Nhưng hết lần này đến lần khác chính là người kia, bây giờ có thể cho cô chút ánh sáng trong thế giới tối đen, hiện giờ cô yêu cầu không cao, tuyệt đối không cao, chỉ muốn đòi một chút ánh sáng kia, cho dù chỉ một lát cũng được.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Lý Tình Thâm rời khỏi thành phố X vào giữa trưa, dọc theo đường đi, từ trong thành phố X đến nông thôn ít nhất phải hai giờ đi xe, vậy mà Lý Tình Thâm chỉ mất 40 phút.
Lăng Mạt Mạt ngồi chồm hổm ngay tại cửa, rất xa đã nhìn thấy mấy chiếc xe lái đến đây, chiếc Bugatti đi đầu kia, cô rất quen thuộc, xe của Lý Tình Thâm, cô không nhịn được đứng lên.
Xe vững vàng dừng ở trước mặt cô, sau đó cửa xe đẩy ra, Lý Tình Thâm xuống xe, mắt không chớp nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, đôi mắt tối đen lóe lên một cái, bước nhanh đi về phía cô.
Lăng Mạt Mạt ngơ ngác đứng tại chỗ, mùa thu ở nông thôn rất đẹp, phía xa là đất vườn rộng lớn buồn thiu, lại không ngăn giờ phút này người đàn ông từng bước một tiến lên đi về phía cô.
Khi Lý Tình Thâm đứng ở trước mặt cô, mấy chiếc xe phía sau kia cũng ngừng lại, một người đàn ông đi xuống đầu tiền mặc áo sơ mi màu làm đeo kính mắt màu đen, sau đó là nhiều người mặc tây trang màu đen cũng đi xuống, cùng một màu đứng thành hàng, vẻ mặt nghiêm túc.
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam khoát tay về phía một hàng người kia, một hàng người đứng tại chỗ không nhúc nhích, một mình anh ta dẫm bước đi về phía Lăng Mạt Mạt với Lý Tình Thâm đang đứng.
Lăng Mạt Mạt nhanh chóng thu hồi tầm mắt từ trên người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam kia, nhìn Lý Tình Thâm tuấn lãng phi phàm trước mặt, thu lại vẻ mặt, nói: “Thầy, trừ thầy ra, em thật sự không biết tìm ai trợ giúp.”
Cô nói những lời này có chút tội nghiệp, trong đôi mắt to vốn tối đen hiện lên đầy lo âu cùng khổ sở, nhìn vẻ mặt Lý Tình Thâm chợt ngẩn ra.
Anh ngưng mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, cả người như mất hồn, sau đó thật lâu, anh mới ý thức được cái gì, một vui mừng hiện lên khuôn mặt của anh, tiếp đó lượn quanh trái tim anh, cùng đau lòng, triền miên trở thành một đoàn.
Đau chính là anh hận không thể đặt ở trong lòng cưng chiều khuynh quốc khuynh thành mà điềm đạm đáng yêu như vậy, vui vì cô gái nhỉ này ở thời khắc bất đắc dĩ sẽ nghĩ đến anh để cầu cứu.
Ngón tay Lý Tình Thâm có chút không khắc chế được run rẩy, anh cố gắng làm cho mình vẫn duy trì bình tĩnh, hỏi lăng Mạt Mạt: “Xảy ra chuyện gì?”
Hốc mắt Lăng Mạt Mạt lại đỏ lên, dẫn Lý Tình Thâm đi vào trong nhà, vừa bước vào sân, Lý Tình Thâm liền thấy một cỗ quan tài, đáy lòng bỗng dưng giống như bị cái gì đánh trúng một nửa, hung hăng lộp bộp vài cái.
Ông cụ của Lăng Mạt Mạt, cùng bà ngoại Lý tình thâm từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Lý Tình Thâm, thì thở dài một hơi, thao thao bất tuyệt nói tường tận chân tướng sự tình một lần.
Lăng Mạt Mạt từ đầu đến cuối không hé răng, ngoan ngoãn đứng ở một bên, khi ông cụ bà nội nói tới không thể thuận lợi hạ táng, hốc mắt cô lại mông muội nổi lên một tầng sương mù.
Lý Tình Thâm vẫn nhìn chằm chằm vào cô, đáy lòng nói không nên lời, rất không dễ dàng nghe hết lời bà ngoại nói, thì mở miệng trấn an: “Mạt Mạt, em với bà ngoại vào trong nhà nghỉ ngơi, anh cùng A Thánh qua đó xem.”
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Lý Tình Thâm rời khỏi thành phố X vào giữa trưa, dọc theo đường đi, từ trong thành phố X đến nông thôn ít nhất phải hai giờ đi xe, vậy mà Lý Tình Thâm chỉ mất 40 phút.
Lăng Mạt Mạt ngồi chồm hổm ngay tại cửa, rất xa đã nhìn thấy mấy chiếc xe lái đến đây, chiếc Bugatti đi đầu kia, cô rất quen thuộc, xe của Lý Tình Thâm, cô không nhịn được đứng lên.
Xe vững vàng dừng ở trước mặt cô, sau đó cửa xe đẩy ra, Lý Tình Thâm xuống xe, mắt không chớp nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, đôi mắt tối đen lóe lên một cái, bước nhanh đi về phía cô.
Lăng Mạt Mạt ngơ ngác đứng tại chỗ, mùa thu ở nông thôn rất đẹp, phía xa là đất vườn rộng lớn buồn thiu, lại không ngăn giờ phút này người đàn ông từng bước một tiến lên đi về phía cô.
Khi Lý Tình Thâm đứng ở trước mặt cô, mấy chiếc xe phía sau kia cũng ngừng lại, một người đàn ông đi xuống đầu tiền mặc áo sơ mi màu làm đeo kính mắt màu đen, sau đó là nhiều người mặc tây trang màu đen cũng đi xuống, cùng một màu đứng thành hàng, vẻ mặt nghiêm túc.
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam khoát tay về phía một hàng người kia, một hàng người đứng tại chỗ không nhúc nhích, một mình anh ta dẫm bước đi về phía Lăng Mạt Mạt với Lý Tình Thâm đang đứng.
Lăng Mạt Mạt nhanh chóng thu hồi tầm mắt từ trên người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam kia, nhìn Lý Tình Thâm tuấn lãng phi phàm trước mặt, thu lại vẻ mặt, nói: “Thầy, trừ thầy ra, em thật sự không biết tìm ai trợ giúp.”
Cô nói những lời này có chút tội nghiệp, trong đôi mắt to vốn tối đen hiện lên đầy lo âu cùng khổ sở, nhìn vẻ mặt Lý Tình Thâm chợt ngẩn ra.
Anh ngưng mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, cả người như mất hồn, sau đó thật lâu, anh mới ý thức được cái gì, một vui mừng hiện lên khuôn mặt của anh, tiếp đó lượn quanh trái tim anh, cùng đau lòng, triền miên trở thành một đoàn.
Đau chính là anh hận không thể đặt ở trong lòng cưng chiều khuynh quốc khuynh thành mà điềm đạm đáng yêu như vậy, vui vì cô gái nhỉ này ở thời khắc bất đắc dĩ sẽ nghĩ đến anh để cầu cứu.
Ngón tay Lý Tình Thâm có chút không khắc chế được run rẩy, anh cố gắng làm cho mình vẫn duy trì bình tĩnh, hỏi lăng Mạt Mạt: “Xảy ra chuyện gì?”
Hốc mắt Lăng Mạt Mạt lại đỏ lên, dẫn Lý Tình Thâm đi vào trong nhà, vừa bước vào sân, Lý Tình Thâm liền thấy một cỗ quan tài, đáy lòng bỗng dưng giống như bị cái gì đánh trúng một nửa, hung hăng lộp bộp vài cái.
Ông cụ của Lăng Mạt Mạt, cùng bà ngoại Lý tình thâm từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Lý Tình Thâm, thì thở dài một hơi, thao thao bất tuyệt nói tường tận chân tướng sự tình một lần.
Lăng Mạt Mạt từ đầu đến cuối không hé răng, ngoan ngoãn đứng ở một bên, khi ông cụ bà nội nói tới không thể thuận lợi hạ táng, hốc mắt cô lại mông muội nổi lên một tầng sương mù.
Lý Tình Thâm vẫn nhìn chằm chằm vào cô, đáy lòng nói không nên lời, rất không dễ dàng nghe hết lời bà ngoại nói, thì mở miệng trấn an: “Mạt Mạt, em với bà ngoại vào trong nhà nghỉ ngơi, anh cùng A Thánh qua đó xem.”
/906
|