Chương 2.3
Edit : Tiểu Linh Đang.
Khương Thi tràn ngập lửa giận nhất thời tiêu tán không còn một mảnh, đâu còn hơi sức mà tức giận ,lòng tràn đầy bất đắc dĩ .
Tả Thiên nâng cằm Khương Lai lên, thừa dịp cô chưa kịp chuẩn bị hôn một cái. Khương Lai cũng không rõ vì sao, khi mà môi Tả Thiên lướt qua cô cảm thấy vừa mềm vừa ngọt , còn ngọt hơn so với kẹo đường.
"Cậu cảm thấy bẩn sao?"
Khương Lai ngơ ngác ***.
Tả Thiên mỉm cười: "Vậy đi qua hôn ba ba một cái đi."
Khương Lai ngây người một lát rồi ngoan ngoãn đi về phía cha, Khương Thi mừng đến muốn khóc, ngồi xổm người xuống nhìn con gái đi tới, ở trên mặt mình hôn một cái.
Đây là nụ hôn đầu tiên từ khi Khương Lai không còn nhỏ dành cho Khương Thi, làm Khương Thi kích động như điên, vừa định ôm lấy con gái biểu lộ sự mừng rỡ thì Khương Lai đã vội chạy đến bên Tả Thiên, kéo người cậu xuống.
Tả Thiên bị bị đập đau đến nỗi phát ra tiếng kêu, Khương Lai cũng đau đến nước mắt lưng tròng, chất lỏng trong suốt dính ở trên lông mi dài, ở dưới ánh đèn nhìn sáng như pha lê, "Thật xin lỗi."
Tiếng kêu xin lỗi thực bất đắc dĩ, vẫn nghĩ là muốn cường hôn cậu mà không cẩn thận làm cậu bị đau rồi ! Tả Thiên sờ sờ môi, không biết nên đáp lại cái gì, nhưng nhìn bộ dáng Khương Lai cố tỏ ra trấn định, vươn tay sờ sờ đầu của cô, "Không đau, không quan hệ." Nghe Tả Thiên nói như thế, Khương Lai đột nhiên vọt vào trong ngực cậu.
Ôi! Xương sườn bị đập vào đến phát đau nhưng Tả Thiên vẫn cố nhịn đau, vươn tay ôm bả vai Khương Lai, cô nhóc này thoáng nhìn qua thì im lặng nhưng làm việc đứng lên đều hấp tấp, khí lực cũng lớn, thật sự là làm cho người ta hao tổn tâm trí.
Khương Thi nhìn bộ dáng một lớn một nhỏ ôm nhau, trong lòng hơi có chút ghen tị, nhưng phần nhiều là thoải mái, thật sự là kỳ quái, một người xa lạ lại có thể mang đến nhiều cảm xúc như vậy.
Ngày thứ tư, Tả Thiên muốn đi Tây Môn quán để thăm thú, hành trình này xem ra cũng tương đối nhẹ nhàng, vì thế cậu nói với Khương Lai .
Khương Lai mắt sáng rực lên: "Tôi cũng muốn đi, nhưng cậu đợi tôi một chút, tôi phải đem cơm trưa nấu cho ba đặt ở trong tủ lạnh."
Tả Thiên câm nín, "Để cho chú ấy ăn cơm ở ngoài không được à , bây giờ là kì nghỉ hè của cậu thì cậu có thể làm thứ gì mình muốn ,chú ấy không tự lo cho bản thân được sao?"
Khương Lai nhìn sang Khương Thi đang bước vào thư phòng, đối với hai người nhắm mắt làm ngơ, "Trước kia khi phải đi học tôi cũng làm sẵn cơm cho ba đặt trong tủ lạnh, ba không thích ăn đồ bên ngoài, nếu tôi không làm, ba sẽ nhịn đói cả một ngày."
Có người cha như thế sao? Tả Thiên nghe vậy thiếu chút nữa nổi giận, cậu rốt cục
cũng biết cô bé này vì sao lại có tính cách như vậy, rõ ràng là bị người cha hoàn toàn không có tính tự giác bức đến mức này.
Cảm giác được Tả Thiên không vui, tưởng cậu không muốn chờ mình, Khương Lai đứng dậy từ trên ghế, "Cậu cờ tôi một lát là được rồi, tôi sẽ ra nhanh thôi." Bóng hình nho nhỏ nhanh chóng chạy vào phòng bếp.
Edit : Tiểu Linh Đang.
Khương Thi tràn ngập lửa giận nhất thời tiêu tán không còn một mảnh, đâu còn hơi sức mà tức giận ,lòng tràn đầy bất đắc dĩ .
Tả Thiên nâng cằm Khương Lai lên, thừa dịp cô chưa kịp chuẩn bị hôn một cái. Khương Lai cũng không rõ vì sao, khi mà môi Tả Thiên lướt qua cô cảm thấy vừa mềm vừa ngọt , còn ngọt hơn so với kẹo đường.
"Cậu cảm thấy bẩn sao?"
Khương Lai ngơ ngác ***.
Tả Thiên mỉm cười: "Vậy đi qua hôn ba ba một cái đi."
Khương Lai ngây người một lát rồi ngoan ngoãn đi về phía cha, Khương Thi mừng đến muốn khóc, ngồi xổm người xuống nhìn con gái đi tới, ở trên mặt mình hôn một cái.
Đây là nụ hôn đầu tiên từ khi Khương Lai không còn nhỏ dành cho Khương Thi, làm Khương Thi kích động như điên, vừa định ôm lấy con gái biểu lộ sự mừng rỡ thì Khương Lai đã vội chạy đến bên Tả Thiên, kéo người cậu xuống.
Tả Thiên bị bị đập đau đến nỗi phát ra tiếng kêu, Khương Lai cũng đau đến nước mắt lưng tròng, chất lỏng trong suốt dính ở trên lông mi dài, ở dưới ánh đèn nhìn sáng như pha lê, "Thật xin lỗi."
Tiếng kêu xin lỗi thực bất đắc dĩ, vẫn nghĩ là muốn cường hôn cậu mà không cẩn thận làm cậu bị đau rồi ! Tả Thiên sờ sờ môi, không biết nên đáp lại cái gì, nhưng nhìn bộ dáng Khương Lai cố tỏ ra trấn định, vươn tay sờ sờ đầu của cô, "Không đau, không quan hệ." Nghe Tả Thiên nói như thế, Khương Lai đột nhiên vọt vào trong ngực cậu.
Ôi! Xương sườn bị đập vào đến phát đau nhưng Tả Thiên vẫn cố nhịn đau, vươn tay ôm bả vai Khương Lai, cô nhóc này thoáng nhìn qua thì im lặng nhưng làm việc đứng lên đều hấp tấp, khí lực cũng lớn, thật sự là làm cho người ta hao tổn tâm trí.
Khương Thi nhìn bộ dáng một lớn một nhỏ ôm nhau, trong lòng hơi có chút ghen tị, nhưng phần nhiều là thoải mái, thật sự là kỳ quái, một người xa lạ lại có thể mang đến nhiều cảm xúc như vậy.
Ngày thứ tư, Tả Thiên muốn đi Tây Môn quán để thăm thú, hành trình này xem ra cũng tương đối nhẹ nhàng, vì thế cậu nói với Khương Lai .
Khương Lai mắt sáng rực lên: "Tôi cũng muốn đi, nhưng cậu đợi tôi một chút, tôi phải đem cơm trưa nấu cho ba đặt ở trong tủ lạnh."
Tả Thiên câm nín, "Để cho chú ấy ăn cơm ở ngoài không được à , bây giờ là kì nghỉ hè của cậu thì cậu có thể làm thứ gì mình muốn ,chú ấy không tự lo cho bản thân được sao?"
Khương Lai nhìn sang Khương Thi đang bước vào thư phòng, đối với hai người nhắm mắt làm ngơ, "Trước kia khi phải đi học tôi cũng làm sẵn cơm cho ba đặt trong tủ lạnh, ba không thích ăn đồ bên ngoài, nếu tôi không làm, ba sẽ nhịn đói cả một ngày."
Có người cha như thế sao? Tả Thiên nghe vậy thiếu chút nữa nổi giận, cậu rốt cục
cũng biết cô bé này vì sao lại có tính cách như vậy, rõ ràng là bị người cha hoàn toàn không có tính tự giác bức đến mức này.
Cảm giác được Tả Thiên không vui, tưởng cậu không muốn chờ mình, Khương Lai đứng dậy từ trên ghế, "Cậu cờ tôi một lát là được rồi, tôi sẽ ra nhanh thôi." Bóng hình nho nhỏ nhanh chóng chạy vào phòng bếp.
/30
|