Sinh nhật Giang Đào vào cuối xuân, là lúc thành phố bước vào khoảnh khắc đẹp nhất trong năm. Trăm hoa đua sắc thắm, ngọc lan trong trường đúng mùa rực rỡ, đóa to nở đầu cành, màu trắng phau phau bắt mắt. và một vài loài hoa chưa biết tên, thi nhau xòe cánh nhân mùa hoa cuối. hoa nở rô khắp ven đường, nơi chạc cây, trên bờ tường. nào thì đỏ thắm, nào thì đỏ tươi, nào thì hồng phấn, xanh ngọc, xanh tía, vàng óng, vô số màu sắc quần tụ, tạo nên cái đẹp rực rỡ không bút mực nào tả xiết. trong không khí lãng đãng hương hoa, phảng phất bay qua, như thấm vào ruột gan. Những cơn gió lùa cành lá như những bàn tay em nhỏ, mềm mại vuốt qua trái tim Phương Nghiên.
Ngày ấy, thay vì ăn tối trong trường như mọi khi, Phương Nghiên kéo Giang Đào về nhà mình, lần đầu tiên anh đến nhà cô, dù hai người đã từng bịn rịn chia tay trước cổng không biết bao nhiêu lần. Và không kể vô số lần Giang Đào từng đứng ngoài cổng, đợi phòng cô lên đèn, nhìn cô hớn hở chạy ra cửa sổ, tíu tít vẫy tay chào tạm biệt mình, và giục anh mau quay về trường. nhưng đặt chân vào căn nhà đẹp như tòa lâu đài trong tranh vẽ này, thì đây quả là lần đầu.
Giang Đào chỉ có cảm giác, căn nhà rộng đến độ khó tả, dường như nó phải rộng hơn cả giảng đường có bậc thang của những tiết tập trung. Cách bài trí xa hoa lộng lẫy, y chang những gia đình giàu có mà anh từng thấy trên phim. Thảm dày đến mắt cá chân trông rất đơn giản, song thông qua cách bày biện đồ đạc nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng lại thấy được tâm tư biểu hiện ở mọi ngóc ngách.
Phương Nghiên thả cặp sách của mình và Giang Đào xuống sô pha, đoạn kéo anh vào bếp. cô nói:
- Hôm nay là sinh nhật anh, nhất định phải ăn mì đấy. mì mua bên ngoài không tính đâu, kể cả mì trong căng tin cũng vậy, em tự tay nấu mì cho anh ăn mới được.
Nghe cô nói mà Giang Đào thoáng sững sờ, rồi không nhịn được cười, anh mới tủm tỉm nhìn cô, nghi ngờ hỏi:
- Em biết nấu mì à?
Phương Nghiên lườm anh, dường như rất phật ý với câu hỏi mới rồi, ném cho anh cái nguýt dài, rồi bảo:
- Đương nhiên, em từng nấu rồi đó,
Dứt lời, cô không thèm để ý tới anh, liền nhanh nhảu lấy nồi, đổ nước rồi đặt lên bếp. cô lấy thêm mì và trứng gà, lòng lấn cấn, phân vân không biết nên thả trứng hay mì vào trước.Bởi khi nãy lỡ khoác lác trước mặt anh. Đang lúng túng thì nước trong nồi đã sôi sùng sục, tỏa hơi cuồn cuộn, Phương Nghiên luýnh quýnh mở nắp nồi. Đang lúc long ngóng, hơi nước bốc lên, nóng hực, khiến cô la oai oái.
Giang Đào sốt ruột, tính qua giúp một tay. Nào ngờ, vừa động đậy, Phương Nghiên đã lên tiếng ngăn cản:
- Anh đừng mó vào, đã bảo em sẽ làm mì cho anh ăn cơ mà.
Một tay cô cầm mì, tay kia giơ ra chặn ngang trước mặt anh, vẻ rất mực nghiêm túc , giống như đang làm một việc gì đó hết sức hệ trọng. Giang Đào phì cười, nói:
- Được rồi, anh không giúp em nữa, tự em nấu vậy.
Anh nhìn động tác của cô, có vẻ đã hiểu ra trình tự giữa trứng gà và sợi mì. Trước tiên là thả mì vào nồi, sau lại lấy thêm một ít nữa, rồi không biết đủ hay chưa, cô lại bốc thêm một nắm mì nhưng thấy có vẻ nhiều, bèn nhón chút xíu để bỏ vào nồi. cô cầm đũa quấy nồi, bụng bảo dạ hình như hơi ít thì phải, bèn vươn tay toan bốc mì. Giang Đào sốt ruột, mới nói to rằng:
- Em định nấu cho mấy người ăn , từng này vẫn chưa đủ à?
Nghe anh nhắc, cô mới vội vàng ngưng tay, ngẩng đầu bảo:
- Mì sinh nhật mà, dĩ nhiên phải ăn nhiều hơn chứ.
Nói rồi, cô liền nhanh nhảu đập trứng bỏ vào nồi. Phương Nghiên đứng trước bếp, nhìn trân trân nồi mì, nóng lòng đợi chờ. Chốc sau, nước trong nồi tràn ra. Bọt viền quanh mép nồi, mang theo hơi nước cuồn cuộn nhanh chóng lan tỏa. Chắc hẳn Phương Nghiên không ngờ được tình huống này, thành thử mới sững sờ, rồi long ngóng hé vung nồi. Cuống quá, bèn quay sang hỏi Giang Đào:
- Anh bảo có cần thêm nước không?
Giang Đào bất lực lắc đầu:
- Không cần đâu, em đừng đậy vung, đợi chín rồi vớt ra là được, em nói thật đi, rốt cuộc em từng nấu mì chưa?
Nghe anh hỏi vậy, Phương Nghiên gật đầu mạnh dạn quả quyết, cô đáp:
- Em từng nấu rồi mà, em nấu mì ăn liền đó thôi.
Tiếp
Nghe câu trả lời của cô mà Giang Đào không biết nên cười hay nên giận, lòng trào lên vô vàn yêu thương khó nói thành lời. dường như chỉ trong thoáng chốc, trái tim anh đã nhũn mềm đến cực điểm.
Thực ra, sau cùng món mì vẫn nửa sống nửa chín, vón lại thành cục cứng nhắc. trứng bị Phương Nghiên quấy nát bét, cô cũng quên không cho gia vị, chỉ có mì và nước sôi. Nhưng nom điệu bộ của cô hoan hỉ bưng tô mì đến trước mặt anh, đôi mắt sáng ngời đầy mong đợi, nom chẳng khác nào một đứa nhỏ đã bỏ toàn bộ tâm huyết để lấy lòng người lớn. trên gương mặt ấy vẫn lấm tấm mồ hôi, dính bất mấy sợi tóc tơ.
Giang Đào ăn một miếng , tuy không ngon, nhưng lòng vẫn thoải mái đến lạ. tựa có cơn gió xuân mơn man, vầng dương chiếu rọi, tua ấm áp men theo đầu lưỡi lan xuống nơi tâm khảm, để rồi nảy sinh một cảm xúc vui vẻ khó tả bằng lời.
Không biết Phương Nghiên lấy đâu ra một bình rượu, rót ra hai ly nhỏ, bảo anh:
- Em nghe người ta nói, ngày sinh nhật ngoại trừ ăn mì ra, còn phải thêm ít rượu nữa, có vậy mới thiên trường địa cửu.
Nói rồi cô liền nâng cốc của mình, trao anh một cốc rượu khác, đoạn bảo:
- Mình phải uống một tí, chúng mình cũng cần thiên trường địa cửu.
Nhắc đến thiên trường địa cửu, chắc bởi e thẹn mà cô buông giọng nhỏ xuống., đôi gò má ửng hồng, dưới ánh đèn, lại tưởng bảo thạch phát quang long lanh. Đôi mắt to tròn sắc nét, đong đầy dịu dàng, trở nên xao lòng khôn tả.
Tình yêu trong anh thật khó nói nổi thành lời, cảm tưởng nhũn ra đến cực điểm. trước mặt Phương Nghiên , dường như anh sắp bị tan chảy. Anh năm lấy tay cô, nói:
- ừ, chúng mình cũng phải thiên trường địa cửu.
theo ý cô, anh nhận lấy cốc rượu, chạm nhẹ vào cốc của cô, đoạn bảo;
- cạn chén nào
nói rồi Giang Đào nâng cốc , dốc cạn
hai người phấn khởi ăn hết món mì, Giang Đào dọn dẹp bát đĩa sạch sẽ, ngó ra bên ngoài thấy sắc trời đã sụp tối, mới bịn rịn nói:
- trời tối rồi, anh phải về trường, vả lại, chốc nữa ba em sẽ về bây giờ.
Phương Nghiên kéo tay anh,
- đợi đã, ba em đi công tác rồi, hôm nay không về đâu. Mà em cũng chưa tặng quà sinh nhật cho anh cơ mà.
Vừa nói, Phương Nghiên vừa nhìn Giang Đào, đoạn thẹn thùng cúi đầu
Giang Đào nghe mà ấm lòng, anh kéo tay cô, thả nụ hôn trên môi rồi nói:
- anh đã ăn mì em làm rồi còn gì, em biết không? Anh từng này tuổi rồi mà lần đầu tiên trong đời có người trịnh trọng tổ chức sinh nhật cho anh, Dì và dượng cả ngày quần quật lo toan cuộc sống, thường thì sinh nhật qua rồi mới nhớ ra. Hiện giờ, anh cảm thấy rất vui.
Nghe GIang Đào tâm sự mà Phương Nghiên thấy xót xa quá, cô siết chặt tay vốn đang nắm tay cô, ngẩng đầu nhìn anh, nói:
- vậy sau này, hằng năm em tổ chức sinh nhật cho anh, nấu mì cho anh ăn được không?
Ánh mắt cô đong đầy thiết tha và chân thành, giây phút này soi bóng anh, tựa như đang nhìn ai đó trân quý nhất trong đời. vẻ thùy mị dịu dàng toát ra từ nơi khóe mắt đầu mày cô, từng chút một bao trùm lấy anh, đón nhận ánh mắt cô, lòng anh dâng trào một tình yêu cực hạn, cầm lòng không đặng bèn ôm cô vào lòng.
Dưới ánh đèn , hai người dường như không thiết mở lời, chỉ muốn có nhau trong vòng tay đến tận vĩnh hằng. ánh đèn leo lét rót xuống thân hình cả hai, như thể khảm lên họ một quầng hào quang. Thời gian cứ thế trôi đi, không rõ bao lâu Phương Nghiên dắt tay Giang Đào vào phòng mình.
Để anh ngồi xuống, cô mới nói:
- anh đợi em một lát, em đi lấy quà sinh nhật
nom cô ra vẻ bí mật, anh không nhịn được cười bảo:
- ừ
thấy anh đồng ý, Phương Nghiên liền nhanh nhảu chạy vào trong . Giang Đào ngồi chờ bên ngoài, tiện thể nhấc những món đò đặt trên bàn của Phương Nghiên, chỉ toàn những thứ linh tinh như vở viết, bút kí và cả những tranh cô vẽ quần áo. Bức ảnh bày trên bàn chụp hình một người phụ nữ trẻ, khuôn mặt đong đầy nét thiết tha trìu mến, đnag ôm Phương Nghiên hồi còn bé. Bức ảnh có vẻ cũ kĩ, xem ra đã nhiều năm trôi qua rồi.
giang Đào cầm bức ảnh trên tay, ngắm nghía một lúc. Phương Nghiên từng tâm sựm mẹ cô qua đời từ sớm. cũng bởi mẹ cô mất sớm, nên ba cô càng thêm yêu chiều con gái, và cũng bởi do quá yêu chiều, nên ông chỉ hận không thể ôm đồm giải quyết mọi việc thay cô, chỉ vậy mới khiến ông yên trí.
Giang Đào vuốt nhẹ bức ảnh, cẩn thận đặt về chỗ cũ, Chẳng hiểu Phương Nghiên làm gì trong phòng mà chỉ nghe tiếng sột sà sột soạt, đoạn nghĩ bụng cô vào đó cả buổi tối rồi mà chưa thấy ló mặt ra, anh mới cất tiếng gọi.:
- phương Nghiên, em làm gì trong đó thế? Sao chưa ra.
Nghe tiếng anh gọi, cô mới luýnh quýnh đáp lại:
- xong rồi, xong rồi, ra ngay đây, Anh đợi em một tí.
Thấy tiếng cô nửa gấp gáp nửa luống cuống, lại nghĩ tới gương mặt măng sữa thường ngày của cô, GIang Đào không khỏi bật cười trìu mến. Anh bước loanh quanh trong phòng, ngắm nghía khắp nơi. Đang mải xem một cuốn sách trên giá sách của cô, chợt nghe tiếng rầm, rồi cửa phòng bật mở.
Giang Đào dợm quay người, bỗng đèn trong phòng vụt tắt. Anh ngờ vực, quay người lại, thấy Phương Nghiên đứng đó, trong bộ ngủ mỏng tang, mỉm cười nhìn mình, không biết cô tắt đèn trong phòng từ lúc nào, chỉ để ngọn đèn sát đất nơi góc tường, căn phòng rộng thênh thang nay chỉ leo lét ánh đèn vàng.
Dưới ánh đèn vàng vọt làn da cô mịn màng, trơn láng như ngà voi, lấp la lấp lánh tỏa sáng, nụ cười khẽ hé mở, đôi mắt trong suốt nhìn anh. Phương Nghiên chậm rãi tiến về phía Giang Đào, mang theo vẻ đẹp hút hồn người, nom cô chẳng khác nào tiên nữ trong truyền thuyết, lại tựa như nữ thần trong cổ tích. Cô chúm chím mìm cười nhàn nhã, chậm rãi cất bước tiến lại gần anh.
Giang Đào chết trân tại chỗ, không rõ là bởi vì vẻ đẹp của cô hay là hành động khi nãy. Chỉ khi Phương Nghiên đứng trước mặt, anh mới sực choàng tỉnh, lòng chợt vỡ lẽ Phương Nghiên muốn làm gì, anh không rõ trái tim mình đang rung động hay còn có xúc cảm nào khác, chỉ biết nắm chặt tay cô, hỏi rằng:
- phương Nghiên, em muốn làm gì?
Song Phương Nghiên chỉ nhoẻn cười, cầm đôi bàn tay anh áp lên ngực mình, thỏ thẻ nói:
- giang Đào, bản thân em chính là món quà sinh nhật mà em muốn dành tặng anh.
Gió ngoài cửa sổ cất tấm mành tung bay, trong bầu không khí lặng ngắt như tờ, tấm mành phất phơ phát ra tiếng động càng tỏ rõ sự tĩnh mịch, của gian phòng. Căn nhà của Phương Nghiên là biệt thự độc lập, nhìn từ cửa sổ, không thấy đâu ánh đèn bên ngoài, chỉ có màn đêm trầm lắng, yên ả, sắc tuyền mượt mà như nhung.
Làn da cô đẹp lắm, mịn màng tựa ngọc ngà, ấm áp khi chạm vào. Cô nắm tay anh, đặt mãi ở đó, như ngọn lửa sắp thiêu đốt anh, cho đến khi anh bị nung chảy cạn kiệt.
Thấy Giang Đào chẳng nói chẳng rằng, Phương Nghiên bèn cúi nhìn xuống bộ áo ngủ trên người, lí nhí hỏi:
- áo ngủ của em không hấp dẫn à? Đáng nhẽ em chuẩn bị hai bộ rồi đấy, nhưng khi nãy mặc thử mấy lần mà bộ kia hở hang quá, thực tình em cũng ngượng khi mặc nó ra ngoài.
Nói rồi cô ngẩng đầu, ảo não nhìn anh. Vẻ mặt cô vô tư hồn nhiên, ánh mắt dành cho anh dạt dào quyến luyến, tưởng như vô bờ vô bến. Những đắm say nồng nàn ùa tới, trong nháy mắt đã phủ trùm lấy anh, Giang Đào ghì chặt Phương Nghiên trước ngực. Khoảnh khắc ấy, anh có cảm giác mọi bất hanh đời mình từ việc mồ côi hay phải ăn nhờ ở đậu,và cả bao nhọc nhằn vật lộn mưu sinh, cho đến gánh nặng ngàn cân đeo bồng trên vai , hết thảy những điều ấy đến nay đã không còn đáng kể chi, là bởi ông trời đã run rủi cho anh gặp Phương Nghiên. Nếu số mệnh đã bắt anh phải lam lũ, nếu con đường đời buộc phải gian nan, ngoằn nghèo, song cứ miễn gặp được Phương Nghiên, được vậy thì anh cũng cam tâm tình nguyện, một lòng cảm kích.
Anh hôn cô say đắm, cùng những cái vuốt ve ấp iu. Cơ thể thanh xuân như ngọn lửa rực cháy nhấn chìm con người ta trong sự dịu dàng, lại như dòng nước xuân lững lờ trôi. Khoảnh khắc đó, Phương Nghiên đã tháy rõ ánh lệ lấp lánh trong mắt Giang Đào. Dường như, anh đã ôm lấy cô bằng mọi sức lực có thể. Phải chăng vì quá hạnh phúc mà khi ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô, anh nghe lòng mình có nỗi buồn man mác trào dâng.
Tấm mành đón gió hiu hiu vẫn đang dập dờn tung bay, phấp phới uốn mình trong bao tư thế uyển chuyển, tựa như loài yêu tinh tung tăng nhảy nhót trong đêm thâu. Còn họ, cũng trong màn đêm này, họ đã cùng nhau bay lên, cùng nhau bay tới chân trời góc bể, cho đến tận vĩnh hằng.
Phương Nghiên ngủ say sưa trong vòng tay Giang Đào, khuôn mặt ửng hồng chúm chím mỉm cười, trong nhịp thở se sẽ dường như tỏa ra cả niềm hạnh phúc và sự bình yên không gì bì được. Giang Đào khẽ nghiêng mìn, lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ say sưa của cô. Anh âu yếm vuốt ve gương mặt cô. Rồi cầm lòng không đặng, một nụ hôn khẽ khàng thả trên trán, người con gái đâm sầm vào anh, hất văng hộp cơm của anh, người con gái đôi co với anh, cũng chính người con gái van vỉ anh biết hộ luận văn, và chính cô ấy đã đội gió đội tuyết trong ngày hai ba tháng chạp chỉ để tặng anh món bánh cảo, cô gái đã nấu mì mừng sinh nhật anh, cô ấy đã dâng hiến chính mình làm món quà sinh nhật tặng anh- cô ấy như là đóa hoa của ngày xuân, đang lặng lẽ rộ nở trong lòng anh, vì anh mà bứt cánh bung mình.
Ngày ấy, thay vì ăn tối trong trường như mọi khi, Phương Nghiên kéo Giang Đào về nhà mình, lần đầu tiên anh đến nhà cô, dù hai người đã từng bịn rịn chia tay trước cổng không biết bao nhiêu lần. Và không kể vô số lần Giang Đào từng đứng ngoài cổng, đợi phòng cô lên đèn, nhìn cô hớn hở chạy ra cửa sổ, tíu tít vẫy tay chào tạm biệt mình, và giục anh mau quay về trường. nhưng đặt chân vào căn nhà đẹp như tòa lâu đài trong tranh vẽ này, thì đây quả là lần đầu.
Giang Đào chỉ có cảm giác, căn nhà rộng đến độ khó tả, dường như nó phải rộng hơn cả giảng đường có bậc thang của những tiết tập trung. Cách bài trí xa hoa lộng lẫy, y chang những gia đình giàu có mà anh từng thấy trên phim. Thảm dày đến mắt cá chân trông rất đơn giản, song thông qua cách bày biện đồ đạc nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng lại thấy được tâm tư biểu hiện ở mọi ngóc ngách.
Phương Nghiên thả cặp sách của mình và Giang Đào xuống sô pha, đoạn kéo anh vào bếp. cô nói:
- Hôm nay là sinh nhật anh, nhất định phải ăn mì đấy. mì mua bên ngoài không tính đâu, kể cả mì trong căng tin cũng vậy, em tự tay nấu mì cho anh ăn mới được.
Nghe cô nói mà Giang Đào thoáng sững sờ, rồi không nhịn được cười, anh mới tủm tỉm nhìn cô, nghi ngờ hỏi:
- Em biết nấu mì à?
Phương Nghiên lườm anh, dường như rất phật ý với câu hỏi mới rồi, ném cho anh cái nguýt dài, rồi bảo:
- Đương nhiên, em từng nấu rồi đó,
Dứt lời, cô không thèm để ý tới anh, liền nhanh nhảu lấy nồi, đổ nước rồi đặt lên bếp. cô lấy thêm mì và trứng gà, lòng lấn cấn, phân vân không biết nên thả trứng hay mì vào trước.Bởi khi nãy lỡ khoác lác trước mặt anh. Đang lúng túng thì nước trong nồi đã sôi sùng sục, tỏa hơi cuồn cuộn, Phương Nghiên luýnh quýnh mở nắp nồi. Đang lúc long ngóng, hơi nước bốc lên, nóng hực, khiến cô la oai oái.
Giang Đào sốt ruột, tính qua giúp một tay. Nào ngờ, vừa động đậy, Phương Nghiên đã lên tiếng ngăn cản:
- Anh đừng mó vào, đã bảo em sẽ làm mì cho anh ăn cơ mà.
Một tay cô cầm mì, tay kia giơ ra chặn ngang trước mặt anh, vẻ rất mực nghiêm túc , giống như đang làm một việc gì đó hết sức hệ trọng. Giang Đào phì cười, nói:
- Được rồi, anh không giúp em nữa, tự em nấu vậy.
Anh nhìn động tác của cô, có vẻ đã hiểu ra trình tự giữa trứng gà và sợi mì. Trước tiên là thả mì vào nồi, sau lại lấy thêm một ít nữa, rồi không biết đủ hay chưa, cô lại bốc thêm một nắm mì nhưng thấy có vẻ nhiều, bèn nhón chút xíu để bỏ vào nồi. cô cầm đũa quấy nồi, bụng bảo dạ hình như hơi ít thì phải, bèn vươn tay toan bốc mì. Giang Đào sốt ruột, mới nói to rằng:
- Em định nấu cho mấy người ăn , từng này vẫn chưa đủ à?
Nghe anh nhắc, cô mới vội vàng ngưng tay, ngẩng đầu bảo:
- Mì sinh nhật mà, dĩ nhiên phải ăn nhiều hơn chứ.
Nói rồi, cô liền nhanh nhảu đập trứng bỏ vào nồi. Phương Nghiên đứng trước bếp, nhìn trân trân nồi mì, nóng lòng đợi chờ. Chốc sau, nước trong nồi tràn ra. Bọt viền quanh mép nồi, mang theo hơi nước cuồn cuộn nhanh chóng lan tỏa. Chắc hẳn Phương Nghiên không ngờ được tình huống này, thành thử mới sững sờ, rồi long ngóng hé vung nồi. Cuống quá, bèn quay sang hỏi Giang Đào:
- Anh bảo có cần thêm nước không?
Giang Đào bất lực lắc đầu:
- Không cần đâu, em đừng đậy vung, đợi chín rồi vớt ra là được, em nói thật đi, rốt cuộc em từng nấu mì chưa?
Nghe anh hỏi vậy, Phương Nghiên gật đầu mạnh dạn quả quyết, cô đáp:
- Em từng nấu rồi mà, em nấu mì ăn liền đó thôi.
Tiếp
Nghe câu trả lời của cô mà Giang Đào không biết nên cười hay nên giận, lòng trào lên vô vàn yêu thương khó nói thành lời. dường như chỉ trong thoáng chốc, trái tim anh đã nhũn mềm đến cực điểm.
Thực ra, sau cùng món mì vẫn nửa sống nửa chín, vón lại thành cục cứng nhắc. trứng bị Phương Nghiên quấy nát bét, cô cũng quên không cho gia vị, chỉ có mì và nước sôi. Nhưng nom điệu bộ của cô hoan hỉ bưng tô mì đến trước mặt anh, đôi mắt sáng ngời đầy mong đợi, nom chẳng khác nào một đứa nhỏ đã bỏ toàn bộ tâm huyết để lấy lòng người lớn. trên gương mặt ấy vẫn lấm tấm mồ hôi, dính bất mấy sợi tóc tơ.
Giang Đào ăn một miếng , tuy không ngon, nhưng lòng vẫn thoải mái đến lạ. tựa có cơn gió xuân mơn man, vầng dương chiếu rọi, tua ấm áp men theo đầu lưỡi lan xuống nơi tâm khảm, để rồi nảy sinh một cảm xúc vui vẻ khó tả bằng lời.
Không biết Phương Nghiên lấy đâu ra một bình rượu, rót ra hai ly nhỏ, bảo anh:
- Em nghe người ta nói, ngày sinh nhật ngoại trừ ăn mì ra, còn phải thêm ít rượu nữa, có vậy mới thiên trường địa cửu.
Nói rồi cô liền nâng cốc của mình, trao anh một cốc rượu khác, đoạn bảo:
- Mình phải uống một tí, chúng mình cũng cần thiên trường địa cửu.
Nhắc đến thiên trường địa cửu, chắc bởi e thẹn mà cô buông giọng nhỏ xuống., đôi gò má ửng hồng, dưới ánh đèn, lại tưởng bảo thạch phát quang long lanh. Đôi mắt to tròn sắc nét, đong đầy dịu dàng, trở nên xao lòng khôn tả.
Tình yêu trong anh thật khó nói nổi thành lời, cảm tưởng nhũn ra đến cực điểm. trước mặt Phương Nghiên , dường như anh sắp bị tan chảy. Anh năm lấy tay cô, nói:
- ừ, chúng mình cũng phải thiên trường địa cửu.
theo ý cô, anh nhận lấy cốc rượu, chạm nhẹ vào cốc của cô, đoạn bảo;
- cạn chén nào
nói rồi Giang Đào nâng cốc , dốc cạn
hai người phấn khởi ăn hết món mì, Giang Đào dọn dẹp bát đĩa sạch sẽ, ngó ra bên ngoài thấy sắc trời đã sụp tối, mới bịn rịn nói:
- trời tối rồi, anh phải về trường, vả lại, chốc nữa ba em sẽ về bây giờ.
Phương Nghiên kéo tay anh,
- đợi đã, ba em đi công tác rồi, hôm nay không về đâu. Mà em cũng chưa tặng quà sinh nhật cho anh cơ mà.
Vừa nói, Phương Nghiên vừa nhìn Giang Đào, đoạn thẹn thùng cúi đầu
Giang Đào nghe mà ấm lòng, anh kéo tay cô, thả nụ hôn trên môi rồi nói:
- anh đã ăn mì em làm rồi còn gì, em biết không? Anh từng này tuổi rồi mà lần đầu tiên trong đời có người trịnh trọng tổ chức sinh nhật cho anh, Dì và dượng cả ngày quần quật lo toan cuộc sống, thường thì sinh nhật qua rồi mới nhớ ra. Hiện giờ, anh cảm thấy rất vui.
Nghe GIang Đào tâm sự mà Phương Nghiên thấy xót xa quá, cô siết chặt tay vốn đang nắm tay cô, ngẩng đầu nhìn anh, nói:
- vậy sau này, hằng năm em tổ chức sinh nhật cho anh, nấu mì cho anh ăn được không?
Ánh mắt cô đong đầy thiết tha và chân thành, giây phút này soi bóng anh, tựa như đang nhìn ai đó trân quý nhất trong đời. vẻ thùy mị dịu dàng toát ra từ nơi khóe mắt đầu mày cô, từng chút một bao trùm lấy anh, đón nhận ánh mắt cô, lòng anh dâng trào một tình yêu cực hạn, cầm lòng không đặng bèn ôm cô vào lòng.
Dưới ánh đèn , hai người dường như không thiết mở lời, chỉ muốn có nhau trong vòng tay đến tận vĩnh hằng. ánh đèn leo lét rót xuống thân hình cả hai, như thể khảm lên họ một quầng hào quang. Thời gian cứ thế trôi đi, không rõ bao lâu Phương Nghiên dắt tay Giang Đào vào phòng mình.
Để anh ngồi xuống, cô mới nói:
- anh đợi em một lát, em đi lấy quà sinh nhật
nom cô ra vẻ bí mật, anh không nhịn được cười bảo:
- ừ
thấy anh đồng ý, Phương Nghiên liền nhanh nhảu chạy vào trong . Giang Đào ngồi chờ bên ngoài, tiện thể nhấc những món đò đặt trên bàn của Phương Nghiên, chỉ toàn những thứ linh tinh như vở viết, bút kí và cả những tranh cô vẽ quần áo. Bức ảnh bày trên bàn chụp hình một người phụ nữ trẻ, khuôn mặt đong đầy nét thiết tha trìu mến, đnag ôm Phương Nghiên hồi còn bé. Bức ảnh có vẻ cũ kĩ, xem ra đã nhiều năm trôi qua rồi.
giang Đào cầm bức ảnh trên tay, ngắm nghía một lúc. Phương Nghiên từng tâm sựm mẹ cô qua đời từ sớm. cũng bởi mẹ cô mất sớm, nên ba cô càng thêm yêu chiều con gái, và cũng bởi do quá yêu chiều, nên ông chỉ hận không thể ôm đồm giải quyết mọi việc thay cô, chỉ vậy mới khiến ông yên trí.
Giang Đào vuốt nhẹ bức ảnh, cẩn thận đặt về chỗ cũ, Chẳng hiểu Phương Nghiên làm gì trong phòng mà chỉ nghe tiếng sột sà sột soạt, đoạn nghĩ bụng cô vào đó cả buổi tối rồi mà chưa thấy ló mặt ra, anh mới cất tiếng gọi.:
- phương Nghiên, em làm gì trong đó thế? Sao chưa ra.
Nghe tiếng anh gọi, cô mới luýnh quýnh đáp lại:
- xong rồi, xong rồi, ra ngay đây, Anh đợi em một tí.
Thấy tiếng cô nửa gấp gáp nửa luống cuống, lại nghĩ tới gương mặt măng sữa thường ngày của cô, GIang Đào không khỏi bật cười trìu mến. Anh bước loanh quanh trong phòng, ngắm nghía khắp nơi. Đang mải xem một cuốn sách trên giá sách của cô, chợt nghe tiếng rầm, rồi cửa phòng bật mở.
Giang Đào dợm quay người, bỗng đèn trong phòng vụt tắt. Anh ngờ vực, quay người lại, thấy Phương Nghiên đứng đó, trong bộ ngủ mỏng tang, mỉm cười nhìn mình, không biết cô tắt đèn trong phòng từ lúc nào, chỉ để ngọn đèn sát đất nơi góc tường, căn phòng rộng thênh thang nay chỉ leo lét ánh đèn vàng.
Dưới ánh đèn vàng vọt làn da cô mịn màng, trơn láng như ngà voi, lấp la lấp lánh tỏa sáng, nụ cười khẽ hé mở, đôi mắt trong suốt nhìn anh. Phương Nghiên chậm rãi tiến về phía Giang Đào, mang theo vẻ đẹp hút hồn người, nom cô chẳng khác nào tiên nữ trong truyền thuyết, lại tựa như nữ thần trong cổ tích. Cô chúm chím mìm cười nhàn nhã, chậm rãi cất bước tiến lại gần anh.
Giang Đào chết trân tại chỗ, không rõ là bởi vì vẻ đẹp của cô hay là hành động khi nãy. Chỉ khi Phương Nghiên đứng trước mặt, anh mới sực choàng tỉnh, lòng chợt vỡ lẽ Phương Nghiên muốn làm gì, anh không rõ trái tim mình đang rung động hay còn có xúc cảm nào khác, chỉ biết nắm chặt tay cô, hỏi rằng:
- phương Nghiên, em muốn làm gì?
Song Phương Nghiên chỉ nhoẻn cười, cầm đôi bàn tay anh áp lên ngực mình, thỏ thẻ nói:
- giang Đào, bản thân em chính là món quà sinh nhật mà em muốn dành tặng anh.
Gió ngoài cửa sổ cất tấm mành tung bay, trong bầu không khí lặng ngắt như tờ, tấm mành phất phơ phát ra tiếng động càng tỏ rõ sự tĩnh mịch, của gian phòng. Căn nhà của Phương Nghiên là biệt thự độc lập, nhìn từ cửa sổ, không thấy đâu ánh đèn bên ngoài, chỉ có màn đêm trầm lắng, yên ả, sắc tuyền mượt mà như nhung.
Làn da cô đẹp lắm, mịn màng tựa ngọc ngà, ấm áp khi chạm vào. Cô nắm tay anh, đặt mãi ở đó, như ngọn lửa sắp thiêu đốt anh, cho đến khi anh bị nung chảy cạn kiệt.
Thấy Giang Đào chẳng nói chẳng rằng, Phương Nghiên bèn cúi nhìn xuống bộ áo ngủ trên người, lí nhí hỏi:
- áo ngủ của em không hấp dẫn à? Đáng nhẽ em chuẩn bị hai bộ rồi đấy, nhưng khi nãy mặc thử mấy lần mà bộ kia hở hang quá, thực tình em cũng ngượng khi mặc nó ra ngoài.
Nói rồi cô ngẩng đầu, ảo não nhìn anh. Vẻ mặt cô vô tư hồn nhiên, ánh mắt dành cho anh dạt dào quyến luyến, tưởng như vô bờ vô bến. Những đắm say nồng nàn ùa tới, trong nháy mắt đã phủ trùm lấy anh, Giang Đào ghì chặt Phương Nghiên trước ngực. Khoảnh khắc ấy, anh có cảm giác mọi bất hanh đời mình từ việc mồ côi hay phải ăn nhờ ở đậu,và cả bao nhọc nhằn vật lộn mưu sinh, cho đến gánh nặng ngàn cân đeo bồng trên vai , hết thảy những điều ấy đến nay đã không còn đáng kể chi, là bởi ông trời đã run rủi cho anh gặp Phương Nghiên. Nếu số mệnh đã bắt anh phải lam lũ, nếu con đường đời buộc phải gian nan, ngoằn nghèo, song cứ miễn gặp được Phương Nghiên, được vậy thì anh cũng cam tâm tình nguyện, một lòng cảm kích.
Anh hôn cô say đắm, cùng những cái vuốt ve ấp iu. Cơ thể thanh xuân như ngọn lửa rực cháy nhấn chìm con người ta trong sự dịu dàng, lại như dòng nước xuân lững lờ trôi. Khoảnh khắc đó, Phương Nghiên đã tháy rõ ánh lệ lấp lánh trong mắt Giang Đào. Dường như, anh đã ôm lấy cô bằng mọi sức lực có thể. Phải chăng vì quá hạnh phúc mà khi ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô, anh nghe lòng mình có nỗi buồn man mác trào dâng.
Tấm mành đón gió hiu hiu vẫn đang dập dờn tung bay, phấp phới uốn mình trong bao tư thế uyển chuyển, tựa như loài yêu tinh tung tăng nhảy nhót trong đêm thâu. Còn họ, cũng trong màn đêm này, họ đã cùng nhau bay lên, cùng nhau bay tới chân trời góc bể, cho đến tận vĩnh hằng.
Phương Nghiên ngủ say sưa trong vòng tay Giang Đào, khuôn mặt ửng hồng chúm chím mỉm cười, trong nhịp thở se sẽ dường như tỏa ra cả niềm hạnh phúc và sự bình yên không gì bì được. Giang Đào khẽ nghiêng mìn, lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ say sưa của cô. Anh âu yếm vuốt ve gương mặt cô. Rồi cầm lòng không đặng, một nụ hôn khẽ khàng thả trên trán, người con gái đâm sầm vào anh, hất văng hộp cơm của anh, người con gái đôi co với anh, cũng chính người con gái van vỉ anh biết hộ luận văn, và chính cô ấy đã đội gió đội tuyết trong ngày hai ba tháng chạp chỉ để tặng anh món bánh cảo, cô gái đã nấu mì mừng sinh nhật anh, cô ấy đã dâng hiến chính mình làm món quà sinh nhật tặng anh- cô ấy như là đóa hoa của ngày xuân, đang lặng lẽ rộ nở trong lòng anh, vì anh mà bứt cánh bung mình.
/32
|