Yêu Hoặc Phật Tâm

Chương 35: Thiếu

/62


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: V.O

Sinh thời còn có thể đến Địa Phủ một chuyến, thật đúng là phiêu lưu, nhưng nghĩ đến không bao lâu sẽ được gặp lại Hắc Vô Thường.

Ngày Đoan Ngọ lại càng ngày càng gần.

Lúc ta...tỉnh lại, gục ở trên bãi đá nhỏ, lúc này Tháp vàng nho nhỏ đang trôi lơ lửng trên không trung, tự xoay tròn, ánh sáng chợt lóe chiếu rọi ở trong mắt ta. Ta vươn tay bắt lấy tháp. Bảo bối hữu dụng như vậy, dĩ nhiên ta không khách sáo nhận lấy, đây chính là thần vật nối liền lục giới, muốn trở về tất nhiên phải nghiên cứu kỹ một phen.

Phủi bụi trên người, lại thấy hà bao màu xanh Tiểu Thanh đưa ta đang thắt ở bên hông. Tiểu Thanh nói trở lại dương gian là có thể mở ra, ta suy nghĩ một chút vẫn từ bỏ việc bây giờ đi nghiên cứu hà bao đó, vẫn là chờ có thời gian từ từ xem vậy. Có trực giác khiến cho ta cảm thấy món đồ này có chút đau thương.

Nhưng ta để tháp này chỗ nào...đang rầu rỉ không biết để bảo tháp không nhỏ trong tay ở đâu, đột nhiên cảm thấy ngón tay đau đớn, định thần nhìn lại, tháp này lại như có linh tính làm rách một vết thương nho nhỏ trên ngón tay, một giọt máu tươi từ chảy thân tháp rồi vào đỉnh tháp, biến mất không thấy gì nữa.

Lúc ta trợn mắt há hốc mồm, vết thương đó cũng từ từ bắt đầu khép lại. Chỉ thấy một đường kim quang chợt lóe, tháp trong tay không thấy nữa. Cái quỷ gì! Ta mở trừng hai mắt, nhìn trên dưới người cũng không phát hiện bóng dáng của nó, nhưng phát hiện trên cổ tay có thêm một ấn ký cánh hoa màu vàng kim. Đây chính là tháp đó? Nhưng làm sao lấy ra, ý niệm chợt hiện, tháp này tự động xuất hiện ở trên tay ta!

Ôi, ôi, ôi, đây đúng là bảo bối tốt, chẳng lẽ cái này đã nhận chủ?

Chờ ta đi ra ngoài động, phát hiện bầu trời bên ngoài đã tối hẳn, đến Địa Phủ hơn nửa ngày, cũng không cảm thấy qua bao lâu. Quả nhiên là ranh giới khác biệt, ngay cả mức độ thời gian trôi qua cũng không giống nhau. Ta làm phép nhanh chóng xẹt qua đất tuyết, chạy đến Hồ Thanh Linh, Khải Thần sẽ không chờ nóng nảy đó chứ.

Hồ Thanh Linh ở dưới ánh trăng trong trẻo nhẹ nhàng như gương, chiếu rọi ánh sáng, khắp nơi yên tĩnh không có ai. Ta nhìn bốn phía, cũng không thấy bóng dáng Khải Thần, kỳ lạ, chẳng lẽ còn ở đáy hồ? Lâu như vậy sao chưa kết thúc, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Đang lúc ta bắt đầu lo âu không yên, mặt hồ xuất hiện gợn sóng, một con rắn hoa to lớn, chạm mặt nhào tới.

Ta vô thức tránh đi, cám giác nhơ nhớp trên tay làm ta rùng mình.

"Ngươi tránh cái gì..."Khải Thần hóa hình người, mặt bất mãn xoay người, hắn mới vừa nhào vào khoảng không, thiếu chút nữa đã té ngã.

Ta cười rực rỡ, taydùng sức chà lau ở trên người, ngay cả tóc gáy trên người đều dựng lên. Cho tới bây giờ ta vẫn không có cách nào tiếp nhận nguyên hình này, dù sao cho dù là người phàm nào, đột nhiên hơn nửa đêm có một con rắn lớn chạy đến, mở miệng to như chậu máu nhào lên, cũng không thể không sợ. Dĩ nhiên cũng không thể để cho Khải Thần biết ta ghét hắn. "Khụ" giả ho khan dời đi sự chú ý của hắn: "Ta thấy yêu khí của ngươi đã thu lại, bây giờ cảm thấy thế nào?"

"Cũng không có gì lớn, không cảm thấy gì, nhưng hình như quả thật có thể khống chế yêu khí rồi!" Khải Thần kiểm tra thân mình một chút, mừng rỡ: "Vậy là có thể đi theo ngươi du lịch rồi!"

"Được rồi, chuyện xong xuôi, chúng ta xuống núi đi. Ta đã tìm được đồ tốt."


/62

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status