Bác sĩ thiên tài

Chương 617: Đoạn tử tuyệt tôn

/1521


Sau khi khẳng định, Tần Tung Hoành rơi vào trầm tư. Cúi đầu lặng lẽ hút thuốc, không nhìn lại Bạch Phá Cục như là khẳng định rất chắc chắn phán đoán của mình, như là đang chờ đợi lời giải thích của Bạch Phá Cục.

Bạch Phá Cục cũng hít vào nhả ra khỏi thuốc, không có ý giải thích hay là phủ nhận.

Người không vội kẻ cũng không gấp. Hai người chăm chú vào khói thuốc, giống như điếu Gấu Mèo trên tay có sức hút như thuốc phiện của phương Tây.

Hết một điếu. Bạch Phá Cục liền dúi dúi đầu thuốc vào gạt tàn, đầu ngón tay thô ráp ấn bao thuốc, rồi ngẩng đầu lên nhìn Tần Tung Hoành: "Tại sao không thể là người của Văn Nhân, tại sao không thể là những người khác?"

"Anh đang coi thường trí tuệ của tôi sao?" Tần Tung Hoành cười nhạt.

"Nhưng, anh biết thì sao. Bọn họ không tin."

"Không sai. Bọn họ đúng là không tin." Tần Tung Hoành nói tiếp: "Bọn họ có hai đối tượng: một là tôi, hai là anh. Và có lẽ còn có những ai khác. Đáng sợ là tất cả chứng cứ rất bất lợi cho tôi. Thậm chí tôi cũng không biết các anh làm thế nào mua chuộc được Vô Tâm hòa thượng, khiến lão đầu trọc có thể dùng cái chết của mình để toàn thành trọn vẹn cục diện cho các anh. Nhưng tôi biết, chuyện này không phải tôi làm. Mục tiêu của tôi chỉ có một - chính là anh."

Bạch Phá Cục cười ha hả: "Tôi không quan tâm anh nghĩ ra sao, cái tôi quan tâm là họ nghĩ thế nào. Hay là tôi đứng về phía anh nhỉ?"

Tần Tung Hoành không ngờ hắn ta có thể bộc trực không kiêng dè như vậy, liền chăm chú nhìn hắn, thấy hắn nửa cười nửa không mới nói: "Anh để tôi và Văn Nhân gia đối đầu nhau rồi ngồi làm ngư ông đắc lợi?"

Bạch Phá Cục nói "Anh không ngốc, vậy anh thấy Mục Nguyệt ngốc sao?"

"Còn thông minh hơn cả tôi." Tần Tung Hoành nói.

"Cho nên, nàng ta rõ rành rành hoài nghi anh là hung thủ nhưng lại lần lữa không hành động. Nguyên nhân không phải là đề phòng Bạch gia sao." Bạch Phá Cục tiếp tục nói: "Bất kể đứng ở phía nào. Bạch gia cuối cùng cũng muốn tham gia. Mà sự lựa chọn của Bạch gia, cũng chính là quyết định thắng thua toàn cục diện. Ít nhất, bây giờ Bạch gia cũng có sự tự do lựa chọn lập trường. Anh không có."

"Anh không sợ tôi sẽ liên kết với Văn Nhân để đối phó với anh?" Tần Tung Hoành cười mỉm.

"Không thể." Bạch Phá Cục nói: "Mục Nguvệt không ngốc, nàng ta nhất định sẽ ghi nhớ món nợ mới này. Văn Nhân lão gia cũng không có hồ đồ. Ông ta nhất định sẽ tiết lộ vết sẹo của trước kia. Anh sẽ không có chọn lựa nào, chỉ có thể bị động ứng chiến và bị động lựa chọn."

"Tôi sẽ hết sức giải thích, tránh xung đột trực diện với Mục Nguyệt. Tôi nghĩ, sự tình một ngày sẽ lộ chân tướng." Tần Tung Hoành nói

Bạch Phá Cục nhìn Tần Tung Hoành, nói: "Tôi không thông minh bằng anh. Về điểm này tôi thừa nhận. Nhưng anh có biết về điểm nào anh không bằng tôi không?"

"Tôi không thằng thắn bằng anh." Tần Tung Hoành nói.

"Sai. Anh đúng là còn giả dối hơn tôi." Bạch Phá Cục nói tiếp:" Anh không thấy cả ngày nói những lời lừa gạt người khác, lừa gạt bản thân mình rất mệt sao? Hay cho là một chút cũng không mệt? Lẽ nào anh chưa từng nói lời chân thật? Có cơ hội hãy đứng trước gương mà luyện tập, cái cảm giác này thật đúng là rất rất thú vị."

"Cảm ơn lời đề nghị của anh. Tôi sẽ thử." Tần Tung Hoành không thèm để ý đến lời mỉa mai của Bạch Phá Cục, rất bình tĩnh đáp lại.

"Bạch gia. Tần gia và Văn Nhân gia cùng đứng ở thế chân vạc. Nếu có thể duy trì xu hướng cùng phát triển, thì sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Nếu một bên hoặc hai bên tụt hậu, tất sẽ xảy ra vấn đề. Sẽ có một nhà bị thâu tóm. Không phải là Tần gia thì Bạch gia không thì Văn Nhân gia. Chẳng lẽ trong lòng anh chưa từng nghĩ việc thôn tính Bạch gia hay Văn Nhân gia? Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ đến việc một nhà độc chiếm?"

"Nghĩ hay không nghĩ. Đó là chuyện của tôi." Tần Tung Hoành nói.

Bạch Phá Cục đứng đậy. Đối diện Tần Tung Hoành vỗ vỗ ngực mình" Có lẽ kẻ thắng lợi cuối cùng là anh. Nhưng anh biết hay không, anh đã thua 20 năm rồi. Bởi vì trong 20 năm trước khi anh thắng, mỗi ngày của tôi đều muôn màu muốn vẻ hơn anh. Tôi nói ra tất cả những lời tôi muốn nói, trong lòng tôi thấy rất sảng khoái. Anh vẫn là kiềm nén bản thân mình. Không trở thành kẻ biến thái thì cũng trở thành kẻ tâm thần. Hi vọng anh trở thành kẻ thứ hai."

Tần Tung Hoành dùng ánh mắt sắc bén nhìn vào hắn, Bạch Phá Cục vẫn nghênh ngang rời đi.

Tần Lạc không phải nhân vật quan trọng, cũng không phải là nhân vật chủ nhân đặc biệt yêu quý. Vì thế, cuối buổi tiệc lúc chưa kết thúc hắn liền chuẩn bị rời đi.

Hắn đi, Vương Cửu Cửu và Hổ Nữu cũng tự nhiên đi theo. Còn Văn Nhân Mục Nguyệt để Văn Nhân Chiếu thay mình chào Hoàng Trọng Thiên, rồi nàng cũng cùng rời đi với Tần Lạc.

"Mai em sẽ ở công ty đợi anh." Văn Nhân Mục Nguyệt nói với Tần Lạc.

"Được. Mai anh sẽ tới công ty." Tần Lạc gật đầu. Hắn là trợ lí nam số một của Văn Nhân Mục Nguyệt. Văn Nhân Mục Nguyệt gọi hắn tới, nhất định là có chuyện quan trọng cần bàn bạc với hắn.

Văn Nhân Mục Nguyệt tạm biệt Vương Cửu, sau đó liền kéo tay Văn Nhân Chiếu vào chiếc xe sang trọng có tầng tầng lớp lớp bảo vệ.

Vốn dĩ Văn Nhân Chiếu không muốn rời đi, nhưng mà có Hổ Nữu ở bên cạnh nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng không dám ở lại lâu, liền hô to tạm biệt anh rể, rồi nhanh nhẹn chui vào trong xe.

Hổ Nữu nhìn theo hồi lâu rồi khuôn mặt dần dần ảm đạm. Nhưng cũng biết dung mạo, dáng người mình, càng nghĩ càng thấy đau lòng.

Em không cách nào điều khiển được hình dáng của mình, càng không cách nào khống chế được tình cảm của em với anh.

"Chị Cửu Cửu, em nhớ ra có chuyện cần đi giờ, không đi cùng chị được nữa." Hổ Nữu biết ý nói với Vương Cửu Cửu. "Chị hãy để Tần sư phụ đưa chị về nha." Bạn đang đọc truyện được lấy tại


/1521

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status