uống rượu.”
Hiểu Ngôn cười, “Cô và Lạc kỹ sư ngược lại rất giống nhau, tôi nhớ vào lễ mừng năm mới của công ty tổ chức, Lạc kỹ sư bị Cố Thông bắt uống mấy ly rượu, gục xuống, thật không nghĩ tới tửu lượng của Lạc kỹ sư kém như vậy.”
Mộng Kỳ thấy Lạc Gia Hoa và Cố Thông cùng một nam một nữ đứng chung một chỗ không biết nói gì, không khỏi cười thầm, “Tửu lượng của anh ấy đúng là rất kém.”
“Lưu tiểu thư ~”
“A, Lâm tổng ~ hạnh ngộ.” Hiểu Ngôn quay đầu nhìn người tới, cười chào hỏi.
Người được gọi là Lâm tổng nhìn sang Mộng Kỳ, “Vị mỹ nữ này hình như chưa từng gặp qua.”
Lâm tổng này, Hiểu Ngôn từng có may mắn bắt chuyện một lần, năng lực không tệ, người cũng không tệ, mặc dù hơi háo sắc, thấy mắt hắn nhìn Mộng Kỳ, cũng biết hắn đang nghĩ cái gì, trong lòng cười lạnh, trên mặt cũng là cười nhẹ nhàng,
“Đây là phu nhân của Lạc kỹ sư chúng tôi, Lạc phu nhân, vị này từng hợp tác với phòng thiết kế của chúng ta, là khách hàng của công ty.”
Mộng Kỳ nhìn Hiểu Ngôn ám hiệu, mỉm cười, “Lâm tổng, hân hạnh được gặp mặt.”
Mỹ nhân đẹp như vậy, cư nhiên kết hôn? Theo ly rượu quả nhiên thấy được chiếc nhẫn trên tay Mộng Kỳ, Lâm Phương Hiểu trong lòng có chút mất mác, nhưng vẫn rất có phong độ,
“Tôi nên xưng hô thế nào đây?”
“Lâm tổng gọi tôi Lạc phu nhân là được rồi.” Mộng Kỳ cười cười, không biến sắc nói cho đối phương biết mình là người đã có chủ, sắc mặt ôn hòa nhưng mang theo cảm giác xa cách, lời này của cô nói không nhỏ, vì vậy mấy người chung quanh luôn chú ý bên này dĩ nhiên là nghe được, biết được mỹ nữ có chủ, đàn ông đáng tiếc, phụ nữ còn lại là vui mừng, như vậy, sẽ không sợ cô tới cùng mọi người giành chức độc thân ưu tú.
Lâm Phương Hiểu thầm than đáng tiếc, không cùng phụ nữ đã lập gia đình có quan hệ là nguyên tắc của hắn, hắn cũng đã từng gặp qua Lạc Gia Hoa, là một người rất có tài, bản thiết kế ban đầu của công ty hắn chính là xuất từ tay Lạc Gia Hoa, làm cho hắn rất hài lòng, cũng may cõi đời này mỹ nhân còn rất nhiều, cho nên đáng tiếc một lát, Lâm Phương Hiểu liền thu hồi ngọn lửa nhen nhóm trong lòng,
“Lạc phu nhân tối nay diễm áp quần phương, Lạc tiên sinh có thể lấy được vợ đẹp như vậy, thật là làm cho người hâm mộ a.”
Mộng Kỳ nhìn Lâm Phương Hiểu thu ánh mắt ái mộ, trong lòng ngược lại thấy hắn thức thời mà hài lòng, sắc mặt nhu hòa mấy phần, “Lâm tổng chê cười, Lâm tổng vừa là người có tài sự nghiệp lại thành công, phải nói cô gái nào có thể được Lâm tổng yêu mến, đó mới là hạnh phúc.”
Lâm Phương Hiểu cười, “Tôi tên là Lâm Phương Hiểu, lạc phu nhân gọi tên này đi, hai chữ Lâm tổng, không dám nhận, xã hội hiện nay, khác không nhiều lắm, chính là X tổng tương đối nhiều, Phương Hiểu thật sự là không dám nhận cái gì tổng a.”
Mộng Kỳ bị chọc cười, “Lâm tiên sinh khách khí, xã hội này X tổng tuy nhiều, nhưng không phải mỗi người cũng có thể làm X tổng , tôi với Lâm tiên sinh lần đầu tiên gặp mặt, trực tiếp kêu tên hình như có điều không ổn, gọi Lâm tiên sinh tương đối tốt hơn.”
Mặc dù diện mạo quyến rũ, nhưng lời nói cũng đoan trang, Lâm Phương Hiểu không khỏi đối với Mộng Kỳ vừa quyến rũ lại đoan trang hợp thành một có chút hiếu kỳ, thấy cô kiên trì cùng mình giữ khoảng cách, cũng không tức giận, gật đầu coi như là cam chịu.
“Mộng Kỳ ~”
Mộng Kỳ quay đầu, nhìn Lạc Gia Hoa cầm ly rượu đi tới, cười.
“Lạc kỹ sư ~”
“Thì ra là Lâm tổng, chào.” Lạc Gia Hoa nhàn nhạt nhìn Lâm Phương Hiểu, Lâm Phương Hiểu này chào hỏi anh, người không tệ, chính là có hoa tâm, ở bên kia lúc nhìn thấy hắn đến gần Mộng Kỳ, anh cũng không yên tâm nên đi tới.
Lâm Phương Hiểu nhìn Lạc Gia Hoa trước mắt mặt ngoài bình tĩnh, trong mắt lại hàm chứa đề phòng cười thầm, mặc dù cùng Lạc Gia Hoa quen biết không nhiều lắm, nhưng Lạc Gia Hoa vẫn luôn là một bộ dạng bình tĩnh chuyện gì cũng sẽ không hốt hoảng, trước kia hắn cũng có chút tò mò trên đời này có thể có người giữ chặt người đàn ông như vậy không, hiện tại rốt cuộc thấy được, cô gái này rất ưu tú, gương mặt ma quỷ, lời nói thiên sứ , cô gái như vậy, đối với người đàn ông nào cũng đều là độc dược trí mạng, mình cũng chỉ là cùng cô nói mấy câu , Lạc Gia Hoa đã đi tới đây, từ khí thế của Lạc Gia Hoa, hắn có thể đem trong mắt Lạc Gia Hoa đề phòng giải thích là: tham muốn giữ lấy.
Lại nói, có thể để cho người đàn ông này thay đổi như vậy, Lạc Gia Hoa càng để ý, hắn liền càng có hứng thú a, nhưng không động vào phụ nữ đã lập gia đình là nguyên tắc của hắn, vậy phải làm sao bây giờ đây?
“Lạc kỹ sư thật ít khi xuất hiện tại tiệc rượu a, hôm nay có thể nhìn thấy Lạc kỹ sư, ngược lại thật sự là ngoài ý muốn.”
Lạc Gia Hoa bình tĩnh mỉm cười, “Hạ tổng mở tiệc rượu, có thể tới, là vinh hạnh của tôi.”
Từ khi Lạc Gia Hoa đi tới, Hiểu Ngôn đã biết nhiệm vụ của mình hoàn thành, hướng Lạc Gia Hoa nói một tiếng, liền hướng Cố Thông đi tới, Mộng Kỳ thấy Lạc Gia Hoa xuất hiện, liền tự động ôm lấy cánh tay anh, làm chim nhỏ nép vào người.
Cô vẫn cho là, Lạc Gia Hoa chững chạc, tính tình ôn hòa, nhưng nghe anh và Lâm Phương Hiểu tới tới lui lui mấy lời, lúc này mới phát hiện, thì ra Lạc Gia Hoa cũng là một thương nhân sắc bén, vẻ mặt của anh ôn hòa như cũ, lời nói nghe qua, giống như lễ phép, nhưng cẩn thận suy nghĩ hình cũng không phải là đơn giản như vậy, hình dung như thế nào đây, tựa như một người nhìn có vẻ mềm yếu dễ bị bắt nạt, kết quả ngươi khí thế hung hăng muốn đi khi dễ hắn, kết quả cuối cùng lại phát hiện mình tức muốn chết, mà hắn thì hoàn hảo không hao tổn đứng ở nơi đó, vẫn là một bộ dạng dễ bắt nạt, sau đó, kết quả dĩ nhiên là ngươi bị tức đến hộc máu, thương càng thêm thương.
Đứng bên cạnh Lạc Gia Hoa, ít đi ti ôn hòa, nhiều ti sắc bén, giữa hai lông mày tự tin, làm cho lòng người sinh nhìn lên, Mộng Kỳ cứ như vậy đứng ở hắn bên người, mắt thấy hắn khí thế càng ngày càng lớn mạnh, trong mắt lóe lên kinh ngạc, sau đó là hài lòng, sau đó là si mê, người đàn ông này, là của mình, Mộng Kỳ phát hiện, nàng lại thương hắn một chút.
Đưa đi Lâm Phương hiểu, Lạc Gia Hoa lúc này mới quay đầu nhìn Mộng Kỳ, từ cùng Lâm Phương hiểu nói chuyện trong chốc lát, hắn cũng cảm giác mình bên trái mặt của sắp bị một đạo tầm mắt cho đả thương rồi, nhưng có Lâm Phương hiểu ở trước mặt, hắn vẫn không tốt xoay đầu lại nhìn,
“Bà xã?”
Mộng Kỳ si mê nhìn Lạc Gia Hoa, tự lẩm bẩm, “Anh có phải hay không cố ý?”
“?”
“Cố ý tới để cho em tham dự buổi tiệc này là muốn em thấy anh không giống như trước, sau đó, phát hiện anh có mị lực như thế, sau đó, em giống như càng thêm không thể rời bỏ anh, làm thế nào đây?”
Lạc Gia Hoa nghe, mặt mày toàn bộ mở rộng ra , khóe miệng thật to nứt ra, cô thật ra là muốn nói, càng thêm thương anh phải không?
“Vốn anh không có ý này, nhưng trải qua nhắc nhở, anh lại cảm thấy, đây là chủ ý thật tốt, về sau, sẽ còn có rất nhiều hoạt động thương nghiệp, Lạc phu nhân, em theo anh tham dự chứ?”
Mộng Kỳ cúi đầu, điều chỉnh lại nhịp tim đang đập nhanh của mình, nhỏ giọng nói, “Đàn ông tự tin cùng chăm chỉ làm việc là có mị lực nhất , anh làm em thấy anh hiện tại so với trong tưởng tượng còn tốt hơn, đến lúc đó đả kích lòng tự tin của em thì làm thế nào? Anh tốt như vậy, em sẽ không yên lòng để anh một mình ở bên ngoài .”
Lạc Gia Hoa cười, “Công ty của anh tùy thời hoan nghênh bà chủ tra gác.”
Mộng Kỳ giận cười, “Bây giờ còn được, nếu em lâu dài như thế, chỉ sợ anh sẽ chê em phiền.”
“Sẽ không.”
“Vậy cũng không nhất định.”
Lạc Gia Hoa bất đắc dĩ véo cái mũi Mộng Kỳ một cái, “Anh sẽ dùng hành động để chứng minh .”
Mộng Kỳ chỉ là mỉm cười nhìn Lạc Gia Hoa không nói lời nào.
Bộ dáng của hai người rơi vào trong mắt người khác chính là liếc mắt đưa tình, ân ái không coi ai ra gì như vậy làm cho người ta thật hâm mộ, Cố Thông bị bỏ rơi buồn bực hướng Hiểu Ngôn bên cạnh oán trách,
“Mẹ kiếp, kêu tiểu tử kia tới đây nói chuyện yêu đương à, chỉ có một mình tôi làm việc.”
Hiểu Ngôn cười nhìn Cố Thông, “Lạc kỹ sư nói rồi, bộ nghiệp vụ là anh phụ trách.”
Cố Thông bị nghẹn, “Vậy hắn tới làm gì, đến để chơi sao?”
Vốn hắn tự xưng là phong lưu, nếu Lạc Gia Hoa không đến, đàn ông nơi này, hắn tự nhận đứng hàng thứ nhất vẫn không có vấn đề, Lạc Gia Hoa tới, bọn họ cũng liệt vào thứ nhất cũng không có vấn đề, thế nhưng lại làm một bộ dạng bảnh bao còn thâm tình, lập tức so ra hắn không bằng, phải biết, hai người đàn ông điều kiện không sai biệt lắm, nhưng một hoa tâm một thâm tình, dưới tình huống bình thường cô gái nào có đầu óc cũng sẽ đem ánh mắt nhìn về phía người đàn ông thâm tình, mặc dù chiếc nhẫn trên tay Lạc Gia Hoa đã nói cho mọi người anh đã kết hôn, nhưng dáng vẻ thâm tình của anh vẫn như cũ làm anh chiếm được không ít ánh mắt, mẹ nó, chính hắn độc thân còn chưa có hấp dẫn nhiều ánh mắt như thế, Cố Thông tuyệt không thừa nhận mình là ghen tỵ, hắn thề phải làm nghiệp vụ cho tốt, Lạc Gia Hoa không phải nói mình phụ trách nghiệp vụ sao, vậy mình sẽ kéo tới nhiều đơn đặt hàng, sau đó để Lạc Gia Hoa thiết kế, làm cho Lạc Gia Hoa mệt chết, oa ha ha, hắn thật sự là quá thông minh, quả thật muốn vì mình thông minh vỗ tay ăn mừng a, ha ha ha ha ~~~
Đảo mắt sáu giờ, tiệc rượu chính thức bắt đầu, tất cả các cuộc nói chuyện phiếm , cũng tạm thời dừng lại, nhìn chủ nhân bữa tiệc đứng giữa đại sảnh nói lời mở đầu, chỉ là khiến mọi người không có nghĩ tới, sau lời nói dạo đầu ngắn ngủi, Chưởng Môn Nhân tập đoàn Hạ thị lại ném ra một tin tức khiến không ít người giật mình, tối hôm nay, là bữa tiệc đính hôn của đứa cháu gái duy nhất và bạn trai , vì vậy không ít người nghĩ, không trách được tập đoàn Hạ thị đột nhiên lại mở tiệc, thì ra là bữa tiệc đính hôn a, lại nói, cũng rất nhiều người không có chuẩn bị quà tặng, cũng may Hạ thị cũng không thiếu quà tặng, chỉ là muốn mời mọi người làm chứng, vì vậy, Hạ tổng vừa dứt lời, lập tức đã có người bắt đầu chúc mừng, Chưởng Môn Nhân Hạ thị hình như cũng rất vui mừng, hào phóng nhận lời chúc của mọi người, về phần nhân vật chính tối nay, nghe nói vẫn còn ở trên lầu sửa soạng, phải đợi một lát nữa mới xuống.
Mộng Kỳ cùng Lạc Gia Hoa đứng khá xa, nhìn Hạ tổng bị mọi người vây quanh, Mộng Kỳ nhẹ nhàng đụng đụng Lạc Gia Hoa, “Anh có cần đi qua chúc mừng không?”
Lạc Gia Hoa cười lắc đầu, “Có Cố Thông, yên tâm đi, gần đây hắn có tiếp xúc với Hạ thị, tối nay tới là muốn cùng Hạ tổng nhấc lên quan hệ, hắn sẽ giải quyết.”
“Ừm.” Mộng Kỳ gật đầu một cái, dù sao nhiều người như vậy, cho dù không tới chúc mừng, Hạ tổng chỉ sợ cũng không nhìn ra, hơn nữa trong những người này có bao nhiêu người là thật tâm , sợ rằng lão hồ ly như Hạ tổng cũng nhìn ra được .
Phải nói Cố Thông người này thật là có chút bản lãnh, thời điểm tiệc rượu tiến hành được một nửa, hắn thật đúng là cùng Hạ tổng bắt chuyện, thấy thế, Lạc Gia Hoa liền lôi kéo Mộng Kỳ đi qua, trải qua giới thiệu, hai bên biết nhau, từ trong cuộc nói chuyện, Mộng Kỳ mới biết, thì ra Lạc Gia còn là một ngôi sao sáng trong ngành thiết kế, không ít người biết tên anh, xem ra, còn có tiềm năng, thậm chí ngay cả Hạ tổng cũng hết sức coi trọng, Mộng Kỳ không có bỏ qua Hạ tổng sau khi biết được Lạc Gia Hoa đã bí mật kết hôn chợt lóe lên tiếc nuối, trên mặt Mộng Kỳ vẫn làm tròn phận sự bình hoa, trong lòng lại đang nghi ngờ, Hạ tổng này đối với Lạc Gia Hoa thưởng thức không thể dùng lời nói để diễn tả, nhưng tại sao khi biết được anh đã kết hôn thì tiếc nuối, chẳng lẽ ông muốn anh làm con rể? Đúng rồi, hôm nay cháu gái của ông đính hôn, chắc hẳn phía dưới ông còn có tiểu bối là nữ, đi dạo một chút, cô cũng coi như là hỏi thăm được mấy tin tức, Hạ tổng này năm đó tay trắng dựng nghiệp, cho nên hết sức yêu quý nhân tài, hơn nữa thái độ làm người tương đối sảng, thấy ông nhìn trúng Lạc Gia Hoa, nếu anh chưa kết hôn, chỉ sợ ông có con gái , sẽ không để ý gả cho anh thôi.
Mộng Kỳ có chút không thoải mái nghĩ, người này thật không có nhìn ra còn rất được hoan nghênh a.
Cố Thông và Hạ tổng nói chuyện phiếm, không biết thế nào hàn huyên tới con gái của ông, Lạc Gia Hoa lặng lẽ nói cho Mộng Kỳ biết Hạ tổng chỉ có một đứa con gái, bên ngoài đồn ông rất cưng chiều đứa con này, Mộng Kỳ đã nhìn ra, khi Hạ tổng nói đến con gái bảo bối của mình thì mặt mày rõ ràng vui vẻ không ít,
“Nói đến, con gái của chú cũng là học bên thiết kế, Tiểu Lạc ở phương diện này có thành tựu, về sau, chờ con gái tôi trở về nước, còn phải nhờ cháu chỉ dẫn a.”
Lạc Gia Hoa cười nhạt, “Hạ tổng khách khí, không dám nhận, giáo dục nước ngoài so với trong nước tốt hơn nhiều, sợ rằng đến lúc đó là cháu phải hướng lệnh thiên kim thỉnh giáo mới đúng.”
Hạ tổng nói, “Nơi nào, nơi nào, con gái chú a, tài cán cũng không tệ lắm, nhưng chỉ là hơi cao ngạo, hơn nữa, không có kiến thức lý thuyết, kinh nghiệm còn thiếu hụt rất nhiều, Tiểu Lạc có danh tiếng trong ngành này, chú đã nghe qua, hơn nữa không chỉ một lần, Tiểu Lạc tuyệt đối có tư cách chỉ dạy nó .”
Lạc Gia Hoa khiêm tốn, “Hạ tổng khách khí, chỉ điểm không dám nhận, nhiều nhất là cùng nhau thảo luận.”
“Ha ha, người tuổi trẻ bây giờ, có thể giống như Tiểu Lạc trầm ổn như vậy cũng không nhiều a.” Hạ tổng rõ ràng rất hài lòng Lạc Gia Hoa khiêm tốn.
Thời điểm nói đến đây, trong ngàn tiếng hô, vạn tiếng gọi cháu gái Hạ tổng cùng chồng chưa cưới bước vào trong sân, vì vậy ánh mắt của toàn trường bị hấp dẫn, ngay cả Hạ tổng cũng tạm thời dừng lại nói chuyện, mỉm cười nhìn cháu gái mình.
Nương theo ánh đèn chiếu vào người cháu gái Hạ tổng và vị hôn phu kia, Hạ tổng hướng mọi người giới thiệu thân phận của hai người.
Mà trong sân, duy nhất tương đối nhạt định, chính là Lạc Gia Hoa cùng Mộng Kỳ.
Lạc Gia Hoa bình tĩnh là bởi vì anh vốn không thích rượu, hơn nữa ánh mắt của hắn đều ở đây Mộng Kỳ trên người của, Mộng Kỳ bình tĩnh, có lẽ là vì hai nhân vật chính đối với cô mà nói, thật ra rất quen thuộc.
Thời điểm Hạ tổng giới thiệu cháu gái của mình cho mọi người biết, cũng không có dời bước, cho nên bên cạnh ông là bốn người Lạc Gia Hoa, Mộng Kỳ, Cố Thông và Hiểu Ngôn đang đứng, cứ như vậy, bốn người cũng bị vây ở giữa, tiến vào tầm mắt của mọi người.
Hôm nay trong mắt nam nữ chủ chỉ có Hạ tổng, khi bọn họ đi về phía Hạ tổng, nghe được ông hướng toàn trường giới thiệu hai người thì hai người tự nhiên đưa mắt hướng toàn trường cười chào hỏi, chỉ là, khi bọn họ đưa mắt từ trên người Hạ tổng dời đi thì đã thấy được một người mà họ không ngờ tới, như vậy, hai người đều có một tia kinh ngạc, cũng may lúc này có người hướng bọn họ chúc mừng, hai người vội vàng đáp lại, chỉ là nếu quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện nụ cười của hai người đã hơi cứng ngắc.
Hạ tổng đứng ở bên cạnh hai người cảm thấy lòng hai người không yên, kỳ quái, không biết vì sao.
Mộng Kỳ thủy chung đứng tại chỗ, cười nhìn hai người.
Sau khi một vòng chúc mừng miễn cưỡng qua đi, hai người rốt cuộc mới lần nữa đưa mắt chuyển sang bốn người cách bọn họ không xa, Cố Thông tự nhiên đã thật sớm hướng bọn họ chúc mừng, lúc này thấy bọn họ quay tới, trên mặt liền treo chiêu bài tươi cười, chỉ là hình như ngoài ý liệu của mọi người , cô dâu ai cũng không nhìn, lại chỉ nhìn Mộng Kỳ,
“Mộng Kỳ ~”
Một lát sau, cô đột nhiên nghĩ đến, hắn vì sao tới nơi này, chẳng lẽ là đến tìm mình , cô nhớ hắn đã xem qua chứng minh thư của mình , nếu là như vậy, có lẽ hắn tìm được nhà mình đi, oa, thật là khủng khiếp, không được, phải gọi điện thoại cho mẹ thông báo, kết quả làm cô buồn bực chính là người sớm một bước, mười phút trước đã hỏi rõ địa chỉ mới của cô, Thẩm Điệp có cảm giác cuộc sống tốt đẹp của mình sắp xong rồi, than thở một tiếng, “Mẹ con bị mẹ hại chết rồi.”
Không kịp để ý tới Thẩm mẹ nghi ngờ, Thẩm Điệp nhanh chóng thu thập đồ đạc, chờ cái tên kia tới, cô không đi không được, thời điểm đóng cửa, thấy cửa đối diện, do dự một chút, chu mỏ, thôi, tự thân khó bảo toàn, cũng không cùng bọn họ tìm phiền toái, lần này, tiện nghi hai người kia rồi.
Ra khỏi chung cư thuê xe, chạy thẳng tới phi trường, gọi điện thoại đặt chuyến bay sớm nhất, không cần biết nó đến nơi nào , rời đi b thành phố B rồi nói sau.
Thẩm Điệp rời đi không có bao lâu, thì một chiếc xe taxi vào chung cư, một chàng trai anh tuấn cao lớn từ trên xe bước xuống chạy thẳng tới địa chỉ trên tay.
Lúc nghe được chuông cửa, Mộng Kỳ phản xạ có điều kiện cho là Thẩm Điệp, kết quả vừa nghe, là đúng cửa, điều này cũng làm cho cô có chút khó hiểu, Thẩm Điệp có khách?
Mặc dù hiếu kỳ, nhưng Mộng Kỳ không phải tùy tiện hỏi thăm bí mật người khác, cho nên cũng không có buông bút vẽ trên tay xuống, nhưng đối với chuông cửa vẫn vang lên không ngừng, chuyện gì xảy ra?
Mặc dù cũng không muốn quan tâm, nhưng rất rõ ràng ở trong phòng khách an tĩnh, cửa đối diện đã ảnh hưởng đến mình, bất đắc dĩ, Mộng Kỳ mở cửa đưa một đầu ra,
“Anh tìm ai?”
Chàng trai xoay đầu lại, Mộng Kỳ mới phát hiện, thì ra là dáng dấp cũng không tệ lắm, “Hi, tôi tên là Kim Mao”
Mộng Kỳ nghe sứt sẹo Trung văn, nhìn tên con trai một đầu tóc vàng, nghiêm trang gật đầu, “Tên của anh rất êm tai. . . . . . ( cùng màu tóc vàng của anh rất xứng đôi ), “
“Cám ơn.” Kim Mao lộ ra một tươi cười sảng lãng, “Tôi tìm Thẩm Điệp, xin hỏi cô ấy có ở chỗ này không?”
Tìm Thẩm Điệp à?
“Đúng vậy , anh là gì của cô ấy?”
“BF.” (BF: boy friend hoặc là best friend)
“À, thì ra là anh chính là BF trong truyền thuyết a.” Mộng Kỳ như bừng tỉnh hiểu ra, BF của Thẩm Điệp đuổi tới, trách không được cô nói muốn chia rẽ gia đình của mình, nhưng không có đối với Lạc Gia Hoa sinh ra hành động gì.
“Cô ấy giống như không có ở đây, xin hỏi cô có biết cô ấy đi đâu không?”
“Dưới tình huống bình thường lúc này cô ấy đều ở nhà , nếu không anh gọi điện cho cô ấy thử xem sao.”
Kim Mao lộ ra một chút xấu hổ, “Tôi mới từ nước ngoài về, số điện thoại của cô ấy tôi không có. . . . . . Xin hỏi cô có không?”
“Anh chờ một chút, tôi tìm một cái.”
“Được, làm phiền cô.”
“Không cần khách khí, chờ.” Trong nhà chỉ có một mình cô mà lại là phụ nữ, Mộng Kỳ không phải người thiếu suy nghĩ nên sẽ không để một chàng trai xa lạ vào nhà của mình đâu, cho dù hắn là đến tìm Thẩm Điệp .
Cô không có số của Thẩm Điệp, nhưng Lạc Gia Hoa có a, có một chàng trai tới tìm Thẩm Điệp, Mộng Kỳ hết sức nhiệt tình giúp một tay, gọi điện cho Lạc Gia Hoa hỏi số điện thoại của cô, viết trên giấy đưa ra,
“Đây là số của cô ấy, anh có thể gọi. “
“ok, cám ơn cô, cô thật xinh đẹp.”
“Không khách khí. . . . . .” Cùng đối phương không có quá nhiều lời, đem số điện thoại đưa cho hắn, Mộng Kỳ đóng cửa.
Kim Mao cầm điện thoại vui vẻ gọi. . . . . .
Một phút đồng hồ sau, chuông cửa nhà Mộng Kỳ vang lên, mở ra, chống lại áy mắt áy náy của Kim Mao, “Xin lỗi, quấy rầy tiểu thư xinh đẹp.”
“Có chuyện gì?”
“Tôi muốn hỏi, cô và dear của tôi quen thuộc không?”
Cùng Thẩm Điệp quen thuộc sao? Mộng Kỳ nhìn Kim Mao, gật đầu một cái, “Tạm được.”
“Có thật không, vậy thì thật tốt quá, xin hỏi, nếu như lúc này cô ấy đi ra ngoài, cô có thể đoán được cô ấy đi đâu không?” Kim Mao vui mừng hỏi.
“Cô ấy không phải bạn gái của anh sao?”
“Ách. . . . . . Bởi vì tôi làm thân ái tức giận , cô ấy không để ý tới tôi, cùng tôi chơi trốn tìm, nói nếu như mà ta”Không khách khí. . . . . .” Cùng đối phương không có quá nhiều lời nói, đem số điện thoại đưa cho hắn, Mộng Kỳ đóng cửa.
Kim Mao cầm điện thoại vui vẻ gọi. . . . . .
Một phút đồng hồ sau, Mộng Kỳ nhà chuông cửa bị theo như vang, mở ra, chống lại Kim Mao hết sức áy náy ánh mắt, “Xin lỗi, quấy rầy tiểu thư xinh đẹp.”
“Có chuyện gì?”
“Ta muốn hỏi hạ xuống, ngài và ta dear quen thuộc sao?”
Cùng Thẩm Điệp quen thuộc sao? Mộng Kỳ nhìn Kim Mao, gật đầu một cái, “Tạm được.”
“Có thật không, vậy thật chính là thật tốt quá, xin hỏi, nếu như nàng lúc này rời đi thôi, ngài có thể đoán được nàng đi đâu vậy sao?” Kim Mao vui mừng hỏi.
“Nàng không phải bạn gái của ngươi ư, ngươi hỏi ta ?”
“Ách. . . . . . Bởi vì ta làm khiến thân ái tức giận chuyện, nàng không để ý tới ta, cùng ta chơi trốn tìm, nói nếu như mà tôi không tìm được cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi, nhưng tôi đối với nơi này không quá quen, cho nên muốn muốn hỏi bạn bè của cô ấy.” Kim Mao ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Bạn bè? Mộng Kỳ buồn cười, nếu như Kim Mao biết quan hệ của mình và Thẩm Điệp , không biết hắn còn có tâm bình khí hòa như vậy hay không .
Lại nói, mặc dù nghĩ như vậy, nhưng từ sau khi Kim Mao nói rõ ý của mình, trong đầu Mộng Kỳ thật đúng là lóe ra một chỗ, “Có lẽ anh có thể gọi điện thoại đến công ty hàng không hỏi một chút.”
Kim Mao mắt sáng lên, “Đúng vậy, cô ấy biết tôi tới nơi này, nhất định sẽ tránh tôi, lấy tính tình của cô ấy nhất định sẽ rời khỏi đây, mà cô âys luôn luôn là ngồi máy bay, gọi điện thoại đến công ty hàng không là được. . . . . . Thật tốt quá, thật sự cám ơn cô, tiểu thư xinh đẹp, nếu như tôi đuổi kịp thân ái, nhất định sẽ đền ơn cô, tôi còn có chuyện, đi trước một bước, hẹn gặp lại.”
“Ách, hẹn gặp lại.”
Đóng cửa lại, Mộng Kỳ có chút buồn cười, mình chỉ là tùy tiện nói mà thôi, hắn cứ như vậy tin tưởng? Nhưng kỳ quái hơn chính là, trong đầu của cô vì sao sẽ dần hiện ra công ty hàng, lúc nào thì, cô đối với Thẩm Điệp hiểu rõ như vậy?
Lại nói, nghe ý tứ của hắn là Thẩm Điệp rời đi? Nói như vậy, về sau cô ấy cũng sẽ không tới quấy rầy mình? Đây là một tin tức tốt, tốt nhất Kim Mao có thể quấn quýt cô ấy, làm cho cô ấy tiến vào lễ đường mới thôi. . . . . . Mộng Kỳ hết sức không phúc hậu nghĩ.
Có sự kiện của Kim Mao về sau, Mộng Kỳ liền chú ý động tĩnh ở cửa đối diện , mãi cho đến buổi tối Lạc Gia Hoa trở lại, Mộng Kỳ mới có thể xác định, Thẩm Điệp chưa trở về, nói như vậy, cô ấy là đi thật?
Lúc Lạc Gia Hoa trở lại, rõ ràng cảm thấy tâm tình của vợ mình hình như rất tốt, vừa vào cửa, có thức ăn thơm phức, còn có bà xã dịu dàng tươi cười, Lạc Gia Hoa cảm thấy một ngày mệt nhọc đều biến mất.
Mộng Kỳ nghênh đón Lạc Gia Hoa, còn chủ động cho anh một cái hôn, điều này làm cho Lạc Gia Hoa có chút thụ sủng nhược kinh, phải biết Mộng Kỳ là rất ít khi chủ động hôn mình a, “Vợ à, anh đã trở về.”
“Ừ.” Mộng Kỳ gật đầu một cái, cười, “Mới vừa đem thức ăn hâm nóng xong, đi rửa tay rồi ăn cơm.”
“Được.” Lạc Gia Hoa gật đầu, rửa tay xong đi đến trước bàn ăn, Mộng Kỳ đã tự mình xới cơm, “Bà xã, hôm nay có chuyện gì vui sao?”
Mộng Kỳ mắt tỏa sáng, “Anh thấy em rất vui vẻ?”
“Ừm.” Lạc Gia Hoa cười, có chút không dám nhìn thẳng ánh mắt của Mộng Kỳ, ngày thường đôi mắt này tựa như có ma lực có thể hút sự chú ý của người khác, hôm nay đôi mắt này tỏa sáng, Lạc Gia Hoa hoài nghi nếu mình nhìn thẳng, chỉ sợ ngay cả hồn đều sẽ bị hút sạch.
Mộng Kỳ cười, “Thẩm Điệp hôm nay chưa có trở về.”
“Hửm?”
“Hôm nay có một người ngoại quốc tìm đến cô ấy, em đoán Thẩm Điệp đang trốn hắn, có lẽ bây giờ cô ấy đã rời thành phố B rồi.”
“À.” Lạc Gia Hoa giật mình nhìn Mộng Kỳ, nói như vậy, ngược lại là tin tức tốt, ít nhất thời điểm khi công việc rất bận rộn anh không cần lo lắng có người chạy tới nhà mình khiêu khích, chỉ là,
“Đợi chút, em nói có người ngoại quốc đến tìm cô ấy, là nam hay nữ?”
“Một chàng trai rất tuấn tú.”
“Có đẹp trai hơn anh không?” Lạc Gia Hoa ê ẩm hỏi.
Mộng Kỳ cảm nhận được anh ghen tuông, rủ thấp mắt xuống, che giấu tâm tình của mình, “Đúng là đẹp trai, bất quá không giống anh , anh tương đối chững chạc, mà nhìn hắn , tương đối hoạt bát sáng sủa nhiệt tình.”
“Còn gì nữa không?” Lạc Gia Hoa hơi chua.
“Hắn có lẽ 1m9 trở lên, bởi vì ở trước mặt của hắn, em quả thật cảm giác mình là một đứa bé, cùng Thẩm Điệp đứng chung một chỗ, em nghĩ, cho dù cô ấy mang giày cao gót mười phân , cũng sẽ không cao hơn hắn, vóc người nha, tỷ lệ hết sức tốt. . . . . .”
Mộng Kỳ nói mỗi một cậu, mặt Lạc Gia Hoa liền đen hơn một phần.
Chờ Mộng Kỳ nói xong, mặt Lạc Gia Hoa đã có thể cùng sánh ngang đáy nồi, toàn thân tản mát ra hơi thở gọi là giận phu , Mộng Kỳ nhìn chằm chằm Lạc Gia Hoa, “Làm sao vậy, anh không vui?”
Lạc Gia Hoa cắn răng, “Em rất thích hắn?”
“Cũng không tệ lắm.”
Cắn răng biến thành thở dài, “Kiều Mộng Kỳ phu nhân, xin cho phép anh nhắc nhở , em đã là đã phụ nữ có chồng.”
Mộng Kỳ không hiểu nhìn Lạc Gia Hoa. . . . . .
“. . . . . . Ở trong mắt em, đẹp trai nhất chính là chồng em, lần sau, không được ở trước mặt chồng em đàm luận người đàn ông khác, nhất là nói người đàn ông khác so với anh còn đẹp trai, hơn nữa đẹp trai, cũng không thuộc về em, biết không?”
Mộng Kỳ: . . . . . .
Hai người yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, chỉ là, ở trong ánh mắt Mộng Kỳ càng ngày càng quỷ dị, Lạc Gia Hoa dần dần biến sắc, khuôn mặt trắng nõn từ từ chuyển sang hồng, tốt nhất, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ăn cơm, làm bộ không thèm để ý, nhưng trời mới biết anh nghe Mộng Kỳ ca ngợi người đàn ông khác thì tim của anh có bao nhiêu chua, khó chịu, cực kỳ khó chịu.
“Lạc Gia Hoa đồng chí!”
“Làm gì?”
Không ngại Lạc Gia Hoa thô lỗ, Mộng Kỳ chỉ muốn biết điều mình nghĩ có đúng không, “Em nghĩ, chúng ta trước khai thông một chút vấn đề, anh có thể trả lời mấy vấn đề của em được không?”
“Nói.”
“Có phải anh không em ca ngợi người đàn ông khác ngoài anh?”
“. . . . . .” Trầm mặc chính là cam chịu.
“Vừa rồi anh tức giận, là bởi vì em ca ngợi người đàn ông khác?”
“. . . . . .” Tiếp tục trầm mặc, chỉ là lỗ tay bắt đầu ửng hồng.
“Cho nên, em có thể lý giải là, anh đang ăn giấm chua ?” Mộng Kỳ khóe miệng từ từ nâng lên, càng lúc càng lớn.
Bị người phơi bày tâm sự, Lạc Gia Hoa túng quẫn, “Em nghĩ quá nhiều.” Nhưng mặt đỏ bừng nói thế nào cũng không thuyết phục được Mộng Kỳ.
“Ha ha ha. . . . . .” Mộng Kỳ từ khi biết Lạc Gia Hoa, lần đầu tiên cười tùy ý như vậy.
Lạc Gia Hoa có một loại cảm giác tay chân luống cuống, chỉ có thể cúi đầu yên lặng ăn cơm, trừ xấu hổ, giống như, còn có một loại tâm sự bị nhìn xuyên thấu, không thể nào hình dung được cảm giác mất mặt, chủ yếu là tiếng cười của Mộng Kỳ đưa tới.
Chờ cười đủ rồi, Mộng Kỳ đi tới sau lưng Lạc Gia Hoa , ôm anh từ phía sau, dịu dàng cúi đầu hôn cổ của anh một cái, hài lòng cảm thấy thân thể của anh cứng đờ, trong lòng Mộng Kỳ rất là thỏa mãn, dịu dàng nói,
“Em vốn cho là, anh nghe em nói người đàn ông kia so với anh và Thẩm Điệp càng xứng đôi trong lòng mất hứng, cho nên mặt mới có thể biến thành đen, em không nghĩ tới. . . . . . Anh là ăn dấm chua của em. . . . . .”
Lạc Gia Hoa cứng đờ, đúng vậy a, thời điểm mới vừa nghe được Kim Mao , hình như anh một chút cũng không có suy nghĩ hắn và Thẩm Điệp là quan hệ như thế nào, nhưng lại lúc nào cũng chú ý vẻ mặt của Mộng Kỳ , thấy cô khen ngợi người đàn ông kia, anh lại có thể biết ghen, còn như một đứa bé đùa bỡn tính khí, chẳng lẽ, ở trong lòng của mình, Mộng Kỳ đã có vị trí quan trọng như vậy rồi sao?
“. . . . . . Em rất vui, anh vì em mà ghen. . . . . . Làm thế nào bây giờ, ông xã, anh tốt như vậy, em không tự chủ được bắt đầu. . . . . . Yêu anh.”
Lạc Gia Hoa ngẩn ngơ, ngay sau đó nhanh chóng quay đầu đi, mắt trợn tròn, đây là Mộng Kỳ đang hướng mình tỏ tình?
Mộng Kỳ mặc dù không phải không biết xấu hổ, nhưng vẫn to gan nhìn ánh mắt Lạc Gia Hoa, đem lòng mình nói cho anh biết.
Lạc Gia Hoa cảm giác mình đang run rẩy, trừ thời điểm Thẩm Điệp đồng ý làm bạn gái của mình, đã bao nhiêu năm không có vọng động như vậy , “Bà xã ~”
Mộng Kỳ vươn tay vuốt mặt Lạc Gia Hoa, hai người đôi môi gần trong gang tấc, Mộng Kỳ nhìn đôi môi đầy đặn của Lạc Gia Hoa, tự lẩm bẩm, “Ông xã, nếu như em yêu anh, nên làm cái gì?”
Lạc Gia Hoa không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, khoảng cách gần như vậy , chỉ cảm thấy đồng hồ báo thức oanh một tiếng, giống như thân thể muốn nổ tung, “Anh là chồng em, em yêu anh là thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa, chỉ có thể yêu em.”
Mộng Kỳ mắt tỏa sáng, “Vậy còn anh?”
“Chỉ một mình em.”
Mộng Kỳ cười, cười đến hết sức vui vẻ, ngọt ngào, trong lòng cô hiểu, đây là từ sau khi chia tay với Nghiêm Tử Hạo, cô lại một lần nữa động lòng, bắt đầu từ bây giờ, Nghiêm Tử Hạo, hoàn toàn trở thành lịch sử, dù cho ngày nào đó hắn đứng ở trước mặt của mình, trừ là một đã người từng quen biết, cô sẽ không còn có cảm giác khác, người đàn ông trước mắt này, là chồng trên danh nghĩa của cô, là cho cô cam kết, muốn cùng cô sống chung cả đời, là người hiện tại cô yêu , cô rất may mắn, cho nên, cô muốn bảo vệ may mắn nay, Mộng Kỳ đáy mắt thoáng qua tia nghịch ngợm, tính tình hoạt bát và lãng mạn bị cô tận lực giấu giếm, đã được phóng thích ra ngoài, bắt đầu từ bây giờ, giống như Phượng Hoàng niết bàn, một người chân chính cô, đem hiện ra ở trước mắt Lạc Gia Hoa , ý vị này, từ khắc này bắt đầu, cô hoàn toàn tiếp nhận Lạc Gia Hoa, dùng hết tất cả, yêu thương anh, ngay cả Nghiêm Tử Hạo, đều chưa từng để cho cô triển khai tất cả, lần này, cô biết, Lạc Gia Hoa và Nghiêm Tử Hạo không giống nhau, cho nên, cô nguyện ý vì một người đàn ông, buông thả tất cả.
Lạc Gia Hoa chỉ cảm thấy, người trước mắt, đang ở dưới mí mắt mình, tiến hành lột xác hoàn toàn, phảng phất nơi nào cũng không giống nhau, nhưng lại cũng lại cực kỳ giống nhau, Lạc Gia Hoa có chút nghi ngờ, chẳng lẽ là mình hoa mắt?
Trong mắt Mộng Kỳ thoáng qua tà mị quang, môi đỏ mọng mập mờ chạm vào môi Lạc Gia Hoa, không tiến vào không lui về phía sau, cự ly vừa lúc ở vị trí tiếp xúc, “Ông xã, anh ăn no chưa?”
Có lúc, khoảng cách như vậy, ngược lại càng làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, Lạc Gia Hoa không dám thở mạnh, chỉ sợ kinh ngạc Yêu Tinh trước mắt, tựa như, anh biết không giống nhau chỗ nào rồi, bình thường Mộng Kỳ dịu dàng, nghịch ngợm, đoan trang , anh đều đã gặp qua, nhưng duy chỉ có bộ dạng quyến rũ, nhiệt tình như lửa này, là anh chưa từng gặp, Mộng Kỳ, đem quyến rũ chính mình cho tới nay ẩn giấu, hướng Lạc Gia Hoa biểu hiện ra ngoài.
Quyến rũ như vậy, trước đó, cô chưa bao giờ hướng bất kỳ người đàn ông nào biểu diễn qua, bởi vì cô vô cùng rõ ràng, sức quyến rũ của mình, nếu như mình nguyện ý, có thể sát thương bất kỳ người đàn ông nào, không thấy máu, liền làm bọn họ đắm chìm trong quyến rũ, không bao giờ lật người, nhưng cô đối với quyến rũ người khác không có hứng thú, cũng không muốn phiền toái, cho nên cho tới nay cũng ẩn núp quyến rũ của mình, Lạc Gia Hoa trước khi Mộng Kỳ, chỉ lui tới với một người phụ nữ duy nhất là Thẩm Điệp, hơn nữa, bởi vì quá mức quen biết, thật ra thì hai người nói yêu thương, không bằng nói là bạn bè thân thiết tự do tự tại ở chung một chỗ, Thẩm Điệp cũng là người nhiệt tình như lửa, nhưng không thể so với Mộng Kỳ, Lạc Gia Hoa đột nhiên cảm thấy hai người căn bản cũng không phải cùng một cấp bậc, Lạc Gia Hoa thật ra chỉ là một người đàn ông bình thường, dù anh từ nhận định lực không tệ, nhưng mà ở trước mặt Mộng Kỳ , anh không hề có lực chống cự.
Mộng Kỳ rốt cuộc quyết định chủ ý muốn đem Lạc Gia Hoa trầm luân, thoáng qua trong mắt tà quang, nhìn cổ họng Lạc Gia Hoa không ngừng lên xuống, khẽ nhếch môi, hiện tại, chỉ sợ anh ăn không ngon đi,
“Ông xã, hôm nay em còn chưa tắm.”
Lạc Gia Hoa há miệng mấy lần mới phát ra âm thanh, nhưng lại khàn khàn như ông già mấy chục tuổi , “Sau đó thì sao?”
“Sau đó. . . . . . Sau đó, anh tắm cho em được không?”
Không trả lời, Lạc Gia Hoa trực tiếp dùng hành động thay thế đáp án của mình. . . . . .
Tối hôm đó, đèn Lạc gia không có tắt, từ phòng vệ sinh đến phòng khách, từ phòng khách đến phòng ngủ. . . . . .
Mộng Kỳ quyến rũ như vây, Lạc Gia Hoa chưa từng gặp qua , mặc dù cô không nói, nhưng người thông minh như anh, tự nhiên rất nhanh đã nghĩ đến nhân quả trong đó, đây là Mộng Kỳ toàn tâm toàn ý bắt đầu tiếp nhận mình, biết được điều này làm anh hết sức vui mừng, dùng toàn bộ nhiệt tình hồi báo Mộng Kỳ, nhờ đó, anh còn phát hiện, mình đối với Mộng Kỳ nhiệt tình, cơ hồ tay mềm chân mềm, chống đỡ không được, đây chính là tiểu yêu tinh trời sinh, đúng vậy, tiểu yêu tinh, hai người liều chết triền miên, Lạc Gia Hoa phát ra vô số lần gầm nhẹ, hận không thể chết ở trên người tiểu yêu tinh, Mộng Kỳ quyết rũ và nhiệt tình, khiến Lạc Gia Hoa đem ưu nhã cái gì, toàn bộ ném qua một bên, anh chỉ muốn làm một mãnh thú, đem Mộng Kỳ xé nát văn vê vào trong bụng của mình, Lạc Gia Hoa hóa thân thành mãnh thu, làm Mộng Kỳ cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác đau cũng vui vẻ đến mức tận cùng , kết quả dĩ nhiên là”Hai bên tổn hại” , dùng hết một tia sức lực cuối cùng, hai người nghênh đón một lần cuối vui vẻ, sau đó, cũng không có tiến hành rửa sạch, cứ như vậy liền cùng một chỗ, ngủ đi. . . . . .
Trải qua sự việc này, tình cảm của Lạc Gia Hoa và Mộng Kỳ tiến vào một giai đoạn mới.
Mặc dù rạng sáng bốn giờ mới ngủ, nhưng đồng hồ sinh học của Lạc Gia Hoa vẫn hơn bảy giờ đánh thức anh dậy, cảm giác đầu tiên là nhớ lại tối hôm qua cực hạn vui vẻ, nghĩ như vậy, nhất thời lại cảm thấy hạ thân trướng lên, hạ thân hai người còn cùng một chỗ, Mộng Kỳ ngủ ở trên người của mình, xúc giác mềm mại cùng khít khao, khiến Lạc Gia Hoa lại rục rịch ngóc đầu dậy, cũng may tối hôm qua ăn quá no, hiện tại có muốn cũng không thể làm gì , Lạc Gia Hoa cẩn thận đem Mộng Kỳ đặt ở bên cạnh, mình cũng lui ra ngoài, mặc dù tỉnh, mặc dù nơi nào đó trướng lên, nhưng anh dù sao không phải làm bằng sắt , đàn ông vận động một chút, có thể so với chạy cự li dài, càng thêm hao phí thể lực a, đứng lên, quả nhiên, chân có chút nhũn ra, nghĩ đến trong công ty có một Cố Thông thích bát quái, Lạc Gia Hoa lại nhức đầu, lấy cái tên kia lời nói ác độc cộng thêm nhãn lực, đoán chừng vừa gặp đã thông suốt mà trêu chọc một trận, chỉ là, Lạc Gia Hoa chưa từng nghĩ qua, cư nhiên mình cũng sẽ có một ngày biến thành mãnh thú , anh tự nhận lực kiềm chế của mình không tệ, trước kia thời điểm ở cùng với Mộng Kỳ, cũng khống chế mình khá tốt, cố kỵ cảm thụ của đối phương, tận lực dịu dàng, nhưng tối hôm qua, Mộng Kỳ hóa thân làm tiểu yêu tinh , quả thật làm tất cả lý trí của anh đều biến mất.
Ngồi vào trên giường, Lạc Gia Hoa cười quan sát Mộng Kỳ, có lẽ cô thật sự đã mệt muốn chết rồi, trên mặt còn treo đỏ ửng cùng thỏa mãn của hoan ái qua đi, bộ dạng ngủ hết sức yên tĩnh, nàng như vậy và tiểu yêu tinh tối hôm qua hơn kém nhau một trời một vực, nếu như không phải là từ nhỏ theo chủ nghĩa duy vật, anh quả thật sẽ hoài nghi bọn họ là hai người hoặc là Mộng Kỳ bị quỷ nhập rồi.
Chỉ là, quyến rũ cùng đoan trang đồng thời có trong Mộng Kỳ, có thể làm cho tất cả đàn ông điên cuồng.
Lạc Gia Hoa có thể cảm thấy, Mộng Kỳ từ tối hôm qua bắt đầu, hướng mình triển khai tất cả, đây là một tin tức để cho anh vui mừng, nhưng là, nghĩ đến tối hôm qua Mộng Kỳ quyến rũ, anh lại bắt đầu lo lắng, đẹp như vậy, anh chỉ muốn một mình anh nhìn thấy, nếu để cho người khác nhìn được, bị hấp dẫn thì làm thế nào, không, đó là thuộc về một mình anh, anh tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào thấy vẻ đẹp như vậy.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Lạc Gia Hoa hiểu, Mộng Kỳ đối với mình ảnh hưởng, đã vượt qua ngoài dự liêu của mình, thậm chí ngay cả Thẩm Điệp cũng chưa từng làm anh có cảm giác mất không chế như vậy, ngay cả muốn để cho người khác nhìn Mộng Kỳ một chút, anh cũng cảm thấy không thoải mái, tham muốn giữ lấy Mộng Kỳ của mình đã nhiều đến ngay cả mình cũng không có cách nào khống chế được.
Lạc Gia Hoa là một người tự động kiềm chế, nhưng đồng dạng cũng là người thông minh, khi anh phát hiện tham muốn giữ lấy của mình đối với Mộng Kỳ đã đạt tới trình độ chính mình không thể khống chế nông nỗi thì liền buông tha rối rắm, thuận theo tự nhiên, cẩn thận lau mặt cho Mộng Kỳ, quả nhiên tối qua làm quá mãnh liệt, cũng có chút sưng đỏ, không biết có thuốc tiêu sưng hay không, tối nay trở về thuận tiện đến hiệu thuốc hỏi thử, quyết định chủ ý, lại làm bữa ăn sáng, lưu lại tờ giấy, lúc này Lạc Gia Hoa mới đi làm, nếu như không phải cần thiết, anh thật đúng là lần đầu tiên trong đời muốn trốn việc, đến công ty, mắt đen trên mặt cùng với dáng vẻ không có quá nhiều hơi sức, dĩ nhiên là bị Cố Thống nhìn ra, không tránh khỏi bị Cố Thông cười nhạo, Lạc Gia Hoa lần đầu tiên mặc cho Cố Thông cười nhạo, không mở miệng phản bác, tâm tình của anh tốt, không muốn cùng nhân sĩ độc thân so đo, thái độ của anh, dĩ nhiên là khiến cho Cố Thông tới bây giờ đấu không thắng nổi Lạc Gia Hoa bị kinh sợ, tâm lý chịu kích thích không nhỏ, có phải muốn mời một cao tăng đến xem anh một chút hay không.
Lạc Gia Hoa đối với Cố Thông thần kinh khác thường thấy nhưng không thể trách, dù sao cả buổi trưa trên mặt của anh luôn treo ý cười, vì vậy mọi người trong công ty cũng biết hôm nay tâm tình ông chủ rất tốt, có vài người thậm chí trực tiếp đoán được nguyên nhân, xem ra tối qua Lạc kỹ sư rất thỏa mãn a.
So sánh ra, Mộng Kỳ cũng chưa có vận may như vậy.
Ngủ một giấc đến mười một giờ, chỉ cảm thấy chân không phải là của mình, so với chạy Marathon còn khó chịu hơn, nghĩ đến tối qua cuồng dã, thật không nghĩ tới cái tên kia hóa mãnh thú cư nhiên cường tráng như vậy, ý thức được mình đang suy nghĩ gì, Mộng Kỳ xấu hổ, như thế nào mình lại giống một sắc nữ, không được, không thể làm cho người ta cảm giác như thế a.
Ở trên giường lăn lộn một lát, cuối cùng không nhịn được ba gấp, xuống giường chạy thẳng tới phòng vệ sinh, thời gian cũng không sớm, đánh răng rửa mặt, ra ngoài đã thấy đặt bữa sáng cùng tờ giấy đặt trên bàn ăn, lấy ra vừa nhìn, Mộng Kỳ nhất thời cảm giác mình bị choáng, mặc dù ngày thường Lạc Gia Hoa cũng rất săn sóc, nhưng nói chuyện cái gì, cũng rất quy củ, rất ấm áp, nhưng hôm nay, thế nào lại buồn nôn như vậy, chỉ là, tại sao trong lòng của cô cảm thấy rất ngọt ngào a, Mộng Kỳ vừa húp cháo vừa nghĩ, quả nhiên, yêu sẽ làm cho trí thông minh giảm xuống.
Thời điểm nhận được điện thoại của Nghiêm Tử Hạo, Mộng Kỳ còn lấy làm kinh hãi , từ lần trước gọi điện thoại cho Nghiêm Tử Hạo kết quả là vị hôn thê của hắn tiếp, Mộng Kỳ vừa cảm giác mình bị gạt, vừa cảm thấy mình không có lý do gì gọi điện thoại cho hắn, còn có cảm thấy nên tránh những hiểu lầm không cần thiết, cho nên vẫn luôn không có gọi, vì vậy lúc trên điện thoại của mình hiện lên ba chữ Nghiêm Tử Hạo, cô cảm thấy thụ sủng nhược kinh,
“Uy ~”
“Mộng Kỳ ~” Giọng Nghiêm Tử Hạo hình như có chút gấp, còn có chút nhỏ giọng, giống như không có tiện nói chuyện, “Anh muốn nhờ em một chuyện, làm phiền em.”
“Chuyện gì?”
“Mẹ anh vừa gọi điện thoại cho anh nói ba anh bệnh cũ tái phát, bây giờ anh đang đi công tác không thể quay về, mẹ anh một mình chăm sóc ba , anh sợ bà làm không nổi, có thể nhờ em giúp một chuyện đi bệnh viện xem một chút được không?”
Vừa nghe Nghiêm Tử Hạo nói như vậy, Mộng Kỳ ngược lại thật sự quan tâm , dù sao cha mẹ Nghiêm Tử Hạo đối với mình rất tốt, coi như không có quan hệ Nghiêm Tử Hạo , cô thật sự coi bọn họ như cha mẹ mà đối đãi , dĩ nhiên, nếu như không có quan hệ với Nghiêm Tử Hạo , bọn họ sẽ không đem mình làm con gái đối đãi, cái này khó nói, chỉ là, Mộng Kỳ biết bây giờ không phải lúc nói chuyện này, rất sảng khoái hỏi, “Bác trai ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viện trung tâm XX khoa XX .” Nghe được Mộng Kỳ đồng ý, Nghiêm Tử Hạo thở phào nhẹ nhõm, “Cám ơn em Mộng Kỳ, anh nhất thời không tìm được người khác, không thể làm gì khác hơn là tìm em, chờ sau khi anh trở về, nhất định sẽ cảm kích em thật tốt.”
Mộng Kỳ nghe vậy, thản nhiên nói, “Vậy cũng không cần, dù là người không quen biết, tôi cũng nguyện ý ra tay trợ giúp, huống chi bác trai bác gái từng đối tôi tốt như vậy, tôi đi thăm bọn họ là chuyện đương nhiên.”
“. . . . . .” Nghiêm Tử Hạo bị nghẹn một chút, trực giác Mộng Kỳ còn đang tức giận mình thất hẹn, vì vậy có chút khổ sở, “Mộng Kỳ, anh hiểu giữa chúng ta. . . . . .”
“Được rồi, anh đang ở ngoài gọi điện, vậy thì không nên nói nhiều như vậy, tôi cúp trước, lập tức sẽ đi thăm bác trai sau lại gọi điện thoại cho anh, cứ như vậy, bye.”
Không để ý tới phản ứng của Nghiêm Tử Hạo , Mộng Kỳ cúp điện thoại, cầm túi ra cửa, có một câu cô nói xong không sai, dù là có người xa lạ cần giúp một tay, cô cũng sẽ đưa tay ra trợ giúp , cho nên đồng ý đi thăm bác Nghiêm, không có một chút quan hệ gì tới hắn.
Xe rất nhanh chạy tới bệnh viện trung tâm, ở tại cửa ra vào, cố ý mua một giỏ hoa lam, sau đó chạy thẳng tới khu nội trú, số điện thoại của bà Nghiêm đã sớm xóa bỏ, mặc dù lần trước bà chủ động gọi lại, nhưng cô cũng không có lưu, cho nên cô không có số điện thoại của bà Nghiêm, nếu không phải Nghiêm Tử Hạo gọi tới, ngay cả số điện thoại của Nghiêm Tử Hạo cô cũng đã quên mất, cho nên lúc Mộng Kỳ xuất hiện ở phòng bệnh, thật dọa cho bà Nghiêm giật mình,
“Mộng Kỳ ~”
“Bác gái mạnh khỏe, là Tử Hạo gọi cháu tới được, nghe nói bác trai bệnh cũ tái phát, anh ấy hết sức quan tâm, nhưng lại không kịp về , cho nên nhờ cháu trước xem một chút, bác gái, bác trai như thế nào, bác sỹ nói gì?”
Lúc này bà Nghiêm nhớ tới con trai nói sẽ gọi bạn tới xem, bà còn tưởng là người nào, không nghĩ tới lại là Mộng Kỳ, bọn họ không phải đã chia tay ư, nếu như không phải con trai nói đã có bạn gái mới rồi, bà thật sự muốn cho Mộng Kỳ cùng con trai hợp lại, Mộng Kỳ là một cô gái tốt, bà càng xem càng thích, ai, cũng không biết con trai nghĩ gì, con dâu xinh đẹp như thế, cứ như vậy không có, làm hại bà cũng không dám gọi điện thoại cho Mộng Kỳ, dù sao cũng là con trai bà vứt bỏ người ta , cảm giác đuối lý.
Giờ phút này thấy Mộng Kỳ quan tâm bệnh tình của chồng bà như vậy, càng cảm thấy phải Mộng Kỳ là một cô gái hiền lành hiếm có, “Không có chuyện gì lớn, đều là bệnh cũ, bác sỹ nói nằm viện mấy ngày, uống thuốc, chuẩn bị chích cái gì, thằng nhỏ Tử Hạo này cũng thiệt là, trời nóng bức thế này còn kêu cháu chạy tới, đây không phải là làm phiền cháu sao.”
Lời nói này hết sức khách khí, dù sao không phải là con dâu của mình, có mấy lời không thể nói, Mộng Kỳ cũng không nghĩ nhiều, đem giỏ hoa để ở một bên, cười,
“Dù sao cháu cũng không có chuyện gì, tới xem một chút cũng không có cái gì , bác gái không cần để ý.”
Bà Nghiêm có chút ngượng ngập, “Không phải bác để ý, bác ước gì ngày ngày được gặp cháu, ước gì cháu làm con dâu bác, nhưng tiểu tử thúi nhà bác không biết nghĩ như thế nào, Mộng Kỳ a, bác thật không còn mặt mũi gặp cháu a.”
Mộng Kỳ cười, “Cháu còn tưởng bác gái không thích cháu nữa, hoá ra là vì chuyện này , cháu không sao, bác gái, chuyện của cháu và Tử Hạo, không liên quan tới hai bác, bác không cần cảm thấy áy náy, tình cảm là chuyện hai người, Tử Hạo có theo đuổi cao hơn, cháu không lý do ngăn cả anh ấy a, trước đó cháu đã nói qua, mặc dù tách ra, nhưng là, cũng không ảnh hưởng tới tình cảm của cháu đối với hai bác.”
Bà Nghiêm nói, “Cháu càng như vậy, bác ngược lại càng cảm thấy Nghiêm gia thực có lỗi với cháu.”
Mộng Kỳ cười, “Bác gái, bác đừng suy nghĩ nghiêm trọng quá, hiện tại Tử Hạo có vị hôn thê, cháu cũng đã có khác người khác, mọi người đều là người trưởng thành, theo đuổi ước muốn không có sai, bác cũng không cần nhớ mãi không quên, cháu cùng Tử Hạo, hiện tại đã giống như bạn bè bình thường .”
“Thật?”
“Nếu không, cháu làm sao sẽ nghe lời Tử Hạo sang đây thăm bác trai.” Mộng Kỳ cười.
Nghe được Mộng Kỳ nói như vậy, bà Nghiêm cũng từ từ thoải mái, đúng thế, hiện tại không thể so với trước kia, hiện tại tư tưởng của người tuổi trẻ, cũng không phải là một bà già như bà có thể lý giải , con cháu tự có phúc của con cháu, mình cũng không nên quan tâm quá nhiều, lúc trước đối với Mộng Kỳ đau lòng, trừ đáng tiếc ra, còn có con trai nhanh như vậy đã có người khác mà cảm thấy chột dạ, bây giờ nghe Mộng Kỳ nói mình cũng có người khác, nhìn, bọn họ là hòa bình chia tay, như vậy, bà không cần suy nghĩ nhiều quá, chỉ là đáng tiếc người như Mộng Kỳ không thể trở thành con dâu của bà.
Nghĩ thông suốt , bà Nghiêm thoải mái hơn nhiều, hỏi Mộng Kỳ có biết vị hôn thê của Nghiêm Tử Hạo không, Mộng Kỳ cười lắc đầu mà nói chưa từng gặp qua, bà Nghiêm có chút tiếc nuối, bởi vì chính mình cũng không có gặp qua, con trai nói này lần đi công tác về sẽ dẫn về nhà, ai, con trai trưởng thành, có tiền đồ rồi, chuyện gì, cũng tự mình làm chủ, bọn họ làm cha mẹ , hình như càng ngày càng không có cảm giác tồn tại.
Lôi kéo Mộng Kỳ nói chuyện phiếm, mãi cho đến khi ông Nghiêm tỉnh lại, Mộng Kỳ vội vàng chào hỏi, “Chào bác trai.”
Ông Nghiêm sửng sốt một chút, thấy vợ và Mộng Kỳ trò chuyện rất vui vẻ, lúc này mới gật đầu, “Mộng Kỳ tới.”
“Dạ, Tử Hạo nói bác trai bệnh cũ tái phát, cho nên tới thăm, khỏe mạnh là tiền vốn cách mạng , bác trai cần phải bảo trọng thân thể của mình, thuốc lá rượu các loại …, nên giảm lại.”
Nghiêm mẫu tiếp lời, “Lời này không biết đã nói với ông ấy bao nhiêu lần, nhưng lại không nghe, lúc này hút thuốc hút đến vô bệnh viện, ông đã hài lòng chưa?”
Ông Nghiêm bất đắc dĩ nhìn bà Nghiêm, “Được rồi, tôi cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, lần này tôi biết sai rồi, bà hãy bỏ qua cho tôi đi, nơi này còn có tiểu bối, bà chừa chút mặt mũi cho tôi.”
Mộng Kỳ cười quay đầu, “Bác trai bác gái cháu cái gì cũng không có nhìn thấy.”
Bà Nghiêm hài lòng, “Thấy chưa, vẫn là Mộng Kỳ thân thiết.”
Ông Nghiêm bất đắc dĩ, lúc này, sợ rằng thuốc lá sẽ không được đụng tới nữa.
Cùng ông bà Nghiêm nói chuyện một hồi, lúc này Mộng Kỳ mới đứng dậy cáo từ, nếu không có chuyện gì lớn, cô cũng cần phải trở về, trước khi đi bà Nghiêm tựa hồ thân mật với Mộng Kỳ như trước kia, kêu Mộng Kỳ có rãnh rỗi đến nhà chơi, Mộng Kỳ đồng ý, cám ơn bà Nghiêm đưa mình ra cửa, cùng ông Nghiêm cáo biệt, một mình rời đi.
Ra khỏi bệnh viện, gửi tin nhắn cho Nghiêm Tử Hạo, nói cho Nghiêm Tử Hạo biết ông Nghiêm không có chuyện gì, không cần lo lắng, chỉ chốc lát sau Nghiêm Tử Hạo đã nhắn trở lại, cám ơn.
Mộng Kỳ nhìn tin nhắn cười cười, có thể bình thường đối mặt với ông bà Nghiêm như vậy, trừ triệt để bỏ xuống, cô không nghĩ tới, nếu như lúc Nghiêm Tử Hạo rãnh rỗi muốn gặp mình, như vậy, mang theo Lạc Gia Hoa đi cùng, hẳn không có sai đi, ha ha ~
Đảo mắt, liền đến thứ bảy, Lạc Gia Hoa đem công việc ngày thứ sáu mang về, thứ bảy chủ nhật đang ở nhà làm thêm giờ, hai người một ở thư phòng vẽ bản thảo, một ở phòng khách vẽ tranh, ai làm chuyện nấy, cũng hết sức hài hòa.
Buổi trưa Lạc Gia Hoa nấu ăn, Mộng Kỳ giúp một tay, mặc dù đồ ăn anh làm không bằng Mộng Kỳ, nhưng thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng tốt, mấu chốt, là làm món ăn bằng cả lòng mình, cho nên Mộng Kỳ ăn được hết sức no bụng, chờ Lạc Gia Hoa dọn dẹp xong phòng bếp, liền lôi kéo Mộng Kỳ đi mua quần áo tham gia tiệc rượu buổi tối.
“Làm gì chuẩn bị sớm như vậy, không phải sáu giờ tối mới bắt đầu sao?” Mộng Kỳ không hiểu hỏi.
“Đúng vậy, chỉ là chuẩn bị sớm một chút, em còn phải chọn quần áo, đợi lát nữa lại đi làm tóc, trang điểm, chờ làm xong mọi thứ, cũng không xê xích gì nhiều.” Lạc Gia Hoa nắm tay Mộng Kỳ, vừa dịu dàng nói qua.
Mộng Kỳ nhìn áo sơ mi trên người Lạc Gia Hoa, bởi vì sợ nóng đem âu phục đặt ở trên tay, “Buổi tối anh sẽ mặc cái này sao?”
“Ừm.”
Đi theo Lạc Gia Hoa đến một cửa hàng trang phục, Mộng Kỳ chọn một lễ phục tương đối bảo thủ , như vậy có thể che giấu một chút quyến rũ của mình, đồng thời màu đen có thể làm cô lơ đãng toát ra cao quý đoan trang, lúc thay đồ, Lạc Gia Hoa xác định có chút ít ngây người, thấy anh ngơ ngác, Mộng Kỳ không khỏi nổi lên hài hước, cố ý hướng anh ném cái mị nhãn, hài lòng nhìn anh lần nữa hóa đá, chọn xong quần áo, lại đi chọn trang sức, sau đó đi làm tóc, trang điểm, lại tiếp tục một phen, không tới mấy vạn tệ, đây là Mộng Kỳ ỷ vào điều kiện bản thân không tệ, chọn quần áo trang sức với giá trung đẳng, nói thật, lễ phục này mặc dù nhìn đẹp, nhưng bình thường lại không thể mặc, giống như kinh doanh quán bar, cũng là địa phương ganh đua với nhau, không thể nhiều lần đều mặc cùng bộ lễ phục, cho nên nếu mua quá đắt, thật đúng là rất lãng phí, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Mộng Kỳ cau mày nhìn Lạc Gia Hoa,
“Em thật đúng là không có thói quen mặc quần áo đắt tiền.”
Lạc Gia Hoa cười, “Không sao, đàn ông làm tiền để phụ nữ xài, em xài càng nhiều, anh càng có động lực kiếm tiền.”
Mộng Kỳ nghe vậy đem ánh mắt híp lại, “Nói như em sẽ không thủ hạ lưu tình, chồng à, đến lúc đó anh không nên đau lòng đó.”
Lạc Gia Hoa cười ôm cô vào trong ngực, “Bảo đảm sẽ không, chồng em bản lãnh không phải rất lớn, nhưng còn nuôi nổi vợ mình , tuyệt không làm cho người ta chê cười đi.”
“Ông xã, anh thật tốt.”
“Ha ha.” Lạc Gia Hoa rất thích tiếp nhận Mộng Kỳ ca ngợi, lên xe, nhìn xem thời gian, “Bữa tiệc bắt đầu lúc sáu giờ, chúng ta đi sớm một chút.”
“Nghe lời anh.”
“Không biết Cố Thông đã tới chưa.”
“Cố Thông cũng đi à?”
“Ừ, cậu ấy phụ trách nghiệp vụ, công việc trao đổi gần đây với Hạ cũng do cậu ấy phụ trách, giống như tiệc rượu này, chính là thời điểm cậu ấy phát huy tài năng, giống anh nha, chính là đi làm bối cảnh.”
Mộng Kỳ cười, “Vậy em chẳng phải là bối cảnh phía sau bối cảnh?”
“Ừm, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau làm bối cảnh cũng tốt lắm.”
“Ha ha, được.”
Bữa tiệc tối này của Hạ gia rất lớn, hình như trừ buôn bán ra, còn có mục đích khác mục, lúc Mộng Kỳ cùng Lạc Gia Hoa đến, đã qua năm giờ rưỡi một chút, tuấn nam mỹ nữ kết hợp, hết sức dưỡng nhãn, lúc hai người đưa lên thiếp mời tiến vào đại sảnh khách sạn , thì có không ít người nhìn sang, một số người thậm chí bắt đầu hỏi thăm hai người là ai.
Mộng Kỳ cùng Lạc Gia Hoa cũng không nghĩ đến hai người đã tới sớm một chút hẳn không có nhiều người như vậy, không nghĩ tới tất cả mọi người tới thật sớm, hơn nữa đẩy cửa đi vào còn có được nhiệt tình của mọi người “Chiêu đãi” .
“Gia Hoa, Tiểu Kiều ~~” Lúc Cố Thông thấy hai người, lập tức bỏ lại người đang nói chuyện, cùng bạn gái mình đi tới, hôm nay Cố Thông dấn theo là Hiểu Ngôn trong công ty.
“Lạc kỹ sư, Tiểu Kiều ~”
Lạc Gia Hoa hướng hai người gật đầu, “Hai người tới thật sớm.”
“Đúng vậy a, tới trước thăm dò địch tình chứ sao.” Cố Thông quan sát Mộng Kỳ, trong mắt thoáng qua kinh ngạc, “Thật xinh đẹp a.”
Lạc Gia Hoa không để lại dấu vết bước lên ngăn cản ánh mắt Cố Thông, tránh cho Cố Thông đánh chủ ý lên Mộng Kỳ, anh tự cho là không để lại dấu vết, thật ra thì Cố Thông cùng Hiểu Ngôn đều nhìn thấy động tác của anh, nhất là Cố Thông nhìn thấy hành động nhỏ mọn như vậy, càng cảm thấy được thú vị, trong mắt lóe ánh sáng quỷ dị, nhìn Lạc Gia Hoa hết sức không được tự nhiên.
“Tiểu Kiều, hôm nay cô thật xinh đẹp.”
Giữa phụ nữ với nhau luôn không thể rời bỏ đề tài xinh đẹp này, Mộng Kỳ đáp trả Hiểu Ngôn một nụ cười đoan trang, cách nói chuyện của Hiểu Ngôn cũng lộ ra phong cách đại gia khuê tú,
“Cám ơn, cô cũng đẹp.”
“Ai, Gia Hoa, tớ mới vừa cùng người của công ty X nói chuyện đôi câu, cậu đi với tới qua đó chào hỏi đi.”
Lạc Gia Hoa quay đầu nhìn Mộng Kỳ, Mộng Kỳ lập tức cười nói, “Không cần phải để ý đến em, tự em sẽ chăm sóc mình.”
Hiểu Ngôn đứng ở bên cạnh lập tức tiếp lời, “Lạc kỹ sư yên tâm đi, tôi nhất định chăm sóc Tiểu Kiều thật tốt.”
Lạc Gia Hoa biết Hiểu Ngôn lăn lộn trong các buổi tiệc như thế này đã quen, vì vậy hướng cô gật đầu một cái, “Làm phiền rồi.”
“Không cần khách khí.”
Hai người rời đi, Hiểu Ngôn quay đầu nhìn Mộng Kỳ, “Tiểu Kiều quả nhiên là mỹ nhân, tối nay sợ là cô gái xinh đẹp nhất, không trách được bình thường Lạc kỹ sư cất giấu không muốn cho cô đến công ty chúng ta.”
Mộng Kỳ cười, “Là tôi không thích ra khỏi nhà, trời nóng nực, luôn lười biếng.”
“Chúng ta đi bên kia uống chút gì đi, tôi đã bảo đảm với Lạc kỹ sư tối hôm nay sẽ chăm sóc tốt cho cô.” Hiểu Ngôn cười.
“Được.” Mộng Kỳ gật đầu, “Tôi với cô không kém nhiều, không cần khách khí như thế, nếu như có chuyện rời đi, tôi có thể tự chăm sóc mình.”
“Ha ha, không sao, hiện tại cũng không có chuyện gì.”
Sau khi Mộng Kỳ và Hiểu Ngôn đi vào giữa khoảng không, thì có không ít người chú ý tới hai người, mặc dù Hiểu Ngôn cũng hết sức xinh đẹp, nhưng so với Mộng Kỳ có vẻ bình thường một chút, vì vậy, phần lớn ánh mắt cũng rơi vào trên người Mộng Kỳ, chỉ là bởi vì Mộng Kỳ đi cùng Lạc Gia Hoa, mọi người không rõ mối quan hệ giữa cô và Lạc Gia Hoa , nhất thời không có ai tiến lên.
Hiểu Ngôn chạy nghiệp vụ , tửu lượng của khá, ở trên bàn cầm ly rượu đỏ, Mộng Kỳ còn lại chọn ly nước trái cây, thấy Hiểu Ngôn kinh ngạc nhìn mình, Mộng Kỳ cười,
“Tôi không thích uống rượu.”
Hiểu Ngôn cười, “Cô và Lạc kỹ sư ngược lại rất giống nhau, tôi nhớ vào lễ mừng năm mới của công ty tổ chức, Lạc kỹ sư bị Cố Thông bắt uống mấy ly rượu, gục xuống, thật không nghĩ tới tửu lượng của Lạc kỹ sư kém như vậy.”
Mộng Kỳ thấy Lạc Gia Hoa và Cố Thông cùng một nam một nữ đứng chung một chỗ không biết nói gì, không khỏi cười thầm, “Tửu lượng của anh ấy đúng là rất kém.”
“Lưu tiểu thư ~”
“A, Lâm tổng ~ hạnh ngộ.” Hiểu Ngôn quay đầu nhìn người tới, cười chào hỏi.
Người được gọi là Lâm tổng nhìn sang Mộng Kỳ, “Vị mỹ nữ này hình như chưa từng gặp qua.”
Lâm tổng này, Hiểu Ngôn từng có may mắn bắt chuyện một lần, năng lực không tệ, người cũng không tệ, mặc dù hơi háo sắc, thấy mắt hắn nhìn Mộng Kỳ, cũng biết hắn đang nghĩ cái gì, trong lòng cười lạnh, trên mặt cũng là cười nhẹ nhàng,
“Đây là phu nhân của Lạc kỹ sư chúng tôi, Lạc phu nhân, vị này từng hợp tác với phòng thiết kế của chúng ta, là khách hàng của công ty.”
Mộng Kỳ nhìn Hiểu Ngôn ám hiệu, mỉm cười, “Lâm tổng, hân hạnh được gặp mặt.”
Mỹ nhân đẹp như vậy, cư nhiên kết hôn? Theo ly rượu quả nhiên thấy được chiếc nhẫn trên tay Mộng Kỳ, Lâm Phương Hiểu trong lòng có chút mất mác, nhưng vẫn rất có phong độ,
“Tôi nên xưng hô thế nào đây?”
“Lâm tổng gọi tôi Lạc phu nhân là được rồi.” Mộng Kỳ cười cười, không biến sắc nói cho đối phương biết mình là người đã có chủ, sắc mặt ôn hòa nhưng mang theo cảm giác xa cách, lời này của cô nói không nhỏ, vì vậy mấy người chung quanh luôn chú ý bên này dĩ nhiên là nghe được, biết được mỹ nữ có chủ, đàn ông đáng tiếc, phụ nữ còn lại là vui mừng, như vậy, sẽ không sợ cô tới cùng mọi người giành chức độc thân ưu tú.
Lâm Phương Hiểu thầm than đáng tiếc, không cùng phụ nữ đã lập gia đình có quan hệ là nguyên tắc của hắn, hắn cũng đã từng gặp qua Lạc Gia Hoa, là một người rất có tài, bản thiết kế ban đầu của công ty hắn chính là xuất từ tay Lạc Gia Hoa, làm cho hắn rất hài lòng, cũng may cõi đời này mỹ nhân còn rất nhiều, cho nên đáng tiếc một lát, Lâm Phương Hiểu liền thu hồi ngọn lửa nhen nhóm trong lòng,
“Lạc phu nhân tối nay diễm áp quần phương, Lạc tiên sinh có thể lấy được vợ đẹp như vậy, thật là làm cho người hâm mộ a.”
Mộng Kỳ nhìn Lâm Phương Hiểu thu ánh mắt ái mộ, trong lòng ngược lại thấy hắn thức thời mà hài lòng, sắc mặt nhu hòa mấy phần, “Lâm tổng chê cười, Lâm tổng vừa là người có tài sự nghiệp lại thành công, phải nói cô gái nào có thể được Lâm tổng yêu mến, đó mới là hạnh phúc.”
Lâm Phương Hiểu cười, “Tôi tên là Lâm Phương Hiểu, lạc phu nhân gọi tên này đi, hai chữ Lâm tổng, không dám nhận, xã hội hiện nay, khác không nhiều lắm, chính là X tổng tương đối nhiều, Phương Hiểu thật sự là không dám nhận cái gì tổng a.”
Mộng Kỳ bị chọc cười, “Lâm tiên sinh khách khí, xã hội này X tổng tuy nhiều, nhưng không phải mỗi người cũng có thể làm X tổng , tôi với Lâm tiên sinh lần đầu tiên gặp mặt, trực tiếp kêu tên hình như có điều không ổn, gọi Lâm tiên sinh tương đối tốt hơn.”
Mặc dù diện mạo quyến rũ, nhưng lời nói cũng đoan trang, Lâm Phương Hiểu không khỏi đối với Mộng Kỳ vừa quyến rũ lại đoan trang hợp thành một có chút hiếu kỳ, thấy cô kiên trì cùng mình giữ khoảng cách, cũng không tức giận, gật đầu coi như là cam chịu.
“Mộng Kỳ ~”
Mộng Kỳ quay đầu, nhìn Lạc Gia Hoa cầm ly rượu đi tới, cười.
“Lạc kỹ sư ~”
“Thì ra là Lâm tổng, chào.” Lạc Gia Hoa nhàn nhạt nhìn Lâm Phương Hiểu, Lâm Phương Hiểu này chào hỏi anh, người không tệ, chính là có hoa tâm, ở bên kia lúc nhìn thấy hắn đến gần Mộng Kỳ, anh cũng không yên tâm nên đi tới.
Lâm Phương Hiểu nhìn Lạc Gia Hoa trước mắt mặt ngoài bình tĩnh, trong mắt lại hàm chứa đề phòng cười thầm, mặc dù cùng Lạc Gia Hoa quen biết không nhiều lắm, nhưng Lạc Gia Hoa vẫn luôn là một bộ dạng bình tĩnh chuyện gì cũng sẽ không hốt hoảng, trước kia hắn cũng có chút tò mò trên đời này có thể có người giữ chặt người đàn ông như vậy không, hiện tại rốt cuộc thấy được, cô gái này rất ưu tú, gương mặt ma quỷ, lời nói thiên sứ , cô gái như vậy, đối với người đàn ông nào cũng đều là độc dược trí mạng, mình cũng chỉ là cùng cô nói mấy câu , Lạc Gia Hoa đã đi tới đây, từ khí thế của Lạc Gia Hoa, hắn có thể đem trong mắt Lạc Gia Hoa đề phòng giải thích là: tham muốn giữ lấy.
Lại nói, có thể để cho người đàn ông này thay đổi như vậy, Lạc Gia Hoa càng để ý, hắn liền càng có hứng thú a, nhưng không động vào phụ nữ đã lập gia đình là nguyên tắc của hắn, vậy phải làm sao bây giờ đây?
“Lạc kỹ sư thật ít khi xuất hiện tại tiệc rượu a, hôm nay có thể nhìn thấy Lạc kỹ sư, ngược lại thật sự là ngoài ý muốn.”
Lạc Gia Hoa bình tĩnh mỉm cười, “Hạ tổng mở tiệc rượu, có thể tới, là vinh hạnh của tôi.”
Từ khi Lạc Gia Hoa đi tới, Hiểu Ngôn đã biết nhiệm vụ của mình hoàn thành, hướng Lạc Gia Hoa nói một tiếng, liền hướng Cố Thông đi tới, Mộng Kỳ thấy Lạc Gia Hoa xuất hiện, liền tự động ôm lấy cánh tay anh, làm chim nhỏ nép vào người.
Cô vẫn cho là, Lạc Gia Hoa chững chạc, tính tình ôn hòa, nhưng nghe anh và Lâm Phương Hiểu tới tới lui lui mấy lời, lúc này mới phát hiện, thì ra Lạc Gia Hoa cũng là một thương nhân sắc bén, vẻ mặt của anh ôn hòa như cũ, lời nói nghe qua, giống như lễ phép, nhưng cẩn thận suy nghĩ hình cũng không phải là đơn giản như vậy, hình dung như thế nào đây, tựa như một người nhìn có vẻ mềm yếu dễ bị bắt nạt, kết quả ngươi khí thế hung hăng muốn đi khi dễ hắn, kết quả cuối cùng lại phát hiện mình tức muốn chết, mà hắn thì hoàn hảo không hao tổn đứng ở nơi đó, vẫn là một bộ dạng dễ bắt nạt, sau đó, kết quả dĩ nhiên là ngươi bị tức đến hộc máu, thương càng thêm thương.
Đứng bên cạnh Lạc Gia Hoa, ít đi ti ôn hòa, nhiều ti sắc bén, giữa hai lông mày tự tin, làm cho lòng người sinh nhìn lên, Mộng Kỳ cứ như vậy đứng ở hắn bên người, mắt thấy hắn khí thế càng ngày càng lớn mạnh, trong mắt lóe lên kinh ngạc, sau đó là hài lòng, sau đó là si mê, người đàn ông này, là của mình, Mộng Kỳ phát hiện, nàng lại thương hắn một chút.
Đưa đi Lâm Phương hiểu, Lạc Gia Hoa lúc này mới quay đầu nhìn Mộng Kỳ, từ cùng Lâm Phương hiểu nói chuyện trong chốc lát, hắn cũng cảm giác mình bên trái mặt của sắp bị một đạo tầm mắt cho đả thương rồi, nhưng có Lâm Phương hiểu ở trước mặt, hắn vẫn không tốt xoay đầu lại nhìn,
“Bà xã?”
Mộng Kỳ si mê nhìn Lạc Gia Hoa, tự lẩm bẩm, “Anh có phải hay không cố ý?”
“?”
“Cố ý tới để cho em tham dự buổi tiệc này là muốn em thấy anh không giống như trước, sau đó, phát hiện anh có mị lực như thế, sau đó, em giống như càng thêm không thể rời bỏ anh, làm thế nào đây?”
Lạc Gia Hoa nghe, mặt mày toàn bộ mở rộng ra , khóe miệng thật to nứt ra, cô thật ra là muốn nói, càng thêm thương anh phải không?
“Vốn anh không có ý này, nhưng trải qua nhắc nhở, anh lại cảm thấy, đây là chủ ý thật tốt, về sau, sẽ còn có rất nhiều hoạt động thương nghiệp, Lạc phu nhân, em theo anh tham dự chứ?”
Mộng Kỳ cúi đầu, điều chỉnh lại nhịp tim đang đập nhanh của mình, nhỏ giọng nói, “Đàn ông tự tin cùng chăm chỉ làm việc là có mị lực nhất , anh làm em thấy anh hiện tại so với trong tưởng tượng còn tốt hơn, đến lúc đó đả kích lòng tự tin của em thì làm thế nào? Anh tốt như vậy, em sẽ không yên lòng để anh một mình ở bên ngoài .”
Lạc Gia Hoa cười, “Công ty của anh tùy thời hoan nghênh bà chủ tra gác.”
Mộng Kỳ giận cười, “Bây giờ còn được, nếu em lâu dài như thế, chỉ sợ anh sẽ chê em phiền.”
“Sẽ không.”
“Vậy cũng không nhất định.”
Lạc Gia Hoa bất đắc dĩ véo cái mũi Mộng Kỳ một cái, “Anh sẽ dùng hành động để chứng minh .”
Mộng Kỳ chỉ là mỉm cười nhìn Lạc Gia Hoa không nói lời nào.
Bộ dáng của hai người rơi vào trong mắt người khác chính là liếc mắt đưa tình, ân ái không coi ai ra gì như vậy làm cho người ta thật hâm mộ, Cố Thông bị bỏ rơi buồn bực hướng Hiểu Ngôn bên cạnh oán trách,
“Mẹ kiếp, kêu tiểu tử kia tới đây nói chuyện yêu đương à, chỉ có một mình tôi làm việc.”
Hiểu Ngôn cười nhìn Cố Thông, “Lạc kỹ sư nói rồi, bộ nghiệp vụ là anh phụ trách.”
Cố Thông bị nghẹn, “Vậy hắn tới làm gì, đến để chơi sao?”
Vốn hắn tự xưng là phong lưu, nếu Lạc Gia Hoa không đến, đàn ông nơi này, hắn tự nhận đứng hàng thứ nhất vẫn không có vấn đề, Lạc Gia Hoa tới, bọn họ cũng liệt vào thứ nhất cũng không có vấn đề, thế nhưng lại làm một bộ dạng bảnh bao còn thâm tình, lập tức so ra hắn không bằng, phải biết, hai người đàn ông điều kiện không sai biệt lắm, nhưng một hoa tâm một thâm tình, dưới tình huống bình thường cô gái nào có đầu óc cũng sẽ đem ánh mắt nhìn về phía người đàn ông thâm tình, mặc dù chiếc nhẫn trên tay Lạc Gia Hoa đã nói cho mọi người anh đã kết hôn, nhưng dáng vẻ thâm tình của anh vẫn như cũ làm anh chiếm được không ít ánh mắt, mẹ nó, chính hắn độc thân còn chưa có hấp dẫn nhiều ánh mắt như thế, Cố Thông tuyệt không thừa nhận mình là ghen tỵ, hắn thề phải làm nghiệp vụ cho tốt, Lạc Gia Hoa không phải nói mình phụ trách nghiệp vụ sao, vậy mình sẽ kéo tới nhiều đơn đặt hàng, sau đó để Lạc Gia Hoa thiết kế, làm cho Lạc Gia Hoa mệt chết, oa ha ha, hắn thật sự là quá thông minh, quả thật muốn vì mình thông minh vỗ tay ăn mừng a, ha ha ha ha ~~~
Đảo mắt sáu giờ, tiệc rượu chính thức bắt đầu, tất cả các cuộc nói chuyện phiếm , cũng tạm thời dừng lại, nhìn chủ nhân bữa tiệc đứng giữa đại sảnh nói lời mở đầu, chỉ là khiến mọi người không có nghĩ tới, sau lời nói dạo đầu ngắn ngủi, Chưởng Môn Nhân tập đoàn Hạ thị lại ném ra một tin tức khiến không ít người giật mình, tối hôm nay, là bữa tiệc đính hôn của đứa cháu gái duy nhất và bạn trai , vì vậy không ít người nghĩ, không trách được tập đoàn Hạ thị đột nhiên lại mở tiệc, thì ra là bữa tiệc đính hôn a, lại nói, cũng rất nhiều người không có chuẩn bị quà tặng, cũng may Hạ thị cũng không thiếu quà tặng, chỉ là muốn mời mọi người làm chứng, vì vậy, Hạ tổng vừa dứt lời, lập tức đã có người bắt đầu chúc mừng, Chưởng Môn Nhân Hạ thị hình như cũng rất vui mừng, hào phóng nhận lời chúc của mọi người, về phần nhân vật chính tối nay, nghe nói vẫn còn ở trên lầu sửa soạng, phải đợi một lát nữa mới xuống.
Mộng Kỳ cùng Lạc Gia Hoa đứng khá xa, nhìn Hạ tổng bị mọi người vây quanh, Mộng Kỳ nhẹ nhàng đụng đụng Lạc Gia Hoa, “Anh có cần đi qua chúc mừng không?”
Lạc Gia Hoa cười lắc đầu, “Có Cố Thông, yên tâm đi, gần đây hắn có tiếp xúc với Hạ thị, tối nay tới là muốn cùng Hạ tổng nhấc lên quan hệ, hắn sẽ giải quyết.”
“Ừm.” Mộng Kỳ gật đầu một cái, dù sao nhiều người như vậy, cho dù không tới chúc mừng, Hạ tổng chỉ sợ cũng không nhìn ra, hơn nữa trong những người này có bao nhiêu người là thật tâm , sợ rằng lão hồ ly như Hạ tổng cũng nhìn ra được .
Phải nói Cố Thông người này thật là có chút bản lãnh, thời điểm tiệc rượu tiến hành được một nửa, hắn thật đúng là cùng Hạ tổng bắt chuyện, thấy thế, Lạc Gia Hoa liền lôi kéo Mộng Kỳ đi qua, trải qua giới thiệu, hai bên biết nhau, từ trong cuộc nói chuyện, Mộng Kỳ mới biết, thì ra Lạc Gia còn là một ngôi sao sáng trong ngành thiết kế, không ít người biết tên anh, xem ra, còn có tiềm năng, thậm chí ngay cả Hạ tổng cũng hết sức coi trọng, Mộng Kỳ không có bỏ qua Hạ tổng sau khi biết được Lạc Gia Hoa đã bí mật kết hôn chợt lóe lên tiếc nuối, trên mặt Mộng Kỳ vẫn làm tròn phận sự bình hoa, trong lòng lại đang nghi ngờ, Hạ tổng này đối với Lạc Gia Hoa thưởng thức không thể dùng lời nói để diễn tả, nhưng tại sao khi biết được anh đã kết hôn thì tiếc nuối, chẳng lẽ ông muốn anh làm con rể? Đúng rồi, hôm nay cháu gái của ông đính hôn, chắc hẳn phía dưới ông còn có tiểu bối là nữ, đi dạo một chút, cô cũng coi như là hỏi thăm được mấy tin tức, Hạ tổng này năm đó tay trắng dựng nghiệp, cho nên hết sức yêu quý nhân tài, hơn nữa thái độ làm người tương đối sảng, thấy ông nhìn trúng Lạc Gia Hoa, nếu anh chưa kết hôn, chỉ sợ ông có con gái , sẽ không để ý gả cho anh thôi.
Mộng Kỳ có chút không thoải mái nghĩ, người này thật không có nhìn ra còn rất được hoan nghênh a.
Cố Thông và Hạ tổng nói chuyện phiếm, không biết thế nào hàn huyên tới con gái của ông, Lạc Gia Hoa lặng lẽ nói cho Mộng Kỳ biết Hạ tổng chỉ có một đứa con gái, bên ngoài đồn ông rất cưng chiều đứa con này, Mộng Kỳ đã nhìn ra, khi Hạ tổng nói đến con gái bảo bối của mình thì mặt mày rõ ràng vui vẻ không ít,
“Nói đến, con gái của chú cũng là học bên thiết kế, Tiểu Lạc ở phương diện này có thành tựu, về sau, chờ con gái tôi trở về nước, còn phải nhờ cháu chỉ dẫn a.”
Lạc Gia Hoa cười nhạt, “Hạ tổng khách khí, không dám nhận, giáo dục nước ngoài so với trong nước tốt hơn nhiều, sợ rằng đến lúc đó là cháu phải hướng lệnh thiên kim thỉnh giáo mới đúng.”
Hạ tổng nói, “Nơi nào, nơi nào, con gái chú a, tài cán cũng không tệ lắm, nhưng chỉ là hơi cao ngạo, hơn nữa, không có kiến thức lý thuyết, kinh nghiệm còn thiếu hụt rất nhiều, Tiểu Lạc có danh tiếng trong ngành này, chú đã nghe qua, hơn nữa không chỉ một lần, Tiểu Lạc tuyệt đối có tư cách chỉ dạy nó .”
Lạc Gia Hoa khiêm tốn, “Hạ tổng khách khí, chỉ điểm không dám nhận, nhiều nhất là cùng nhau thảo luận.”
“Ha ha, người tuổi trẻ bây giờ, có thể giống như Tiểu Lạc trầm ổn như vậy cũng không nhiều a.” Hạ tổng rõ ràng rất hài lòng Lạc Gia Hoa khiêm tốn.
Thời điểm nói đến đây, trong ngàn tiếng hô, vạn tiếng gọi cháu gái Hạ tổng cùng chồng chưa cưới bước vào trong sân, vì vậy ánh mắt của toàn trường bị hấp dẫn, ngay cả Hạ tổng cũng tạm thời dừng lại nói chuyện, mỉm cười nhìn cháu gái mình.
Nương theo ánh đèn chiếu vào người cháu gái Hạ tổng và vị hôn phu kia, Hạ tổng hướng mọi người giới thiệu thân phận của hai người.
Mà trong sân, duy nhất tương đối nhạt định, chính là Lạc Gia Hoa cùng Mộng Kỳ.
Lạc Gia Hoa bình tĩnh là bởi vì anh vốn không thích rượu, hơn nữa ánh mắt của hắn đều ở đây Mộng Kỳ trên người của, Mộng Kỳ bình tĩnh, có lẽ là vì hai nhân vật chính đối với cô mà nói, thật ra rất quen thuộc.
Thời điểm Hạ tổng giới thiệu cháu gái của mình cho mọi người biết, cũng không có dời bước, cho nên bên cạnh ông là bốn người Lạc Gia Hoa, Mộng Kỳ, Cố Thông và Hiểu Ngôn đang đứng, cứ như vậy, bốn người cũng bị vây ở giữa, tiến vào tầm mắt của mọi người.
Hôm nay trong mắt nam nữ chủ chỉ có Hạ tổng, khi bọn họ đi về phía Hạ tổng, nghe được ông hướng toàn trường giới thiệu hai người thì hai người tự nhiên đưa mắt hướng toàn trường cười chào hỏi, chỉ là, khi bọn họ đưa mắt từ trên người Hạ tổng dời đi thì đã thấy được một người mà họ không ngờ tới, như vậy, hai người đều có một tia kinh ngạc, cũng may lúc này có người hướng bọn họ chúc mừng, hai người vội vàng đáp lại, chỉ là nếu quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện nụ cười của hai người đã hơi cứng ngắc.
Hạ tổng đứng ở bên cạnh hai người cảm thấy lòng hai người không yên, kỳ quái, không biết vì sao.
Mộng Kỳ thủy chung đứng tại chỗ, cười nhìn hai người.
Sau khi một vòng chúc mừng miễn cưỡng qua đi, hai người rốt cuộc mới lần nữa đưa mắt chuyển sang bốn người cách bọn họ không xa, Cố Thông tự nhiên đã thật sớm hướng bọn họ chúc mừng, lúc này thấy bọn họ quay tới, trên mặt liền treo chiêu bài tươi cười, chỉ là hình như ngoài ý liệu của mọi người , cô dâu ai cũng không nhìn, lại chỉ nhìn Mộng Kỳ,
“Mộng Kỳ ~”
/70
|