Editor: Nguyen Hien.
Nhìn những tấm hình rơi dưới chân, khuôn mặt Đồng Niệm liền biến sắc, chỉ thấy Hàn Hứng Kiều hung dữ nhìn chằm chằm cô, tức giận nói: “Xem xem cô đã làm chuyện tốt gì…”
Đồng Niệm khom lưng nhặt tấm hình rơi dưới chân cô lên, sắc mặt tái nhợt, tai cô bóp chặt lại, bởi vì dùng sức quá mức nên tấm hình đã bị bóp nhăn lại.
Những tấm hình này là những tấm hình đính hôn giữa cô và Vi Kỳ Hạo, mỗi một tấm đều hiện rõ khuôn mặt ra bên ngoài, làm cho cô sợ hãi. Đoạn quá khứ này, đã bị cô chôn giấu trong lòng đã lâu, đột nhiên hôm nay tự nhiên hiện ra ở trước mặt cô. Nhìn nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của Vi Kỳ Hạo mà đáy lòng cô ê ẩm khó chịu.
Đoạt lấy tấm hình trong tay cô, sắc mặt Lăng Cận Dương nhiễm giận, nhíu mày nhìn chằm chằm ba mình hỏi: “Ba, làm sao ba có những tấm hình này?”
“Cái này không cần con phải quan tâm.” Sắc mặt Hàn Hứng Kiều tái xanh, nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ tra hỏi: “Hai người chỉ cần nói cho tôi biết, chuyện này thật sự có hay không?”
Khuôn mặt Lăng Cận Dương đột nhiên sa sầm xuống, anh mím chặt môi, king ngạc nói không ra lời. Chuyện này đã qua, liên lụy đến nhiều người cùng ân oán, thật sự là không thể giải thích rõ. Lúc đầu bởi vì anh cứu Lăng Thị cho nên mới giả vờ kết hôn với An Hân, tất cả mọi chuyện cũng từ đây mà phát sinh.
Nếu như nói, đây không phải là nên cảm kích Lăng Trọng đã diễn quá đạt sao? Ban đầu ông giả bộ bệnh, giả bộ rằng Lăng Thị sẽ phải phá sản, bắt buộc anh và An Hân đính hôn, rồi sau đó từng bước từng bước một cho anh tiếp quản Lăng thị, coi anh là một bảo kiếm sắc nhọn, chém tất cả bụi gai cản trở Lăng thị, cuối cùng còn trợ giúp nhìn anh đưa nhà họ An vào chỗ chết, ngồi thu ngư ông đắc lợi.
Nhìn thấy hai người bọn họ im lặng, Hàn Hứng Kiều chớp mắt, tiếp tục tra hỏi: “Một trong hai người ai nói cho tôi biết, cuối cùng có chuyện này hay không?”
Đồng Niệm mím môi, trái tim tràn đầy cảm xúc ngổn ngang, chuyện cũ nổi lên trong lòng, làm cho cô cảm thấy đau đớn khó chịu. Cô khe khẽ thở dài, cũng không muốn giấu giếm, nói thẳng: “Có.”
Nghe giọng nói của cô, thần trí Lăng Cận Dương lập tức quay về, đôi mắt anh giật giật, nhìn ánh mắt bình tĩnh đến dị thường của Đồng Niệm, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Nghe Đồng Niệm trả lời, đôi mắt Hàn Hứng Kiều lướt qua một tia lạnh lẽo, ông giơ tay chỉ vào mặt Đồng Niệm, tức giận nói: “Thì ra là thật? Trước đây cô đã cùng người đàn ông khác kết hôn?”
“Ba!” Lăng Cận Dương nhíu chặt mày, bên trong đôi mắt không nhịn được bốc lên một cỗ tức giận: “Chuyện đã qua, vỗn dĩ ba không rõ ràng, chuyện không giống như ba nghĩ.”
“Không rõ ràng là thế nào?” Hàn Hứng Kiều nhìn chằm chằm con trai mình, đưa tay chỉ những bức hình kia, cau mày nói: “Cái nào là không rõ ràng hả? Cận Dương, có phải con bị nó mê hoặc rồi không? Phụ nữ như vậy mà con còn xem như báo vật?”
Đồng Niệm kiềm chế lại cảm xúc phập phồng trong đáy lòng, dđl/q"d bình tĩnh giải thích: “Ba, người trong hình qua đời đã lâu rồi, lúc đầu con và Cận Dương có hiểu lầm, cho nên mới gây ra nhiều chuyện như vậy.”
“Hiểu lầm?” Hàn Hứng Kiều nhíu mày nhìn chằm chằm Đồng Niệm, khinh thường nói: “Hình rõ ràng như vậy mà còn nói là hiểu lầm sao?”
Đây thật sự là không thể giải thích được, Đồng Niệm lực bất tòng tâm, đầu óc vang vang.
Lăng Cận Dương nắm lấy tay của cô, đẩy cô đi ra ngoài: “Em về nhà trước đi.”
Nhìn thấy con mình còn che chở cho Đồng Niệm, trong lòng Hàn Hứng Kiều còn tức hơn, quát: “Đứng lại.”
“Hai đứa ly hôn đi.”
Hàn Hứng Kiều nhìn chằm chằm bóng lưng Đồng Niệm, hận cũ trong lòng cùng xông lên đầu: “Nhà họ Hàn tôi, muốn không nổi đứa con đâu như vậy đâu.”
Đồng Niệm dừng bước chân lại, đôi vai mảnh khảnh run rẩy.
Mở cửa chính ra, vẻ mặt Lăng Cận Dương lo lắng, kéo cô đi ra bên ngoài, giọng nói trầm xuống: “Con sẽ nhanh thức, không thấy em con sẽ khóc đó.”
Những lời này của anh không lớn không nhỏ, đủ rơi vào tai của hai người. Trong lòng Đồng Niệm đầy bi thương, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, hốc mắt ê ẩm khó chịu.
Cô gật đầu một cái, nhẹ nhàng nắm tay anh, dịu dàng nói: “Em chờ anh ở nhà.”
Ngừng lại, cô quay đầu nhìn vẻ mặt tức giận của Hàn Hứng Kiều, cười nói: “Ba, ba đừng nóng giận, mấy ngày nữa con sẽ dẫn Yếm đến thăm ba.”
Khuôn mặt Đồng Niệm tràn đầy nụ cười, không nhìn ra chút tức giận nào, hiển nhiên là coi thường những lười nói kia của ông. Hai người bọn họ một xướng một họa, phối hợp không chê vào đâu được.
Xoay tay đóng cửa lại, Lăng Cận Dương chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm khuôn mặt nổi giận của ba mình, thấp giọng nói: “Ba, những tấm hình này là do Trầm Bái Ny đưa cho ba đúng không?”
Nghe vậy, ánh mắt Hàn Hứng Kiều dao động, xoay người ngồi vào ghế sofa, không trả lời.
Lăng Cận Dương là người khôn khéo cỡ nào, hiện tại ngoại trừ anh ra, có thể làm cho ba anh tin tưởng chỉ có Trầm Bái Ny. Nhà họ Thẩm mặc dù nguyên quán ở thành phố Duật Phong, nhưng trước kia họ định cư ở nước ngoài nên không thể nào rõ ràng những chuyện trước đây được. Nếu như không phải có người cố ý đâm thọc xúi giục thì Trầm Bái Ny cũng không thể nào biết được chuyện liên quan đến Vi Kỳ Hạo trước đây.
Lúc đầu chuyện này huyên náo xôn xao, muốn điều tra cũng không phải là việc khó. Nhưng kể từ sau khi anh và Đồng Niệm kết hôn, cũng không còn người nào dám nhắc tới. Đột nhiên lại có người vạch trần chuyện này ra ngoài, cuối cùng nhằm mục đích gì? Kẻ đó là ai chứ?
Cất bước đi tới bên cạnh ba anh, dđl/q"d Lăng Cận Dương hòa hoãn nói: “Ba, những chuyện này con sẽ từ từ giải thích với ba được không?”
Hàn Hứng Kiều thở dài, quay đầu nhìn mặt con trai mình, chân mày càng thêm nhíu chặt: “Cận Dương, ba chỉ có một mình con, ba còn có thể sống được bao lâu chứ, giao con cho một người phụ nữ như vậy, ba không yên lòng, chết không nhắm mắt được.”
Nói xong những lời này, Hàn Hứng Kiều trầm mặt đứng dậy, đóng cửa phòng ngủ lại.
Nhìn bóng lưng run rẩy của ông, trong lòng anh cũng không dễ chịu gì. Anh tựa đầu vào trên ghế sofa, giơ tay lên xoa xoa chân mày, đáy lòng tràn đầy cảm xúc ngổn ngang.
Bên trong một ngôi biệt thự xa hoa, tùng bách xanh ngắt đứng thẳng tắp.
Trầm Bái Ny ngồi trong ghế sofa bằng da màu trắng, trong lòng bồn chồn lo lắng, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm di động trên bàn, thỉnh thoảng mở ra xem một chút, những vẫn không có tin tức như cô mong muốn.
Theo lý mà nói, buổi sáng cô đưa đồ tới, lúc này khẳng định đã có kết quả, ba của Lăng Cận Dương tại sao còn chưa gọi điện thoại cho cô chứ?
Cầm điện thoại di động lên, Trầm Bái Ny trượt màn hình ra xem,, đang định gọi điện thoại hỏi, nhưng không nghĩ tới người giúp việc vội vã chạy tới, “Tiểu thư, có Lăng tiên sinh tới.”
“Hả?” Trầm Bái Ny cả kinh, tầm mắt xuyên qua bả vai người giúp việc, hướng về phía người đàn ông đang đi tới, “Cận Dương.”
Cô vui mừng hớn hở đứng lên, vội vàng bảo người giúp việc đi chuẩn bị trà bánh.
Kéo anh ngồi xuống sofa, Trầm Bái Ny tươi cười hỏi: “Sao anh lại tới đây?” Cô nhận lấy bánh nước người giúp việc đưa tới, cười nói: “Ba và anh trai em không có ở nhà.”
“Anh tìm em.” Lăng Cận Dương nhíu mày liếc nhìn cô một cái, giọng điệu nghiêm túc.
Nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của anh, đáy lòng cô khẽ động, không kiềm được khẩn trương: “Anh có chuyện gì sao?”
Lăng Cận Dương mím môi cười, ánh mắt khẽ nâng: “Cái này phải là tôi hỏi cô mới đúng, Thẩm tiểu thư, cô có chuyện gì sao? Hay là cô quá rãnh rỗi, không có việc gì làm tìm cớ gây sự?”
“Cận Dương…” Nụ cười của Trầm Bái Ny u ám xuống, thấp giọng hỏi: “Anh có ý gì hả?”
“Cô còn giả bộ ngu sao?” Lăng Cận Dương quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía cô, không mang theo nửa điểm ấm áp: “Không có việc gì làm nên đi tới nhà ba tôi đâm thọc bậy bạ? Chẳng lẽ không phải là cô sao?”
Nghe anh nói, sắc mặt Trầm Bái Ny tái xanh, đôi mày thanh tú nhíu chặt: “Cái gì là đâm thọc bậy bạ chứ? Em chu cấp tư liệu cho bác trai, mọi thứ đều là thật, em không có nói oan cho cô ta.”
“Sự thật?” Lăng Cận Dương nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như băng, nhếch môi, lạnh nhạt nói: “Trầm Bái Ny, cô đến đây chưa được bao lâu, thì biết được sự thật gì chứ? Tôi lại muốn hỏi cô một chút, là do ai xuyên tạc hả?”
Hai mắt Trầm Bái Ny dao động, cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh, trong lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi mịn: “Không có, là do một mình em tra ra được. Cận Dương! Chuyện này anh rất là rõ ràng, tại sao còn nói giúp cho cô ta chứ?”
Lăng Cận Dương nhìn ánh mắt né tránh của cô, càng khẳng định suy đoán của mình hơn, trong chuyện này quả nhiên có người giở trò.
“Tại sao à?” Lăng Cận Dương lạnh nhạt nở nụ cười, dđl/q"d nhấn mạnh câu hỏi của cô, đôi mắt thâm thúy bốc lên vẻ tàn khốc: “Bởi vì cô ấy là vợ của tôi, là Lăng phu nhân, không ai có thể thay thế vị trí của cô ấy.”
Quay đầu nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của Trầm Bái Ny, bên trong ánh mắt của Lăng Cận Dương không một chút phập phồng, anh vẫn luôn là một người đàn ông lạnh nhạt, đôi mắt lạnh lẽo kia làm cho người ta phát run: “Nghe rõ ràng không?”
“Anh…!” Trầm Bái Ny đứng bật dậy, đôi mắt đã nhuốm lệ: “Lăng Cận Dương, anh đã bị cô ta lừa, vốn dĩ cô ta không yêu anh, cô ta chỉ lợi dụng anh thôi.”
“Cô ta muốn dùng anh để giúp cô ta giữ Lăng thị.” Trầm Bái Ny kích động siết chặt hai nắm tay, uất ức nhìn anh, trong lòng tràn đầy tức giận. Cuối cùng thì Đồng Niệm dùng bùa chú gì mà có thể mê hoặc được anh như thế chứ?
Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn chằm chằm cô, ánh mắt vẻ mặt dần dần u ám, xem ra người đứng sau lưng, bãn lĩnh không nhỏ.
“Nói xong chưa?”
Lăng Cận Dương nhẹ giọng cười một tiếng, khuôn mặt không chút gợn sóng, chỉ là giọng nói vô cùng hung ác: “Cô hãy nghe cho kỹ, sau này không được phép đi tới chỗ của ba tôi nói hưu nói vượn, nếu như có chuyện này xảy ra lần nữa, bất kể nhà họ Thẩm có Cố Diệp đi nữa, cũng không cứu được cô!”
“Sao vậy?” Ngoài cửa đi vào một bóng dáng cao lớn, Trầm Phái Ngao vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt tuấn tú không khỏi trầm xuống.
Trầm Bái Ny giận đến toàn thân run rẩy, nhìn thấy anh trai mình trở về, trong lòng tràn đầy uất ức chạy tới, nhào vào trong ngực anh mình: “Anh, anh ấy ăn hiếp em.”
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lăng Cận Dương, Trầm Phái Ngao cười khẽ một tiếng, kéo người trong ngực ra, cười nói: “Lại giở trò con nít nữa hả?”
“Em không có.” Trầm Bái Ny nhíu mày, tức giận nói: “Là anh ấy…”
“Bái Ny.” Trầm Phái Ngao giơ tay lên xoa xoa đầu của cô, trong đôi mắt có ẩn ý: “Xem bộ dạng của em kìa, nhanh lên lầu rửa mặt đi.”
Nhìn thấy ánh mắt của anh mình, Trầm Bái Ny không dám nói gì nữa, cúi đầu lên lầu. Khi đến lối rẽ, vẫn không nhịn được liếc nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sofa một cái, chỉ tiếc là nửa điểm ánh mắt, anh cũng không nhìn tới.
Cô vừa tức giận vừa bi thương, cắn môi bước nhanh chân lên lầu, một đường đi về phòng ngủ của mình.
“Em gái này của tôi, bình thường bị tôi và ba tôi làm hư rồi.” Trầm Phái Ngao mỉm cười ngồi xuống, nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt u ám: “Cận Dương, nếu em tôi có cái gì không hiểu chuyện, cậu chỉ cần nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó.”
Vốn dĩ cũng không muốn cùng nhà họ Thẩm trở mặt, Trầm Phái Ngao nói hai câu như vậy, hời hợt qua loa, nhưng lại hàm chứa sắc bén. Ngầm nói cho anh biết, người nhà họ Trầm không để cho người khác khi dễ, cho dù có lỗi cũng để bọn họ tự xử lý.
Trầm Phái Ngao lộ khí phách ra bên ngoài, lời nói không hề kiêng nể, hiển nhiên là có bao nhiêu ngạo khí.
Lăng cận giương tự nhiên sẽ không thật ở trước mặt hắn nói thêm cái gì, hôm nay tới mục đích, chỉ là muốn thăm dò Trầm Phái ny, nếu đạt được mục đích, vậy hắn khẳng định thấy hảo tựu thu.
Dĩ nhiên là Lăng Cận Dương không ở trước mặt Trầm Phái Ngao nói thêm gì. Hôm nay anh tới đây với mục đích là muốn thăm dò Trầm Bái Ny, nếu như đã đạt mục đích, anh khẳng định là đã có thu hoạch tốt.
“Sẽ không.” Lăng Cận Dương uống một hớp trà, ánh mắt sắc bén lợi hại, giọng nói đắn đo thích đáng.
Hai người này đều là những người đàn ông thông minh giống nhau, trong lời nói lộ hết tài năng. Lăng Cận Dương một giọt nước cũng không lọt, chuyện không nên nói, nửa chữ cũng không có.
Nhìn những tấm hình rơi dưới chân, khuôn mặt Đồng Niệm liền biến sắc, chỉ thấy Hàn Hứng Kiều hung dữ nhìn chằm chằm cô, tức giận nói: “Xem xem cô đã làm chuyện tốt gì…”
Đồng Niệm khom lưng nhặt tấm hình rơi dưới chân cô lên, sắc mặt tái nhợt, tai cô bóp chặt lại, bởi vì dùng sức quá mức nên tấm hình đã bị bóp nhăn lại.
Những tấm hình này là những tấm hình đính hôn giữa cô và Vi Kỳ Hạo, mỗi một tấm đều hiện rõ khuôn mặt ra bên ngoài, làm cho cô sợ hãi. Đoạn quá khứ này, đã bị cô chôn giấu trong lòng đã lâu, đột nhiên hôm nay tự nhiên hiện ra ở trước mặt cô. Nhìn nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của Vi Kỳ Hạo mà đáy lòng cô ê ẩm khó chịu.
Đoạt lấy tấm hình trong tay cô, sắc mặt Lăng Cận Dương nhiễm giận, nhíu mày nhìn chằm chằm ba mình hỏi: “Ba, làm sao ba có những tấm hình này?”
“Cái này không cần con phải quan tâm.” Sắc mặt Hàn Hứng Kiều tái xanh, nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ tra hỏi: “Hai người chỉ cần nói cho tôi biết, chuyện này thật sự có hay không?”
Khuôn mặt Lăng Cận Dương đột nhiên sa sầm xuống, anh mím chặt môi, king ngạc nói không ra lời. Chuyện này đã qua, liên lụy đến nhiều người cùng ân oán, thật sự là không thể giải thích rõ. Lúc đầu bởi vì anh cứu Lăng Thị cho nên mới giả vờ kết hôn với An Hân, tất cả mọi chuyện cũng từ đây mà phát sinh.
Nếu như nói, đây không phải là nên cảm kích Lăng Trọng đã diễn quá đạt sao? Ban đầu ông giả bộ bệnh, giả bộ rằng Lăng Thị sẽ phải phá sản, bắt buộc anh và An Hân đính hôn, rồi sau đó từng bước từng bước một cho anh tiếp quản Lăng thị, coi anh là một bảo kiếm sắc nhọn, chém tất cả bụi gai cản trở Lăng thị, cuối cùng còn trợ giúp nhìn anh đưa nhà họ An vào chỗ chết, ngồi thu ngư ông đắc lợi.
Nhìn thấy hai người bọn họ im lặng, Hàn Hứng Kiều chớp mắt, tiếp tục tra hỏi: “Một trong hai người ai nói cho tôi biết, cuối cùng có chuyện này hay không?”
Đồng Niệm mím môi, trái tim tràn đầy cảm xúc ngổn ngang, chuyện cũ nổi lên trong lòng, làm cho cô cảm thấy đau đớn khó chịu. Cô khe khẽ thở dài, cũng không muốn giấu giếm, nói thẳng: “Có.”
Nghe giọng nói của cô, thần trí Lăng Cận Dương lập tức quay về, đôi mắt anh giật giật, nhìn ánh mắt bình tĩnh đến dị thường của Đồng Niệm, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Nghe Đồng Niệm trả lời, đôi mắt Hàn Hứng Kiều lướt qua một tia lạnh lẽo, ông giơ tay chỉ vào mặt Đồng Niệm, tức giận nói: “Thì ra là thật? Trước đây cô đã cùng người đàn ông khác kết hôn?”
“Ba!” Lăng Cận Dương nhíu chặt mày, bên trong đôi mắt không nhịn được bốc lên một cỗ tức giận: “Chuyện đã qua, vỗn dĩ ba không rõ ràng, chuyện không giống như ba nghĩ.”
“Không rõ ràng là thế nào?” Hàn Hứng Kiều nhìn chằm chằm con trai mình, đưa tay chỉ những bức hình kia, cau mày nói: “Cái nào là không rõ ràng hả? Cận Dương, có phải con bị nó mê hoặc rồi không? Phụ nữ như vậy mà con còn xem như báo vật?”
Đồng Niệm kiềm chế lại cảm xúc phập phồng trong đáy lòng, dđl/q"d bình tĩnh giải thích: “Ba, người trong hình qua đời đã lâu rồi, lúc đầu con và Cận Dương có hiểu lầm, cho nên mới gây ra nhiều chuyện như vậy.”
“Hiểu lầm?” Hàn Hứng Kiều nhíu mày nhìn chằm chằm Đồng Niệm, khinh thường nói: “Hình rõ ràng như vậy mà còn nói là hiểu lầm sao?”
Đây thật sự là không thể giải thích được, Đồng Niệm lực bất tòng tâm, đầu óc vang vang.
Lăng Cận Dương nắm lấy tay của cô, đẩy cô đi ra ngoài: “Em về nhà trước đi.”
Nhìn thấy con mình còn che chở cho Đồng Niệm, trong lòng Hàn Hứng Kiều còn tức hơn, quát: “Đứng lại.”
“Hai đứa ly hôn đi.”
Hàn Hứng Kiều nhìn chằm chằm bóng lưng Đồng Niệm, hận cũ trong lòng cùng xông lên đầu: “Nhà họ Hàn tôi, muốn không nổi đứa con đâu như vậy đâu.”
Đồng Niệm dừng bước chân lại, đôi vai mảnh khảnh run rẩy.
Mở cửa chính ra, vẻ mặt Lăng Cận Dương lo lắng, kéo cô đi ra bên ngoài, giọng nói trầm xuống: “Con sẽ nhanh thức, không thấy em con sẽ khóc đó.”
Những lời này của anh không lớn không nhỏ, đủ rơi vào tai của hai người. Trong lòng Đồng Niệm đầy bi thương, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, hốc mắt ê ẩm khó chịu.
Cô gật đầu một cái, nhẹ nhàng nắm tay anh, dịu dàng nói: “Em chờ anh ở nhà.”
Ngừng lại, cô quay đầu nhìn vẻ mặt tức giận của Hàn Hứng Kiều, cười nói: “Ba, ba đừng nóng giận, mấy ngày nữa con sẽ dẫn Yếm đến thăm ba.”
Khuôn mặt Đồng Niệm tràn đầy nụ cười, không nhìn ra chút tức giận nào, hiển nhiên là coi thường những lười nói kia của ông. Hai người bọn họ một xướng một họa, phối hợp không chê vào đâu được.
Xoay tay đóng cửa lại, Lăng Cận Dương chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm khuôn mặt nổi giận của ba mình, thấp giọng nói: “Ba, những tấm hình này là do Trầm Bái Ny đưa cho ba đúng không?”
Nghe vậy, ánh mắt Hàn Hứng Kiều dao động, xoay người ngồi vào ghế sofa, không trả lời.
Lăng Cận Dương là người khôn khéo cỡ nào, hiện tại ngoại trừ anh ra, có thể làm cho ba anh tin tưởng chỉ có Trầm Bái Ny. Nhà họ Thẩm mặc dù nguyên quán ở thành phố Duật Phong, nhưng trước kia họ định cư ở nước ngoài nên không thể nào rõ ràng những chuyện trước đây được. Nếu như không phải có người cố ý đâm thọc xúi giục thì Trầm Bái Ny cũng không thể nào biết được chuyện liên quan đến Vi Kỳ Hạo trước đây.
Lúc đầu chuyện này huyên náo xôn xao, muốn điều tra cũng không phải là việc khó. Nhưng kể từ sau khi anh và Đồng Niệm kết hôn, cũng không còn người nào dám nhắc tới. Đột nhiên lại có người vạch trần chuyện này ra ngoài, cuối cùng nhằm mục đích gì? Kẻ đó là ai chứ?
Cất bước đi tới bên cạnh ba anh, dđl/q"d Lăng Cận Dương hòa hoãn nói: “Ba, những chuyện này con sẽ từ từ giải thích với ba được không?”
Hàn Hứng Kiều thở dài, quay đầu nhìn mặt con trai mình, chân mày càng thêm nhíu chặt: “Cận Dương, ba chỉ có một mình con, ba còn có thể sống được bao lâu chứ, giao con cho một người phụ nữ như vậy, ba không yên lòng, chết không nhắm mắt được.”
Nói xong những lời này, Hàn Hứng Kiều trầm mặt đứng dậy, đóng cửa phòng ngủ lại.
Nhìn bóng lưng run rẩy của ông, trong lòng anh cũng không dễ chịu gì. Anh tựa đầu vào trên ghế sofa, giơ tay lên xoa xoa chân mày, đáy lòng tràn đầy cảm xúc ngổn ngang.
Bên trong một ngôi biệt thự xa hoa, tùng bách xanh ngắt đứng thẳng tắp.
Trầm Bái Ny ngồi trong ghế sofa bằng da màu trắng, trong lòng bồn chồn lo lắng, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm di động trên bàn, thỉnh thoảng mở ra xem một chút, những vẫn không có tin tức như cô mong muốn.
Theo lý mà nói, buổi sáng cô đưa đồ tới, lúc này khẳng định đã có kết quả, ba của Lăng Cận Dương tại sao còn chưa gọi điện thoại cho cô chứ?
Cầm điện thoại di động lên, Trầm Bái Ny trượt màn hình ra xem,, đang định gọi điện thoại hỏi, nhưng không nghĩ tới người giúp việc vội vã chạy tới, “Tiểu thư, có Lăng tiên sinh tới.”
“Hả?” Trầm Bái Ny cả kinh, tầm mắt xuyên qua bả vai người giúp việc, hướng về phía người đàn ông đang đi tới, “Cận Dương.”
Cô vui mừng hớn hở đứng lên, vội vàng bảo người giúp việc đi chuẩn bị trà bánh.
Kéo anh ngồi xuống sofa, Trầm Bái Ny tươi cười hỏi: “Sao anh lại tới đây?” Cô nhận lấy bánh nước người giúp việc đưa tới, cười nói: “Ba và anh trai em không có ở nhà.”
“Anh tìm em.” Lăng Cận Dương nhíu mày liếc nhìn cô một cái, giọng điệu nghiêm túc.
Nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của anh, đáy lòng cô khẽ động, không kiềm được khẩn trương: “Anh có chuyện gì sao?”
Lăng Cận Dương mím môi cười, ánh mắt khẽ nâng: “Cái này phải là tôi hỏi cô mới đúng, Thẩm tiểu thư, cô có chuyện gì sao? Hay là cô quá rãnh rỗi, không có việc gì làm tìm cớ gây sự?”
“Cận Dương…” Nụ cười của Trầm Bái Ny u ám xuống, thấp giọng hỏi: “Anh có ý gì hả?”
“Cô còn giả bộ ngu sao?” Lăng Cận Dương quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía cô, không mang theo nửa điểm ấm áp: “Không có việc gì làm nên đi tới nhà ba tôi đâm thọc bậy bạ? Chẳng lẽ không phải là cô sao?”
Nghe anh nói, sắc mặt Trầm Bái Ny tái xanh, đôi mày thanh tú nhíu chặt: “Cái gì là đâm thọc bậy bạ chứ? Em chu cấp tư liệu cho bác trai, mọi thứ đều là thật, em không có nói oan cho cô ta.”
“Sự thật?” Lăng Cận Dương nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như băng, nhếch môi, lạnh nhạt nói: “Trầm Bái Ny, cô đến đây chưa được bao lâu, thì biết được sự thật gì chứ? Tôi lại muốn hỏi cô một chút, là do ai xuyên tạc hả?”
Hai mắt Trầm Bái Ny dao động, cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh, trong lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi mịn: “Không có, là do một mình em tra ra được. Cận Dương! Chuyện này anh rất là rõ ràng, tại sao còn nói giúp cho cô ta chứ?”
Lăng Cận Dương nhìn ánh mắt né tránh của cô, càng khẳng định suy đoán của mình hơn, trong chuyện này quả nhiên có người giở trò.
“Tại sao à?” Lăng Cận Dương lạnh nhạt nở nụ cười, dđl/q"d nhấn mạnh câu hỏi của cô, đôi mắt thâm thúy bốc lên vẻ tàn khốc: “Bởi vì cô ấy là vợ của tôi, là Lăng phu nhân, không ai có thể thay thế vị trí của cô ấy.”
Quay đầu nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của Trầm Bái Ny, bên trong ánh mắt của Lăng Cận Dương không một chút phập phồng, anh vẫn luôn là một người đàn ông lạnh nhạt, đôi mắt lạnh lẽo kia làm cho người ta phát run: “Nghe rõ ràng không?”
“Anh…!” Trầm Bái Ny đứng bật dậy, đôi mắt đã nhuốm lệ: “Lăng Cận Dương, anh đã bị cô ta lừa, vốn dĩ cô ta không yêu anh, cô ta chỉ lợi dụng anh thôi.”
“Cô ta muốn dùng anh để giúp cô ta giữ Lăng thị.” Trầm Bái Ny kích động siết chặt hai nắm tay, uất ức nhìn anh, trong lòng tràn đầy tức giận. Cuối cùng thì Đồng Niệm dùng bùa chú gì mà có thể mê hoặc được anh như thế chứ?
Lăng Cận Dương nhíu mày nhìn chằm chằm cô, ánh mắt vẻ mặt dần dần u ám, xem ra người đứng sau lưng, bãn lĩnh không nhỏ.
“Nói xong chưa?”
Lăng Cận Dương nhẹ giọng cười một tiếng, khuôn mặt không chút gợn sóng, chỉ là giọng nói vô cùng hung ác: “Cô hãy nghe cho kỹ, sau này không được phép đi tới chỗ của ba tôi nói hưu nói vượn, nếu như có chuyện này xảy ra lần nữa, bất kể nhà họ Thẩm có Cố Diệp đi nữa, cũng không cứu được cô!”
“Sao vậy?” Ngoài cửa đi vào một bóng dáng cao lớn, Trầm Phái Ngao vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt tuấn tú không khỏi trầm xuống.
Trầm Bái Ny giận đến toàn thân run rẩy, nhìn thấy anh trai mình trở về, trong lòng tràn đầy uất ức chạy tới, nhào vào trong ngực anh mình: “Anh, anh ấy ăn hiếp em.”
Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lăng Cận Dương, Trầm Phái Ngao cười khẽ một tiếng, kéo người trong ngực ra, cười nói: “Lại giở trò con nít nữa hả?”
“Em không có.” Trầm Bái Ny nhíu mày, tức giận nói: “Là anh ấy…”
“Bái Ny.” Trầm Phái Ngao giơ tay lên xoa xoa đầu của cô, trong đôi mắt có ẩn ý: “Xem bộ dạng của em kìa, nhanh lên lầu rửa mặt đi.”
Nhìn thấy ánh mắt của anh mình, Trầm Bái Ny không dám nói gì nữa, cúi đầu lên lầu. Khi đến lối rẽ, vẫn không nhịn được liếc nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sofa một cái, chỉ tiếc là nửa điểm ánh mắt, anh cũng không nhìn tới.
Cô vừa tức giận vừa bi thương, cắn môi bước nhanh chân lên lầu, một đường đi về phòng ngủ của mình.
“Em gái này của tôi, bình thường bị tôi và ba tôi làm hư rồi.” Trầm Phái Ngao mỉm cười ngồi xuống, nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt u ám: “Cận Dương, nếu em tôi có cái gì không hiểu chuyện, cậu chỉ cần nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó.”
Vốn dĩ cũng không muốn cùng nhà họ Thẩm trở mặt, Trầm Phái Ngao nói hai câu như vậy, hời hợt qua loa, nhưng lại hàm chứa sắc bén. Ngầm nói cho anh biết, người nhà họ Trầm không để cho người khác khi dễ, cho dù có lỗi cũng để bọn họ tự xử lý.
Trầm Phái Ngao lộ khí phách ra bên ngoài, lời nói không hề kiêng nể, hiển nhiên là có bao nhiêu ngạo khí.
Lăng cận giương tự nhiên sẽ không thật ở trước mặt hắn nói thêm cái gì, hôm nay tới mục đích, chỉ là muốn thăm dò Trầm Phái ny, nếu đạt được mục đích, vậy hắn khẳng định thấy hảo tựu thu.
Dĩ nhiên là Lăng Cận Dương không ở trước mặt Trầm Phái Ngao nói thêm gì. Hôm nay anh tới đây với mục đích là muốn thăm dò Trầm Bái Ny, nếu như đã đạt mục đích, anh khẳng định là đã có thu hoạch tốt.
“Sẽ không.” Lăng Cận Dương uống một hớp trà, ánh mắt sắc bén lợi hại, giọng nói đắn đo thích đáng.
Hai người này đều là những người đàn ông thông minh giống nhau, trong lời nói lộ hết tài năng. Lăng Cận Dương một giọt nước cũng không lọt, chuyện không nên nói, nửa chữ cũng không có.
/171
|