Yêu Giả Vi Vương

Chương 514: Thi thú trăm vạn năm

/1202


Thảo Đằng đã đạt được hơn mười vạn phân thân. Cho dù những thi thú này rõ ràng đã trở nên cường đại hơn rất nhiều, nhưng số lượng quá ít. Chỉ vừa đối mặt thi thú đã gục xuống không thể chịu nổi, lăn lộn trên mặt đất gào thét đánh loạn bắt loạn. Rất nhanh Thảo Đằng lại cắn nuốt hết sạch. Phân thân lại tăng thêm mấy vạn...

Phá Hài mở lớn hai mắt, nhìn thông đạo mấy trăm mét hoàn toàn đều là hư ảnh của Thảo Đằng, cảm khái nói:

- Tiêu Lãng, nếu Thảo Đằng này của ngươi có thể vĩnh viễn không ngừng phân thân thì sao? Như vậy thật quá hung tàn. Mẹ ruột của ta ơi. Nếu như có mấy ngàn vạn phân thân Thảo Đằng, vậy chẳng phải sau này võ giả Nhân Hoàng cũng không phải địch thủ của ngươi sao!

- Ta cũng không biết có thể tiếp tục phân thân nữa hay không. Đừng nói là ngàn vạn, nếu như có thể đạt được trăm vạn phân thân là tốt rồi!

Tiêu Lãng vừa mừng như điên, lại vừa tức giận. Nếu như sớm biết Thảo Đằng này có thể phân thân nhiều như thế, hắn cũng không cần theo Phá Hài đến Âu Dương phủ, trực tiếp mang theo mấy trăm ngàn vạn Thảo Đằng xông tới Hắc Lân phủ liều mạng.

Hắc Lân phủ không có cường giả Thiên Đế. Hắn một đường đánh lén, dựa vào tốc độ chiến xa, đánh thắng được thì đánh. Đánh không thắng thì bỏ chạy. Nếu cứ không ngừng giết chết người của Hắc Lân phủ, có thể dễ dàng xông đến Hắc Lân phủ, cho đến khi cứu được Đông Phương Hồng Đậu ra mới thôi.

Hiện tại rơi vào vực sâu tử vong này, cũng không biết có thể ra ngoài được hay không.

Tiêu Lãng cảm thấy rất hối hận. Chỉ có điều hắn nghĩ, nếu mình không cùng Phá Hài đến Âu Dương phủ, hắn cũng không biết chiến xa của hắn có thể đạt được tốc độ của Nhân Hoàng đỉnh phong. Nếu không phải ở đây cắn nuốt thi thú, hắn cũng không biết Thảo Đằng có thể phân thân nhiều như vậy. Chuyện trên đời quỷ dị khó dò.

Suy nghĩ nhiều vô ích. Bọn họ tiếp tục chạy chuyển hướng. Tiêu Lãng và Phá Hài cũng xác định, đây thật sự là hành lang hình chữ hồi. Hành lang một đường kéo dài vào bên trong, chắc hẳn trung tâm chính là lối ra!

Tầng thứ hai bên trong, thực lực thi thú đều như nhau. Chắc hẳn Phá Hài đi chống đỡ sợ rằng cũng có chút miễn cưỡng. Cũng may căn bản không cần Phá Hài ra tay. Thảo Đằng càng ngày càng nhiều, dễ dàng một đường tiến vào trong.

Hai người dọn dẹp sạch sẽ thi thú tầng thứ hai xong, Thảo Đằng đã lên tới hai mươi vạn phân thân, dài mấy trăm ngàn mét. Thật sự giống như một con rồng lớn khổng lồ.

Hai người không lựa chọn tiếp tục tiến lên, mà bắt đầu thay phiên nhau nghỉ ngơi, ăn uống xong ngủ một giấc bồi dưỡng đầy đủ tinh thần, ngày hôm sau mới lại tiến lên.

Đi vào tầng thứ ba bên trong hành lang, thi thú lại cường đại hơn gấp mấy lần. Hơn nữa tất cả đều là hung thú các loại, hình thể cực lớn. Rất nhiều con đã dài tới mấy ngàn mét. Khi còn sống ít nhất cũng phải là hung thú mấy trăm ngàn năm.

Hai mươi vạn phân thân Thảo Đằng xông qua, tất cả đều công kích vào chân thi thú, và cánh của hung thú bay. Tốc độ của những con hung thú kia mặc dù nhanh, nhưng đáng tiếc một khi đường phía trước bị phá hỏng, chỉ có thể loay hoay ở phía sau.

Tiêu Lãng và Phá Hài thoải mái ngồi, nhìn phân thân của Thảo Đằng ở phía trước cắn nuốt. Nhưng bọn họ lại có chút hồ nghi.

Thi thú ở tầng sau cường đại hơn so với thi thú tầng trước. Tại sao bọn họ lại cảm giác điều này là do chủ nhân của phần mộ này cố ý tạo ra? Còn cả sa mạc quỷ dị kia nữa! Tại sao trong không gian hư vô này lại giống như đang thử thách các võ giả đi vào vậy?

Phần mộ của các cường giả bình thường, đều không hy vọng bị người quấy nhiễu. Cho nên bọn họ thường đặt các loại cấm chế cường đại. Nếu không cũng là ít thi thú ngăn cản đám người truy tìm bảo vật tiến vào.

Ví dụ như Thần Mộ ở dưới đáy biển, cấm chế bên trong hết sức cường đại. Đừng nói là chủ điện, cho dù là Thiên điện, nếu không phải là cường giả Thiên Đế tiến vào, sợ rằng đều phải chết!

Kiếm Ảnh Đại Đế này đã cường đại như vậy, trước khi chết nhất định sẽ bố trí tốt phần mộ của mình, sẽ không để cho người ta dễ dàng quấy nhiễu di thể của hắn.

Theo lý mà nói, có người tiến vào phần mộ của hắn, hẳn là phải lập tức dùng cấm chế cường đại đánh giết chứ? Hoặc là vô số thi thú tướng vọt tới biến những người xông vào thành thi thú.

Nhưng giờ phút này Tiêu Lãng và Phá Hài gặp phải tình huống khác hẳn. Vừa tiến đến là sa mạc hoàn toàn không có nguy hiểm kia. Chỉ có điều không phá được trận pháp sợ, chỉ có thể chết đói ở bên trong.

Hiện tại bọn họ xuống hành lang này, đám thi thú lại từ từ được tăng cường? Cảm giác này giống như đang thử thách người xông vào đây vậy? Hoặc là đang đùa bỡn với người xông vào?

Tiêu Lãng suy nghĩ một hồi, vẫn không nghĩ ra được vị Đại đế này từng nhất thống Thiên Châu, là tuyệt thế cường nhân danh tiếng có từ thời thiên cổ rốt cuộc nghĩ như thế nào.

Hắn nhớ tới mộ Long Đế, có chút ngạc nhiên mở miệng hỏi Phá Hài:

- Cuối cùng có mở ra được mộ Long Đế kia hay không? Thần binh chí tôn bên trong đều bị Lãnh Đế thu lấy sao?

Phá Hài lắc đầu nói:

- Không biết, chỉ có một mình Lãnh Đế tiến vào trong điện. Cuối cùng lúc hắn đi ra, trong điện hoàn toàn sụp đổ. Không người nào biết được bên trong xảy ra chuyện gì. Lãnh Đế cũng không nói. Cũng không thấy được hắn cầm theo thần binh thế tôn gì.

- Đi thôi, là long đàm hay là hang hổ, dù sao cũng phải xông vào mới biết được!

Sau nửa canh giờ, tất cả hung thú phía trước bị cắn nuốt xong. Tuy rằng phân thân của Thảo Đằng càng ngày càng nhiều, nhưng lực phòng ngự của thi thú tầng thứ ba cũng trở nên vô cùng cường đại. Bởi vậy tốc độ cắn nuốt đã chậm lại.

Tiêu Lãng vung tay lên, dẫn theo Phá Hài tiếp tục phóng về phía trước. Phá Hài nhìn từng bộ hài cốt cực lớn, thở dài một hồi. Nếu nhưkhông có Thảo Đằng của Tiêu Lãng, chắc hẳn từ tầng ngoài cùng hắn đã xong rồi?

Nhìn Tiêu Lãng nhanh chóng chạy về phía trước, Phá Hài lại có chút xúc động. Dường như người thiếu nhiên nhỏ hơn hắn bốn năm tuổi,, xuất thân thực lực địa vị so với hắn khác nhau một trời một vực này, đột nhiên đã biến thành người chỉ đạo?

Một con trai của phủ chủ tại Thiên Châu, một công tử có tiếng tại phía đông Thiên Châu trở thành kẻ tùy tùng của một gã nhà quê từ vực diện đến?

Tình huống này có chút quỷ dị. Nếu như truyền đi, khẳng định không ai tin tưởng. Ngay cả bản thân Phá Hài cũng cảm giác có chút không thể tin nổi. Nhưng hắn lại không thể không nhìn thẳng vào sự thực này.

Phá Hài trầm mặc bước đi. Trong hành lang quanh khẽ vang lên tiếng bước chân của hai người. Cả hành lang lúc sáng lúc tối khiến cái bóng của hai người lúc ẩn lúc hiện. Thảo Đằng phía trước gào thét càng khiến người ta cảm thấy quỷ mị mơ hồ. Nếu như giờ phút này để người nhát gan nhìn thấy cảnh tượng bên trong hành lang này, nhất định sẽ sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy muốn ngã.

Hành lang lại chuyển hướng. Hai người lại gặp phải thi thú. Thảo Đằng cũng lại bắt đầu cắn nuốt thi thú.

Chuyện khiến Tiêu Lãng vô cùng thất vọng đã xảy ra. Thảo Đằng không tiếp tục diễn hoá phân thân nữa. Mà hắn cũng nhận được sự xác nhận từ chỗ của Thảo Đằng. Số lượng phân thân của Thảo Đằng đã đạt được cực hạn.

Phá Hài nhìn vẻ mặt đầy thất vọng của Tiêu Lãng, trợn mắt khinh thường nói:

- Hơn hai mươi vạn phân thân, ngươi nên biết thế nào là đủ đi. Nếu như chúng ta thật sự có thể đi ra ngoài, sợ là gần trăm cường giả Nhân Hoàng xông tới, ngươi dựa vào số phân thân Thảo Đằng và chiến xa chí tôn của ngươi đã có thể dễ dàng mài chết bọn họ. Ngươi mới bao nhiêu tuổi? Nếu như để thực lực chiến đấu như vậy truyền khắp Thiên Châu, ngươi tuyệt đối sẽ trở thành nhân vật có tên trong bảng thập đại công tử!

- Bảng chó má đó ta cần gì!

Tiêu Lãng nở nụ cười tự giễu. Hắn cũng không phải là công tử, lên bảng thập đại công tử làm gì?

Lại nói nữa hắn không thích lên bảng gì đó. Có tên trên đó thì làm gì được thiên hạ. Hắn chỉ muốn cứu Đông Phương Hồng Đậu ra, xem thử có biện pháp nào phá giải quyết tâm ma hay không? Cho dù có thể sống thêm mấy năm cũng tốt. Đương nhiên nếu có thể giúp Độc Cô Hành hoàn hồn phục sinh vậy thì không thể tốt hơn.

Thi thú tầng thứ ba từ từ được dọn xong. Tiêu Lãng và Phá Hài lại nghỉ ngơi một ngày, sau đó chậm rãi tiến vào bên trong.

Tại một góc hành lang, hai người phát hiện có điểm không đúng!

Bởi vì phương hướng không đúng, hơn nữa còn từ từ trở nên rộng hơn. Hai người biết khả năng đã đến tầng trong cùng. Nếu như có thể đột phá được tầng cuối cùng này, chắc hẳn hai người có thể thoát khỏi hành lang này.

- Lại là một cung điện dưới lòng đất sao? Tiêu Lãng, ngươi mau nhìn kìa bên kia có cánh cửa truyền tống. Lối ra ở nơi đó!

Hai người chạy thêm mấy trăm dặm, phát hiện đi tới một cung điện cực lớn trong lòng đất. Ánh mắt Phá Hài bị cánh cửa truyền tống phát ra kim quang ở phía xa bên phải thu hút. Hắn mừng như điên kinh ngạc kêu lên.

Nhưng Tiêu Lãng lại không nói một lời nào, ánh mắt ngơ ngác nhìn phía bên trái. Trong mắt hắn đầy vẻ hoảng sợ.

Phá Hài sửng sốt nhìn theo ánh mắt của Tiêu Lãng. Trong ánh sáng lúc tối lúc sáng hắn nhìn thấy rõ ràng bên trái cung điện có một bóng đen cực lớn. Hắn lập tức hít sâu vào một hơi lạnh, kinh ngạc kêu lên:

- Thi thú trăm vạn năm, chạy mau!


/1202

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status