Yêu Thêm Lần Nữa

Chương 14: Điềm báo nguy hiểm

/67


Chuyển ngữ: nhoclubu

***

Lúc đầu Sở Du còn tưởng mình nghe nhầm, em đang gọi anh sao?

Anh nhìn cô: “Tiểu Mân?”

Tô Mân chớp chớp mắt, lại gọi một tiếng: “Sở Du.”

Lần này nói rất rành mạch, anh nghe rất rõ, cô chính xác đang mở miệng nói chuyện.

Anh ngạc nhiên xem lẫn vui mừng, “Vừa rồi là em gọi anh ư?”

Tô Mân cong môi nở nụ cười.

Sở Du mừng rỡ, anh ngồi trước mặt cô hỏi han không ngừng: “Em thật sự có thể nói chuyện sao? Tốt quá rồi. Em còn muốn nói gì nữa? Có phải rất buồn chán không? Chừng một tuần không nói chuyện, chỉ nghe anh nói, có phải anh lải nhải nhiều quá không?”

Tô Mân lại mỉm cười với anh.

Anh cảm khái, phát hiện vừa nãy bản thân đúng là có chút ngây ngô lúng túng, đã qua cái tuổi 30, lại xúc động mất khống chế như trẻ con.

Anh lập tức nhấn chuông gọi bác sĩ.

Nhân lúc bác sĩ vẫn chưa tới, anh lại thử thăm dò Tô Mân, “Nói thêm vài câu cho anh nghe được không?”

Cũng đã 700 ngày đêm không được nghe giọng nói của cô rồi.

Tô Mân nghĩ nghĩ, giọng nói có hơi chậm, nhưng nói rất rõ từng câu từng chữ:

“Trẻ, không, hùa, thói, tục,

Tính, thích, núi, non, chơi,

Lưới, bụi, khi, trót, vướng,

Chốc, ba, chục, năm, trời” [1]

Lúc Sở Du nghe xong bỗng chóp mũi cay cay như hít phải mù tạt.

Bác sĩ nói với anh, sau khi Tô Mân tỉnh lại sẽ có một thời gian không thể nói chuyện bình thường, vì kích thích khả năng khôi phục lại ngôn ngữ của cô sớm, bác sĩ bảo anh phải đọc sách báo trước mặt cô, nghe nhiều đương nhiên sẽ có ham muốn nói chuyện. Vì thế, anh liền đọc báo đọc thơ cho cô nghe, anh thích nhất là thơ của Đào Uyên Minh, biết cô xuất thân khoa văn, anh đọc không thể hay hơn cô được, nhưng anh vẫn thích đọc, xem như ôn lại kỷ niệm.

Không ngờ trí nhớ của cô vẫn tốt như trước, hôm qua mới đọc cho cô nghe, hôm nay cô liền đọc lại.

Rất xúc động, anh dỗ dành cô: “Không cần vội, mọi việc đều phải tiến hành tuần tự.”

Tô Mân nhìn anh, hàng mi hơi rung lên, ánh mắt phức tạp.

Bác sĩ nhận được tiếng chuông thì đến, khá vui vẻ.

Bác sĩ hỏi Tô Mân: “Tô Mân, cô muốn nói gì? Tôi muốn hỏi một chút, đầu tiên cô nói xem tôi là ai?”

Tô Mân nghĩ nghĩ, giọng nói khá chậm nhưng rõ ràng: “Bác, sĩ, Trần, Lập, Hoành.”

Bác sĩ vỗ tay: “Tốt lắm tốt lắm, biểu hiện của học trò anh không tệ nha, đúng là không uổng công thầy giáo Sở.”

Hai người thoải mái cười ha ha.

Bác sĩ còn nói thêm: “Hôm qua có chụp X-quang cho cô ấy, tôi xem kết quả rồi, lượng máu bầm trong đầu cũng giảm không ít, trước mắt thấy cô ấy hồi phục tốt hơn so với những gì mong đợi.”

Sở Du cũng thở phào nhẹ nhõm, vô cùng vui vẻ.

Hai người đang nói về chuyện hồi phục của Tô Mân, nói tới mặt tươi nhu hoa, Tô Mân ở một bên chỉ lẳng lặng nhìn, bỗng nhiên cô xen vào, chỉ từ từ thốt ra một câu: “Sở Du, sao em lại ở đây?”


/67

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status