Yêu Phải Tình Địch

Chương 177: Về nhà thăm mẹ

/289


Chiều hôm sau, Ngô Sở Úy đi siêu thị, “ném” ngàn vàng mua một đống đồ ngon, lại đi trung tâm mua sắm chọn mấy bộ đồ mới cho bà Ngô, ôm túi to túi nhỏ về nhà.

Bệnh tình của bà Ngô vừa mới chuyển biến tốt liền xuất viện, bà không muốn ở trong bệnh viện, một là cảm thấy buồn, hai là sợ con trai về sẽ phát hiện. Cho nên mấy lần này đều như thế, không đến lúc vạn bất đắc dĩ quyết không đi bệnh viện, mỗi ngày bác sĩ được xe đưa xe đón, đích thân đến nơi kiểm tra và điều trị cho bà Ngô.

Ngô Sở Úy vừa vào cửa đã nói: “Mẹ, sao mẹ lại gầy rồi?”

“Bệnh tiểu đường đến tuổi của mẹ đều chỉ là da bọc xương.”

“Nhưng trước kia mẹ không gầy đến vậy?” Ngô Sở Úy đau lòng: “Có phải mẹ không ăn cơm đàng hoàng không? Đừng nghe bác sĩ, nên ăn thì phải ăn, không thể vì kiêng kỵ mà không đủ dinh dưỡng.”

Bà Ngô cười ấm áp: “Mẹ lớn tuổi thế này rồi còn nói dinh dưỡng với không dinh dưỡng gì hả? Chỉ cần ăn no là đủ rồi?”

“Vậy không được, tuổi tác càng lớn càng phải dưỡng sinh.”

Ngô Sở Úy vừa nói vừa xách đồ vào, mở tủ lạnh, vừa định nhét đồ vào, liền phát hiện tủ lạnh đã chất đầy. Tháng trước y đã đổi tủ lạnh lớn mở cửa đôi cho gia đình, chính là vì thấy không thể chất hết đồ. Kết quả không ngờ, sau khi đổi thành tủ lạnh lớn, đồ vẫn không chứa hết dược.

Hơn nữa y còn phát hiện trong tủ lạnh có những đồ bổ đắc tiền như đông trùng hạ thảo và huyết yến. “Mẹ, những thứ này ai cho vậy?”

Bà Ngô nói: “Đại Trì đó! Thứ trong tủ lạnh hơn một nửa là do đại Trì mang đến.”

“Anh ta đến lúc nào?” Ngô Sở Úy hỏi.

“Đại Trì thường xuyên đến đây, lúc trước mỗi ngày đều đến, cậu ta nói cậu ta đã đổi công việc rồi, rảnh quá không có gì làm, liền đến đây chơi với mẹ.” Sợ Ngô Sở Úy nghĩ nhiều, bà Ngô còn đặc biệt bổ sung một câu: “Đại Trì nói cậu ấy thích ăn cơm mẹ làm, mỗi lần đến đều phải ở đây xong ăn mới đi.”

Ngô Sở Úy sầm mặt không nói gì.

Bà Ngô nhìn đông trùng hạ thảo và huyết yến đó, không khỏi oán trách: “Cái này chỉ bổ chứ không ra sao, đại Trì muốn mẹ mỗi lần hầm canh đều bỏ vào một chút, mẹ ghét mùi vị này. Nếu không phải người ta có ý tốt đưa đến, mẹ đã muốn ném đi rồi.”

“Cái này đừng ném!” Ngô Sở Úy trợn mắt, “Đây là đồ bổ đắt tiền, mấy chục ngàn một cân đó.”

Bà Ngô vừa nghe thế suýt nữa ngất đi, “Con nói cái gì?”

Ngô Sở Úy vội an ủi: “Không có gì, mẹ đừng căng thẳng, cậu của Trì Sính buôn bán cái này, không cần tiền, không cần tiền…” Nói xong đỡ bà Ngô ngồi xuống.

Cho dù là thế, bà Ngô vẫn lầm bầm: “Vậy chắc chắn cũng là đồ tốt, đại Trì đến đây không lúc nào không mang theo đồ. Mẹ nói nha, con quen được người bạn như đại Trì, thật sự là phúc khí kiếp trước tu được, còn có tác dụng hơn cả lấy được người vợ tốt.”

Ngô Sở Úy thầm oán: Chính vì có anh ta rồi liền không thể lấy vợ, anh ta mới có tác dụng như thế.

Hai mẹ con về phòng ngủ, Ngô Sở Úy lại lấy quần áo mới mua ra: “Mấy hôm nay trời lạnh rồi, con mua cho mẹ mấy bộ đồ ấm, vẫn mua theo kích cỡ lúc trước, bây giờ mặc vào có phải hơi rộng không?”

Ngô Sở Úy lấy ra so sánh một chút.

Bà Ngô đánh một cái lên tay Ngô Sở Úy: “Thằng bé này, làm gì lại tiêu tiền lãng phí thế? Nội y giữ ấm con mua cho mẹ năm ngoái mẹ còn không nỡ mặc đâu.”

Năm ngoái… Ngô Sở Úy sửng sốt một chút mới nhớ ra, chính là bộ đồ Trì Sính mua cho bà Ngô, sau đó bộ đồ mặc trên người y cũng là mua cùng lúc với nó. Chuyện này giống như vừa xảy ra hôm qua, không ngờ đã qua một năm rồi, hóa ra y và Trì Sính sống chung đã lâu như thế rồi. Thời gian qua thật nhanh…

Đang ngẩn người, bà Ngô nhéo y một cái thật mạnh.

Ngô Sở Úy đau đến nhe răng: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

Bà Ngô nói: “Trả hết mớ quần áo này về đi, mẹ không mặc vừa, đừng tốn tiền.”

“Sao lại tốn tiền chứ?” Ngô Sở Úy không vui: “Con lại không mua hoa mua nhẫn cho mẹ, đây đều là thứ thực dụng, mẹ luôn xót chút tiền này làm gì chứ? Con nói cho mẹ biết, con lại được tăng lương rồi, lãnh đạo nói muốn đề bạt con, tiền thưởng cuối năm nay sẽ nhiều hơn năm ngoái gấp đôi.”

Vừa nghe câu này, bà Ngô liền vui mừng: “Lại muốn đề bạt con? Ôi chao, xem con trai mẹ có tiền đồ này! Con đợi chút, mẹ đi làm đồ ăn cho con.” Nói xong, vui vẻ bước vào phòng bếp.

Hai tuần lễ không về, Ngô Sở Úy đột nhiên phát hiện phòng bếp nhà y rất sạch. Trước kia là tường xám, hiện tại lát gạch men. Tuy bếp lò vẫn là bếp lò đó, nhưng cạnh bếp lò dùng xi măng xây một cái máng, chuyên dùng để đặt củi, như vậy vụn nhỏ sẽ không bay khắp nơi. Sửa chửa rất nhỏ, nhưng rất thực dụng.

Ngô Sở Úy đương nhiên biết ai có lòng như thế, chăm lo đến cả những mặt này.

“Con vào phòng chính xem ti vi đi, ở đây có một mình mẹ là được rồi.” Tay cầm chậu của bà Ngô hơi run rẩy, nhưng bà cố ý áp chế, vội đuổi Ngô Sở Úy đi.

Ngô Sở Úy không đi, “Không sao, con giúp mẹ việc lặt vặt, bây giờ con cũng biết vài kỹ năng rồi.” Nói xong sắn tay áo lên.

Bà Ngô đè cổ tay y lại, thái độ rất cứng rắn: “Từ nhỏ đến lớn, mẹ từng để con phải làm việc sao? Dù cuộc sống nhà chúng ta có khó khăn, cũng không thể làm con trai bảo bối của mẹ bị mệt được! Tay của con là dùng để viết chữ, mau về phòng nghỉ ngơi đi.”

Câu này không biết Ngô Sở Úy đã nghe bao nhiêu lần rồi.

“Con đã không còn đi học từ lâu rồi, còn viết chữ gì chứ?” Ngô Sở Úy ương bướng không đi.

Bà Ngô còn bướng hơn Ngô Sở Úy: “Vậy tay con cũng không thể dùng làm cái này, còn giữ đó để kiếm tiền, đi đi đi… về phòng chờ đi, còn vào nữa mẹ đánh con.”

“Cụ bà nha, tính khí không vừa đâu.” Ngô Sở Úy vừa đi không bao lâu, bà Ngô liền lấy di động ra gọi điện cho bác sĩ.

“Hôm nay đừng đưa cơm đến cho tôi, tôi tự nấu chút gì ăn.”

Bác sĩ nói: “Vậy bác gọi điện cho Trì Sính đi, nếu không chúng tôi không gánh nổi trách nhiệm này.”

“Ừm ừm, tôi biết rồi.” Bà Ngô vụng về cúp máy, sau đó nhét đi động vào túi không để ý đến nữa.

Trên thực tế, thời gian gần đây ẩm thực thường ngày của bà Ngô đều có người chăm lo, mỗi ngày bác sĩ sẽ mang ba bữa dinh dưỡng đến, vừa tránh cho bà Ngô phải mệt nhọc làm cơm, lại có thể giúp bà được ăn uống khỏe mạnh hơn. Nhưng bà không muốn để Ngô Sở Úy biết, cho dù tay bà nhào bột đã hơi gắng sức, nhưng không cảm thấy mệt một chút nào, trong lòng vui vẻ, còn dễ chịu hơn uống thuốc cầm đau. Con trai có tiền đồ rồi, lại sắp được đề bạt rồi.

Lúc ăn cơm, bà Ngô sợ con trai nhìn ra cái gì, lại thêm tâm trạng tốt, cho nên ăn nhiều hơn bình thường một chút. Kết quả không tiêu hóa, đến tối đau bụng khó chịu. Ngô Sở Úy nằm cạnh bà Ngô ngủ rất ngon. Bà Ngô đau bụng quay sang nhìn con trai, cảm thấy con trai bà đặc biệt đáng yêu, nhìn một cái đã dễ chịu hơn nhiều.

Ngô Sở Úy nửa đêm tỉnh dậy giải quyết, trở về thấy bà Ngô cong lưng, vẻ mặt có chút đau đớn. Đưa tay sờ mặt bà, kết quả sờ được mồ hôi đầy mặt.

“Mẹ, mẹ sao vậy?” Ngô Sở Úy lo lắng.

Bà ngô phủi tay: “Không sao, vừa rồi mẹ mơ thấy ba con, mơ thấy ba con dựng giá dưa leo cho vườn sau nhà chúng ta. Ông ấy vẫn khỏe mạnh như thế, giống như lúc còn trẻ, mẹ vui quá nên tỉnh lại.”

Ngô Sở Úy lúc này mới yên tâm, chui vào ổ chăn của mình, con mắt đen to lóng lánh nhìn trần nhà: “Con cũng nhớ ba.”

Bà Ngô nói: “Thật muốn sớm đi gặp ba con.”

“Mẹ nó gì vậy chứ?” Ngô Sở Úy nhíu mày: “Có ai thích rủa bản thân như mẹ không hả?”

“Mẹ cả ngày ở một mình trong căn nhà này, thực sự buồn quá, ngay cả người để nói chuyện cũng không có.”

Lòng Ngô Sở Úy đau nhói: “Mẹ, con mua nhà cho mẹ, sau này hai mẹ con ta sống chung được không? Chỗ này cách công ty con quá xa, con đi đi về về rất phiền toái.”

“Nói cái gì ngu ngốc vậy hả?” Bà Ngô kéo tay Ngô Sở Úy: “Vừa mới tăng được tí lương đã nghĩ vớ vẩn rồi! Để giành đó đi, giành đủ rồi hãy mua. Bây giờ dù con có mua nhà mẹ cũng không ở đâu. Mẹ không nỡ bỏ căn nhà này, không nỡ bỏ ba con, dù có xập xệ cũng đã ở hơn năm mươi năm rồi, mẹ có chết cũng phải chết ở đây.”

Ngô Sở Úy biết không thể thuyết phục được bà Ngô, liền ngậm miệng lại.

“Bây giờ mẹ chỉ mong con trai mình có thể lấy một người vợ xinh đẹp, giống như cô gái trong ảnh đó, tên là gì nhỉ?” Bà Ngô nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi, lúc trước luôn gắn trên miệng, bây giờ nói quên là quên.

Ngô Sở Úy thờ ơ mở miệng: “Mẹ, sau này con sẽ lấy một người vợ còn đẹp hơn cô ta.”

Bà Ngô vừa nghe câu này, cơn đau bụng giảm đi hơn nửa: “Vậy tất nhiên là tốt rồi.”

Ngô Sở Úy lại nói: “Con mua một căn nhà lớn, đón mẹ vào luôn, đến lúc đó mẹ đừng nói không ở, không ở cũng phải ở. Nếu không ai sẽ chăm con cho chúng con? Mẹ đừng quên, mẹ còn có cháu trai đó, thằng cháu trắng trắng mập mập, mềm mềm mịn mịn, ôm trong tay giống như vò đậu hũ…” Mặc sức mà tưởng tượng, đợi khi Ngô Sở Úy quay đầu qua, bà Ngô đã ngủ rồi.

/289

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status