Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi tháo băng gạc ra, Hoa Thiếu Kiền chỉ cảm thấy ánh mắt đau đớn! Phía sau lưng cô, trên làn da tuyết trắng như vậy, tất cả đều là... vết rạch chằng chịt máu chảy đầm đìa...
Ngón tay thon dài của anh chấm thuốc mỡ, bôi lên miệng vết thương của cô.
Ngón tay anh mỗi chạm đến miệng vết thương của cô lại không tự giác lui một chút.
Hoa Thiếu Kiền cuối cùng bôi không nổi nữa...
Tay anh dừng lại, Lôi Đình quay đầu lại nhìn anh. Chỉ thấy nhăn mặt nhìu mày thành hình chữ xuyên (川): “Anh đi gọi y tá.”
Nghĩ cô đau, anh làm thế nào cũng không xuống tay được.
Nhưng, lại tưởng tượng... Y tá càng không biết nặng nhẹ, bởi vì bọn họ sẽ không giống anh để ý đau đớn của cô như vậy.
Anh lại cầm lấy thuốc mỡ, chậm rãi bôi cho cô.
Lôi Đình đột nhiên cầm chặt tay trái của anh, anh bôi thuốc bằng tay phải.
Cô lại quay đầu lại nhìn anh. Sau lưng cô lộ ra, đằng trước mặc áo sơmi cũng bởi vì cô xoay lại nắm tay anh mà trượt xuống cổ tay. Hai người bọn họ đồng thời nhìn áo sơ mi trượt xuống... Tiếp theo, ánh mắt cùng nhau hướng về phía trước... Nhìn thẳng ——
Sắc mặt Lôi Đình đỏ bừng, nâng tay phải lên che. Kéo áo sơ mi lại.
Hoa Thiếu Kiền ngẩng đầu, hình như mũi sắp chảy máu... Đây là phản ứng bình thường của đàn ông con trai đi?
Lôi Đình đột nhiên nhéo lên tay trái anh một cái.
Hoa Thiếu Kiền hít sâu, tâm không tạp niệm chuyên tâm tiếp tục bôi thuốc mỡ cho cô.
Lôi Đình đột nhiên nói: “Anh tới gần chút nữa, em có lời muốn nói với anh.”
Anh nghe lời lại gần, cô đột nhiên hôn lên mặt anh một cái...
Tim Hoa Thiếu Kiền như muốn bùng chát, anh nghe thấy tiếng trái tim mình đập “thình thịch“.
Anh quăng thuốc mỡ đi, lập tức ôm cô vào lòng, điên cuồng hôn.
“Tiểu Đình... Đàn ông không thể trêu chọc như vậy, biết không?”
“Em biết chứ, người khác không thể trêu chọc như vậy. Nhưng anh là của em mà...”
Hoa Thiếu Kiền hôn cổ cô, tay nâng lên: “Anh... sẽ khinh nhờn em.”
Lôi Đình mặt đỏ tim đập ôm anh, ngón tay vói vào áo anh, ngượng ngùng lại ngọt ngào ghé vào lỗ tai anh nói: “Người yêu nhau, không thể gọi là khinh nhờn, đó gọi là tình nồng khó tan...”
Cảm thụ được nụ hôn nóng rực của anh, trong lòng Lôi Đình tràn đầy ngọt ngào... Cô thích anh thật lâu thật lâu... Thật sự lâu lắm rồi... Từ lúc cô biết trên thế giới này có một người tên là Hoa Thiếu Kiền mà bắt đầu...
Anh, vẫn giống như thiên thần, nơi nơi đều truyền kỳ về anh.
Cô nhìn lên anh.
Thật sự động tình, là ngày đó anh uống rượu, anh tham gia họp mặt bạn bè, anh biết chị dâu có thai con của anh Đình.
Anh liên tục ba ngày, uống say đến không còn biết gì. Anh nằm ở trên sân thượng biệt thự, ngửa mặt chỉ vào sao trời xa xa, từng chữ từng chữ, đâm sâu vào tim máu chảy đầm đìa: “Lăng Vi, Diệp Đình. Hai người có thể yêu nhau, nắm tay, gắn bó... Vì sao tôi lại vui vẻ như vậy? Trong lòng ngọt ngào, giống như chính mình đang yêu vậy, tôi có phải biến thái không? Diệp Đình, lẽ ra tôi nên hận cậu, ghen tị với cậu, giết chết cậu! Nhưng vì sao tôi lại muốn cậu đối xử tốt với cô ấy, không được phụ cô ấy... Tôi hy vọng hai người sống với nhau hạnh phúc, tôi hy vọng cậu và cô ấy đầu bạc răng long... Nhưng tình yêu của tôi thì sao? Yêu, không phải nên ích kỷ sao? Yêu, không phải muốn chiếm lấy toàn bộ sao? Có phải tôi điên rồi không? Ghen tị của tôi đâu? Oán hận của tôi đâu? Tình yêu của tôi cũng đi đâu mất rồi?”
Anh nâng tay: “Choang——” quăng vỡ bình rượu.
Anh lảo đảo đứng lên, đi đến bên cạnh mái nhà. Tự sinh ra nghi ngờ với tình cảm của mình.
Gió, đặc biệt lạnh, anh lại đứng một giờ.
Cô không đành lòng, cầm tay anh, đưa anh quay về phòng ngủ, anh lại đột nhiên áp đảo cô, giống như vô cùng bất ngờ khi thấy cô. Anh lắc đầu: “Sao cô lại ở đây? Nhà tôi chưa từng có phụ nữ tới.”
Lôi Đình nâng mặt anh, nghiêm túc nói: “Là anh kéo tôi tới...”
Cô biết con gái hẳn nên rụt rè, nhưng cô rất muốn cho anh biết, tình yêu chân chính là sẽ oán hận, thật sự sẽ ghen tị! Thật sự muốn chiếm lấy toàn bộ!
Sau khi tháo băng gạc ra, Hoa Thiếu Kiền chỉ cảm thấy ánh mắt đau đớn! Phía sau lưng cô, trên làn da tuyết trắng như vậy, tất cả đều là... vết rạch chằng chịt máu chảy đầm đìa...
Ngón tay thon dài của anh chấm thuốc mỡ, bôi lên miệng vết thương của cô.
Ngón tay anh mỗi chạm đến miệng vết thương của cô lại không tự giác lui một chút.
Hoa Thiếu Kiền cuối cùng bôi không nổi nữa...
Tay anh dừng lại, Lôi Đình quay đầu lại nhìn anh. Chỉ thấy nhăn mặt nhìu mày thành hình chữ xuyên (川): “Anh đi gọi y tá.”
Nghĩ cô đau, anh làm thế nào cũng không xuống tay được.
Nhưng, lại tưởng tượng... Y tá càng không biết nặng nhẹ, bởi vì bọn họ sẽ không giống anh để ý đau đớn của cô như vậy.
Anh lại cầm lấy thuốc mỡ, chậm rãi bôi cho cô.
Lôi Đình đột nhiên cầm chặt tay trái của anh, anh bôi thuốc bằng tay phải.
Cô lại quay đầu lại nhìn anh. Sau lưng cô lộ ra, đằng trước mặc áo sơmi cũng bởi vì cô xoay lại nắm tay anh mà trượt xuống cổ tay. Hai người bọn họ đồng thời nhìn áo sơ mi trượt xuống... Tiếp theo, ánh mắt cùng nhau hướng về phía trước... Nhìn thẳng ——
Sắc mặt Lôi Đình đỏ bừng, nâng tay phải lên che. Kéo áo sơ mi lại.
Hoa Thiếu Kiền ngẩng đầu, hình như mũi sắp chảy máu... Đây là phản ứng bình thường của đàn ông con trai đi?
Lôi Đình đột nhiên nhéo lên tay trái anh một cái.
Hoa Thiếu Kiền hít sâu, tâm không tạp niệm chuyên tâm tiếp tục bôi thuốc mỡ cho cô.
Lôi Đình đột nhiên nói: “Anh tới gần chút nữa, em có lời muốn nói với anh.”
Anh nghe lời lại gần, cô đột nhiên hôn lên mặt anh một cái...
Tim Hoa Thiếu Kiền như muốn bùng chát, anh nghe thấy tiếng trái tim mình đập “thình thịch“.
Anh quăng thuốc mỡ đi, lập tức ôm cô vào lòng, điên cuồng hôn.
“Tiểu Đình... Đàn ông không thể trêu chọc như vậy, biết không?”
“Em biết chứ, người khác không thể trêu chọc như vậy. Nhưng anh là của em mà...”
Hoa Thiếu Kiền hôn cổ cô, tay nâng lên: “Anh... sẽ khinh nhờn em.”
Lôi Đình mặt đỏ tim đập ôm anh, ngón tay vói vào áo anh, ngượng ngùng lại ngọt ngào ghé vào lỗ tai anh nói: “Người yêu nhau, không thể gọi là khinh nhờn, đó gọi là tình nồng khó tan...”
Cảm thụ được nụ hôn nóng rực của anh, trong lòng Lôi Đình tràn đầy ngọt ngào... Cô thích anh thật lâu thật lâu... Thật sự lâu lắm rồi... Từ lúc cô biết trên thế giới này có một người tên là Hoa Thiếu Kiền mà bắt đầu...
Anh, vẫn giống như thiên thần, nơi nơi đều truyền kỳ về anh.
Cô nhìn lên anh.
Thật sự động tình, là ngày đó anh uống rượu, anh tham gia họp mặt bạn bè, anh biết chị dâu có thai con của anh Đình.
Anh liên tục ba ngày, uống say đến không còn biết gì. Anh nằm ở trên sân thượng biệt thự, ngửa mặt chỉ vào sao trời xa xa, từng chữ từng chữ, đâm sâu vào tim máu chảy đầm đìa: “Lăng Vi, Diệp Đình. Hai người có thể yêu nhau, nắm tay, gắn bó... Vì sao tôi lại vui vẻ như vậy? Trong lòng ngọt ngào, giống như chính mình đang yêu vậy, tôi có phải biến thái không? Diệp Đình, lẽ ra tôi nên hận cậu, ghen tị với cậu, giết chết cậu! Nhưng vì sao tôi lại muốn cậu đối xử tốt với cô ấy, không được phụ cô ấy... Tôi hy vọng hai người sống với nhau hạnh phúc, tôi hy vọng cậu và cô ấy đầu bạc răng long... Nhưng tình yêu của tôi thì sao? Yêu, không phải nên ích kỷ sao? Yêu, không phải muốn chiếm lấy toàn bộ sao? Có phải tôi điên rồi không? Ghen tị của tôi đâu? Oán hận của tôi đâu? Tình yêu của tôi cũng đi đâu mất rồi?”
Anh nâng tay: “Choang——” quăng vỡ bình rượu.
Anh lảo đảo đứng lên, đi đến bên cạnh mái nhà. Tự sinh ra nghi ngờ với tình cảm của mình.
Gió, đặc biệt lạnh, anh lại đứng một giờ.
Cô không đành lòng, cầm tay anh, đưa anh quay về phòng ngủ, anh lại đột nhiên áp đảo cô, giống như vô cùng bất ngờ khi thấy cô. Anh lắc đầu: “Sao cô lại ở đây? Nhà tôi chưa từng có phụ nữ tới.”
Lôi Đình nâng mặt anh, nghiêm túc nói: “Là anh kéo tôi tới...”
Cô biết con gái hẳn nên rụt rè, nhưng cô rất muốn cho anh biết, tình yêu chân chính là sẽ oán hận, thật sự sẽ ghen tị! Thật sự muốn chiếm lấy toàn bộ!
/1906
|