Yêu Thêm Lần Nữa

Chương 40: Gặp lại Triệu Huyên

/67


Anh hỏi Tô Mân, “Sao em lại nhớ mấy chuyện này?”

“Mẹ anh nói với em.”

Hóa ra là vậy, hóa ra lúc Tần Phong đến bệnh viện đã kể cho cô nghe mấy chuyện này, không phải tự cô nhớ ra, Sở Du lại có hơi thất vọng.

Tô Mân nói lời tận đáy lòng: “Mẹ thật sự là một người mẹ tốt.”

Đúng vậy, Tần Phong không yên tâm nên bà đến bệnh viện thăm cô. Đối với nàng dâu này, Tần Phong không hề nhắc lại chuyện trước kia, rất khoan dung, hết sức rộng lượng, người ta thường nói mẹ chồng là kẻ thứ ba giữa con trai và con dâu, nhưng con người của Tần Phong cực kỳ sâu sắc, bà đặc biệt rất hiểu đạo lý, tuy rằng con trai là chính mình sinh ra, nhưng vẫn phải ngủ bên cạnh người phụ nữ khác, người phụ nữ đó nếu đã có được thể xác của con trai thì nhất định sẽ đạt được trái tim của nó, tranh giành con trai với con dâu, chi bằng yêu thương con dâu như con trai, như vậy chẳng phải chính mình có đứa con trai còn có thêm được con dâu tốt sao. Tô Mân không phải loại người không biết tốt xấu, vụ đầu tư này của bà, một chút cũng không hề thua thiệt.

Sở Du và Tô Mân ngồi xuống một tiệm mỳ, anh gọi món mỳ xào hải sản mà lúc trước Tô Mân thích ăn nhất cho cô, còn bản thân thì gọi mỳ chua cay, ngoài ra, còn gọi một phần cua chiên, bánh ngô ngọt, khoai tây viên chiên giòn, còn có một phần xà lách trộn mà Tô Mân thích.

“Gọi nhiều vậy, có lẽ chúng ta ăn không hết đâu.”

“Không sao, ăn vui vẻ là được rồi.”

Quả thật, Tô Mân vô cùng hào hứng, trên mặt đều tràn ngập vẻ ửng hồng.

Cô buông bỏ tất cả tâm sự, ăn thật vui vẻ.

Sở Du lại ăn không nhiều lắm, anh nghĩ rồi nói với Tô Mân: “Tiểu Mân, anh có chuyện muốn nói với em.”

Tô Mân đang cầm ly sữa bắp để uống, một chút sữa bắp dính lại trên mép ly, cô vừa uống, không cẩn thận nên dính lên mặt, Sở Du thuận tay rút tờ khăn giấy, giúp cô lau đi.

Tô Mân lại đỏ mặt.

Sở Du nói: “Chuyện thứ nhất, em ở bệnh viên đã một tháng rồi, quan sát thêm một tuần nữa, nếu không có chuyện gì thì có thể xuất viện, nhưng em phải trở lại bệnh viện để kiểm tra định kỳ, còn phải làm vật lý trị liệu.

Chuyện thứ hai chính là, anh phải đi công tác mấy ngày, có một vụ kiện cần phải xuống tỉnh để lấy chứng cớ, anh phải đi mất ba ngày, ba ngày anh không ở đây, em có chuyện gì thì có thể gọi điện cho anh.”

Hả, anh phải đi công tác, Tô Mân lại cảm thấy buồn bã vô cớ.

Cô buông chén, hai tay khoát lên đùi, băn khoăn xoa xoa chân.

Sở Du suy nghĩ rồi nói thêm: “Sau khi xuất viện, trước tiên em hãy đến ở nhà ba mẹ anh đã.”

Tô Mân khẽ đáp, “Cám ơn anh.”

Ở nhà ba mẹ thật ra là đề nghị của Tần Phong, bà biết con trai khó nói, trong lòng con trai có suy nghĩ này nên Tần Phong liền thay anh nói ra, hiện tại, con trai và Tô Mân vừa giống người xa lạ lại giống người thân, mối quan hệ này muốn hàn gắn lại hay là phải trải qua một hồi trắc trở nữa, thì tạm thời nên để cô ở lại bên cạnh mình trước, con trai cũng yên tâm hơn.

Sở Du sợ cô sẽ cảm thấy ngại, anh nói: “Chỗ ba mẹ sống là căn nhà cũ thôi, tuy rằng hơi nhỏ, nhưng có hai phòng ngủ, em ở riêng một phòng, sẽ không đụng chạm gì đến ba mẹ đâu.”

Tô Mân chỉ gật đầu, cũng không nói gì.

“Các hàng xóm láng giềng cũng là chỗ quen biết nhiều năm, về chuyện chúng ta, hai năm trước anh chỉ nói em ra nước ngoài tu nghiệp thôi.”

À, thì ra là nói cô ra nước ngoài tu nghiệp, có thể thấy được bên nhà chồng ai cũng giữ gìn cho cô, biết bao nhiêu bà mẹ chồng và chồng có mâu thuẫn gây gổ với vợ trước, liền ra sức bôi nhọ vợ trước cùng gia đình bên vợ, ước gì có thể lột da đối phương mới hả được cơn giận, người nhà họ Sở đều là người có tình.

Cô nhịn không được, nói: “Sở Du, thật sự cám ơn anh.”

Sở Du chỉ nhìn cô, nói thật, cô rất đẹp, mỗi người trong chúng ta đều có một mặt ích kỷ, đều cảm thấy người mình yêu chính là người xinh đẹp nhất. Thật ra, xinh đẹp không phải như vậy, mà trong mắt mọi người phải được công nhận là đẹp mới thật sự là xinh đẹp. Tô Mân chính là như vậy, cô hệt như một khối pha lê động lòng người, với đôi mắt to tròn, đôi môi hơi mỏng, làn da trong suốt, khi mỉm cười thì gương mặt rạng rỡ, làm cho người khác nhìn không khỏi rung động.

Trong lòng anh thở dài.

Thật sự không ngờ sẽ có một ngày ngồi tán gẫu với vợ trước thế này.

Ăn xong, hai người ra khỏi tiệm mỳ, đi về phía bãi đỗ xe.

Một cơn gió thổi đến, Tô Mân ôm chặt cánh tay mình, bên trong tiệm ấm áp, vừa ra gió thật sự có hơi lạnh.

Sở Du lập tức phát hiện ra, anh liền kéo vai cô qua, ôm lấy cô vào lòng mình, đi về phía chiếc xe.

Tim Tô Mân đập rất nhanh, đây là lần đầu tiên anh thân mật với cô như vậy.

Hai người bước nhanh đến bên cạnh xe, lúc này bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng gọi, “Luật sư Sở!”

Sở Du quay lại, anh mỉm cười: “Tổng giám đốc Triệu.”

Là Triệu Huyên.

Anh ta đang mở cửa chiếc xe màu xám bạc trên đường, hình như cũng mới vừa ăn cơm ở gần đây xong, đang định lấy xe.

“Trùng hợp quá, anh cũng đến đây dùng cơm à?”

“Đúng vậy, anh Triệu.”

Vốn dĩ chỉ là chào hỏi đơn giản, hai bên cũng không có ý kéo dài, nhưng khi Triệu Huyên vô tình lướt nhìn qua người ở bên cạnh Sở Du, anh bỗng nhiên giật mình.

Anh đang nhìn Tô Mân.


/67

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status