Lê Nhiễm vừa quay lại thì nhìn thấy Triệu Tây Âm, cô ấy bỗng cảm thấy bản thân như nhặt được đặc xá vậy. Bao nhiêu năm qua cô ấy luôn tự nhận miệng lưỡi mình lợi hại, song lại chưa bao giờ chiếm được tiện nghi của Chu Khải Thâm ở khía cạnh này.
Triệu Tây Âm đi tới nhìn một bàn đầy vụn bánh gato, đến cái hộp bánh cũng bị anh làm nhục, bị vò tới nhăn nhúm nhó, toàn bộ hiện trường phải gánh chịu cơn giận hẹp hòi của anh. Chu Khải Thâm còn làm dáng phủi phủi vụn bánh trên tay, sống lưng ngồi tới là thẳng.
Thái độ này đã chọc đến Triệu Tây Âm, giống như cô đã làm rất nhiều chuyện sai trái vậy.
“Anh ăn hết số bánh kia làm gì?”
Chu Khải Thâm nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, “Em mang về không phải để cho tôi ăn sao?”
Triệu Tây Âm nói: “Vậy nên anh một hơi ăn hết sạch? Đây là thái độ đến nhà người khác làm khách của anh sao?”
Chu Khải Thâm bị cô châm biếm, ánh mắt anh tối sầm, khóe môi cong cong ngậm ý cười, cười đến là lạnh lùng, “Đồ quý à?”
Triệu Tây Âm cảm thấy người này không thể nói lý được nữa.
Đại đa số thời gian Chu Khải Thâm là người không thể hiện rõ bản thân vui buồn, trải qua mười năm chìm nổi trên thương trường cho nên thứ anh am hiểu nhất chính là duy trì thái độ khách sáo và bình tĩnh. Cũng không phải chưa từng làm người khác thiệt hại song đều là anh bày mưu tính kế sau lưng người ta. Ngày hôm nay hẳn là anh điên rồi nên mới không khống chế được.
Chu Khải Thâm vứt nửa miếng bánh mousse cuối cùng vào thùng rác, sau đó đứng lên, ném bóp tiền cho Triệu Tây Âm. Ví tiền rơi trúng ngực cô, không đau nhưng nhịp tim bởi vì động tác này mà nhảy lên.
Chu Khải Thâm không quên chào hỏi Triệu Văn Xuân, giọng anh trầm đến độ có thể mài ra lửa, “Chú Triệu, cháu đi đây ạ.”
Đi rồi, thật sự đi rồi.
Lê Nhiễm vẫn còn đang ngẩn ngơ, nhìn ví tiền bị lật một nửa đương nằm chổng chơ trên bàn thì nói: “Thật sự không cần à?”
Ví tiền của Chu Khải Thâm là loại dáng ngắn màu nâu sậm, kiểu màu sắc này vừa đặc biệt vừa cao cấp. Bên trong có một sấp tiền mặt, thẻ căn cước và hai tấm thẻ đen, ngoài ra không còn thứ gì khác. Anh đi rồi, nhưng dư uy vẫn còn, hệt như bầu không khí bị rút đi một nửa, thật khiến người ta cảm thấy ngột ngạt mà.
Ước chừng Lê Nhiễm cảm thấy chính mình đã gây ra họa cho nên rối rít xin lỗi, cô ấy chỉ chỉ vào hai tấm thẻ đen giả vờ ung dung nói: “Tiểu Tây, quẹt thẻ anh ta đi, kêu một xe bánh gato đầy sau đó dán đầy mặt tên họ Chu kia.”
Triệu Tây Âm xoay người đi về phòng ngủ.
Lê Nhiễm cũng đi theo cô, chợt cô ấy trông thấy cô đứng bên cạnh bàn học ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Lê Nhiễm đưa tay huơ huơ trước mặt cô, “Này.”
Triệu Tây Âm nghiêng đầu tránh, một chút vui vẻ cũng không có.
“Tiểu Tây cậu có phát hiện ra không, rằng bộ dáng này của hai người rất giống vợ chồng cãi nhau ó.” Từ trước đến giờ Lê Nhiễm luôn là người dám nói dám luận ở trước mặt cô.
Tức thì Triệu Tây Âm phản ứng rất dữ dội, “Cậu nói hưu nói vượn cái gì đó, cái gì vợ chồng cãi nhau, cậu không nhìn thấy sao, anh ấy chính là người không thể nói đạo lý.”
Lê Nhiễm cười cười, “Còn nói không giống nữa à?”
Triệu Tây Âm mím môi, dáng vẻ như thể sắp sửa phản bác đến nơi song cuối cùng lại không biết làm sao, cái gì cũng không muốn nói.
Lê Nhiễm là người ngoài cuộc nên có thế nhìn ra, cửa cửa ngõ ngỏ đều có thể thấy rõ ràng, cô ấy nói: “Chu ca vẫn còn yêu cậu.”
Cái chữ “yêu” này hệt như một quả bom dội mạnh lên người Triệu Tây Âm. Tâm trạng cô nặng trĩu tựa bãi cát bồi mãi không chịu tan lại trống rỗng không chút gợn sóng. Triệu Tây Âm cúi đầu khiến mái tóc dài che khuất mặt, đôi hàng mi vừa dài vừa cong cụp xuống để lại một cái bóng mờ nhạt.
Cô nói: “Nếu anh ấy yêu tớ, thì lúc trước sẽ không không tin tớ.”
Lê Nhiễm nghiêm túc được chừng ba giây, vừa nghe được câu này của cô thì nhanh chóng trở thành chỗ dựa tinh thần cho bạn bè, “Đúng, Chu cẩu!”
Sau khi Lê Nhiễm đi, Triệu Tây Âm ở lì trong phòng không chịu đi ra.
Nửa tiếng sau Triệu Văn Xuân mới đi vào, một tay ông cầm đĩa, tay còn lại bưng một ly sữa bò, nói: “Thật ra vẫn còn một hộp bánh ngọt, bố đã gạt hết lớp kem bên trên rồi, ăn đi, không bị béo đâu. Sữa bò bố cũng đã làm nóng cho con rồi đó.”
Triệu Tây Âm thò đầu ra khỏi chăn, gương mặt trắng nõn bị nóng mà trở nên ửng hồng như thoa son. Mặt cô hồng, hai mắt cũng hồng.
Triệu Văn Xuân nhìn con gái rượu cười hiền, “Không sao, chuyện có bao lớn chứ. Sau này bố sẽ không liên lạc với thằng bé nữa, cũng không đưa bữa sáng đến cho nó luôn, không cho thằng bé hết lần này đến lần khác mượn cớ tới trả bình giữ nhiệt rồi đến nhà, mà có đến bố cũng sẽ không mở cửa.”
Triệu Tây Âm cảm động, thầy Triệu hiền lành quá.
“Bố tôn trọng sự lựa chọn của con, kì thật tiểu Mạnh, tiểu Mạnh cũng rất tốt.”
Triệu Tây Âm nghe xong thì rõ ràng, bố ơi bố hiểu lầm rồi ạ.
Càng tô sẽ càng đen, cô cũng không giải thích gì nhiều song sau cái đêm đó, dường như cô và Chu Khải Thâm đã thật sự mất liên lạc, như thể bọn họ đang chiến tranh lạnh với nhau.
——
Sáng thứ hai, trụ sở chính của công ty.
Thư kí đưa tài liệu cần kí cho Chu Khải Thâm, từng cái từng cái một được lật ra để ở trên bàn. Sau khi Chu Khải Thâm kí xong, thư kí báo cáo, “Hai giờ chiều có một cuộc họp đánh giá kết toán và các phương án dự trù sơ bộ về lương bổng cho năm mới, bảy giờ tối có một bữa tiệc với Đường tổng của Á Hối, mười rưỡi có một cuộc họp video nước ngoài.”
Chu Khải Thâm cắt ngang, “Có phải hôm nay giải trí Phàm Thiên cũng có một cuộc hội nghị?”
Thư kí gật đầu: “Hội nghị báo cáo về tiến độ của các hạng mục đầu tư, đây là một cuộc họp thường lệ, hai lần trước đều do giám đốc Hình bên bộ phận đầu tư tham dự.”
Chu Khải Thâm xoay cây bút, sắc mặt bình tĩnh: “Đổi ngày cuộc họp đánh giá đi, hội nghị này tôi sẽ đi.”
Thư kí không lấy làm ngạc nhiên song trong lòng vẫn còn nghi vấn, tuy rằng hạng mục phim truyền hình《Cửu Tư》 đã khởi động nhưng vẫn chưa đến giai đoạn bấm máy, thời gian Chu Khải Thâm quý báu, theo lí sẽ không lãng phí ở chỗ này. Buổi chiều lúc đến giải trí Phàm Thiên thì các nhà đầu tư đã có mặt đầy đủ trong phòng họp, đáng nhẽ sẽ do một phó giám đốc của bên đối phương chủ trì tuy nhiên mấy phút sau, Mạnh Duy Tất tạm thời đi vào, vì thế hội nghị do anh ta chủ trì.
Mọi người đều bất ngờ, đây là cơn gió gì a, có thể thổi ông chủ nhỏ của mình tới.
Hội nghị được triển khai theo từng bước một, nội dung vô cùng sơ sài, vừa không có ý tưởng gì mới mẻ hay quan trọng lại vừa không có con số zero-day(*), tiến độ của hạng mục thật sự lộn xộn. Song nói đi cũng phải nói lại, việc Chu Khải Thâm và Mạnh Duy Tất đều cùng nhau xuất hiện ở cuộc họp này thật sự khiến người ta có tinh thần.
(*) Con số Zero-day: Đây là một thuật ngữ dùng để chỉ những lỗ hỏng hay thiếu sót mà chưa được khắc phục. Dựa vào con số này có thể đưa ra những phương án cứu vớt dự án.
Thư kí đang ngồi ngay sau lưng Chu Khải Thâm, trong lúc nhất thời anh ta không tài nào đoán được tâm tư của ông chủ. Nhưng anh ta luôn có cảm giác bầu không khí đang dần quỷ dị đi, dù cho từ lúc bắt đầu đến giờ hai người Chu và Mạnh này chưa hề nói với nhau một câu, song trong một khắc nào đó có thể cảm nhận được, bên trong cuộc xung đột vũ trang này đang cuồn cuộn sóng ngầm.
Mãi cho đến khi buổi hội nghị kết thúc, bộ mặt nhã nhặn vẫn được duy trì.
Hiếm lúc thấy cả hai người đều cùng xuất hiện ở một nơi, vì thế đám người kia không muốn bỏ qua cơ hội này bèn trao danh thiếp, nhiệt tình bắt chuyện, vì thế Chu Khải Thâm và Mạnh Duy Tất đều không thể thoát thân được. Mạnh Duy Tất rất có phong độ của người làm chủ, bảo thư kí chuẩn bị cho mọi người ít trà và đồ ăn nhẹ.
Thư kí tới hỏi Chu Khải Thâm, trái lại vị gia này rất tỉ mỉ dặn dò vài câu.
Không lâu sau, thư kí mang đồ đi vào, đa số đều là hoa quả, song lại có một hộp bánh mousse đặt xuống trước mặt Chu Khải Thâm. Bất cứ trường hợp nào Chu Khải Thâm đều có thể ứng phó ngon như ơ, lại càng không cần phải nịnh bợ ai vì thế anh bắt chéo chân rồi ung dung ăn bánh.
Mạnh Duy Tất liếc anh một cái, sắc mặt đột nhiên sa sầm.
Dáng vẻ ăn bánh của Chu Khải Thâm rất tao nhã, thật giống như đang nói, tôi muốn đem nơi này của cậu biến thành căn-tin đó thì làm sao? Ăn xong anh lau vụn bánh trên miệng, còn khách sáo nói với Mạnh Duy Tất: “Bánh ngọt của Mạnh tổng ăn rất ngon.”
Có ý riêng, chỉ có Mạnh Duy Tất nghe ra thâm ý trong lời anh nói. Anh ta cũng khách khí cười lại: “Nếu Chu tổng thích, tôi sẽ bảo nhân viên gói một phần đưa cho ngài mang về.”
Chu Khải Thâm khẽ nhướn mày, giữa hai hàng mày hiện lên ý tứ vui vẻ, “Không cần, mấy hôm trước được hưởng không ít lợi của Mạnh tổng, nay chán rồi.”
Nói xong, Chu Khải Thâm còn vỗ vỗ vai Mạnh Duy Tất, cười cười rời đi.
Mạnh Duy Tất đứng im tại chỗ, sắc mặt càng lúc càng sa sầm, chỗ vai bị anh vỗ phải giống như bị súng bắn thành một cái lỗ, đâu đâu cũng đều khó chịu.
Hơn mười giờ, Chu Khải Thâm kết thúc bữa tiệc với Đường tổng(*) của Á Hối, sau đó anh lái xe tới quán trà của lão Trình. Anh vừa bước vào, cả Cố Hòa Bình và lão Trình đều không thèm phản ứng, Chu Khải Thâm tháo cà vạt, ngã vật xuống ghế sofa sau đó vùi đầu ngủ.
(*) Theo BYY nhớ không lầm thì Đường tổng của Á Hối chính là Đường Kì Sâm??? Ha ha, đi đâu cũng cùng một mẹ, đều là người quen cả =))).
Lão Trình châm một điếu thuốc, nheo mắt hỏi: “Gần đây sức khỏe ông chủ Chu không được tốt nhỉ?”
Cố Hòa Bình tiếp lời: “Suốt ngày hết đấu với người này lại đến đấu tới người kia, có thể không tốt sao?”
Chu Khải Thâm cầm cái gối ôm lên ném vào mặt anh ta, “Cậu có thể câm miệng lại không?”
Cố Hòa Bình nghiêng đầu tránh, cười nói: “Mới nói cậu có hai câu cậu đã không hài lòng, thật sự càng sống càng hẹp hòi. Chuyện ban chiều giữa cậu và Mạnh Duy Tất đều đã truyền tới trong tai tôi cả rồi, người dòm lom lom hai người quả không ít nha.”
Lão Trình cẩn thận: “Có người biết hai người bọn họ bất hòa?”
“Làm gì có tường nào là không lọt gió chứ, lần trước hai người bọn họ đánh nhau thật khó mà giấu được.” Cố Hòa Bình buồn bực: “Hôm nay hai người lại cãi nhau vì chuyện gì vậy?”
Chu Khải Thâm dùng dăm ba câu kể lại câu chuyện, sau khi nghe xong, lão Trình kinh ngạc không thôi, tàn thuốc trong tay đã tích thành một đoạn dài, giọng bình bình: “Tôi vãi con mẹ nó nồi.”
Cố Hòa Bình cười muốn điên: “Hai người có trẻ con không hả!”
Cười nhạo xong xuôi, vẫn là lão Trình nói lời thật lòng: “Cậu và tiểu Tây ly hôn, tiểu Tây cũng không nợ cậu cái gì, cậu làm như thế là giận cô ấy hay là không thể buông bỏ mặt mũi đàn ông ở trước mặt Mạnh Duy Tất hả?”
Chu Khải Thâm ngồi trên ghế sofa, cười khinh, “Cậu ta xứng cái rắm!”
Lão Trình không thích, dựa theo lời của anh anh ta nói: “Theo cái lí lẽ đó, hiện tại tiểu Tây độc thân tự do sống tốt như vậy, cậu cáu kỉnh —— vậy cũng là cái rắm.”
Cố Hòa Bình lập tức dựng ngón cái, “Trình Cát, hãy chờ ngày nhận lấy cái chết.”
Song trái lại Chu Khải Thâm không hề tức giận, dáng dấp vẫn như cũ, sắc mặt trầm như biển sâu, có mấy phần bất lực hiện lên trong mắt anh.
——
Mà phía bên Triệu Tây Âm, hôm đó sau khi phủ đồn ra uy với Nghê Nhụy xong, ngược lại con nhóc này đã yên phận không ít. Vẫn cùng với đám chị em giả dối nhưng không thân kia nói nói cười cười, chỉ là lúc thấy Triệu Tây Âm thì chán ghét vẫn hoàn chán ghét, mặc dù kiêu ngạo song cô ta đã biết sợ, không còn lớn lối như trước, dù đi hay về đều phải đi đường vòng cả.
Tuần này《Cửu Tư》đã tiến vào giai đoạn học động tác vũ đạo, nhóm thầy cô lại được thay đổi, người mới đến từ khắp nơi lại còn đủ kiểu đủ dạng. Cái gì người chế tác, cái gì tổng trợ lí, cái gì đại diện tổng thanh tra, tên tuổi của người này còn lớn hơn cả người kia, Triệu Tây Âm không giỏi nhớ mặt người khác vì thế qua ngày hôm sau là cô quên sạch bách.
Trong cái vòng vinh quang chói lọi này không thể thiếu tiền tài danh lợi, cũng không thiếu trai xinh gái đẹp nóng não lên chui vào nơi này. Trưa hôm nay có một người đàn ông tới, họ Tần, ủng hộ rất rầm rộ, còn kì kì quái quái làm ra vẻ thân phận của tôi đây rất bí mật, giả bộ chỉ chỏ này nọ, dùng từ thì gượng gạo lồi lõm, nghe rất mơ hồ, chính là không có sợi dây liên kết nào với vũ đạo cả.
Triệu Tây Âm đứng ở cuối hàng, vừa nghe xong ba câu thì biết ngay người này là cái loại gì.
Anh ta chỉ chỏ xong thì có một cô gái cố ý dính phải chiêu này, niềm nở đi qua chỗ anh ta, trái một câu phải một câu mở mồm ra là “thầy Tần”, gọi tới là ngoan ngoãn ngọt ngào. Tần ca cười lên thật sự khiến người ta chán ghét, nói mọi người cố gắng biểu hiện, biểu hiện tốt thì sẽ có càng nhiều cơ hội. Sau đó hỏi nhân viên, trong đoàn múa có những ai là nhảy tốt.
Triệu Tây Âm nhanh chóng kéo Sầm Nguyệt trốn ra ngoài, làm cho bọn họ tìm quanh một vòng cũng không thấy người đâu.
Xế chiều, Sầm Nguyệt nói khẽ với cô, “Tôi nhìn thấy có rất nhiều người thêm weixin của Tần ca.”
Triệu Tây Âm liếc cô ấy, “Cậu cũng thêm rồi?”
“Thêm rồi.” Sầm Nguyệt nói: “Là anh ta thêm tôi.”
Triệu Tây Âm “À” lên một tiếng, “Không có gì, thêm rồi thì bỏ thêm thôi.”
Lát sau đó, nhân viên phụ trách hậu cần gọi tên một vài người, nói những người lại ở lại tập thêm giờ.
Tổng cộng có ba người, Sầm Nguyệt không bị gọi tên, Triệu Tây Âm bị kêu ở lại. Người phụ trách cười nói: “Các cô nên vui mừng nhá, Tần ca bảo giáo viên đề cử một vài người múa tốt, sau này anh ấy tiến cử với bên kia, đến khi quay phim có lẽ sẽ có được nhiều phân cảnh lộ mặt hơn.”
Triệu Tây Âm không lên tiếng, trái lại hai người còn lại khá là vui vẻ.
Người phụ trách nói: “Dọn dẹp chút đi, cũng không cần dồn tết tâm trí thay áo quần làm gì, mười phút sau sẽ có xe tới đón, đến nơi cũng đừng luống cuống, người ta hỏi gì thì mình cứ đáp nấy là được rồi.”
——
Chạng vạng tối, tại cổng T3 của sân bay thủ đô, sau khi tài xế nhận được điện thoại của Chu Khải Thâm thì lập tức đuổi theo.
Nãy giờ mới nhiêu phút chứ, vậy mà Chu Khải Thâm đã nhận được ba cuộc điện thoại. Một là của thư kí hỏi thời gian của anh, một là của giám đốc Kim gọi đến báo cáo tiến độ công việc với anh, một là của quê nhà Tây An. Mười mấy phút sau điện thoại trở về im lặng, song huyệt thái dương của anh cứ căng nẩy lên, rất mệt.
Trong một ngày Chu Khải Thâm phải bay qua bay lại giữa Bắc Kinh và Thượng Hải, vốn dĩ chuyện này không nằm trong lịch trình đã sắp xếp mà xảy ra rất đột ngột, anh không thể không đích thân đi. Mối quan hệ giữa anh và Đường Kỳ Sâm của Á Hối ở Thượng Hải phải dùng hai từ sâu rộng để hình dung, bởi vì chuyện làm ăn mà công ty hai bên qua lại đã nhiều năm, là có giao tình. Ngày hôm qua Đường Kỳ Sâm gọi điện thoại cho anh, nói về chuyện… gia đình.
Chu Khải Thâm nghe ra, chính là một vụ bê bối.
Em trai của một người từng là chiến hữu với anh, không biết mức độ giàu có ra sao đang đao to búa lớn theo đuổi một cô gái. Chuyện này thì không tính là vấn đề, vấn đề chính là cô gái này không phải ai khác, mà chính là vợ của Đường Kỳ Sâm, Ôn Dĩ Ninh.
Mười năm trước vị chiến hữu này của Chu Khải Thâm đang thi hành nhiệm vụ lái máy bay thì hi sinh, khi còn sống người khiến anh ta không yên lòng nhất chính là cậu em ruột này. Chu Khải Thâm là người trọng tình nghĩa, yêu ai yêu cả đường đi, vì thế tuy nhiều năm không sống ở Thượng Hải nhưng anh vẫn cho người chăm sóc cậu ta, mặc dù người em trai này là một vị công tử bột song cậu ta rất tôn trọng Chu Khải Thâm.
Tuy một cú điện thoại này của Đường Kỳ Sâm mang theo giọng điệu khách sáo song anh ta đã thật sự nổi giận. Chu Khải Thâm không trì hoãn mà bay đến Thượng Hải luôn trong ngày, chiêu đãi vợ chồng Đường thị một bữa nồng hậu đồng thời kêu người em trai gây chuyện đó tới. Người em trai kia vẫn đang ngẩn ngơ thì Chu Khải Thâm đứng lên, rồi đạp mạnh vào chân cậu ta khiến cậu ta quỳ rạp trên đất, sau đó anh bình thản nhìn Đường Kỳ Sâm nói: “Đường đổng, xin lỗi, là tôi không dạy dỗ cậu ta tốt.”
Một cái quỳ này chính là vứt bỏ sĩ diện, Chu Khải Thâm vì đại nghĩa diệt thân, cho anh ta một câu trả lời.
Bảy giờ tối còn có cái tiệc rượu, sau một hồi cân nhắc hơn thiệt thì có đôi cái trường hợp vẫn phải đến. Chu Khải Thâm nhìn đồng hồ, căng thẳng.
Sau đó thư kí lại gọi điện tới, Chu Khải Thâm mệt mỏi cả một ngày nên phát cáu, “Cậu có thôi ngay không, cậu bảo tôi ngồi tên lửa đến đúng không?”
Thư kí nói với anh ta, “Không phải ạ, Chu tổng, tôi muốn báo cáo với ngài một tin… tôi nhìn thấy tiểu Triệu.”
Triệu Tây Âm thật sự không biết làm sao cho đặng. Lúc nghe người phụ trách nói mấy câu kia cô còn cho rằng bọn họ chỉ đi gặp mấy nhân viên có liên quan mà thôi. Song lúc đến nơi cô mới biết, nói nghe thì hay lắm, đây không phải là muốn tìm mấy cô gái xinh đẹp đến giữ thể diện à.
Loại tình cảnh này không phải Triệu Tây Âm chưa từng gặp qua. Hồi học mười hai cô phải thi chuyên ngành, vừa đi ra khỏi lớp huấn luyện thì cô đụng phải một tình huống khá khó lường, người nọ lái một chiếc xe sang trọng đi cạnh một cô gái, mở miệng ra là khoe bộ răng vàng hôi hám: “Em gái, cùng anh đây đi ăn một bữa cơm nha, anh mua cho em túi xách có được không nào?”
Triệu Tây Âm lập tức trốn như hủi, về sau Triệu Văn Xuân biết được chuyện này thì mỗi ngày đều tới đón cô tan học. Cặp kính gác trên sóng mũi khiến Triệu Văn Xuân trở nên văn nhã lịch sự, song cây roi trúc trong tay lại khiến ông trở nên hung dữ, bảo vệ con gái tới là chặt chẽ.
Triệu Tây Âm ngồi ngay ngắn trên ghế, còn hai cô gái trong đoàn thì ngồi trò chuyện vui vẻ với khách khứa. Có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mồm miệng cứ liếng thoắng không thôi, ông ta đương nói về mấy tiết mục ngắn lỗi thời trên internet, cái gì ông nội tiểu Minh sống một trăm tuổi, đau lòng muốn khóc, ông ta tự cho mình là thời thượng rất biết bắt trend, mà những người ngồi cùng cũng rất tâng bốc ông ta.
Triệu Tây Âm cũng cười, nhưng là gượng cười.
Thật ra cô có thể hiểu được kiểu giao tiếp này, bởi vì cuộc sống này chính là cần có mối quan hệ để tiện bề giúp đỡ lẫn nhau, đương nhiên mấy cô gái này không phải là nhân vật chính, nhưng thân là ở trong đó nên thỉnh thoảng cũng không tránh khỏi cảnh bắt vịt lên kệ(*). Giống như khi bạn mới vào làm việc, lãnh đạo bảo bạn hết giờ tan làm đi xã giao, dù cho bạn không thể uống rượu chỉ uống được nước trái cây thì cũng phải ném mặt mũi mình đi.
(*) Bất cứ ai nuôi vịt đều biết rằng vịt sẽ không được bắt lên kệ giống như gà. Câu này có nghĩa là lãnh đạo buộc cấp dưới làm những chuyện mà người đó không thể hoặc không biết làm.
Triệu Tây Âm cúi đầu chơi di động, cô gởi một tin nhắn weixin cho Sầm Nguyệt, “Tôi phát hiện người phụ trách hậu cần này thật sự nham hiểm, hỏi cái gì cũng đều ậm ờ trốn tránh, song lại cho xe tới đưa bọn tôi đi dùng cơm.”
Sầm Nguyệt gởi cho cô một cái meme, “Anh là một cục phân thối hoắm.”
Triệu Tây Âm cười, song mới cười chưa được hai giây thì nghe thấy giọng của Tần ca: “Cười cái gì thế?”
Triệu Tây Âm ngẩng đầu lên bỗng phát hiện mọi người đều đang nhìn cô. Tuy nhiên cô không hề hoảng hốt, còn cười tới là rạn rỡ, “Em gái tôi đi thi đạt được giải nhất.”
Sau đó Tần ca vô cùng thích trò chuyện với Triệu Tây Âm, lúc thì hỏi cô là người nơi nào, lúc thì bảo cô phải cố gắng tập luyện, lúc thì nói cô có tướng của minh tinh. Triệu Tây Âm chịu hết nổi rồi nên tìm cớ đi tới toilet.
Ở một cái bàn khác cánh nhau một bức bình phong, lúc này Mạnh Duy Tất mới đi ra ngoài cùng Trương Nhất Kiệt. Mạnh Duy Tất nhíu mày, rất là không thích, “Là ai đưa cô ấy đến chỗ này?”
Trương Nhất Kiệt cười cười chạm cốc với anh ta, “Bình thường như chuyện ở huyện thôi mà, không tới nỗi.”
Mạnh Duy Tất hết nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không làm ra cái hành động gì khác thường ngay tại chỗ.
Trương Nhất Kiệt nói tiếp: “Tới ăn một bữa cơm, để cô ấy làm quen với vài người, đối với cô ấy cũng không hẳn là xấu.”
Giọng Mạnh Duy Tất bằng phẳng: “Cô ấy gai mắt kiểu tốt này.”
Anh ta vẫn còn nhớ hôm đó đi bộ cùng Triệu Tây Âm ở phố Taikoo Li Sanlitun, cô nói với anh ta: “Em múa chỉ vì vui vẻ vì thế ai cũng không ngăn được, nếu em cảm thấy mình không phù hợp thì em sẽ đi, cũng không cần ai đưa tiễn cả.”
Biểu cảm của Triệu Tây Âm có từng đó hờ hững tự tin, Mạnh Duy Tất biết, cô là thật sự không quan tâm.
Trương Nhất Kiệt không dám đụng tới quả mìn này nữa, vừa quay đầu lại nhìn thì ngẩn ra, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở Mạnh Duy Tất: “Chu Khải Thâm.”
Chu Khải Thâm đến khá muộn, đang trò chuyện cùng mấy người quen. Vẻ mệt mỏi vì đi đường của anh đã bị quét sạch sành sanh. Trường hợp nào cần thể hiện trạng thái ra sao anh đều đã nắm gọn trong lòng bàn tay.
Trương Nhất Kiệt lí trí khuyên: “Mạnh tổng, chào hỏi một tiếng.”
Đương nhiên Mạnh Duy Tất biết phân nặng nhẹ, vừa định đi qua thì nghe thấy tiếng bàn luận trên trời dưới biển của bàn trước mặt, song không biết làm sao chủ đề chính đã rơi lên người mấy cô gái rồi.
“Dẻo dai là chuyện đương nhiên, hãy nhìn cái dáng vẻ kia mà xem, chính là kiểu tôi yêu thích đó.”
“Trước hết cô ta là người xinh đẹp nhất, có ngực có mông, eo lại nhỏ…” Nói xong, gã còn cực kì bỉ ổi đưa tay ra làm một cái động tác bóp bóp. Chọc đám người kia ai cũng mơ mộng.
“Tần ca ơi, chốc nữa ra về có thể hẹn cô ta đi uống một cốc cà phê không.”
“Uống cái gì phê a, cậu chính là muốn uống thứ bên trên đi.”
Lúc này mặt mày Mạnh Duy Tất sa sầm, bàn tay đang cầm ly rượu cao cổ nổi lên từng khớp xương trắng. Anh ta chòm người về phía trước, vừa bước được một bước thì bị Trương Nhất Kiệt kịp thời ngăn cản. Trương Nhất Kiệt nghiêm túc nói: “Người đó là em vợ của Tôn đổng công ty Trường Thành, mối quan hệ giữa Tôn đổng và ông chủ không cạn, hôm qua bọn họ còn cùng nhau đánh golf ở Lục thành.”
Ý tứ khuyên ngăn hết sức rõ ràng, hòng bảo Mạnh Duy Tất lấy đại cuộc làm trọng.
Tức thì cơn lửa giận của Mạnh Duy Tất bị thùng nước đá này tưới cho tắt lụi, chính cái khoảnh khắc phân tâm đó đã làm cho bước chân anh ta dừng lại ở nửa đường.
Cũng trong chớp mắt kia, có một bóng người lướt ngang qua anh ta.
Người kia không hề phát hiện, lời thốt ra không phải tiếng người: “Đôi chân kia nhất định là mềm như bông, thật sự có thể chơi cả một buổi tối.”
Chu Khải Thâm cầm chén rượu trong tay, sắc mặc anh bình tĩnh ung dung, hai ngón tay chọt chọt vai đối phương, người kia vừa quay đầu lại thì Chu Khải Thâm lập tức túm lấy tóc anh ta dùng sức kéo mạnh về sau, trên mu bàn tay anh nổi đầy gân xanh đủ cho thấy anh dùng bao nhiêu sức, rõ ràng là muốn lột luôn cả da đầu gã mà.
Người đàn ông đau tới mức nước mắt rơi xuống như mưa, song chưa kịp lên tiếng thì sau gáy chịu phải trọng lực, chính là bị anh nhấn vào trong nồi nước lẩu đang sôi sùng sục trên bàn.
Ánh mắt Chu Khải Thâm tàn nhẫn mà lạnh lùng, sau đó anh kéo đầu gã ngửa ra sau, giơ tay lên tát gã một phát lệch cả hàm.
“Còn chơi không?” Giọng Chu Khải Thâm bén tựa lưỡi dao.
Xương mày của đối phương bị bỏng nổi lên rất nhiều bong bóng, đồng thời nước lẩu béo ngậy đương chảy dọc mặt gã, một cái bạt tai này đủ khiến hai mắt gã nổ đom đóm, nửa bên mặt sưng thành cái đầu heo. Bấy giờ những người khác mới có phản ứng, loạn thành một đoàn đi tới khuyên can. Chu Khải Thâm buông tay, cởi cúc áo khoác đậm trên người ra, sau đó lau sạch vết bẩn dính trên tay rồi ném chiếc áo sang một bên, đủng đỉnh trở về chỗ cũ.
Lúc đi ngang qua người Mạnh Duy Tất thì, như cười như không liếc anh ta một cái. Nụ cười này không lan tới đáy mắt, song lại cười tới nỗi ý tứ sâu xa, cười tới nỗi phóng ra ánh đao sáng lóa, cười tới nỗi bổ thẳng vào trái tim Mạnh Duy Tất.
Hai cánh môi mỏng của Chu Khải Thâm chạm vào nhau, anh dùng khẩu hình miệng nói với đối phương: “—— Thứ đàn ông gì vậy?”
Triệu Tây Âm đi tới nhìn một bàn đầy vụn bánh gato, đến cái hộp bánh cũng bị anh làm nhục, bị vò tới nhăn nhúm nhó, toàn bộ hiện trường phải gánh chịu cơn giận hẹp hòi của anh. Chu Khải Thâm còn làm dáng phủi phủi vụn bánh trên tay, sống lưng ngồi tới là thẳng.
Thái độ này đã chọc đến Triệu Tây Âm, giống như cô đã làm rất nhiều chuyện sai trái vậy.
“Anh ăn hết số bánh kia làm gì?”
Chu Khải Thâm nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, “Em mang về không phải để cho tôi ăn sao?”
Triệu Tây Âm nói: “Vậy nên anh một hơi ăn hết sạch? Đây là thái độ đến nhà người khác làm khách của anh sao?”
Chu Khải Thâm bị cô châm biếm, ánh mắt anh tối sầm, khóe môi cong cong ngậm ý cười, cười đến là lạnh lùng, “Đồ quý à?”
Triệu Tây Âm cảm thấy người này không thể nói lý được nữa.
Đại đa số thời gian Chu Khải Thâm là người không thể hiện rõ bản thân vui buồn, trải qua mười năm chìm nổi trên thương trường cho nên thứ anh am hiểu nhất chính là duy trì thái độ khách sáo và bình tĩnh. Cũng không phải chưa từng làm người khác thiệt hại song đều là anh bày mưu tính kế sau lưng người ta. Ngày hôm nay hẳn là anh điên rồi nên mới không khống chế được.
Chu Khải Thâm vứt nửa miếng bánh mousse cuối cùng vào thùng rác, sau đó đứng lên, ném bóp tiền cho Triệu Tây Âm. Ví tiền rơi trúng ngực cô, không đau nhưng nhịp tim bởi vì động tác này mà nhảy lên.
Chu Khải Thâm không quên chào hỏi Triệu Văn Xuân, giọng anh trầm đến độ có thể mài ra lửa, “Chú Triệu, cháu đi đây ạ.”
Đi rồi, thật sự đi rồi.
Lê Nhiễm vẫn còn đang ngẩn ngơ, nhìn ví tiền bị lật một nửa đương nằm chổng chơ trên bàn thì nói: “Thật sự không cần à?”
Ví tiền của Chu Khải Thâm là loại dáng ngắn màu nâu sậm, kiểu màu sắc này vừa đặc biệt vừa cao cấp. Bên trong có một sấp tiền mặt, thẻ căn cước và hai tấm thẻ đen, ngoài ra không còn thứ gì khác. Anh đi rồi, nhưng dư uy vẫn còn, hệt như bầu không khí bị rút đi một nửa, thật khiến người ta cảm thấy ngột ngạt mà.
Ước chừng Lê Nhiễm cảm thấy chính mình đã gây ra họa cho nên rối rít xin lỗi, cô ấy chỉ chỉ vào hai tấm thẻ đen giả vờ ung dung nói: “Tiểu Tây, quẹt thẻ anh ta đi, kêu một xe bánh gato đầy sau đó dán đầy mặt tên họ Chu kia.”
Triệu Tây Âm xoay người đi về phòng ngủ.
Lê Nhiễm cũng đi theo cô, chợt cô ấy trông thấy cô đứng bên cạnh bàn học ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Lê Nhiễm đưa tay huơ huơ trước mặt cô, “Này.”
Triệu Tây Âm nghiêng đầu tránh, một chút vui vẻ cũng không có.
“Tiểu Tây cậu có phát hiện ra không, rằng bộ dáng này của hai người rất giống vợ chồng cãi nhau ó.” Từ trước đến giờ Lê Nhiễm luôn là người dám nói dám luận ở trước mặt cô.
Tức thì Triệu Tây Âm phản ứng rất dữ dội, “Cậu nói hưu nói vượn cái gì đó, cái gì vợ chồng cãi nhau, cậu không nhìn thấy sao, anh ấy chính là người không thể nói đạo lý.”
Lê Nhiễm cười cười, “Còn nói không giống nữa à?”
Triệu Tây Âm mím môi, dáng vẻ như thể sắp sửa phản bác đến nơi song cuối cùng lại không biết làm sao, cái gì cũng không muốn nói.
Lê Nhiễm là người ngoài cuộc nên có thế nhìn ra, cửa cửa ngõ ngỏ đều có thể thấy rõ ràng, cô ấy nói: “Chu ca vẫn còn yêu cậu.”
Cái chữ “yêu” này hệt như một quả bom dội mạnh lên người Triệu Tây Âm. Tâm trạng cô nặng trĩu tựa bãi cát bồi mãi không chịu tan lại trống rỗng không chút gợn sóng. Triệu Tây Âm cúi đầu khiến mái tóc dài che khuất mặt, đôi hàng mi vừa dài vừa cong cụp xuống để lại một cái bóng mờ nhạt.
Cô nói: “Nếu anh ấy yêu tớ, thì lúc trước sẽ không không tin tớ.”
Lê Nhiễm nghiêm túc được chừng ba giây, vừa nghe được câu này của cô thì nhanh chóng trở thành chỗ dựa tinh thần cho bạn bè, “Đúng, Chu cẩu!”
Sau khi Lê Nhiễm đi, Triệu Tây Âm ở lì trong phòng không chịu đi ra.
Nửa tiếng sau Triệu Văn Xuân mới đi vào, một tay ông cầm đĩa, tay còn lại bưng một ly sữa bò, nói: “Thật ra vẫn còn một hộp bánh ngọt, bố đã gạt hết lớp kem bên trên rồi, ăn đi, không bị béo đâu. Sữa bò bố cũng đã làm nóng cho con rồi đó.”
Triệu Tây Âm thò đầu ra khỏi chăn, gương mặt trắng nõn bị nóng mà trở nên ửng hồng như thoa son. Mặt cô hồng, hai mắt cũng hồng.
Triệu Văn Xuân nhìn con gái rượu cười hiền, “Không sao, chuyện có bao lớn chứ. Sau này bố sẽ không liên lạc với thằng bé nữa, cũng không đưa bữa sáng đến cho nó luôn, không cho thằng bé hết lần này đến lần khác mượn cớ tới trả bình giữ nhiệt rồi đến nhà, mà có đến bố cũng sẽ không mở cửa.”
Triệu Tây Âm cảm động, thầy Triệu hiền lành quá.
“Bố tôn trọng sự lựa chọn của con, kì thật tiểu Mạnh, tiểu Mạnh cũng rất tốt.”
Triệu Tây Âm nghe xong thì rõ ràng, bố ơi bố hiểu lầm rồi ạ.
Càng tô sẽ càng đen, cô cũng không giải thích gì nhiều song sau cái đêm đó, dường như cô và Chu Khải Thâm đã thật sự mất liên lạc, như thể bọn họ đang chiến tranh lạnh với nhau.
——
Sáng thứ hai, trụ sở chính của công ty.
Thư kí đưa tài liệu cần kí cho Chu Khải Thâm, từng cái từng cái một được lật ra để ở trên bàn. Sau khi Chu Khải Thâm kí xong, thư kí báo cáo, “Hai giờ chiều có một cuộc họp đánh giá kết toán và các phương án dự trù sơ bộ về lương bổng cho năm mới, bảy giờ tối có một bữa tiệc với Đường tổng của Á Hối, mười rưỡi có một cuộc họp video nước ngoài.”
Chu Khải Thâm cắt ngang, “Có phải hôm nay giải trí Phàm Thiên cũng có một cuộc hội nghị?”
Thư kí gật đầu: “Hội nghị báo cáo về tiến độ của các hạng mục đầu tư, đây là một cuộc họp thường lệ, hai lần trước đều do giám đốc Hình bên bộ phận đầu tư tham dự.”
Chu Khải Thâm xoay cây bút, sắc mặt bình tĩnh: “Đổi ngày cuộc họp đánh giá đi, hội nghị này tôi sẽ đi.”
Thư kí không lấy làm ngạc nhiên song trong lòng vẫn còn nghi vấn, tuy rằng hạng mục phim truyền hình《Cửu Tư》 đã khởi động nhưng vẫn chưa đến giai đoạn bấm máy, thời gian Chu Khải Thâm quý báu, theo lí sẽ không lãng phí ở chỗ này. Buổi chiều lúc đến giải trí Phàm Thiên thì các nhà đầu tư đã có mặt đầy đủ trong phòng họp, đáng nhẽ sẽ do một phó giám đốc của bên đối phương chủ trì tuy nhiên mấy phút sau, Mạnh Duy Tất tạm thời đi vào, vì thế hội nghị do anh ta chủ trì.
Mọi người đều bất ngờ, đây là cơn gió gì a, có thể thổi ông chủ nhỏ của mình tới.
Hội nghị được triển khai theo từng bước một, nội dung vô cùng sơ sài, vừa không có ý tưởng gì mới mẻ hay quan trọng lại vừa không có con số zero-day(*), tiến độ của hạng mục thật sự lộn xộn. Song nói đi cũng phải nói lại, việc Chu Khải Thâm và Mạnh Duy Tất đều cùng nhau xuất hiện ở cuộc họp này thật sự khiến người ta có tinh thần.
(*) Con số Zero-day: Đây là một thuật ngữ dùng để chỉ những lỗ hỏng hay thiếu sót mà chưa được khắc phục. Dựa vào con số này có thể đưa ra những phương án cứu vớt dự án.
Thư kí đang ngồi ngay sau lưng Chu Khải Thâm, trong lúc nhất thời anh ta không tài nào đoán được tâm tư của ông chủ. Nhưng anh ta luôn có cảm giác bầu không khí đang dần quỷ dị đi, dù cho từ lúc bắt đầu đến giờ hai người Chu và Mạnh này chưa hề nói với nhau một câu, song trong một khắc nào đó có thể cảm nhận được, bên trong cuộc xung đột vũ trang này đang cuồn cuộn sóng ngầm.
Mãi cho đến khi buổi hội nghị kết thúc, bộ mặt nhã nhặn vẫn được duy trì.
Hiếm lúc thấy cả hai người đều cùng xuất hiện ở một nơi, vì thế đám người kia không muốn bỏ qua cơ hội này bèn trao danh thiếp, nhiệt tình bắt chuyện, vì thế Chu Khải Thâm và Mạnh Duy Tất đều không thể thoát thân được. Mạnh Duy Tất rất có phong độ của người làm chủ, bảo thư kí chuẩn bị cho mọi người ít trà và đồ ăn nhẹ.
Thư kí tới hỏi Chu Khải Thâm, trái lại vị gia này rất tỉ mỉ dặn dò vài câu.
Không lâu sau, thư kí mang đồ đi vào, đa số đều là hoa quả, song lại có một hộp bánh mousse đặt xuống trước mặt Chu Khải Thâm. Bất cứ trường hợp nào Chu Khải Thâm đều có thể ứng phó ngon như ơ, lại càng không cần phải nịnh bợ ai vì thế anh bắt chéo chân rồi ung dung ăn bánh.
Mạnh Duy Tất liếc anh một cái, sắc mặt đột nhiên sa sầm.
Dáng vẻ ăn bánh của Chu Khải Thâm rất tao nhã, thật giống như đang nói, tôi muốn đem nơi này của cậu biến thành căn-tin đó thì làm sao? Ăn xong anh lau vụn bánh trên miệng, còn khách sáo nói với Mạnh Duy Tất: “Bánh ngọt của Mạnh tổng ăn rất ngon.”
Có ý riêng, chỉ có Mạnh Duy Tất nghe ra thâm ý trong lời anh nói. Anh ta cũng khách khí cười lại: “Nếu Chu tổng thích, tôi sẽ bảo nhân viên gói một phần đưa cho ngài mang về.”
Chu Khải Thâm khẽ nhướn mày, giữa hai hàng mày hiện lên ý tứ vui vẻ, “Không cần, mấy hôm trước được hưởng không ít lợi của Mạnh tổng, nay chán rồi.”
Nói xong, Chu Khải Thâm còn vỗ vỗ vai Mạnh Duy Tất, cười cười rời đi.
Mạnh Duy Tất đứng im tại chỗ, sắc mặt càng lúc càng sa sầm, chỗ vai bị anh vỗ phải giống như bị súng bắn thành một cái lỗ, đâu đâu cũng đều khó chịu.
Hơn mười giờ, Chu Khải Thâm kết thúc bữa tiệc với Đường tổng(*) của Á Hối, sau đó anh lái xe tới quán trà của lão Trình. Anh vừa bước vào, cả Cố Hòa Bình và lão Trình đều không thèm phản ứng, Chu Khải Thâm tháo cà vạt, ngã vật xuống ghế sofa sau đó vùi đầu ngủ.
(*) Theo BYY nhớ không lầm thì Đường tổng của Á Hối chính là Đường Kì Sâm??? Ha ha, đi đâu cũng cùng một mẹ, đều là người quen cả =))).
Lão Trình châm một điếu thuốc, nheo mắt hỏi: “Gần đây sức khỏe ông chủ Chu không được tốt nhỉ?”
Cố Hòa Bình tiếp lời: “Suốt ngày hết đấu với người này lại đến đấu tới người kia, có thể không tốt sao?”
Chu Khải Thâm cầm cái gối ôm lên ném vào mặt anh ta, “Cậu có thể câm miệng lại không?”
Cố Hòa Bình nghiêng đầu tránh, cười nói: “Mới nói cậu có hai câu cậu đã không hài lòng, thật sự càng sống càng hẹp hòi. Chuyện ban chiều giữa cậu và Mạnh Duy Tất đều đã truyền tới trong tai tôi cả rồi, người dòm lom lom hai người quả không ít nha.”
Lão Trình cẩn thận: “Có người biết hai người bọn họ bất hòa?”
“Làm gì có tường nào là không lọt gió chứ, lần trước hai người bọn họ đánh nhau thật khó mà giấu được.” Cố Hòa Bình buồn bực: “Hôm nay hai người lại cãi nhau vì chuyện gì vậy?”
Chu Khải Thâm dùng dăm ba câu kể lại câu chuyện, sau khi nghe xong, lão Trình kinh ngạc không thôi, tàn thuốc trong tay đã tích thành một đoạn dài, giọng bình bình: “Tôi vãi con mẹ nó nồi.”
Cố Hòa Bình cười muốn điên: “Hai người có trẻ con không hả!”
Cười nhạo xong xuôi, vẫn là lão Trình nói lời thật lòng: “Cậu và tiểu Tây ly hôn, tiểu Tây cũng không nợ cậu cái gì, cậu làm như thế là giận cô ấy hay là không thể buông bỏ mặt mũi đàn ông ở trước mặt Mạnh Duy Tất hả?”
Chu Khải Thâm ngồi trên ghế sofa, cười khinh, “Cậu ta xứng cái rắm!”
Lão Trình không thích, dựa theo lời của anh anh ta nói: “Theo cái lí lẽ đó, hiện tại tiểu Tây độc thân tự do sống tốt như vậy, cậu cáu kỉnh —— vậy cũng là cái rắm.”
Cố Hòa Bình lập tức dựng ngón cái, “Trình Cát, hãy chờ ngày nhận lấy cái chết.”
Song trái lại Chu Khải Thâm không hề tức giận, dáng dấp vẫn như cũ, sắc mặt trầm như biển sâu, có mấy phần bất lực hiện lên trong mắt anh.
——
Mà phía bên Triệu Tây Âm, hôm đó sau khi phủ đồn ra uy với Nghê Nhụy xong, ngược lại con nhóc này đã yên phận không ít. Vẫn cùng với đám chị em giả dối nhưng không thân kia nói nói cười cười, chỉ là lúc thấy Triệu Tây Âm thì chán ghét vẫn hoàn chán ghét, mặc dù kiêu ngạo song cô ta đã biết sợ, không còn lớn lối như trước, dù đi hay về đều phải đi đường vòng cả.
Tuần này《Cửu Tư》đã tiến vào giai đoạn học động tác vũ đạo, nhóm thầy cô lại được thay đổi, người mới đến từ khắp nơi lại còn đủ kiểu đủ dạng. Cái gì người chế tác, cái gì tổng trợ lí, cái gì đại diện tổng thanh tra, tên tuổi của người này còn lớn hơn cả người kia, Triệu Tây Âm không giỏi nhớ mặt người khác vì thế qua ngày hôm sau là cô quên sạch bách.
Trong cái vòng vinh quang chói lọi này không thể thiếu tiền tài danh lợi, cũng không thiếu trai xinh gái đẹp nóng não lên chui vào nơi này. Trưa hôm nay có một người đàn ông tới, họ Tần, ủng hộ rất rầm rộ, còn kì kì quái quái làm ra vẻ thân phận của tôi đây rất bí mật, giả bộ chỉ chỏ này nọ, dùng từ thì gượng gạo lồi lõm, nghe rất mơ hồ, chính là không có sợi dây liên kết nào với vũ đạo cả.
Triệu Tây Âm đứng ở cuối hàng, vừa nghe xong ba câu thì biết ngay người này là cái loại gì.
Anh ta chỉ chỏ xong thì có một cô gái cố ý dính phải chiêu này, niềm nở đi qua chỗ anh ta, trái một câu phải một câu mở mồm ra là “thầy Tần”, gọi tới là ngoan ngoãn ngọt ngào. Tần ca cười lên thật sự khiến người ta chán ghét, nói mọi người cố gắng biểu hiện, biểu hiện tốt thì sẽ có càng nhiều cơ hội. Sau đó hỏi nhân viên, trong đoàn múa có những ai là nhảy tốt.
Triệu Tây Âm nhanh chóng kéo Sầm Nguyệt trốn ra ngoài, làm cho bọn họ tìm quanh một vòng cũng không thấy người đâu.
Xế chiều, Sầm Nguyệt nói khẽ với cô, “Tôi nhìn thấy có rất nhiều người thêm weixin của Tần ca.”
Triệu Tây Âm liếc cô ấy, “Cậu cũng thêm rồi?”
“Thêm rồi.” Sầm Nguyệt nói: “Là anh ta thêm tôi.”
Triệu Tây Âm “À” lên một tiếng, “Không có gì, thêm rồi thì bỏ thêm thôi.”
Lát sau đó, nhân viên phụ trách hậu cần gọi tên một vài người, nói những người lại ở lại tập thêm giờ.
Tổng cộng có ba người, Sầm Nguyệt không bị gọi tên, Triệu Tây Âm bị kêu ở lại. Người phụ trách cười nói: “Các cô nên vui mừng nhá, Tần ca bảo giáo viên đề cử một vài người múa tốt, sau này anh ấy tiến cử với bên kia, đến khi quay phim có lẽ sẽ có được nhiều phân cảnh lộ mặt hơn.”
Triệu Tây Âm không lên tiếng, trái lại hai người còn lại khá là vui vẻ.
Người phụ trách nói: “Dọn dẹp chút đi, cũng không cần dồn tết tâm trí thay áo quần làm gì, mười phút sau sẽ có xe tới đón, đến nơi cũng đừng luống cuống, người ta hỏi gì thì mình cứ đáp nấy là được rồi.”
——
Chạng vạng tối, tại cổng T3 của sân bay thủ đô, sau khi tài xế nhận được điện thoại của Chu Khải Thâm thì lập tức đuổi theo.
Nãy giờ mới nhiêu phút chứ, vậy mà Chu Khải Thâm đã nhận được ba cuộc điện thoại. Một là của thư kí hỏi thời gian của anh, một là của giám đốc Kim gọi đến báo cáo tiến độ công việc với anh, một là của quê nhà Tây An. Mười mấy phút sau điện thoại trở về im lặng, song huyệt thái dương của anh cứ căng nẩy lên, rất mệt.
Trong một ngày Chu Khải Thâm phải bay qua bay lại giữa Bắc Kinh và Thượng Hải, vốn dĩ chuyện này không nằm trong lịch trình đã sắp xếp mà xảy ra rất đột ngột, anh không thể không đích thân đi. Mối quan hệ giữa anh và Đường Kỳ Sâm của Á Hối ở Thượng Hải phải dùng hai từ sâu rộng để hình dung, bởi vì chuyện làm ăn mà công ty hai bên qua lại đã nhiều năm, là có giao tình. Ngày hôm qua Đường Kỳ Sâm gọi điện thoại cho anh, nói về chuyện… gia đình.
Chu Khải Thâm nghe ra, chính là một vụ bê bối.
Em trai của một người từng là chiến hữu với anh, không biết mức độ giàu có ra sao đang đao to búa lớn theo đuổi một cô gái. Chuyện này thì không tính là vấn đề, vấn đề chính là cô gái này không phải ai khác, mà chính là vợ của Đường Kỳ Sâm, Ôn Dĩ Ninh.
Mười năm trước vị chiến hữu này của Chu Khải Thâm đang thi hành nhiệm vụ lái máy bay thì hi sinh, khi còn sống người khiến anh ta không yên lòng nhất chính là cậu em ruột này. Chu Khải Thâm là người trọng tình nghĩa, yêu ai yêu cả đường đi, vì thế tuy nhiều năm không sống ở Thượng Hải nhưng anh vẫn cho người chăm sóc cậu ta, mặc dù người em trai này là một vị công tử bột song cậu ta rất tôn trọng Chu Khải Thâm.
Tuy một cú điện thoại này của Đường Kỳ Sâm mang theo giọng điệu khách sáo song anh ta đã thật sự nổi giận. Chu Khải Thâm không trì hoãn mà bay đến Thượng Hải luôn trong ngày, chiêu đãi vợ chồng Đường thị một bữa nồng hậu đồng thời kêu người em trai gây chuyện đó tới. Người em trai kia vẫn đang ngẩn ngơ thì Chu Khải Thâm đứng lên, rồi đạp mạnh vào chân cậu ta khiến cậu ta quỳ rạp trên đất, sau đó anh bình thản nhìn Đường Kỳ Sâm nói: “Đường đổng, xin lỗi, là tôi không dạy dỗ cậu ta tốt.”
Một cái quỳ này chính là vứt bỏ sĩ diện, Chu Khải Thâm vì đại nghĩa diệt thân, cho anh ta một câu trả lời.
Bảy giờ tối còn có cái tiệc rượu, sau một hồi cân nhắc hơn thiệt thì có đôi cái trường hợp vẫn phải đến. Chu Khải Thâm nhìn đồng hồ, căng thẳng.
Sau đó thư kí lại gọi điện tới, Chu Khải Thâm mệt mỏi cả một ngày nên phát cáu, “Cậu có thôi ngay không, cậu bảo tôi ngồi tên lửa đến đúng không?”
Thư kí nói với anh ta, “Không phải ạ, Chu tổng, tôi muốn báo cáo với ngài một tin… tôi nhìn thấy tiểu Triệu.”
Triệu Tây Âm thật sự không biết làm sao cho đặng. Lúc nghe người phụ trách nói mấy câu kia cô còn cho rằng bọn họ chỉ đi gặp mấy nhân viên có liên quan mà thôi. Song lúc đến nơi cô mới biết, nói nghe thì hay lắm, đây không phải là muốn tìm mấy cô gái xinh đẹp đến giữ thể diện à.
Loại tình cảnh này không phải Triệu Tây Âm chưa từng gặp qua. Hồi học mười hai cô phải thi chuyên ngành, vừa đi ra khỏi lớp huấn luyện thì cô đụng phải một tình huống khá khó lường, người nọ lái một chiếc xe sang trọng đi cạnh một cô gái, mở miệng ra là khoe bộ răng vàng hôi hám: “Em gái, cùng anh đây đi ăn một bữa cơm nha, anh mua cho em túi xách có được không nào?”
Triệu Tây Âm lập tức trốn như hủi, về sau Triệu Văn Xuân biết được chuyện này thì mỗi ngày đều tới đón cô tan học. Cặp kính gác trên sóng mũi khiến Triệu Văn Xuân trở nên văn nhã lịch sự, song cây roi trúc trong tay lại khiến ông trở nên hung dữ, bảo vệ con gái tới là chặt chẽ.
Triệu Tây Âm ngồi ngay ngắn trên ghế, còn hai cô gái trong đoàn thì ngồi trò chuyện vui vẻ với khách khứa. Có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mồm miệng cứ liếng thoắng không thôi, ông ta đương nói về mấy tiết mục ngắn lỗi thời trên internet, cái gì ông nội tiểu Minh sống một trăm tuổi, đau lòng muốn khóc, ông ta tự cho mình là thời thượng rất biết bắt trend, mà những người ngồi cùng cũng rất tâng bốc ông ta.
Triệu Tây Âm cũng cười, nhưng là gượng cười.
Thật ra cô có thể hiểu được kiểu giao tiếp này, bởi vì cuộc sống này chính là cần có mối quan hệ để tiện bề giúp đỡ lẫn nhau, đương nhiên mấy cô gái này không phải là nhân vật chính, nhưng thân là ở trong đó nên thỉnh thoảng cũng không tránh khỏi cảnh bắt vịt lên kệ(*). Giống như khi bạn mới vào làm việc, lãnh đạo bảo bạn hết giờ tan làm đi xã giao, dù cho bạn không thể uống rượu chỉ uống được nước trái cây thì cũng phải ném mặt mũi mình đi.
(*) Bất cứ ai nuôi vịt đều biết rằng vịt sẽ không được bắt lên kệ giống như gà. Câu này có nghĩa là lãnh đạo buộc cấp dưới làm những chuyện mà người đó không thể hoặc không biết làm.
Triệu Tây Âm cúi đầu chơi di động, cô gởi một tin nhắn weixin cho Sầm Nguyệt, “Tôi phát hiện người phụ trách hậu cần này thật sự nham hiểm, hỏi cái gì cũng đều ậm ờ trốn tránh, song lại cho xe tới đưa bọn tôi đi dùng cơm.”
Sầm Nguyệt gởi cho cô một cái meme, “Anh là một cục phân thối hoắm.”
Triệu Tây Âm cười, song mới cười chưa được hai giây thì nghe thấy giọng của Tần ca: “Cười cái gì thế?”
Triệu Tây Âm ngẩng đầu lên bỗng phát hiện mọi người đều đang nhìn cô. Tuy nhiên cô không hề hoảng hốt, còn cười tới là rạn rỡ, “Em gái tôi đi thi đạt được giải nhất.”
Sau đó Tần ca vô cùng thích trò chuyện với Triệu Tây Âm, lúc thì hỏi cô là người nơi nào, lúc thì bảo cô phải cố gắng tập luyện, lúc thì nói cô có tướng của minh tinh. Triệu Tây Âm chịu hết nổi rồi nên tìm cớ đi tới toilet.
Ở một cái bàn khác cánh nhau một bức bình phong, lúc này Mạnh Duy Tất mới đi ra ngoài cùng Trương Nhất Kiệt. Mạnh Duy Tất nhíu mày, rất là không thích, “Là ai đưa cô ấy đến chỗ này?”
Trương Nhất Kiệt cười cười chạm cốc với anh ta, “Bình thường như chuyện ở huyện thôi mà, không tới nỗi.”
Mạnh Duy Tất hết nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không làm ra cái hành động gì khác thường ngay tại chỗ.
Trương Nhất Kiệt nói tiếp: “Tới ăn một bữa cơm, để cô ấy làm quen với vài người, đối với cô ấy cũng không hẳn là xấu.”
Giọng Mạnh Duy Tất bằng phẳng: “Cô ấy gai mắt kiểu tốt này.”
Anh ta vẫn còn nhớ hôm đó đi bộ cùng Triệu Tây Âm ở phố Taikoo Li Sanlitun, cô nói với anh ta: “Em múa chỉ vì vui vẻ vì thế ai cũng không ngăn được, nếu em cảm thấy mình không phù hợp thì em sẽ đi, cũng không cần ai đưa tiễn cả.”
Biểu cảm của Triệu Tây Âm có từng đó hờ hững tự tin, Mạnh Duy Tất biết, cô là thật sự không quan tâm.
Trương Nhất Kiệt không dám đụng tới quả mìn này nữa, vừa quay đầu lại nhìn thì ngẩn ra, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở Mạnh Duy Tất: “Chu Khải Thâm.”
Chu Khải Thâm đến khá muộn, đang trò chuyện cùng mấy người quen. Vẻ mệt mỏi vì đi đường của anh đã bị quét sạch sành sanh. Trường hợp nào cần thể hiện trạng thái ra sao anh đều đã nắm gọn trong lòng bàn tay.
Trương Nhất Kiệt lí trí khuyên: “Mạnh tổng, chào hỏi một tiếng.”
Đương nhiên Mạnh Duy Tất biết phân nặng nhẹ, vừa định đi qua thì nghe thấy tiếng bàn luận trên trời dưới biển của bàn trước mặt, song không biết làm sao chủ đề chính đã rơi lên người mấy cô gái rồi.
“Dẻo dai là chuyện đương nhiên, hãy nhìn cái dáng vẻ kia mà xem, chính là kiểu tôi yêu thích đó.”
“Trước hết cô ta là người xinh đẹp nhất, có ngực có mông, eo lại nhỏ…” Nói xong, gã còn cực kì bỉ ổi đưa tay ra làm một cái động tác bóp bóp. Chọc đám người kia ai cũng mơ mộng.
“Tần ca ơi, chốc nữa ra về có thể hẹn cô ta đi uống một cốc cà phê không.”
“Uống cái gì phê a, cậu chính là muốn uống thứ bên trên đi.”
Lúc này mặt mày Mạnh Duy Tất sa sầm, bàn tay đang cầm ly rượu cao cổ nổi lên từng khớp xương trắng. Anh ta chòm người về phía trước, vừa bước được một bước thì bị Trương Nhất Kiệt kịp thời ngăn cản. Trương Nhất Kiệt nghiêm túc nói: “Người đó là em vợ của Tôn đổng công ty Trường Thành, mối quan hệ giữa Tôn đổng và ông chủ không cạn, hôm qua bọn họ còn cùng nhau đánh golf ở Lục thành.”
Ý tứ khuyên ngăn hết sức rõ ràng, hòng bảo Mạnh Duy Tất lấy đại cuộc làm trọng.
Tức thì cơn lửa giận của Mạnh Duy Tất bị thùng nước đá này tưới cho tắt lụi, chính cái khoảnh khắc phân tâm đó đã làm cho bước chân anh ta dừng lại ở nửa đường.
Cũng trong chớp mắt kia, có một bóng người lướt ngang qua anh ta.
Người kia không hề phát hiện, lời thốt ra không phải tiếng người: “Đôi chân kia nhất định là mềm như bông, thật sự có thể chơi cả một buổi tối.”
Chu Khải Thâm cầm chén rượu trong tay, sắc mặc anh bình tĩnh ung dung, hai ngón tay chọt chọt vai đối phương, người kia vừa quay đầu lại thì Chu Khải Thâm lập tức túm lấy tóc anh ta dùng sức kéo mạnh về sau, trên mu bàn tay anh nổi đầy gân xanh đủ cho thấy anh dùng bao nhiêu sức, rõ ràng là muốn lột luôn cả da đầu gã mà.
Người đàn ông đau tới mức nước mắt rơi xuống như mưa, song chưa kịp lên tiếng thì sau gáy chịu phải trọng lực, chính là bị anh nhấn vào trong nồi nước lẩu đang sôi sùng sục trên bàn.
Ánh mắt Chu Khải Thâm tàn nhẫn mà lạnh lùng, sau đó anh kéo đầu gã ngửa ra sau, giơ tay lên tát gã một phát lệch cả hàm.
“Còn chơi không?” Giọng Chu Khải Thâm bén tựa lưỡi dao.
Xương mày của đối phương bị bỏng nổi lên rất nhiều bong bóng, đồng thời nước lẩu béo ngậy đương chảy dọc mặt gã, một cái bạt tai này đủ khiến hai mắt gã nổ đom đóm, nửa bên mặt sưng thành cái đầu heo. Bấy giờ những người khác mới có phản ứng, loạn thành một đoàn đi tới khuyên can. Chu Khải Thâm buông tay, cởi cúc áo khoác đậm trên người ra, sau đó lau sạch vết bẩn dính trên tay rồi ném chiếc áo sang một bên, đủng đỉnh trở về chỗ cũ.
Lúc đi ngang qua người Mạnh Duy Tất thì, như cười như không liếc anh ta một cái. Nụ cười này không lan tới đáy mắt, song lại cười tới nỗi ý tứ sâu xa, cười tới nỗi phóng ra ánh đao sáng lóa, cười tới nỗi bổ thẳng vào trái tim Mạnh Duy Tất.
Hai cánh môi mỏng của Chu Khải Thâm chạm vào nhau, anh dùng khẩu hình miệng nói với đối phương: “—— Thứ đàn ông gì vậy?”
/101
|