Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 307 - Nhai bánh thừa

/402


Mọi người đều cảm thấy có chút đạo lý, liền chậm rãi gật đầu.

Lâm Khiết Vy khế cười khinh bỉ nói: "Trong đầu anh đều là keo dán sao? Chẳng lẽ anh đã quên mất, vào đêm đính hôn hôm đó của hai người, cậu ba nhà họ Hạ trước mặt mọi người thổ lộ với tôi, nói rằng đang theo đuổi tôi. Còn có nhiều người khác theo đuổi tôi, tôi sẽ để ý đến anh sao? Anh cũng chỉ là miếng bánh mà người khác ăn dở. Tôi là người có chút đầu óc, nếu muốn hạ thuốc có thể hạ thuốc trên người Hạ Dịch Sâm, làm mợ chủ của nhà họ Hạ cũng tốt hơn mợ chủ nhà họ Tạ nhiều."

Đúng vậy, như thế nào liền quên buổi tối đính hôn hôm đó, trước mặt mọi người Hạ Dịch Sâm đã thổ lộ với Lâm Khiết Vy? Mọi người nghe lời giải thích của Lâm Khiết Vy lập tức gật đầu.

Tạ Nguyên Thần nhìn chằm chăm cô, khuôn mặt đầy tức giận, nhưng không thể tìm thấy bậc thang để anh ta xuống. Những lời khi nãy cô nói quá khó nghe, còn nói anh ta là miếng bánh người khác ăn dở? Ở trong mắt cô, anh ta không có chút trọng lượng nào sao?

Trần Xuân Liễu hung tợn lớn tiếng nói: "Người như cô, có người đàn ông nào là cô không đụng chạm cùng? Cô cùng Tạ Nguyên Thần có hôn ước, cô lại có thể ở bên ngoài ngủ cùng người đàn ông khác. Hiện tại cô qua lại với Hạ Dịch Sâm đồng thời sỉ nhục Nguyên Thần. Không biết cô đã cấu kết với bao nhiêu người đàn ông rồi"

Sắc mặt Lâm Khiết Vy lập tức trở nên lạnh lùng, híp mắt lại, âm lãnh chăm chú nhìn về phía Trần Xuân Liêu: "Tôi tôn trọng gọi bà một tiếng bác gái, cũng coi bà là một trưởng bối. Nhưng những lời bà nói ra đúng thật là khó nghe, tôi là người thân của bà, thế nhưng có chút bất hòa bà cũng sẽ so đo, dùng những lời lẽ khó nghe để nói tôi, đây là tội phỉ báng."

"Hừ, hù dọa ai? Cô là hạng người gì, những người ngồi ở đây có ai không rõ ràng. Cô chính là loại người không biết xấu hổ, ngủ với bao nhiêu người đàn ông cũng không đếm được."

Lâm Khiết Vy đột nhiên đứng lên, sau đó xoay người bước ra ngoài, mọi người đều sửng sốt trước hành động của cô, tất cả đều sững sờ.

"Lâm Khiết Vy, cô muốn làm gì?" Ông cụ Lâm lớn tiếng quát. Lâm Khiết Vy quay đầu lại, cười lạnh nói: "Đến đồn cảnh sát, báo tội, kiện bà ta tội phi báng. Tất cả các người ở lại đây, tất cả đều là nhân chứng cho tôi. Vừa rồi các người đã nghe hết những gì Trần Xuân Liêu nói."

"Làm xăng làm bậy! Đó là bác cả của cô. Hiện tại gia đình vẫn đang họp mặt, cô lập tức quay trở về cho tôi."

"Vậy thì thực xin lỗi, cuộc họp này e rằng không thể tiếp tục, nhất định phải lập tức báo án, không thể để người khác tổn hai thanh danh của tôi được."

Vừa hay cô có thể mượn cơ hội này rời khỏi đây, phá hỏng lần họp mặt gia đình có mưu tính từ trước này.

Trần Xuân Liễu sững sờ, như thế nào cũng không ngờ tới, một con nhóc trước nay đều tùy ý, hôm nay lại lý trí như vậy khiến bà ta hơi bối rối. Bà ta vội nhìn về phía Lâm Thúy Lan cầu xin giúp đỡ, đồng thời âm thầm kéo tay áo chồng mình.

Lâm Thủy Lan: "Khiết Vy, cuộc họp đã được một nửa, đây là thời điểm cốt yếu để phân biệt trắng đen, hiện tại em không thể rời đi. Ngay cả Lâm Hoàng Văn cũng bình tĩnh nói: "Đúng vậy, Khiết Vy, con cũng đừng so đó với bác gái, tuy rằng ngoài miệng bà ấy chua



ngoa nhưng cũng là người dễ mềm lòng, dù sao cũng là người một

nhà, việc gì phải làm to chuyện như vậy? Khiến cho người ngoài chê cười. Mau quay lại đây ngồi xuống" Lâm Khiết Vy không nói gì mà chỉ cười lạnh. Trần Xuân Liễu hận không thể xé nát mặt cô ra, mà Lâm Hoàng Văn lại nói bà ta là người mồm miệng chua ngoa nhưng dễ mềm lòng? Bác cả dù thế nào cũng luôn đứng về phía vợ mình.

"Có thể không đi, nhưng bà ta phải xin lỗi tôi"

"Cái gì?" Trần Xuân Liễu giống như pháo nổ bị người ta châm lửa, chỉ tay về phía Lâm Khiết Vy, trên mặt tràn đầy hung tợn: "Con nhóc này, cô nói cái gi? Dù sao tôi cũng là người bề trên, cô còn dám bắt tôi phải xin lỗi cô? Tôi khinh! Cô cũng không soi gương mà nhìn xem mình là hạng người nào, người bà đây mắng chính là cô, có bản lĩnh cô cứ đi kiện tôi! Tôi xem cô có thể làm được gì."

Thường ngày Trần Xuân Liễu ở trước mặt mọi người là một người biết nhẫn nhịn, hôm nay đột nhiên lộ ra bộ mặt thật, giống như một con hổ cái sắp vồ tới cản xé người ta bất cứ lúc nào khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Thật đáng thương cho một người con gái đức hạnh, hiểu biết rộng rãi như Lâm Thúy Lan sao có thể có một người mẹ độc mồm và thô lỗ như vậy.

Cả phòng họp bởi vì những âm thanh méo mó của Trần Xuân Liễu lập tức biến thành một cái chợ vỡ.

"Đủ rồi! Câm miệng lại!" Ngay cả ông cụ Lâm cũng lớn tiếng quát, Trần Xuân Liễu sợ tới mức đột nhiên im bặt, nhưng ánh mắt bà ta vẫn nhìn về phía Lâm Khiết Vy vẫn đầy vẻ hung ác.

Ngay cả ông cụ Lâm cũng không thể nhìn được bộ dạng khi nãy của bà ta, khoát tay nói: "Hôm nay bác gái cả tâm trạng không ổn, cô về nghỉ ngơi trước đi."

"Hả? Cái gì? Bố, con...

"Trở về nghỉ ngơi đi!” Ông cụ Lâm ném một cái nhìn sắc bén về phía bà ta, Trần Xuân Liễu sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại.

Lâm Hoàng Văn âm thầm kéo áo bà ta, ra hiệu cho bà ta rời đi. Trần Xuân Liễu đành miễn cưỡng bước ra ngoài. Lâm Hoàng Văn xấu hổ nói: "Khiết Vy, bác gái con nói chuyện có chút quá phận, bà ấy cũng không đúng, bác thay bà ấy xin lỗi con.

Nào, quay lại đây, ngồi xuống, tiếp tục họp."



Lâm Khiết Vy do dự một lúc, cuối cùng miễn cưỡng trở lại vị trí ban đầu và ngồi xuống. Không có cách nào khác, bác trai của cô so với Trần Xuân Liễu chính là người có lòng dạ khó lường hơn, xưa nay ông ta là loại người co được dãn được, ông ta đã mở miệng giải thích như vậy, cô cũng không có lý do gì để từ chối.

Lâm Thúy Lan cũng nở một nụ cười ôn hòa, giọng nói sắc bén ban đầu bây giờ lại chuyển thành dịu dàng an ủi: "Khiết Vy, đã đến lúc này rồi, đừng cố chấp nữa, hãy thừa nhận đi. Cho dù em có gây ra chuyện gì cũng là đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, mọi người cũng sẽ tha thu"

Chỉ cần cô thừa nhận hôm nay mình đã tới chỗ đó, Lâm Thúy Lan sẽ có cách khiến ông nội đuổi Lâm Khiết Vy ra khỏi cửa.

Lâm Khiết Vy nhìn cô ta, cô mỉm cười, chậm rãi nói: "Chị họ đối với tôi dịu dàng như vậy, tôi rất muốn nghe theo lời chị. Đáng tiếc, tôi chưa từng tới đó thì chính là chưa tới đó, tôi không thể ở trước mặt nhiều người nói dối như vậy được.

Trong nháy mắt nụ cười trên mặt cô ta lập tức đông cứng lại.

Lâm Khiết Vy chết tiệt, Tạ Nguyên Thần và Lâm Phi Diệp đều thấy cô ta rất rõ ràng, cô ta như thế nào còn mạnh miệng như vậy?

Lâm Phi Diệp tức giận nói: "Sao chị có thể nói như vậy? Rõ ràng là chị đã đến đó, tôi cùng anh rể đều nhìn thấy chị."

Lâm Khiết Vy cười hai tiếng đầy vẻ hờ hững và khinh thường: "Cô nói nhiều như vậy, cũng chẳng khác với ban đầu, vẫn là không chứng minh được!"

Lâm Thúy Lan: "...

Lâm Phi Diệp:

Tạ Nguyên Thần: ".."

Nếu như lúc này Lâm Khiết Vy có một cái đuôi, nhất định chính là đang vây đuôi ăn mừng chiến thắng. Trong phòng trở nên yên tĩnh đến có chút xấu hổ.

Ngay cả lông mày của ông cụ Lâm cũng run lên vì tức giận, ông cụ xiết chặt quải trượng, kinh tởm nhìn Lâm Khiết Vy. Càng nhìn ông cụ càng thấy khó chịu, ông tanghĩ rằng cô giống như rác thải của y học, hơn nữa cô còn mặt mũi đứng trước những người trong gia tộc mà nói năng hống hách như vậy. Cô ta nghĩ mình là ai?

"Chuyện xảy ra ngày hôm nay, qua cuộc thảo luận vừa rồi, chắc hån trong lòng mọi người cũng đã nắm được một chút, cái gì là thật cái gì là giả, chúng tôi chỉ là một gia đình cũng không phải đồn công an không thể tuyên án tử. Nguyên Thần cùng với Phi Diệp đều nhìn thấy Khiết Vy, hơn nữa có hai người làm chứng, còn phải tìm chứng cứ thừa để chứng minh nữa sao. Hơn nữa Lâm Khiết Vy nhiều lần phạm sai lầm, gây tổn hại tới danh dự của gia tộc, đã sớm không xứng có tên trong gia phả, từ bây giờ tôi tuyên bố, đuổi Lâm Khiết Vy ra khỏi cửa, xóa tên khỏi gia phả."

/402

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status