Chí Tôn Vô Lại

Chương 57: Bạo cường đích danh tự

/371



Dạ Xoa sắc mặt kịch biến, hắn cuối cùng đã nhận rõ người thanh niên dáng vẻ lười nhác trước mặt, dường như không phải là cây hồng mềm yếu có thể tùy tiện bẻ gãy.
Biểu tình trên mặt hắn vui buồn bất định, cuối cùng căm hận nói: "Tốt! Không ngờ trong Minh Nguyệt quán đột nhiên lại có một người lợi hại như ngươi, hôm nay coi như chúng ta đã đi một chuyến vô ích…"
Hắn ta phất tay, quay người đi, không thèm để ý tới hai đồng bọn đang nằm trên mặt đất và Lyon.
Tiểu Lôi cũng không cản trở, tránh người qua nhường đường, hắn ngưng cười, nhìn Lyon nói: "Anh đẹp trai, chúng ta lại gặp nhau rồi…Tại sao mỗi lần ta đến những nơi như thế này, lại thấy có người đang thách đấu?"
Lyon im lặng, trân trân nhìn tay của Tiểu Lôi, ánh mắt giống như đang có thâm ý, sau đó hắn ta đột nhiên mỉm cười, mặc dù nụ cười lạnh lẽo, nhưng người hắn cũng hoàn toàn thả lỏng, lắc đầu nói: "Ngươi vẫn còn không hiểu, ngươi đã gây ra phiền phức lớn rồi".
Hắn ta chỉ Bảo nhi đang hoảng sợ đứng phía sau Tiểu Lôi, kính nể nói: "Tiểu cô nương này là người mà chúng ta nhất định muốn tìm! Ta biết mình không phải là đối thủ của các hạ, nhưng trong thần tộc của chúng ta tự nhiên có cao thủ có thể địch lại các hạ. Các hạ tuổi trẻ đầy triển vọng, thực lực ta thấy quả là cường đại nhất trong số thanh niên nhân loại, hà tất tự mình tìm lấy phiền phức này?"
Tiểu Lôi cả tay cũng lười giơ lên, mỉm cười nói: "Ta là người trước giờ sợ nhất là phiền phức, chỉ là hiện nay, tiểu cô nương Bảo nhi đích xác quá ham chơi, ta bất luận các ngươi là ai, còn như các ngươi, xem ra cũng không phải là người tốt gì. Bảo nhi, ngươi có biết họ không? Có đồng ý đi theo họ không?"
Hắn quay đầu hỏi một câu, Bảo nhi lập tức đong đưa cái đầu nhỏ giống như lắc trống, cái miệng nhỏ cong lên lên, nói nhỏ nhẹ: "Bọn họ đánh mẹ con, là người xấu! Bảo nhi không muốn đi với người xấu…"
"Ngươi xem…" Tiểu Lôi cười ha ha nói: "Người ta không biết các ngươi, lão huynh, không lẽ không biết bắt cóc trẻ em là phạm tội sao?"
Lyon thở ra một hơi, lạnh lùng nói: "Bản lĩnh của chúng ta không bằng ngươi, có biết nói gì nữa, chỉ có một câu, thần tộc phục thù, trăm năm cũng không muộn! Ngươi sau này sẽ phải hối hận!"
Hắn ta chần chừ một lúc, đi qua đỡ hai tên đồng bọn bị Tiểu Lôi đánh bại dậy, mỗi tay đỡ một tên, sau đó hiên ngang như thế đi ra.
Tiểu Lôi vẫn như cũ không cản trở, chỉ đứng ở cửa lạnh lùng nhìn đối phương, cho đến khi đối phương đã đi hết, hắn lúc đó mới thở phù một tiếng, nụ cười uể oải trên mặt cuối cùng cùng không thấy nữa, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, miệng thở hổn hển, cả người tức khắc buông lỏng xuống.
Nữ tử của Nguyệt Minh quán đi tới, nghiêm chỉnh nói: "Xin chào, xin hỏi anh là…."
"Mẹ…" Bảo nhi từ phía sau Tiểu Lôi ló đầu ra, e thẹn kêu một tiếng: "Con tìm thấy ba ba rồi…"
Tiểu Lôi cười khổ nói: "Bảo nhi ngoan, nói ta không phải là ba ba của ngươi đi". Hắn lại hướng về nữ tử kia hạ giọng nói: "Ta chỉ là trên đường gặp được Bảo nhi, liền đưa nó quay về. Những người lúc nãy…"
Nữ tử kia lập tức sắc mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào Tiểu Lôi, trầm giọng nói: "Hình như người vừa nãy, anh có quen biết?"
Sau đó lại nói: "Cảm ơn anh lúc nãy đã giải vây cho chúng ta, nếu như không phải là anh, ta sợ rằng đã thua rồi".
Tiểu Lôi nhẹ nhàng vỗ vỗ Bảo Nhi, nhu hòa nói: "Tốt rồi, Bảo Nhi, qua bên mẹ đi…"
Nữ tử kia trịnh trọng cúi người hành lễ với Tiểu Lôi, nghiêm túc nói: "Đa tạ anh". Cô ta ôm lấy Bảo Nhi, quở trách: "Bảo Nhi, con tại sao lại đi lạc vậy? A di đâu?"
Bảo Nhi cắn ngón tay, xấu hổ nói: "Bảo nhi không đi lạc, là a di đi lạc…"
Tiểu nữ kia nhăn mày một cái, hạ giọng nói: "Con không phải là trước mặt a di biến…"
Cô ta đột nhiên nhìn Tiểu Lôi một cái, dường như có vẻ đắn đo, ngừng nói, Tiểu Lôi cười nhạt: "Tốt rồi, đây là chuyện của nhà cô, việc ta nên làm thì cũng đã làm xong rồi, vậy cáo từ…"
Nữ tử kia đột nhiên gọi hắn đứng lại: "Xin đợi một chút…"
Chỉ thấy cô ta hơi suy nghĩ một chút, nói nhỏ: "Hôm nay anh đã cứu Bảo nhi của ta, ta cho dù như thế nào cũng cần phải cảm tạ anh, nếu quả thuận tiện, mời vào trong ngồi một lúc, có được không?"
Tiểu Lôi nhìn hai mẹ con này, trong lòng thực sự cũng có chút hiếu kỳ, cho nên đồng ý liền.
Sau đó Tiểu Lôi được mời vào một căn phòng nhỏ, giống như là phòng nghỉ của huấn luyện viên vậy. Nữ tử kia để Bảo nhi ngồi lên sô-fa, cũng không biết cô ta dùng phương pháp gì, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Bảo nhi một lúc, sau đó Bảo nhi liền chìm vào giấc ngủ. Tiếp sau, cô ta quay người lại, bái Tiểu Lôi một cái.
Tiểu Lôi phản ứng cực nhanh, lập tức chuyển mình, không nhận một lạy này của cô ta, cười hắc hắc: "Cô làm gì vậy?"
Nữ tử kia nghiêm túc nói: "Ta mời ngài vào, là có một sự tình khác thỉnh giáo ngài".
Tiểu Lôi cười cười, nói: "Cũng tốt, ta cũng rất hiếu kỳ, vừa nãy là người nào vậy? Tại sao đối phó với nữ nhi như cô? Không lẽ cô không thể báo cảnh sát?"
Khuôn mặt của nữ tử kia bắt đầu âu lo, lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Báo cảnh sát…Báo cảnh sát đối với bọn họ cũng không có tác dụng".
Cô ta dường như có lời khó nói, hơi lưỡng lự một chút, rồi từ từ nói: "Căn nguyên của sự việc này, vốn không nên nói với ngài. Nhưng mà hôm nay ngài đã ra tay đánh đuổi bọn chúng, giúp ta bảo vệ Bảo nhi… Ta biết yêu cầu này của ta có chút dày mặt, chỉ là…"
Cô ta lại bái Tiểu Lôi một lần nữa.
Tiểu Lôi nhíu mày nói: "Được rồi, bái này bái nọ có ý nghĩ gì? Ý tứ của cô ta đã hiểu, cô sợ những người lúc nãy sau này lại đến, nên mời ta giúp cô giải quyết phiền phức này, đúng không?"
Khuôn mặt nữ tử kia ửng hồng, Tiểu Lôi lắc đầu nói: "Không phải là ta không giúp cô, ta đối với con gái cô rất ưa thích, chỉ là cô có thể kể qua sự tình này với ta không?"
Nữ tử kia gật đầu, chậm rãi nói: "Ta với Bảo nhi, là hậu nhân của Minh Nguyệt gia. Minh Nguyệt gia chúng ta, mặc dù không phải là đại gia tộc hào phú gì, chỉ là mấy đời nay, đều có một chút võ thuật gia truyền, ở phương Nam cũng có chút danh tiếng. Ngày trước, khi mà mấy đời tiền bối của gia tộc còn tại thế, đã đem võ học gia truyền truyền lại. Đến hôm nay, Minh Nguyệt gia chúng ta ở mấy thành phố phương Nam đều có hội quán, chuyên môn dạy mọi người võ thuật và phương pháp rèn luyện thân thể, mấy đời kinh doanh, cũng coi là có chút vốn liếng…"
"Thân thế của Bảo nhi này có phần phức tạp, phụ thân của nó hiện nay đã mất rồi. Có thể nói, phiền phức như hiện nay, đều là do phụ thân của nó để lại… Từ khi Bảo nhi sinh ra tới nay, căn bản là rất bình yên, chỉ là sau này có người tìm đến cửa, xưng là người nhà của phụ thân nó, muốn mang Bảo nhi đi. Nhưng mà Bảo nhi từ nhỏ đã ở nhà chúng ta lớn lên, lai lịch của đối phương lại mười phần kỳ quái, chúng ta tự nhiên không dám để họ mang Bảo nhi đi…"
Tiểu Lôi nhíu mày: "Đợi một chút… Cô nói thân thế của Bảo nhi phức tạp, là có ý gì… Lại còn…" Hắn ta im lặng một lúc, nói dứt khoát: "Tiểu nha đầu này hiểu pháp thuật, là ai dạy cho nó?"
Nữ tử kia sắc mặt ưu tư, lắc đầu nói: "Việc này…Việc này coi như là một điều kiêng kị của Minh Nguyệt gia chúng ta. Dị năng của Bảo nhi, dường như là sinh ra đã có, không có ai dạy nó. Các hạ không phải là người bình thường, chắc có thể hiểu được, một tiểu hài tử của một gia đình bình thường, đột nhiên có thể dùng pháp thuật kì quái, người bình thường thấy được có thế không giữ mồm giữ miệng, đối với danh tiếng của nhà chúng ta cũng không tốt, cho nên… việc này, ngày thường là ta cấm nó biểu diễn trước mặt người ngoài".
"Thiên sinh?" Tiểu Lôi thở một hơi: "Việc này ta lần đầu tiên nghe thấy".
Nữ tử kia sắc mặt ngưng trọng, từ từ nói: "Việc này, ta nghĩ đi nghĩ lại, người trong nhà chúng ta từ trước tới giờ không có dạng dị năng kì quái này, do vậy chỉ có một cách giải thích, có thể nguyên nhân là từ phụ thân của nó".
"Phụ thân của nó cuối cùng là ai?"
"Ta… ta cũng không biết…" Nữ tử kia cười khổ, cắn cắn răng, cuối cùng mới bật ra một câu : « Kỳ thực, ta không phải là mẫu thân của Bảo nhi ! Ta là tỷ tỷ của mẫu thân của Bảo nhi, cũng chính là tiểu di của nó. Mẫu thân của Bảo nhi chính là thân muội muội (em gái) của ta, ban đầu cô ta ra nước ngoài, nhưng mà mới có mấy năm đã quay về, lại mang theo một đứa bé gái, lúc đó Bảo nhi mới chỉ 3 tuổi, nói là cùng với một nam nhân sinh ra ở nước ngoài… »
Cô ta sắc mặt khó xử : « Gia phong nhà ta cực kỳ nghiêm khắc, sự việc này làm cho trưởng bối trong nhà cực kỳ tức giận. Nhưng mà cho dù người khác hỏi thế nào, em gái ta thủy chung vẫn không nói ra cha của đứa bé là ai… việc này… người khác cũng không có biện pháp gì ».
« Vậy mẹ của Bảo nhi đâu ? »
Nữ tử kia lắc đầu, nét mặt đau khổ : « Đã qua đời rồi. Em gái ta sau khi quay về nhà đến cơm nước cũng không để ý, không đến một năm thì ốm chết. Chỉ là sự tình của Bảo nhi, trong nhà thực sự vì chuyện này mà xấu hổ, cho nên không muốn người ngoài biết. Mà ta… »
Nói đến đây, mặt cô ta ửng hồng, nhỏ nhẹ nói : « Ta thấy đứa bé này đáng thương, sợ nó ở trong nhà bị người khác ức hiếp, cho nên mới đưa nó ra ngoài. Dẫu sao nhà ta ở mỗi thành thị phương Nam đều có sản nghiệp, cho nên năm ngoái ta mới mang Bảo nhi tới đây. Chỉ là không nghĩ đến, đối phương lần này lại có thể tìm đến… Hôm nay bọn chúng tới, là muốn đưa Bảo nhi đi. Ta nhất thời kích động, đã đánh một tên trong bọn chúng, vốn là ta cho rằng đối phương ba bốn tên, nếu nói chuyện không thành, thì cũng có thế đuổi đi, nhưng mà đến khi giao đấu mới biết… » Sắc mặt cô ta trở nên hổ thẹn, hiển nhiên là có chút bất lực.
Tiểu Lôi hiếu kì nói : « Theo như lời cô nói, Minh Nguyệt gia các ngươi cũng coi là một đại gia tộc có thế lực rồi, không lẽ không có cao thủ và trưởng bối lợi hại nào cả ? Để mặc cho cô bị bọn họ khi phụ ? »
Trên khuôn mặt nữ tử này hiện lên vẻ tức tối, cắn răng nói : « Mấy người đó… Hừ, bọn họ cho rằng sự tình của em gái ta làm bại hoại gia phong, trong lòng hận không thể đem Bảo nhi giao cho đối phương, cũng có thể hiểu mối lo lắng trong lòng bọn họ ! Bao năm nay, nếu không phải ta mang Bảo nhi đi, chỉ sợ đứa bé này cũng không biết đã phải chịu bao nhiêu tủi nhục rồi ! Ta trốn đông núp tây, trốn tránh ở mỗi thành thị, cuối cùng chạy tới đây, nhưng mà không ngờ lại bị đối phương tìm ra… hừ… »
Tiểu Lôi trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Tiểu cô nương Bảo nhi này thực sự có chút kì quái, những cái khác không nói, dị năng bẩm sinh của nó đã đủ để người bình thường kinh hãi. Nếu như rơi vào tay kẻ có ý đồ, tiểu cô này có thể nói sẽ trở thành con gà đẻ trứng vàng !
Mà tên gia hỏa Lyon kia, càng thêm cổ quái, không chỉ thân thủ quái lạ, mà Tiểu Lôi với đối phương giao thủ qua hai lần, chỉ cảm giác bọn họ có chút kì quái khó diễn đạt thành lời.
Tiểu nữ kia tiếp tục nói : « Mấy năm nay, đối phương càng càng thúc ép, ta càng phát sinh cảm giác bọn họ không có ý tốt. Nhưng mà không nghĩ đến, bọn họ lại có bước đi lợi hại như vậy… Hôm nay, đa tạ anh đã giúp ta. Với lại, ta còn có một chuyện, không biết có nên hỏi không… »
Tiểu Lôi mỉm cười nói : « Cô muốn hỏi ta tại sao lại quen tên gia hỏa kia đúng không ? Việc này quả là áy náy, đối với mấy người này, ta không hề hiểu rõ, chỉ là một ngày trước đã từng giao thủ với một người trong bọn họ, lúc đó tên gia hỏa này cũng ở trong sàn đấu võ trường của bạn ta, bị ta đánh cho chạy đi. Cô hôm nay giữ ta lại, trong đó có một dụng ý, chính là muốn từ ta hỏi một chút thông tin gì đó đúng không ? Nhưng mà việc này cô hỏi nhầm người rồi… »
Trong mắt của nữ tử này thoáng qua tia thất vọng, sau đó miễn cường cười : « Đã vậy thì thôi… còn về… »
Tiểu Lôi lắc đầu nói : « Ta hôm nay chỉ là vô tình gặp phải mà thôi… Nếu nói là giúp đỡ, chỉ sợ chưa chắc đã có thể thực sự giúp cô được gì. Không nói việc khác, hôm nay ta mặc dù nhẹ nhàng thắng lợi, thực ra a… hắc hắc… »
Tiểu Lôi ngừng nói, thở dài trong lòng.
Bản thân sử dụng đến hai lần « Phá sơn không », uy lực chiêu thức này rất cường đại, nhưng mà mỗi lần dùng, đối với năng lượng bản thân tiêu thất cũng rất lớn. Hắn sau khi liên tục đánh bại hai tên, mặc dù cố gắng duy trì, nhưng mà thân thể lúc đó cũng giống như trống rỗng, lúc đó, nếu quả đối phương xông lên, bản thân coi như cũng không thể xảy ra việc gì, dựa vào « Tiêu dao bộ pháp », tự bảo vệ mình cũng không có vấn đề, nhưng mà nhất định là thua là thua rồi.
May mà đối phương trước đó đã bị hắn thi triển thực lực dọa cho kinh hãi. Không dám cùng ra tay với mình lần nữa.
Lại nói, với tính khí của Tiểu Lôi, nếu như hắn còn có thể động thủ, há có thể để cho đối phương ra đi thoải mái như vậy ?
Tiểu nữ kia thấy Tiểu Lôi cự tuyệt, cho rằng hắn thoái thác, vội vàng nói : « Ta biết ta và các hạ vốn không quen biết, nhờ vả thế này đúng là có chút không phải. Nhưng mà ta chỉ là một thân nữ nhi, thực sự không có biện pháp đối phó với bọn người kia… Đáng thương cho con gái của em gái ta… Chỉ cần anh có thể giúp ta, không nói cái khác, võ quán của ta ở thành phố này, mỗi năm thu nhập trăm vạn là có thể… »
Tiểu Lôi có chút lưỡng lự… Hắn nhìn Bảo nhi đang nằm ngủ trên sô-fa, lông mi của tiểu cô nương này thật dài, dường như mí mắt trong lúc ngủ cũng khẽ động đậy, một khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, trên miệng hơi mỉm cười hạnh phúc. Giống như một con búp bê đang nằm ngủ vậy. Tiểu Lôi mặc dù không phải là người tốt đẹp gì, nhưng mà hôm nay đối với một tiểu nữ hài tử, trong lòng có chút thương xót yêu thương. Bất giác thở dài một hơi : « Được rồi, nhưng mà ta có thể giúp đỡ cô gì đây ? Ta không thể ngày nào cũng ngồi khư khư ở đây được ! »
Nữ tử kia nét mặt lập tức vui mừng : « Chỉ cần anh đồng ý, biện pháp tự nhiên có rồi ! Ta… Ta Nguyệt Tinh thay mặt em gái đã mất của ta, đa tạ ngài ! »
« Ài, đừng có ngài này ngài nọ nữa, tên quả ta, gọi là Tiểu Lôi, cô là trưởng bối của Bảo nhi, coi như lớn hơn ta rất nhiều… uhm… Ta gọi cô là Nguyệt Tinh* a di được không… ? »
Hắn sắc mặt quái dị, biểu tình trên mặt đã cổ quái lại càng cổ quái, nhìn đối phương, tròn mắt nhìn đối phương…
Nguyệt Kinh** ?
Có người tên là Nguyệt Kinh ?
Nguyệt Kinh cô nương… trưởng bối của họ làm sao lại có thể đặt tên con gái như vậy chứ ?
-----
DG :
* và ** : Trong tiếng Trung, chữ Tinh (Tinh trong thủy tinh, tinh thể…) và chữ Kinh (Kinh trong Kinh doanh, kinh tế,…và kinh nguyệt) là cùng một âm đọc /jing1/.

/371

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status