Ra khỏi Cục dân chính, hai người cầm trong tay chứng cứ xác thực, rõ ràng là vở hồng, lại cầm giống như vở xanh , rõ ràng là gần ngay trước mắt lại như Ngưu Lang Chức Nữ xa xa nhìn nhau.
Rốt cục, Gia Hoa không chịu nỗi ánh mắt của Mộng Kỳ, quay đầu thay đổi tầm nhìn, hắn không phải là ác nam, nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp liền khống chế không nổi mắt mình, nhưng hắn cũng không phải không thừa nhận, cái này cũng là do phụ nữ, tâm tình thật tốt, con mắt kia sáng quắc trong suốt, dường như có thể nhìn thấy tới đáy con ngươi, đây chính là lão bà mình nhặt được? Chính bản thân hắn có chút không tin, là do hắn quá tốt số, hay là nam nhân kia không có mắt.
Lạc Gia Hoa dời tầm mắt đi chỗ khác, Mộng Kỳ tự nhiên cũng dời tầm mắt, nhìn sổ hồng trong tay, trong lòng không biết là cảm giác gì, aizz… lấy được vật mình muốn, bị mất đi hôn phu, lại nhặt được một lão công, đây được coi là thua thiệt hay là kiếm lời?
Một nam một nữ, cầm trong tay giấy hôn thú, một người nhìn trời,một người nhìn đất, đây là kiểu kết hợp gì a?
Người qua đường ánh mắt không khỏi tò mò nhìn đôi nam nữ kỳ quái.
Năm giờ, nhân việc làm việc bắt đầu tan tầm, nhân viên phụ trách đăng ký cho Gia Hoa và Mộng Kỳ cầm túi xách đi ra, liếc nhìn hai đại thần đứng trước cửa, suy nghĩ một chút, cười tủm tỉm đi tới.
“Hai người còn ở đây?”
Lạc Gia Hoa và Mộng Kỳ ánh mắt nghi hoặc nhìn, đại khái bởi vì hai người không hiểu rõ mình đang ở đâu, cho nên nhất thời ánh mắt có chút mê mang.
Tốt, sự hấp dẫn giữa khác phái là bản chất của con người <ý là hai anh chị này mê luyến lẫn nhau ko chú ý xung quanh> , thời điểm đại tỷ công tác miễn cưỡng duy trì một khỏa công chính tâm (bình tĩnh), nhưng hiện tại đã hết giờ làm việc, xin thứ lỗi cho sự háo sắc của cô, Mộng Kỳ xinh đẹp không bị đại tỷ nhìn thẳng mà hai mắt của đại tỷ lóe sáng nhìn Lạc Gia Hoa.
“Ai, Tiểu Lạc a…”
Lạc Gia Hoa rùng mình một cái, quay đầu nhìn Mộng Kỳ: “Chúng ta đi.”
Mộng Kỳ nhìn đại tỷ háo sắc, gật đầu, xoay người cùng Lạc Gia Hoa rời đi.
Đại tỷ háo sắc khóe miệng run run, ngơ ngác nhìn bóng lưng Lạc Gia Hoa rời đi: “Tuyệt sắc a, tuyệt sắc a, đáng thương cho tuyệt sắc, bị người ta quăng, bất quá nữ nhân kia cũng không tồi, aizz, thật là trai tài gái sắc, chúc các người đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử, mặc dù là cưới chui, nhưng cũng nhất định hạnh phúc đó, suất ca chính là cùng mỹ nữ một chỗ, có ảnh hưởng đến chất lượng đời sau, ừm, chính là như vậy, đúng vậy….”
“Tôi nói nè A Hoa, một mình cậu đứng đây làm gì?” Đại tỷ háo sắc quả nhiên háo sác, tên ‘A Hoa’ mà cũng gọi được.
Bị đại tỷ háo sắc kêu là A Hoa, lập tức quay đầu trên mặt nghiêm túc: “Không có gì, tôi chỉ nhìn trên trời một chút xem có máy bay không.”
Trên thực tế là Lạc Gia Hoa cùng Mộng Kỳ xoay người quẹo vào một con phố khác, cô không nhìn thấy tới chỗ hai người mà thôi, nếu không sẽ không xoay người đi.
Tại một phố khác, Mộng Kỳ nhìn phương hướng của đại tỷ háo sắc, đại tỷ háo sắc đã chạy xa, lúc này mới ngẩng đầu nhìn người mới nhận chức là chồng của mình, tốt, người này so với Nghiêm Tử Hạo đẹp trai hơn nhiều, từ bề ngoài mà nói, cô kiếm lời, bất quá, hiện tại đầu cô rất đau, không có thời gian nghĩ tới chuyện khác, là lợi hay là thiệt thòi đều như nhau, cô chỉ muốn về nhà.
“Gì kia, hiện tại đầu óc tôi có chút bấn loạn, muốn về nhà suy nghĩ lại một chút, tôi đi về trước, có gì sẽ liên lạc lại sau.”
Lạc Gia Hoa cũng nghĩ vậy, lập tức gật đầu: “Tốt.”
“Tôi đi đây.”
“Uy, đợi chút.”
“?”
“Số điện thoại…”
“À, đúng rồi…”
Trao đổi số điện thoại cho nhau, Mộng Kỳ thuê xe về nhà, không đến hai mươi phút đã đến. Phía sau, Lạc Gia Hoa nhìn chiếc taxi rời đi, kỳ thật, hắn có xe, chẳng qua là nơi này không cho đậu xe, từ chỗ này đến bãi đỗ xe chỉ mất khoảng năm phút đi bộ mà thôi, hắn vốn muốn hỏi cô có muốn hay không để hắn đưa về. Xem ra cô ấy rất độc lập, không cần làm phiền mình, như vậy cũng tốt, hắn có thể dùng nhiều thời gian hơn làm việc của mình, phụ nữ quá phiền toái, là một đại phiền toái.
Nếu như Mộng Kỳ biết, nhất định sẽ tình nguyện đi bộ năm phút để giảm vài chục đồng taxi. Mặc dù trời cao đem nam nhân của cô lấy đi, lại cho cô một người thoạt nhìn có vẻ tốt hơn, nhưng là áo hay là chăn, ai biết được?
Trả tiền taxi, Mộng Kỳ xách túi nhỏ của mình lên lầu, dọc đường có gặp người quen cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu, rồi rời đi.
Có người không vui sẽ cười to, có người không vui sẽ khóc lớn, có người không vui sẽ ăn nhiều, có người không vui sẽ uống say, có người không vui sẽ đi mua sắm; mà Mộng Kỳ lại không nằm trong số đó, cô có chút sở thích lạ, khi cô không vui, cô sẽ ngủ say. Về đến nhà, tắt mày, lên giường, liền mạch lưu loát, đảo mắt sẽ gặp Chu công, lúc này Thiên Vương lão tử có gọi cũng không được.
Bình thường dưới tình huống như thế, giấc ngủ dài hay ngắn là tùy thuộc vào chuyện không vui của cô lớn hay nhỏ, càng không vui cô ngủ càng lâu.
Ngay cả lúc không vui cũng có thể thở to ngủ, cho nên từ một phương diện khác có thể cho thấy thần kinh Mộng Kỳ cường đại như thế nào, hơn nữa hoàn toàn không cần lo lắng mất ngủ, tại xã hội đầy áp lực này, có thể bảo trì giấc ngủ tốt đẹp chính là chuyện hạnh phúc cỡ nào. Bạn thân của cô từng ghen ghét rống cô, heo mất hứng còn không thể ngủ mà cậu lại có thể ngủ bình thường như vậy, cậu so với heo mạnh hơn, không trách được làn da tốt như vậy, nếu người ta chỉ có thể sống tới bảy mươi tuổi, thì cậu tối thiểu cũng có bốn mươi năm là ngủ, cậu nói cậu như vậy không phụ ơn sinh thành của cha mẹ cậu sao…khụ, có chút lạc đề, quay lại vấn đề chính, cái tật xấu kì quái của mộng Kỳ, không biết từ đâu hình thành, dù sao, bất kể gặp chuyện gì không vui, chỉ cần cô ngủ một giấc, đầu óc tự nhiên sẽ trở lại bình thường, không hề nhăn nhúm chuyện không vui, muốn không quên, lại càng không lưu lại, đối với năng lực này của cô cũng đủ làm cho người ta hâm mộ.
Cho nên nói, kỳ thật lớn như vậy, Mộng Kỳ chưa có chuyện gì phiền não, bởi vì bình thường phiền não cô sẽ ngủ một giấc là xong, cho nên nói tâm tình của cô cũng vô cùng tốt, nhân duyên không tồi, những người quen biết cô, đều nguyện ý tin tưởng cô, cùng cô kết giao. Chỉ vì vẻ bề ngoài mà cô không có nhiều bạn gái, bởi vì có bạn trai nên cô cũng giữ khoảng cách với nam sinh khác, cho nên nói, trên đời Mộng Kỳ là ‘hồ ly tinh’ tối bi thống.
Rốt cục, Gia Hoa không chịu nỗi ánh mắt của Mộng Kỳ, quay đầu thay đổi tầm nhìn, hắn không phải là ác nam, nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp liền khống chế không nổi mắt mình, nhưng hắn cũng không phải không thừa nhận, cái này cũng là do phụ nữ, tâm tình thật tốt, con mắt kia sáng quắc trong suốt, dường như có thể nhìn thấy tới đáy con ngươi, đây chính là lão bà mình nhặt được? Chính bản thân hắn có chút không tin, là do hắn quá tốt số, hay là nam nhân kia không có mắt.
Lạc Gia Hoa dời tầm mắt đi chỗ khác, Mộng Kỳ tự nhiên cũng dời tầm mắt, nhìn sổ hồng trong tay, trong lòng không biết là cảm giác gì, aizz… lấy được vật mình muốn, bị mất đi hôn phu, lại nhặt được một lão công, đây được coi là thua thiệt hay là kiếm lời?
Một nam một nữ, cầm trong tay giấy hôn thú, một người nhìn trời,một người nhìn đất, đây là kiểu kết hợp gì a?
Người qua đường ánh mắt không khỏi tò mò nhìn đôi nam nữ kỳ quái.
Năm giờ, nhân việc làm việc bắt đầu tan tầm, nhân viên phụ trách đăng ký cho Gia Hoa và Mộng Kỳ cầm túi xách đi ra, liếc nhìn hai đại thần đứng trước cửa, suy nghĩ một chút, cười tủm tỉm đi tới.
“Hai người còn ở đây?”
Lạc Gia Hoa và Mộng Kỳ ánh mắt nghi hoặc nhìn, đại khái bởi vì hai người không hiểu rõ mình đang ở đâu, cho nên nhất thời ánh mắt có chút mê mang.
Tốt, sự hấp dẫn giữa khác phái là bản chất của con người <ý là hai anh chị này mê luyến lẫn nhau ko chú ý xung quanh> , thời điểm đại tỷ công tác miễn cưỡng duy trì một khỏa công chính tâm (bình tĩnh), nhưng hiện tại đã hết giờ làm việc, xin thứ lỗi cho sự háo sắc của cô, Mộng Kỳ xinh đẹp không bị đại tỷ nhìn thẳng mà hai mắt của đại tỷ lóe sáng nhìn Lạc Gia Hoa.
“Ai, Tiểu Lạc a…”
Lạc Gia Hoa rùng mình một cái, quay đầu nhìn Mộng Kỳ: “Chúng ta đi.”
Mộng Kỳ nhìn đại tỷ háo sắc, gật đầu, xoay người cùng Lạc Gia Hoa rời đi.
Đại tỷ háo sắc khóe miệng run run, ngơ ngác nhìn bóng lưng Lạc Gia Hoa rời đi: “Tuyệt sắc a, tuyệt sắc a, đáng thương cho tuyệt sắc, bị người ta quăng, bất quá nữ nhân kia cũng không tồi, aizz, thật là trai tài gái sắc, chúc các người đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử, mặc dù là cưới chui, nhưng cũng nhất định hạnh phúc đó, suất ca chính là cùng mỹ nữ một chỗ, có ảnh hưởng đến chất lượng đời sau, ừm, chính là như vậy, đúng vậy….”
“Tôi nói nè A Hoa, một mình cậu đứng đây làm gì?” Đại tỷ háo sắc quả nhiên háo sác, tên ‘A Hoa’ mà cũng gọi được.
Bị đại tỷ háo sắc kêu là A Hoa, lập tức quay đầu trên mặt nghiêm túc: “Không có gì, tôi chỉ nhìn trên trời một chút xem có máy bay không.”
Trên thực tế là Lạc Gia Hoa cùng Mộng Kỳ xoay người quẹo vào một con phố khác, cô không nhìn thấy tới chỗ hai người mà thôi, nếu không sẽ không xoay người đi.
Tại một phố khác, Mộng Kỳ nhìn phương hướng của đại tỷ háo sắc, đại tỷ háo sắc đã chạy xa, lúc này mới ngẩng đầu nhìn người mới nhận chức là chồng của mình, tốt, người này so với Nghiêm Tử Hạo đẹp trai hơn nhiều, từ bề ngoài mà nói, cô kiếm lời, bất quá, hiện tại đầu cô rất đau, không có thời gian nghĩ tới chuyện khác, là lợi hay là thiệt thòi đều như nhau, cô chỉ muốn về nhà.
“Gì kia, hiện tại đầu óc tôi có chút bấn loạn, muốn về nhà suy nghĩ lại một chút, tôi đi về trước, có gì sẽ liên lạc lại sau.”
Lạc Gia Hoa cũng nghĩ vậy, lập tức gật đầu: “Tốt.”
“Tôi đi đây.”
“Uy, đợi chút.”
“?”
“Số điện thoại…”
“À, đúng rồi…”
Trao đổi số điện thoại cho nhau, Mộng Kỳ thuê xe về nhà, không đến hai mươi phút đã đến. Phía sau, Lạc Gia Hoa nhìn chiếc taxi rời đi, kỳ thật, hắn có xe, chẳng qua là nơi này không cho đậu xe, từ chỗ này đến bãi đỗ xe chỉ mất khoảng năm phút đi bộ mà thôi, hắn vốn muốn hỏi cô có muốn hay không để hắn đưa về. Xem ra cô ấy rất độc lập, không cần làm phiền mình, như vậy cũng tốt, hắn có thể dùng nhiều thời gian hơn làm việc của mình, phụ nữ quá phiền toái, là một đại phiền toái.
Nếu như Mộng Kỳ biết, nhất định sẽ tình nguyện đi bộ năm phút để giảm vài chục đồng taxi. Mặc dù trời cao đem nam nhân của cô lấy đi, lại cho cô một người thoạt nhìn có vẻ tốt hơn, nhưng là áo hay là chăn, ai biết được?
Trả tiền taxi, Mộng Kỳ xách túi nhỏ của mình lên lầu, dọc đường có gặp người quen cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu, rồi rời đi.
Có người không vui sẽ cười to, có người không vui sẽ khóc lớn, có người không vui sẽ ăn nhiều, có người không vui sẽ uống say, có người không vui sẽ đi mua sắm; mà Mộng Kỳ lại không nằm trong số đó, cô có chút sở thích lạ, khi cô không vui, cô sẽ ngủ say. Về đến nhà, tắt mày, lên giường, liền mạch lưu loát, đảo mắt sẽ gặp Chu công, lúc này Thiên Vương lão tử có gọi cũng không được.
Bình thường dưới tình huống như thế, giấc ngủ dài hay ngắn là tùy thuộc vào chuyện không vui của cô lớn hay nhỏ, càng không vui cô ngủ càng lâu.
Ngay cả lúc không vui cũng có thể thở to ngủ, cho nên từ một phương diện khác có thể cho thấy thần kinh Mộng Kỳ cường đại như thế nào, hơn nữa hoàn toàn không cần lo lắng mất ngủ, tại xã hội đầy áp lực này, có thể bảo trì giấc ngủ tốt đẹp chính là chuyện hạnh phúc cỡ nào. Bạn thân của cô từng ghen ghét rống cô, heo mất hứng còn không thể ngủ mà cậu lại có thể ngủ bình thường như vậy, cậu so với heo mạnh hơn, không trách được làn da tốt như vậy, nếu người ta chỉ có thể sống tới bảy mươi tuổi, thì cậu tối thiểu cũng có bốn mươi năm là ngủ, cậu nói cậu như vậy không phụ ơn sinh thành của cha mẹ cậu sao…khụ, có chút lạc đề, quay lại vấn đề chính, cái tật xấu kì quái của mộng Kỳ, không biết từ đâu hình thành, dù sao, bất kể gặp chuyện gì không vui, chỉ cần cô ngủ một giấc, đầu óc tự nhiên sẽ trở lại bình thường, không hề nhăn nhúm chuyện không vui, muốn không quên, lại càng không lưu lại, đối với năng lực này của cô cũng đủ làm cho người ta hâm mộ.
Cho nên nói, kỳ thật lớn như vậy, Mộng Kỳ chưa có chuyện gì phiền não, bởi vì bình thường phiền não cô sẽ ngủ một giấc là xong, cho nên nói tâm tình của cô cũng vô cùng tốt, nhân duyên không tồi, những người quen biết cô, đều nguyện ý tin tưởng cô, cùng cô kết giao. Chỉ vì vẻ bề ngoài mà cô không có nhiều bạn gái, bởi vì có bạn trai nên cô cũng giữ khoảng cách với nam sinh khác, cho nên nói, trên đời Mộng Kỳ là ‘hồ ly tinh’ tối bi thống.
/70
|