Yêu Đôi Môi Em

Chương 10

/16


- Sao vậy Lỗi? Lần nào nhìn thấy tôi anh cũng như vậy, tôi là em rể tương lai của anh đấy.

Những người khác đều đã quen khi thấy hay người như vậy. Triệu Nhan Lỗi vốn nổi tiếng là một người giàu có nhưng khiêm tốn, luôn đối xử thân thiện với người khác, không bao giờ nổi giận với cấp dưới, nhất là không hề hư hỏng, chơi bời như những gã con nhà giàu khác, anh lại có thân hình cao to, khuôn mặt đẹp trai, nhưng chưa bao giờ người ta nghe nói anh yêu người này, bỏ người kia, việc này thì anh hoàn toàn khác với Lâm Nam Vũ. Vẻ đẹp trai và thói đa tình của Lâm Nam Vũ nổi tiếng khắp trong giới, có thể đây là điểm mà hai người không hợp nhất. Lâm Nam Vũ không thích cái thái độ cao thượng của Triệu Nhan Lỗi, Triệu Nhan Lỗi thì ghét cái thói trêu hoa ghẹo nguyệt của Lâm Nam Vũ, bởi vậy luôn lo lắng cho tương lai của em gái mình. Anh thực sự không nỡ gả em gái cho người như thế này, chỉ vì bố mẹ hai bên đồng ý, em gái anh lại thích Lâm Nam Vũ từ khi còn nhỏ, bởi vậy anh phải cố nhịn, nhưng bảo anh chấp nhận Lâm Nam Vũ thì đúng là anh không muốn chút nào.

- Lỗi, lâu lắm không gặp anh, hay là tối nay chúng ta tới quán bar ngồi một chút, chúc mừng Tiểu Mạn từ nước ngoài trở về. – Lâm Nam Vũ nở nụ cười tinh ranh như con cáo, anh biết rõ ràng là Triệu Nhan Lỗi không thích anh, nhưng anh vẫn thích trêu chọc Triệu Nhan Lỗi, thích ngắm cái dáng vẻ tức giận của anh ta.

- Không cần đâu, cậu đi với em gái tôi đi! Tôi còn bận việc.

Triệu Tiểu Mạn nhìn Lâm Nam Vũ rồi kéo tay anh trai, làm nũng:

- Anh… - Triệu Nhan Lỗi chẳng sợ ai cả, nhưng lại sợ em gái, cô nói lời nào cũng như là thánh chỉ với anh, anh bất lực gật đầu:

- Được rồi.

Sắc đêm mơ màng, quán rượu nhấp nháy đèn xanh đèn đỏ. Một cô gái áo đen miệng huýt sáo, lắc nhẹ thân hình gợi cảm, mái tóc dài bay bay trong ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt không có biểu cảm gì, đôi tay chầm chậm cởi áo ngoài ra, để lộ chiếc áo lót màu đỏ rực bên trong, tất cả mọi người đều vỗ tay điên cuồng:

- Cởi hết ra, cởi hết ra, cởi mau, cởi mau… - Nhân tính trong phút chốc biến thành một đống phân thối.

Triệu Nhan Lỗi cau mày, anh cũng đã từng ở nước ngoài nhưng thực sự không thể chấp nhận nổi cái không khí điên cuồng ở nơi này. Lâm Nam Vũ nhìn vẻ mặt khó chịu của Triệu Nhan Lỗi, không nhịn được lại bật cười, giơ cao ly rượu trong tay, nói:

- Lỗi, lẽ nào trong số những người phụ nữ, anh không thích ai sao? Anh như vậy, người khác sẽ nghi ngờ giới tính của anh đấy.

Triệu Nhan Lỗi uống một ngụm bia, liếc xéo Lâm Nam Vũ, đả kích:

- Bởi vậy tôi nên thường xuyên ở cùng cậu, như vậy thì giới tính của tôi sẽ càng rõ ràng hơn.

Lâm Nam Vũ cười lớn:

- Lỗi, anh đúng là càng ngày càng đáng yêu, nhưng tại sao một người đàn ông tốt như anh mà không nghe nói có cô gái nào thích anh nhỉ?

Triệu Nhan Lỗi phản kích:

- Nói chuyện tình yêu với người như cậu chả khác nào gảy đàn tai trâu!

- Ha ha, cách nói chuyện mới mẻ quá, nhưng mà hay lắm!

Triệu Tiểu Mạn nhìn anh trai rồi lại quay sang nhìn Lâm Nam Vũ, không hài lòng, chu miệng:

- Hai anh làm sao mà lúc nào cũng cãi nhau vậy? Anh hai, anh không nhường anh Vũ một chút được hả?

Triệu Nhan Lỗi dí tay lên trán Triệu Tiểu Mạn:

- Chả trách người ta bảo gái lớn phải gả chồng, bây giờ đã chỉ biết mỗi chồng của mình rồi, anh làm anh trai thật là đáng thương, chẳng có ai thương cả.

Triệu Tiểu Mạn lè lưỡi:

- Bởi vậy anh phải mau tìm người yêu đi thôi, như vậy sẽ có người thương anh. – Triệu Nhan Lỗi cau mày, liếc Lâm Nam Vũ đang ngắm nghía xung quanh, lạnh lùng hừ một tiếng:

- Em gái, chỉ cần em ổn định cuộc sống là anh hài lòng rồi. Người này, em đã chọn lựa kỹ càng chưa?

Triệu Tiểu Mạn ra sức gật đầu, quả quyết:

- Rồi, em muốn được ở cạnh anh Vũ cả đời, không bao giờ chia tay. – Triệu Nhan Lỗi nghe em gái nói vậy, bất lực lắc đầu.

Ánh mắt của Lâm Nam Vũ quét qua đám người rồi bỗng dưng dừng lại, khuôn mặt hơi tái đi, khóe môi hình như thoáng run rẩy, ánh mắt hừng hực lửa giận dữ, anh đứng bật dậy khỏi ghế, đi về phía quầy bar phía trước. Triệu Nhan Lỗi và Triệu Tiểu Mạn đều không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy sắc mặt Lâm Nam Vũ không bình thường nên cũng đi theo.

Trên chiếc ghế xoay của quầy bar là một cô gái mặc bộ quần áo voan màu đen, mái tóc dài buông xõa, che đi một nửa cái lưng trần. Khuôn mặt cô hơi sưng nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp gợi cảm, quyến rũ, đôi môi mỏng góc cạnh thoáng nhếch lên bướng bỉnh, ánh mắt mơ màng nhưng vẫn rất trong trẻo, cô say sưa nằm bò trên bàn, bên cạnh là mấy cái vỏ chai rỗng, xem ra cô đã uống không ít rượu. Bên cạnh là một người đàn ông mặc quần áo màu trắng, bàn tay không yên phận cứ chuyển động trên cơ thể người phụ nữ. Bên cạnh lại có mấy gã đàn ông khác đang cười đùa thỏa mãn, vô cùng đắc ý.

Lâm Nam Vũ lao tới, tóm chặt tay của gã đàn ông, đấm mạnh vào mặt gã. Nắm đấm này không hề nhẹ. Khóe miệng của gã đàn ông đó lập tức xuất hiện một dòng máu. Gã nổi giận, đang định trả đòn thì khi nhìn thấy Lâm Nam Vũ, giận dữ lau máu trên khóe miệng rồi lườm Lâm Nam Vũ:

- Lâm Nam Vũ, cậu điên rồi, sao lại đánh tôi, có chuyện gì không thể nói được sao?

Lâm Nam Vũ lạnh lùng, không nói gì, nắm đấm lại giơ cao rồi lao về phía gã đàn ông nhưng đã bị mấy người ngồi cạnh đó ngăn lại. Họ đều là những công tử giàu có nổi tiếng trong thành phố, bình thường cũng quen biết với nhau. Thấy hai người đánh nhau, cũng không biết là vì sao nên chỉ biết khuyên nhủ. Một anh chàng mặt áo phông màu xanh kéo mạnh Lâm Nam Vũ lại:

- Nam Vũ, cậu sao thế? Có chuyện gì thì bình tĩnh nói, sao lại đánh Thường Quân, có chuyện gì thì nói cho rõ, đừng để người ta cười.

Lâm Nam Vũ không nói lời nào, giằng mạnh tay anh ta ra, cởi áo khoác ngoài của mình ra rồi đi tới gần cô gái đang nằm trên bàn bar, khoác áo lên cho cô, khuôn mặt trở nên rất dịu dàng:

- Lạc Tiểu Phàm, Lạc Tiểu Phàm.

Tất cả những người khác có mặt ở đó đều trợn tròn mắt, nhất là Triệu Tiểu Mạn, quả thực không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Một Lâm Nam Vũ từ nhỏ tới lớn không bao giờ đánh nhau mà lại vì một người đàn bà, ra tay đánh cả bạn của mình. Cô chạy tới cạnh Lâm Nam Vũ, cố sức níu chặt áo anh, khuôn mặt hoài nghi, chỉ Lạc Tiểu Phàm, hỏi lớn:

- Cô ta là ai? Anh nói cho em biết, cô ta là ai?

Lạc Tiểu Phàm hình như không chú ý tới những việc xảy ra xung quanh mình, vẫn còn lẩm bẩm:

- Tôi muốn uống rượu, mang rượu ra đây.

Lâm Nam Vũ đau đớn nhắm chặt mắt, cảm giác trái tim nhói lên khiến anh tức thở, như muốn xé nát lồng ngực của anh ra. Một bên là Lạc Tiểu Phàm, một bên là Triệu Tiểu Mạn, anh không thể nào đưa Lạc Tiểu Phàm an toàn trở về khi mọi người cứ nhìn mình như thế, càng không biết phải trả lời câu hỏi của Triệu Tiểu Mạn như thế nào. Anh giằng tay Triệu Tiểu Mạn ra, quay người đi ra khỏi quán bar, Triệu Tiểu Mạn cũng chạy đuổi theo anh.

Triệu Nhan Lỗi vẫn yên lặng đứng một bên nhìn mọi việc xảy ra, nhìn Lâm Nam Vũ vì người phụ nữ kia mà không kìm chế được bản thân, nhìn mọi thay đổi trên khuôn mặt Lâm Nam Vũ. Anh hiểu Lâm Nam Vũ là một người không dễ dàng vì phụ nữ mà thay đổi bản thân, nhưng bây giờ anh ta lại đang thay đổi rất nhiều. Anh nhìn người phụ nữ say mèm bên quầy bar, rồi lại nhìn ánh mắt say mê của những người khác, đi tới gần dìu Lạc Tiểu Phàm lên rồi ra khỏi quán bar. Xe của Lâm Nam Vũ đã biến mất, Triệu Nhan Lỗi bế Lạc Tiểu Phàm đặt vào xe mình, người say luôn khiến người ta thấy ghét, nhất là phụ nữ, nhưng Lạc Tiểu Phàm lại khiến người ta thấy cô thật đáng yêu. Triệu Nhan Lỗi cảm thấy tò mò với tình địch của em gái mình, người phụ nữ như thế nào mà có thể trói buộc được một anh chàng đa tình như Lâm Nam Vũ? Có thể khiến anh ta thay đổi sắc mặt?

Lạc Tiểu Phàm khép hờ hai mắt, đôi hàng lông mi dài khẽ lay động, đầu nghẹo về một bên, dựa lên vai Triệu Nhan Lỗi, hai bàn tay mềm mại tóm chặt áo anh, giọng nói nghèn nghẹn:

- Đừng bỏ rơi em, đừng bỏ rơi em, em không thể không có anh.

Triệu Nhan Lỗi khởi động xe, nhìn người phụ nữ bên cạnh, cay đắng lắc đầu, không ngờ lần đầu tiên anh đưa phụ nữ về nhà lại là trong tình trạng này. Triệu Nhan Lỗi từ ngày bắt đầu làm việc đã tự mua cho mình một căn nhà ở bên ngoài, nằm trong tiểu khu Tinh Anh của khu Hương Xá. Đây là nơi ở của những người trẻ tuổi và cũng là nhân tài trong mọi lĩnh vực, giá nhà ở đây cao tới mức đủ khiến cho tất cả những người mới vào làm đều phải mơ ước.

Triệu Nhan Lỗi bế Lạc Tiểu Phàm xuống xe, nhìn cô ngủ thật ngon, đôi môi nhỏ khẽ cong lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi như hoa, một mùi hương kỳ lạ phảng phất quanh thân thể, giống như mùi hương của cây cỏ, khiến người ta thấy hồn mình lâng lâng. Viên bảo vệ gác cửa giúp hai người mở cửa lớn, gật đầu cười với Triệu Nhan Lỗi. Triệu Nhan Lỗi cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, chỉ muốn bước thật nhanh để rời khỏi nơi này, không muốn cho người khác nhìn thấy.

Bước vào thang máy, vừa mới đi ra, anh đã gặp cặp vợ chồng trẻ nhà bên cạnh, họ chỉ nhìn anh cười. Triệu Nhan Lỗi thấy mặt mình lại nóng hơn nữa, bắt đầu thấy hối hận vì đã đưa Lạc Tiểu Phàm về nhà. Lâm Lạc Kỷ nhà hàng xóm là người bạn lớn lên cùng Triệu Nhan Lỗi từ khi còn nhỏ, ngó đầu ra nhìn cô gái đang ngủ say sưa trong vòng tay Triệu Nhan Lỗi, vỗ vai anh:

- Lỗi, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi hả? Không tệ đâu, vẫn còn sớm, mau đi vào đi! Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, tớ không làm lỡ việc tốt của cậu nữa đâu.

- Không phải như cậu nghĩ đâu, đừng có đoán mò… - Triệu Nhan Lỗi bình thường miệng lưỡi lanh lợi, nhưng bây giờ anh lại không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Lâm Lạc Kỷ ôm vai vợ, xoa xoa bụng cô, hóm hỉnh nói:

- Lỗi, vợ tớ có tin vui rồi, bởi vậy cậu phải cố lên, tớ còn muốn làm thông gia với cậu đấy!

Triệu Nhan Lỗi biết có giải thích như thế nào cũng vô dụng, bèn mở cửa nhà mình, đặt Lạc Tiểu Phàm lên giường. Đây là căn nhà hai phòng, cách trang trí rất đơn giản, chỉ có khung cửa sổ sát đất nối ra ban công rộng lớn là điểm sáng cho cả căn nhà, đứng ở cửa sổ, người ta có thể thu hết khung cảnh của một nửa thành phố vào tầm mắt.

Triệu Nhan Lỗi tắm xong, thay quần áo ngủ, lấy ra một cái chăn trong tủ, nhìn cô gái đang ngủ say sưa trên giường, đoán xem cô ta có mối quan hệ như thế nào với Lâm Nam Vũ. Cô không giống như một người con gái bán hoa, có thể ngày mai anh sẽ biết đáp án. Anh nằm lên ghế salon ngoài phòng khách, đắp chăn kín mít, lớn ngần này rồi, đây là lần đầu tiên anh phải ngủ ở salon, cảm giác này thật là khó chịu.


/16

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status