Nhin thấy Mộng Kỳ vẻ mặt như mèo, Kiều mẹ khóe miệng không tự giác câu dẫn, sợ Mộng Kỳ nhìn thấy, lại vội vàng kéo xuống.
Mộng Kỳ ngẩng đầu ưỡn ngực cúi đầu ngồi thẳng, hai tay đặt trên đùi của mình, tay phải chơi nắm ngón cái tay trái, đây là động tác lúc cô khẩn trương, cúi đầu cô tự nhiên không có phát hiện Kiều mẹ nhìn cô mờ ám đặt vào trong mắt.
Cũng không biết Kiều cha cùng Lạc Gia Hoa nói cái gì, ngồi ở trong phòng khách cả tí xíu âm thanh cũng không nghe được, Mộng Kỳ thu hồi lỗ tai vễnh lên của mình, buồn bực nghĩ, trong nhà khi nào thì cách âm tốt như vậy .
Nghe nửa ngày cũng nghe không được nửa điểm âm thanh, Mộng Kỳ đành phải đem lực chú ý của mình quay lại phòng khách, đúng là mẹ cô hiện tại cái gì cũng không nói, cũng không trào phúng cô, cũng làm cho cô cảm thấy rất ngoài ý muốn .
Sẽ không phải tại đánh chủ ý gì đi? Nghĩ đến đây, Mộng Kỳ lại có chút đứng ngồi không yên .
Nếu như nói thế giới này người mà Mộng Kỳ vừa kính vừa sợ, không thể bỏ sót chính là Kiều mẹ.
Mộng Kỳ đột nhiên phát hiện, trên bàn không có trà, nên biết mẹ là đặc biệt thích uống trà lài , bình thường ở nhà đều phải uống một ly, nhưng bây giờ không có, Mộng Kỳ hai mắt tỏa sáng, lập tức biết mình nên làm cái gì , dè dặt nhìn thoáng qua Kiều mẹ, thử kêu một tiếng,
“Mẹ ~ “
Không biết đang nhìn ở đâu Kiều mẹ quay đầu nhàn nhạt nhìn Mộng Kỳ một cái, không nói gì, chỉ là nửa khiêu mi, ý bảo: có gì muốn làm?
Đối với Mộng Kỳ mà nói, Kiều mẹ không có há mồm, chính là thái độ tốt nhất, bởi vậy hai mắt cô lập tức cong cong, không tự giác mang theo nịnh nọt, “Mẹ, con pha ly trà lài cho mẹ được không?”
Kiều mẹ chân mày cau lại, Mộng Kỳ lập tức toàn thân tóc gáy đều dựng lên, như lâm đại địch…
Hồi lâu, Kiều mẹ rốt cục trở lại thần thái tôn quý ban đầu, Mộng Kỳ lập tức cảm thấy, mùa xuân đến ~
Đứng lên, cao hứng nói, “Mẹ chờ, lập tức là xong ngay.”
Nói xong liền hướng phòng bếp đi đến, bóng lưng nhẹ nhàng, bước chân khoái trá.
Kiều mẹ nhìn bóng lưng khoan khoái của con gái, khóe miệng cũng chầm chậm câu dẫn.
Phi thường nghiêm túc dụng tâm pha một bình trà, mang ra, “Mẹ, uống trà.”
Kiều mẹ tiếp nhận trà trong tay Mộng Kỳ, uống một ngụm, tay nghề không tệ, đương nhiên, lời này là nói ở trong lòng.
Rót trà cho Kiều mẹ, thấy bà uống, Mộng Kỳ hết sức cao hứng, lập tức lên kế hoạch, mong đợi nhìn Kiều mẹ, “Mẹ, con đi pha trà cho ba được hay không?”
Kiều mẹ như nhìn thấu được tâm tư của cô nói, “Ba con không thích uống trà lài.”
“Vậy con pha loại khác.”
“Hiện tại không cần.”
Mộng Kỳ khóe miệng rũ xuống, vô tình ngồi bên cạnh Kiều mẹ, “Ân.”
Kiều mẹ vừa uống trà, khóe mắt vừa đánh giá con gái, giống như gầy, “Vì cái gì không phải là hắn?”
“…”
Nhìn mẹ một chút, Mộng Kỳ mới phản ứng, rốt cục mới biết ‘hắn trong miệng Kiều mẹ là chỉ người nào. Nhếch miệng, “Hắn nói không muốn kết hôn, nói gia cảnh mình không tốt lắm, có năng lực lại bởi vì không có hậu trường không có đất dụng võ, không cam lòng, con nghĩ muốn kết hôn, cho nên cùng với hắn phân ra.”
“Hừ, đã sớm nhìn ra.” Kiều mẹ hừ lạnh, “Loại người này dã tâm rất lớn, con xem đi, về sau hắn tìm bạn gái, nhất định là cô gái có gia cảnh thật tốt, nếu là gia cảnh của con tốt một chút, hắn sẽ bắt lấy con không thả .”
Mộng Kỳ bĩu môi, “Mã hậu pháo.”
“Con nói cái gì?”
“Không có, không nói gì.”
“Mẹ biết rõ con nghĩ thế nào, luôn thập phần tự tin, nhưng không biết, ánh mắt của mình khá hơn, luôn luôn nhìn lầm , có người phải thật sự trải qua cuộc sống năm tháng lắng đọng mới có thể nhìn thấu, con dù sao không có trải qua sự tàn khốc của xã hội, cũng không biết bản tính tà ác của con người, nhìn lầm rồi, khó tránh khỏi lần sau sẽ đem con mắt sáng lên chút ít.”
Kiều mẹ phát biểu, trong lòng có chỗ đau lòng, Mộng Kỳ nghe lời, “Ừm.”
“Người này đây, tại sao biết ?”
Mộng Kỳ trong lòng dừng lại, tại sao biết , nói thật? Phỏng đoán bị mẹ cô cắt đứt chân sau đó bất chấp tất cả yêu cầu ly hôn, nói dối? Cô lại không cùng Lạc Gia Hoa soạn sẵn lời kịch, nếu như nói ra không giống nhau thì làm sao bây giờ, suy nghĩ một chút, Mộng Kỳ cảm thấy hay là ném đạn khói đi,
“Chúng con biết nhau trong trường hợp tương đối đặc biệt, tóm lại, chúng con là nhất kiến chung tình, sau đó dùng tốc độ cực nhanh liền quyết định làm bạn cả đời.”
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, ba phần thiệt giả, người ngoài khó biện luận.
Kiều mẹ quả nhiên không có truy vấn, bà bị một vấn đề khác chú ý, “Tốc độ cực nhanh liền chuẩn bị kết hôn? Nhanh đến ngay cả cha mẹ cũng không kịp gặp mặt một lần? Con có tiền đồ.”
“… chuyện của mình, con có thể làm chủ.”
Kiều mẹ: …
Mộng Kỳ ngẩng đầu ưỡn ngực cúi đầu ngồi thẳng, hai tay đặt trên đùi của mình, tay phải chơi nắm ngón cái tay trái, đây là động tác lúc cô khẩn trương, cúi đầu cô tự nhiên không có phát hiện Kiều mẹ nhìn cô mờ ám đặt vào trong mắt.
Cũng không biết Kiều cha cùng Lạc Gia Hoa nói cái gì, ngồi ở trong phòng khách cả tí xíu âm thanh cũng không nghe được, Mộng Kỳ thu hồi lỗ tai vễnh lên của mình, buồn bực nghĩ, trong nhà khi nào thì cách âm tốt như vậy .
Nghe nửa ngày cũng nghe không được nửa điểm âm thanh, Mộng Kỳ đành phải đem lực chú ý của mình quay lại phòng khách, đúng là mẹ cô hiện tại cái gì cũng không nói, cũng không trào phúng cô, cũng làm cho cô cảm thấy rất ngoài ý muốn .
Sẽ không phải tại đánh chủ ý gì đi? Nghĩ đến đây, Mộng Kỳ lại có chút đứng ngồi không yên .
Nếu như nói thế giới này người mà Mộng Kỳ vừa kính vừa sợ, không thể bỏ sót chính là Kiều mẹ.
Mộng Kỳ đột nhiên phát hiện, trên bàn không có trà, nên biết mẹ là đặc biệt thích uống trà lài , bình thường ở nhà đều phải uống một ly, nhưng bây giờ không có, Mộng Kỳ hai mắt tỏa sáng, lập tức biết mình nên làm cái gì , dè dặt nhìn thoáng qua Kiều mẹ, thử kêu một tiếng,
“Mẹ ~ “
Không biết đang nhìn ở đâu Kiều mẹ quay đầu nhàn nhạt nhìn Mộng Kỳ một cái, không nói gì, chỉ là nửa khiêu mi, ý bảo: có gì muốn làm?
Đối với Mộng Kỳ mà nói, Kiều mẹ không có há mồm, chính là thái độ tốt nhất, bởi vậy hai mắt cô lập tức cong cong, không tự giác mang theo nịnh nọt, “Mẹ, con pha ly trà lài cho mẹ được không?”
Kiều mẹ chân mày cau lại, Mộng Kỳ lập tức toàn thân tóc gáy đều dựng lên, như lâm đại địch…
Hồi lâu, Kiều mẹ rốt cục trở lại thần thái tôn quý ban đầu, Mộng Kỳ lập tức cảm thấy, mùa xuân đến ~
Đứng lên, cao hứng nói, “Mẹ chờ, lập tức là xong ngay.”
Nói xong liền hướng phòng bếp đi đến, bóng lưng nhẹ nhàng, bước chân khoái trá.
Kiều mẹ nhìn bóng lưng khoan khoái của con gái, khóe miệng cũng chầm chậm câu dẫn.
Phi thường nghiêm túc dụng tâm pha một bình trà, mang ra, “Mẹ, uống trà.”
Kiều mẹ tiếp nhận trà trong tay Mộng Kỳ, uống một ngụm, tay nghề không tệ, đương nhiên, lời này là nói ở trong lòng.
Rót trà cho Kiều mẹ, thấy bà uống, Mộng Kỳ hết sức cao hứng, lập tức lên kế hoạch, mong đợi nhìn Kiều mẹ, “Mẹ, con đi pha trà cho ba được hay không?”
Kiều mẹ như nhìn thấu được tâm tư của cô nói, “Ba con không thích uống trà lài.”
“Vậy con pha loại khác.”
“Hiện tại không cần.”
Mộng Kỳ khóe miệng rũ xuống, vô tình ngồi bên cạnh Kiều mẹ, “Ân.”
Kiều mẹ vừa uống trà, khóe mắt vừa đánh giá con gái, giống như gầy, “Vì cái gì không phải là hắn?”
“…”
Nhìn mẹ một chút, Mộng Kỳ mới phản ứng, rốt cục mới biết ‘hắn trong miệng Kiều mẹ là chỉ người nào. Nhếch miệng, “Hắn nói không muốn kết hôn, nói gia cảnh mình không tốt lắm, có năng lực lại bởi vì không có hậu trường không có đất dụng võ, không cam lòng, con nghĩ muốn kết hôn, cho nên cùng với hắn phân ra.”
“Hừ, đã sớm nhìn ra.” Kiều mẹ hừ lạnh, “Loại người này dã tâm rất lớn, con xem đi, về sau hắn tìm bạn gái, nhất định là cô gái có gia cảnh thật tốt, nếu là gia cảnh của con tốt một chút, hắn sẽ bắt lấy con không thả .”
Mộng Kỳ bĩu môi, “Mã hậu pháo.”
“Con nói cái gì?”
“Không có, không nói gì.”
“Mẹ biết rõ con nghĩ thế nào, luôn thập phần tự tin, nhưng không biết, ánh mắt của mình khá hơn, luôn luôn nhìn lầm , có người phải thật sự trải qua cuộc sống năm tháng lắng đọng mới có thể nhìn thấu, con dù sao không có trải qua sự tàn khốc của xã hội, cũng không biết bản tính tà ác của con người, nhìn lầm rồi, khó tránh khỏi lần sau sẽ đem con mắt sáng lên chút ít.”
Kiều mẹ phát biểu, trong lòng có chỗ đau lòng, Mộng Kỳ nghe lời, “Ừm.”
“Người này đây, tại sao biết ?”
Mộng Kỳ trong lòng dừng lại, tại sao biết , nói thật? Phỏng đoán bị mẹ cô cắt đứt chân sau đó bất chấp tất cả yêu cầu ly hôn, nói dối? Cô lại không cùng Lạc Gia Hoa soạn sẵn lời kịch, nếu như nói ra không giống nhau thì làm sao bây giờ, suy nghĩ một chút, Mộng Kỳ cảm thấy hay là ném đạn khói đi,
“Chúng con biết nhau trong trường hợp tương đối đặc biệt, tóm lại, chúng con là nhất kiến chung tình, sau đó dùng tốc độ cực nhanh liền quyết định làm bạn cả đời.”
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, ba phần thiệt giả, người ngoài khó biện luận.
Kiều mẹ quả nhiên không có truy vấn, bà bị một vấn đề khác chú ý, “Tốc độ cực nhanh liền chuẩn bị kết hôn? Nhanh đến ngay cả cha mẹ cũng không kịp gặp mặt một lần? Con có tiền đồ.”
“… chuyện của mình, con có thể làm chủ.”
Kiều mẹ: …
/70
|