Đối với câu nói trước khi đi của Chung Dương, Tả Á cũng chẳng buồn giải thích. Đã chia tay, thì không cần thiết phải giải thích, hơn nữa, quan hệ giữa cô và Kiều Trạch có thể giải thích rõ ràng hay sao? Không có khả năng đó, cho nên chỉ có thể đau lòng nhìn anh rời đi.
Tả Á được truyền dịch ba ngày cuối cùng bệnh tình coi như cũng tạm ổn. Kiều Trạch nói cô khỏi bệnh anh ta đi, quả thật đã giữ đúng lời, đưa cô về đến trường học xong liền rời đi. Tả Á vẫn lên lớp học như thường lệ, mọi thứ hầu như cũng đều như thường, nhưng ai cũng nhận ra được tâm tình cô không vui.
Nhóm bạn gái trong ký túc xá cũng biết chuyện cô bị thất tình, cả nhóm ngoài an an ủi ra cũng chẳng biết làm gì khác. Tả Á không quen nhìn ánh mắt đồng tình của người ngoài, vì vậy hằng ngày đều trốn ở phòng đọc sách trong trường học. Lúc đọc sách thì sững người mất tập trung, đầu óc cứ mãi suy nghĩ về Chung Dương. Có lúc sẽ nghĩ, anh ấy đang làm gì. Buồn cười thật, đã chia tay rồi, còn nghĩ nhiều như vậy để làm gì, cô lại tự cười giễu mình,sau đó lại tiếp tục xem sách. Chung Dương là người đàn ông đã gắn bó với mình suốt ba năm, là người đàn ông đã chiếm giữ trái tim mình suốt ba năm, từ nay đã thật sự biến mất khỏi cuộc đời mình rồi.
Thời gian mới chỉ hơn mười ngày mà cô gầy đi trông thấy, mặt mày hốc hác, hai mắt trũng sâu. Tinh thần vốn tràn trề sức sống nay đã bị vẻ u buồn thay thế. Trong thời gian này Kiều Trạch cũng thường lui tới thăm cô nhưng cô đều tránh mặt không gặp. Về phía Kiều Trạch, sau khi nhận được lời từ chối, chưa từng hé miệng nói lời nào, cô bảo không muốn gặp anh liền bỏ đi.
Tả Á cũng không biết tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này, người luôn có quan hệ rất tốt lại lâm vào hoàn cảnh khó xử như ngày hôm nay. Kiều Trạch là người đàn ông mà trong lòng cô vẫn luôn sùng bái lẫn cảm kích. Nhưng từ sau khi chuyện xảy ra, anh đã biến thành người đàn ông mà cô căm ghét và thống hận nhất. Chỉ trong mấy ngày, cô mất đi người yêu Chung Dương. Mất đi một người thân cũng như một người bạn đó là Kiều Trạch. Mình lại nghèo nàn chỉ còn có mỗi tiền.
Mạch Tử thấy cô rầu rĩ không vui, bảo cần phải đi xả stress, vì vậy liền bàn với nhóm bạn học cùng ký túc xá đi hát karaoke, còn thuận tiện kéo theo vài anh trai đẹp đi cùng. Tả Á cũng cảm thấy bản thân cứ suốt ngày âu sầu không vui, cuộc sống buồn tẻ tăm tối không có ngày mai, không thể tiếp tục để tinh thần sa sút vậy nữa, vì vậy vứt mọi ưu phiền sang một bên, phấn chấn tinh thần đi cùng với nhóm Mạch Tử. Tả Á điên cuồng ca hát, nhảy múa như muốn đem tất cả buồn bực cùng nỗi đau vứt hết ra ngoài, cả khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm mồ hôi.
Vào toilet rửa mặt, nhìn mình trong gương, Tả Á cảm thấy mình giống như một cái xác không hồn, nước mắt không nén được tràn ra khỏi mi, sau đó cô lại vốc nước lia lịa vào mặt. Cô không muốn quay lại phòng karaoke nữa, vì vậy gọi điện cho Mạch Tử nói mình có việc nên đi trước bảo mọi người cứ ở lại chơi. Mạch Tử cũng không hỏi thêm gì. Tả Á nói xong liền cúp điện thoại, rồi đi xuống lầu.
Ra bến bên ngoài, Tả Á hít một hơi thật sâu. Người qua lại trên đường lúc này cũng khá vắng vẻ. Một mình đứng ở dưới lầu quán karaoke, giữa ánh đèn sáng rực và trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt, nhưng Tả Á lại cảm thấy mình như mất đi phương hướng, ập vào lòng là sự cô đơn lạnh lẽo.
Tả Á thu lại cảm xúc như sắp tận thế tới nơi của mình. Lúc định ngoắc xe thì bỗng dưng thấy một vật thể màu trắng với bộ lông mượt mà lon ton chạy tới ngồi xổm trước mặt mình. Tả Á giật bắn người thụt lùi về phía sau theo bản năng, định thần nhìn lại thì ra là một chú chó lông xù màu trắng. Bị chó điên tấn công một lần đã lâu trước kia, Tả Á bây giờ không thể nói là sợ chó, nhưng chắc chắn một điều là không hề có cảm tình với nó. Nhưng con chó này nhìn hơi quen quen, hơn nữa còn cực kỳ đáng yêu, trong miệng nó ngậm một bó hoa hồng rất to, đang ngẩng đầu dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tả Á.
Chó nhìn cô, cô nhìn lại nó, con chó đang ngồi xổm đột nhiên đứng thẳng dậy, đưa ra một chân trước tạo thành động tác như muốn bắt tay Tả Á.
Tả Á theo quán tính trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn chú chó trước mặt. Động tác lúng túng dè dặt vươn tay ra nắm lấy chân trước của nó. Chú chó há miệng nhả ra bó hoa, sau đó dùng hai chân trước cố gắng nâng lấy bó hoa, rồi lại đứng thẳng lên như đang muốn nói: Xin hãy nhận lấy bóa hoa đi ạ!
Tả Á bị hành động đáng yêu này của nó chọc cho phì cười, sao có loại chó khôi hài thế này, với lại, tại sao nó lại tìm đến mình. Quay đầu nhìn ngó chung quanh, xa xa cũng có người đi đường thỉnh thoảng qua lại nhưng không thấy ai có gì khác thường cả.
Con chó thấy Tả Á không nhận hoa, hai chân sau khập khiễng xoay vòng vòng quanh Tả Á, còn phát ra tiếng kêu đáng thương, động tác dễ thương buồn cười thế này đã hấp dẫn không ít người đi ngang qua đứng lại xem.
Tả Á thật cũng không biết phải làm sao, thấy con chó đang cố gắng lấy lòng mình, cô không ngờ mình lại mềm lòng với con chó này, cũng mặc kệ đang xảy ra chuyện gì, cúi người nhận lấy bó hoa. Chú chó vui sướng kêu lên vài tiếng, sau đó lại đứng thẳng lên đưa ra một chân trước, Tả Á mỉm cười bắt chân nó, người đi đường đứng lại xem cũng không nhịn được cười ầm lên.
"Thích không?" Đang lúc Tả Á bối rối không biết phải làm sao, đột nhiên từ phía sau vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc, kế tiếp cả người rơi vào một lồng ngực rộng rãi. Toàn thân Tả Á cứng đờ, gương mặt vốn đang nở nụ cười thật tươi trong nháy mắt như đóng băng. Cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn xem người đàn ông ở phía sau mà ngay lập tức bỏ đi. Nhưng cánh tay của người đó đã nhanh chóng quặc lấy hông Tả Á, cúi đầu nói khẽ vào tai cô: "Tôi không ngại bế em lên xe đâu!"
Tả Á đùng đùng nổi giận, quay đầu lại trừng mắt nhìn anh cáu kỉnh nói: "Kiều Trạch, anh đừng có quá đáng!" Nói xong xách bó hoa nện vào mặt anh, giãy khỏi cánh tay anh bỏ đi tới ven lề đường.
Bó hoa bị rơi xuống đất, chú chó nhanh nhẩu chạy lại ngậm nó lên. Kiều Trạch chạy đuổi theo Tả Á, chú chó lại chạy đuổi theo Kiều Trạch. Do đi gấp, giày cao gót của Tả Á bị trật đế, Kiều Trạch vội tiến lên chẳng nói chẳng rằng bế bổng cô lên.
Người đi đường chỉ chỉ chõ chõ, âm thầm cười trộm, hiển nhiên đã nghĩ rằng họ là đôi tình nhân đang giận dỗi nhau, thậm chí còn có vài cô nữ sinh vô cùng ngưỡng mộ Tả Á, nhỏ giọng than trách bạn trai của mình không được lãng mạn như thế, Tả Á nghe xong cười mà như mếu.
Tuy rằng trời đã tối, nhưng đèn đuốc trên đường lại sáng choang, Tả Á không muốn làm trò hề cho thiên hạ, vì vậy để mặc cho Kiều Trạch bế mình lên xe. Nhưng thật chất cô muốn giãy giụa cũng vô dụng, bởi vì con người này xưa nay luôn bạo lực và ngang ngược như thế.
Tả Á mới vừa ngồi xuống, chú chó đang ngậm bó hoa cũng nhảy lên theo, còn được voi đòi tiên nhảy vào lòng Tả Á. Ngay lúc này Kiều Trạch đề máy cho xẹ chạy đi.
Tả Á lặng im không thèm nhìn Kiều Trạch, cũng chẳng nói chuyện chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Chú chó trong lòng vẫn còn nhọc nhằn ngậm lấy bó hoa. Lúc này Tả Á mới sự nhớ ra, hình như hồi xưa Kiều Trạch có nuôi một chú chó lông xù có tên là Kỹ Sĩ. Nhưng lần đó đến nhà Kiều Trạch ở cô rất sợ nó, sau đó cũng không còn gặp lại nó nữa. Không biết con chó này có phải là Kỵ Sĩ hay không, nhưng nó không có tật xấu thích ôm đùi người khác, vậy chắc không phải là Kỵ Sĩ rồi, Tả Á không dằn được lòng quay đầu lại nhìn kỹ chú chó Kỵ Sĩ.
Thấy dáng vẻ khổ sở khư khư ngậm bó hoa của nó, Tả Á đưa tay giật lấy bó hoa vứt sang một bên, Kỵ Sĩ liền le lưỡi liếm bàn tay cô. Kiều Trạch trông thấy ánh mắt có vẻ sợ sệt của Tả Á, anh mở miệng nói: "Kỵ Sĩ đang lấy lòng em đấy!"
Đúng là Kỵ Sĩ ư, Tả Á đưa tay sờ sờ đầu nó, nghĩ tới bộ dáng đáng yêu của nó mới vừa rồi, trên môi lơ đãng thoáng nở nụ cười nhẹ, trong lòng cũng cảm thấy ngạc nhiên, không biết Kiều Trạch làm thế nào mà Kỵ Sĩ biết nghe lời đến vậy.
Dường như Kiều Trạch cũng biết trong đầu Tả Á đang suy nghĩ gì, bắt chuyện nói, "Chó cũng giống như người, cũng biết nhìn sắc mặt, trước kia em sợ nó, tôi đem nó gởi nuôi ở nhà một người bạn, sau đó đưa nó về, nó không thèm đếm xỉa tới tôi cả một thời gian."
Tả Á không nhịn được trừng mắt nhìn Kiều Trạch, anh ta đang lấy chó ra so sánh với mình sao? Nhưng Tả Á cũng chẳng thèm để ý, mình ghét anh ta, hận anh ta, "Làm phiền anh đưa tôi về trường học!"
Kiều Trạch lại nói: "Nó biết lấy lòng em như thế, vậy tôi sẽ không đưa nó đi nữa."
Có ý gì đây, tức là là ngay cả Kỵ Sĩ cũng biết anh ta tốt với mình, còn mình thì lại vô tâm? Tả Á nhìn sang nơi khác, lạnh lùng nói: "Đó là bởi vì nó không biết, có người có dụng ý khác!"
Kiều Trạch ngoặt xe thắng gấp dừng lại ở ven đường, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, đôi tròng mắt đen lành lạnh thoáng qua nét cô đơn, giống như rất muốn nổi giận, cũng giống như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại hóa thành mấy chữ lạnh lẽo, "Đúng vậy, là tôi có dụng ý khác!" Nói xong cho xe nổ máy lao đi như tên bay. Môi mím chặt, mặt mày tái mét, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Tả Á được truyền dịch ba ngày cuối cùng bệnh tình coi như cũng tạm ổn. Kiều Trạch nói cô khỏi bệnh anh ta đi, quả thật đã giữ đúng lời, đưa cô về đến trường học xong liền rời đi. Tả Á vẫn lên lớp học như thường lệ, mọi thứ hầu như cũng đều như thường, nhưng ai cũng nhận ra được tâm tình cô không vui.
Nhóm bạn gái trong ký túc xá cũng biết chuyện cô bị thất tình, cả nhóm ngoài an an ủi ra cũng chẳng biết làm gì khác. Tả Á không quen nhìn ánh mắt đồng tình của người ngoài, vì vậy hằng ngày đều trốn ở phòng đọc sách trong trường học. Lúc đọc sách thì sững người mất tập trung, đầu óc cứ mãi suy nghĩ về Chung Dương. Có lúc sẽ nghĩ, anh ấy đang làm gì. Buồn cười thật, đã chia tay rồi, còn nghĩ nhiều như vậy để làm gì, cô lại tự cười giễu mình,sau đó lại tiếp tục xem sách. Chung Dương là người đàn ông đã gắn bó với mình suốt ba năm, là người đàn ông đã chiếm giữ trái tim mình suốt ba năm, từ nay đã thật sự biến mất khỏi cuộc đời mình rồi.
Thời gian mới chỉ hơn mười ngày mà cô gầy đi trông thấy, mặt mày hốc hác, hai mắt trũng sâu. Tinh thần vốn tràn trề sức sống nay đã bị vẻ u buồn thay thế. Trong thời gian này Kiều Trạch cũng thường lui tới thăm cô nhưng cô đều tránh mặt không gặp. Về phía Kiều Trạch, sau khi nhận được lời từ chối, chưa từng hé miệng nói lời nào, cô bảo không muốn gặp anh liền bỏ đi.
Tả Á cũng không biết tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này, người luôn có quan hệ rất tốt lại lâm vào hoàn cảnh khó xử như ngày hôm nay. Kiều Trạch là người đàn ông mà trong lòng cô vẫn luôn sùng bái lẫn cảm kích. Nhưng từ sau khi chuyện xảy ra, anh đã biến thành người đàn ông mà cô căm ghét và thống hận nhất. Chỉ trong mấy ngày, cô mất đi người yêu Chung Dương. Mất đi một người thân cũng như một người bạn đó là Kiều Trạch. Mình lại nghèo nàn chỉ còn có mỗi tiền.
Mạch Tử thấy cô rầu rĩ không vui, bảo cần phải đi xả stress, vì vậy liền bàn với nhóm bạn học cùng ký túc xá đi hát karaoke, còn thuận tiện kéo theo vài anh trai đẹp đi cùng. Tả Á cũng cảm thấy bản thân cứ suốt ngày âu sầu không vui, cuộc sống buồn tẻ tăm tối không có ngày mai, không thể tiếp tục để tinh thần sa sút vậy nữa, vì vậy vứt mọi ưu phiền sang một bên, phấn chấn tinh thần đi cùng với nhóm Mạch Tử. Tả Á điên cuồng ca hát, nhảy múa như muốn đem tất cả buồn bực cùng nỗi đau vứt hết ra ngoài, cả khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm mồ hôi.
Vào toilet rửa mặt, nhìn mình trong gương, Tả Á cảm thấy mình giống như một cái xác không hồn, nước mắt không nén được tràn ra khỏi mi, sau đó cô lại vốc nước lia lịa vào mặt. Cô không muốn quay lại phòng karaoke nữa, vì vậy gọi điện cho Mạch Tử nói mình có việc nên đi trước bảo mọi người cứ ở lại chơi. Mạch Tử cũng không hỏi thêm gì. Tả Á nói xong liền cúp điện thoại, rồi đi xuống lầu.
Ra bến bên ngoài, Tả Á hít một hơi thật sâu. Người qua lại trên đường lúc này cũng khá vắng vẻ. Một mình đứng ở dưới lầu quán karaoke, giữa ánh đèn sáng rực và trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt, nhưng Tả Á lại cảm thấy mình như mất đi phương hướng, ập vào lòng là sự cô đơn lạnh lẽo.
Tả Á thu lại cảm xúc như sắp tận thế tới nơi của mình. Lúc định ngoắc xe thì bỗng dưng thấy một vật thể màu trắng với bộ lông mượt mà lon ton chạy tới ngồi xổm trước mặt mình. Tả Á giật bắn người thụt lùi về phía sau theo bản năng, định thần nhìn lại thì ra là một chú chó lông xù màu trắng. Bị chó điên tấn công một lần đã lâu trước kia, Tả Á bây giờ không thể nói là sợ chó, nhưng chắc chắn một điều là không hề có cảm tình với nó. Nhưng con chó này nhìn hơi quen quen, hơn nữa còn cực kỳ đáng yêu, trong miệng nó ngậm một bó hoa hồng rất to, đang ngẩng đầu dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tả Á.
Chó nhìn cô, cô nhìn lại nó, con chó đang ngồi xổm đột nhiên đứng thẳng dậy, đưa ra một chân trước tạo thành động tác như muốn bắt tay Tả Á.
Tả Á theo quán tính trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn chú chó trước mặt. Động tác lúng túng dè dặt vươn tay ra nắm lấy chân trước của nó. Chú chó há miệng nhả ra bó hoa, sau đó dùng hai chân trước cố gắng nâng lấy bó hoa, rồi lại đứng thẳng lên như đang muốn nói: Xin hãy nhận lấy bóa hoa đi ạ!
Tả Á bị hành động đáng yêu này của nó chọc cho phì cười, sao có loại chó khôi hài thế này, với lại, tại sao nó lại tìm đến mình. Quay đầu nhìn ngó chung quanh, xa xa cũng có người đi đường thỉnh thoảng qua lại nhưng không thấy ai có gì khác thường cả.
Con chó thấy Tả Á không nhận hoa, hai chân sau khập khiễng xoay vòng vòng quanh Tả Á, còn phát ra tiếng kêu đáng thương, động tác dễ thương buồn cười thế này đã hấp dẫn không ít người đi ngang qua đứng lại xem.
Tả Á thật cũng không biết phải làm sao, thấy con chó đang cố gắng lấy lòng mình, cô không ngờ mình lại mềm lòng với con chó này, cũng mặc kệ đang xảy ra chuyện gì, cúi người nhận lấy bó hoa. Chú chó vui sướng kêu lên vài tiếng, sau đó lại đứng thẳng lên đưa ra một chân trước, Tả Á mỉm cười bắt chân nó, người đi đường đứng lại xem cũng không nhịn được cười ầm lên.
"Thích không?" Đang lúc Tả Á bối rối không biết phải làm sao, đột nhiên từ phía sau vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc, kế tiếp cả người rơi vào một lồng ngực rộng rãi. Toàn thân Tả Á cứng đờ, gương mặt vốn đang nở nụ cười thật tươi trong nháy mắt như đóng băng. Cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn xem người đàn ông ở phía sau mà ngay lập tức bỏ đi. Nhưng cánh tay của người đó đã nhanh chóng quặc lấy hông Tả Á, cúi đầu nói khẽ vào tai cô: "Tôi không ngại bế em lên xe đâu!"
Tả Á đùng đùng nổi giận, quay đầu lại trừng mắt nhìn anh cáu kỉnh nói: "Kiều Trạch, anh đừng có quá đáng!" Nói xong xách bó hoa nện vào mặt anh, giãy khỏi cánh tay anh bỏ đi tới ven lề đường.
Bó hoa bị rơi xuống đất, chú chó nhanh nhẩu chạy lại ngậm nó lên. Kiều Trạch chạy đuổi theo Tả Á, chú chó lại chạy đuổi theo Kiều Trạch. Do đi gấp, giày cao gót của Tả Á bị trật đế, Kiều Trạch vội tiến lên chẳng nói chẳng rằng bế bổng cô lên.
Người đi đường chỉ chỉ chõ chõ, âm thầm cười trộm, hiển nhiên đã nghĩ rằng họ là đôi tình nhân đang giận dỗi nhau, thậm chí còn có vài cô nữ sinh vô cùng ngưỡng mộ Tả Á, nhỏ giọng than trách bạn trai của mình không được lãng mạn như thế, Tả Á nghe xong cười mà như mếu.
Tuy rằng trời đã tối, nhưng đèn đuốc trên đường lại sáng choang, Tả Á không muốn làm trò hề cho thiên hạ, vì vậy để mặc cho Kiều Trạch bế mình lên xe. Nhưng thật chất cô muốn giãy giụa cũng vô dụng, bởi vì con người này xưa nay luôn bạo lực và ngang ngược như thế.
Tả Á mới vừa ngồi xuống, chú chó đang ngậm bó hoa cũng nhảy lên theo, còn được voi đòi tiên nhảy vào lòng Tả Á. Ngay lúc này Kiều Trạch đề máy cho xẹ chạy đi.
Tả Á lặng im không thèm nhìn Kiều Trạch, cũng chẳng nói chuyện chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Chú chó trong lòng vẫn còn nhọc nhằn ngậm lấy bó hoa. Lúc này Tả Á mới sự nhớ ra, hình như hồi xưa Kiều Trạch có nuôi một chú chó lông xù có tên là Kỹ Sĩ. Nhưng lần đó đến nhà Kiều Trạch ở cô rất sợ nó, sau đó cũng không còn gặp lại nó nữa. Không biết con chó này có phải là Kỵ Sĩ hay không, nhưng nó không có tật xấu thích ôm đùi người khác, vậy chắc không phải là Kỵ Sĩ rồi, Tả Á không dằn được lòng quay đầu lại nhìn kỹ chú chó Kỵ Sĩ.
Thấy dáng vẻ khổ sở khư khư ngậm bó hoa của nó, Tả Á đưa tay giật lấy bó hoa vứt sang một bên, Kỵ Sĩ liền le lưỡi liếm bàn tay cô. Kiều Trạch trông thấy ánh mắt có vẻ sợ sệt của Tả Á, anh mở miệng nói: "Kỵ Sĩ đang lấy lòng em đấy!"
Đúng là Kỵ Sĩ ư, Tả Á đưa tay sờ sờ đầu nó, nghĩ tới bộ dáng đáng yêu của nó mới vừa rồi, trên môi lơ đãng thoáng nở nụ cười nhẹ, trong lòng cũng cảm thấy ngạc nhiên, không biết Kiều Trạch làm thế nào mà Kỵ Sĩ biết nghe lời đến vậy.
Dường như Kiều Trạch cũng biết trong đầu Tả Á đang suy nghĩ gì, bắt chuyện nói, "Chó cũng giống như người, cũng biết nhìn sắc mặt, trước kia em sợ nó, tôi đem nó gởi nuôi ở nhà một người bạn, sau đó đưa nó về, nó không thèm đếm xỉa tới tôi cả một thời gian."
Tả Á không nhịn được trừng mắt nhìn Kiều Trạch, anh ta đang lấy chó ra so sánh với mình sao? Nhưng Tả Á cũng chẳng thèm để ý, mình ghét anh ta, hận anh ta, "Làm phiền anh đưa tôi về trường học!"
Kiều Trạch lại nói: "Nó biết lấy lòng em như thế, vậy tôi sẽ không đưa nó đi nữa."
Có ý gì đây, tức là là ngay cả Kỵ Sĩ cũng biết anh ta tốt với mình, còn mình thì lại vô tâm? Tả Á nhìn sang nơi khác, lạnh lùng nói: "Đó là bởi vì nó không biết, có người có dụng ý khác!"
Kiều Trạch ngoặt xe thắng gấp dừng lại ở ven đường, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, đôi tròng mắt đen lành lạnh thoáng qua nét cô đơn, giống như rất muốn nổi giận, cũng giống như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại hóa thành mấy chữ lạnh lẽo, "Đúng vậy, là tôi có dụng ý khác!" Nói xong cho xe nổ máy lao đi như tên bay. Môi mím chặt, mặt mày tái mét, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
/105
|