- Nghe thấy tiếng của ô oa lại không rút khỏi động mỏ? Người này có vấn đề. Bắt!
Thanh Minh do dự một chút không lập tức rời đi. Trong thông đạo đã có hơn mười tên võ giả bay tới. Một tên tiểu đội trưởng thực lực Chư Vương đỉnh cao nhìn lướt qua Thanh Minh, lập tức quát lớn.
- Đại nhân, miệng lớn..
Thanh Minh muốn giải thích vài câu, nhưng lại không biết nói gì. Hắn chỉ có chút thực lực như vậy, hai tên võ giả bay tới liền dễ dàng bắt được. Tiểu Bạch muốn chạy trốn cũng bị một tên hộ vệ huyết giáp chộp lấy, nắm trong tay.
- Ừm? Khí tức huyền thạch! Quả nhiên có người đang luyện hóa huyền thạch ở gần đây!
Tiểu đội trưởng nhíu mày, cẩn thận cảm ứng một chút quả nhiên phát hiện ra vấn đề. Thủ pháp luyện hóa huyền thạch của Tiêu Lãng hết sức kém. năng lượng trong huyền thạch sẽ có non nửa tiêu tán ra ngoài. Tiểu đội trưởng với thực lực Chư Vương đỉnh cao, các giác quan cực kỳ nhạy cảm, tất nhiên có thể dễ dàng cảm ứng được.
Tiểu đội trưởng quát lớn một tiếng. Hơn mười người lập tức lục soát khu vực gần đó. Rất nhanh bọn họ đã tìm được thông đạo bị đánh sụp bên trong vách đá kia.
- Tránh ra!
Tiểu đội trưởng Chư Vương đỉnh cao chợt quát một tiếng. Huyền lực vờn quanh trong tay, đánh một quyền về phía cửa thông đạo kia.
Ầm!
Lực lượng mạnh mẽ khiến phần đã vụn bị phá sập ở cửa thông đạo hóa thành bột mịn, lộ ra thông đạo tối đen bên trong.
Mắt tên tiểu đội trưởng sáng ngời, thân thể hắn g lui về phía sau vài bước, quay lại nói với mấy tên hộ vệ huyết giáp:
- Các ngươi, đi vào bắt người ra đây!
Trong mắt mấy người loé lên một tia u oán. Nếu Tiêu Lãng có thể phá tan vách đá cứng rắn như vậy, khẳng định thực lực cường đại. Giờ tiểu đội trưởng bảo mấy người bọn họ là võ giả Chư Vương tam, tứ trọng đi vào không phải chịu chết sao?
- Báo tin. Tập tức thông báo với Đại thống lĩnh!
Tiểu đội trưởng quay đầu nhìn về một người khác quát lên. Người này lập tức phóng ra phía ngoài. Lúc này tiểu đội trưởng mới quay đầu lại lạnh lùng nhìn mấy người kia, nói:
- Mấy người các ngươi còn không đi vào? Muốn kháng lệnh sao?
Mấy người bất đắc dĩ phát ra huyền lực, chậm rãi tiến vào sâu trong thông đạo. Thông đạo cũng không rộng, chỉ có thể để từng người tiến lên. Bốn, năm người đi nối tiếp nhau, hết sức tập trung, chuẩn bị công kích bất kỳ lúc nào.
- Nguy rồi, sự tình đã bại lộ!
Ở sâu trong thông đạo, Tiêu Lãng vừa giật mình tỉnh lại. Vừa nãy tiểu đội trưởng đánh một quyền kia, chấn động cả ngọn núi. Hắn làm sao có thể không tỉnh lại được?
Thảo Đằng gào thét lao ra tra xét tình huống. Sắc mặt Tiêu Lãng lập tức biến đổi. Giờ phút này trong thông đạo có bốn tên hộ vệ huyết giáp đang vọt về phía hắn. Mà bên ngoài còn có sáu, bảy người khác. Người mạnh nhất lại đạt được Chư Vương đỉnh phong. Quan trọng nhất là Thanh Minh và Tiểu Bạch bị bắt.
Làm sao bây giờ?
Trong đầu Tiêu Lãng chuyển động nhanh như tia chớp. Hắn không biết đám võ giả huyết giáp này làm thế nào phát hiện ra được. Nhưng hắn phát hiện, một khi mình bị bắt chắc chắn sẽ phải chết. Hắn không thể giơ tay chịu trói. Con đường sống duy nhất, chỉ có trốn!
Nếu đã quyết định phải chạy trốn, Tiêu Lãng không thể nào không quan tâm đến Thanh Minh và Tiểu Bạch. Bọn họ ở lại chỉ có bị giết!
Mở một đường máu, có thể thoát được hay không, chỉ có thể xem vận khí thế nào!
Một khi đưa ra quyết định, Tiêu Lãng không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa. Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo. Hắn gầm thét một tiếng không lui lại theo đường cũ, trái lại phát động Liệt Thần Thủ, phóng về một hướng khác. Sau khi vòng một vòng cuối cùng lại phóng về phía vị trí động mỏ Thanh Minh đang đứng.
- Xì xì!
Liệt Thần Thủ không ngừng vung lên. Đá màu đen phía trước thi nhau hóa thành bột mịn. Tiêu Lãng vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, tốc độ tăng vọt đến cực hạn. Rất nhanh hắn đã đi vòng một vòng từ trong lòng đất phía dưới động mỏ bắn mạnh ra.
- Chết đi!
Ánh mắt hắn lãnh lẽo. Thân thể đột nhiên bắn mạnh đi, còn mang theo tiếng kêu đinh tai nhức óc kia, khiến sáu tên võ giả còn lại trong thông đạo cả kinh thân thể run lên.
- Lớn mật, muốn chết!
Tiểu đội trưởng nhìn Tiêu Lãng nhanh như tia chớp chộp lấy ngực của võ giả đang giữ Thanh Minh, lập tức nổi giận. Thân thể tên tiểu đội trưởng hóa thành một đạo tàn ảnh, vọt về phía Tiêu Lãng.
- Đến hay lắm!
Mục tiêu của Tiêu Lãng vẫn rất rõ ràng. Hắn vốn không có ý định giết người này. Người đầu tiên hắn muốn giết chính là tiểu đội trưởng Chư Vương đỉnh phong.
Thân thể xoay chuyển ở trong không trung. Tiêu Lãng quét chân sau, dễ dàng đá bay tên võ giả giữ Thanh Minh. Nương phản lực đẩy, Tiêu Lãng phóng về phía võ giả Chư Vương đỉnh phong.
Một thiết quyền, một trảo kim sắc va chạm vào nhau, không hề nổ tung giống như trong tưởng tượng của mọi người. Thậm chí hai người không bay ngược ra ngoài, mà xuất hiện một cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ không gì sánh nổi.
Trảo kim sắc với tư thế không thể đỡ được, bóp nát cánh tay của tiểu đội trưởng. Chỉ trong nháy mắt cánh tay của tiểu đội trưởng hóa thành một mảnh huyết vụ. Nhưng trảo kia vẫn không dừng lại, thuận thế vồ vào trái tim của tiểu đội trưởng.
- A...
Tiểu đội trưởng Chư Vương đỉnh phong, trên mặt không dám tin tưởng nhìn cánh tay màu ánh kim đâm vào trái tim mình. Giờ phút này hắn thậm chí có chút nghi ngờ, võ giả tóc trắng trước mắt này, có phải là do hung thú biến thành hay không?
Mấy tên hộ vệ huyết giáp còn lại cũng sợ ngây người. Bọn họ cũng rất nghi ngờ liệu Tiêu Lãng có phải là hung thú hình người hay không? Không có bất kỳ khí tức huyền lực nào, dựa vào cánh tay đã một chiêu thuấn sát Chư Vương đỉnh phong sao?
Võ giả còn lại có thể chỉ có thực lực Chư Vương tam, tứ trọng. Tất cả sợ đến mức thân thể run lên, hàm răng run rẩy va chạm vào nhau, không ngừng tạo thành tiếng.
Cánh tay Tiêu Lãng chậm rãi từ trong ngực của tiểu đội trưởng thu về. Trên cánh tay màu ánh kim đầy máu tươi. Ánh mắt hắn lạnh như băng chậm rãi đảo qua trên mặt mọi người, nhìn ra linh hồn mọi người đầy sợ hãi.
Hắn đứng lặng tại chỗ không động thủ, chỉ dùng giọng điệu lạnh lùng nói:
- Thả bọn họ ra. Các ngươi cút. Kẻ nào không cút... Chết!
Ầm!
Võ giả đang giữ Thanh Minh và Tiểu Bạch hoàn toàn không do dự, lập tức bỏ lại Thanh Minh và Tiểu Bạch lại xoay người bỏ chạy. Mặc dù bọn họ là Phá Giáp quân, nhưng chỉ vì huyền thạch mà bán mạng thay Phá Thiên Phủ thôi. Mạng cũng bị mất, còn cần huyền thạch để làm gì? Lại nói nữa, bọn họ cũng không phải làm phản, chỉ đi ra ngoài thông báo có cường giả mà thôi.
- Tiêu Lãng!
- Chít chít!
Thanh Minh và Tiểu Bạch bay tới. Tiểu Bạch có chút sợ hãi tiến vào trong tay áo Tiêu Lãng. Nhưng trên mặt Thanh Minh lại đầy ngưng trọng. Hắn hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Sắc mặt Tiêu Lãng cũng rất ngưng trọng. Hắn hiểu rõ rằng về thực lực của mình. Nếu không phải mình vừa nãy đánh lén giết chết được võ giả Chư Vương đỉnh phong này, giờ phút này hắn chắc chắn phải chết.
Tiểu đội trưởng Chư Vương đỉnh phong kia chỉ cần không tiến lại gần mình, phóng ra huyền lực không ngừng công kích hắn, cho dù thân thể hắn mạnh hơn cũng chỉ có một con đường chết.
Liệt Thần Thủ có thể phá thần, nhưng trước tiên là phải tới gần kẻ địch! Tốc độ của hắn cũng không nhanh, chỉ tương đương với tốc độ của Chư Vương tam trọng. Nếu như võ giả có tốc độ nhanh hơn hắn kéo dài khoảng cách, dễ dàng có thể đùa chết hắn.
- Đi!
Tiêu Lãng gầm thét một tiếng, nắm lấy Thanh Minh chạy vào sâu trong động mỏ. Không lâu sau, phía sau liền truyền đến tiếng xé gió. Truy binh đến. Mắt Tiêu Lãng lóe lên, Liệt Thần Thủ chộp về phía vách tường màu đen bên cạnh, rất nhanh đã tạo ra một con đường. Hắn quay về phía sau nhìn Thanh Minh nói:
- Đuổi theo!
Hai người liên tục phóng về phía trước. Thông đạo phía sau đã có người bám theo. Tuy nhiên bọn họ không dám chạy hết tốc lực. Dù sao Tiêu Lãng có thể phá tan vách đá, có thể thuấn sát Chư Vương đỉnh phong. Không có ai biết thực lực thật sự của hắn thế nào. Hơn nữa thông đạo nhỏ như vậy, từng người đuổi theo không tiện khai chiến. Bởi vậy bọn họ chỉ có thể bám dính phía sau.
Thảo Đằng hóa thành hư ảnh tra xét xung quanh. Thân thể Tiêu Lãng lại không ngừng phóng lên phía trên. Vùng mỏ không nhìn thấy giới hạn. Phía sau không cần phải nói, khẳng định ;à xa hơn. Phía trước là sơn trang Phá Hài có đám cường giả đang tập hợp.
Liệt Thần Thủ chỉ có thể dùng trong nửa canh giờ. Hắn chỉ có thể phóng lên trên đỉnh núi, hi vọng trong nửa canh giờ, có thể lên được tới trên đỉnh ngọn núi!
Vèo!
Tốc độ của Tiêu Lãng rất nhanh. Chưa tới nửa canh giờ đã thành công phá đỉnh ngọn núi ra ngoài. Thảo Đằng đã sớm dò xét khu vực xung quanh, cũng không thấy có võ giả nào.
Nhưng mà, chờ tới khi hắn và Thanh Minh xông lên trên đỉnh ngọn núi, hắn phát hiện không trung phía trên đỉnh ngọn núi có bốn, năm tên cường giả Nhân Hoàng đang đứng ngạo nghễ trong không trung. Bốn, năm đôi mắt đầy vẻ trào phúng nhìn xuống hắn, giống như nhìn con kiến hôi trên mặt đất.
Không đường nào để trốn!
Thanh Minh do dự một chút không lập tức rời đi. Trong thông đạo đã có hơn mười tên võ giả bay tới. Một tên tiểu đội trưởng thực lực Chư Vương đỉnh cao nhìn lướt qua Thanh Minh, lập tức quát lớn.
- Đại nhân, miệng lớn..
Thanh Minh muốn giải thích vài câu, nhưng lại không biết nói gì. Hắn chỉ có chút thực lực như vậy, hai tên võ giả bay tới liền dễ dàng bắt được. Tiểu Bạch muốn chạy trốn cũng bị một tên hộ vệ huyết giáp chộp lấy, nắm trong tay.
- Ừm? Khí tức huyền thạch! Quả nhiên có người đang luyện hóa huyền thạch ở gần đây!
Tiểu đội trưởng nhíu mày, cẩn thận cảm ứng một chút quả nhiên phát hiện ra vấn đề. Thủ pháp luyện hóa huyền thạch của Tiêu Lãng hết sức kém. năng lượng trong huyền thạch sẽ có non nửa tiêu tán ra ngoài. Tiểu đội trưởng với thực lực Chư Vương đỉnh cao, các giác quan cực kỳ nhạy cảm, tất nhiên có thể dễ dàng cảm ứng được.
Tiểu đội trưởng quát lớn một tiếng. Hơn mười người lập tức lục soát khu vực gần đó. Rất nhanh bọn họ đã tìm được thông đạo bị đánh sụp bên trong vách đá kia.
- Tránh ra!
Tiểu đội trưởng Chư Vương đỉnh cao chợt quát một tiếng. Huyền lực vờn quanh trong tay, đánh một quyền về phía cửa thông đạo kia.
Ầm!
Lực lượng mạnh mẽ khiến phần đã vụn bị phá sập ở cửa thông đạo hóa thành bột mịn, lộ ra thông đạo tối đen bên trong.
Mắt tên tiểu đội trưởng sáng ngời, thân thể hắn g lui về phía sau vài bước, quay lại nói với mấy tên hộ vệ huyết giáp:
- Các ngươi, đi vào bắt người ra đây!
Trong mắt mấy người loé lên một tia u oán. Nếu Tiêu Lãng có thể phá tan vách đá cứng rắn như vậy, khẳng định thực lực cường đại. Giờ tiểu đội trưởng bảo mấy người bọn họ là võ giả Chư Vương tam, tứ trọng đi vào không phải chịu chết sao?
- Báo tin. Tập tức thông báo với Đại thống lĩnh!
Tiểu đội trưởng quay đầu nhìn về một người khác quát lên. Người này lập tức phóng ra phía ngoài. Lúc này tiểu đội trưởng mới quay đầu lại lạnh lùng nhìn mấy người kia, nói:
- Mấy người các ngươi còn không đi vào? Muốn kháng lệnh sao?
Mấy người bất đắc dĩ phát ra huyền lực, chậm rãi tiến vào sâu trong thông đạo. Thông đạo cũng không rộng, chỉ có thể để từng người tiến lên. Bốn, năm người đi nối tiếp nhau, hết sức tập trung, chuẩn bị công kích bất kỳ lúc nào.
- Nguy rồi, sự tình đã bại lộ!
Ở sâu trong thông đạo, Tiêu Lãng vừa giật mình tỉnh lại. Vừa nãy tiểu đội trưởng đánh một quyền kia, chấn động cả ngọn núi. Hắn làm sao có thể không tỉnh lại được?
Thảo Đằng gào thét lao ra tra xét tình huống. Sắc mặt Tiêu Lãng lập tức biến đổi. Giờ phút này trong thông đạo có bốn tên hộ vệ huyết giáp đang vọt về phía hắn. Mà bên ngoài còn có sáu, bảy người khác. Người mạnh nhất lại đạt được Chư Vương đỉnh phong. Quan trọng nhất là Thanh Minh và Tiểu Bạch bị bắt.
Làm sao bây giờ?
Trong đầu Tiêu Lãng chuyển động nhanh như tia chớp. Hắn không biết đám võ giả huyết giáp này làm thế nào phát hiện ra được. Nhưng hắn phát hiện, một khi mình bị bắt chắc chắn sẽ phải chết. Hắn không thể giơ tay chịu trói. Con đường sống duy nhất, chỉ có trốn!
Nếu đã quyết định phải chạy trốn, Tiêu Lãng không thể nào không quan tâm đến Thanh Minh và Tiểu Bạch. Bọn họ ở lại chỉ có bị giết!
Mở một đường máu, có thể thoát được hay không, chỉ có thể xem vận khí thế nào!
Một khi đưa ra quyết định, Tiêu Lãng không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa. Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo. Hắn gầm thét một tiếng không lui lại theo đường cũ, trái lại phát động Liệt Thần Thủ, phóng về một hướng khác. Sau khi vòng một vòng cuối cùng lại phóng về phía vị trí động mỏ Thanh Minh đang đứng.
- Xì xì!
Liệt Thần Thủ không ngừng vung lên. Đá màu đen phía trước thi nhau hóa thành bột mịn. Tiêu Lãng vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, tốc độ tăng vọt đến cực hạn. Rất nhanh hắn đã đi vòng một vòng từ trong lòng đất phía dưới động mỏ bắn mạnh ra.
- Chết đi!
Ánh mắt hắn lãnh lẽo. Thân thể đột nhiên bắn mạnh đi, còn mang theo tiếng kêu đinh tai nhức óc kia, khiến sáu tên võ giả còn lại trong thông đạo cả kinh thân thể run lên.
- Lớn mật, muốn chết!
Tiểu đội trưởng nhìn Tiêu Lãng nhanh như tia chớp chộp lấy ngực của võ giả đang giữ Thanh Minh, lập tức nổi giận. Thân thể tên tiểu đội trưởng hóa thành một đạo tàn ảnh, vọt về phía Tiêu Lãng.
- Đến hay lắm!
Mục tiêu của Tiêu Lãng vẫn rất rõ ràng. Hắn vốn không có ý định giết người này. Người đầu tiên hắn muốn giết chính là tiểu đội trưởng Chư Vương đỉnh phong.
Thân thể xoay chuyển ở trong không trung. Tiêu Lãng quét chân sau, dễ dàng đá bay tên võ giả giữ Thanh Minh. Nương phản lực đẩy, Tiêu Lãng phóng về phía võ giả Chư Vương đỉnh phong.
Một thiết quyền, một trảo kim sắc va chạm vào nhau, không hề nổ tung giống như trong tưởng tượng của mọi người. Thậm chí hai người không bay ngược ra ngoài, mà xuất hiện một cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ không gì sánh nổi.
Trảo kim sắc với tư thế không thể đỡ được, bóp nát cánh tay của tiểu đội trưởng. Chỉ trong nháy mắt cánh tay của tiểu đội trưởng hóa thành một mảnh huyết vụ. Nhưng trảo kia vẫn không dừng lại, thuận thế vồ vào trái tim của tiểu đội trưởng.
- A...
Tiểu đội trưởng Chư Vương đỉnh phong, trên mặt không dám tin tưởng nhìn cánh tay màu ánh kim đâm vào trái tim mình. Giờ phút này hắn thậm chí có chút nghi ngờ, võ giả tóc trắng trước mắt này, có phải là do hung thú biến thành hay không?
Mấy tên hộ vệ huyết giáp còn lại cũng sợ ngây người. Bọn họ cũng rất nghi ngờ liệu Tiêu Lãng có phải là hung thú hình người hay không? Không có bất kỳ khí tức huyền lực nào, dựa vào cánh tay đã một chiêu thuấn sát Chư Vương đỉnh phong sao?
Võ giả còn lại có thể chỉ có thực lực Chư Vương tam, tứ trọng. Tất cả sợ đến mức thân thể run lên, hàm răng run rẩy va chạm vào nhau, không ngừng tạo thành tiếng.
Cánh tay Tiêu Lãng chậm rãi từ trong ngực của tiểu đội trưởng thu về. Trên cánh tay màu ánh kim đầy máu tươi. Ánh mắt hắn lạnh như băng chậm rãi đảo qua trên mặt mọi người, nhìn ra linh hồn mọi người đầy sợ hãi.
Hắn đứng lặng tại chỗ không động thủ, chỉ dùng giọng điệu lạnh lùng nói:
- Thả bọn họ ra. Các ngươi cút. Kẻ nào không cút... Chết!
Ầm!
Võ giả đang giữ Thanh Minh và Tiểu Bạch hoàn toàn không do dự, lập tức bỏ lại Thanh Minh và Tiểu Bạch lại xoay người bỏ chạy. Mặc dù bọn họ là Phá Giáp quân, nhưng chỉ vì huyền thạch mà bán mạng thay Phá Thiên Phủ thôi. Mạng cũng bị mất, còn cần huyền thạch để làm gì? Lại nói nữa, bọn họ cũng không phải làm phản, chỉ đi ra ngoài thông báo có cường giả mà thôi.
- Tiêu Lãng!
- Chít chít!
Thanh Minh và Tiểu Bạch bay tới. Tiểu Bạch có chút sợ hãi tiến vào trong tay áo Tiêu Lãng. Nhưng trên mặt Thanh Minh lại đầy ngưng trọng. Hắn hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Sắc mặt Tiêu Lãng cũng rất ngưng trọng. Hắn hiểu rõ rằng về thực lực của mình. Nếu không phải mình vừa nãy đánh lén giết chết được võ giả Chư Vương đỉnh phong này, giờ phút này hắn chắc chắn phải chết.
Tiểu đội trưởng Chư Vương đỉnh phong kia chỉ cần không tiến lại gần mình, phóng ra huyền lực không ngừng công kích hắn, cho dù thân thể hắn mạnh hơn cũng chỉ có một con đường chết.
Liệt Thần Thủ có thể phá thần, nhưng trước tiên là phải tới gần kẻ địch! Tốc độ của hắn cũng không nhanh, chỉ tương đương với tốc độ của Chư Vương tam trọng. Nếu như võ giả có tốc độ nhanh hơn hắn kéo dài khoảng cách, dễ dàng có thể đùa chết hắn.
- Đi!
Tiêu Lãng gầm thét một tiếng, nắm lấy Thanh Minh chạy vào sâu trong động mỏ. Không lâu sau, phía sau liền truyền đến tiếng xé gió. Truy binh đến. Mắt Tiêu Lãng lóe lên, Liệt Thần Thủ chộp về phía vách tường màu đen bên cạnh, rất nhanh đã tạo ra một con đường. Hắn quay về phía sau nhìn Thanh Minh nói:
- Đuổi theo!
Hai người liên tục phóng về phía trước. Thông đạo phía sau đã có người bám theo. Tuy nhiên bọn họ không dám chạy hết tốc lực. Dù sao Tiêu Lãng có thể phá tan vách đá, có thể thuấn sát Chư Vương đỉnh phong. Không có ai biết thực lực thật sự của hắn thế nào. Hơn nữa thông đạo nhỏ như vậy, từng người đuổi theo không tiện khai chiến. Bởi vậy bọn họ chỉ có thể bám dính phía sau.
Thảo Đằng hóa thành hư ảnh tra xét xung quanh. Thân thể Tiêu Lãng lại không ngừng phóng lên phía trên. Vùng mỏ không nhìn thấy giới hạn. Phía sau không cần phải nói, khẳng định ;à xa hơn. Phía trước là sơn trang Phá Hài có đám cường giả đang tập hợp.
Liệt Thần Thủ chỉ có thể dùng trong nửa canh giờ. Hắn chỉ có thể phóng lên trên đỉnh núi, hi vọng trong nửa canh giờ, có thể lên được tới trên đỉnh ngọn núi!
Vèo!
Tốc độ của Tiêu Lãng rất nhanh. Chưa tới nửa canh giờ đã thành công phá đỉnh ngọn núi ra ngoài. Thảo Đằng đã sớm dò xét khu vực xung quanh, cũng không thấy có võ giả nào.
Nhưng mà, chờ tới khi hắn và Thanh Minh xông lên trên đỉnh ngọn núi, hắn phát hiện không trung phía trên đỉnh ngọn núi có bốn, năm tên cường giả Nhân Hoàng đang đứng ngạo nghễ trong không trung. Bốn, năm đôi mắt đầy vẻ trào phúng nhìn xuống hắn, giống như nhìn con kiến hôi trên mặt đất.
Không đường nào để trốn!
/1202
|