Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 200 - Trong súp có kịch độc

/402


Nuôi con mèo vài ngày, lại bắt đầu nghiện cô, thậm chí thà rằng mạo hiểm tính mạng, cũng muốn tiếp tục giữ cô. Anh cảm thấy hành động của anh hơi điên rồ rồi.

Mâu thuẫn do dự vô hạn khiến Mạc Lâm Kiêu càng nghĩ càng bực bội, anh bưng bát súp lên chuẩn bị ăn súp thay cơm tối.

Vừa mới mở nắp, thì thấy Lâm Khiết Vy hắt xì hai cái, vang dội lại đột ngột. Mạc Lâm Kiêu khẽ nhíu mày nhìn cô, không vui nói: "Không biết

lấy giấy che mũi sao?”

Người phụ nữ này đúng là làm càn, anh đang định ăn súp, cô hắt xì hai cái vào thằng anh, nếu đổi thành người khác, bây giờ đã bị anh đánh bay ra ngoài rồi. Bởi vì quá thích sạch sẽ, loại hành động này thực sự là khiêu khích năng lực nhẫn nại của anh. Chẳng qua chuyện này do Lâm Khiết Vy làm, hiếm khi Mạc Lâm Kiêu không cảm thấy ghê tởm chán ghét, chỉ cảm thấy hiện giờ Lâm Khiết Vy có chút không sợ hãi, căn bản không để ông chủ bao nuôi anh vào mắt.

Lâm Khiết Vy dùng khăn giấy xoa mũi, nói: “Đột nhiên cảm thấy mũi hơi ngứa.”

Mạc Lâm Kiêu rủ mắt, lại cầm bát sứ, múc một thìa súp cho vào miệng. Trong lòng âm thầm thấy lạ, vậy mà mình còn có thể ăn cơm như thường, chứng thích sạch sẽ của anh đâu? Sao không có trước mặt Lâm Khiết Vy?

"Này! Đợi một chút!" Lâm Khiết Vy đột nhiên cao giọng, vỗ mặt bàn, mở to mắt nhìn chằm chằm Mạc Lâm Kiêu.

Cái thìa cách môi anh mấy centimet, Mạc Lâm Kiêu cảm thấy khó hiểu nhìn cô: “Làm sao vậy?

"Anh khoan hãy uống!” Hiếm khi Lâm Khiết Vy nhăn mày, cái mũi nhỏ như chó nghiệp vụ, ngửi loạn khắp nơi: "Mùi lạ gì thế? Anh không ngửi thấy mùi gay mũi sao?” Mạc Lâm Kiêu cẩn thận ngửi, lắc đầu: “Cô đang làm gì thể, nhanh

ăn cơm đi, không phải đều là món cô thích à?"

Không nghĩ tới Lâm Khiết Vy vì vậy mà đứng dậy, đi tới bên cạnh Mạc Lâm Kiêu. Cô bưng bát súp bên cạnh anh lên, đặt dưới mũi ngửi một lát. Håt xì! Hất xì!

Lâm Khiết Vy lại hắt xì hại cái.

Lâm Khiết Vy hắt xì, trong đầu lập tức xuất hiện ảo giác, giống như linh hồn cô lại đi vào thư viện khổng lồ sâu thẩm, chi chít chục ngàn quyển sách ở trên giá sách, đột nhiên một quyển xuất hiện, bay tới tay cô, trang sách tự động lật ra, dừng ở một tờ.

"Cỏ bạc đầu! Còn có phụ tử! Dây mây Lôi Công nữa!" Lâm Khiết Vy tỉnh lại từ trong huyền cảnh, tay cầm bát sứ kia không nhịn được run lẩy bẩy, kinh hãi kêu lên: "Trời ạ! Trong súp này có kịch độc! Còn là kịch độc loại hỗn hợp, ăn hết sẽ mất mạng! Mạc Lâm Kiêu, cái mũi của anh không nhạy sao? Chẳng lẽ không ngửi được mùi lạ?”



Nghe thấy lời Lâm Khiết Vy nói, vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu lập tức rét lạnh, đôi mắt híp lại, cao giọng kêu lên: “Trần Kiệt! Nam Cung Hào!"

Trần Kiệt và Nam Cung Hào vốn ở phòng khách còn muốn nói thầm về sự cố ngoài ý muốn, đột nhiên nghe thấy giọng Mạc Lâm Kiêu, hoảng sợ, nhanh chóng chạy tới.

"Cậu Kiêu, còn có việc gì sao?” Nam Cung Hào nhìn Lâm Khiết Vy bưng một bát súp, đứng bên cạnh Mạc Lâm Kiêu, buồn bực hỏi. Trần Kiệt không mở miệng, bởi vì hiện giờ anh ta đang hung dữ trừng Lâm Khiết Vy.

Mạc Lâm Kiêu nhận lấy bát súp trong tay Lâm Khiết Vy, đặt lên trên bàn, trầm giọng nói: "Lâm Khiết Vy nói trong súp này có kịch độc.”

Trần Kiệt giật mình: "Cái gì? Kịch độc?"

Nam Cung Hào dán sát mũi vào cái bát, nghiêm túc ngửi một lát, nghi ngờ nói: “Tôi không ngửi thấy mùi đặc biệt mà?" Lâm Khiết Vy VỖ đầu: "À... Những có độc này hần là không vị.

Nhưng mà không biết vì sao tôi có thể ngửi thấy mùi gay mũi, nếu

không tôi sẽ không hắt xì." Trần Kiệt cho Lâm Khiết Vy một ánh mắt khinh bỉ, ý muốn nói, cô là người có thành tích tệ như thế, có quỷ mới tin cô.

“Đi, ra ngoài thử xem" Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu không đổi, xua tay, thuận tiện nhìn lướt qua cô gái vẫn đứng bên cạnh mình.

Cái nhìn đó, phức tạp không nói nên lời.

Nam Cung Hào bưng bát súp đi ra khỏi biệt thự, đi tìm một con chó thử. Mạc Lâm Kiêu liếc mắt nhìn Trần Kiệt một cái, vừa đứng dậy rời

khỏi phòng ăn, vừa phân phó: "Còn không đi thăm dò?”

Tuy chỉ có mấy chữ, Trần Kiệt lại bị kinh hãi tới mức toàn thân rùng mình một cái, áy náy gật đầu, nhanh chóng đi sắp xếp người điều tra.

Lâm Khiết Vy dùng chiếc đũa gắp tôm, vừa ăn vừa nói: "Có một giúp việc nữ rất khả nghi! Còn lạ mặt! Anh nên đi thăm dò phòng bếp và người giúp việc.”

Mạc Lâm Kiêu dừng bước, quay mặt nhìn Lâm Khiết Vy đang ăn hăng say, hỏi: "Bình thường cô mơ hồ như thế, sao chú ý tới có người khả nghi?"

Lâm Khiết Vy dùng đũa gắp mấy món ăn cho vào bát, bưng bát đến phòng khách, ngồi đối diện Mạc Lâm Kiêu nói: "Người giúp việc trong nhà đều rất hòa thuận với tôi, phần lớn tôi đều nhận ra, hôm nay có người lạ mặt tới, còn không chào hỏi tôi, nên tôi cảm thấy kỳ lạ, Giác quan thứ sáu của tôi rất chính xác.”



Bởi vì cô thích cười thích nói, tính tình lại thân thiết, đám người giúp việc trong nhà không quá cầu thúc với Lâm Khiết Vy, cô nhóc này rất am hiểu lấy lòng người khác.

Mạc Lâm Kiêu nhếch miệng cười quỷ dị, nhanh chóng nói: “Vậy giác quan thứ sáu có nói cho cô biết, tối nay tôi rất muốn ngủ với cô không?" Nấc!

Lâm Khiết Vy bị Mạc Lâm Kiêu bất ngờ nói sang chuyện khác làm cho kinh hãi, thiếu chút nữa bị nghẹn, lông mi hơi run rẩy, làm bộ ăn đồ ăn trong bát, cũng làm như không nghe thấy lời anh nói, mãnh liệt

ăn đồ ăn. Nhìn bộ dạng không có tiền đồ nhát như chuột của cô, Mạc Lâm Kiêu âm thầm nhếch miệng cười. Không biết vì sao, khi anh gặp phải nguy hiểm, bởi vì cô ra mặt nhắc nhở, trái lại anh cảm thấy tâm trạng không tệ.

Nam Cung Hào cầm bát không trở về, cả gương mặt trắng bệch, thấy Lâm Khiết Vy cũng ở đây, anh ta do dự có nên nói không.

Mạc Lâm Kiêu bắt chéo hai chân, vẻ mặt lạnh nhạt: "Nói đi.”

Nam Cung Hào cẩn thận đặt bát xuống, lau mồ hôi lạnh nói: “Quả thật có kịch độc! Uống xong mười giây, lập tức chết.”

Mười giây!

Quả nhiên xứng với cái tên kịch độc!

Đây là ngay cả thời gian cứu chữa cũng không có!

Mạc Lâm Kiêu giận quá hóa cười, cười mỉa nói: "Ván cờ ngày hôm nay, hạ rất đẹp!”

Lâm Khiết Vy nghe thấy lời Nam Cung Hào nói xong, cũng giật minh không thôi. Cô chỉ đoán là có kịch độc, nhưng cô không nghĩ tới sẽ đến cảnh giới này.

Lại nhìn Mạc Lâm Kiêu, phát hiện bộ dạng anh vẫn thản nhiên, cảm thấy đứa nhỏ này chắc chắn bị dọa ngốc, chuyện liên quan tới ranh giới sống chết, vậy mà anh còn có thể cười được, Toàn thân Trần Kiệt đầy khí lạnh đi tới, vẻ mặt không được tốt, muốn nói lại thôi.

Mạc Lâm Kiêu nhìn lướt qua mặt Trần Kiệt, đã đoán được kết quả, thờ ơ hỏi: “Thế nào rồi?"

"Ngày hôm qua vì có giúp việc nữ sinh bệnh, cô ta đã tiến cử chị gái tới thay, lúc ấy cũng điều tra hết bối cảnh, xác định an toàn, mới để cô ta vào. Không nghĩ tới người mới này có vấn đề.”

/402

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status