“Chị Khánh Đan, có bưu kiện gửi cho chị.” Cô nhân viên từ bên ngoài đi vào và đặt bưu kiện trên bàn. Khánh Đan đặt cốc cà phê xuống bàn mỉm cười nhìn cô gái.
“Cảm ơn em.”
“Không có gì ạ, em ra ngoài làm việc.”
“Ừ.” Khánh Đan đáp rồi mở bưu kiện ra, cô vui mừng đến nỗi không thể ngừng cười lại. Bao cố gắng của cô đã được đáp trả xứng đáng, cô được chọn sang nước ngoài dự thi, cơ hội này không phải ai cũng có được, cuối cùng cô đã có thể thực hiện ước mơ của mình, sau cuộc thi này cô sẽ trở thành một vũ công nổi tiếng không chỉ trong nước.
“Chuyện gì mà vui thế hả cô nương?” Nhật Lệ từ bên ngoài bước vào nhìn cô mỉm cười. Lúc nãy cô đã nhìn thấy tập bưu kiện này gửi cho Khánh Đan, cô đoán nhất định đây là một tin tốt lành nếu không người ta đã không mất công gửi thông báo đến tận đây.
“Mình lọt vào vòng trong rồi Nhật Lệ, mình rất vui.” Khánh Đan rời khỏi bàn tiến lại gần Nhật Lệ và cả hai cô gái cùng nhảy lên sung sướng.
“Mình thật sự rất vui, như trong mơ vậy!”
“Mình cũng vui thay cho cậu, đây là sự thật đấy, cậu xem đây là con dấu chứng nhận của cuộc thi, không thể sai được, haha… Khánh Đan cậu giỏi quá!” Cô nói rồi ôm lấy Khánh Đan không ngừng nhảy lên khiến mọi người bên ngoài nhìn vào cũng thấy ngạc nhiên, hai cô gái thường ngày nghiêm túc làm việc như vậy mà bây giờ lại có thể phá bỏ quy tắc cười nói lớn tiếng như vậy.
“À đúng rồi, anh Hải Minh hẹn cậu đấy, anh nói cậu đi theo địa chỉ này.” Nhật Lệ mỉm cười đầy bí hiểm rồi đưa cho Khánh Đan một tờ giấy, Khánh Đan nhíu mày:
“Gì mà bí mật vậy?”
“Đến nơi cậu sẽ biết thôi, về nhà mặc đẹp vào nhé!”
“…”
“Đi đi!” Nhật Lệ nói rồi đẩy Khánh Đan ra khỏi văn phòng đợi cô lên taxi rồi mới quay lại văn phòng, nụ cười tươi rói lúc nãy biến mất mà thay bằng tiếng thở dài. “Cuối cùng thì anh đã thực sự thuộc về người khác rồi. Hải Minh, em chúc phúc cho anh, em sẽ quên anh đi.” Nhật Lệ ngẩng mặt lên nhìn bầu trời trong xanh hít một hơi thật sâu và lấy lại nụ cười thường ngày trên gương mặt.
Khánh Đan về nhà đã thấy sẵn một chiếc váy trên giường cô liền mặc chiếc váy vào, trang điểm một chút rồi lên taxi theo địa chỉ trong tờ giấy. Nhà hàng nằm ngay trung tâm thành phố nhưng lại rất yên tĩnh, không hề có tiếng xe cô ồn ào như bên ngoài, người phục vụ đã đợi cô sẵn bên ngoài và đưa cô đến nói có một chiếc bàn Hải Minh đang ở đó, đến đây cô đã đoán được lí do của anh và khẽ mỉm cười. Anh đúng là rất hiểu cô, hiểu cô là người dù có vẻ thực tế nhưng lại luôn ước mong một lần trở thành nàng công chúa. Khung cảnh này thật giống ngày hôm đó, chỉ là không có tiếng sóng biển, không có bờ cát trắng. Lời cầu hôn ngày hôm đó chưa kịp nói ra đã bị sự xuất hiện của anh phá hỏng, phải chăng đây là định mệnh?
“Em đến rồi hả? Lại đây nào.” Hải Minh đứng dậy đi đến chỗ cô mỉm cười vui vẻ nắm tay cô đến chỗ bàn rồi kéo ghế cho cô ngồi. Khánh Đan nhìn anh không biết nói gì chỉ biết mỉm cười. Hải Minh cầm trên tay bó hoa tặng cho cô.
“Khánh Đan, anh nghĩ đã đến lúc…”
Khánh Đan đứng dậy nhìn anh mỉm cười ngọt ngào rồi ôm lấy anh, “Em nghĩ chũng ta không cần thiết phải như vậy. Anh hiểu, em hiểu là đủ rồi. Em đồng ý!” Hải Minh ôm cô mỉm cười hạnh phúc rồi lấy chiếc nhẫn trong hộp ra đeo vào tay cô. Chiếc nhẫn thiết kế cầu kì, mặt nạm một viên kim cương khá to và các viên kim cương nhỏ xung quanh vừa vặn che mất vết hằn đeo nhẫn mờ mờ trên tay cô, dù đã tháo nhẫn ra lâu rồi nhưng vết mờ cũng không thể biến mất, chỉ có thể dùng một thứ khác che lấp đi. Tình yêu phải chăng cũng như vậy, không thể vĩnh viễn biến mất mà chỉ dược che dấu bởi một tình yêu khác?
“Hải Minh, anh cho em một tháng được không?”
Hải Minh khó hiểu nhìn cô.
“Em mới nhận được thông báo em đã được lọt vào vòng trong của cuộc thi và phải sang Mỹ nửa tháng.”
“Sao em không báo cho anh ngay, một tin tốt như vậy, chúng ta nhất định phải chúc mừng.” Hải Minh vui vẻ nói. “Mà bao giờ em đi?”
“Ngày kia em phải lên máy bay rồi.”
“Sớm vậy à?”
“Hải Minh, cho em thời gian hai tuần, sau khi cuộc thi kết thúc chúng mình sẽ kết hôn.”
“Anh sẽ đợi em về!” Hải Minh mỉm cười.
“Cảm ơn anh, Hải Minh.”
Hai ngày sau Khánh Đan lên máy bay rời khỏi Việt Nam. Một năm mới trở lại nơi chứa đựng bao nhiêu kỉ niệm đẹp trong cuộc đời cô không tránh được các giác hồi hộp. Nơi đây mọi thứ chẳng có gì thay đổi nhưng con người có lẽ đã thay đổi rồi, chính bản thân cô cũng thay đổi.
Khánh Đan ra khỏi sân bay đã có người của ban tổ chức đến đón, sau khi sắp xếp chỗ ở cho cô mới rời đi. Khánh Đan lấy quần áo trong vali ra cho vào tủ gọn gàng rồi mới đặt mình xuống giường một lúc thì ngủ quên mất đến khi tỉnh dậy đã là buổi chiều. Cô vội lấy điện thoại ra xem bây giờ ở Việt Nam là buổi sáng, cô liền gọi điện thoại cho mọi người báo bình an. Bà Ngọc Lan nhận điện thoại của của liền không ngừng nhắc nhở cô phải tự chăm sóc bản thân, ăn uống đầy đủ rồi nhắc cô mang đồ bà gửi sang cho dì Ngọc Vân, cô vâng dạ rồi cúp máy. Nhìn đống đồ cạnh vali lòng cô bỗng trùng xuống, cô không muốn đi mà lại không thể không đi. Nhưng chẳng lẽ cứ trốn tránh mãi vậy sao? Rốt cuộc cô đang trốn tránh điều gì, đang sợ điều gì? Chẳng phải cô đã quên anh rồi sao? Khánh Đan sách túi đồ ra khỏi khách sạn đến một cửa hàng ăn nhanh ăn qua loa rồi lên taxi đến nhà dì Ngọc Vân. Trên đường đi bộ vào cô đi thật chậm, giờ này vẫn còn sớm chắc Hải Nguyên chưa đi làm về, như vậy sẽ không phải gặp anh, nghĩ vậy cô thấy yên tâm hơn, dù sao không gặp cũng tốt.
KINGKOONG…!!!!
Nghe thấy tiếng chuông dì Mari liền chạy ra mở cửa, thấy Khánh Đan bên ngoài bà vui mừng vô cùng:
“Khánh Đan, cháu sang chơi hả? Lâu lắm rồi dì không gặp cháu.”
“Dì, vẫn khỏe chứ ạ?”
“Khỏe, khỏe lắm, mọi người bên này đều nhớ cháu đấy! Cháu vào đi!” Bà nói rồi kéo Khánh Đan vào trong. Khánh Đan vào trong nhà thấy bà Ngọc Lan đang ngồi xem ti vi và ăn hoa quả cùng Linda, hai người nói chuyện rất vui vẻ, cô bỗng thấy bức tranh mẹ chồng con dâu này thật đẹp. Bà Ngọc Vân thấy Khánh Đan liền mỉm cười đứng đậy kéo cô xuống ghế ngồi, Linda thấy cô cũng chỉ mỉm cười gật đầu chào, cô cũng mỉm cười nhìn Linda.
“Ngồi đây nào. Một năm rồi không gặp con, con đến sao không báo với dì, dì cho xe qua đón con.”
“Dạ, con ở cách đây không xa lắm, bắt taxi có một đoạn.”
“Bố mẹ con bên đấy khỏe chứ?”
“Dạ bố mẹ con vẫn khỏe.”
“Con sang đây thi phải không? Hiện tại con đang ở đâu?” Bà Ngọc Vân không ngừng hỏi.
“Con ở trong khách sạn ạ.”
“Ầy, con dọn về đây ở mấy hôm đi, ở khách sạn không thoải mái, ăn uống cũng không tốt, phòng con dì Mari vẫn dọn thường xuyên, con có thể đến bất cứ lúc nào.”
“Dạ, con ở khách sạn theo xắp xếp của cuộc thi, về đây không tiện lắm ạ.” Khánh Đan gượng cười nhìn bà.
“Thôi được rồi, vậy dì không ép con.”
Bà Ngọc Vân nói rồi có một giọng con trai từ trên tầng vọng xuống, âm thanh quen thuộc vang bên tai khiến Khánh Đan thoáng sững người. Cô cứ nghĩ anh không có nhà, hóa ra anh ở trên tầng giờ mới xuống.
“Con ngủ giờ mới thèm dậy à. Xuống đây, Khánh Đan qua chơi này!”
“Hôm qua con làm việc suốt đêm sáng mới về, ngủ chút mẹ đã mắng rồi!” Hải Nguyên uể oải đáp rồi nhìn xuống phòng khách.
Khánh Đan ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt quen thuộc khiến trái tim cô loạn nhịp.
“Anh hai…” Khánh Đan cố lấy lại sự bình tĩnh gượng cười nhìn anh. Hải Nguyên nghe vậy chỉ ậm ừ rồi đi thẳng xuống phòng bếp kiếm đồ ăn. Thói quen của anh bao lâu nay vẫn không thay đổi, mỗi khi làm việc khuya là hôm sau sẽ ngủ cả ngày, chiều dậy sẽ vào bếp kiếm đồ ăn. Anh có thể đến công ty cũng có thể ở nhà bắt cứ lúc nào, sao cô không nghĩ ra nhỉ, có tránh cũng không tránh được. Khánh Đan nghĩ vậy rồi lại thấy mình hồ đồ, vì sao nhớ thói quen của anh đến rõ ràng như vậy?
“Khánh Đan, em tới đây rồi thì ở lại ăn cơm tối nhé.” Linda nói.
“Phải rồi, con phải ở lại ăn cơm đã, nào con thích ăn gì để dì Mari chuẩn bị?”
Khánh Đan nghe mọi người nói chỉ đành miễn cưỡng mỉm cười đồng ý. Cả bữa cơn Hải Nguyên không nói gì, cô cũng chỉ mỉm cười trả lời những câu hỏi của mọi người, Linda không ngừng gắp thức ăn cho Hải Nguyên, quan tâm anh, dường như hai người rất hạnh phúc. Miếng cơm trong miệng cô sao lại cảm thấy đắng ngắt như vậy.
“Dì ơi, cũng muộn rồi, con về khách sạn thôi, mai còn phải đến báo cáo với ban tổ chức ạ.”
“Ừ, vậy Hải Nguyên đưa em về khách sạn đi con.” Bà Ngọc Vân nói.
“Không cần đâu ạ, con đi taxi về được rồi.” Khánh Đan đáp.
“Để anh đưa em về!” Hải Nguyên lên tiếng.
“Không cần đâu em có thể tự về được rồi.” Khánh Đan nói rồi toan quay đi thì bị Hải Nguyên nắm tay kéo lại, cô quay lại khẽ nhíu mày nhìn anh nhưng tay anh vẫn nắm chặt tay cô rồi anh cúi xuống nhìn tay cô, nhìn chiếc nhẫn kim cương nổi bật hẳn lên trên tay cô và buông tay. Khánh Đan khẽ cúi mặt xuống rồi nắm chặt tay lại che đi chiếc nhẫn nổi bật ấy nhưng căn bản là không thể. Bà Ngọc Vân không để ý nhưng hành động vừa rồi đã lọt vào mắt Linda khiến cô khó chịu nhìn hai người bằng ánh mắt hằn học. Cô và anh đã kết hôn một năm nay nhưng trái tim anh chưa bao giờ thuộc về cô, anh từng hứa sẽ cố gắng quên Khánh Đan nhưng anh chưa bao giờ làm được, mỗi lần gần gũi anh đều lảng tránh cô, nhưng khi cô nhắc đến hai chữ Khánh Đan anh lại gạt đi. Thời gian hai người bên nhau dường như chủ yếu là công việc, tình cảm luôn bế tắc. Hạnh phúc chỉ là vỏ bọc cho người khác nhìn.
Hải Nguyên đi lấy xe Khánh Đan đang bất đắc dĩ đi theo anh, cả đoạn đường hai người không nói với nhau câu nào cho đến khi đỗ xe trước của khách sạn Hải Nguyên mới lên tiếng:
“Hải Minh đối với em có tốt không?”
Khánh Đan nhìn anh một lúc mới nói: “Tốt!”
Hải Nguyên khẽ cười nhưng vẫn nhìn cô khiến cô cảm thấy không thoải mái mà quay đi. Hải Nguyên cúi xuống càng gần cô rồi đưa tay mở nấc dây an toàn ra. “Anh đưa em lên phòng!” Anh nói rồi không đợi sự đồng ý của cô mà mở cửa xe đi thẳng vào khách sạn. Khánh Đan mím môi đi theo anh, anh không nói cô cũng không nói gì, không khí càng ngày càng kì dị, thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay cô và cảm thấy khó chịu, cuối cùng cô đã tháo nó ra và đeo chiếc nhẫn khác vào.
“Đến rồi!” Khánh Đan lên tiếng.
“Ừm…Em ngủ sớm đi, ngủ ngon!” Hải Nguyên nói rồi quay đi. Khi anh đi khỏi rồi cô mới đóng cửa lại và ngồi bệt ngay xuống đất, đi cùng anh có một đoạn đường ngắn mà cô cảm giác tim mình như nghẹt thở vậy, phải dùng dũng khí hai mươi mấy năm cô sống trên đời để đối diện mà tim vẫn cảm thấy đau nhói.
REENGGG!!!
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô giật mình, cô lấy điện thoại ra nhìn thấy dãy số trên màn hình khiến cô yên tâm hơn, cô vừa nhấc máy anh đã liền nói:
“Em làm gì mà không nghe điện thoại của anh thế?”
“Em vừa ra ngoài về.” Khánh Đan khẽ đáp.
“Em sao thế? Không khỏe hả?” Hải Minh lo lắng hỏi cô khi thấy giọng cô có vẻ mệt mỏi.
“Không, là em chưa quen thời gian bên này thôi!”
“Ừ, em nghỉ ngơi sớm đi, muộn rồi. Anh nhớ em!”
“Em cũng nhớ anh!” Khánh Đan mỉm cười rồi tắt máy. Cô mân mê chiếc nhẫn trên tay một hồi, có ngắm thế nào cũng cảm thấy nó nổi bật quá liền tháo xuống đặt vào trong hộp, bên cạnh là chiếc hộp nhung có một chiếc nhẫn nhỏ cô khẽ lấy tay chạm vào nó rồi lại cất đi và đẩy ngăn tủ lại. Những kỉ vật của cô chẳng còn giữ được gì, chiếc cặp cô đã đánh mất, ảnh cũng để đâu mà không nhớ nữa, chỉ còn lại chiếc nhẫn này. Nhưng giữ lại nó để làm gì? Khánh Đan khẽ thở dài rồi đi vào phòng tắm.
Hải Nguyên trở về nhà liền lên phòng sách và đóng cửa lại mặc tiếng Linda đang nói bên ngoài. Linda lúc nào cũng ghen tức khó chịu với Khánh Đan khiến anh thấy mệt mỏi. Anh và Khánh Đan có thể ở bên nhau nữa đâu, có gì đáng ghen chứ? Hải Nguyên mở ngăn kéo khóa lôi mấy tấm ảnh và chiếc cặp tóc ra ngắm nghía. Sau khi kết hôn với Linda dọn về nhà sống, một lần anh vô tình phát hiện những thứ này cùng quyển nhật kí của Khánh Đan dấu trong góc tủ khiến mọi cố gắng quên đi cô của anh tan biến, việc ngắm nghía chúng dường như thành thói quen của anh, không nhìn thấy Khánh Đan nhưng có những thứ này anh cũng có thể cảm nhận được cô đang bên cạnh anh. Nhưng đáng buồn là giờ cô đã sắp thành vợ người khác, cô còn gọi anh là “anh hai” hai chữ này nghe thật buồn cười, trước đây cô nhất định không gọi anh một tiếng anh cho đến khi hai người hẹn hò, giờ lại ngoan ngoãn gọi anh hai, sao không gọi là em chồng cho đúng? Cô sắp thành vợ của anh trai anh rồi mà. Hải Nguyên nghĩ vậy rồi lại cảm thấy bản thân mình ích kỉ vô cùng. Anh đã có vợ, anh có quyền gì trách cô ấy đi tìm hạnh phúc của mình? Chỉ là anh không can tâm, không can tâm vì anh chưa bao giờ quên cô còn cô lại hạnh phúc bên Hải Minh, người đó đáng lẽ phải là anh, người bên cô đáng lẽ phải là anh mới đúng!
Buổi biểu diễn đêm chung kết của Khánh Đan được tổ chức vô cùng hoành tráng, điệu múa của cô đã thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người và đem lại cho cô giải vũ công xuất sắc nhất. Trong ánh đèn rực rỡ cùng lời chúc của mọi người Hải Minh đã xuất hiện cùng một bó hoa lớn trên tay khiến cô rất bất ngờ.
“Anh sao lại ở đây?”
“Đêm nay quan trọng đối với em như vậy anh có thể không xuất hiện sao?” Hải Minh ngọt ngào nói rồi vòng tay ôm cô trước đám đông mọi người đang vỗ tay, hò reo. “Anh biết em nhất định sẽ đoạt giải!”
“Cảm ơn anh, Hải Minh.” Khánh Đan mỉm cười hạnh phúc.
Hải Nguyên đứng bên dưới nhìn thấy chỉ mỉm cười cay đắng rồi lặng lẽ rời khỏi hội trường. Bên ngoài gió thổi khiến anh khẽ run vì lạnh, mùa đông lại sắp đến rồi.
Ngay sau khi đến dự biểu diễn của Khánh Đan, Hải Minh liền trở về Việt Nam xử lí việc ở công ty, chỉ còn lại Khánh Đan một mình làm thủ thủ tục và thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nước. Buổi chiều cô đã đến tạm biệt bà Ngọc Vân, Hải Nguyên không ở nhà, cô nghĩ như vậy cũng tốt. Từ nay cô sẽ triệt để mà quên anh đi, duyện nợ của hai người có lẽ đã chấm dứt.
Bên ngoài trời vẫn không ngừng mưa, trời càng ngày càng lạnh hơn, Khánh Đan co mình lại chạy ra đóng cửa sổ và chui vào chăn chuẩn bị đi ngủ thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, cô chần chừ lúc mới nhấc máy, đầu dây bên kia Hải Nguyên liền lên tiếng:
“Mai em về nước rồi sao? Sao không cho anh biết? Đến một lời tạm biệt cũng không nói!”
“Vâng mai em về rồi!”
“Anh muốn gặp em một lát!”
“Hải Nguyên, muộn rồi, em cũng đã chuẩn bị ngủ!” Khánh Đan đáp.
“Anh đang ở dưới cửa khách sạn, em không đồng ý anh sẽ không về!” Hải Nguyên nói rồi cúp máy.
Khánh Đan thấy vậy liền chạy ra ngoài cửa sổ xem, cô thấy bóng một người thanh niên đang đứng giữa trời mưa nhìn lên trên này. Khánh Đan khẽ nhíu mày rồi dứt khoát chui vào chăn nằm quyết định không để ý đến anh. Trời càng mưa càng to khiến Khánh Đan không yên tâm đành mang ô chạy xuống. Hải Nguyên nhìn thấy cô khẽ mỉm cười nhưng cô chỉ lạnh nhạt đưa ô đặt vào tay anh rồi đội mưa chạy vào sảnh. Hải Nguyên buông tay thả chiếc ô rơi xuống đất.
“Rốt cuộc anh định làm gì? Tạm biệt cũng nói rồi, anh định dầm mưa đến bao giờ?” Khánh Đan nhặt ô lên che cho anh bực mình nói.
“Anh chỉ muốn nhìn thấy em.” Hải Nguyên nói miệng phả ra mùi rượu nồng nặc.
“Anh uống rượu say? Anh có biết say rượu còn dầm mưa lạnh như vậy sẽ chết không hả?”
“Anh không thể quên em, sống có ý nghĩa gì…”
Giọng Hải Nguyên càng ngày càng nhỏ tràn đầy sự thất vọng đau khổ. Khánh Đan thả cho ô rơi xuống đất, nước mắt không ngừng rơi: “Chính anh phản bội em trước… chính anh bỏ mặc em ở bên người khác…huhu…anh nói sẽ trở về tìm em nhưng rồi sao…huhu…” Khánh Đan vừa nói vừa không ngừng đánh vào người anh.
“Anh xin lỗi…” Hải Nguyên ôm chặt lấy cô, nước mắt anh cũng không ngừng rơi hòa lẫn với nước mưa.
“Anh đúng là điên rồi!” Khánh Đan vừa nói vừa lấy khăn lau tóc cho anh, Hải Nguyên vẫn ngồi im để cô lau tóc, rượu và nước mưa ngấm vào người khiến anh không còn tỉnh táo nữa, cả người nóng ran lên.
“Để em kiếm đồ cho anh thay.” Khánh Đan nói rồi định đi nhưng Hải Nguyên đã giữ cô lại rồi ôm lấy cô không ngừng hôn, nụ hôn tràn ngập sự nhớ nhung đau khổ dồn nén bao lâu nay cứ thế mà bùng phát không cách nào khống chế. Nụ hôn của yêu thương của đau khổ và cả dục vọng của hai con người yêu nhau mà phải xa nhau. Hải Nguyên hôn lên khóe mắt còn đọng nước của cô, hôn lên bờ môi ấm áp của cô rồi xuống cổ, xuống ngực và giật đứt những chiếc cúc áo trên người cô lộ ra bầu ngực trắng muốt đầy đặn. Cô cũng để mặc cho anh thoả sức mà hôn mà vuốt ve khắp cơ thể mình. Trong ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ, bóng hai người quấn quýt lưu luyến không rời. Cảm xúc cứ thế dâng trào không điều gì có thể ngăn cản.
Sau một đêm đầy giông bão lẫn cuồng nhiệt Khánh Đan Khẽ cựa mình, toàn thân đau nhức, cơ thể cô vẫn bị Hải Nguyên ôm chặt lấy không chịu buông ra khiễn cô cảm thấy mỏi nhừ. Cô nhẹ nhàng nhấc tay anh ra rồi nằm dịch ra một chút ngắm nhìn khuôn mặt anh đang bình yên trong giấc ngủ, cô không thể tưởng tượng được một Hải Nguyên mà cô quen biết và Hải Nguyên của đêm qua là một. “Nếu là cô ấy…” Nét mặt Khánh Đan thoáng sững lại khi những hình ảnh Linda hôm trước hiện lên trong đầu. Bàn tay cô định vuốt lên sống mũi anh nhưng đột ngột dừng trước khoảng không rồi hạ xuống. Phải rồi anh đã có vợ, còn cô là vợ chưa cưới của người khác. Sự thật này làm sao thay đổi được. Cùng anh bỏ trốn như những lời anh nói đêm qua sao? Chính bản thân cô cũng biết điều đó là không thể. Càng dùng dằng càng tạo thêm đau khổ không ngừng. Khánh Đan khẽ nhắm mắt để giọt nước trên khóe mi rơi xuống rồi nhẹ nhàng lách ra khỏi người anh.
Hải Nguyên đặt tay sang bên cạnh thì chỉ thấy khoảng trống không liền mở mắt ra, Khánh Đan không thấy đâu anh lên tiếng gọi mấy lần nhưng không thấy ai trả lời khiến anh mơ hồ không biết sự việc đêm qua là mơ hay là thật. Hải Nguyên lật chăn bước xuống giường thì thấy một vệt đỏ trên ga giường anh khẽ thở dài ngồi xuống giường lấy tay day day huyệt thái dương thì thấy trên bàn có chiếc nhẫn anh tặng cô lúc cầu hôn, lòng anh trùng xuống. Mới vài tiếng trước hai người ân ái mặn nồng ra sao mà giờ cô đã có thể ngay lập tức rời bỏ anh không một lời từ biệt. Lần này cô quyết định rời xa anh thật rồi, sao cô lại chọn cách này để rời xa anh chứ? Giọt nước mắt anh khẽ rơi xuống bàn tay cầm chiếc nhẫn khiến mặt kim cương của nó sáng lên khi gặp ánh sáng.
“Cảm ơn em.”
“Không có gì ạ, em ra ngoài làm việc.”
“Ừ.” Khánh Đan đáp rồi mở bưu kiện ra, cô vui mừng đến nỗi không thể ngừng cười lại. Bao cố gắng của cô đã được đáp trả xứng đáng, cô được chọn sang nước ngoài dự thi, cơ hội này không phải ai cũng có được, cuối cùng cô đã có thể thực hiện ước mơ của mình, sau cuộc thi này cô sẽ trở thành một vũ công nổi tiếng không chỉ trong nước.
“Chuyện gì mà vui thế hả cô nương?” Nhật Lệ từ bên ngoài bước vào nhìn cô mỉm cười. Lúc nãy cô đã nhìn thấy tập bưu kiện này gửi cho Khánh Đan, cô đoán nhất định đây là một tin tốt lành nếu không người ta đã không mất công gửi thông báo đến tận đây.
“Mình lọt vào vòng trong rồi Nhật Lệ, mình rất vui.” Khánh Đan rời khỏi bàn tiến lại gần Nhật Lệ và cả hai cô gái cùng nhảy lên sung sướng.
“Mình thật sự rất vui, như trong mơ vậy!”
“Mình cũng vui thay cho cậu, đây là sự thật đấy, cậu xem đây là con dấu chứng nhận của cuộc thi, không thể sai được, haha… Khánh Đan cậu giỏi quá!” Cô nói rồi ôm lấy Khánh Đan không ngừng nhảy lên khiến mọi người bên ngoài nhìn vào cũng thấy ngạc nhiên, hai cô gái thường ngày nghiêm túc làm việc như vậy mà bây giờ lại có thể phá bỏ quy tắc cười nói lớn tiếng như vậy.
“À đúng rồi, anh Hải Minh hẹn cậu đấy, anh nói cậu đi theo địa chỉ này.” Nhật Lệ mỉm cười đầy bí hiểm rồi đưa cho Khánh Đan một tờ giấy, Khánh Đan nhíu mày:
“Gì mà bí mật vậy?”
“Đến nơi cậu sẽ biết thôi, về nhà mặc đẹp vào nhé!”
“…”
“Đi đi!” Nhật Lệ nói rồi đẩy Khánh Đan ra khỏi văn phòng đợi cô lên taxi rồi mới quay lại văn phòng, nụ cười tươi rói lúc nãy biến mất mà thay bằng tiếng thở dài. “Cuối cùng thì anh đã thực sự thuộc về người khác rồi. Hải Minh, em chúc phúc cho anh, em sẽ quên anh đi.” Nhật Lệ ngẩng mặt lên nhìn bầu trời trong xanh hít một hơi thật sâu và lấy lại nụ cười thường ngày trên gương mặt.
Khánh Đan về nhà đã thấy sẵn một chiếc váy trên giường cô liền mặc chiếc váy vào, trang điểm một chút rồi lên taxi theo địa chỉ trong tờ giấy. Nhà hàng nằm ngay trung tâm thành phố nhưng lại rất yên tĩnh, không hề có tiếng xe cô ồn ào như bên ngoài, người phục vụ đã đợi cô sẵn bên ngoài và đưa cô đến nói có một chiếc bàn Hải Minh đang ở đó, đến đây cô đã đoán được lí do của anh và khẽ mỉm cười. Anh đúng là rất hiểu cô, hiểu cô là người dù có vẻ thực tế nhưng lại luôn ước mong một lần trở thành nàng công chúa. Khung cảnh này thật giống ngày hôm đó, chỉ là không có tiếng sóng biển, không có bờ cát trắng. Lời cầu hôn ngày hôm đó chưa kịp nói ra đã bị sự xuất hiện của anh phá hỏng, phải chăng đây là định mệnh?
“Em đến rồi hả? Lại đây nào.” Hải Minh đứng dậy đi đến chỗ cô mỉm cười vui vẻ nắm tay cô đến chỗ bàn rồi kéo ghế cho cô ngồi. Khánh Đan nhìn anh không biết nói gì chỉ biết mỉm cười. Hải Minh cầm trên tay bó hoa tặng cho cô.
“Khánh Đan, anh nghĩ đã đến lúc…”
Khánh Đan đứng dậy nhìn anh mỉm cười ngọt ngào rồi ôm lấy anh, “Em nghĩ chũng ta không cần thiết phải như vậy. Anh hiểu, em hiểu là đủ rồi. Em đồng ý!” Hải Minh ôm cô mỉm cười hạnh phúc rồi lấy chiếc nhẫn trong hộp ra đeo vào tay cô. Chiếc nhẫn thiết kế cầu kì, mặt nạm một viên kim cương khá to và các viên kim cương nhỏ xung quanh vừa vặn che mất vết hằn đeo nhẫn mờ mờ trên tay cô, dù đã tháo nhẫn ra lâu rồi nhưng vết mờ cũng không thể biến mất, chỉ có thể dùng một thứ khác che lấp đi. Tình yêu phải chăng cũng như vậy, không thể vĩnh viễn biến mất mà chỉ dược che dấu bởi một tình yêu khác?
“Hải Minh, anh cho em một tháng được không?”
Hải Minh khó hiểu nhìn cô.
“Em mới nhận được thông báo em đã được lọt vào vòng trong của cuộc thi và phải sang Mỹ nửa tháng.”
“Sao em không báo cho anh ngay, một tin tốt như vậy, chúng ta nhất định phải chúc mừng.” Hải Minh vui vẻ nói. “Mà bao giờ em đi?”
“Ngày kia em phải lên máy bay rồi.”
“Sớm vậy à?”
“Hải Minh, cho em thời gian hai tuần, sau khi cuộc thi kết thúc chúng mình sẽ kết hôn.”
“Anh sẽ đợi em về!” Hải Minh mỉm cười.
“Cảm ơn anh, Hải Minh.”
Hai ngày sau Khánh Đan lên máy bay rời khỏi Việt Nam. Một năm mới trở lại nơi chứa đựng bao nhiêu kỉ niệm đẹp trong cuộc đời cô không tránh được các giác hồi hộp. Nơi đây mọi thứ chẳng có gì thay đổi nhưng con người có lẽ đã thay đổi rồi, chính bản thân cô cũng thay đổi.
Khánh Đan ra khỏi sân bay đã có người của ban tổ chức đến đón, sau khi sắp xếp chỗ ở cho cô mới rời đi. Khánh Đan lấy quần áo trong vali ra cho vào tủ gọn gàng rồi mới đặt mình xuống giường một lúc thì ngủ quên mất đến khi tỉnh dậy đã là buổi chiều. Cô vội lấy điện thoại ra xem bây giờ ở Việt Nam là buổi sáng, cô liền gọi điện thoại cho mọi người báo bình an. Bà Ngọc Lan nhận điện thoại của của liền không ngừng nhắc nhở cô phải tự chăm sóc bản thân, ăn uống đầy đủ rồi nhắc cô mang đồ bà gửi sang cho dì Ngọc Vân, cô vâng dạ rồi cúp máy. Nhìn đống đồ cạnh vali lòng cô bỗng trùng xuống, cô không muốn đi mà lại không thể không đi. Nhưng chẳng lẽ cứ trốn tránh mãi vậy sao? Rốt cuộc cô đang trốn tránh điều gì, đang sợ điều gì? Chẳng phải cô đã quên anh rồi sao? Khánh Đan sách túi đồ ra khỏi khách sạn đến một cửa hàng ăn nhanh ăn qua loa rồi lên taxi đến nhà dì Ngọc Vân. Trên đường đi bộ vào cô đi thật chậm, giờ này vẫn còn sớm chắc Hải Nguyên chưa đi làm về, như vậy sẽ không phải gặp anh, nghĩ vậy cô thấy yên tâm hơn, dù sao không gặp cũng tốt.
KINGKOONG…!!!!
Nghe thấy tiếng chuông dì Mari liền chạy ra mở cửa, thấy Khánh Đan bên ngoài bà vui mừng vô cùng:
“Khánh Đan, cháu sang chơi hả? Lâu lắm rồi dì không gặp cháu.”
“Dì, vẫn khỏe chứ ạ?”
“Khỏe, khỏe lắm, mọi người bên này đều nhớ cháu đấy! Cháu vào đi!” Bà nói rồi kéo Khánh Đan vào trong. Khánh Đan vào trong nhà thấy bà Ngọc Lan đang ngồi xem ti vi và ăn hoa quả cùng Linda, hai người nói chuyện rất vui vẻ, cô bỗng thấy bức tranh mẹ chồng con dâu này thật đẹp. Bà Ngọc Vân thấy Khánh Đan liền mỉm cười đứng đậy kéo cô xuống ghế ngồi, Linda thấy cô cũng chỉ mỉm cười gật đầu chào, cô cũng mỉm cười nhìn Linda.
“Ngồi đây nào. Một năm rồi không gặp con, con đến sao không báo với dì, dì cho xe qua đón con.”
“Dạ, con ở cách đây không xa lắm, bắt taxi có một đoạn.”
“Bố mẹ con bên đấy khỏe chứ?”
“Dạ bố mẹ con vẫn khỏe.”
“Con sang đây thi phải không? Hiện tại con đang ở đâu?” Bà Ngọc Vân không ngừng hỏi.
“Con ở trong khách sạn ạ.”
“Ầy, con dọn về đây ở mấy hôm đi, ở khách sạn không thoải mái, ăn uống cũng không tốt, phòng con dì Mari vẫn dọn thường xuyên, con có thể đến bất cứ lúc nào.”
“Dạ, con ở khách sạn theo xắp xếp của cuộc thi, về đây không tiện lắm ạ.” Khánh Đan gượng cười nhìn bà.
“Thôi được rồi, vậy dì không ép con.”
Bà Ngọc Vân nói rồi có một giọng con trai từ trên tầng vọng xuống, âm thanh quen thuộc vang bên tai khiến Khánh Đan thoáng sững người. Cô cứ nghĩ anh không có nhà, hóa ra anh ở trên tầng giờ mới xuống.
“Con ngủ giờ mới thèm dậy à. Xuống đây, Khánh Đan qua chơi này!”
“Hôm qua con làm việc suốt đêm sáng mới về, ngủ chút mẹ đã mắng rồi!” Hải Nguyên uể oải đáp rồi nhìn xuống phòng khách.
Khánh Đan ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt quen thuộc khiến trái tim cô loạn nhịp.
“Anh hai…” Khánh Đan cố lấy lại sự bình tĩnh gượng cười nhìn anh. Hải Nguyên nghe vậy chỉ ậm ừ rồi đi thẳng xuống phòng bếp kiếm đồ ăn. Thói quen của anh bao lâu nay vẫn không thay đổi, mỗi khi làm việc khuya là hôm sau sẽ ngủ cả ngày, chiều dậy sẽ vào bếp kiếm đồ ăn. Anh có thể đến công ty cũng có thể ở nhà bắt cứ lúc nào, sao cô không nghĩ ra nhỉ, có tránh cũng không tránh được. Khánh Đan nghĩ vậy rồi lại thấy mình hồ đồ, vì sao nhớ thói quen của anh đến rõ ràng như vậy?
“Khánh Đan, em tới đây rồi thì ở lại ăn cơm tối nhé.” Linda nói.
“Phải rồi, con phải ở lại ăn cơm đã, nào con thích ăn gì để dì Mari chuẩn bị?”
Khánh Đan nghe mọi người nói chỉ đành miễn cưỡng mỉm cười đồng ý. Cả bữa cơn Hải Nguyên không nói gì, cô cũng chỉ mỉm cười trả lời những câu hỏi của mọi người, Linda không ngừng gắp thức ăn cho Hải Nguyên, quan tâm anh, dường như hai người rất hạnh phúc. Miếng cơm trong miệng cô sao lại cảm thấy đắng ngắt như vậy.
“Dì ơi, cũng muộn rồi, con về khách sạn thôi, mai còn phải đến báo cáo với ban tổ chức ạ.”
“Ừ, vậy Hải Nguyên đưa em về khách sạn đi con.” Bà Ngọc Vân nói.
“Không cần đâu ạ, con đi taxi về được rồi.” Khánh Đan đáp.
“Để anh đưa em về!” Hải Nguyên lên tiếng.
“Không cần đâu em có thể tự về được rồi.” Khánh Đan nói rồi toan quay đi thì bị Hải Nguyên nắm tay kéo lại, cô quay lại khẽ nhíu mày nhìn anh nhưng tay anh vẫn nắm chặt tay cô rồi anh cúi xuống nhìn tay cô, nhìn chiếc nhẫn kim cương nổi bật hẳn lên trên tay cô và buông tay. Khánh Đan khẽ cúi mặt xuống rồi nắm chặt tay lại che đi chiếc nhẫn nổi bật ấy nhưng căn bản là không thể. Bà Ngọc Vân không để ý nhưng hành động vừa rồi đã lọt vào mắt Linda khiến cô khó chịu nhìn hai người bằng ánh mắt hằn học. Cô và anh đã kết hôn một năm nay nhưng trái tim anh chưa bao giờ thuộc về cô, anh từng hứa sẽ cố gắng quên Khánh Đan nhưng anh chưa bao giờ làm được, mỗi lần gần gũi anh đều lảng tránh cô, nhưng khi cô nhắc đến hai chữ Khánh Đan anh lại gạt đi. Thời gian hai người bên nhau dường như chủ yếu là công việc, tình cảm luôn bế tắc. Hạnh phúc chỉ là vỏ bọc cho người khác nhìn.
Hải Nguyên đi lấy xe Khánh Đan đang bất đắc dĩ đi theo anh, cả đoạn đường hai người không nói với nhau câu nào cho đến khi đỗ xe trước của khách sạn Hải Nguyên mới lên tiếng:
“Hải Minh đối với em có tốt không?”
Khánh Đan nhìn anh một lúc mới nói: “Tốt!”
Hải Nguyên khẽ cười nhưng vẫn nhìn cô khiến cô cảm thấy không thoải mái mà quay đi. Hải Nguyên cúi xuống càng gần cô rồi đưa tay mở nấc dây an toàn ra. “Anh đưa em lên phòng!” Anh nói rồi không đợi sự đồng ý của cô mà mở cửa xe đi thẳng vào khách sạn. Khánh Đan mím môi đi theo anh, anh không nói cô cũng không nói gì, không khí càng ngày càng kì dị, thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay cô và cảm thấy khó chịu, cuối cùng cô đã tháo nó ra và đeo chiếc nhẫn khác vào.
“Đến rồi!” Khánh Đan lên tiếng.
“Ừm…Em ngủ sớm đi, ngủ ngon!” Hải Nguyên nói rồi quay đi. Khi anh đi khỏi rồi cô mới đóng cửa lại và ngồi bệt ngay xuống đất, đi cùng anh có một đoạn đường ngắn mà cô cảm giác tim mình như nghẹt thở vậy, phải dùng dũng khí hai mươi mấy năm cô sống trên đời để đối diện mà tim vẫn cảm thấy đau nhói.
REENGGG!!!
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cô giật mình, cô lấy điện thoại ra nhìn thấy dãy số trên màn hình khiến cô yên tâm hơn, cô vừa nhấc máy anh đã liền nói:
“Em làm gì mà không nghe điện thoại của anh thế?”
“Em vừa ra ngoài về.” Khánh Đan khẽ đáp.
“Em sao thế? Không khỏe hả?” Hải Minh lo lắng hỏi cô khi thấy giọng cô có vẻ mệt mỏi.
“Không, là em chưa quen thời gian bên này thôi!”
“Ừ, em nghỉ ngơi sớm đi, muộn rồi. Anh nhớ em!”
“Em cũng nhớ anh!” Khánh Đan mỉm cười rồi tắt máy. Cô mân mê chiếc nhẫn trên tay một hồi, có ngắm thế nào cũng cảm thấy nó nổi bật quá liền tháo xuống đặt vào trong hộp, bên cạnh là chiếc hộp nhung có một chiếc nhẫn nhỏ cô khẽ lấy tay chạm vào nó rồi lại cất đi và đẩy ngăn tủ lại. Những kỉ vật của cô chẳng còn giữ được gì, chiếc cặp cô đã đánh mất, ảnh cũng để đâu mà không nhớ nữa, chỉ còn lại chiếc nhẫn này. Nhưng giữ lại nó để làm gì? Khánh Đan khẽ thở dài rồi đi vào phòng tắm.
Hải Nguyên trở về nhà liền lên phòng sách và đóng cửa lại mặc tiếng Linda đang nói bên ngoài. Linda lúc nào cũng ghen tức khó chịu với Khánh Đan khiến anh thấy mệt mỏi. Anh và Khánh Đan có thể ở bên nhau nữa đâu, có gì đáng ghen chứ? Hải Nguyên mở ngăn kéo khóa lôi mấy tấm ảnh và chiếc cặp tóc ra ngắm nghía. Sau khi kết hôn với Linda dọn về nhà sống, một lần anh vô tình phát hiện những thứ này cùng quyển nhật kí của Khánh Đan dấu trong góc tủ khiến mọi cố gắng quên đi cô của anh tan biến, việc ngắm nghía chúng dường như thành thói quen của anh, không nhìn thấy Khánh Đan nhưng có những thứ này anh cũng có thể cảm nhận được cô đang bên cạnh anh. Nhưng đáng buồn là giờ cô đã sắp thành vợ người khác, cô còn gọi anh là “anh hai” hai chữ này nghe thật buồn cười, trước đây cô nhất định không gọi anh một tiếng anh cho đến khi hai người hẹn hò, giờ lại ngoan ngoãn gọi anh hai, sao không gọi là em chồng cho đúng? Cô sắp thành vợ của anh trai anh rồi mà. Hải Nguyên nghĩ vậy rồi lại cảm thấy bản thân mình ích kỉ vô cùng. Anh đã có vợ, anh có quyền gì trách cô ấy đi tìm hạnh phúc của mình? Chỉ là anh không can tâm, không can tâm vì anh chưa bao giờ quên cô còn cô lại hạnh phúc bên Hải Minh, người đó đáng lẽ phải là anh, người bên cô đáng lẽ phải là anh mới đúng!
Buổi biểu diễn đêm chung kết của Khánh Đan được tổ chức vô cùng hoành tráng, điệu múa của cô đã thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người và đem lại cho cô giải vũ công xuất sắc nhất. Trong ánh đèn rực rỡ cùng lời chúc của mọi người Hải Minh đã xuất hiện cùng một bó hoa lớn trên tay khiến cô rất bất ngờ.
“Anh sao lại ở đây?”
“Đêm nay quan trọng đối với em như vậy anh có thể không xuất hiện sao?” Hải Minh ngọt ngào nói rồi vòng tay ôm cô trước đám đông mọi người đang vỗ tay, hò reo. “Anh biết em nhất định sẽ đoạt giải!”
“Cảm ơn anh, Hải Minh.” Khánh Đan mỉm cười hạnh phúc.
Hải Nguyên đứng bên dưới nhìn thấy chỉ mỉm cười cay đắng rồi lặng lẽ rời khỏi hội trường. Bên ngoài gió thổi khiến anh khẽ run vì lạnh, mùa đông lại sắp đến rồi.
Ngay sau khi đến dự biểu diễn của Khánh Đan, Hải Minh liền trở về Việt Nam xử lí việc ở công ty, chỉ còn lại Khánh Đan một mình làm thủ thủ tục và thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nước. Buổi chiều cô đã đến tạm biệt bà Ngọc Vân, Hải Nguyên không ở nhà, cô nghĩ như vậy cũng tốt. Từ nay cô sẽ triệt để mà quên anh đi, duyện nợ của hai người có lẽ đã chấm dứt.
Bên ngoài trời vẫn không ngừng mưa, trời càng ngày càng lạnh hơn, Khánh Đan co mình lại chạy ra đóng cửa sổ và chui vào chăn chuẩn bị đi ngủ thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, cô chần chừ lúc mới nhấc máy, đầu dây bên kia Hải Nguyên liền lên tiếng:
“Mai em về nước rồi sao? Sao không cho anh biết? Đến một lời tạm biệt cũng không nói!”
“Vâng mai em về rồi!”
“Anh muốn gặp em một lát!”
“Hải Nguyên, muộn rồi, em cũng đã chuẩn bị ngủ!” Khánh Đan đáp.
“Anh đang ở dưới cửa khách sạn, em không đồng ý anh sẽ không về!” Hải Nguyên nói rồi cúp máy.
Khánh Đan thấy vậy liền chạy ra ngoài cửa sổ xem, cô thấy bóng một người thanh niên đang đứng giữa trời mưa nhìn lên trên này. Khánh Đan khẽ nhíu mày rồi dứt khoát chui vào chăn nằm quyết định không để ý đến anh. Trời càng mưa càng to khiến Khánh Đan không yên tâm đành mang ô chạy xuống. Hải Nguyên nhìn thấy cô khẽ mỉm cười nhưng cô chỉ lạnh nhạt đưa ô đặt vào tay anh rồi đội mưa chạy vào sảnh. Hải Nguyên buông tay thả chiếc ô rơi xuống đất.
“Rốt cuộc anh định làm gì? Tạm biệt cũng nói rồi, anh định dầm mưa đến bao giờ?” Khánh Đan nhặt ô lên che cho anh bực mình nói.
“Anh chỉ muốn nhìn thấy em.” Hải Nguyên nói miệng phả ra mùi rượu nồng nặc.
“Anh uống rượu say? Anh có biết say rượu còn dầm mưa lạnh như vậy sẽ chết không hả?”
“Anh không thể quên em, sống có ý nghĩa gì…”
Giọng Hải Nguyên càng ngày càng nhỏ tràn đầy sự thất vọng đau khổ. Khánh Đan thả cho ô rơi xuống đất, nước mắt không ngừng rơi: “Chính anh phản bội em trước… chính anh bỏ mặc em ở bên người khác…huhu…anh nói sẽ trở về tìm em nhưng rồi sao…huhu…” Khánh Đan vừa nói vừa không ngừng đánh vào người anh.
“Anh xin lỗi…” Hải Nguyên ôm chặt lấy cô, nước mắt anh cũng không ngừng rơi hòa lẫn với nước mưa.
“Anh đúng là điên rồi!” Khánh Đan vừa nói vừa lấy khăn lau tóc cho anh, Hải Nguyên vẫn ngồi im để cô lau tóc, rượu và nước mưa ngấm vào người khiến anh không còn tỉnh táo nữa, cả người nóng ran lên.
“Để em kiếm đồ cho anh thay.” Khánh Đan nói rồi định đi nhưng Hải Nguyên đã giữ cô lại rồi ôm lấy cô không ngừng hôn, nụ hôn tràn ngập sự nhớ nhung đau khổ dồn nén bao lâu nay cứ thế mà bùng phát không cách nào khống chế. Nụ hôn của yêu thương của đau khổ và cả dục vọng của hai con người yêu nhau mà phải xa nhau. Hải Nguyên hôn lên khóe mắt còn đọng nước của cô, hôn lên bờ môi ấm áp của cô rồi xuống cổ, xuống ngực và giật đứt những chiếc cúc áo trên người cô lộ ra bầu ngực trắng muốt đầy đặn. Cô cũng để mặc cho anh thoả sức mà hôn mà vuốt ve khắp cơ thể mình. Trong ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ, bóng hai người quấn quýt lưu luyến không rời. Cảm xúc cứ thế dâng trào không điều gì có thể ngăn cản.
Sau một đêm đầy giông bão lẫn cuồng nhiệt Khánh Đan Khẽ cựa mình, toàn thân đau nhức, cơ thể cô vẫn bị Hải Nguyên ôm chặt lấy không chịu buông ra khiễn cô cảm thấy mỏi nhừ. Cô nhẹ nhàng nhấc tay anh ra rồi nằm dịch ra một chút ngắm nhìn khuôn mặt anh đang bình yên trong giấc ngủ, cô không thể tưởng tượng được một Hải Nguyên mà cô quen biết và Hải Nguyên của đêm qua là một. “Nếu là cô ấy…” Nét mặt Khánh Đan thoáng sững lại khi những hình ảnh Linda hôm trước hiện lên trong đầu. Bàn tay cô định vuốt lên sống mũi anh nhưng đột ngột dừng trước khoảng không rồi hạ xuống. Phải rồi anh đã có vợ, còn cô là vợ chưa cưới của người khác. Sự thật này làm sao thay đổi được. Cùng anh bỏ trốn như những lời anh nói đêm qua sao? Chính bản thân cô cũng biết điều đó là không thể. Càng dùng dằng càng tạo thêm đau khổ không ngừng. Khánh Đan khẽ nhắm mắt để giọt nước trên khóe mi rơi xuống rồi nhẹ nhàng lách ra khỏi người anh.
Hải Nguyên đặt tay sang bên cạnh thì chỉ thấy khoảng trống không liền mở mắt ra, Khánh Đan không thấy đâu anh lên tiếng gọi mấy lần nhưng không thấy ai trả lời khiến anh mơ hồ không biết sự việc đêm qua là mơ hay là thật. Hải Nguyên lật chăn bước xuống giường thì thấy một vệt đỏ trên ga giường anh khẽ thở dài ngồi xuống giường lấy tay day day huyệt thái dương thì thấy trên bàn có chiếc nhẫn anh tặng cô lúc cầu hôn, lòng anh trùng xuống. Mới vài tiếng trước hai người ân ái mặn nồng ra sao mà giờ cô đã có thể ngay lập tức rời bỏ anh không một lời từ biệt. Lần này cô quyết định rời xa anh thật rồi, sao cô lại chọn cách này để rời xa anh chứ? Giọt nước mắt anh khẽ rơi xuống bàn tay cầm chiếc nhẫn khiến mặt kim cương của nó sáng lên khi gặp ánh sáng.
/25
|