Trong căn phòng khách sạn lớn ở Balan, Nghịch Tử Thiên đang ngồi trong căn phòng riêng hoàn thành bản thiết kế, một tiếng chuông điện thoại cất lên.
“Anh Nghịch, bản thiết kế của bên chúng tôi tới đâu rồi? Thật sự là ông chủ của chúng tôi đang cần nó rất gấp, mong anh hiểu cho”.
Nghịch Tử Thiên không quan tâm mấy tới lời nói của cô ta, vẫn tiếp tục từng đường nét trên bản thiết kế của mình, giọng vẫn bình thản nói.
“Hợp đồng chẳng phải ai cũng giữ một bản sao, bảo ông chủ của cô lật ra xem thời hạn giao là khi nào. Trước khi làm việc với nhau hẳn cũng đã biết cách làm việc của tôi rồi, thiết kế của tôi phải xứng với đồng tiền các vị bỏ ra, nên đừng nói thêm gì cả. Trưa mai sẽ có bản thiết kế giao tận nơi cho các vị, chào!”.
Nói rồi ông liền ngắt máy, người phụ nữ kia khó xử vô cùng nhìn vị sếp của mình đang ngồi ở bên cạnh, mặt không dễ coi chút nào. Ông ta đập bàn đứng dậy.
“Quy tắc! Quy tắc! Ông ta chính là không xem tôi ra gì, đúng là kiêu ngạo!”.
Người phụ nữ mặt vẫn vô cùng lo lắng.
“Ông chủ, tối nay tổ chức tiệc là giám đốc sẽ lấy bản thiết kế đó đấy, chúng ta phải làm sao bây giờ!”.
“Hoảng cái gì? Chuẩn bị tiền đi cùng tôi!”.
“Vâng!”.
Rồi bọn họ rời khỏi công ty…
Ở khách sạn, Tô Nhật và Chu Đảo đều đã ra ngoài làm việc, riêng Kỷ Hành Dục thì ở trong phòng giải quyết một số chuyện phát sinh tại công ty mẹ, không ai làm phiền ai, chợt có người tới nhấn chuông cửa, Kỷ Hành Dục vừa mở cửa đã nhìn thấy một đám người mặc vest đứng bít cả lối đi.
“Xin chào, tôi muốn gặp anh Nghịch! Anh ấy có đây không?”.
Kỷ Hành Dục nhìn bọn họ, đoán bừa.
“Anh là sếp Chương sao?”.
Người đàn ông kia chạc tuổi Chu Đảo nghe vậy liền gật đầu. Nói gì thì nói, anh vẫn mời người bên ngoài vào trong phòng, rót cho hắn tách trà vừa pha còn bốc khói nghi nghút. Kỷ Hành Dục ngồi đối diện với Chương Tử, anh mặc một chiếc áo thun xám vừa người, mang nét chững chạc của người trung niên, biết làm sao được, là Nghịch Nhi nhà anh đích thân chuẩn bị cho mà.
Anh lịch sự hỏi.
“Theo tôi nhớ thì bản thiết kế cần giao cho các vị là vào lúc 11h trưa mai, mới 11h trưa nay các vị đã đến tận đây không biết là vì chuyện gì khác?”.
Người đàn ông ngồi đối diện mang nét ngông cuồng, anh ta mang thẳng đôi giày dính cát vào trong nhà, còn bất lịch sự bắt chéo chân, bàn chân rung lắc làm cát rơi đầy ra sàn. Anh ta khinh thường chẳng thèm nhìn thẳng anh đã nói.
“Tôi muốn lấy ngay hôm nay, trễ nhất là 3h chiều nay!”.
Hành Dục lập tức giải thích.
“Không thể được, đây là một bản dự án chứ không phải trò trẻ con thưa anh, ngược lại nếu chúng tôi giao nhưng sau đó gặp sai sót gì bên chúng tôi sẽ bị chịu thiệt không về tinh thần cũng về danh tiếng, mong anh chờ đúng hẹn, vì tới khi đó mọi trách nhiệm bên tôi sẽ sẵn sàng gánh”.
Tên công tử ngông cuồng này không biết tốt xấu là gì mà! Bàn giao thỏa thuận đều đã kí từ ba ngày trước vậy mà giờ đã lật lọng. Hắn là con út của Chương Bách, ngông cuồng kiêu ngạo, chỉ là một tên vô danh tiểu tốt không có năng lực mà lại dám giở trò lật lọng.
Hắn ta ra lệnh cho mấy bên phía sau đặt lên bàn hai vali tiền mở sẵn, Kỷ Hành Dục nhìn hắn, trong con ngươi chỉ còn lại sự khinh thường, anh nhấn giọng.
“Mời anh về cho, bên chúng tôi đã nhận đủ tiền trước đó, không nhận thêm!”.
Chương Tử làm gì cũng không được hắn liền nổi đóa đập mạnh ly trà xuống bàn, quát.
“Tôi muốn gặp ông ta, tôi muốn có bản thiết kế đó ngay bây giờ!”.
Kỷ Hành Dục thở hắt ra một hơi, anh còn chưa nói gì thì phía trên lầu đã vọng xuống một âm thanh trẫm tĩnh đáng kinh ngạc.
“Ngay bây giờ tôi chỉ có thể đưa cho cậu một nửa bản vẽ, nhưng 3h chiều thì khác!”.
Anh và mọi người đều hướng mắt nhìn lên lầu, Nghịch Tử Thiên không hổ là một quý ông xứng với danh thực, ông chỉ mặc một chiếc áo cổ lọ đen đồng bộ với quần, ông có thói quen đeo kính mỗi khi làm việc, mái tóc vẫn đen mượt, cho người ta một cảm giác người này đã đánh lừa được thời gian.
Trực tiếp nói chuyện với Nghịch Tử Thiên lại khiến Chương Tử có phần e dè, hắn thu cái ngông của mình lại.
“Vậy… vậy thì 3h chiều nay! Đi”.
Rồi cả đám bọn họ kéo nhau rời đi, hẳn hoi là con trai của giám đốc ngành thiết kế vậy mà nhân phẩm lại đồi bại như vậy, thật mất mặt.
Nghịch Tử Thiên trên lầu nhìn Hành Dục dọn dẹp lại phần quanh bàn trà bị bọn họ làm bẩn, ông xoắn tay áo lên khủy tay, nói.
“Áo đẹp đấy! Sẵn tiện chuẩn bị một bộ đồ thật đẹp, chiều nay đi tiệc cùng tôi!”.
Kỷ Hành Dục nghe còn không tin điều mình vừa nghe là sự thật, cha vợ khen anh mặc áo đẹp ư? Còn bảo sẽ cho anh đi tiệc cùng, hắn vui như trúng số.
“Vâng ạ!”.
Không hổ là Nghịch Tiểu Nhi, vợ yêu đang ngầm giúp anh đây mà.
“Anh Nghịch, bản thiết kế của bên chúng tôi tới đâu rồi? Thật sự là ông chủ của chúng tôi đang cần nó rất gấp, mong anh hiểu cho”.
Nghịch Tử Thiên không quan tâm mấy tới lời nói của cô ta, vẫn tiếp tục từng đường nét trên bản thiết kế của mình, giọng vẫn bình thản nói.
“Hợp đồng chẳng phải ai cũng giữ một bản sao, bảo ông chủ của cô lật ra xem thời hạn giao là khi nào. Trước khi làm việc với nhau hẳn cũng đã biết cách làm việc của tôi rồi, thiết kế của tôi phải xứng với đồng tiền các vị bỏ ra, nên đừng nói thêm gì cả. Trưa mai sẽ có bản thiết kế giao tận nơi cho các vị, chào!”.
Nói rồi ông liền ngắt máy, người phụ nữ kia khó xử vô cùng nhìn vị sếp của mình đang ngồi ở bên cạnh, mặt không dễ coi chút nào. Ông ta đập bàn đứng dậy.
“Quy tắc! Quy tắc! Ông ta chính là không xem tôi ra gì, đúng là kiêu ngạo!”.
Người phụ nữ mặt vẫn vô cùng lo lắng.
“Ông chủ, tối nay tổ chức tiệc là giám đốc sẽ lấy bản thiết kế đó đấy, chúng ta phải làm sao bây giờ!”.
“Hoảng cái gì? Chuẩn bị tiền đi cùng tôi!”.
“Vâng!”.
Rồi bọn họ rời khỏi công ty…
Ở khách sạn, Tô Nhật và Chu Đảo đều đã ra ngoài làm việc, riêng Kỷ Hành Dục thì ở trong phòng giải quyết một số chuyện phát sinh tại công ty mẹ, không ai làm phiền ai, chợt có người tới nhấn chuông cửa, Kỷ Hành Dục vừa mở cửa đã nhìn thấy một đám người mặc vest đứng bít cả lối đi.
“Xin chào, tôi muốn gặp anh Nghịch! Anh ấy có đây không?”.
Kỷ Hành Dục nhìn bọn họ, đoán bừa.
“Anh là sếp Chương sao?”.
Người đàn ông kia chạc tuổi Chu Đảo nghe vậy liền gật đầu. Nói gì thì nói, anh vẫn mời người bên ngoài vào trong phòng, rót cho hắn tách trà vừa pha còn bốc khói nghi nghút. Kỷ Hành Dục ngồi đối diện với Chương Tử, anh mặc một chiếc áo thun xám vừa người, mang nét chững chạc của người trung niên, biết làm sao được, là Nghịch Nhi nhà anh đích thân chuẩn bị cho mà.
Anh lịch sự hỏi.
“Theo tôi nhớ thì bản thiết kế cần giao cho các vị là vào lúc 11h trưa mai, mới 11h trưa nay các vị đã đến tận đây không biết là vì chuyện gì khác?”.
Người đàn ông ngồi đối diện mang nét ngông cuồng, anh ta mang thẳng đôi giày dính cát vào trong nhà, còn bất lịch sự bắt chéo chân, bàn chân rung lắc làm cát rơi đầy ra sàn. Anh ta khinh thường chẳng thèm nhìn thẳng anh đã nói.
“Tôi muốn lấy ngay hôm nay, trễ nhất là 3h chiều nay!”.
Hành Dục lập tức giải thích.
“Không thể được, đây là một bản dự án chứ không phải trò trẻ con thưa anh, ngược lại nếu chúng tôi giao nhưng sau đó gặp sai sót gì bên chúng tôi sẽ bị chịu thiệt không về tinh thần cũng về danh tiếng, mong anh chờ đúng hẹn, vì tới khi đó mọi trách nhiệm bên tôi sẽ sẵn sàng gánh”.
Tên công tử ngông cuồng này không biết tốt xấu là gì mà! Bàn giao thỏa thuận đều đã kí từ ba ngày trước vậy mà giờ đã lật lọng. Hắn là con út của Chương Bách, ngông cuồng kiêu ngạo, chỉ là một tên vô danh tiểu tốt không có năng lực mà lại dám giở trò lật lọng.
Hắn ta ra lệnh cho mấy bên phía sau đặt lên bàn hai vali tiền mở sẵn, Kỷ Hành Dục nhìn hắn, trong con ngươi chỉ còn lại sự khinh thường, anh nhấn giọng.
“Mời anh về cho, bên chúng tôi đã nhận đủ tiền trước đó, không nhận thêm!”.
Chương Tử làm gì cũng không được hắn liền nổi đóa đập mạnh ly trà xuống bàn, quát.
“Tôi muốn gặp ông ta, tôi muốn có bản thiết kế đó ngay bây giờ!”.
Kỷ Hành Dục thở hắt ra một hơi, anh còn chưa nói gì thì phía trên lầu đã vọng xuống một âm thanh trẫm tĩnh đáng kinh ngạc.
“Ngay bây giờ tôi chỉ có thể đưa cho cậu một nửa bản vẽ, nhưng 3h chiều thì khác!”.
Anh và mọi người đều hướng mắt nhìn lên lầu, Nghịch Tử Thiên không hổ là một quý ông xứng với danh thực, ông chỉ mặc một chiếc áo cổ lọ đen đồng bộ với quần, ông có thói quen đeo kính mỗi khi làm việc, mái tóc vẫn đen mượt, cho người ta một cảm giác người này đã đánh lừa được thời gian.
Trực tiếp nói chuyện với Nghịch Tử Thiên lại khiến Chương Tử có phần e dè, hắn thu cái ngông của mình lại.
“Vậy… vậy thì 3h chiều nay! Đi”.
Rồi cả đám bọn họ kéo nhau rời đi, hẳn hoi là con trai của giám đốc ngành thiết kế vậy mà nhân phẩm lại đồi bại như vậy, thật mất mặt.
Nghịch Tử Thiên trên lầu nhìn Hành Dục dọn dẹp lại phần quanh bàn trà bị bọn họ làm bẩn, ông xoắn tay áo lên khủy tay, nói.
“Áo đẹp đấy! Sẵn tiện chuẩn bị một bộ đồ thật đẹp, chiều nay đi tiệc cùng tôi!”.
Kỷ Hành Dục nghe còn không tin điều mình vừa nghe là sự thật, cha vợ khen anh mặc áo đẹp ư? Còn bảo sẽ cho anh đi tiệc cùng, hắn vui như trúng số.
“Vâng ạ!”.
Không hổ là Nghịch Tiểu Nhi, vợ yêu đang ngầm giúp anh đây mà.
/94
|