Edit: Cat
Anh nói một câu nhẹ bổng, lập tức làm cho Lưu Tranh căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía Trữ Tuấn.
“Anh Lăng…” Lưu Tranh cười tươi đi tới trước mặt anh, muốn giải thích: “Việc hôm nay tôi không có ý gì với Đồng tiểu thư, chỉ là muốn cô ấy hẹn Vi Kỳ Hạo ra thôi.”
Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn hắn, chậm rãi mở miệng, phun đám khói màu trắng lên mặt hắn: “Đừng kêu anh, tôi không dám!”
“Khụ khụ!” Lưu Tranh bị sắc lui về phía sau, sắc mặt cực kỳ xấu hổ. Hắn cúi đầu, dùng ánh mắt cầu cứu Trữ Tuấn.
Tuy rằng tức giận nhưng Trữ Tuấn vẫn lo cho cái thằng em họ này: “Cận Dương, tiểu tử này hồ đồ rồi.”
Nghe vậy, khóe miệng Lăng Cận Dương mỉm cười, anh đứng lên thân hình to lớn tới trước mặt Lưu Tranh: “Lưu thiếu gia, anh nói xem, anh hồ đồ như thế nào?”
Trong đáy mắt anh hiện lên tia lạnh lẽo, làm cho Lưu Tranh theo bản năng nuốt nước miếng, bộ dạng kiêu ngạo lúc trước biến mất: “Tôi, tôi không phải nhằm vào cô ấy, hơn nữa tôi cũng không có làm gì cô ấy!”
Lời giải thích không hoàn hảo của hắn làm cho lửa giận trong lòng Lăng Cận Dương càng sâu. Chuyện lần trước xảy ra ở đây, ký ức còn mới mẻ lắm.
Nhìn tâm tình anh bất định, Lưu Tranh ý thức được không tốt, vội cúi thấp người cầu xin: “Lăng thiếu, là tôi sai, tôi không nên vô lễ với Đồng tiểu thư! Xin anh nở mặt nhà họ Lưu, bỏ qua chuyện này!”
Mày kiếm Lăng Cận Dương ngả ngớn, theo dõi nét mặt sợ hãi của hắn, đột nhiên đưa tay đem đầu thuốc còn sáng đặt lên áo hắn, hung hăng nghiền xuống: “Nực cười! Nhà họ Lưu của anh có mặt mũi gì, có thể đụng đến người của tôi?”
Lưu Tranh cứng ngắc, trong người nóng rát nhưng hắn không dám động, thậm chí ngay cả tiếng hừ cũng không dám, vải bị đốt cháy mùi rất khó ngửi.
Trữ Tuấn muốn cản nhưng lại kiên quyết nhịn xuống, nói đến cũng là do Lưu Tranh làm cho rối rắm, xứng đáng chịu khổ!
Nhịn bộ dạng kinh hãi của hắn, đôi mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương híp híp, ngón tay đột nhiên thu hồi, anh kéo Đồng Niệm ở ghế sofa, mang cô đi ra ngoài.
Thấy anh bĩnh tĩnh rời đi, Trữ Tuấn cắn răng đuổi theo: “Cận Dương, từ từ.”
Bước chân đi phía trước giật mình, sắc mặt Lăng Cận Dương âm trầm, anh buông Đồng Niệm ra, thấp giọng nói: “Ra phía trước chờ anh.”
Đồng Niệm không biết nói gì chỉ cúi đầu xuống lầu.
“Cận Dương.” Trữ Tuấn thở dài, nhìn ra được anh đang tức giận vô cùng, nhưng không mở miệng được: “Bác mình chỉ có một đứa con, xem giao tình mười mấy năm giữa chúng ta, có thể không…”
Khóe mắt Lăng Cận Dương nhíu lại, ngắt lời của anh, âm thanh lạnh lùng: “Trữ Tuấn, tình cảm không dùng ở đây được!”
Nói xong những lời này, anh xoay người xuống dắt người phía trước, nhanh chóng rời khỏi Mê Sắc.
Trữ Tuấn là người thông minh, cố ý nói Lưu Tranh là con trai độc nhất của Lưu gia với hy vọng Lăng Cận Dương nể tình anh em, xuống tay nhẹ chút!
......
Một chiếc McLaren chạy trên đường, Đồng Niệm ngồi ở vị trí phó lái, tựa đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, suốt đường đi chỉ trầm mặc.
Trở lại vịnh Thuyên, Lăng Cận Dương nhanh tay nắm lấy cổ tay trực tiếp kép cô tới trước cửa, ra lệnh: “Mở cửa.”
Đồng Niệm cúi đầu, động tác gì cũng không có: “Em về đến nhà rồi, anh trở về đi.”
Khóe mắt đảo qua mặt cô, Lăng Cận Dương nhăn mày, đưa tay tới túi xách cô tìm chìa khóa: “Đừng nói nhiều, nhanh mở cửa đi.”
Bất đắc dĩ bị ép, cô đành mở cửa ra, đem nhân vật nguy hiểm vào nhà.
Rella loạng choạng cái đuôi nhỏ bé chờ ở cạnh cửa, lúc này nhìn thấy người đàn ông đi vào, lập tức nhào vào người anh, miệng bi bô kêu to: “Uông uông uông…”
Bộ dạng hưng phấn của Rella làm cho Đồng Niệm giận tái mặt, nghĩ thầm vật nhỏ này chẳng có lương tâm gì, cô mỗi ngày đều tận tâm chiếu cố nó, nó nhìn thấy người đàn ông kia lại thân thiết như thế?!
“Vật nhỏ.” Lăng Cận Dương cười hạ người đưa tay xoa đầu nó, miệng cười cười: “Nhớ ta phải không?” Trong khoảng thời gian này không có nhìn thấy Rella, trong lòng anh cũng có chút nhớ.
Lúc trước ôm Rella về nha, nó mới sinh được một tuần, còn không to bằng bàn tay anh. Bộ dáng nhu thuận nghe lời của nó làm cho người ta thương yêu. Vài năm cẩn thận chăm sóc, cả người và con vật đều sinh tình cảm.
Có đôi khi, Lăng Cận Dương không khỏi cảm thán, chó đều nhớ tình bạn với người, biết ai đối tốt với nó.
Động tác ôn nhu của người đàn ông, bàn tay xoa đầu Rella, mà Rella cũng làm nũng lăn qua lăn lại ở bên chân anh. Cái loại hình ảnh thân thiết này làm cho Đồng Niệm cong miệng lên, xoay người né tránh, đi đến sofa ngồi xuống.
Không bao lâu sau, Lăng Cận Dương dỗ dành Rella xong đứng đậy đi tới phòng bếp, Rella vui vẻ đi theo bên chân anh, hoàn toàn không thèm nhìn người đang hờn dỗi ở ghế sofa.
Anh lần đầu tiên đến đây, lại thấy bài trí trong phòng rõ ràng, anh tới tủ lạnh lấy nước đá, quen thuộc tiêu sái trở về.
Mắt thấy anh lại đây, Đồng Niệm đang muốn tránh anh nhưng trước mắt bị bóng đen áp chế, vết đỏ trên má cô đột nhiên lạnh lẽo.
“Đừng nhúc nhích!” Lăng Cận Dương đem túi chườm đá đặt lên mặt cô, âm thanh lộ ra cường thế.
Cái lạnh của đá làm giảm đau đớn ở má cô. Đầu ngón tay ấm áp của anh đang lau cánh môi của cô, lơ đãng tạo nên chút tê dại.
Hai má Đồng Niệm ửng đỏ, lảng tránh tầm mắt nóng rực của anh, đưa tay ra nói: “Tự em làm.”
Bộ dạng chống đối của cô làm cho mày kiếm Lăng Cận Dương nhăn lại, đem túi chườm đá đè mạnh.
“Ah——”
Hai má bị đau, Đồng Niệm hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, nhe răng nhếch miệng gầm nhẹ: “Đau!”
Lăng Cận Dương liếc cô một cái, khẩu khí cũng không thân thiện: “Đáng đời!” Lời anh tuy khó nghe nhưng động tác trong tay lại nhẹ nhàng lại.
Nhịn cơn tức trong lòng, đồng tiễn đen thùi của Đồng Niệm giật giật, nhẹ nhàng mở miệng: “Chuyện đêm nay dừng ở đây đi!”
Thanh âm của cô không lớn nhưng đủ để anh biến sắc.
Lăng Cận Dương ngẩn lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô hỏi: “Em không phải là không chịu thua sao? Hôm nay sao đổi tính rồi?”
Đồng Niệm cắn môi không mở miệng. Chuyện đêm nay nếu làm nháo lên, Vi Kỳ Hạo khẳng định sẽ gây ra tai nạn chết người.
Như thế nào lại không đoán ra lòng cô đang lo lắng vì ai? Khuôn mặt Lăng Cận Dương hiện lên tia ngoan độc, đưa tay cầm túi chườm đá đập bốp lên bàn trà, anh trở tay ôm lấy thắt lưng cô, nghiêng người đè cô áp vào ghế sofa.
Anh nói một câu nhẹ bổng, lập tức làm cho Lưu Tranh căng thẳng, theo bản năng nhìn về phía Trữ Tuấn.
“Anh Lăng…” Lưu Tranh cười tươi đi tới trước mặt anh, muốn giải thích: “Việc hôm nay tôi không có ý gì với Đồng tiểu thư, chỉ là muốn cô ấy hẹn Vi Kỳ Hạo ra thôi.”
Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn hắn, chậm rãi mở miệng, phun đám khói màu trắng lên mặt hắn: “Đừng kêu anh, tôi không dám!”
“Khụ khụ!” Lưu Tranh bị sắc lui về phía sau, sắc mặt cực kỳ xấu hổ. Hắn cúi đầu, dùng ánh mắt cầu cứu Trữ Tuấn.
Tuy rằng tức giận nhưng Trữ Tuấn vẫn lo cho cái thằng em họ này: “Cận Dương, tiểu tử này hồ đồ rồi.”
Nghe vậy, khóe miệng Lăng Cận Dương mỉm cười, anh đứng lên thân hình to lớn tới trước mặt Lưu Tranh: “Lưu thiếu gia, anh nói xem, anh hồ đồ như thế nào?”
Trong đáy mắt anh hiện lên tia lạnh lẽo, làm cho Lưu Tranh theo bản năng nuốt nước miếng, bộ dạng kiêu ngạo lúc trước biến mất: “Tôi, tôi không phải nhằm vào cô ấy, hơn nữa tôi cũng không có làm gì cô ấy!”
Lời giải thích không hoàn hảo của hắn làm cho lửa giận trong lòng Lăng Cận Dương càng sâu. Chuyện lần trước xảy ra ở đây, ký ức còn mới mẻ lắm.
Nhìn tâm tình anh bất định, Lưu Tranh ý thức được không tốt, vội cúi thấp người cầu xin: “Lăng thiếu, là tôi sai, tôi không nên vô lễ với Đồng tiểu thư! Xin anh nở mặt nhà họ Lưu, bỏ qua chuyện này!”
Mày kiếm Lăng Cận Dương ngả ngớn, theo dõi nét mặt sợ hãi của hắn, đột nhiên đưa tay đem đầu thuốc còn sáng đặt lên áo hắn, hung hăng nghiền xuống: “Nực cười! Nhà họ Lưu của anh có mặt mũi gì, có thể đụng đến người của tôi?”
Lưu Tranh cứng ngắc, trong người nóng rát nhưng hắn không dám động, thậm chí ngay cả tiếng hừ cũng không dám, vải bị đốt cháy mùi rất khó ngửi.
Trữ Tuấn muốn cản nhưng lại kiên quyết nhịn xuống, nói đến cũng là do Lưu Tranh làm cho rối rắm, xứng đáng chịu khổ!
Nhịn bộ dạng kinh hãi của hắn, đôi mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương híp híp, ngón tay đột nhiên thu hồi, anh kéo Đồng Niệm ở ghế sofa, mang cô đi ra ngoài.
Thấy anh bĩnh tĩnh rời đi, Trữ Tuấn cắn răng đuổi theo: “Cận Dương, từ từ.”
Bước chân đi phía trước giật mình, sắc mặt Lăng Cận Dương âm trầm, anh buông Đồng Niệm ra, thấp giọng nói: “Ra phía trước chờ anh.”
Đồng Niệm không biết nói gì chỉ cúi đầu xuống lầu.
“Cận Dương.” Trữ Tuấn thở dài, nhìn ra được anh đang tức giận vô cùng, nhưng không mở miệng được: “Bác mình chỉ có một đứa con, xem giao tình mười mấy năm giữa chúng ta, có thể không…”
Khóe mắt Lăng Cận Dương nhíu lại, ngắt lời của anh, âm thanh lạnh lùng: “Trữ Tuấn, tình cảm không dùng ở đây được!”
Nói xong những lời này, anh xoay người xuống dắt người phía trước, nhanh chóng rời khỏi Mê Sắc.
Trữ Tuấn là người thông minh, cố ý nói Lưu Tranh là con trai độc nhất của Lưu gia với hy vọng Lăng Cận Dương nể tình anh em, xuống tay nhẹ chút!
......
Một chiếc McLaren chạy trên đường, Đồng Niệm ngồi ở vị trí phó lái, tựa đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, suốt đường đi chỉ trầm mặc.
Trở lại vịnh Thuyên, Lăng Cận Dương nhanh tay nắm lấy cổ tay trực tiếp kép cô tới trước cửa, ra lệnh: “Mở cửa.”
Đồng Niệm cúi đầu, động tác gì cũng không có: “Em về đến nhà rồi, anh trở về đi.”
Khóe mắt đảo qua mặt cô, Lăng Cận Dương nhăn mày, đưa tay tới túi xách cô tìm chìa khóa: “Đừng nói nhiều, nhanh mở cửa đi.”
Bất đắc dĩ bị ép, cô đành mở cửa ra, đem nhân vật nguy hiểm vào nhà.
Rella loạng choạng cái đuôi nhỏ bé chờ ở cạnh cửa, lúc này nhìn thấy người đàn ông đi vào, lập tức nhào vào người anh, miệng bi bô kêu to: “Uông uông uông…”
Bộ dạng hưng phấn của Rella làm cho Đồng Niệm giận tái mặt, nghĩ thầm vật nhỏ này chẳng có lương tâm gì, cô mỗi ngày đều tận tâm chiếu cố nó, nó nhìn thấy người đàn ông kia lại thân thiết như thế?!
“Vật nhỏ.” Lăng Cận Dương cười hạ người đưa tay xoa đầu nó, miệng cười cười: “Nhớ ta phải không?” Trong khoảng thời gian này không có nhìn thấy Rella, trong lòng anh cũng có chút nhớ.
Lúc trước ôm Rella về nha, nó mới sinh được một tuần, còn không to bằng bàn tay anh. Bộ dáng nhu thuận nghe lời của nó làm cho người ta thương yêu. Vài năm cẩn thận chăm sóc, cả người và con vật đều sinh tình cảm.
Có đôi khi, Lăng Cận Dương không khỏi cảm thán, chó đều nhớ tình bạn với người, biết ai đối tốt với nó.
Động tác ôn nhu của người đàn ông, bàn tay xoa đầu Rella, mà Rella cũng làm nũng lăn qua lăn lại ở bên chân anh. Cái loại hình ảnh thân thiết này làm cho Đồng Niệm cong miệng lên, xoay người né tránh, đi đến sofa ngồi xuống.
Không bao lâu sau, Lăng Cận Dương dỗ dành Rella xong đứng đậy đi tới phòng bếp, Rella vui vẻ đi theo bên chân anh, hoàn toàn không thèm nhìn người đang hờn dỗi ở ghế sofa.
Anh lần đầu tiên đến đây, lại thấy bài trí trong phòng rõ ràng, anh tới tủ lạnh lấy nước đá, quen thuộc tiêu sái trở về.
Mắt thấy anh lại đây, Đồng Niệm đang muốn tránh anh nhưng trước mắt bị bóng đen áp chế, vết đỏ trên má cô đột nhiên lạnh lẽo.
“Đừng nhúc nhích!” Lăng Cận Dương đem túi chườm đá đặt lên mặt cô, âm thanh lộ ra cường thế.
Cái lạnh của đá làm giảm đau đớn ở má cô. Đầu ngón tay ấm áp của anh đang lau cánh môi của cô, lơ đãng tạo nên chút tê dại.
Hai má Đồng Niệm ửng đỏ, lảng tránh tầm mắt nóng rực của anh, đưa tay ra nói: “Tự em làm.”
Bộ dạng chống đối của cô làm cho mày kiếm Lăng Cận Dương nhăn lại, đem túi chườm đá đè mạnh.
“Ah——”
Hai má bị đau, Đồng Niệm hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, nhe răng nhếch miệng gầm nhẹ: “Đau!”
Lăng Cận Dương liếc cô một cái, khẩu khí cũng không thân thiện: “Đáng đời!” Lời anh tuy khó nghe nhưng động tác trong tay lại nhẹ nhàng lại.
Nhịn cơn tức trong lòng, đồng tiễn đen thùi của Đồng Niệm giật giật, nhẹ nhàng mở miệng: “Chuyện đêm nay dừng ở đây đi!”
Thanh âm của cô không lớn nhưng đủ để anh biến sắc.
Lăng Cận Dương ngẩn lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô hỏi: “Em không phải là không chịu thua sao? Hôm nay sao đổi tính rồi?”
Đồng Niệm cắn môi không mở miệng. Chuyện đêm nay nếu làm nháo lên, Vi Kỳ Hạo khẳng định sẽ gây ra tai nạn chết người.
Như thế nào lại không đoán ra lòng cô đang lo lắng vì ai? Khuôn mặt Lăng Cận Dương hiện lên tia ngoan độc, đưa tay cầm túi chườm đá đập bốp lên bàn trà, anh trở tay ôm lấy thắt lưng cô, nghiêng người đè cô áp vào ghế sofa.
/171
|