Tiêu Lãng đi chưa bao lâu, tên Chiến Vương kia lại đột nhiên loạng choạng đứng lên. Hắn rất may mắn. Tuy rằng Tiêu Lãng đấm thủng thân thể hắn, toàn bộ xương sườn vỡ nát, lục phủ ngũ tạng cũng bị đập nát hơn nửa, nhưng trái tim vẫn còn.
Hắn bị thương rất nặng, cũng biết mình không sống nổi. Nhưng hắn dựa vào một niềm tin, chạy ra khỏi dãy núi Hắc Diêu, một đường vội vàng chạy, một đường đẫm máu. Máu tươi chảy ra thành một đường máu hồng, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Nơi này ở sâu trong dãy núi Hắc Diêu. Nếu muốn đi tới trong thành bên dưới ngọn núi hiển nhiên không thể nào làm được. Hắn không chạy xuống dưới núi, trái lại vội vàng chạy theo một hướng khác.
Hắn dùng toàn lực chạy. Chỉ có điều thân thể hắn đã suy yếu, bất kỳ lúc nào cũng có thể chết. Nhưng hắn vẫn cắn răng lao nhanh, trong con mắt đầy vẻ điên cuồng.
Sau nửa canh giờ, hắn đi tới bên ngoài một sơn cốc thì không nhịn được nữa, thân thể ầm ầm ngã xuống đất, khiến mặt đất tạo lên tiếng vọng lớn.
Vèo!
Trong sơn cốc lại có thể có người. Bị tên Chiến Vương này làm kinh động, một tên Chiến Vương cùng mấy tên Chiến Tôn phóng nhanh ra. Khi nhìn thấy tên Chiến Vương kia toàn thân đầy máu, bọn họ vội vàng hoảng hốt. Một người lớn tiếng kêu lên:
- Sa ca, ca làm sao vậy? Là ai đả thương ca? Lão lục lão nhị đâu?
- Là Tiêu... Tiêu Lãng. Nhanh... bẩm báo Thần Hồn Các, lĩnh thưởng!
Chiến Vương suy yếu mở mắt, khó nhọc nói ra một câu, sau đó hoàn toàn tắt thở.
- Tiêu Lãng? Tiêu Lãng!
Bảy, tám tên võ giả lập tức kinh hãi. Mấy người nổi giận chạy về phía con đường thông tới Chiến Vương, hiển nhiên là muốn tìm Tiêu Lãng báo thù.
Tuy nhiên, tên Chiến Vương duy nhất lại quát lớn:
- Trở về, tất cả các ngươi hạ sơn lập tức đi bẩm báo với Thần Hồn Các. Ta sẽ đuổi theo Tiêu Lãng. Trên đường đi, ta sẽ lưu lại ký hiệu. Các ngươi dẫn theo cường giả Thần Hồn Các lập tức đuổi theo.
Hiển nhiên, tên Chiến Vương này là lão đại của đám người kia. Những người còn lại không dám kháng mệnh, lập tức chạy xuống dưới núi. Chiến Vương lại theo dấu tích đuổi theo Tiêu Lãng.
Chỉ mấy canh giờ, tin tức đã được truyền đến Thần Hồn các trong thành gần đó. Thần Hồn Các bởi vì không xác định rốt cuộc có phải là Tiêu Lãng hay không, không dám báo cáo với Tổng các, chỉ đưa tin tới thành lớn ở gần đó, thỉnh cầu nơi đó phái ra cường giả vây bắt.
Mấy thành lớn gần đó nhận được tin tức cũng không dám khinh thường. Dù sao Tiêu Lãng chính là người Tổng các muốn bắt. Mặc kệ tin tức có thật hay không, bọn họ vẫn muốn phái người lục soát một chút. Mệnh lệnh nhất thời truyền khắp tất cả thành thị phía nam Vũ Vương Triều. Tất cả gia tộc, vô số thám tử bắt đầu hoạt động.
Vào lúc hoàng hôn, các thành lớn ở trung bộ Vũ Vương Triều, Quế Dương Thành truyền tới một tin tức đã khiến toàn bộ Vũ Vương Triều kinh động.
Có một võ giả với thân phận khả nghi không rõ, toàn thân được quấn trong áo bào đen. Có hộ vệ đi tới kiểm tra, bị hắn hung hăng đánh chết. Mười mấy quân hộ vệ chỉ còn lại một tên may mắn sống sót.
Tên võ giả này có tốc độ doạ người, một đường chạy về phía đông. Hơn nữa, hắn ra tay tàn nhẫn, lại hoàn toàn không dùng đến huyền khí. Bất kỳ người nào dám chặn đường, hắn trực tiếp xé xác. Hành vi của hắn đúng là tàn nhẫn đến cực điểm.
Bất luận người này có phải là Tiêu Lãng hay không, Vũ Vương Triều quyết định phải bắt hắn. Người này tàn bạo như vậy, ở trước mặt mọi người giết chết quân hộ vệ của vương triều, nhất định phải tru diệt.
Tin tức rất nhanh thông qua các con đường, truyền đi khắp các thành thị trong Vũ Vương Triều. Thần Hồn Các các thành cũng phái cường giả ra truy sát. Trong các thành thị phía trước, thành chủ các thành tự mình dẫn đội chặn lại.
Vũ Vương Triều tung ra một tấm lưới lớn. Khắp nơi đều là cường giả và thám báo, chỉ chờ võ giả tàn bạo kia sa lưới. Chỉ có điều việc này không truyền tới Thần Hồn Thành. Dù sao bọn họ cũng không xác định đó có thực sự là Tiêu Lãng hay không.
Vào lúc nửa đêm, trong một thành lớn phía đông Vũ Vương Triều rốt cuộc đã phát hiện ra thân ảnh của võ giả này. Một thành chủ Chiến Hoàng cấp cao dẫn theo hơn mười tên Chiến Vương nhận được tin tức, lập tức chặn đường người này.
Thành chủ Chiến Hoàng là một nhân vật lớn đã thành danh tại Vũ Vương Triều, tên là Phùng Ngưng. Phùng gia ở trong Vũ Vương Triều được xem là đại gia tộc. Tộc trưởng còn là một trong bốn đại vương sư của Vũ Vương Triều. Phùng Ngưng hơn bốn mươi tuổi đang thời tráng niên, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo đứng ở trên quan đạo. Hắn dẫn theo hơn mười tên Chiến Vương đứng thành hình quạt ở phía trước, ngăn cản đường đi.
Phía trước có một bóng đen chạy tới nhanh như tia chớp. Tốc độ đó khiến hơn mười người đều có chút kinh hãi. Chỉ có điều nghĩ đến thành chủ Phùng Ngưng đang ở đây, một tên Chiến Vương đỉnh phong lập tức quát lớn:
- Người tới là người phương nào. Nơi đây đang giới nghiêm. Dừng lại để kiểm tra!
Bóng đen kia hoàn toàn không dừng lại. Toàn thân hắn được áo bào đen che phủ. Tuy rằng chiếc áo bào đen có chút rách nát, xem ra có chút chật vật, nhưng mảnh vải che trên mặt vẫn lành lặn, chỉ để lại một đôi mắt huyết hồng.
Người đến tất nhiên là Tiêu Lãng. Hắn nhìn thấy phía trước thậm chí có hơn mười tên Chiến Vương, còn có một tên Chiến Hoàng, ánh mắt liền sáng rực lên!
Chiến Hoàng!
Hắn vẫn muốn tìm kiếm một Chiến Hoàng để thử thực lực của mình một chút. Giờ phút này, lại có một tên Chiến Hoàng đang ở đây, không phải tiện cho hắn thử một chút sao?
Hắn nhất định phải cứu Tiêu Thanh Y, cho nên nhất định phải đi đế đô. Nhưng nếu như trước khi đi tới đế đô, có thể hoàn toàn nắm giữ được thực lực của mình, lập ra kế hoạch tác chiến tốt, có thể giết thêm mấy kẻ thù, vậy là hoàn mỹ nhất.
Chỉ có điều hắn biết rõ, chỉ cần mình đi tới đế đô, đám người Tiêu Thanh Y rất có thể sẽ không chết. Bởi vì người bọn họ muốn giết chính là mình. Chỉ cần mình chết, Ẩn đế nhất định sẽ bảo vệ đám người Tiêu Thanh Y. Cho nên hắn quyết định cố gắng chơi một chút, trước khi chết kéo thêm mấy kẻ chịu tội thay.
Cho nên giờ phút này hắn không hề dừng lại, giống như một con thú hung mãnh thời viễn cổ phóng về phía trước. Trong mắt của hắn lộ ra sát ý. Một đám Chiến Vương nhìn thấy trong lòng đều run sợ.
- Bắt hắn!
Sắc mặt Phùng Ngưng cũng trở nên ngưng trọng. Sau khi gầm thét một tiếng, một hư ảnh lóe lên một cái rồi biến mất. Ngay lập tức thần hồn phụ thể huyền khí vờn quanh, khiến thực lực của hắn đạt tới Chiến Hoàng đỉnh phong.
Mặc kệ người này có phải là Tiêu Lãng hay không, hắn đều quyết định nhất định phải đánh trọng thương người này, tiếp đó phế bỏ hắn, đưa về trong Thiên Vũ Thành.
Vèo!
Hơn mười tên Chiến Vương bắt đầu hành động. Huyền khí vờn quanh, vô số đạo đao quang huyền khí phá không rời đi. Đồng thời trong tay bọn họ phát ra ánh sáng huyền khí. Dưới ánh trăng chiếu rọi, hàn khí lan ra. Tốc độ cũng tăng vọt đến cực hạn, mang theo đao quang huyền khí phóng về phía Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng không nói một câu nào. Hai chân hắn đột nhiên đạp liên tục xuống mặt đất. Mặt đất liên tiếp vỡ ra. Thân thể của hắn lại giống như đạn pháo phóng lên bầu trời. Hắn ung dung né tránh được những đao quang huyền khí này, sau đó hóa thành một mũi tên vọt về phía hơn mười tên Chiến Vương.
Tiêu Lãng phản ứng quá nhanh. Mọi người căn bản không kịp phản ứng. Chỉ nhìn thấy thân ảnh của hắn lóe lên, liền tránh được đao quang huyền khí, vọt tới trước người bọn chúng.
Những Chiến Vương này cũng không phải là người yếu đuối. Bọn họ phản ứng rất nhanh, mấy đao quang huyền khí lập tức hóa thành từng tàn ảnh, đâm về phía thân thể Tiêu Lãng.
Năm, sáu người đồng thời công kích, góc độ cực kỳ xảo quyệt, tạm thời phối hợp lại rất ăn ý. Những người còn lại cũng theo sát phía sau, chuẩn bị công kích bất kỳ lúc nào.
Phản ứng của Tiêu Lãng khiến mọi người cực kỳ nghi hoặc. Bởi vì tốc độ của Tiêu Lãng nhanh như vậy, nhưng lần này hắn lại không né tránh, trái lại vọt thẳng về phía mọi người, dùng thân thể cường đại chống đỡ mấy đao quang huyền khí công kích. Đồng thời hai tay hắn hóa thành trảo, giống như hai trảo sắc bén của một con ưng, chộp về phía chiến giáp huyền khí trên người hai Chiến Vương.
Hơn mười tên Chiến Vương đều là cường giả từ trong hoàn cảnh thây chất thành núi, máu chảy thành sông đi ra. Hôm nay phản ứng của kẻ địch này lại nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Từ trước tới nay bọn họ chưa từng gặp người nào dám dùng thân thể miễn cưỡng chống đỡ với đao quang huyền khí.
- Leng keng!
Mấy tiếng kim loại va chạm vang lên. Mấy đao quang huyền khí đâm vào trên người Tiêu Lãng lại chỉ đâm vào một chút đã không thể đâm thêm được nữa.
Còn có hai đao quang huyền khí bị bắn ngược trở lại. Còn lợi trảo của Tiêu Lãng chộp vào phía trên chiến giáp huyền khí của hai tên Chiến Vương lại ung dung đâm thủng. Sau đó hai lợi trảo giống như tia chớp cắm vào tim của hai tên Chiến Vương, trong nháy mắt bóp nắt trái tim của hai người này.
Hắn bị thương rất nặng, cũng biết mình không sống nổi. Nhưng hắn dựa vào một niềm tin, chạy ra khỏi dãy núi Hắc Diêu, một đường vội vàng chạy, một đường đẫm máu. Máu tươi chảy ra thành một đường máu hồng, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Nơi này ở sâu trong dãy núi Hắc Diêu. Nếu muốn đi tới trong thành bên dưới ngọn núi hiển nhiên không thể nào làm được. Hắn không chạy xuống dưới núi, trái lại vội vàng chạy theo một hướng khác.
Hắn dùng toàn lực chạy. Chỉ có điều thân thể hắn đã suy yếu, bất kỳ lúc nào cũng có thể chết. Nhưng hắn vẫn cắn răng lao nhanh, trong con mắt đầy vẻ điên cuồng.
Sau nửa canh giờ, hắn đi tới bên ngoài một sơn cốc thì không nhịn được nữa, thân thể ầm ầm ngã xuống đất, khiến mặt đất tạo lên tiếng vọng lớn.
Vèo!
Trong sơn cốc lại có thể có người. Bị tên Chiến Vương này làm kinh động, một tên Chiến Vương cùng mấy tên Chiến Tôn phóng nhanh ra. Khi nhìn thấy tên Chiến Vương kia toàn thân đầy máu, bọn họ vội vàng hoảng hốt. Một người lớn tiếng kêu lên:
- Sa ca, ca làm sao vậy? Là ai đả thương ca? Lão lục lão nhị đâu?
- Là Tiêu... Tiêu Lãng. Nhanh... bẩm báo Thần Hồn Các, lĩnh thưởng!
Chiến Vương suy yếu mở mắt, khó nhọc nói ra một câu, sau đó hoàn toàn tắt thở.
- Tiêu Lãng? Tiêu Lãng!
Bảy, tám tên võ giả lập tức kinh hãi. Mấy người nổi giận chạy về phía con đường thông tới Chiến Vương, hiển nhiên là muốn tìm Tiêu Lãng báo thù.
Tuy nhiên, tên Chiến Vương duy nhất lại quát lớn:
- Trở về, tất cả các ngươi hạ sơn lập tức đi bẩm báo với Thần Hồn Các. Ta sẽ đuổi theo Tiêu Lãng. Trên đường đi, ta sẽ lưu lại ký hiệu. Các ngươi dẫn theo cường giả Thần Hồn Các lập tức đuổi theo.
Hiển nhiên, tên Chiến Vương này là lão đại của đám người kia. Những người còn lại không dám kháng mệnh, lập tức chạy xuống dưới núi. Chiến Vương lại theo dấu tích đuổi theo Tiêu Lãng.
Chỉ mấy canh giờ, tin tức đã được truyền đến Thần Hồn các trong thành gần đó. Thần Hồn Các bởi vì không xác định rốt cuộc có phải là Tiêu Lãng hay không, không dám báo cáo với Tổng các, chỉ đưa tin tới thành lớn ở gần đó, thỉnh cầu nơi đó phái ra cường giả vây bắt.
Mấy thành lớn gần đó nhận được tin tức cũng không dám khinh thường. Dù sao Tiêu Lãng chính là người Tổng các muốn bắt. Mặc kệ tin tức có thật hay không, bọn họ vẫn muốn phái người lục soát một chút. Mệnh lệnh nhất thời truyền khắp tất cả thành thị phía nam Vũ Vương Triều. Tất cả gia tộc, vô số thám tử bắt đầu hoạt động.
Vào lúc hoàng hôn, các thành lớn ở trung bộ Vũ Vương Triều, Quế Dương Thành truyền tới một tin tức đã khiến toàn bộ Vũ Vương Triều kinh động.
Có một võ giả với thân phận khả nghi không rõ, toàn thân được quấn trong áo bào đen. Có hộ vệ đi tới kiểm tra, bị hắn hung hăng đánh chết. Mười mấy quân hộ vệ chỉ còn lại một tên may mắn sống sót.
Tên võ giả này có tốc độ doạ người, một đường chạy về phía đông. Hơn nữa, hắn ra tay tàn nhẫn, lại hoàn toàn không dùng đến huyền khí. Bất kỳ người nào dám chặn đường, hắn trực tiếp xé xác. Hành vi của hắn đúng là tàn nhẫn đến cực điểm.
Bất luận người này có phải là Tiêu Lãng hay không, Vũ Vương Triều quyết định phải bắt hắn. Người này tàn bạo như vậy, ở trước mặt mọi người giết chết quân hộ vệ của vương triều, nhất định phải tru diệt.
Tin tức rất nhanh thông qua các con đường, truyền đi khắp các thành thị trong Vũ Vương Triều. Thần Hồn Các các thành cũng phái cường giả ra truy sát. Trong các thành thị phía trước, thành chủ các thành tự mình dẫn đội chặn lại.
Vũ Vương Triều tung ra một tấm lưới lớn. Khắp nơi đều là cường giả và thám báo, chỉ chờ võ giả tàn bạo kia sa lưới. Chỉ có điều việc này không truyền tới Thần Hồn Thành. Dù sao bọn họ cũng không xác định đó có thực sự là Tiêu Lãng hay không.
Vào lúc nửa đêm, trong một thành lớn phía đông Vũ Vương Triều rốt cuộc đã phát hiện ra thân ảnh của võ giả này. Một thành chủ Chiến Hoàng cấp cao dẫn theo hơn mười tên Chiến Vương nhận được tin tức, lập tức chặn đường người này.
Thành chủ Chiến Hoàng là một nhân vật lớn đã thành danh tại Vũ Vương Triều, tên là Phùng Ngưng. Phùng gia ở trong Vũ Vương Triều được xem là đại gia tộc. Tộc trưởng còn là một trong bốn đại vương sư của Vũ Vương Triều. Phùng Ngưng hơn bốn mươi tuổi đang thời tráng niên, vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo đứng ở trên quan đạo. Hắn dẫn theo hơn mười tên Chiến Vương đứng thành hình quạt ở phía trước, ngăn cản đường đi.
Phía trước có một bóng đen chạy tới nhanh như tia chớp. Tốc độ đó khiến hơn mười người đều có chút kinh hãi. Chỉ có điều nghĩ đến thành chủ Phùng Ngưng đang ở đây, một tên Chiến Vương đỉnh phong lập tức quát lớn:
- Người tới là người phương nào. Nơi đây đang giới nghiêm. Dừng lại để kiểm tra!
Bóng đen kia hoàn toàn không dừng lại. Toàn thân hắn được áo bào đen che phủ. Tuy rằng chiếc áo bào đen có chút rách nát, xem ra có chút chật vật, nhưng mảnh vải che trên mặt vẫn lành lặn, chỉ để lại một đôi mắt huyết hồng.
Người đến tất nhiên là Tiêu Lãng. Hắn nhìn thấy phía trước thậm chí có hơn mười tên Chiến Vương, còn có một tên Chiến Hoàng, ánh mắt liền sáng rực lên!
Chiến Hoàng!
Hắn vẫn muốn tìm kiếm một Chiến Hoàng để thử thực lực của mình một chút. Giờ phút này, lại có một tên Chiến Hoàng đang ở đây, không phải tiện cho hắn thử một chút sao?
Hắn nhất định phải cứu Tiêu Thanh Y, cho nên nhất định phải đi đế đô. Nhưng nếu như trước khi đi tới đế đô, có thể hoàn toàn nắm giữ được thực lực của mình, lập ra kế hoạch tác chiến tốt, có thể giết thêm mấy kẻ thù, vậy là hoàn mỹ nhất.
Chỉ có điều hắn biết rõ, chỉ cần mình đi tới đế đô, đám người Tiêu Thanh Y rất có thể sẽ không chết. Bởi vì người bọn họ muốn giết chính là mình. Chỉ cần mình chết, Ẩn đế nhất định sẽ bảo vệ đám người Tiêu Thanh Y. Cho nên hắn quyết định cố gắng chơi một chút, trước khi chết kéo thêm mấy kẻ chịu tội thay.
Cho nên giờ phút này hắn không hề dừng lại, giống như một con thú hung mãnh thời viễn cổ phóng về phía trước. Trong mắt của hắn lộ ra sát ý. Một đám Chiến Vương nhìn thấy trong lòng đều run sợ.
- Bắt hắn!
Sắc mặt Phùng Ngưng cũng trở nên ngưng trọng. Sau khi gầm thét một tiếng, một hư ảnh lóe lên một cái rồi biến mất. Ngay lập tức thần hồn phụ thể huyền khí vờn quanh, khiến thực lực của hắn đạt tới Chiến Hoàng đỉnh phong.
Mặc kệ người này có phải là Tiêu Lãng hay không, hắn đều quyết định nhất định phải đánh trọng thương người này, tiếp đó phế bỏ hắn, đưa về trong Thiên Vũ Thành.
Vèo!
Hơn mười tên Chiến Vương bắt đầu hành động. Huyền khí vờn quanh, vô số đạo đao quang huyền khí phá không rời đi. Đồng thời trong tay bọn họ phát ra ánh sáng huyền khí. Dưới ánh trăng chiếu rọi, hàn khí lan ra. Tốc độ cũng tăng vọt đến cực hạn, mang theo đao quang huyền khí phóng về phía Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng không nói một câu nào. Hai chân hắn đột nhiên đạp liên tục xuống mặt đất. Mặt đất liên tiếp vỡ ra. Thân thể của hắn lại giống như đạn pháo phóng lên bầu trời. Hắn ung dung né tránh được những đao quang huyền khí này, sau đó hóa thành một mũi tên vọt về phía hơn mười tên Chiến Vương.
Tiêu Lãng phản ứng quá nhanh. Mọi người căn bản không kịp phản ứng. Chỉ nhìn thấy thân ảnh của hắn lóe lên, liền tránh được đao quang huyền khí, vọt tới trước người bọn chúng.
Những Chiến Vương này cũng không phải là người yếu đuối. Bọn họ phản ứng rất nhanh, mấy đao quang huyền khí lập tức hóa thành từng tàn ảnh, đâm về phía thân thể Tiêu Lãng.
Năm, sáu người đồng thời công kích, góc độ cực kỳ xảo quyệt, tạm thời phối hợp lại rất ăn ý. Những người còn lại cũng theo sát phía sau, chuẩn bị công kích bất kỳ lúc nào.
Phản ứng của Tiêu Lãng khiến mọi người cực kỳ nghi hoặc. Bởi vì tốc độ của Tiêu Lãng nhanh như vậy, nhưng lần này hắn lại không né tránh, trái lại vọt thẳng về phía mọi người, dùng thân thể cường đại chống đỡ mấy đao quang huyền khí công kích. Đồng thời hai tay hắn hóa thành trảo, giống như hai trảo sắc bén của một con ưng, chộp về phía chiến giáp huyền khí trên người hai Chiến Vương.
Hơn mười tên Chiến Vương đều là cường giả từ trong hoàn cảnh thây chất thành núi, máu chảy thành sông đi ra. Hôm nay phản ứng của kẻ địch này lại nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Từ trước tới nay bọn họ chưa từng gặp người nào dám dùng thân thể miễn cưỡng chống đỡ với đao quang huyền khí.
- Leng keng!
Mấy tiếng kim loại va chạm vang lên. Mấy đao quang huyền khí đâm vào trên người Tiêu Lãng lại chỉ đâm vào một chút đã không thể đâm thêm được nữa.
Còn có hai đao quang huyền khí bị bắn ngược trở lại. Còn lợi trảo của Tiêu Lãng chộp vào phía trên chiến giáp huyền khí của hai tên Chiến Vương lại ung dung đâm thủng. Sau đó hai lợi trảo giống như tia chớp cắm vào tim của hai tên Chiến Vương, trong nháy mắt bóp nắt trái tim của hai người này.
/1202
|