Cấm Kỵ Chi Luyến

Chương 41: Trở về nhà

/62


Nhìn vào ngôi nhà vô cùng quen thuộc trước mặt, cô không khỏi rưng rưng nước mắt, bất kể ở chỗ này đã từng xảy ra vui vẻ bi thương hay hợp tan gì đi nữa, nhưng là, không thể chối bỏ, nơi này là nơi cô luôn hoài niệm không muốn xa rời nhất trong thâm tâm.

Mới vừa xuống xe, má Lâm liền sải bước ra đón, hai mắt đẫm lệ vừa ôm cô vừa kêu cô là tâm can bảo bối. Thật lâu sau mới bình tĩnh lại, vừa sờ đến cái eo nhỏ mảnh khảnh của cô, vành mắt lại hồng lên, không khỏi lớn tiếng mắng, giống như cô hay bị Dương Chi Hồng ngược đãi vậy.

Anh hai cười mà không nói, sải bước đi vào trong nhà .

Vừa lúc đó, đột nhiên một thân ảnh giống như má Lâm mới vừa bổ nhào vào cô lúc nãy nhưng mà lần này là hướng về phía ngực anh hai, nũng nịu kêu lên: "Hiên Viên, anh đã trở lại?"

Ba người đang đứng tại chỗ đồng thời cùng ngẩn ngơ, hai mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì đang diễn ra .

Anh hai do bất ngờ không phản ứng kịp, kéo vòi bạch tuộc đang quấn trên người ra, lạnh lùng nói: "Kiều Hỷ, cô tại sao lại ở chỗ này?"

Má Lâm lúc này ở bên tai cô nho nhỏ nói thầm: "Miên Miên tiểu thư, cô phải đem thiếu gia giữ chặt, nếu không sẽ cấp tiện nghi cho con hồ ly này tinh này." Vẻ mặt căm phẫn, xem ra Kiều Hỷ ở chỗ này qua ngày cũng không phải là tốt như cô nghĩ, phải biết là chọc giận má Lâm thì hậu quả tương đối nghiêm trọng. Nhẹ thì trong thức ăn hoặc là trên giường phát hiện mấy con gián nho nhỏ, nặng thì buổi tối ra ngoài giả trang Trinh Tử trèo tường, cho đến khi đối phương sợ tới mức bỏ trốn mất dạng, nhiều lắm là chịu nổi qua một ngày rồi cũng sợ qua mà bỏ qua.

Cô lại thấy Kiều Hỷ vẫn chưa từ bỏ ý định hướng trên người anh hai chà xát lung tung, thanh âm nũng nịu, "Hiên Viên, sao mà anh đi lâu như vậy không trở lại, người ta rất nhớ anh."

Cô đứng tại chỗ, trong lòng chua xót không chịu nổi, chỗ trong ngực anh hai rõ ràng là dành riêng cho mình cô, lại có người không biết liêm sỉ đeo dính lấy.

Ghét, thật là ghét.

Má Lâm ở bên cạnh cũng gấp lên, đẩy cô một cái, "Miên Miên tiểu thư, đi đoạt lại thiếu gia đi."

"Nhưng mà ——"

Má Lâm cắt đứt lời cô, "Còn nhưng nhị cái gì nữa, thiếu gia sẽ bị hồ ly tinh cướp đi nha. Miên Miên tiểu thư, cô không biết là đàn ông lúc sáng sớm dục vọng rất mãnh liệt sao a, con hồ ly tinh lại đang chà xát lung tung trên người anh hai cô, khó tránh khỏi. . . . . ."

Má Lâm còn chưa nói xong, cô đã tức giận đằng đằng vượt đến trước mặt anh hai, liếc mắt nhìn anh hai tức giận đến mơ hồ muốn bộc phát, hừ lạnh một tiếng, ôm cổ anh hai khẽ hôn. Anh hai là của cô, là người đàn ông cô muốn, cô sẽ không đem anh hai tặng cho người khác.

Anh hai rõ ràng sửng sốt, sau đó ngậm lấy nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước của cô như muốn giữ lấy đôi môi đỏ mọng đang muốn rời đi, trằn trọc mút vào, xâm nhập càn quét, bàn tay cũng kịp thời nâng lên eo của cô, ôm cô tới trước ngực, tránh cho cô khỏi số mạng tay chân mềm nhũn ra sẽ khuỵu té tại chỗ.

Hôn một chút, cô cũng không biết đã kéo dài bao lâu, cô cũng không biết Kiều Hỷ đang có biểu tình gì, nhưng thời điểm khi cô khôi phục lại tinh thần, cô đã nằm ở trên cái giường quen thuộc của anh hai, mà anh hai thì đang thuần thục cởi quần áo của cô.

Cô lấy tay vòng qua cơ bụng rắn chắc của anh hai, cắn cắn lỗ mũi kiên đĩnh kia. Anh hai sửng sốt, ngay sau đó, đã kịp phản ứng động tác liền càng thêm thô bạo, bàn tay vung lên, quần áo đã như một khối vải rách bị ném xuống dưới giường.

Cô cười cười khẻ, "Anh hai, quả nhiên lúc sáng sớm dục vọng của đàn ông rất mãnh liệt, một chút khiêu khích cũng không chịu nổi."

Anh hai ngậm vành tai như ngọc của cô, thay nhau liếm láp, "Tiểu yêu tinh, em cố ý. . . . . ." Nói xong, bàn tay đẩy hai chân trắng noãn của cô ra gác ở bên hông, sau đó nghiêng người một cái, nóng bỏng cùng trướng thũng quen thuộc kia đã toàn bộ xâm nhập vào dũng đạo non nớt của cô.

Cô yêu kiều hổn hển, nắm lấy bả vai rộng của anh hai "Chậm. . . . . . Chậm một chút. . . . . . Miên Miên không chịu nổi. . . . . ."

Anh hai nghe vậy, lui ra ngoài một chút, tà mị cười một tiếng, "Như em mong muốn." Một giây kế tiếp, lại dùng lực độ cường thế cùng nhiệt liệt hiếm thấy thẳng tiến thật sâu trong mật địa đào nguyên kia lần nữa.

"A ——" cô kêu lên thất thanh, thân thể nghiêng về phía sau, đầu đụng phải đầu giường cứng rắn. Cô bị đau, nước mắt không ngừng ngưng đọng trong mắt, không khỏi oan ức nhìn anh hai .

Anh hai thương tiếc sờ sờ chỗ bị đụng đau của cô, sau đó môi mỏng ghé vào bên tai cô nhẹ nhàng thở dài, "Quả bóng nhỏ, về sau đừng dùng loại ánh mắt này nhìn anh, anh sẽ không nhịn được. . . . . ."

Không nhịn được thương yêu cô sao? Không nhịn được sủng ái cô sao? Trong lòng cô nghĩ đến vui rạo rực .

"Không nhịn được giày xéo em!" Nói xong, anh hai đã giữ chặt lấy eo của cô toàn lực thẳng tiến ."Qủa bóng nhỏ, em vĩnh viễn sẽ không biết bộ dạng mắt to tròn ngập nước của em làm cho người ta thương yêu cỡ nào đâu, tròng mắt mông lung làm cho hăng hái của đàn ông bộc phát, ý muốn giày xéo tăng lên."

Anh hai vừa nói xong, môi mỏng đã đi tới bộ ngực mềm mại, ngậm lấy trái cây đỏ tươi kia, anh hai khẽ thở, "Hôm nay anh rất cao hứng, bởi vì quả bóng nhỏ rốt cuộc biết giúp anh. . . . . . Giúp anh tránh khỏi bị những người phụ nữ khác đeo bám. . . . . . Anh rất cao hứng. . . . . . Anh rất cao hứng. . . . . ."

Lúc này, nước mắt của cô như muốn trào ra, thân thể vui vẻ cùng sảng khoái, cũng vượt xa ra khỏi phạm vi chịu đựng của cô, cô cắn bờ vai rộng của anh hai, cầu xin tha thứ: "Anh hai. . . . . . Anh hai. . . . . . Miên Miên. . . . . . Miên Miên không cần. . . . . ."

Nói xong, cảm giác cứng rắn nóng rực trong thân thể lại tăng thêm mấy phần, thanh âm bất đắc dĩ của anh hai vang lên bên tai cô, "Qủa bóng nhỏ, anh không phải đã nói rồi sao, thanh âm cầu xin mềm mại của em càng làm anh thêm hưng phấn thôi, khi nó đi vào tai anh thì không thể nghi ngờ gì nó chính là âm thanh dụ tình tốt nhất."

Cô mềm nhũn tựa trên vai anh hai, mặt cúi thấp, cái gì gọi là biết vậy đã chẳng làm, cô cuối cùng cũng biết được, cô tại sao có thể đi nhổ răng sư tử đây .

"Ngô. . . . . ." Anh hai cầm eo của cô, mạnh mẽ đẩy lên trên, "Qủa bóng nhỏ, ở dưới người của anh mà em còn dám phân tâm, thật là thèm chơi!"(bảo đảm câu này là nguyên tác nha )

"Ngô. . . . . . A. . . . . . Không cần. . . . . ." Mãnh liệt đụng liên tiếp, cô chỉ có thể nũng nịu rên rỉ.

"Bang bang. . . . . ." Trong lúc mơ hồ, cô nghe giống như có tiếng gõ cửa. Đẩy anh hai cái người mà vẫn đang hăm hở cố gắng tiến lên ở trên người cô, "Có người gõ cửa."

Anh hai chậm lại động tác, mày rậm khẽ nhíu lên, cúi người cho cô một nụ hôn nóng bỏng hừng hực, "Bảo bối, chúng ta đừng để ý tới hắn."

"Bang bang. . . . . . Bang bang. . . . . ." Tiếng gõ cửa vẫn kiên nhẫn vang lên đều đều như cũ.

Cô lại đẩy anh hai một cái , "Anh hai. . . . . ."

Anh hai khẽ nguyền rủa một tiếng, "Người nào vậy ?"

Bên ngoài truyền đến thanh âm mềm mại đáng yêu của Kiều Hỷ, "Hiên Viên, Lăng Thịnh online, có chuyện muốn nói với anh."

Anh hai ảo não thở dài, "Lăng Thịnh đáng chết ." Sau đó liếc mắt nhìn ngang dọc địa phương chặt chẽ bên dưới thân thể ngọc ngà của cô, tà nịnh cười một tiếng.

Cô đột nhiên có một loại dự cảm xấu, nhìn anh hai kéo lấy tấm thảm thật dày bên cạnh bao lấy thân thể của mình, vậy mà nóng bỏng kia lại như cũ không có mềm đi chút nào, thanh âm cô run lên hỏi: "Anh hai. . . . . . Anh muốn làm gì?"

Anh hai cười hắc hắc, trực tiếp ôm cô đến trước ngực, tấm thảm dày thật to , che đậy bao lấy thân thể hai người thật chặt chẽ , bên dưới thảm thân thể hai người vẫn còn tiếp xúc thật chặt.

"Không cần. . . . . . Anh hai. . . . . . Không cần. . . . . . Người ta sẽ thấy. . . . . ." Cô giùng giằng, tư thế này quá mắc cỡ, cô không cần, cô không cần. . . . . .

Anh hai hôn một cái lên cái mũi nhỏ yêu kiều của cô, "Thấy thì có làm sao, ai kêu em không cho anh ăn no."

Đường từ gian phòng của anh hai đến thư phòng chỉ ngắn ngủn có vài bước chân, nhưng mà đối với cô mà nói thì thật giống như đang ở chiến trường dài hai vạn năm nghìn dặm xung quanh là đại quân bao vậy. Cô không dám nhìn tới Kiều Hỷ đang đứng trước cửa phòng có dạng biểu tình gì, chỉ cố vùi đầu thật sâu chôn ở trước ngực anh hai, thỉnh thoảng bởi vì đi lại nên trong cơ thể vật kia tựa hồ đang luật động, cô há mồm cắn lấy cái ngực bền trái của anh hai.

Không biết qua bao lâu, anh hai ôm cô ngồi lên ghế sa lon trong thư phòng, tay trái ôm eo nhỏ của cô, tay phải nhận lấy điện thoại, "Tìm tôi có chuyện gì?"

Đầu kia truyền đến thanh âm vui vẻ của Lăng Thịnh, "Nghe nói kẹo bông đã trở về a, thật lâu không gặp rồi ra ngoài ăn bữa cơm đi?"

Giọng nói anh hai không tốt, "Cậu tìm tôi lúc này là muốn phá hư chuyện của tôi chứ gì!" Không đợi Lăng Thịnh trả lời liền "Pằng" một tiếng cúp điện thoại, nhìn cô đang ở trong ngực nhũn như con chi chi, nhẹ nhàng cười một tiếng, ôm eo nhỏ của cô lại bắt đầu tiếp tục chuyện còn dang dở lúc nãy .

"Leng keng. . . . . ." Điện thoại giống như cùng hai người đối nghịch, cũng kiên nhẫn không ngừng vang lên.

Cô giãy giụa lên tiếng, "Anh hai, điện thoại. . . . . ."

"Này" anh hai nhận lấy điện thoại, giọng nói tà ác, "Có chuyện nói mau, không có thì mau cút. . . . . . Cái gì tìm kẹo bông. . . . . . Miên Miên, điện thoại của em ."

"Này" cô nhận lấy điện thoại, nhẹ giọng hỏi.

"Là anh á. . . . . . Kẹo bông, em đã trở về, cũng không nói cho anh biết một tiếng, anh hai em trọng sắc khinh bạn coi như bỏ đi rồi, kẹo bông đáng yêu, em cư nhiên cũng thế. . . . . .Lăng Thịnh ca ca thật đau lòng. . . . . . Lăng Thịnh ca ca quá thương tâm!"

"Dạ. . . . . . Em mới. . . . . . Mới trở về. . . . . . Ngô. . . . . . A. . . . . ." Cô đứt quãng đáp lời, đồng thời trừng mắt liếc anh hai đang cười đến đắc ý, anh là cố ý. Động tác phía dưới của anh hai vẫn không ngừng, nóng rực kích động kia vẫn ở trong cơ thể cô không ngừng xen kẽ, tiến vào. . . . . .

"Kẹo bông. . . . . . Em . . . . . Thanh âm giống như không yên, còn hơi kiều mỵ, không phải là. . . . . . Không phải là Diệp cọc gỗ ở bên cạnh em chứ, vẫn còn ở. . . . . . Bên cạnh của em sao. . . . . ." Lời nói của Lăng Thịnh ngập ngừng, không khó để phỏng đoán hình dung ra vẻ mặt như tên trộm gian trá của anh ta lúc này.

Mặt cô đỏ lên, không biết đáp lại như thế nào, đúng lúc anh hai cướp đi điện thoại, "Biết rồi, còn không thức thời cúp điện thoại!" Không đợi Lăng Thịnh trả lời, trực tiếp cắt ngang điện thoại, có khác lần trước một chút là lần này ngay cả dây điện thoại anh hai cũng rút ra hết.

Thở dài một hơi, anh hai đe dọa nhìn cô, "Rốt cuộc không còn ai quấy rầy nữa."

Cô nằm ở trên người anh hai âm thầm thở dốc, dịu dàng nói: "Anh hai, em đói bụng." Mới trở về liền làm chuyện tổn hao thể lực như vậy, thần tiên cũng chịu không nổi.

Anh hai khẽ vuốt ve bụng nhỏ của cô, cười đến tà mị, "Nơi này, không phải rất no rồi sao?" Nói xong còn cố ý vuốt một cái kiên đĩnh nóng bỏng kia .

Nhất thời, cô run rẩy liên tiếp, xuân triều mãnh liệt, nắm vai anh hai thét lên thật chói tai, "A. . . . . . Anh hai. . . . . . Đừng. . . . . . Không nên như vậy. . . . . ."

Nghe tiếng cô, tròng mắt đen của anh bổng chốc thâm thúy thêm vài phần, đỡ eo nhỏ của cô, làm cho cả người thuận thế té ở trên ghế sa lon, sau đó giơ cao cái chân trắng nõn mềm mại kia mà ra sức va chạm.

"A. . . . . ." cô ưm ngâm nga, thở dốc không ngừng, chỉ có thể mặc cho anh hai cường thế hung mãnh đem cô lên trên đám mây hư vô chìm nổi trôi giạt, leo lên trên chín tầng mây, cũng quên mình vừa kêu vang đói bụng.

. . . . . . Hô, mệt quá.

Cảnh cáo

Trong thư phòng, một mảnh tĩnh mịch, bên trong mơ hồ còn kèm theo chút khí tức sau cuộc mây mưa, hương vị này làm cho người ta phải đỏ mặt.

Kiều Hỷ ngẩng đầu quan sát người đàn ông bình thản toát ra thần thái lười biếng trước mắt, tâm không khỏi run lên, quả nhiên, quả nhiên trong lòng cô có bóng dáng của hắn, dù biết rất rõ ràng đây là điều không nên. Cô không phải là không biết ban đầu khi hắn, nói ra nguyên nhân đề nghị hợp tác, dĩ nhiên cô cũng biết người đàn ông ngạo nghễ này tuy đã từng thưởng thức qua bao hoa thơm cỏ lạ trong thiên hạ, nhưng lại độc cưng chìu một người duy nhất, rõ ràng ở sâu trong nội tâm thỉnh thoảng đã vang tiếng cảnh cáo cô không cần ham muốn sự ấm áp của người đàn ông trước mặt này, nhưng là. . . . . . Nhưng bản thân cuối cùng vẫn cứ ngu ngơ mà bước lên con đường tình mờ mịt không có điểm dừng này .

Chỉ có thể nói khi yêu người đàn ông này, tiếp xúc với hắn chỉ là kế hoạch dự liệu của cô, nhưng không ngờ lại sa vào tình yêu.

Cô cũng không thể không thừa nhận, cô thích người đàn ông này có một phần nguyên nhân đến từ gia đình giàu có của hắn cùng với nguyên do người đàn ông này trên thương trường tác phong rất cường thế. Nhưng giữa sự giàu có, chính là mấy phần tình cảm chân chính không mang theo tư lợi.

Bữa tiệc đính hôn ấy, nhìn thấy cô em gái hắn thương yêu thương tâm rời đi, người đàn ông này chỉ nắm chặt hai quả đấm, cũng không có đuổi theo. Một khắc kia, cô chợt phát hiện, người đàn ông này không phải là đã yêu em gái mình chứ. Trong nháy mắt đó, cô đột nhiên muốn biết, người đàn ông tuyệt tình lãnh khốc như vậy, khi chân chính yêu một người con gái, bất kể phải trả giá cao như thế nào cũng sẽ vẫn yêu cô ấy đến si mê cuồng dại. Trong khoảnh khắc đó, cô biết cô đã động lòng đối với người đàn ông vô tâm trước mặt này.

Một năm này, khi cô ở bên cạnh hắn, hắn không bao giờ cho phép cô ngủ lại bên cạnh. Đang lúc cô cho rằng người đàn ông trước mắt này có hơi chút thậm chí là đã yêu thương mến mộ cô, thì người đàn ông này lại biến mất

Một tháng sau, hắn trở lại, trong ngực ôm cô em gái mà hắn sủng ái, trong mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy em gái đáng yêu của hắn, thậm chí ở trước mặt cô không chút kiêng kỵ nào mà ôm hôn cô gái kia.

Rõ ràng ban đầu là tuyệt tình đuổi cô bé kia đi, rõ ràng hắn chỉ là nhất thời mê luyến thân thể non nớt của cô gái ấy, rõ ràng ban đầu là hắn bất chấp tất cả trợ giúp cô. . . . . . Chẳng lẽ tất cả cũng chỉ là gặp dịp thì chơi sao, chẳng lẽ không phải hắn chỉ giả vờ quan tâm cô gái mập mạp này chỉ để cô chú ý hắn sao . . . . . . (. . . . . . cô gái này thật tự kỉ. . . . . . Quyết định chỉnh cho chết . . . . . )

Nhưng là, cô gái kia có tài đức gì, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thể cho hắn, một bộ dạng ngu si đần độn, tại sao lại lấy được ngàn phần sủng ái của hắn, cùng tất cả thương yêu.

Tại sao. . . . . . Tại sao. . . . . .

"Tại sao cô còn ở lại chỗ này vậy?" Suy nghĩ của Kiều Hỷ bị lời nói của Diệp Hiên Viên đột nhiên cắt đứt.

Kiều Hỷ cười cười, "Em không ở nơi này thì ở nơi nào a ? Em không phải là vị hôn thê của anh sao?"

"Vị hôn thê?" Diệp Hiên Viên cười nhạo một tiếng, "Kiều Đại tiểu thư có phải đã quên hay không, chúng ta chẳng qua là quan hệ hợp tác trên phương diện làm ăn, cái danh xưng vị hôn thê này chẳng qua cũng chỉ là một đề nghị hợp tác tạm thời mà thôi. Hiện tại cô đã nắm giữ Kiều thị rồi, trên căn bản Kiều phu nhân cùng em trai cô cũng đã không còn là sự uy hiếp, sự hợp tác của chúng ta cũng đã đến lúc kết thúc rồi, thế nào, Kiều Đại tiểu thư còn lưu luyến đối với cái trò chơi này mà không muốn chấm dứt sao?"

Kiều Hỷ không chút ngoài ý muốn đối với lời nói tuyệt tình của người đàn ông này, chỉ là cười duyên nhẹ nhàng tiến đến cái vai rộng của Diệp Hiên Viên, không nhanh không chậm khẽ vuốt ve, "Chẳng qua là người ta có chút không rõ, Diệp tổng tại sao phải tận hết sức lực giúp em thu phục Kiều gia như vậy." Thấy Diệp Hiên Viên muốn mở miệng nói chuyện, Kiều Hỷ tức thời chặn lên môi mỏng của người đàn ông, "Nononono. . . . . . anh đừng nói với em là vì muốn kích thích con bé ngốc nghếch nhà anh chứ. Diệp tổng anh là một thương nhân, không thể nào làm chuyện lỗ vốn. Vì Kiều gia anh không tiếc chống lại bạn hợp tác trước kia là Đằng Vân, anh bỏ ra nhiều như vậy chắc chắn sẽ không thể nào thu hồi được cái gì từ một người như Nguyễn Miên Miên."

Diệp Hiên Viên liếc nhìn cái tay xanh mét trên vai đang tùy ý làm bậy, tà mị cười một tiếng, "Như vậy thì Kiều Đại tiểu thư nghĩ là do nguyên nhân gì?"

Kiều Hỷ nâng lên môi đỏ mọng, xoay một vòng thật đẹp, thân thể liền nhẹ nhàng rơi vào trong ngực Diệp Hiên Viên, lấy tay nâng lên cổ của người đàn ông, Kiều Hỷ kiều mỵ cười một tiếng, "Diệp tổng, không biết bộ dáng người ta có đánh để Diệp đại tổng tài đây để mắt tới không ?"

Diệp Hiên Viên thong thả ung dung nâng lên cái cằm nhọn trắng như ngọc của cô ta, tà khí nói: "Kiều Đại tiểu thư, dung mạo như thiên tiên, đúng là mỹ nhân Thiên Thượng Nhân Gian khó gặp. Giai nhân như thế, thử hỏi thiên hạ có ai có thể cưỡng lại được mị lực này đây?"

Kiều Hỷ cười đắc ý, môi đỏ mọng khẻ cong, bộ dạng rất đắc ý

Lại nghe Diệp Hiên Viên nói: "Nhưng đáng tiếc a. . . . . ."

Kiều Hỷ vẫn không rõ sự tình , "Đáng tiếc cái gì?"

Mười ngón tay của Diệp Hiên Viên đưa ra, khẻ nắm lấy khuông mặt đang vui mừng cười như hồ ly của cô ta nói, "Đáng tiếc, tôi ghét loại phụ nữ không biết điều!"

Diệp Hiên Viên mạnh mẽ đứng dậy, đẩy người phụ nữ trên người ra, vẻ mặt ghê tởm nói, "Vừa bắt đầu, tôi đã nói qua, tôi giúp cô đoạt lại Kiều thị, cô giúp tôi lấy được cô gái tôi muốn, mọi người hỗ trợ lẫn nhau. Thế nào mà hiện tại Kiều thị đã tới tay rồi, liền đem chủ ý đánh tới trên người của tôi, cô là chê mạng cô quá dài hay là chê mạng của Kiều thị quá dài!"

Kiều Hỷ vẫn giãy giụa, trên khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ tất cả đều trở nên dữ tợn, "Em không tin, em không tin anh vì một cô gái ngu xuẩn làm nhiều chuyện như vậy, em cũng không tin anh đối với em không có một chút dục niệm. Nếu bàn về trình độ học vấn, em hơn xa đứa con gái còn chưa tốt nghiệp cấp hai trung học! Nếu bàn về vóc người, em còn mê người hơn nhiều so với một đứa con gái còn chưa trổ mã hết! Nếu bàn về gia thế, em đường đường là tiểu thư Kiều thị vẫn còn hơn xa so với một cô nhi sống kí sinh ở Nguyễn gia, hạn gái như cô ta chỉ biết leo lên giường của đàn ông thôi. . . . . ." (trời ơi tự sướng vừa phải thôi tức quá nói nữ 9 ko đáng 1 xu )

"Bốp. . . . . ." Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.

Kiều Hỷ dường như không thể tin vuốt mặt của mình, lắp bắp nói: "Anh đánh tôi. . . . . . Anh cư nhiên đánh tôi. . . . . ."

Diệp Hiên Viên thổi tay một cái, không thèm để ý chút nào, "Kiều Đại tiểu thư, cô cũng coi như là có đi học, xin chú ý cách dùng từ. Chuyện trong nhà tôi còn chưa tới phiên người ngoài như cô càn rỡ."

"Anh —— Diệp Hiên Viên —— anh " Kiều Hỷ vuốt mặt, cắn răng nghiến lợi giọng căm hận nói: "Diệp Hiên Viên, anh sẽ hối hận. . . . . . Anh sẽ phải hối hận. . . . . .Đồ mà Kiều Hỷ tôi không có được người khác cũng đừng hòng có được. . . . . ."

"Hừ. . . . . ." Diệp Hiên Viên cười lạnh một tiếng, "Ở trong thế giới của tôi không có hai chữ hối hận. Đúng rồi, cô không phải là muốn vọng tưởng dùng những thứ thủ đoạn bất chính đi đối phó Miên Miên chứ, cái giá này cô không trả nổi đâu, chuyện trong bữa tiệc đính hôn năm đó có Tần Nhật Sơ giúp cô trả giá, cô không phải lại muốn tự đường chết chứ. Ha ha. . . . . . Cô không phải là không biết tôi có dư thủ đoạn đối phó với một con chó nhà có tang chứ."

Mở cửa, Diệp Hiên Viên hướng má Lâm đang đứng yên bên cạnh đợi lệnh phân phó nói: "Vú Lâm, tiễn khách. Còn nữa..., về sau không có mệnh lệnh của tôi, không cho phép Kiều tiểu thư đến gần cửa lớn dù chỉ một bước!"

Má Lâm vừa nghe, vui mừng theo lệnh đi tới, hướng về phía cô gái đang ngồi trên đất bộ dạng nhếch nhác, lạnh lùng nói: "Xin mời! Kiều tiểu thư!"

Kiều Hỷ giùng giằng bò dậy, hướng về phía bóng lưng của Diệp Hiên Viên đang dần xa oán hận nói: "Diệp Hiên Viên, một ngày nào đó, anh sẽ phải hối hận vì đã đối với tôi như vậy."

Má Lâm ở một bên giọng lạnh giọng nói: "Kiều tiểu thư, tôi khuyên cô đừng nên làm con cóc há miệng rộng, giọng điệu quá lớn! Bằng bản lảnh thiếu gia nhà tôi, muốn chỉnh một cái Kiều gia nho nhỏ chẳng qua là dễ như đánh vỡ một đĩa đồ ăn."

Kiều Hỷ bị nói trúng chỗ yếu, nhất thời khuông mặt thay đổi từ tím xanh rồi đến hồng, cuối cùng rốt cuộc dậm chân một cái, tức giận rời đi.

Má Lâm nhìn thân ảnh cực kỳ tức giận biến mất ở cửa lớn, mới khẽ thở dài, xoa xoa tay, đi vào phòng.

Trước kia thấy thiếu gia trái tim băng giá tàn nhẫn , bà còn thấy có chút không yên, ngược lại hiện tại cảm giác rất thoải mái. Ai kêu cô gái này tự cho là đúng, tưởng mình là Nữ Chủ Nhân trong nhà này, cả ngày cứ tác oai tác quái, hiện tại rốt cuộc cũng tống cổ được cái ác khí này đi. Hô, thật là thoải mái cả người!

Miên Miên tiểu thư, có một người đàn ông tàn nhẫn như thế này dịu dàng bảo vệ cô, cô sẽ được hạnh phúc thôi.


/62

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status