Cực Phẩm Thiên Kiêu

Chương 217 - Gặp Lại Doãn Lăng Hạo

/217




“Hiểu Đồng…” Nhìn Hiểu Đồng, Trương Doãn Kiệt nhịn không được mở miệng nói. Mặc dù trong lòng có chút ý nghĩ kia nhưng hắn sợ dọa Hiểu Đồng.

“Ừm?” Dương Hiểu Đồng đáp một tiếng, nhẹ nhàng ôn nhu, lại mang theo một chút ái muội.

Mặt cô đỏ bừng, chỉ cần vừa nghĩ tới Trương Doãn Kiệt đang nằm sau phía sau, toàn thân cô đều nóng lên.

Trương Doãn Kiệt có chút ức chế không được rên rỉ một tiếng, tiếng Hiểu Đồng cực kỳ say lòng người.

“Doãn Kiệt, làm sao vậy?” Dương Hiểu Đồng nghe thấy hắn rên rỉ, xoay người lại.

Trương Doãn Kiệt vội xoay người sang chỗ khác, không dám quay đầu lại, hắn sợ cầm giữ không được.

“Anh, anh không sao, Hiểu Đồng, ngủ đi.” Giọng nói Trương Doãn Kiệt mang theo một chút mị hoặc khàn khàn.

Dương Hiểu Đồng không tin, đưa tay sờ mặt hắn: “Mặt của anh, rất nóng?” Bởi vì đưa lung về phía cô nên Dương Hiểu Đồng nhìn không thấy mặt Trương Doãn Kiệt.

“Hiểu Đồng!” Trương Doãn Kiệt bất ngờ nắm lấy tay Dương Hiểu Đồng, chạm đến tay nhỏ bé nhu nhược không có xương kia, khuôn mặt anh tuấn của Trương Doãn Kiệt càng đỏ hơn mấy phần.

“Hiểu Đồng” Trương Doãn Kiệt xoay người lại, hai mắt sáng quắc nhìn Dương Hiểu Đồng.

“Sao, sao?” Dương Hiểu Đồng theo ánh mắt cực nóng của hắn mẫn cảm nhận thấy cái gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ đỏ tới cổ.

Trương Doãn Kiệt nhìn thấy Dương Hiểu Đồng xấu hổ, tinh thần dập dờn, đứng dậy lập tức áp cô dưới thân, hai người tiếp xúc thân mật, đều cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cực nóng của đối phương.

“Doãn, Kiệt…” Dương Hiểu Đồng cơ hồ sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ có thể nhỏ ra máu, thân thể bất an giãy dụa, trên người Trương Doãn Kiệt tựa hồ càng thống khổ hơn.

“Đừng động.” Trương Doãn Kiệt mở miệng, tiếng nói nhuộm đầy tình dục khàn khàn, hắn xoay người rời khỏi, nằm ngửa trên giường, thở gấp: “Dọa em rồi, xin lỗi.”

“Ừm…” Dương Hiểu Đồng khẽ đáp một tiếng.

“Anh đi toilet!” Trương Doãn Kiệt thân thể cao to từ trên giường đứng dậy, rất nhanh vọt vào nhà vệ sinh, lập tức truyền đến tiếng nước chảy rào rào.

Dương Hiểu Đồng nhớ tới biểu tình ẩn nhẫn của Trương Doãn Kiệt, trong lòng có một chút cảm động. Cô biết Doãn Kiệt thật tâm đối xử với cô, đã như vậy, cần gì phải câu nệ mấy thứ này? Nghĩ tới đây, Dương Hiểu Đồng tựa hồ làm quyết định gì, ngồi dậy.

Đợi Trương Doãn Kiệt quấn khăn tắm đi ra, lập tức nhìn thấy mơ hồ ở trong chăn, chỉ còn lại có đôi mắt Dương Hiểu Đồng.

“Doãn Kiệt…”

Dương Hiểu Đồng gọi một tiếng lại khiến lửa nóng ham muốn hắn thật vất vả dập tắt lại dâng lên.

“Hiểu Đồng, em ngủ trước đi, anh ngủ dưới đất là được.” Trương Doãn Kiệt xoay người, không dám nhìn Dương Hiểu Đồng nữa, nhìn nữa hắn thật sự sợ mình không khống chế được.

Dương Hiểu Đồng hơi nâng người lên lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô: “Doãn Kiệt, anh vẫn lên giường ngủ đi, quần áo ướt, cởi đi.” Sắc mặt cô ửng đỏ, ngay cả lời nói cũng có chút đứt quãng, dù sao chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy.

Dương Hiểu Đồng ngôn ngữ kinh người, Trương Doãn Kiệt quay người lại lập tức nhìn thấy một hình ảnh hương diễm, mũi lập tức nóng lên, máu mũi chảy ra.

“Doãn Kiệt, anh làm sao vậy?” Dương Hiểu Đồng thấy Trương Doãn Kiệt chảy máu mũi, lập tức khẩn trương chạy tới chỗ Trương Doãn Kiệt, hoàn toàn quên mất cô đã cởi áo ngủ…

Tắt đèn, một mảnh tối tăm…



Ngày hôm sau, Trương Doãn Kiệt tỉnh lại trước, mở mắt nhìn Dương Hiểu Đồng nằm trong khuỷu tay mình, trong mắt của hắn đầy thỏa mãn. Vừa hôn lên trán Dương Hiểu Đồng, Trương Doãn Kiệt liền dậy.

Đêm qua Hiểu Đồng tất nhiên mệt mỏi, hắn muốn cho cô nghỉ ngơi thật tốt một phen.

Vừa mới rời giường không lâu, Trương Doãn Kiệt đã nghe thấy bệnh viện truyền đến tin tức tốt.

Người chung quanh đều vui vẻ hoan hô, mà hắn bởi vì trước đó cũng đã biết đến nên không quá hưng phấn. Đương nhiên, hắn rất vui vẻ.

Từ lúc đó đến bây giờ, trên mặt Trương Doãn Kiệt tươi cười chưa từng biến mất.

Hắn đi nấu đồ ăn, chờ Dương Hiểu Đồng tỉnh lại lập tức có thể ăn cơm. Khi Trương Doãn Kiệt đang nấu cơm, người đàn ông sát vách nhìn Trương Doãn Kiệt nói: “Người anh em, làm cơm cũng có thể làm vui vẻ như vậy, ngươi không phải …chứ?”

Mấy ngày nay Trương Doãn Kiệt ở đây người đàn ông sát vách cũng biết, thời gian buồn chán hai người cũng thường xuyên nói chuyện phiếm.

Nghe anh ta nói, Trương Doãn Kiệt lại không thèm để ý chút nào, hôm nay tâm trạng của hắn cực kì tốt, vô luận người khác nói cái gì hắn cũng sẽ không để ý.

“Ha ha, làm cho vợ tôi ăn.” Trương Doãn Kiệt giơ lên nụ cười hạnh phúc nói. Đúng vậy, chỉ cần nghĩ đến Dương Hiểu Đồng, anh lập tức cảm thấy rất hạnh phúc.

Ngay lúc người đàn ông còn chuẩn bị nói cái gì đó, vợ của hắn đi tới, nhìn thấy Trương Doãn Kiệt, cô hâm mộ tột đỉnh, nhìn chồng mình nói: “Anh xem, người ta đây mới là người đàn ông tốt, anh cùng người ta so chính là tên xấu xa.”

“Cô, người phụ nữ này sao lại nói như thế chứ? Sao tôi lại là cặn bã. Không phải cô biết làm cơm sao? Cô nhanh lên một chút, đi làm cơm cho tôi, tôi đói bụng rồi.” Người đàn ông lớn tiếng nói, hiển nhiên ở trong nhà là hắn làm chủ.

Người phụ nữ liếc mắt nhìn người đàn ông, vẻ mặt bất đắc dĩ đi nấu cơm, ai bảo mình không tìm được người chồng tốt như Trương Doãn Kiệt chứ?

Trong lòng không khỏi càng thêm hâm mộ Dương Hiểu Đồng. Nếu mình có thể giống cô ấy thì tốt bao nhiêu, sợ rằng nằm mơ cũng cười tỉnh.

Nhìn thấy người phụ nữ nghe lời đi làm cơm, người đàn ông tự hào ưỡn ngực nói với Trương Doãn Kiệt: “Thấy chưa, đối với vợ phải như vậy, vừa quát một tiếng họ lập tức nghe lời ngay.”

Trương Doãn Kiệt chỉ cười trừ, cũng không công nhận lời anh ta nói. Ở trong mắt anh phụ nữ là để che chở, anh sẽ không đối xử như vậy với Hiểu Đồng. Anh cũng không tin Hiểu Đồng là loại phụ nữ như người đàn ông này nói, có một số việc trong lòng hắn hiểu rõ thì tốt rồi.

Lúc Dương Hiểu Đồng tỉnh lại phát hiện Trương Doãn Kiệt không ở bên cạnh nên vào phòng tắm. Dù sao lần đầu tiên kinh nghiệm còn ít, vẫn còn có chút không quen, đợi tới khi Dương Hiểu Đồng mặc áo choàng tắm đi ra lại thấy Trương Doãn Kiệt đã ở trong phòng.

Trương Doãn Kiệt không ngờ vừa trở về đã nhìn thấy người đẹp tắm. Hai người vừa thấy mặt, Dương Hiểu Đồng lập tức đỏ bừng mặt cúi đầu, nghĩ đến đêm qua điên cuồng mặt cô lập tức nóng lên.

Nhìn thấy Dương Hiểu Đồng xấu hổ, Trương Doãn Kiệt càng không nhịn được yêu thương, cười cười. Anh biết trải qua tối hôm qua cô rất mệt, ôn nhu nói: “Thay đổi quần áo rồi tới dùng cơm đi.”

Dương Hiểu Đồng nghe lời gật đầu, sau đó thay quần áo, song khi Dương Hiểu Đồng chuẩn bị thay quần áo lại nhìn Trương Doãn Kiệt, nói: “Anh không ra ngoài sao?”

Trương Doãn Kiệt nhìn hai bên một chút, chỉ vào chính mình nói: “Anh?”

Dương Hiểu Đồng gật đầu.

“Anh còn phải ra sao?” Sắc mặt Trương Doãn Kiệt có chút ái muội, tối hôm qua cái gì nên nhìn không nên nhìn hắn cũng đã nhìn rồi, còn cố kỵ những thứ này.

Dương Hiểu Đồng tất nhiên không nghe theo, tối hôm qua cảnh tối lửa tắt đèn, sao có thể giống như ban ngày ban mặt. Dương Hiểu Đồng đẩy Trương Doãn Kiệt ra ngoài cửa mới thay quần áo.

Lúc ăn cơm, Trương Doãn Kiệt vẫn bất mãn nhìn Dương Hiểu Đồng. Mà Dương Hiểu Đồng lại làm bộ không nhìn thấy, không chút hoang mang ăn cơm sáng. Đương nhiên, kết quả cuối cùng vẫn là Dương Hiểu Đồng thắng.

“Hiểu Đồng, sáng sớm bệnh viện đã truyền đến tin tức, bệnh nhân đã bắt đầu chuyển biến tốt. Mà bọn họ cũng bắt đầu chế tiếp thuốc.” Trương Doãn Kiệt nói.

Dương Hiểu Đồng gật đầu, trên mặt tràn đầy ý mừng: “Lâu như vậy, rốt cuộc giải quyết! Ha ha.” Mỗi khi nghe thấy tin tức lại có một người bệnh chết, trong lòng cô rất khổ sở, cũng may hiện tại trận tai nạn này đã kết thúc!

Mấy ngày kế tiếp, Dương Hiểu Đồng dễ dàng hơn rất nhiều. Các thầy thuốc chưa một lần nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nay cũng bắt đầu nghỉ ngơi. Sản xuất thuốc đã giao cho người chuyên môn làm thuốc đi làm, bọn họ coi như là công thành lui thân.

Đợi lúc bác gái đi ra bệnh viện, trên mặt tràn đầy tươi cười, nhìn Dương Hiểu Đồng nói: “Cô gái, cháu nói thật không sai, bác đã khỏe mạnh đi ra, cám ơn cháu.”

Thấy vậy, Dương Hiểu Đồng cũng cười nói: “Bác gái, đây đều là cháu phải làm.”

Bác gái nhìn Trương Doãn Kiệt đứng bên cạnh Dương Hiểu Đồng, ánh mắt giữa hai người lập tức hiểu: “Chàng trai anh tuấn này là bạn trai cháu à, thoạt nhìn thật không tệ ah. Cũng đúng a, cô gái ưu tú như cháu, bạn trai nhất định rất ưu tú.”

“Bác gái bác quá khen!” Dương Hiểu Đồng khiêm tốn nói.

“Đúng rồi, trước đó không phải nói, nếu như bác khỏi bệnh rồi sẽ đi nhà bác chơi sao? Hiện tại bác đã xuất viện, không bằng hai người cùng tới nhà bác chơi đi!”

Dương Hiểu Đồng nhìn Trương Doãn Kiệt, Trương Doãn Kiệt cười gật đầu. Dương Hiểu Đồng đáp ứng. Bọn họ ngày mai phải về, hôm nay chơi vui một chút cũng là một ý tưởng không tệ.

Con trai bác gái rất nhanh tới đón bà, bốn người cùng đi nhà bác gái…

Bầu trời xanh ngắt bao la mênh mông, mây trắng, thảo nguyên xanh tươi, tất cả tựa hồ tạo thành một bức họa tốt đẹp.

Hai người cũng không ở bác gái gia chơi cái gì mà dắt hai con ngựa cùng nhau bước chậm trên thảo nguyên.

“Cảnh sắc đẹp quá a, em lần đầu tiên đến thảo nguyên lớn như này đó.” Dương Hiểu Đồng mở hai tay, gió nhẹ thổi qua gương mặt cô thổi tung sợi tóc cô lên, trước mặt truyền tới hương thơm hỗn hợp của bùn đất cỏ xanh, ánh mặt trời chiếu lên bóng người xinh đẹp của cô, ấm áp và thoải mái.

Trên thảo nguyên diện tích rộng lớn, dường như tất cả mọi thứ đều nhỏ bé như vậy. Trong hoàn cảnh này, tựa hồ có thể quên hết mọi thứ phiền não, thỏa thích dấn thân vào thiên nhiên.

Ở trong mắt Trương Doãn Kiệt, cảnh sắc mỹ lệ lại không đẹp bằng Dương Hiểu Đồng.

“Sau này em muốn đến có thể thường đến a.”

Trương Doãn Kiệt nhìn nụ cười trên mặt Dương Hiểu Đồng, sắc mặt không khỏi lộ ra nụ cười. Hắn phát hiện một đặc điểm của Hiểu Đồng, những cô gái khác luôn luôn theo đuổi một ít vật chất hoặc thứ tất cả người khác khó có thể sánh bằng nhưng điều Hiểu Đồng muốn dường như cực kì đơn giản.

“Ừm!” Dương Hiểu Đồng gật đầu: “Sau này em nhất định sẽ lại đến, anh sẽ đi cùng em!” Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.

“Đương nhiên, chỉ cần em muốn, anh nhất định sẽ cùng em. Em muốn đi đâu anh lập tức bồi em đi đó.” Vô luận chân trời góc biển hắn đều nguyện ý bồi cô đi.

“Ha ha, em biết. Sau này em muốn mỗi một địa phương đẹp đều chơi thỏa thích một lần, các nơi trên thế giới cũng phải đi!” Dương Hiểu Đồng hô to lên trời, giọng nói truyền rất xa, hô to trên thảo nguyên trống trải mênh mông có một loại cảm giác khác lạ.

Từ sau một đêm kia, Dương Hiểu Đồng trải qua lột xác từ con gái thành phụ nữ, không thể không thừa nhận giữa hai người vẫn có chênh lệch. Trương Doãn Kiệt chỉ cảm thấy hiện tại Dương Hiểu Đồng đẹp hơn trước đây, hơn một chút sự quyến rũ của phụ nữ. Hiển nhiên hiện tại Dương Hiểu Đồng dễ dàng khiến anh xúc động hơn.

“Đấy là đương nhiên, em là vợ của anh, không cùng anh thì đi cùng với ai?” Trương Doãn Kiệt trêu chọc nói.

Dương Hiểu Đồng lại không có đáp ứng: “Ai nói em là vợ anh?”

“Đều như vậy, còn không phải vợ anh, vậy làm sao mới được a?” Trương Doãn Kiệt vẻ mặt đau khổ nói.

“Ha ha, đuổi theo em rồi hãy nói!” Dương Hiểu Đồng nói xong lập tức chạy, quay đầu vẻ mặt vui vẻ nhìn Trương Doãn Kiệt.

Thấy vậy, Trương Doãn Kiệt lập tức đuổi theo: “Anh nhất định sẽ đuổi tới!”

“Ha ha”

“Ha ha”

Trên toàn bộ tthảo nguyên tràn ngập tiếng cười hai người. Kết quả cuối cùng đương nhiên là Trương Doãn Kiệt nắm lấy Dương Hiểu Đồng, hơn nữa gắt gao không chịu buông ra. Cuối cùng hai người cùng cưỡi một con ngựa chạy trên thảo nguyên…

Bộ dáng kia quả thật tùy ý.

Màn đêm buông xuống, hai người trực tiếp nổi lửa trại, nướng thịt dê ăn. Thầy thuốc, các y tá của bệnh viện đều tới, cực kì náo nhiệt! Bọn họ ngày mai phải trở về, một buổi tối cuối cùng đương nhiên phải chơi vui vẻ một chút, ít nhất lưu lại chút ấn tượng tốt đẹp.

Lần này tới lâu như vậy, đại đa số thời gian bọn họ đều ở trong bệnh viện, ngược lại chưa lĩnh hội được phong tình Tây Tạng. Hôm nay vừa thấy, mọi người thầm than gió này cảnh đẹp ưu mỹ.

Ngày hôm sau, mọi người đều trở về. Trước đó điệu thấp, lần này bọn họ trở lại không hề lo lắng người khác biết. Bởi vì sau khi nghiên cứu ra thuốc trị liệu, bọn họ trước tiên đã thông báo cho quốc gia. Mà quốc gia cũng không giấu giếm nữa, nói cho mọi người tình hình bệnh dịch lần này.

Dù sao trước đó Tây Tạng cấm du lịch cũng cần có một nguyên nhân. Đám người Dương Hiểu Đồng lập tức nghiễm nhiên thành anh hùng, vì quốc gia vì nhân dân cống hiến sức lực.

Sau khi xuống máy bay có không ít nhà báo đang chờ bọn họ để tiến hành phỏng vấn. Mọi người đều là thầy thuốc nổi danh nên đã quen với việc này. Mỗi người đều mặt mày tỏa sáng, lần này khác trước đây, Trần Thụy Tinh đương nhiên đứng ở vị trí đầu não tiếp thu mọi người phỏng vấn. Mà Dương Hiểu Đồng và Trương Doãn Kiệt thì thừa dịp mọi người không chú ý đã nhanh chóng rời đi.

Bọn họ là quân nhân, loại phỏng vấn không thích hợp với bọn họ, hiện tại bọn họ cần phải làm là trở lại bộ đội báo danh.

Hai người tránh thoát tầm mắt của mọi người, nắm tay cùng nhau trở lại doanh trại. “Thời gian đi Tây Tạng cũng không quá dài, tại sao trở về cảm giác hình như rời đi một thời gian rất dài?”

“Bởi vì em đã quen cuộc sống bên này, tới bên kia có chút không thích ứng. Hơn nữa áp lực lại lớn, có áp lực lớn luôn luôn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm cho nên cảm thấy rất dài.” Trương Doãn Kiệt nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Dương Hiểu Đồng nói.

“Oa, anh đều biết, giỏi như thế!” Dương Hiểu Đồng giả vờ kinh ngạc nói.

“Đấy là đương nhiên!” Trương Doãn Kiệt biểu tình rất đắc ý khiến Dương Hiểu Đồng cười ha ha.

Ngay lúc hai người đi trên đường cái, một người dừng trước mặt hai người. Dương Hiểu Đồng giương mắt nhìn lại thì lại thấy là Doãn Lăng Hạo đã lâu không thấy. Từ sau lần trước gặp mặt, bởi vì bản thân cô có rất nhiều chuyện bận rộn nên không có gặp Doãn Lăng Hạo.

“Lăng Hạo.” Dương Hiểu Đồng kinh ngạc kêu, nhìn cô và Trương Doãn Kiệt dắt tay, ánh mắt nhìn về phía Doãn Lăng Hạo có chút phức tạp.

Doãn Lăng Hạo ở đã sớm nhìn thấy hai người bọn họ. Bởi vì hai người dù có điệu thấp như thế nào thì khi đứng trong đám người đều nổi bật như vậy. Hai người dắt tay nhau rơi vào trong mắt của hắn càng có chút chói mắt.

Khẽ nhếch môi cười, Doãn Lăng Hạo cười có chút miễn cưỡng: “Doãn Kiệt, Hiểu Đồng, đã lâu không gặp.” Từ lần trước từ biệt, hắn đã mấy tháng chưa gặp Hiểu Đồng. Chỉ có điều bóng dáng của Hiểu Đồng vẫn ở trong lòng hắn, không xua đi được.

Hắn biết mình đời này cũng không thể quên cô gái này. Dù biết cô sẽ không thích mình nhưng việc đó cũng không gây trở ngại hắn thích cô. Chỉ có điều muốn là một chuyện, thấy lại là một chuyện khác. Tuy hắn luôn muốn chính mình có thể hào phóng thoải mái, không quan tâm nữa nhưng khi thực sự gặp mặt, hắn lại không cách nào làm được như hắn vẫn suy nghĩ.

Trước kia hắn biết Doãn Kiệt thích Hiểu Đồng.

Chỉ là Doãn Kiệt chưa từng nói ra, không ngờ cuối cùng Hiểu Đồng lại ở cùng một chỗ với Doãn Kiệt. Chỉ có điều Hiểu Đồng và Doãn Kiệt ở cùng một chỗ, trong lòng hắn dễ chịu hơn chút. Bởi vì cho tới bây giờ hắn và Doãn Kiệt đều là bạn tốt. Hắn đều biết phẩm hạnh Doãn Kiệt, Doãn Kiệt là một người có thể dựa vào.

Doãn Kiệt cười cười: “Lăng Hạo, mấy ngày này cậu ngay bó cả bóng dáng cũng không thấy, rất bận sao?” Có một số việc trong lòng hiểu rõ là được. Bọn họ sẽ không nói ra và sẽ luôn là bạn tốt.

Nghe thấy lời Trương Doãn Kiệt, tâm tình Doãn Lăng Hạo không hiểu sao, lại buông lỏng. Đúng vậy, mọi người đều còn là bạn tốt. Mở tay ra nói: “Mình mà cậu còn không biết sao? Nói bận cũng không phải đặc biệt bận, nói không bận mỗi ngày cũng có chuyện để làm. Hiểu Đồng gần đây đang làm gì? Người kinh doanh Ám Kim Mai Côi thay đổi à.” Điểm này mới là điều hắn nghi hoặc nhất.

“Em a, em và Doãn Kiệt giống nhau, hiện tại tham gia quân đội, thời gian ra ngoài rất ít. Bây giờ Doãn Kiệt chức vị cao có thể ra nhưng em làm một tên lính quèn thì không được.”

“Vậy Ám Kim Mai Côi làm sao bây giờ?” Một công ty được toàn thế giới chú ý như vậy, chẳng lẽ Hiểu Đồng từ bỏ sao?

“Việc đó không có vấn đề, em đã giao cho người trong nhà trông coi. Em còn là chủ tịch thôi! Chỉ là rất ít xuất hiện, không có ảnh hưởng quá lớn. Công ty Doãn thị của anh càng làm càng mạnh ah.” Khi quản lý Ám Kim Mai Côi cô vẫn luôn có chú ý tới vấn đề liên quan đến sự phát triển công ty Doãn thị, không thể không thừa nhận Doãn Lăng Hạo thật là thiên tài thương nghiệp.

Rất nhiều người thường không ngờ thủ đoạn hắn cũng có thể đủ nhẹ nhàng, thủ đoạn nhiều vô kể, chủ trương sửa cũ thành mới, lớn mật cải cách, toàn bộ công ty Doãn thị đều đang không ngừng rót vào máu mới.

Nếu không không phải sản phẩm của Ám Kim Mai Côi có hiệu quả kỳ lạ. Nơi khác không sản xuất được, đế quốc thương nghiệp của cô cũng không đạt được độ cao như vậy. Mà Doãn Lăng Hạo lại hoàn toàn dựa vào đầu óc buôn bán của hắn.

“Hai người giờ chuẩn bị đi đâu?” Doãn Lăng Hạo nghi ngờ hỏi, dựa theo lời Dương Hiểu Đồng vừa nói, cô là một tên lính quèn, tại sao có thể tùy ý ra ngoài như thế?

Dương Hiểu Đồng nhìn xung quanh, đường bị ba người bọn họ ngăn trở, nói: “Xem, ba người chúng ta làm sao lại đứng trên đường lớn nói chuyện, tìm một chỗ trò chuyện đi.” Dù sao cô và Trương Doãn Kiệt cũng không quá gấp, chỉ cần hôm nay trở lại là được.

Ba người tìm một quán cà phê ngồi rồi mới bắt đầu nói về kinh nghiệm và các chuyện mấy tháng nay của mỗi người. Trò chuyện một chút mọi người đều vui vẻ không ít, trong lòng Dương Hiểu Đồng còn có chút phức tạp cũng biến mất không thấy.

Đối với Doãn Lăng Hạo cô luôn có áy náy. Từ khi bắt đầu mới quen biết, Doãn Lăng Hạo đã đối xử với cô rất tốt. Vì cô làm rất nhiều chuyện, cô cũng biết mình khiến anh chịu tổn thương rất sâu nhưng có lẽ cô chỉ có thể xem anh như bằng hữu mới thích hợp nhất.

Nếu như có thể, tương lai cô hi vọng chính mình có thể có cơ hội bồi thường cho anh. Cô cũng tin người đàn ông tốt như Doãn Lăng Hạo nhất định sẽ tìm được cô gái thích hợp thực lòng yêu thương, nhất định sẽ có.

Nhìn Doãn Lăng Hạo người đàn ông luôn tươi cười, Dương Hiểu Đồng thầm nghĩ trong lòng: Lăng Hạo, xin lỗi, anh nhất định phải hạnh phúc.

Ba người sau khi tách ra, Dương Hiểu Đồng và Trương Doãn Kiệt hai người tiếp tục trở về quân đội. Bởi vì thời gian đã rất trễ nên hai người không thể tiếp tục đi chậm mà ngồi xe taxi rất nhanh về bộ đội.

Doãn Lăng Hạo đứng đàng xa nhìn bóng lưng hai người đi xa, trong lòng vẫn phức tạp, chỉ có điều hắn vẫn khẽ nói: Doãn Kiệt, Hiểu Đồng, chúc hai người hạnh phúc.

Vợ bạn không thể lừa, trước đây Hiểu Đồng chưa đáp ứng bất luận ai nên bọn họ có thể công bằng cạnh tranh nhưng hiện tại tình hình đã không giống trước.

Doãn Lăng Hạo tựa hồ làm quyết định gì đó, xoay người nhìn về con đường phía trước, tiêu sái bước đi…

Chuyện đầu tiên Dương Hiểu Đồng về tới quân đội chính là đi tìm cha của mình – Diệc Vĩnh Khôn. Cô biết lần này mình đi Tây Tạng, người khẩn trương nhất chính là Diệc Vĩnh Khôn nên vẫn đi gặp ông trước mới đúng, mà Trương Doãn Kiệt tự nhiên cũng đi cùng.

Hai người không có bất kỳ trở ngại tới chỗ ở của Diệc Vĩnh Khôn, vừa mới gõ cửa đã mở ra. Dương Hiểu Đồng phát hiện mở cửa lại là Lam Toàn, lập tức trên mặt mừng rỡ tươi cười, cô đã mấy tháng không nhìn thấy Lam Toàn.

“Mẹ!”

“Ly nhi!” Lam Toàn và Dương Hiểu Đồng ôm nhau, hai mẹ con hai mươi mốt năm qua thời gian ở cùng nhau thật sự ít tới đáng thương.

Diệc Vĩnh Khôn cũng đi tới bên cạnh hai người, nhìn thấy Trương Doãn Kiệt cũng gật gật đầu. Ông đã sớm biết chuyện Trương Doãn Kiệt đi tìm Hiểu Đồng, ở trong mắt ông đây cũng là chuyện đương nhiên thôi, con gái mình một người ở đó ông không yên lòng.

“Trở về là được, Hiểu Đồng lần này ở Tây Tạng thế nào? Ta nghe nói lần này con chắc chắn có công ah!” Diệc Vĩnh Khôn cười nói. Con gái của mình có bản lĩnh, ông đương nhiên vui vẻ. Nhất là nhìn thấy Hiểu Đồng bình an trở về, chứng minh quyết định ban đầu của ông không sai.

“Cũng không tệ lắm, cảm nhận phong cảnh Tây Tạng, ha ha, lần này mọi người đều rất nỗ lực nghiên cứu bệnh tình, mỗi người đều có công.”

“Ông còn nói sao, để con gái đi chỗ nguy hiểm như vậy. Nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ta liều mạng với ông!” Lam Toàn trừng liếc mắt Diệc Vĩnh Khôn một cái. Bởi vì chuyện này, mấy ngày nay bà đều lo lắng nên khi nghe nói đám người Hiểu Đồng trở về, lập tức chạy đến đây. Bà muốn xem thật kỹ con gái có chỗ nào không thoải mái hay không?

Nghe thấy lời Lam Toàn, Diệc Vĩnh Khôn cũng chỉ biết ngậm miệng. Vợ ông ah, ông cũng rất bất đắt dĩ. Từ lúc làm quyết định này ông đã biết Lam Toàn biết nhất định sẽ cãi nhau với ông. Đúng như vậy luôn, từ sau khi Lam Toàn biết chuyện, trong khoảng thời gian này luôn nói ông không ngừng. May mà Hiểu Đồng đã trở về, nếu không ông sẽ phiền muộn muốn chết.

Trương Doãn Kiệt và Dương Hiểu Đồng nhìn bộ dáng khắc khẩu của hai người Lam Toàn và Diệc Vĩnh Khôn, trong lòng có chút buồn cười. Hai người kia ở bên ngoài đều là thân phận khó lường, lúc xuất hiện ở trước mặt mọi người đều là hình mẫu cho mọi người, không ngờ sau lưng mọi người, hai người lại giống như trẻ con như thế.

Lúc này Lam Toàn mới chú ý tới nụ cười trên mặt Trương Doãn Kiệt và Hiểu Đồng. Cái này quả nhiên vừa vặn chuyển mục tiêu nhắm ngay Trương Doãn Kiệt. Hiện tại hai đứa bé ở cùng nhau bà cũng cao hứng. Bà rất hài lòng đối với Trương Doãn Kiệt, người tốt lại có bản lĩnh, đối xử với Hiểu Đồng tốt là đủ rồi.

“Doãn Kiệt a, Hiểu Đồng chúng ta giao cho cháu chiếu cố, cháu phải đối xử với Hiểu Đồng thật tốt nha.”

Trương Doãn Kiệt gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng nói: “A di, cháu sẽ, cháu nhất định sẽ chiếu cố tốt Hiểu Đồng.”

Thấy Trương Doãn Kiệt nghiêm túc như thế, trong mắt Lam Toàn và Diệc Vĩnh Khôn đều lộ vẻ hài lòng. Diệc Vĩnh Khôn lại nói thẳng: “Hai đứa bé nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, lúc nào làm hôn sự luôn đi.”

Dương Hiểu Đồng sửng sốt, bây giờ cô mới hai mươi mốt tuổi, quá sớm đi. Trương Doãn Kiệt càng không có dị nghị, với hắn mà nói có thể tiến thêm một bước phát triển cùng Hiểu Đồng đương nhiên là tốt nhất.

Lam Toàn không nói gì nhìn Diệc Vĩnh Khôn: “Ông nói cái gì đó? Hai đứa nhỏ gặp gỡ mới bao lâu! Bị ông nói giống như con gái không ai thèm lấy.”

“Anh lúc nào nói như vậy!” Diệc Vĩnh Khôn phản bác: “Lúc trước chúng ta kết hôn còn sớm hơn hiện tại nha.”

Nghe ông nói, Lam Toàn ngược lại có chút ngượng ngùng: “Đây là nói vấn đề bọn nhỏ. Sao ông lại xả đến trên người của ta chứ.” Rồi cũng không quấn quýt đề tài này với Diệc Vĩnh Khôn nữa, nếu nói thêm gì nữa ở trước mặt tiểu bối, bà cũng không có mặt mũi.

“Doãn Kiệt a, người trong nhà cháu biết chuyện của cháu và Hiểu Đồng sao?” Mặc dù cảm thấy Trương gia chắc chắn sẽ không có bất mãn gì Hiểu Đồng nhưng bà vẫn không nhịn được muốn hỏi một chút.

Trương Doãn Kiệt gật đầu: “Đều biết, chỉ là bọn họ đến bây giờ còn chưa gặp mặt Hiểu Đồng.”

Dương Hiểu Đồng nhìn về phía Trương Doãn Kiệt, cô biết Trương Doãn Kiệt đang nhắc nhở cô chuyện này, lấy tính tình Lam Toàn nhất định muốn mình đi, cái này thật sự có thể nói là không đi cũng phải đi.

Quả nhiên, Lam Toàn lập tức nói: “Còn chưa từng thấy qua sao? Vậy qua mấy ngày nữa mang Hiểu Đồng về làm quen một chút đi, sớm nhận thức cũng tốt.”

Dương Hiểu Đồng thực sự bất đắc dĩ, còn nói Diệc Vĩnh Khôn vội vã muốn mình gả ra ngoài, Lam Toàn hình như cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Diệc Vĩnh Khôn mà. Đều nói hôn sự con gái, chính mình không vội, cha mẹ gấp, thật đúng là như vậy. Vô luận cha mẹ có địa vị gì, ở chuyện này đều giống nhau.

“Tốt, bác gái.” Trương Doãn Kiệt đáy mắt lóe sáng vui mừng khi thực hiện được ý đồ.

Lúc đi, Diệc Vĩnh Khôn nói cho Dương Hiểu Đồng cô có bảy ngày ngày nghỉ. Bởi vì chuyện trước đó đi Tây Tạng, quân đội cho cô bảy ngày nghỉ ngơi và hồi phục, bảy ngày sau trở về.

Mà bảy ngày này dựa theo Lam Toàn nói, vừa lúc có thể cùng Trương Doãn Kiệt về nhà một chuyến…

Sau khi ra cửa, Trương Doãn Kiệt rất hiểu tâm ý Hiểu Đồng, ôn nhu nhìn Dương Hiểu Đồng nói: “Về nhà em một chuyến trước, lâu như vậy không gặp người nhà rồi.” Gia đình sinh sống lâu như vậy, hắn biết Hiểu Đồng rất nhớ mọi người.

Dương Hiểu Đồng ngẩng đầu cảm động nhìn Trương Doãn Kiệt, vô luận lúc nào, Doãn Kiệt luôn luôn hiểu và biết suy nghĩ của cô, vì cô suy nghĩ, đi một bước về phía Doãn Kiệt rồi ôm lấy anh.

Trương Doãn Kiệt tự nhiên đặt tay ở bên hông Dương Hiểu Đồng ôm lấy cô xiết chặt vào lòng, cảm thụ nhiệt độ hai người…

“Doãn Kiệt, cám ơn anh.” Dương Hiểu Đồng thực sự cảm thấy cô rất hạnh phúc, rất hạnh phúc rất hạnh phúc.

“Giữa chúng ta còn cần nói này sao?” Trương Doãn Kiệt đột nhiên vừa chuyển đề tài: “Em muốn cám ơn anh cũng có thể, tối hôm nay…” Tiếp đó cũng không nói nữa nhưng trong lòng Dương Hiểu Đồng đã biết rõ ràng.

Hờn dỗi quay mặt liếc mắt một cái, lại xấu hổ đỏ mặt không nói gì, bộ dáng cô gái nhỏ khiến Trương Doãn Kiệt càng ôm cô chặt hơn.

Ngày hôm sau, hai người đi Dương gia.

Đi trên con đường quen thuộc, Dương Hiểu Đồng nhìn thấy cửa lớn thân quen, nỗi nhớ trong lòng vốn đè nén đột nhiên bộc phát, bước nhanh đi vào ấn chuông cửa, mở cửa vẫn là bà Dương.

Bà Dương ở nhìn thấy Dương Hiểu Đồng, đầu tiên sửng sốt, sau đó mừng như điên hô với trong phòng: “Hiểu Đồng đã trở về!”

Lời này vừa nói ra, ông Dương, Hiểu Thần đều bước nhanh chạy tới, nhìn thấy Hiểu Đồng đều vẻ mặt sắc mặt vui mừng. Đây là lần đầu tiên Hiểu Đồng lâu như vậy chưa có về nhà, thiếu một người luôn có chút không quen.

“Hiểu Đồng a, mấy ngày nay ở quân đội có phải rất vất vả hay không? Con xem con gầy đi.” Bà Dương đau lòng nói.

Dương Hiểu Đồng nắm tay bà Dương nói: “Mẹ, con không có rất vất vả, gầy còn không tốt sao. Mẹ xem người nhiều như vậy muốn giảm béo đều giảm không được, không biết có bao nhiêu người đố kị con.”

Bà Dương bị lời Dương Hiểu Đồng làm cho phì cười.

“Hiểu Đồng, sau khi con ra ngoài mẹ con mỗi ngày đều nhắc tới con. Hiện tại Hiểu Đồng đã trở về, bà còn không nhanh đi mua thức ăn, buổi tối làm bữa ăn ngon?” Ông Dương nhìn Dương Hiểu Đồng cũng vẻ mặt yêu thương. Đều nói ba thương con gái, đại bộ phận gia đình đều như thế.

“Đúng đúng đúng, nhìn trí nhớ của mẹ này, giờ mẹ đi luôn.” Bà Dương đi nhanh về phòng lấy ví tiền.

Nhìn bóng lưng bà Dương, Dương Hiểu Đồng không khỏi nói: “Vẫn là mời một bảo mẫu đi!”

Chợ bán đồ ăn cách khá xa mà bà Dương lại không biết lái xe.

“Bảo mẫu cũng không cần, ba và mẹ của con hai người cũng không phải không làm được chuyện gì, còn thỉnh bảo mẫu làm gì. Huống hồ mẹ con thích đi mua thức ăn, nói chuyện phiếm cùng mấy người quen, tìm bảo mẫu bà ấy sẽ càng phiền muộn thêm.”

Nghe ông nói, Dương Hiểu Đồng cười, bọn họ đều là người nhàn hạ không thích dưới người, để cho hai người bọn họ chuyện gì cũng không cần làm chắc sẽ khiến họ hai nghẹn điên.

“Vậy được, một lát con cùng mẹ mua thức ăn, ba người đàn ông các ngươi nói chuyện phiếm đi.” Dương Hiểu Đồng đứng lên, trước đây còn thường xuyên cùng mẹ đi mua thức ăn, về sau không có cơ hội nữa, cái cảm giác này kỳ thực rất hoài niệm.

/217

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status