Yêu?! Cẩu Oa nhớ đại sư trong miếu thờ từng nói, thế gian không hề có yêu.
“Ta không tin! Đại sư từng nói, thế gian không có yêu!” Yêu là cái gì? Loài yêu mang đến tổn thất lớn cho cuộc sống của bình dân tay không tấc sắt! Đó là sự tồn tại quá mức cường đại, cũng biểu thị cho sự hủy diệt. Nhưng sau khi tiên tộc quy ẩn thì cũng chẳng còn tin tức của yêu nữa.
“Xùy, không có yêu? Nếu không có yêu thì có tiên để làm gì? Chẳng qua yêu đều đi đến thế giới kia mà thôi, hiện tại tiên cũng đi rồi.” Thụ yêu cười nhạt.
“Thế giới này đã thay đổi, không cần yêu nữa, cũng không cần tiên nữa.” Thụ yêu giống như cũng có chút mê mang.
“Vì sao?” Lão Thụ yêu thần bí lẩm nhẩm, Cẩu Oa không khỏi có chút cảm giác tin tưởng.
“Bởi vì trời đất thay đổi, tận thế đã đến, thế giới này không đem lại an bình nữa. Ngay cả yêu, cũng không thể như cá như nước nữa.” Thụ yêu có chút không xác định nói, kỳ thật hắn cũng không biết rõ ràng, chẳng qua thân là yêu nên hắn cảm giác được trời đất biến hóa. Một số loài chưa từng xuất hiện, loài đó khiến yêu cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn. Yêu và tiên đều khó bảo toàn, làm sao còn có thể im lặng che chở nhân loại bình thường tay không tấc sắt được cơ chứ?
“Đi rồi...... Đều đi hết rồi.” Thụ yêu thầm than. Nếu không phải hắn đã đâm rể ở đây, thì hắn cũng sớm đi rồi, làm sao có thể đến phiên tiểu tử như ngươi thấy được bản tôn?
Cẩu Oa trầm mặc, không biết nên nói gì. Chính hắn cũng không thể tu tiên, căn bản không có khả năng nhận biết được lời nói của Thụ yêu là thật hay giả, tin? Không tin? Đều do chính bản thân hắn.
“Tiểu tử, ngươi không thể tu tiên đúng không? Không tin ta sao?” Thụ yêu biết suy nghĩ trong lòng Cẩu Oa nên mở miệng nói.
“Ngươi!...... Ngươi vì sao mỗi lần đều có thể nói ra suy nghĩ trong lòng ta?” Cẩu Oa lần này không dám suy nghĩ trong đầu nữa, cái cảm giác bản thân suy nghĩ gì cũng bị Thụ yêu này đọc được thật đáng sợ.
“Bởi vì đây là thế giới của bản tôn.” Thụ yêu bình thản nói, vừa dứt lời. Thế giới đột nhiên chấn động kịch liệt. Cẩu Oa liền cảm thấy một cảm giác lôi kéo truyền đến, cái gì vậy......
“Hô.” Cẩu Oa đột nhiên trợn mắt!
Trở lại thế giới thực? Cẩu Oa xoay người nhìn thụ yêu trước mặt.
Thật quá đáng sợ ...... Thế gian không có yêu, mà trước mắt mình lại xuất hiện một thụ yêu...... Có lẽ tất cả những chuyện ban nãy là giấc mơ của cậu?
“Đừng suy nghĩ lung tung, bản tôn thật sự tồn tại.” Không phải vang ở bên tai, mà là ở trong đầu.
“Lão Thụ yêu?! Ngươi ở nơi nào?” Cẩu Oa có chút sốt ruột. Không phải mơ, tất cả đều không phải là mơ!
“Không phải ở ngươi trước mặt sao, thật là.” Một cây dây mây quét tới, ném Cẩu Oa đi.
“Được! Được! Ta tin! Đừng quấy ta nữa!” Cẩu Oa hô to đầu hàng.
“Tiểu tử, ngươi gọi là gì ấy nhỉ?...... À! Cẩu Oa, tên này...... Ngươi không thấy nó rất kỳ quái sao? Đổi một cái tên khác đi, hay là Ngọc Phong Tử đi, cũng được đó. Điên điên khùng khùng tung hoành thiên hạ! Thế nhân đều tỉnh chỉ có mình ngươi điên? Rất tốt, rất tốt, ha ha ha......” Tiếng cười hùng hậu của Thụ yêu làm chấn động đầu của Cẩu Oa mà sinh đau.
“Không cần! Cái tên Ngọc Phong Tử kỳ quái như vậy!” Cẩu Oa phản bác. Phong Tử? Ta thấy ông mới là thụ yêu ngu ngốc thì có!
“Vậy Ngọc Phong Tử, hạt mầm trong gió, tại giờ phút này nảy mầm, như thế nào?” Thụ yêu cũng không so đo thay đổi tên, hay là thay đổi ý nghĩa của cái tên này.
Ngọc Phong Tử, hạt mầm trong gió, giờ phút này nảy mầm. Cẩu Oa lặp đi lặp lại những lời này, có nghĩa là từ bây giờ cậu sẽ thay đổi sao? Có chút không hiểu.
“Ngọc Phong Tử, ngươi không thể tu tiên, là bởi vì thiên phú của ngươi quá cao.” Thụ yêu giải quyết xong vấn đề cái tên của Cẩu Oa rồi đi thẳng vào chủ đề.
"Cái gì? Thiên phú quá cao? Đừng nói giỡn! Thiên phú quá cao ngược lại không thể tu tiên ư?" Cẩu Oa, không, Ngọc Phong Tử lúc này thật sự có vài phần giống kẻ điên rồi, chỉ thấy hắn có chút suy sụp điên cuồng gào thét.
"Nếu như nói thiên phú của ta rất cao, như vậy nhiều năm như vậy ta chịu sự xem thường châm chọc thì tính cái gì... ? Chê cười sao?!"
"Đúng, thiên phú của ngươi quá cao, không thích hợp tu tiên, cho nên tiên khí không thể tụ lại về phía ngươi. Ngươi trước không cần nói, hãy nghe ta nói." Tựa hồ sợ Ngọc Phong Tử lại phát tác, Thụ yêu trực tiếp dùng một dây mây chặn miệng của Ngọc Phong Tử lại.
"Đừng tu tiên, đi theo ta tu hành đi!
Tình huống của ngươi thật kỳ lạ, thiên phú tu tiên quá cao, nên trời ghét.
Nếu để ngươi thành tiên, thì trời đất cũng không có cách nào uy hiếp được ngươi nữa, cho nên trời không cho ta và ngươi tu tiên.
Ngươi chỉ có thể tu hành. Theo ta tu hành!
Yêu tu hành chính là cường đại bản thân, lấy bản thân năng lượng cộng hưởng với năng lượng của đất trời, do đó cường đại.
Nếu trời đã không giúp ngươi, như vậy ngươi hãy vứt nó hoàn toàn đi!" Thụ yêu nói năng liền mạch lưu loát.
Ngọc Phong Tử này, quá mức bướng bỉnh, một lòng muốn tu tiên, chưa bao giờ nếm trải việc tự tu luyện bản thân. Chỉ khi vượt qua một bước kia - giáo huấn kiến thức tu tiên từ nhỏ đến lớn, vượt qua rồi, mới được, nếu không vượt qua, tìm gốc cây đâm đầu chết đi.
Ngọc Phong Tử phục hồi tinh thần lại.
Kỳ thực con đường tu tiên đã cách hắn rất xa.
Hắn bây giờ là một người tu hành, dị năng? Hắn không cần. Vũ khí? Cũng không cần.
Hắn chỉ cần dựa vào chính bản thân mình là được rồi!
Ngọc Phong Tử bước nhanh tìm kiếm bước chân của Lão Thụ yêu, Lão Thụ yêu này từ năm đó lừa hắn bỏ đi ý niệm tu tiên, sau đó chỉ điểm cho hắn, rồi hai năm sau đột nhiên biến mất. Nói cho hay thì là muốn đi chu du đảo Mê Nha Độc, kỳ thực chính là muốn tìm biện pháp rời khỏi thế giới đang giam cầm hắn bằng tầng bình chướng kia.
Chẳng qua là hắn ta chưa từng nghĩ tới, lúc đầu đảo Mê Nha Độc này, là nơi giam cầm yêu, cũng là nơi giam cầm tiên. Khó trách trước kia chưa từng có nhân loại phát hiện ra, trừ phi được người trong đảo đưa vào, nếu không thì sẽ không thấy được hòn đảo nhỏ này, mà nhân loại có thể thành tiên, làm sao sẽ thèm liếc mắt nhìn một nhân loại bình thường như cây cỏ cơ chứ? Tiên là cái gì? Ngọc Phong Tử không phải tiên, nên không biết.
Nhưng sau khi tận thế đến, quy tắc này tựa hồ đã bị loại bỏ, con người phát hiện ra đảo Mê Nha Độc, hơn nữa còn tiến vào. Chẳng qua là có thể còn sống đi ra ngoài hay không, Ngọc Phong Tử cũng không biết, trong đảo có vô số độc được, vật cực tất phản, như vậy cũng có tiên dược mà con người chưa bao giờ nghe thếy, nhưng tìm được hay không, cũng phải xem tạo hóa nữa.
(Vật cực tất phản: Sự việc phát triển đến mức cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại. Ý trong chương là nếu đảo này có độc thì cũng có dược.
Hầu hết mọi nơi của đảo đều rất đáng sợ, chia ra làm bốn khu nhưng cũng chỉ có một cổng đi vào, ngay cả chỗ ở của Tiên tộc trước đây. Tiên Tộc giống như là bị đày tới đảo để canh cửa, buồn cười thật! Nhưng toàn bộ bố cục của đảo thật sự là như thế.
Ngọc Phong Tử dừng bước.
"Lão Thụ yêu, đã lâu không gặp? Sao ngươi lại làm tổ ở địa phương kỳ quái như thế?" Ngọc Phong Tử cười. Trước mặt có một thân cây già, cắm rễ ở bên một dòng suối nhỏ.
"Hừ, ta thích, ngươi quản cái gì?" Lúc này giọng nói không phải truyền ra từ trong đầu nữa.
Sáng rọi chợt lóe, cây già biến mất, một người đàn ông tác phong nhanh nhẹn xuất hiện.
"A hả? Ngươi hôm nay thế nào? Trực tiếp biến thành người rồi hả?" Ngọc Phong Tử có chút tức cười, Lão Thụ yêu này chỉ biến thành bộ dạng này khi di chuyển vị trí, hắn cực kỳ rất ghét thân thể của con người.
"Hừ, còn không phải là do biết ngươi muốn tìm ta làm gì sao, đừng tưởng rằng ta nợ ngươi một cái nhân tình là có thể luôn sai sử ta!" Người đàn ông có chút ảo não nói.
"YAA.A.A..! Ta rất sợ đó nha, tại sao bây giờ ngươi lại biến thành bộ dạng âm dương quái khí như thế này." Ngọc Phong Tử cười cười, đúng vậy, này Lão Thụ yêu này nợ hắn một cái nhân tình, trăm năm trước đến đại nạn của “hắn”, là mình chịu một đạo sét thay hắn, nên hắn bây giờ mới có thể tồn tại ở trên đời này.
Trên đời này những thứ gì kỳ dị đều sống rất lâu, nếu ngươi lần lượt một lần rồi lại một lần vượt qua đại nạn, như vậy ngươi có thể sống dài vô hạn.
Thụ yêu này làm sao lại như vậy, từ mấy trăm năm trước đại nạn qua đi tính tình liền đại biến, trực tiếp từ Đại Yêu cao cao tại thượng biến thành kẻ không có khí thế, không có tư thái, không đứng đắn như bây giờ, quả thực cũng giống như hắn mà thôi!
Khụ khụ... Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng quả thật hắn có chút không đứng đắn!
"Đi thôi, trở về cái miếu rách nát của ngươi rồi nói." Thụ yêu trừng mắt với Ngọc Phong Tử, trực tiếp xuyên qua rừng cây.
"Đợi ta với, đừng khi dễ ta chạy chậm!"
"Đây là nguyên nhân ngươi lặn lội đến tìm ta?" Hai mắt thụ yêu lóe ra tia sáng đen tối. Nhìn Bạch Hi hôn mê nằm ở trên giường, có cảm giác bất mãn đang tích tụ lại.
"Đúng vậy, đây chính là đồ đệ ta vừa thu, khà khà!" Ngọc Phong Tử hi hi ha ha, cũng không có cảm thấy có cái gì không đúng.
"Hừ, ta mới rời đi không bao lâu, ngươi lại dụ dỗ Tiểu Chính Thái?" Thụ yêu cắn răng.
"Ừh! Đúng thế, là tiểu đồ đệ ta mới dụ được." Ngọc Phong Tử có chút đắc ý. Tuy rằng đồ đệ này đầu óc hơi vụng về, hơi ngốc ngếch một chút, hơn nữa còn chưa đồng ý làm đồ đệ của hắn, nhưng đó cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi! Hắn có cảm giác đồ đệ này không giống với những kẻ khác, nói không chừng lần này, thật đúng là đã nhặt được bảo vật!
Vẻ mặt thụ yêu u ám. Được, được, được lắm, Ngọc Phong Tử, ngươi được đó. Từ trăm năm trước sau khi ta vượt qua kiếp nạn, ta vẫn đang trốn ngươi, đã nhiều năm như vậy, ngươi rốt cục cũng tới tìm ta, nhưng lại là vì một người đàn ông... ? (Có gian tình ~.~)
"Hừ..." Thụ yêu hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn sáng suốt không làm khó dễ. Tính sổ sau đi, Ngọc Phong Tử!
"Ngươi xem cậu ta đi, ta cảm giác cậu ta có chỗ nào đó kỳ lạ, rõ ràng không có dị năng cụ tượng hóa, lại có thể ngưng tụ khí thể thành áo giáp. Tuy rằng bởi vì năng lượng hỗn loạn mà tự bạo, nhưng lúc đó trời đất đột nhiên rung chuyển, ta chắc chắn cảm nhận được." Ngọc Phong Tử không hề cợt nhả. Nếu không phải là làm chính sự, hắn cũng không rõ đồ đệ này đã trải qua những gì, muốn hỏi cũng phải chờ cậu ta tỉnh lại đã, đã nhiều ngày như vậy, vì sao vẫn còn hôn mê, đây là có chuyện gì?
Thụ yêu không trả lời, nhìn cậu bé đang nằm trên giường.
Nhìn qua thì là một cậu bé bình thường. Thụ yêu đến gần, sờ cả người Bạch Hi mấy lần.
Ngọc Phong Tử không hiểu căng thẳng trong lòng, cảm giác khác thường trào lên trong lòng. Hả? Tại sao lại có cảm giác không thoải mái, kỳ quái. Lắc đầu không để ý tới nữa. (Gian tình đôi bên…^O^)
Vừa sờ tới, Thụ yêu ngược lại nhíu mày. Không có chỗ nào khác thường, nhưng lời của Ngọc Phong Tử cũng không phải giả, cậu bé này không có dị năng cụ tượng hóa lại có thể ngưng tụ khí thể thành hình.
Thụ yêu nhắm mắt lại, đặt tay lên trán Bạch Hi.
Một lát sau mở hai mắt ra, trong mắt có ánh sáng lưu chuyển.
"Phong Tử." Thụ yêu mở miệng."Ngươi gặp thằng bé này ở đâu?"
"Không phài ta gặp được cậu ta." Ngọc Phong Tử lắc đầu. "Là Phỉ Nhi... Cứ năm năm là cô ấy lại đến kỳ động dục. Ở bên ngoài không biết từ đâu đem Bạch Hi về."
"Bạch Hi... ? Cậu ta họ Bạch?" Thụ yêu tựa hồ nhớ ra cái gì đó.
"Đúng vậy, làm sao thế? Chẳng lẽ cậu ta là trẻ mồ côi của gia tộc Ngưu Bức Hống Hống từ thời xa xưa?" Ngọc Phong Tử vui cười.
"Cũng không phải..." Thụ yêu nỗ lực suy nghĩ.
"Ta nhớ mang máng lúc ta có linh trí là lúc gặp một người đàn ông họ Bạch... Cụ thể xảy ra chuyện gì ta lại nhớ không rõ rồi." Thụ yêu nhíu mày.
"Hả? Ngươi có linh trí từ khi nào? Đó là bao lâu về trước rồi." Trên đầu Ngọc Phong Tử có chút vạch đen.
Thụ yêu vẫy vẫy tay."Nhớ không rõ rồi, sống lâu quá, chuyện trước kia đều quên hết."
"Ngươi đến cùng có nhìn ra được gì hay không? Ta đường xa đi tới kêu ngươi cũng không phải để uống trà." Ngọc Phong Tử trêu đùa.
"Không rõ nữa không rõ nữa." Thụ yêu liên tiếp xua tay.
"Chờ cậu ta tỉnh lại rồi nói, không có việc gì, chẳng qua là chưa tỉnh lại mà thôi."
Đây là đâu? Bạch Hi muốn mở to mắt, hy vọng có thể nhìn rõ ràng được một ít.
Sương mù mênh mông, không có giới hạn, đi như thế nào cũng không đến điểm cuối.
Hả? Nơi đó có ánh sáng, đi vào trong đó có lẽ tốt hơn.
Bạch Hi nhấc chân bước đến.
"Tiểu gia hỏa, cậu rốt cuộc đã tới, ta chờ cậu đã lâu." Không biết từ nơi nào có giọng nói truyền ra.
Ai? Ai ở nơi nào? Bạch Hi muốn lên tiếng, nhưng phát hiện cổ họng thế nhưng không thể thốt lên được một câu.
"Aizzzz, nhiều năm như vậy. Con cháu Bạch gia ta rốt cục cũng có người thức tỉnh rồi..."
Cái gì? Thức tỉnh? Bạch Hi mơ mơ màng màng, giọng nói lớn tuổi này đang nói cái gì?
"Được rồi, cậu nghe là được rồi." Chủ nhân của giọng nói kia hình như có chút bất đắc dĩ.
“Cậu nhất định là thông qua niệm lực có thể ngưng tụ khí thể thành hình?"
(Niệm lực là khả năng suy nghĩ tưởng tượng, có thể hiểu đại khái nó là vậy)
Niệm lực? Niệm lực là cái gì? Bạch Hi chỉ biết khí, dị năng, có lẽ hiện tại còn có thể thêm tu tiên nữa.
"Đã không biết bao nhiêu năm ta gặp được con cháu của Bạch gia rồi... Aizzzz."
Con cháu? Vậy người này là tổ tiên của cậu sao? Bạch Hi có chút phiền chán, nói ra lời không thể đặt câu hỏi thực sự khiến người ta không biết phải làm thế nào.
"Thời giờ của ta không còn nhiều lắm... Cậu có lẽ nghe không hiểu, nhưng ta thật sự không còn thời gian... Bạch gia chúng ta lấy tu luyện niệm lực làm chủ, niệm lực chính là năng lực tiềm ẩn của con người. Thông qua não mà dẫn phát năng lượng cộng hưởng, do đó có thể làm một vài chuyện mà người bình thường không thể làm được. Có thể yếu cũng có thể mạnh, phải xem niệm lực của cậu mạnh bao nhiêu.
“Ta không tin! Đại sư từng nói, thế gian không có yêu!” Yêu là cái gì? Loài yêu mang đến tổn thất lớn cho cuộc sống của bình dân tay không tấc sắt! Đó là sự tồn tại quá mức cường đại, cũng biểu thị cho sự hủy diệt. Nhưng sau khi tiên tộc quy ẩn thì cũng chẳng còn tin tức của yêu nữa.
“Xùy, không có yêu? Nếu không có yêu thì có tiên để làm gì? Chẳng qua yêu đều đi đến thế giới kia mà thôi, hiện tại tiên cũng đi rồi.” Thụ yêu cười nhạt.
“Thế giới này đã thay đổi, không cần yêu nữa, cũng không cần tiên nữa.” Thụ yêu giống như cũng có chút mê mang.
“Vì sao?” Lão Thụ yêu thần bí lẩm nhẩm, Cẩu Oa không khỏi có chút cảm giác tin tưởng.
“Bởi vì trời đất thay đổi, tận thế đã đến, thế giới này không đem lại an bình nữa. Ngay cả yêu, cũng không thể như cá như nước nữa.” Thụ yêu có chút không xác định nói, kỳ thật hắn cũng không biết rõ ràng, chẳng qua thân là yêu nên hắn cảm giác được trời đất biến hóa. Một số loài chưa từng xuất hiện, loài đó khiến yêu cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn. Yêu và tiên đều khó bảo toàn, làm sao còn có thể im lặng che chở nhân loại bình thường tay không tấc sắt được cơ chứ?
“Đi rồi...... Đều đi hết rồi.” Thụ yêu thầm than. Nếu không phải hắn đã đâm rể ở đây, thì hắn cũng sớm đi rồi, làm sao có thể đến phiên tiểu tử như ngươi thấy được bản tôn?
Cẩu Oa trầm mặc, không biết nên nói gì. Chính hắn cũng không thể tu tiên, căn bản không có khả năng nhận biết được lời nói của Thụ yêu là thật hay giả, tin? Không tin? Đều do chính bản thân hắn.
“Tiểu tử, ngươi không thể tu tiên đúng không? Không tin ta sao?” Thụ yêu biết suy nghĩ trong lòng Cẩu Oa nên mở miệng nói.
“Ngươi!...... Ngươi vì sao mỗi lần đều có thể nói ra suy nghĩ trong lòng ta?” Cẩu Oa lần này không dám suy nghĩ trong đầu nữa, cái cảm giác bản thân suy nghĩ gì cũng bị Thụ yêu này đọc được thật đáng sợ.
“Bởi vì đây là thế giới của bản tôn.” Thụ yêu bình thản nói, vừa dứt lời. Thế giới đột nhiên chấn động kịch liệt. Cẩu Oa liền cảm thấy một cảm giác lôi kéo truyền đến, cái gì vậy......
“Hô.” Cẩu Oa đột nhiên trợn mắt!
Trở lại thế giới thực? Cẩu Oa xoay người nhìn thụ yêu trước mặt.
Thật quá đáng sợ ...... Thế gian không có yêu, mà trước mắt mình lại xuất hiện một thụ yêu...... Có lẽ tất cả những chuyện ban nãy là giấc mơ của cậu?
“Đừng suy nghĩ lung tung, bản tôn thật sự tồn tại.” Không phải vang ở bên tai, mà là ở trong đầu.
“Lão Thụ yêu?! Ngươi ở nơi nào?” Cẩu Oa có chút sốt ruột. Không phải mơ, tất cả đều không phải là mơ!
“Không phải ở ngươi trước mặt sao, thật là.” Một cây dây mây quét tới, ném Cẩu Oa đi.
“Được! Được! Ta tin! Đừng quấy ta nữa!” Cẩu Oa hô to đầu hàng.
“Tiểu tử, ngươi gọi là gì ấy nhỉ?...... À! Cẩu Oa, tên này...... Ngươi không thấy nó rất kỳ quái sao? Đổi một cái tên khác đi, hay là Ngọc Phong Tử đi, cũng được đó. Điên điên khùng khùng tung hoành thiên hạ! Thế nhân đều tỉnh chỉ có mình ngươi điên? Rất tốt, rất tốt, ha ha ha......” Tiếng cười hùng hậu của Thụ yêu làm chấn động đầu của Cẩu Oa mà sinh đau.
“Không cần! Cái tên Ngọc Phong Tử kỳ quái như vậy!” Cẩu Oa phản bác. Phong Tử? Ta thấy ông mới là thụ yêu ngu ngốc thì có!
“Vậy Ngọc Phong Tử, hạt mầm trong gió, tại giờ phút này nảy mầm, như thế nào?” Thụ yêu cũng không so đo thay đổi tên, hay là thay đổi ý nghĩa của cái tên này.
Ngọc Phong Tử, hạt mầm trong gió, giờ phút này nảy mầm. Cẩu Oa lặp đi lặp lại những lời này, có nghĩa là từ bây giờ cậu sẽ thay đổi sao? Có chút không hiểu.
“Ngọc Phong Tử, ngươi không thể tu tiên, là bởi vì thiên phú của ngươi quá cao.” Thụ yêu giải quyết xong vấn đề cái tên của Cẩu Oa rồi đi thẳng vào chủ đề.
"Cái gì? Thiên phú quá cao? Đừng nói giỡn! Thiên phú quá cao ngược lại không thể tu tiên ư?" Cẩu Oa, không, Ngọc Phong Tử lúc này thật sự có vài phần giống kẻ điên rồi, chỉ thấy hắn có chút suy sụp điên cuồng gào thét.
"Nếu như nói thiên phú của ta rất cao, như vậy nhiều năm như vậy ta chịu sự xem thường châm chọc thì tính cái gì... ? Chê cười sao?!"
"Đúng, thiên phú của ngươi quá cao, không thích hợp tu tiên, cho nên tiên khí không thể tụ lại về phía ngươi. Ngươi trước không cần nói, hãy nghe ta nói." Tựa hồ sợ Ngọc Phong Tử lại phát tác, Thụ yêu trực tiếp dùng một dây mây chặn miệng của Ngọc Phong Tử lại.
"Đừng tu tiên, đi theo ta tu hành đi!
Tình huống của ngươi thật kỳ lạ, thiên phú tu tiên quá cao, nên trời ghét.
Nếu để ngươi thành tiên, thì trời đất cũng không có cách nào uy hiếp được ngươi nữa, cho nên trời không cho ta và ngươi tu tiên.
Ngươi chỉ có thể tu hành. Theo ta tu hành!
Yêu tu hành chính là cường đại bản thân, lấy bản thân năng lượng cộng hưởng với năng lượng của đất trời, do đó cường đại.
Nếu trời đã không giúp ngươi, như vậy ngươi hãy vứt nó hoàn toàn đi!" Thụ yêu nói năng liền mạch lưu loát.
Ngọc Phong Tử này, quá mức bướng bỉnh, một lòng muốn tu tiên, chưa bao giờ nếm trải việc tự tu luyện bản thân. Chỉ khi vượt qua một bước kia - giáo huấn kiến thức tu tiên từ nhỏ đến lớn, vượt qua rồi, mới được, nếu không vượt qua, tìm gốc cây đâm đầu chết đi.
Ngọc Phong Tử phục hồi tinh thần lại.
Kỳ thực con đường tu tiên đã cách hắn rất xa.
Hắn bây giờ là một người tu hành, dị năng? Hắn không cần. Vũ khí? Cũng không cần.
Hắn chỉ cần dựa vào chính bản thân mình là được rồi!
Ngọc Phong Tử bước nhanh tìm kiếm bước chân của Lão Thụ yêu, Lão Thụ yêu này từ năm đó lừa hắn bỏ đi ý niệm tu tiên, sau đó chỉ điểm cho hắn, rồi hai năm sau đột nhiên biến mất. Nói cho hay thì là muốn đi chu du đảo Mê Nha Độc, kỳ thực chính là muốn tìm biện pháp rời khỏi thế giới đang giam cầm hắn bằng tầng bình chướng kia.
Chẳng qua là hắn ta chưa từng nghĩ tới, lúc đầu đảo Mê Nha Độc này, là nơi giam cầm yêu, cũng là nơi giam cầm tiên. Khó trách trước kia chưa từng có nhân loại phát hiện ra, trừ phi được người trong đảo đưa vào, nếu không thì sẽ không thấy được hòn đảo nhỏ này, mà nhân loại có thể thành tiên, làm sao sẽ thèm liếc mắt nhìn một nhân loại bình thường như cây cỏ cơ chứ? Tiên là cái gì? Ngọc Phong Tử không phải tiên, nên không biết.
Nhưng sau khi tận thế đến, quy tắc này tựa hồ đã bị loại bỏ, con người phát hiện ra đảo Mê Nha Độc, hơn nữa còn tiến vào. Chẳng qua là có thể còn sống đi ra ngoài hay không, Ngọc Phong Tử cũng không biết, trong đảo có vô số độc được, vật cực tất phản, như vậy cũng có tiên dược mà con người chưa bao giờ nghe thếy, nhưng tìm được hay không, cũng phải xem tạo hóa nữa.
(Vật cực tất phản: Sự việc phát triển đến mức cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại. Ý trong chương là nếu đảo này có độc thì cũng có dược.
Hầu hết mọi nơi của đảo đều rất đáng sợ, chia ra làm bốn khu nhưng cũng chỉ có một cổng đi vào, ngay cả chỗ ở của Tiên tộc trước đây. Tiên Tộc giống như là bị đày tới đảo để canh cửa, buồn cười thật! Nhưng toàn bộ bố cục của đảo thật sự là như thế.
Ngọc Phong Tử dừng bước.
"Lão Thụ yêu, đã lâu không gặp? Sao ngươi lại làm tổ ở địa phương kỳ quái như thế?" Ngọc Phong Tử cười. Trước mặt có một thân cây già, cắm rễ ở bên một dòng suối nhỏ.
"Hừ, ta thích, ngươi quản cái gì?" Lúc này giọng nói không phải truyền ra từ trong đầu nữa.
Sáng rọi chợt lóe, cây già biến mất, một người đàn ông tác phong nhanh nhẹn xuất hiện.
"A hả? Ngươi hôm nay thế nào? Trực tiếp biến thành người rồi hả?" Ngọc Phong Tử có chút tức cười, Lão Thụ yêu này chỉ biến thành bộ dạng này khi di chuyển vị trí, hắn cực kỳ rất ghét thân thể của con người.
"Hừ, còn không phải là do biết ngươi muốn tìm ta làm gì sao, đừng tưởng rằng ta nợ ngươi một cái nhân tình là có thể luôn sai sử ta!" Người đàn ông có chút ảo não nói.
"YAA.A.A..! Ta rất sợ đó nha, tại sao bây giờ ngươi lại biến thành bộ dạng âm dương quái khí như thế này." Ngọc Phong Tử cười cười, đúng vậy, này Lão Thụ yêu này nợ hắn một cái nhân tình, trăm năm trước đến đại nạn của “hắn”, là mình chịu một đạo sét thay hắn, nên hắn bây giờ mới có thể tồn tại ở trên đời này.
Trên đời này những thứ gì kỳ dị đều sống rất lâu, nếu ngươi lần lượt một lần rồi lại một lần vượt qua đại nạn, như vậy ngươi có thể sống dài vô hạn.
Thụ yêu này làm sao lại như vậy, từ mấy trăm năm trước đại nạn qua đi tính tình liền đại biến, trực tiếp từ Đại Yêu cao cao tại thượng biến thành kẻ không có khí thế, không có tư thái, không đứng đắn như bây giờ, quả thực cũng giống như hắn mà thôi!
Khụ khụ... Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng quả thật hắn có chút không đứng đắn!
"Đi thôi, trở về cái miếu rách nát của ngươi rồi nói." Thụ yêu trừng mắt với Ngọc Phong Tử, trực tiếp xuyên qua rừng cây.
"Đợi ta với, đừng khi dễ ta chạy chậm!"
"Đây là nguyên nhân ngươi lặn lội đến tìm ta?" Hai mắt thụ yêu lóe ra tia sáng đen tối. Nhìn Bạch Hi hôn mê nằm ở trên giường, có cảm giác bất mãn đang tích tụ lại.
"Đúng vậy, đây chính là đồ đệ ta vừa thu, khà khà!" Ngọc Phong Tử hi hi ha ha, cũng không có cảm thấy có cái gì không đúng.
"Hừ, ta mới rời đi không bao lâu, ngươi lại dụ dỗ Tiểu Chính Thái?" Thụ yêu cắn răng.
"Ừh! Đúng thế, là tiểu đồ đệ ta mới dụ được." Ngọc Phong Tử có chút đắc ý. Tuy rằng đồ đệ này đầu óc hơi vụng về, hơi ngốc ngếch một chút, hơn nữa còn chưa đồng ý làm đồ đệ của hắn, nhưng đó cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi! Hắn có cảm giác đồ đệ này không giống với những kẻ khác, nói không chừng lần này, thật đúng là đã nhặt được bảo vật!
Vẻ mặt thụ yêu u ám. Được, được, được lắm, Ngọc Phong Tử, ngươi được đó. Từ trăm năm trước sau khi ta vượt qua kiếp nạn, ta vẫn đang trốn ngươi, đã nhiều năm như vậy, ngươi rốt cục cũng tới tìm ta, nhưng lại là vì một người đàn ông... ? (Có gian tình ~.~)
"Hừ..." Thụ yêu hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn sáng suốt không làm khó dễ. Tính sổ sau đi, Ngọc Phong Tử!
"Ngươi xem cậu ta đi, ta cảm giác cậu ta có chỗ nào đó kỳ lạ, rõ ràng không có dị năng cụ tượng hóa, lại có thể ngưng tụ khí thể thành áo giáp. Tuy rằng bởi vì năng lượng hỗn loạn mà tự bạo, nhưng lúc đó trời đất đột nhiên rung chuyển, ta chắc chắn cảm nhận được." Ngọc Phong Tử không hề cợt nhả. Nếu không phải là làm chính sự, hắn cũng không rõ đồ đệ này đã trải qua những gì, muốn hỏi cũng phải chờ cậu ta tỉnh lại đã, đã nhiều ngày như vậy, vì sao vẫn còn hôn mê, đây là có chuyện gì?
Thụ yêu không trả lời, nhìn cậu bé đang nằm trên giường.
Nhìn qua thì là một cậu bé bình thường. Thụ yêu đến gần, sờ cả người Bạch Hi mấy lần.
Ngọc Phong Tử không hiểu căng thẳng trong lòng, cảm giác khác thường trào lên trong lòng. Hả? Tại sao lại có cảm giác không thoải mái, kỳ quái. Lắc đầu không để ý tới nữa. (Gian tình đôi bên…^O^)
Vừa sờ tới, Thụ yêu ngược lại nhíu mày. Không có chỗ nào khác thường, nhưng lời của Ngọc Phong Tử cũng không phải giả, cậu bé này không có dị năng cụ tượng hóa lại có thể ngưng tụ khí thể thành hình.
Thụ yêu nhắm mắt lại, đặt tay lên trán Bạch Hi.
Một lát sau mở hai mắt ra, trong mắt có ánh sáng lưu chuyển.
"Phong Tử." Thụ yêu mở miệng."Ngươi gặp thằng bé này ở đâu?"
"Không phài ta gặp được cậu ta." Ngọc Phong Tử lắc đầu. "Là Phỉ Nhi... Cứ năm năm là cô ấy lại đến kỳ động dục. Ở bên ngoài không biết từ đâu đem Bạch Hi về."
"Bạch Hi... ? Cậu ta họ Bạch?" Thụ yêu tựa hồ nhớ ra cái gì đó.
"Đúng vậy, làm sao thế? Chẳng lẽ cậu ta là trẻ mồ côi của gia tộc Ngưu Bức Hống Hống từ thời xa xưa?" Ngọc Phong Tử vui cười.
"Cũng không phải..." Thụ yêu nỗ lực suy nghĩ.
"Ta nhớ mang máng lúc ta có linh trí là lúc gặp một người đàn ông họ Bạch... Cụ thể xảy ra chuyện gì ta lại nhớ không rõ rồi." Thụ yêu nhíu mày.
"Hả? Ngươi có linh trí từ khi nào? Đó là bao lâu về trước rồi." Trên đầu Ngọc Phong Tử có chút vạch đen.
Thụ yêu vẫy vẫy tay."Nhớ không rõ rồi, sống lâu quá, chuyện trước kia đều quên hết."
"Ngươi đến cùng có nhìn ra được gì hay không? Ta đường xa đi tới kêu ngươi cũng không phải để uống trà." Ngọc Phong Tử trêu đùa.
"Không rõ nữa không rõ nữa." Thụ yêu liên tiếp xua tay.
"Chờ cậu ta tỉnh lại rồi nói, không có việc gì, chẳng qua là chưa tỉnh lại mà thôi."
Đây là đâu? Bạch Hi muốn mở to mắt, hy vọng có thể nhìn rõ ràng được một ít.
Sương mù mênh mông, không có giới hạn, đi như thế nào cũng không đến điểm cuối.
Hả? Nơi đó có ánh sáng, đi vào trong đó có lẽ tốt hơn.
Bạch Hi nhấc chân bước đến.
"Tiểu gia hỏa, cậu rốt cuộc đã tới, ta chờ cậu đã lâu." Không biết từ nơi nào có giọng nói truyền ra.
Ai? Ai ở nơi nào? Bạch Hi muốn lên tiếng, nhưng phát hiện cổ họng thế nhưng không thể thốt lên được một câu.
"Aizzzz, nhiều năm như vậy. Con cháu Bạch gia ta rốt cục cũng có người thức tỉnh rồi..."
Cái gì? Thức tỉnh? Bạch Hi mơ mơ màng màng, giọng nói lớn tuổi này đang nói cái gì?
"Được rồi, cậu nghe là được rồi." Chủ nhân của giọng nói kia hình như có chút bất đắc dĩ.
“Cậu nhất định là thông qua niệm lực có thể ngưng tụ khí thể thành hình?"
(Niệm lực là khả năng suy nghĩ tưởng tượng, có thể hiểu đại khái nó là vậy)
Niệm lực? Niệm lực là cái gì? Bạch Hi chỉ biết khí, dị năng, có lẽ hiện tại còn có thể thêm tu tiên nữa.
"Đã không biết bao nhiêu năm ta gặp được con cháu của Bạch gia rồi... Aizzzz."
Con cháu? Vậy người này là tổ tiên của cậu sao? Bạch Hi có chút phiền chán, nói ra lời không thể đặt câu hỏi thực sự khiến người ta không biết phải làm thế nào.
"Thời giờ của ta không còn nhiều lắm... Cậu có lẽ nghe không hiểu, nhưng ta thật sự không còn thời gian... Bạch gia chúng ta lấy tu luyện niệm lực làm chủ, niệm lực chính là năng lực tiềm ẩn của con người. Thông qua não mà dẫn phát năng lượng cộng hưởng, do đó có thể làm một vài chuyện mà người bình thường không thể làm được. Có thể yếu cũng có thể mạnh, phải xem niệm lực của cậu mạnh bao nhiêu.
/42
|