Edit: Min
Vân Lâm Quân đứng dựa tường, nhàn nhã nhìn hai người.
Tây Ngạn Du nhìn sách vở trước mặt lâm vào trầm tư.
Một canh giờ sau, Lục Thiên Ánh bất lực buông sách, xoa xoa thái dương.
Dạy không được.
Gã thật sự dạy không được.
Này quả thực chính là đầu gỗ.
Gã buông tay, nhìn về phía Tây Ngạn Du, phát hiện Tây Ngạn Du đã ngủ rồi.
Lục Thiên Ánh nắm chặt nắm tay.
Không được, gã muốn sắm vai dịu dàng, không thể đánh cũng không thể mắng.
Lục Thiên Ánh hít một hơi thật sâu, tự khuyên mình nửa ngày, mới làm bộ thật ôn nhu bế Tây Ngạn Du lên, đặt người ngay ngắn trên giường, rồi tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Một ngày tuồng kết thúc, thân ảnh Vân Lâm Quân không biết biến mất khi nào.
Lục Thiên Ánh đứng ở ngoài cửa hồi lâu.
Đọc sách không được, chắc những mặt khác sẽ được đi? Người này ngoại trừ mỹ mạo thì vẫn có những ưu điểm khác đúng không? Cầm kỳ thi họa ca vũ, sẽ có một môn giỏi?
Nhưng gã không thể tự mình dạy, nếu không, thế nào cũng bị Thời Tiểu Chanh làm cho tức chết.
Nghĩ nghĩ, vẫn là giao cho người thích hợp đi.
Gã nhấc chân đi lên tầng 6.
***
Ninh Chiếu đang nằm ở trên giường, mặc dù đã uống thuốc, nhưng chỗ xương gãy cùng miệng vết thương trên đầu cũng tra tấn hắn dữ dội.
Cửa phòng bị người nhẹ nhàng gõ hai tiếng, Ninh Chiếu tưởng gã sai vặt, liền nhắm mắt như cũ, không chút phản ứng.
Cửa phòng bị mở ra, có người từ bên ngoài đi vào.
Vừa nghe đến tiếng bước chân, Ninh Chiếu liền biết là ai tới, hắn mở to mắt, lập tức ngồi dậy, lại đau tê một tiếng, nằm trở về, nhìn về phía người tới: “Chủ thượng.”
Chủ thượng tới xem hắn!
Lục Thiên Ánh ngồi trên ghế, nhìn nhìn cánh tay cùng chân của hắn: “Có khá hơn chút nào không?”
Trong lòng Ninh Chiếu vạn phần cảm động cùng dễ chịu, cảm giác bản thân như ngay sau đó có thể bước đi như bay, lập tức nói: “Đại phu đã xem qua, khá hơn nhiều rồi. Chủ thượng không cần quan tâm.”
Lục Thiên Ánh gật gật đầu, nhìn Ninh Chiếu: “Ngươi hà tất phải nổi giận với hắn?”
Dứt lời, liền đem kế hoạch sử dụng Tây Ngạn Du nói cho Ninh Chiếu nghe.
Ninh Chiếu càng nghe đôi mắt càng sáng.
Quả nhiên, y hệt với suy đoán của hắn!
Tất cả buồn bực trong lòng Ninh Chiếu tan đi.
Cuối cùng, Ninh Chiếu làm như suy tư nói: “Quý Dạ Vân...... Đúng là nghe nói hắn không gần nữ sắc, yêu thích đủ loại mỹ nam tử, tuy rằng hắn sủng ái không lâu dài, có mới lới cũ. Nhưng mỗi lần người mới tới đều sẽ sủng ái hết sức, thậm chí còn vì một tên nam sủng mà không quan tâm giết rất nhiều người.”
Lục Thiên Ánh: “Đúng vậy. Làm phụ tá đắc lực cho hoàng đế Đông Tề, hắn sẽ không có bất cứ khuyết điểm gì, trừ bỏ cái này.”
Ninh Chiếu nghĩ nghĩ: “Cho nên, nếu Thời Tiểu Chanh mê hoặc hắn một đoạn thời gian, chúng ta có thể dùng mỹ nhân kế để ly gián quân thần Đông Tề, nhằm họa loạn triều cương. Tốt nhất là thông qua thủ đoạn vu oan hãm hại dẫn tới hắn bị hoàng đế nghi kỵ, cả nhà chịu thiệt. Đến lúc đó, hắn sẽ giống như Phạm Vô Cữu năm đó, Đông Tề không chứa chấp hắn, bị tàn sát, đối với Tây Tần ta mà nói, là chuyện vô cùng tốt.”
Lục Thiên Ánh: “Ta sẽ lập được công lớn. Đến lúc đó......”
Trong mắt gã loé lên sự dã tâm.
Ninh Chiếu nhìn Lục Thiên Ánh, tâm tình hoàn toàn buông xuống, nghĩ nghĩ, nhíu mày nói: “Nhưng Thời Tiểu Chanh kia...... Nghe nói, Quý Dạ Vân ngoại trừ thích sắc đẹp, còn thích đa tài đa nghệ......”
Lục Thiên Ánh: “Ta đã thử qua hắn, hoàn toàn không đọc được mấy từ, hơn nữa, còn là đầu gỗ không thông suốt.”
Ninh Chiếu nghe vậy, khóe miệng kéo đến mang tai.
Chủ thượng mắng gia hỏa kia ngu ngốc!
Ninh Chiếu thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Lục Thiên Ánh: “Cái trọng trách này ta liền giao cho ngươi, cần phải đem hắn bồi dưỡng cầm kỳ thư họa ca vũ mọi thứ tinh thông.”
Ninh Chiếu choáng váng: “Ta?”
Lục Thiên Ánh: “Trừ bỏ ngươi, không ai có thể làm được.”
Ninh Chiếu ưỡn ngực: “Chuyện này giao cho ta, ngài yên tâm. Bảo đảm dạy ra một Thời Tiểu Chanh sắc nghệ song tuyệt, có thể đem họ Quý mê mẩn không tìm ra Nam Bắc!”
***
Ngày thứ hai, Ninh Chiếu sai người đem Tây Ngạn Du tới phòng hắn.
Phòng ở lầu 5 dùng để huấn luyện có Ngọc Thanh Sương ở đó, nên rất không tiện. Phòng Tây Ngạn Du lại quá nhỏ. Phòng của Ninh Chiếu cũng đủ lớn, là phòng xép, phòng ngủ bên trong, phòng khách bên ngoài, một bên sườn của phòng khách là thư phòng, hiện giờ hắn hành động không tiện, ở chỗ này huấn luyện Tây Ngạn Du là lựa chọn tốt nhất.
Trong thư phòng, Ninh Chiếu ngồi trên xe lăn kiểu như ghế thái sư, nhìn bộ dáng chưa tỉnh ngủ của Tây Ngạn Du, tùy ý chỉ mấy cái bàn: “Cầm kỳ thư họa ca vũ, ngoại trừ vũ đạo hiện tại ta không thể dạy ngươi, nhưng môn khác liền bắt đầu.”
Bây giờ Ninh Chiếu nhìn Tây Ngạn Du như nhìn quân cờ, biết cậu ở trong lòng lâu chủ không có địa vị gì, lòng ghen ghét đều tiêu tan hết. Thậm chí, bởi vì cậu là công cụ hình người có khả năng tương lai lập công, hắn còn lộ ra một chút kiên nhẫn với Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du nhìn thoáng qua Ninh Chiếu, không nói lời nào.
Ninh Chiếu cầm roi da nhỏ, hừ lạnh một tiếng, “Vậy bắt đầu từ đàn đi. Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nghe ta nói, bằng không, ta quất chết ngươi.”
Tây Ngạn Du: “......”
Sợ quá đi!!!
Đúng lúc này, Vân Lâm Quân lại xuất hiện ở trong phòng, hắn giống như đại gia mà ngồi ở trên ghế xem diễn.
Tây Ngạn Du: “......”
Tích tích, ngài bạn tốt đã online.
Tây Ngạn Du ngốc lăng ngồi phía sau cây đàn, gã sai vặt đẩy Ninh Chiếu đi đến bên cạnh, Ninh Chiếu nhìn Tây Ngạn Du, liền thấy cậu ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng.
Nóng mắt, nha h chóng sửa lại tư thế ngồi cho Tây Ngạn Du.
Chỉnh xong tư thế ngồi, cổ Ninh Chiếu đã khô rần, hắn liền uống nước miếng giải khát.
Hắn thật sự không nghĩ tới, điều chỉnh cái dáng ngồi thôi cũng làm hắn tốn nhiều nước miếng như vậy.
Đem chén trà đưa cho gã sai vặt, Ninh Chiếu vươn cái tay không bị thương, bắt đầu dạy Tây Ngạn Du đánh đàn.
Không biết vì sao, chỉ khảy vài âm điệu đơn giản, Ninh Chiếu khảy cực kì dễ nghe, đến phiên Tây Ngạn Du lại hết sức khó nghe, không đợi Ninh Chiếu nhíu mày, liền nghe “Bặc ——” một tiếng, dây đàn đứt đôi.
Ninh Chiếu trừng lớn đôi mắt, hét thảm một tiếng: “Đàn của lão tử!!!”
Một canh giờ sau, Ninh Chiếu mới thu thập xong tâm tình, xụ mặt, vì kế hoạch của lâu chủ, chịu đựng tính tình tiếp tục dạy, nhưng lần này hắn không làm mẫu nữa, mà là trực tiếp kêu cậu ca hát.
Tây Ngạn Du trời sinh có đủ ngũ tạng, nhưng ngũ âm lại không được đầy đủ......
Ninh Chiếu đỡ trán.
Kế tiếp là cờ, Ninh Chiếu giảng dạy mất hai ấm trà, Tây Ngạn Du ừ, ồ, ừm, đáp lại hắn, hắn còn tưởng rằng Tây Ngạn Du nghe rất nghiêm túc, kết quả hỏi một hồi, Tây Ngạn Du liền mở đôi mắt vô tội, mê mang nhìn hắn.
Ninh Chiếu lật bàn cờ.
Lần này, Ninh Chiếu trì hoãn nửa canh giờ, bắt đầu dạy Tây Ngạn Du viết chữ, phát hiện người này không chỉ một chữ cũng không biết, mà bút lông cũng cầm không xong.
Sau khi Ninh Chiếu mệt tâm dạy Tây Ngạn Du cầm bút, liền bắt đầu dạy cậu viết chữ, kết quả, Tây Ngạn Du không cẩn thận quăng mực nước lên mặt hắn.
Ninh Chiếu thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên đá cậu, khiến xương cốt suýt bị nứt ra.
Đại phu đi tới khám, lại hoà hoãn một lúc.
Cuối cùng, gần tới giờ cơm chiều, Ninh Chiếu kiên trì mang thân tàn tật dạy Tây Ngạn Du vẽ tranh.
Ninh Chiếu dùng ba nét bút là vẽ ra một nhân vật đơn giản, nhìn đủ góc cạnh, rất giống Lục Thiên Ánh.
Hắn vừa lòng gật gật đầu, nhìn về phía Tây Ngạn Du: “Bắt đầu được chưa?”
Tây Ngạn Du nghiêm túc gật đầu.
Sau một chén trà nhỏ, cậu vẽ ra một hình người đặc biệt vặn vẹo, trong tay còn cầm một đồ vật giống như cái xà.
Ninh Chiếu cười nhạo: “Này là vẽ thứ quỷ gì?”
Tây Ngạn Du: “Ngươi.”
Lần này, may có gã sai vặt khuyên ngăn, bằng không, Ninh Chiếu liều mạng nối xương một lần nữa, cũng đem bức tranh kia nhét thẳng vào trong miệng của Tây Ngạn Du.
Làm ầm ĩ một phen, Ninh Chiếu thở hổn hển, trừng mắt nhìn Tây Ngạn Du, khàn cả giọng: “Cút!”
Tây Ngạn Du: “Được.”
Lúc sắp ra cửa, Ninh Chiếu bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Sáng sớm ngày mai qua đây, tiếp tục học.”
Tây Ngạn Du: “......”
Ngươi yêu cầu ta biết một việc.
Đó chính là, lựa chọn nỗ lực lớn hơn.
Ta ở nơi này nỗ lực là vô dụng, thân.
Quần chúng ăn dưa Vân Lâm Quân đối với tiết mục hôm nay rất vừa lòng, hắn cười cười rời đi.
Tây Ngạn Du: “......”
Tích tích, ngài bạn tốt đã offline.
Đại tiên nhi, cúi chào.
Buổi tối Ninh Chiếu ăn không được mấy hạt cơm, ban đêm vết thương đau ngủ không yên, nhịn không được muốn phát sầu.
Hắn cứ nghĩ nhiệm vụ này quá mức đơn giản.
Từ trước tới nay, hắn chưa thấy qua người nào vừa ngu ngốc vừa hồ đồ như vậy.
Nhưng nếu là nhiệm vụ lâu chủ giao, hắn nhất định sẽ nghiêm túc hoàn thành.
Bảy ngày sau ——
Ninh Chiếu nhìn thành quả mà bản thân dốc hết tâm huyết để dạy, hung hăng trừng mắt Tây Ngạn Du một cái.
Cầm: Từ làm đứt dây đàn đến khảy nhịp khó nghe. Mấy ngày nay dưới sự nỗ lực của hắn, Tây Ngạn Du rốt cuộc cũng lắp bắp đánh được một khúc đầu đơn giản nhất, nói khó nghe là như đấm vào tai.
Ca: Hát hát liền chạy trốn, cắn chữ không rõ, quả thực như ma âm xỏ lỗ tai.
Cờ: Hạ quân lung tung rối loạn, quy tắc nói 800 lần cũng không nhớ được! Hắn bực đến nỗi muốn lấy roi da quất loại ngu ngốc này.
Đến nỗi thi cùng họa......
Ninh Chiếu cầm một tập giấy Tuyên Thành lên, dùng sức quơ quơ ở trước mặt Tây Ngạn Du, nghẹn ngào tiếng mắng: “Đây là vẽ bùa quỷ gì. A? Ngươi tự mình nhìn xem có thể nhận ra chữ mình viết không?”
Tây Ngạn Du trung thực lắc đầu.
Ninh Chiếu ném giấy Tuyên Thành, cầm lấy bức tranh Tây Ngạn Du vẽ, hung hăng nhíu mày: “Này là vẽ cái thứ gì, vẽ quỷ sao? Ngươi là muốn hù chết quý......”
Thiếu chút nữa lỡ lời, Ninh Chiếu ngậm chặt miệng, hung tợn nhìn Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du giống như là không chú ý tới từ cuối cùng kia, Ninh Chiếu cảm thấy may mắn, tiếp tục mắng: “Bảy ngày, bảy ngày thế nhưng đi học thành cái bộ dáng quỷ này, lão tử năm đó học một lần là thông qua!”
Bảy ngày trôi qua, Ninh Chiếu cảm giác bản thân như già đi vài tuổi.
Thật sự tức giận đến đau gan.
Người này quá mức ngu dốt, mấu chốt là vô tâm vô phế, đánh chửi gì cũng không có cảm giác, rất thờ ơ.
Căn bản vô pháp dạy dỗ!
Ninh Chiếu càng nghĩ càng giận, trừng mắt Tây Ngạn Du, trào phúng: “Thật sự là trừ bỏ có tí sắc ra, còn lại không khác nào phế vật.”
Tây Ngạn Du: “Ngươi nói rất đúng.”
Chân thành chớp chớp mắt.
Ninh Chiếu: “......”
Ninh Chiếu rốt cuộc phát hiện, đây là tên ngốc chỉ được mỗi dung mạo, tức khắc không muốn so đo.
Thậm chí còn cười một tiếng.
Không có cách.
Hắn nhìn Tây Ngạn Du ngơ ngốc, xoa xoa cằm.
Hiện giờ chỉ có thể......
Hắn nghĩ ra một ý đồ xấu.
Ngày hôm sau, Ninh Chiếu phái người mời Lục Thiên Ánh tới, vẻ mặt khó xử, muốn nói lại thôi.
Lục Thiên Ánh đã nhiều ngày bận rộn, không lo lắng hỏi thăm Tây Ngạn Du, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh Chiếu, bỗng nhiên có dự cảm bất hảo.
Ninh Chiếu: “Chủ thượng, gần đây thương thế tra tấn, cho nên ban đêm ta không ngủ được, ngài giao nhiệm vụ, ta chỉ sợ không có tinh lực hoàn thành. Nhưng việc này lại rất quan trọng, ta cảm thấy Ngọc Thanh Sương có lẽ so với ta càng thích hợp.”
Lục Thiên Ánh nghĩ nghĩ, tựa hồ cũng không chọn được người khác, liền đồng ý.
Ngọc Thanh Sương cứ như vậy tiếp nhận cục diện rối rắm này.
Ba ngày sau, thiếu chút nữa hoá đá.
Nghe đến tin này, Ninh Chiếu được vài ngày vui sướng khi người gặp họa.
Hôm nay, Ninh Chiếu đem ghế dựa ra lối đi nhỏ của tầng 6 nằm phơi nắng, kỳ thật là muốn nghe lén động tĩnh dạy học của Ngọc Thanh Sương ở cách vách, nhìn thấy Ngọc Thanh Sương mở cửa, lạnh mặt ở hành lang thở hổn hển, liền cười hừ một tiếng: “Nhớ dạy người cho tốt nha. Củ khoai nóng phỏng tay này, ngươi ném không được đâu.”
Ngọc Thanh Sương nhìn hắn một cái, xoay người về phòng.
Ninh Chiếu: “Êhhhh ~”
Mới vừa trở lại phòng, nhóm tiểu quan thường ngày đi theo đến thăm hắn, nói hắn dạy dỗ tốt hơn tên Ninh Chiếu kia, cho nên không cần phải bực tức.
Đúng lúc này, một tiểu quan nói: “Nghe nói trước đó vài ngày có rất nhiều người tìm vị thầy bói bày quán ở trước cửa lâu nhà chúng ta. Bởi vì mấy cái thầy bói kia tính đều ứng nghiệm, cho nên có rất nhiều đại quan quý nhân nghĩ đến thỉnh hắn, kết quả tìm không thấy người......”
“Đúng vậy đúng vậy, hắn tính cho ta cũng rất ứng nghiệm nha.”
Mọi người sôi nổi phụ họa.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói chua lòm phát ra: “Thế hắn tính cho gia hỏa kia, nói là 'quý không thể nói' đâu......”
Mọi người nhất thời đều không nói.
Ninh Chiếu cười lạnh một tiếng, “Một tên tiện dân, có cái gì mà quý không thể nói?”
***
Buổi tối Tây Ngạn Du từ chỗ Ngọc Thanh Sương trở về, đồ ăn bày trên bàn đều đã lạnh.
Hôm nay cậu cảm thấy hơi lạnh, cái trán lại có chút nóng lên, ngồi ở bên cạnh bàn ngồi trong chốc lát, nhìn đồ ăn cũng không muốn ăn uống gì.
Cậu ghé vào bàn, đầu có chút choáng váng, đôi mắt xinh đẹp nhắm lại, trong đầu nhớ đến hương vị Tuyết Hoa Lạc ngày đó, cứ thế mơ mơ màng màng đi ngủ.
Không biết qua bao lâu, cậu tỉnh lại duỗi người, mở to đôi mắt, liền phát hiện trước mặt có một chén Tuyết Hoa Lạc.
Tiên nhân Tuyết Hoa Lạc đang ngồi ở bên cạnh.
Tây Ngạn Du làm bộ không thấy được tiên nhân, vui vẻ nâng Tuyết Hoa Lạc lên, bắt đầu ăn.
Vân Lâm Quân ở một bên nhìn cậu, ánh mắt dừng trên cái đầu trơn bóng.
Tây Ngạn Du hạnh phúc ăn Tuyết Hoa Lạc.
Vị tiên nhân này nhìn gì thế nhỉ?
Vân Lâm Quân nhìn Tây Ngạn Du hồi lâu, bỗng nhiên giơ tay sờ sờ đầu Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du: “......”
Tây Ngạn Du cảm giác đỉnh đầu lạnh lạnh, đang do dự có nên phản ứng hay không, cuối cùng ngậm cái muỗng, nghi hoặc giơ tay sờ sờ đầu, cảm giác lòng bàn tay hơi lạnh.
Vân Lâm Quân dừng lại.
Tay hắn bị tay Tây Ngạn Du nắm lấy, đại khái là phát sốt, cho nên tay Tây Ngạn Du rất ấm.
Tây Ngạn Du làm bộ như không sờ thấy gì, buông tay, tiếp tục ăn Tuyết Hoa Lạc.
Vân Lâm Quân chậm rãi lấy ra tay, nhìn tay mình trong chốc lát, tựa như suy tư, thân ảnh như sương mù tan đi.
__________
Vân Lâm Quân đứng dựa tường, nhàn nhã nhìn hai người.
Tây Ngạn Du nhìn sách vở trước mặt lâm vào trầm tư.
Một canh giờ sau, Lục Thiên Ánh bất lực buông sách, xoa xoa thái dương.
Dạy không được.
Gã thật sự dạy không được.
Này quả thực chính là đầu gỗ.
Gã buông tay, nhìn về phía Tây Ngạn Du, phát hiện Tây Ngạn Du đã ngủ rồi.
Lục Thiên Ánh nắm chặt nắm tay.
Không được, gã muốn sắm vai dịu dàng, không thể đánh cũng không thể mắng.
Lục Thiên Ánh hít một hơi thật sâu, tự khuyên mình nửa ngày, mới làm bộ thật ôn nhu bế Tây Ngạn Du lên, đặt người ngay ngắn trên giường, rồi tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Một ngày tuồng kết thúc, thân ảnh Vân Lâm Quân không biết biến mất khi nào.
Lục Thiên Ánh đứng ở ngoài cửa hồi lâu.
Đọc sách không được, chắc những mặt khác sẽ được đi? Người này ngoại trừ mỹ mạo thì vẫn có những ưu điểm khác đúng không? Cầm kỳ thi họa ca vũ, sẽ có một môn giỏi?
Nhưng gã không thể tự mình dạy, nếu không, thế nào cũng bị Thời Tiểu Chanh làm cho tức chết.
Nghĩ nghĩ, vẫn là giao cho người thích hợp đi.
Gã nhấc chân đi lên tầng 6.
***
Ninh Chiếu đang nằm ở trên giường, mặc dù đã uống thuốc, nhưng chỗ xương gãy cùng miệng vết thương trên đầu cũng tra tấn hắn dữ dội.
Cửa phòng bị người nhẹ nhàng gõ hai tiếng, Ninh Chiếu tưởng gã sai vặt, liền nhắm mắt như cũ, không chút phản ứng.
Cửa phòng bị mở ra, có người từ bên ngoài đi vào.
Vừa nghe đến tiếng bước chân, Ninh Chiếu liền biết là ai tới, hắn mở to mắt, lập tức ngồi dậy, lại đau tê một tiếng, nằm trở về, nhìn về phía người tới: “Chủ thượng.”
Chủ thượng tới xem hắn!
Lục Thiên Ánh ngồi trên ghế, nhìn nhìn cánh tay cùng chân của hắn: “Có khá hơn chút nào không?”
Trong lòng Ninh Chiếu vạn phần cảm động cùng dễ chịu, cảm giác bản thân như ngay sau đó có thể bước đi như bay, lập tức nói: “Đại phu đã xem qua, khá hơn nhiều rồi. Chủ thượng không cần quan tâm.”
Lục Thiên Ánh gật gật đầu, nhìn Ninh Chiếu: “Ngươi hà tất phải nổi giận với hắn?”
Dứt lời, liền đem kế hoạch sử dụng Tây Ngạn Du nói cho Ninh Chiếu nghe.
Ninh Chiếu càng nghe đôi mắt càng sáng.
Quả nhiên, y hệt với suy đoán của hắn!
Tất cả buồn bực trong lòng Ninh Chiếu tan đi.
Cuối cùng, Ninh Chiếu làm như suy tư nói: “Quý Dạ Vân...... Đúng là nghe nói hắn không gần nữ sắc, yêu thích đủ loại mỹ nam tử, tuy rằng hắn sủng ái không lâu dài, có mới lới cũ. Nhưng mỗi lần người mới tới đều sẽ sủng ái hết sức, thậm chí còn vì một tên nam sủng mà không quan tâm giết rất nhiều người.”
Lục Thiên Ánh: “Đúng vậy. Làm phụ tá đắc lực cho hoàng đế Đông Tề, hắn sẽ không có bất cứ khuyết điểm gì, trừ bỏ cái này.”
Ninh Chiếu nghĩ nghĩ: “Cho nên, nếu Thời Tiểu Chanh mê hoặc hắn một đoạn thời gian, chúng ta có thể dùng mỹ nhân kế để ly gián quân thần Đông Tề, nhằm họa loạn triều cương. Tốt nhất là thông qua thủ đoạn vu oan hãm hại dẫn tới hắn bị hoàng đế nghi kỵ, cả nhà chịu thiệt. Đến lúc đó, hắn sẽ giống như Phạm Vô Cữu năm đó, Đông Tề không chứa chấp hắn, bị tàn sát, đối với Tây Tần ta mà nói, là chuyện vô cùng tốt.”
Lục Thiên Ánh: “Ta sẽ lập được công lớn. Đến lúc đó......”
Trong mắt gã loé lên sự dã tâm.
Ninh Chiếu nhìn Lục Thiên Ánh, tâm tình hoàn toàn buông xuống, nghĩ nghĩ, nhíu mày nói: “Nhưng Thời Tiểu Chanh kia...... Nghe nói, Quý Dạ Vân ngoại trừ thích sắc đẹp, còn thích đa tài đa nghệ......”
Lục Thiên Ánh: “Ta đã thử qua hắn, hoàn toàn không đọc được mấy từ, hơn nữa, còn là đầu gỗ không thông suốt.”
Ninh Chiếu nghe vậy, khóe miệng kéo đến mang tai.
Chủ thượng mắng gia hỏa kia ngu ngốc!
Ninh Chiếu thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Lục Thiên Ánh: “Cái trọng trách này ta liền giao cho ngươi, cần phải đem hắn bồi dưỡng cầm kỳ thư họa ca vũ mọi thứ tinh thông.”
Ninh Chiếu choáng váng: “Ta?”
Lục Thiên Ánh: “Trừ bỏ ngươi, không ai có thể làm được.”
Ninh Chiếu ưỡn ngực: “Chuyện này giao cho ta, ngài yên tâm. Bảo đảm dạy ra một Thời Tiểu Chanh sắc nghệ song tuyệt, có thể đem họ Quý mê mẩn không tìm ra Nam Bắc!”
***
Ngày thứ hai, Ninh Chiếu sai người đem Tây Ngạn Du tới phòng hắn.
Phòng ở lầu 5 dùng để huấn luyện có Ngọc Thanh Sương ở đó, nên rất không tiện. Phòng Tây Ngạn Du lại quá nhỏ. Phòng của Ninh Chiếu cũng đủ lớn, là phòng xép, phòng ngủ bên trong, phòng khách bên ngoài, một bên sườn của phòng khách là thư phòng, hiện giờ hắn hành động không tiện, ở chỗ này huấn luyện Tây Ngạn Du là lựa chọn tốt nhất.
Trong thư phòng, Ninh Chiếu ngồi trên xe lăn kiểu như ghế thái sư, nhìn bộ dáng chưa tỉnh ngủ của Tây Ngạn Du, tùy ý chỉ mấy cái bàn: “Cầm kỳ thư họa ca vũ, ngoại trừ vũ đạo hiện tại ta không thể dạy ngươi, nhưng môn khác liền bắt đầu.”
Bây giờ Ninh Chiếu nhìn Tây Ngạn Du như nhìn quân cờ, biết cậu ở trong lòng lâu chủ không có địa vị gì, lòng ghen ghét đều tiêu tan hết. Thậm chí, bởi vì cậu là công cụ hình người có khả năng tương lai lập công, hắn còn lộ ra một chút kiên nhẫn với Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du nhìn thoáng qua Ninh Chiếu, không nói lời nào.
Ninh Chiếu cầm roi da nhỏ, hừ lạnh một tiếng, “Vậy bắt đầu từ đàn đi. Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nghe ta nói, bằng không, ta quất chết ngươi.”
Tây Ngạn Du: “......”
Sợ quá đi!!!
Đúng lúc này, Vân Lâm Quân lại xuất hiện ở trong phòng, hắn giống như đại gia mà ngồi ở trên ghế xem diễn.
Tây Ngạn Du: “......”
Tích tích, ngài bạn tốt đã online.
Tây Ngạn Du ngốc lăng ngồi phía sau cây đàn, gã sai vặt đẩy Ninh Chiếu đi đến bên cạnh, Ninh Chiếu nhìn Tây Ngạn Du, liền thấy cậu ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng.
Nóng mắt, nha h chóng sửa lại tư thế ngồi cho Tây Ngạn Du.
Chỉnh xong tư thế ngồi, cổ Ninh Chiếu đã khô rần, hắn liền uống nước miếng giải khát.
Hắn thật sự không nghĩ tới, điều chỉnh cái dáng ngồi thôi cũng làm hắn tốn nhiều nước miếng như vậy.
Đem chén trà đưa cho gã sai vặt, Ninh Chiếu vươn cái tay không bị thương, bắt đầu dạy Tây Ngạn Du đánh đàn.
Không biết vì sao, chỉ khảy vài âm điệu đơn giản, Ninh Chiếu khảy cực kì dễ nghe, đến phiên Tây Ngạn Du lại hết sức khó nghe, không đợi Ninh Chiếu nhíu mày, liền nghe “Bặc ——” một tiếng, dây đàn đứt đôi.
Ninh Chiếu trừng lớn đôi mắt, hét thảm một tiếng: “Đàn của lão tử!!!”
Một canh giờ sau, Ninh Chiếu mới thu thập xong tâm tình, xụ mặt, vì kế hoạch của lâu chủ, chịu đựng tính tình tiếp tục dạy, nhưng lần này hắn không làm mẫu nữa, mà là trực tiếp kêu cậu ca hát.
Tây Ngạn Du trời sinh có đủ ngũ tạng, nhưng ngũ âm lại không được đầy đủ......
Ninh Chiếu đỡ trán.
Kế tiếp là cờ, Ninh Chiếu giảng dạy mất hai ấm trà, Tây Ngạn Du ừ, ồ, ừm, đáp lại hắn, hắn còn tưởng rằng Tây Ngạn Du nghe rất nghiêm túc, kết quả hỏi một hồi, Tây Ngạn Du liền mở đôi mắt vô tội, mê mang nhìn hắn.
Ninh Chiếu lật bàn cờ.
Lần này, Ninh Chiếu trì hoãn nửa canh giờ, bắt đầu dạy Tây Ngạn Du viết chữ, phát hiện người này không chỉ một chữ cũng không biết, mà bút lông cũng cầm không xong.
Sau khi Ninh Chiếu mệt tâm dạy Tây Ngạn Du cầm bút, liền bắt đầu dạy cậu viết chữ, kết quả, Tây Ngạn Du không cẩn thận quăng mực nước lên mặt hắn.
Ninh Chiếu thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên đá cậu, khiến xương cốt suýt bị nứt ra.
Đại phu đi tới khám, lại hoà hoãn một lúc.
Cuối cùng, gần tới giờ cơm chiều, Ninh Chiếu kiên trì mang thân tàn tật dạy Tây Ngạn Du vẽ tranh.
Ninh Chiếu dùng ba nét bút là vẽ ra một nhân vật đơn giản, nhìn đủ góc cạnh, rất giống Lục Thiên Ánh.
Hắn vừa lòng gật gật đầu, nhìn về phía Tây Ngạn Du: “Bắt đầu được chưa?”
Tây Ngạn Du nghiêm túc gật đầu.
Sau một chén trà nhỏ, cậu vẽ ra một hình người đặc biệt vặn vẹo, trong tay còn cầm một đồ vật giống như cái xà.
Ninh Chiếu cười nhạo: “Này là vẽ thứ quỷ gì?”
Tây Ngạn Du: “Ngươi.”
Lần này, may có gã sai vặt khuyên ngăn, bằng không, Ninh Chiếu liều mạng nối xương một lần nữa, cũng đem bức tranh kia nhét thẳng vào trong miệng của Tây Ngạn Du.
Làm ầm ĩ một phen, Ninh Chiếu thở hổn hển, trừng mắt nhìn Tây Ngạn Du, khàn cả giọng: “Cút!”
Tây Ngạn Du: “Được.”
Lúc sắp ra cửa, Ninh Chiếu bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Sáng sớm ngày mai qua đây, tiếp tục học.”
Tây Ngạn Du: “......”
Ngươi yêu cầu ta biết một việc.
Đó chính là, lựa chọn nỗ lực lớn hơn.
Ta ở nơi này nỗ lực là vô dụng, thân.
Quần chúng ăn dưa Vân Lâm Quân đối với tiết mục hôm nay rất vừa lòng, hắn cười cười rời đi.
Tây Ngạn Du: “......”
Tích tích, ngài bạn tốt đã offline.
Đại tiên nhi, cúi chào.
Buổi tối Ninh Chiếu ăn không được mấy hạt cơm, ban đêm vết thương đau ngủ không yên, nhịn không được muốn phát sầu.
Hắn cứ nghĩ nhiệm vụ này quá mức đơn giản.
Từ trước tới nay, hắn chưa thấy qua người nào vừa ngu ngốc vừa hồ đồ như vậy.
Nhưng nếu là nhiệm vụ lâu chủ giao, hắn nhất định sẽ nghiêm túc hoàn thành.
Bảy ngày sau ——
Ninh Chiếu nhìn thành quả mà bản thân dốc hết tâm huyết để dạy, hung hăng trừng mắt Tây Ngạn Du một cái.
Cầm: Từ làm đứt dây đàn đến khảy nhịp khó nghe. Mấy ngày nay dưới sự nỗ lực của hắn, Tây Ngạn Du rốt cuộc cũng lắp bắp đánh được một khúc đầu đơn giản nhất, nói khó nghe là như đấm vào tai.
Ca: Hát hát liền chạy trốn, cắn chữ không rõ, quả thực như ma âm xỏ lỗ tai.
Cờ: Hạ quân lung tung rối loạn, quy tắc nói 800 lần cũng không nhớ được! Hắn bực đến nỗi muốn lấy roi da quất loại ngu ngốc này.
Đến nỗi thi cùng họa......
Ninh Chiếu cầm một tập giấy Tuyên Thành lên, dùng sức quơ quơ ở trước mặt Tây Ngạn Du, nghẹn ngào tiếng mắng: “Đây là vẽ bùa quỷ gì. A? Ngươi tự mình nhìn xem có thể nhận ra chữ mình viết không?”
Tây Ngạn Du trung thực lắc đầu.
Ninh Chiếu ném giấy Tuyên Thành, cầm lấy bức tranh Tây Ngạn Du vẽ, hung hăng nhíu mày: “Này là vẽ cái thứ gì, vẽ quỷ sao? Ngươi là muốn hù chết quý......”
Thiếu chút nữa lỡ lời, Ninh Chiếu ngậm chặt miệng, hung tợn nhìn Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du giống như là không chú ý tới từ cuối cùng kia, Ninh Chiếu cảm thấy may mắn, tiếp tục mắng: “Bảy ngày, bảy ngày thế nhưng đi học thành cái bộ dáng quỷ này, lão tử năm đó học một lần là thông qua!”
Bảy ngày trôi qua, Ninh Chiếu cảm giác bản thân như già đi vài tuổi.
Thật sự tức giận đến đau gan.
Người này quá mức ngu dốt, mấu chốt là vô tâm vô phế, đánh chửi gì cũng không có cảm giác, rất thờ ơ.
Căn bản vô pháp dạy dỗ!
Ninh Chiếu càng nghĩ càng giận, trừng mắt Tây Ngạn Du, trào phúng: “Thật sự là trừ bỏ có tí sắc ra, còn lại không khác nào phế vật.”
Tây Ngạn Du: “Ngươi nói rất đúng.”
Chân thành chớp chớp mắt.
Ninh Chiếu: “......”
Ninh Chiếu rốt cuộc phát hiện, đây là tên ngốc chỉ được mỗi dung mạo, tức khắc không muốn so đo.
Thậm chí còn cười một tiếng.
Không có cách.
Hắn nhìn Tây Ngạn Du ngơ ngốc, xoa xoa cằm.
Hiện giờ chỉ có thể......
Hắn nghĩ ra một ý đồ xấu.
Ngày hôm sau, Ninh Chiếu phái người mời Lục Thiên Ánh tới, vẻ mặt khó xử, muốn nói lại thôi.
Lục Thiên Ánh đã nhiều ngày bận rộn, không lo lắng hỏi thăm Tây Ngạn Du, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh Chiếu, bỗng nhiên có dự cảm bất hảo.
Ninh Chiếu: “Chủ thượng, gần đây thương thế tra tấn, cho nên ban đêm ta không ngủ được, ngài giao nhiệm vụ, ta chỉ sợ không có tinh lực hoàn thành. Nhưng việc này lại rất quan trọng, ta cảm thấy Ngọc Thanh Sương có lẽ so với ta càng thích hợp.”
Lục Thiên Ánh nghĩ nghĩ, tựa hồ cũng không chọn được người khác, liền đồng ý.
Ngọc Thanh Sương cứ như vậy tiếp nhận cục diện rối rắm này.
Ba ngày sau, thiếu chút nữa hoá đá.
Nghe đến tin này, Ninh Chiếu được vài ngày vui sướng khi người gặp họa.
Hôm nay, Ninh Chiếu đem ghế dựa ra lối đi nhỏ của tầng 6 nằm phơi nắng, kỳ thật là muốn nghe lén động tĩnh dạy học của Ngọc Thanh Sương ở cách vách, nhìn thấy Ngọc Thanh Sương mở cửa, lạnh mặt ở hành lang thở hổn hển, liền cười hừ một tiếng: “Nhớ dạy người cho tốt nha. Củ khoai nóng phỏng tay này, ngươi ném không được đâu.”
Ngọc Thanh Sương nhìn hắn một cái, xoay người về phòng.
Ninh Chiếu: “Êhhhh ~”
Mới vừa trở lại phòng, nhóm tiểu quan thường ngày đi theo đến thăm hắn, nói hắn dạy dỗ tốt hơn tên Ninh Chiếu kia, cho nên không cần phải bực tức.
Đúng lúc này, một tiểu quan nói: “Nghe nói trước đó vài ngày có rất nhiều người tìm vị thầy bói bày quán ở trước cửa lâu nhà chúng ta. Bởi vì mấy cái thầy bói kia tính đều ứng nghiệm, cho nên có rất nhiều đại quan quý nhân nghĩ đến thỉnh hắn, kết quả tìm không thấy người......”
“Đúng vậy đúng vậy, hắn tính cho ta cũng rất ứng nghiệm nha.”
Mọi người sôi nổi phụ họa.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói chua lòm phát ra: “Thế hắn tính cho gia hỏa kia, nói là 'quý không thể nói' đâu......”
Mọi người nhất thời đều không nói.
Ninh Chiếu cười lạnh một tiếng, “Một tên tiện dân, có cái gì mà quý không thể nói?”
***
Buổi tối Tây Ngạn Du từ chỗ Ngọc Thanh Sương trở về, đồ ăn bày trên bàn đều đã lạnh.
Hôm nay cậu cảm thấy hơi lạnh, cái trán lại có chút nóng lên, ngồi ở bên cạnh bàn ngồi trong chốc lát, nhìn đồ ăn cũng không muốn ăn uống gì.
Cậu ghé vào bàn, đầu có chút choáng váng, đôi mắt xinh đẹp nhắm lại, trong đầu nhớ đến hương vị Tuyết Hoa Lạc ngày đó, cứ thế mơ mơ màng màng đi ngủ.
Không biết qua bao lâu, cậu tỉnh lại duỗi người, mở to đôi mắt, liền phát hiện trước mặt có một chén Tuyết Hoa Lạc.
Tiên nhân Tuyết Hoa Lạc đang ngồi ở bên cạnh.
Tây Ngạn Du làm bộ không thấy được tiên nhân, vui vẻ nâng Tuyết Hoa Lạc lên, bắt đầu ăn.
Vân Lâm Quân ở một bên nhìn cậu, ánh mắt dừng trên cái đầu trơn bóng.
Tây Ngạn Du hạnh phúc ăn Tuyết Hoa Lạc.
Vị tiên nhân này nhìn gì thế nhỉ?
Vân Lâm Quân nhìn Tây Ngạn Du hồi lâu, bỗng nhiên giơ tay sờ sờ đầu Tây Ngạn Du.
Tây Ngạn Du: “......”
Tây Ngạn Du cảm giác đỉnh đầu lạnh lạnh, đang do dự có nên phản ứng hay không, cuối cùng ngậm cái muỗng, nghi hoặc giơ tay sờ sờ đầu, cảm giác lòng bàn tay hơi lạnh.
Vân Lâm Quân dừng lại.
Tay hắn bị tay Tây Ngạn Du nắm lấy, đại khái là phát sốt, cho nên tay Tây Ngạn Du rất ấm.
Tây Ngạn Du làm bộ như không sờ thấy gì, buông tay, tiếp tục ăn Tuyết Hoa Lạc.
Vân Lâm Quân chậm rãi lấy ra tay, nhìn tay mình trong chốc lát, tựa như suy tư, thân ảnh như sương mù tan đi.
__________
/47
|