Yêu Nghiệt Khuynh Thành: Minh Vương Độc Sủng Cưng Chiều Phi

Chương 91 - Chương 81

/148


Edit: susublue

Có ba con ngựa, trên đường đi không thể không cần, tốc độ cũng nhanh gấp vài lần.

Tuy rằng Tô Tiểu Vũ vội vàng muốn gặp mẫu thân, nhưng vẫn bận tâm bụng của Tư Thiên Chanh, nên đã giảm tốc độ, Bạch Thuật cũng rất cảm kích, cả một ngày đều cười với Tô Tiểu Vũ.

Nhưng Tô Tiểu Vũ cũng không có tâm trạng tốt như hắn, vừa đến giữa trưa đã nhẹ nhàng thản nhiên, quăng tiểu đệ cho Tư Thiên Hoán, một mình tự tại cưỡi ngựa đi ngắm phong cảnh trên thảo nguyên.

Tiểu Vũ, sao không cưỡi chung ngựa với Bạch Lê? Lúc dừng lại nghỉ ngơi, Bạch Thuật nướng một con thỏ, trêu ghẹo.

Chật chội. Tô Tiểu Vũ lạnh lùng liếc hắn một cái, không mặn không nhạt nói ra hai chữ, hung hăng ném nhánh cây vào trong lửa, làm ngọn lử bùng lên.

Tô Niệm Vũ đang cầm cái chân thỏ cắn một miếng, tội nghiệp nhìn tỷ tỷ của mình, Tỷ tỷ, Niệm Niệm rất nhỏ, vì sao không cho Niệm Niệm cưỡi chung ngựa với tỷ tỷ?

Đại ca ca có thể bảo vệ cho đệ, đệ cưỡi chung với hắn thì tỷ tỷ sẽ yên tâm. Tô Tiểu Vũ cười tủm tỉm nói, dịu dàng khiêm tốn, nhưng trong lòng lại không ngừng mắng, hai nam nhân các ngươi cùng một giuộc, ở chung một chỗ rất tốt!

Tư Thiên Chanh nhìn ra tiểu đệ và đệ muội lại mâu thuẫn, xoa huyệt thái dương, ôm Tô Niệm Vũ đến bên cạnh mình, để lại không gian riêng tư cho hai người kia.

Tư Thiên Hoán lấy thịt thỏ, thổi nguội, sau đó đưa đến bên miệng Tô Tiểu Vũ, nhẹ nhàng đụng nàng một cái, bất đắc dĩ nói, Vật nhỏ, còn tức giận sao?

Tối hôm qua cũng chỉ muốn trêu chọc nàng một chút, nào biết rằng thật sự chọc tức nàng.

Lão hồ li, ngay cả đứa nhỏ cũng lợi dụng. Tô Tiểu Vũ nhỏ giọng lầu bầu, nhưng vẫn há mồm ăn đồ ăn hắn đưa tới.

Tư Thiên Hoán bật cười, để lộ răng nanh trắng noãn, trong mắt cũng đầy sự dịu dàng, Vậy nàng ngoan ngoãn một chút. Nói xong, lại lấy miếng thịt khác, đưa đến miệng nàng, cực kỳ thích nàng ăn đồ do mình đút.

Nhưng chàng hơi quá đáng. Tô Tiểu Vũ hung hăng cắn ngón tay hắn, nhỏ giọng quát, nàng là Vương phi của hắn, đóng cửa lại thân thiết thì nàng không có ý kiến, mà khi mặt đứa nhỏ, sao có thể dạy hư hắn.

Điều nên biết và không nên biết đến, nhạc phụ nhạc mẫu đều đã dạy, còn cần ta chỉ dạy sao? Tư Thiên Hoán nói một cách vô tội, lại rước lấy một ánh mắt trừng độc ác.

Lúc này Tô Tiểu Vũ trực tiếp cắn ngón tay hắn đến chảy máu, thấy hắn đau đến nhíu mi, mềm lòng nhả ra.

Niệm Niệm, đệ còn nhỏ, mấy thứ này vẫn nên ít xem đi. Tư Thiên Chanh cười bỡn cợt, giả bộ vỗ mông Tô Niệm Vũ đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ không chớp mắt.

Tô Niệm Vũ gạt tay Tư Thiên Chanh ra, nghi hoặc nhìn Tư Thiên Chanh, lại nhìn về phía Bạch Thuật, Chanh tỷ tỷ, vậy Bạch Thuật ca ca hôn tỷ thì ta có thể xem sao?

Mặt Tư Thiên Chanh liền đỏ ửng, khóe miệng nhịn không được co rút, chỉ thấy Bạch Thuật cười đến mức không thấy mắt đâu, lập tức hung tợn trừng mắt nhìn hắn, sau đó xấu hổ cười nói, Niệm niệm, chuyện này...

Đệ là tiểu nam tử hán, nên sớm hiểu biết một chút, miễn cho sau này gặp nữ hài tử mình thích lại mất cơ hội. Bạch Thuật ôm Tư Thiên Chanh vào trong lòng, ra vẻ trưởng bối giáo dục vãn bối.

Tô Niệm Vũ nghiêng đầu suy nghĩ, nhếch miệng nở nụ cười, răng trắng tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Này, đừng dạy hư Niệm Niệm. Tô Tiểu Vũ lạnh lùng liếc nhìn Bạch Thuật một cái, xương thỏ trong tay bay về phía Bạch Thuật.

Mặt Bạch Thuật đau khổ, nhanh chóng ngồi xuống đất mới thoát khỏi đám xương đó, nhưng một dúm tóc của hắn vẫn không đào thoát được, bị cắt đứt ở giữa.

Đáng đời. Tư Thiên Chanh phỉ nhổ.

Tô Niệm Vũ đi lên bên cạnh Bạch Thuật, vươn ngón tay nhỏ ngắn, muốn nâng Bạch Thuật dậy, Bạch Thuật ca ca...

Bạch Thuật bị giai nhân vắng vẻ, hy vọng lại bùng cháy, ôm Tô Niệm Vũ hôn hai má của nó một cái, chọc đứa bé cười ha ha.

Niệm Niệm, đệ rời nhà mấy ngày rồi sao? Tô Tiểu Vũ tựa vào vai Tư Thiên Hoán, đùa nghịch tóc Tô Niệm Vũ, nhẹ giọng hỏi.

Không biết, Niệm Niệm mới rời khỏi nhà trong chốc lát, đã bị người ta bắt đi rồi. Tô Niệm Vũ ảo não cúi đầu, mắt mũi như hòa lại với nhau, mình thật sự vô dụng, nói là đi tìm tỷ tỷ, lại không ngờ còn phải để tỷ tỷ cứu mình.

Tô Tiểu Vũ đè đầu hắn, cười mắng, Còn nhỏ mà đã tinh nghich, sau này không cho phép tự ra ngoài một mình.

Ca ca sẽ bảo vệ ta! Tô Niệm Vũ cười tươi với Tư Thiên Hoán.

Tư Thiên Hoán nhíu mày, gõ đầu nó một cái, nhìn thoáng qua, thấy sắc mặt tiểu nữ nhân có chút vặn vẹo, trong mắt đầy ý cười, động tác này hắn chỉ làm với nàng, hiện tại lại làm với Tô Niệm Vũ, nàng có ăn dấm chua đệ đệ của đệ đệ không?

Ta cũng sẽ bảo vệ đệ. Tô Tiểu Vũ mím môi, vươn tay vuốt đầu Tô Niệm Vũ, tới chỗ Tư Thiên Hoán vừa mới gõ, có chút hoảng hốt.

Khóe miệng Tư Thiên Hoán không kiềm chế được nhếch lên, vươn tay gõ trán nàng.

Nhưng không phải bé gái đều được bé nam bảo vệ sao? Tô Niệm Vũ nói, trên gương mặt nhỏ nhắn đều là vẻ hoang mang, mẫu thân đã nói qua, bé nam sẽ phải bảo vệ bé gái.

Đại tỷ đệ là đại hán tử. Bạch Thuật ngoài cười nhưng trong không cười, tránh ở phía sau đứa nhỏ, trêu đùa không biết sợ.

Tư Thiên Hoán cười yếu ớt nhìn bạn tốt của mình, sau đó ôm lấy Tô Niệm Vũ, Tô Tiểu Vũ hừ nhẹ một tiếng, nhánh cây trong tay liền đâm tới Bạch Thuật, hai người thường xuyên đánh qua đánh lại, nhưng không ai làm bị thương ai, chỉ có quần áo của Bạch Thuật bị rách một lỗ.

Tiểu Hoán, ngươi nói xem chúng ta đi thẳng về phía trước, có thể đến Tô gia không? Tư Thiên Chanh híp mắt nhìn mặt trời trên trời, nếu nơi này còn có người, còn có thể hỏi đường, đáng tiếc...

Tư Thiên Hoán lấy Truy Vân ra quạt cho Tô Tiểu Vũ, nghe vậy, nhún vai, từ chối cho ý kiến, tùy ý nhìn thoáng qua, nhìn thấy Tô Niệm Vũ cúi đầu mà để lộ cái gì màu đỏ trên cổ, híp mắt.

Niệm Niệm, lấy đồ trên cổ đệ ra. Tư Thiên Hoán thản nhiên nói.

Tô Niệm Vũ không hề do dự, bàn tay nhỏ bé sợ lên cổ, lấy ra một khối lệnh bài bằng gỗ, đưa cho Tư Thiên Hoán, Đây là phụ thân tặng cho ta .

Tư Thiên Hoán cười cười, không nói chuyện, chỉ cầm lấy lệnh bài cẩn thận quan sát, là gỗ Đàn tốt nhất, bên trên khắc một chữ Niệm, bên cạnh là hoa văn phong cách cổ xưa...

Thiếu chủ Tô gia, muốn uy hiếp, ít nhất cũng nên có khối ngọc này. Bạch Thuật chú ý tới biểu cảm suy nghĩ của Tư Thiên Hoán, nhíu mày thản nhiên nói.

Niệm Niệm, lúc Tô Trạch đưa lệnh bài đưa cho đệ, có nói cái gì hay không? Tô Tiểu Vũ sờ đầu đệ đệ, hỏi.

Tô Niệm Vũ gật đầu, nhướng mày cố gắng nghĩ, sau đó mắt sáng lên, Phụ thân nói, chỉ cần Niệm Niệm mang theo mộc bài, hắn có thể tìm được Niệm Niệm!

Tô Tiểu Vũ nhíu mày, chậm rãi nhếch khóe miệng, Hoàng tỷ, lúc này không cần chúng ta đi ra ngoài. Tự nhiên sẽ có người tới đón bọn họ.

Ngươi... Muốn dùng thân phận gì? Tư Thiên Chanh chần chờ hỏi, là đại tiểu thư Tô gia, hay là cái gì khác?

Tô Tiểu Vũ cúi đầu, cười tự giễu, Bạch Vũ.

Không phải tên tỷ tỷ là Tô Tiểu Vũ sao? Tô Niệm Vũ nghi hoặc hỏi, vì sao phải gọi là Bạch Vũ, còn hắn là Thiếu chủ Tô gia, vậy tỷ tỷ chính là đại tiểu thư mà.

Niệm Niệm, mẫu thân không hy vọng Tô Trạch biết sự tồn tại của tỷ tỷ, cho nên tỷ tỷ là Bạch Vũ, không phải Tô Tiểu Vũ. Trong mắt Tô Tiểu Vũ hiện lên vẻ chua sót, dịu dàng cười nói.

Đôi mắt to của Tô Niệm Vũ xuất hiện nước mắt, đáng thương nói, Vậy tỷ tỷ vẫn là tỷ tỷ của Niệm Niệm sao?

Tỷ tỷ mãi mãi là tỷ tỷ của Niệm Niệm, nhưng, tỷ tỷ không phải là nữ nhi của Tô Trạch. Nàng không biết vì sao mẫu thân không cho Tô Trạch biết sự tồn tại của của nàng, nhưng nàng biết, mẫu thân làm như vậy tuyệt đối là vì tốt cho nàng, cho nên, nàng không phải là nữ nhi của Tô Trạch.

Tô Niệm Vũ chỉ mới bốn tuổi, hắn không biết tỷ tỷ có ý gì, nhưng hắn biết tỷ tỷ sẽ mãi mãi là tỷ tỷ của hắn, cho nên liền an tâm nở nụ cười.

Niệm Niệm, chờ người Tô gia đến, đệ chỉ cần nói, đệ bị bắt cóc, chúng ta đi ngang qua cứu đệ, mà Bạch Vũ, là người mà đệ nhận làm tỷ tỷ, biết không? Tư Thiên Hoán đột nhiên nắm lệnh ở trong tay, thản nhiên nói.

Tô Niệm Vũ không phục lắm, tỷ tỷ rõ ràng là tỷ tỷ, vì sao phải nói là nhận làm tỷ tỷ, nhưng nhìn đôi mắt màu hổ phách của đại ca ca, hắn bắt đầu run rẩy, ủy khuất chu miệng, gật đầu.

Dùng thế nào? Tô Tiểu Vũ nhìn Tư Thiên Hoán, mắt to đầy vẻ ực phức tạp, mang theo vài phần chờ mong, lại có chút chần chờ.

Tư Thiên Hoán cười không nói, chậm rãi đứng dậy, hung hăng ném lệnh bài trên cỏ, một tiếng Ầm vang lên, khối lệnh bài kêu lên một tiếng rồi vỡ ra, một luồng khói nhẹ lượn lờ quanh đó, lên tới giữa không trung, quanh quẩn thật lâu, vẫn không tan ra.

Tô Tiểu Vũ ngửa đầu nhìn làn khói nhẹ đó, sắc mặt có chút hoảng hốt, đột nhiên giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Tô Niệm Vũ, hỏi thật lòng, Niệm Niệm, nếu để đệ sống cùng tỷ tỷ và mẫu thân, đệ có muốn không?

Vậy phụ thân đâu? Tô Niệm Vũ hỏi theo bản năng, khuôn mặt non nớt có chút nghi hoặc.

Mắt Tô Tiểu Vũ bỗng nhiên lạnh lùng, thấy Tô Niệm Vũ sợ hãi rụt bả vai, mới hít sâu một hơi, đưa lưng về phía những người khác, đứng lên, thản nhiên nhìn ra xa xa.

Gặp được nhạc mẫu, chúng ta trở về Lăng thành thành hôn. Tư Thiên Hoán đứng sóng vai với nàng, giọng nói mềm nhẹ như lông chim, như ngọc thạch trơn bóng, trong mắt có ý cười.

Được. Tô Tiểu Vũ nhếch khóe miệng, con mắt đen thâm thúy, nở nụ cười nhàn nhạt, vươn tay xoa ngực mình, chỉ cảm thấy an tâm.

Nếu không gặp được Tô Niệm Vũ, nàng sẽ nghĩ rằng mẫu thân bị Tô Trạch cầm tù, mục đích nàng đến Tô gia, chính là đưa mẫu thân đi, hơn nữa còn trị tội Tô Trạch, nhưng bây giờ, nàng gặp được Niệm Niệm, cũng biết Tô Trạch đối xử với mẫu thân rất tốt, càng biết Niệm Niệm slớn lên trong một gia đình đầy đủ, ở trong lòng hắn, phụ thân và nương là hai người quan trọng nhất, cho nên nàng không thể ích kỷ dẫn mẫu thân đi.

Tô gia, nàng sẽ đi, nhưng sau khi gặp được mẫu thân, nàng sẽ rời đi, không mang theo bất cứ kẻ nào.

Hoán, thật sự rất hiểu nàng.

Hình như tỷ tỷ không vui. Tuy rằng Tô Niệm Vũ không hiểu, nhưng đứa bé đều luôn mẫn cảm, hắn nhìn ra được tỷ tỷ không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng.

Không phải Tiểu Vũ không vui, nàng chỉ đưa ra một quyết định thôi. Tư Thiên Chanh dịu dàng nói, trong lòng thở dài, vốn tưởng rằng cứu được mẫu thân về, mọi chuyện sẽ viên mãn, nhưng hiện tại xem ra, nguyện vọng muốn bầu bạn với mẫu thân của Tiểu Vũ, có lẽ cả đời này cũng không thể thực hiện được, ông trời cho nàng thiên phú tuyệt hảo, đầu óc thông minh, nhưng cũng làm cho vận mệnh của nàng bấp bênh...

Chanh nhi, nữ nhân có thai không thể nhíu mày. Bạch Thuật lấy hai ngón tay kéo giãn chân mày nhăn nhó của nàng ra, tương lai như thế nào, Tô Tiểu Vũ tự mình quyết định, người bên ngoài lo lắng sẽ thành gánh nặng của nàng.

Tư Thiên Chanh yên lặng nhìn hắn, bật cười, Có đôi khi ta thật sự cảm thấy chàng lý trí đến mức dọa người.

Bạch Thuật nhíu mày, từ chối cho ý kiến, chanh nhi nói hắn lý trí, nhưng nếu hắn lý trí, sao bây giờ có thể ngồi ở chỗ này.

Tô Niệm Vũ nói đúng, chỉ cần hắn mang theo khối lệnh bài đó, Tô Trạch có thể tìm được hắn, khói nhẹ tỏa ra một ngày, giữa trưa ngày hôm sau, liền có người tìm đến đây.

Thiếu chủ, rốt cục lão nô cũng tìm được ngài ! Một nam nhân đầu đầy tóc bạc, nhưng khuôn mặt lại chỉ khoảng bốn mươi quỳ rạp xuống trước mặt Tô Niệm Vũ, kích động đến đỏ mắt, phía sau của hắn có hai mươi tên hộ vệ, đều quỳ rạp xuống đất.

Quản gia bá bá, ngài mau đứng lên đi, thực xin lỗi, là Niệm Niệm tùy hứng chạy ra ngoài chơi, nên mới bị người xấu bắt đi! Tô Niệm Vũ liếc mắt nhìn đại tỷ, thấy nàng gật đầu, mới áy náy nói, mắt mũi cũng hồng hồng.

Mặt Tô Lâm đầy vẻ nổi giận, lớn tiếng hỏi như sư tử rống, Là ai bắt cóc thiếu chủ? Dứt lời, phẫn nộ nhìn về phía mấy người phía sau Tô Niệm Vũ, thấy bọn họ đều là tuấn nam, mỹ nữ, mắt lại chần chờ, chờ đến khi nhìn thấy Tô Tiểu Vũ, mắt đột nhiên co rút mạnh mẽ, khó tin trợn to mắt.

Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn Tô Lâm, đối với vẻ kinh ngạc của hắn, trong mắt không có một tia gợn sóng, Ta và phu quân lên núi chơi Tiết Thanh minh*, đi lạc vào thảo nguyên, thấy Niệm Niệm bị kẻ xấu kèm hai bên, nên đã cứu hắn.

* Tiết Thanh minh: trong dịp lễ này người ta thường đi tảo mộ.

Đúng rồi, nếu không phải nhờ tỷ tỷ, quản gia bá bá sẽ không gặp lại Niệm Niệm nữa! Giọng nói non nớt của Tô Niệm Vũ vang lên, trong mắt còn rưng rưng nước mắt, khiến cho Tô Lâm hoàn hồn.

Trong lòng Tô Lâm kinh hoàng, yên lặng nhìn Tô Tiểu Vũ có khuôn mặt giống phu nhân và gia chủ, run giọng hỏi, Đa tạ vị cô nương này, không biết cô nương có thể cho ta biết danh tính không, để ta báo đáp ngươi thật tốt.

Báo đáp thì không cần, dung mạo Niệm Niệm có gần giống ta, có thể gặp đó là duyên phận. Tô Tiểu Vũ thản nhiên cười nói, dừng một chút, tiếp tục nói, Ta là Bạch Vũ.

Bạch sao? Tô Lâm hơi thất thần, vẻ vui mừng trong mắt bị thay thế bằng vẻ mất mát và nghi hoặc, ngược lại hỏi, Cô nương mấy tuổi rồi?

Hai mươi. Tô Tiểu Vũ nhìn thấy hết mọi biến hóa trên mặt của hắn, vẫn cười thản nhiên như trước.

Tô Lâm hoàn toàn thất vọng, chậm rãi đứng dậy, khách sáo nói, Các vị trẻ tuổi, các ngươi đã cứu thiếu chủ của ta, mọi người ở Tô gia chúng ta đều sẽ cảm kích các ngươi, nếu như không chê, xin mời bốn vị đến Tô phủ làm khách mấy ngày, đến khi các ngươi thấy chán, lão nô lại phái người đưa các ngươi rời đi, được không?

Ca ca, tỷ tỷ, các ngươi đến nhà Niệm Niệm chơi với Niệm Niệm đi! Tô Niệm Vũ đi qua cầm tay Tô Tiểu Vũ và Tư Thiên Hoán, mắt to đầy vẻ chờ mong.

Tiền bối, vậy thì làm phiền. Tư Thiên Hoán vuốt đầu Tô Niệm Vũ, cười ôn hòa với Tô Lâm.

Không đâu không đâu, nếu như không chê, công tử gọi lão nô một tiếng Lâm bá đi. Tô Lâm nhìn Tư Thiên Hoán, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, cậu thiếu niên này, tuổi còn trẻ, lại có khí độ phi phàm, sợ không phải là người thường.

Tư Thiên Hoán thấy Tô Lâm đánh giá mình, thản nhiên cười nói, Lâm bá, thảo nguyên bao la trong núi rốt cuộc là cái gì?

Ha ha, nơi này là, Vân Thủy Gian. Tô Lâm rất yêu thích bốn vị trẻ tuổi trước mắt này, cởi mở cười nói.

Bạch Thuật kéo Tư Thiên Chanh đi lên, kinh ngạc nhíu mày, Vân Thủy Gian sao? Nhưng nơi này không nước, không mây.

Tô Lâm lại cười to một trận, vỗ vai Bạch Thuật, lắc đầu, ôm Tô Niệm Vũ lên ngựa, đương nhiên, Tô Niệm Vũ không muốn cưỡi cùng một con ngựa với quản gia bá bá, diễn;;d@ffnnlle3quy1d00nn nhưng khi tội nghiệp nhìn về phía Tư Thiên Hoán, lại bị hắn cho một ánh mắt lạnh đáng sợ tới mức rụt cổ về, không tình nguyện đi lên ngựa.

Bạch Thuật và Tư Thiên Hoán nhìn nhau cười, xoay người lên ngựa, mỗi người tự bế nữ nhân của mình lên.

Lâm bá, đại tỷ mang thai, không biết có thể thả chậm tốc độ không? Sau khi đám người Tô Lâm lên ngựa, đột nhiên Tô Tiểu Vũ nói.

Tô Lâm nhìn Tư Thiên Chanh, thấy nàng cười có lễ với mình, hắn cười nhạt, gật đầu, Được. Sau đó lại dặn dò một tên hộ vệ nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa.

Đoàn người chậm rãi khởi hành, Tô Lâm là người hào sảng, có ân tất báo, biết bốn người này cứu thiếu chủ, trong lòng cũng coi bốn người là ân nhân, dọc theo đường đi, hắn giới thiệu đem phong tục của Vân Thủy Gian cho bốn người biết mà không hề giấu diếm, nhưng cũng không nói đến chuyện Lánh Đời và Bách Lý gia.

Dù sao, cũng là do họ bị lạc trong thảo nguyên mênh mông nên mới đi lầm vào Vân Thủy Gian.

Tô Tiểu Vũ nhìn phong cảnh không ngừng lui về phía sau, trong lòng dần dần khẩn trương, bây giờ nàng cách mẫu thân càng lúc càng gần.

Vũ Nhi, lúc gặp được nhạc mẫu, không thể lạnh nhạt ta. Tư Thiên Hoán ôm thắt lưng của nàng, môi dán vào lỗ tai nàng, nhẹ giọng nỉ non.

Tô Tiểu Vũ yếu ớt trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng sự khẩn trương trong lòng cũng vì hắn ồn ào mà biến mất hầu như không còn, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, bàn tay nhỏ bé trắng noãn xoa bàn tay to bên hông.

Đồng thời ở một chỗ khác, những người khác lại đang làm chuyện khác.

Khúc Ngâm ở Thánh Địa hơn mười năm, không có việc để làm, một lòng một dạ nghiên cứu y thuật, y thuật của nàng cao thế nào, người bên ngoài không thể tưởng tượng được, thương thế của Tô Tín rất nặng, nhưng lại không thể làm khó được Khúc Ngâm, chỉ mấy ngày ngắn ngủn, vậy mà đã tỉnh lại, nhưng Khúc Ngâm lại cho vào trong cơ thể hắn một loại thuốc, khống chế võ công của hắn, bởi vậy hiện tại hắn chỉ là một ông lão bình thường.

Ngươi nói gì, thê tử của người trẻ tuổi kia là nữ nhi của gia chủ và phu nhân sao? Tô Tín vô lực nằm ở trên giường, sau khi kiên nhẫn nghe Khúc Ngâm nói lại chuyện vừa qua, khiếp sợ hỏi.

Khúc Ngâm nhíu mày, Nếu người các ngươi bắt đi là phu nhân của gia chủ các ngươi, vậy thì Tiểu Vũ là nữ nhi của bọn họ.

Tiểu Vũ... Nàng tên là Tô Tiểu Vũ ư? Tô Tín ho khan, kích động hỏi.

Thương thế của ngươi rất nặng, nếu còn muốn giữ mạng, ta khuyên ngươi không nên kích động. Khúc Ngâm từ từ uống trà, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Tô Tín bị lời của nàng làm cho buồn bực đến mức đỏ mặt, nhưng cố gắng bình tĩnh lại, thấp giọng nỉ non, giống như đang lầm bầm lầu bầu, Không trách được, không trách được phu nhân không muốn đặt tên cho thiếu chủ là Tô Tiểu Vũ, thì ra gia chủ và phu nhân đã có sẵn một Tô Tiểu Vũ rồi.

Thiếu chủ? Tiểu Vũ có đệ đệ sao? Khúc Ngâm vẫn rát bình tĩnh lại hơi kinh ngạc, buông chén trà trong tay xuống, hỏi.

Tô Tín gật đầu, Bốn năm trước phu nhân sinh hạ thiếu chủ, gia chủ từng hứa với phu nhân, dù đứa




/148

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status