Ở trên đường về, Thủy Tâm Nhu nhận được điện thoại của Qua Nhã, bà bảo cô cùng Đường Diệc Sâm đêm nay về nhà ăn cơm.
Lúc vào cửa, Qua Nhã lôi kéo Thủy Tâm Nhu thì thầm, “Tâm Nhu, sáng nay lúc anh con ra cửa nói đêm nay trở về có chuyện tuyên bố. Mẹ thấy vẻ mặt nó rất nghiêm túc, ăn nói có ý tứ, phỏng chừng không phải nói chuyện hôn sự giữa nó và Bối Kỳ.
Trong lòng mẹ phiền muộn cả ngày, vẫn để cho con cùng Diệc Sâm cùng trở về nghe một chút nó nói như thế nào đi. Lỡ như có chuyện gì, mọi người cùng thương lượng. Này, con thân với anh con, gần đây nó xảy ra chuyện gì? Con hẳn là biết phải không?”
“Mẹ, con thấy… mẹ suy nghĩ nhiều rồi, chờ chút để ảnh tự mình nói với mẹ. Nói cho mẹ hay, con cảm thấy anh ấy làm việc có chừng mực.”
Tròng mắt hoạt bát chuyển động, theo bản năng, Thủy Tâm Nhu liếc về phía Đường Diệc Sâm đang trò chuyện cùng Thủy Mộ Hàn.
Không biết anh ấy có nói với Bối Kỳ chưa?
Cô ta làm sao có thể tiếp nhận đứa con trai do Hoa Thiên Tầm sinh ra?
Bốn năm trước, hai người đấu tới cô chết tôi sống!
“Thật ư? Con cũng không biết?” Trong đầu hiện lên một tia hồ nghi, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Qua Nhã bình tĩnh nhìn Thủy Tâm Nhu.
“Mẹ, mẹ vẫn nên vào bếp xem có thể ăn cơm được không đi, con đã đói bụng rồi.” Hỏi một đằng trả lời một nẻo, Thủy Tâm Nhu đẩy mạnh Qua Nhã vào phòng bếp.
Cô đoán được, anh cả muốn nói với mẹ và Bối Kỳ, muốn dẫn con trai Hoa Thiên Tầm về nhà.
———————————
Cơm chiều qua đi, tất cả mọi người ngồi trong phòng khách nhấm nháp trái cây.
Thủy Mộ Hàn không phải nói có chuyện quan trọng muốn tuyên bố sao? Bây giờ lại một chữ cũng không nói.
Qua Nhã rốt cuộc nhịn không được, bà mở miệng hỏi: “Mộ Hàn, không phải con nói có chuyện muốn tuyên bố sao? Hay là chuyện cử hành hôn lễ thôi?”
Cử hành hôn lễ? Trong phút chốc, Bối Kỳ âm thầm mừng thầm trong bụng, ánh mắt cũng sáng lấp lánh.
Đó là chuyện tốt cô chờ mong đã lâu.
Theo bản năng, ánh mắt đắm đuối đưa tình bình tĩnh nhìn Thủy Mộ Hàn, bên môi mỉm cười.
Thủy Tâm Nhu giật giật khóe miệng, cô muốn đứng dậy tìm một lý do vớ vẩn để rời đi, lại bị Đường Diệc Sâm bắt lấy tay cô.
Trực giác, anh biết cô biết Thủy Mộ Hàn muốn nói gì.
“Nghe anh trai em nói trước đi, em rời khỏi lúc này không được hay lắm.” Giọng nói Đường Diệc Sâm ép tới cực thấp.
“Ờ. … cũng chỉ có thể như vậy, không biết mẹ chờ chút nữa có thể nổi giận hay không?”
Mi tâm nhíu lại, Thủy Mộ Hàn đưa mắt nhìn Bối Kỳ, giật giật cánh môi, anh mới chậm rãi nói: “Mẹ, trước khi quyết định chuyện hôn sự, con muốn nói với mọi người một chuyện. Sau khi nghe xong chuyện này, mọi người nghĩ rõ ràng có muốn con tổ chức hôn lễ với Bối Kỳ hay không.”
Giống như có tia chớp trong khúc nhạc dạo, bỗng dưng, Qua Nhã cùng Bối Kỳ trong lòng đều căng thẳng.
Sắc mặt Bối Kỳ lại khẽ biến đổi, có chút không chịu nổi, khóe miệng giật giật.
A… giờ khắc này vẫn đến, anh đã tự mình quyết định tốt rồi.
Chết tiệt, vậy mà không giết chết được đứa tiện chủng kia, còn được bác sĩ cứu sống, Thủy Mộ Hàn vẫn quyết định dẫn nó về.
Trước lúc Thủy Mộ Hàn chuẩn bị nói, Qua Nhã gắt gao siết chặt tay, ánh mắt chớp loé, hít sâu một hơi.
“Mẹ, Bối Kỳ, kỳ thật, trước khi Hoa Thiên Tầm ly hôn với con đã mang thai, cô ấy cũng sinh đứa nhỏ ra, con gần đây mới biết được. Đứa bé trai kia đã hơn 3 tuổi, con muốn dẫn nó về bên cạnh con.”
Giọng nói Thủy Mộ Hàn trầm thấp tựa như một con dao vô tình đâm vào ngực cô, nhất thời, máu tươi tràn trề, đau đến ngay cả hít thở cũng thật khó chịu.
Ngón tay Bối Kỳ siết chặt, móng tay dài chọc thẳng vào da thịt cô, da trong lòng bàn tay đã bị rách, chảy ra vài vệt máu nhỏ.
Tin tức quá chấn kinh, ngực Qua Nhã cảm thấy cực kỳ ngột ngạt, bà che ngực hít thở từng ngụm từng ngụm.
Lấy lại bình tĩnh, bà lạnh lùng nói: “Mộ Hàn, con điên rồi sao? Con làm sao có thể nói chuyện này với Bối Kỳ, nhất định không thể, nhất định là con lầm. Con đàn bà đê tiện kia sao có thể mang thai con của con, cô ta chỉ muốn lợi dụng con thôi.
Bốn năm qua đi, cô ta vẫn trăm phương ngàn kế không buông tha cho nhà chúng ta, con tuyệt đối không thể lại mềm lòng.”
“Mẹ, mẹ trước hết nghe hết lời anh muốn nói đi. Đứa bé kia.. thật là của anh ấy, con đã gặp qua, bộ dáng rất giống anh.”
Đột nhiên, Bối Kỳ u oán trừng mắt nhìn Thủy Tâm Nhu. Đáy mắt lại cất giấu sự lạnh lẽo cùng oán hận.
Đều là cô ta, nếu không phải cô, Hoa Thiên Tầm làm sao có thể gặp được Thủy Mộ Hàn, anh càng sẽ không biết bản thân có con trai với cô ta.
Tập đoàn Vạn Huy, cô sớm đã chuẩn bị qua, cô tuyệt đối sẽ không để cho người phụ nữ kia có cơ hội tìm đến Thủy Mộ Hàn.
“Rất giống là được sao? Trên cái thế giời này người lớn lên giống nhau rất nhiều, nhà họ Thủy chúng ta tuyệt đối không thể tùy tiện nhận người thân.”
“Mẹ, thật là con của con. Con đã kiểm tra DNA, con cũng muốn là sai, nhưng mà, thằng bé đúng là của con.”
Cục diện như vậy, Thủy Mộ Hàn cực kỳ xoắn xuýt, anh vươn tay mệt mỏi vuốt mặt.
Nghe được bản thân đột nhiên có con trai, vẫn là do Hoa Thiên Tầm sinh, anh càng thêm chấn kinh. Anh cũng tìm thời gian rất dài mới thuyết phục chính mình đi đối mặt với sự thật.
Qua Nhã không biết nên nói gì, bà lắc đầu.
“Bối Kỳ, thực xin lỗi, quá ủy khuất em rồi. Nếu em để ý, anh sẽ không miễn cưỡng em gả cho anh. Đứa bé kia, anh không thể để cho nó tiếp tục ở bên người Hoa Thiên Tầm, dù sao nó cũng là cốt nhục của anh.”
“Bối Kỳ, Mộ Hàn nó chỉ là nhất thời không nghĩ thông, con không thể không để ý tới nó. Nó biết sai rồi, nó sẽ không có quan hệ gì với người đàn bà ti tiện kia.”
“Bác gái, bác đừng nói như vậy. Mộ Hàn anh ấy cũng không muốn, muốn trách thì trách tâm cơ của Hoa Thiên Tầm quá lớn thôi. Mặc dù nghe chuyện này, tim con cũng rất khó chịu, rất đau. Nhưng mà, con yêu Mộ Hàn, con sẽ gả cho anh ấy. Kỳ thật, cách nghĩ của anh ấy cũng không có gì không tốt, đứa nhỏ thật không thể ở lại bên người Hoa Thiên Tầm. Dù sao, con cũng không thể sinh, con sẽ coi nó như con mình, thương nó như thương Mộ Hàn vậy.”
“..”
Đường Diệc Sâm không chớp mắt nhìn chăm chú Bối Kỳ. Anh cảm thấy người phụ nữ này thực không đơn giản, rõ ràng đã cực kỳ phẫn nộ, cô vậy mà có thể lạnh nhạt bình tĩnh như vậy, còn có thể làm bộ giống như không có việc gì.
Xem ra, cuộc sống của anh vợ cũng rất muôn màu muôn vẻ.
“Bối Kỳ, thật cám ơn con có thể lý giải thông cảm cho Mộ Hàn. Hôm nào bác sẽ nói chuyện với ba mẹ con, chọn một ngày lành tổ chức hôn lễ cho con và Mộ Hàn. Con dâu nhà họ Thủy chúng ta nên giống như con vậy, rộng lượng, săn sóc, dịu dàng.”
“Mẹ, chuyện hôn lễ vẫn để cho anh quyết định đi, đó vẫn là chuyện cả đời.”
“Nghe cái gì mà nghe.”
Nghe vậy, Thủy Tâm Nhu bĩu môi hừ lạnh, “Con còn có việc, con cùng Diệc Sâm đi trước, chuyện hôn lễ mọi người tự bàn đi.”
Nói xong, Thủy Tâm Nhu lôi Đường Diệc sâm ra khỏi nhà mẹ đẻ.
—————————————
Chân dài duỗi ra, Phí Lạc xuống xe, mở cốp xe, anh lấy ra một bó hoa hồng Nhật Rugosa.
Ngay sau đó, anh đi vào một nhà hàng cao cấp.
Trước khi tới, ông già nhà anh đã đưa hình cho anh xem, nói là con gái tập đoàn Chu thị, còn về phần tên cô gọi là gì, anh đã quên.
Ông già còn luôn dặn dò anh, nhất định phải đàng hoàng gặp gỡ cô con gái nhà họ Chu, nói không chừng, anh liền có cảm giác với cô.
Ánh mắt sắc bén quét qua phòng ăn một vòng, sau cùng, anh cầm hoa đi tới chỗ một người phụ nữ đang ngồi trang điểm.
“Xin hỏi, cô là cô Chu phải không?”
Chỉ khẽ hí mắt, người phụ nữ không hé răng, cô tiếp tục nhìn gương trang điểm tô son.
“Xin chào, cô tên gì?” Đặt hoa trong tay xuống, Phí Lạc ngồi xuống trước mặt người phụ nữ.
Ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn đối tượng xem mắt của mình, hihi… anh cười cười.
Người phụ nữ dám dùng bộ dáng này đối với anh, cô là người thứ nhất.
“Chu Mạt!”
“Chủ Nhật!”
Khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài sờ sờ mũi, Phí Lạc tiếp tục hỏi: “Xin hỏi cô gọi là gì?”
“Chu Mạt!” Người phụ nữ không nóng không lạnh, không nhanh không chậm tiếp tục trả lời anh.
Tầm mắt của cô vẫn còn trong gương trang điểm trong tay mình, cô rất có kiên nhẫn dặm lại phấn mắt.
“Thưa cô, tôi đương nhiên biết hôm nay là Chủ Nhật, không cần cô cứ luôn nhắc nhở.”
Nhìn gương chớp chớp mắt vài cái, hài lòng với dung nhan của chính mình, Chu Mạt đóng nắp gương lại, cô không chớp mắt liếc Phí Lạc.
Bỗng nhiên hừ một tiếng: “Bản tiểu thư họ Chu, tên Mạt, Mạt trong hoa Lài. Anh Phí đối với tên tôi có ý kiến sao? Còn nữa…… anh có thể khiếu nại với ông già nhà tôi, bởi vì tên này là do ông ấy đặt cho tôi.”
“À… Chu Mạt!” Tròng mắt híp lại, Phí Lạc nhớ kỹ cái tên thật đặc biệt này.
Bao nhiêu hứng thú liếc nhìn lên gương mặt cô, anh lại phì cười rồi.
Mạt… Mạt trong hoa Lài, gương mặt kia của cô nhìn giống như quỷ vậy, làm sao xứng với hoa Lài trắng thanh thuần, quả thực là phỉ báng.
“Anh Phí có tình ý với tôi sao?”
Đôi mắt giảo hoạt thoáng nhìn anh, hai đôi mắt rõ ràng chống lại nhau, “Thực không dám giấu diếm, bản tiểu thư không thích đàn ông, chỉ thích phụ nữ.”
Khi đóng khi mở, đôi môi dày đỏ au vẫn rất mê người.
Khẽ cúi đầu lấn đến gần cô, hơi thở tà mị của Phí Lạc phả lên mặt cô, ngưa ngứa, “Thực không dám giấu diếm, tôi cũng không thích phụ nữ, tôi chỉ thích đàn ông!”
Lúc vào cửa, Qua Nhã lôi kéo Thủy Tâm Nhu thì thầm, “Tâm Nhu, sáng nay lúc anh con ra cửa nói đêm nay trở về có chuyện tuyên bố. Mẹ thấy vẻ mặt nó rất nghiêm túc, ăn nói có ý tứ, phỏng chừng không phải nói chuyện hôn sự giữa nó và Bối Kỳ.
Trong lòng mẹ phiền muộn cả ngày, vẫn để cho con cùng Diệc Sâm cùng trở về nghe một chút nó nói như thế nào đi. Lỡ như có chuyện gì, mọi người cùng thương lượng. Này, con thân với anh con, gần đây nó xảy ra chuyện gì? Con hẳn là biết phải không?”
“Mẹ, con thấy… mẹ suy nghĩ nhiều rồi, chờ chút để ảnh tự mình nói với mẹ. Nói cho mẹ hay, con cảm thấy anh ấy làm việc có chừng mực.”
Tròng mắt hoạt bát chuyển động, theo bản năng, Thủy Tâm Nhu liếc về phía Đường Diệc Sâm đang trò chuyện cùng Thủy Mộ Hàn.
Không biết anh ấy có nói với Bối Kỳ chưa?
Cô ta làm sao có thể tiếp nhận đứa con trai do Hoa Thiên Tầm sinh ra?
Bốn năm trước, hai người đấu tới cô chết tôi sống!
“Thật ư? Con cũng không biết?” Trong đầu hiện lên một tia hồ nghi, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Qua Nhã bình tĩnh nhìn Thủy Tâm Nhu.
“Mẹ, mẹ vẫn nên vào bếp xem có thể ăn cơm được không đi, con đã đói bụng rồi.” Hỏi một đằng trả lời một nẻo, Thủy Tâm Nhu đẩy mạnh Qua Nhã vào phòng bếp.
Cô đoán được, anh cả muốn nói với mẹ và Bối Kỳ, muốn dẫn con trai Hoa Thiên Tầm về nhà.
———————————
Cơm chiều qua đi, tất cả mọi người ngồi trong phòng khách nhấm nháp trái cây.
Thủy Mộ Hàn không phải nói có chuyện quan trọng muốn tuyên bố sao? Bây giờ lại một chữ cũng không nói.
Qua Nhã rốt cuộc nhịn không được, bà mở miệng hỏi: “Mộ Hàn, không phải con nói có chuyện muốn tuyên bố sao? Hay là chuyện cử hành hôn lễ thôi?”
Cử hành hôn lễ? Trong phút chốc, Bối Kỳ âm thầm mừng thầm trong bụng, ánh mắt cũng sáng lấp lánh.
Đó là chuyện tốt cô chờ mong đã lâu.
Theo bản năng, ánh mắt đắm đuối đưa tình bình tĩnh nhìn Thủy Mộ Hàn, bên môi mỉm cười.
Thủy Tâm Nhu giật giật khóe miệng, cô muốn đứng dậy tìm một lý do vớ vẩn để rời đi, lại bị Đường Diệc Sâm bắt lấy tay cô.
Trực giác, anh biết cô biết Thủy Mộ Hàn muốn nói gì.
“Nghe anh trai em nói trước đi, em rời khỏi lúc này không được hay lắm.” Giọng nói Đường Diệc Sâm ép tới cực thấp.
“Ờ. … cũng chỉ có thể như vậy, không biết mẹ chờ chút nữa có thể nổi giận hay không?”
Mi tâm nhíu lại, Thủy Mộ Hàn đưa mắt nhìn Bối Kỳ, giật giật cánh môi, anh mới chậm rãi nói: “Mẹ, trước khi quyết định chuyện hôn sự, con muốn nói với mọi người một chuyện. Sau khi nghe xong chuyện này, mọi người nghĩ rõ ràng có muốn con tổ chức hôn lễ với Bối Kỳ hay không.”
Giống như có tia chớp trong khúc nhạc dạo, bỗng dưng, Qua Nhã cùng Bối Kỳ trong lòng đều căng thẳng.
Sắc mặt Bối Kỳ lại khẽ biến đổi, có chút không chịu nổi, khóe miệng giật giật.
A… giờ khắc này vẫn đến, anh đã tự mình quyết định tốt rồi.
Chết tiệt, vậy mà không giết chết được đứa tiện chủng kia, còn được bác sĩ cứu sống, Thủy Mộ Hàn vẫn quyết định dẫn nó về.
Trước lúc Thủy Mộ Hàn chuẩn bị nói, Qua Nhã gắt gao siết chặt tay, ánh mắt chớp loé, hít sâu một hơi.
“Mẹ, Bối Kỳ, kỳ thật, trước khi Hoa Thiên Tầm ly hôn với con đã mang thai, cô ấy cũng sinh đứa nhỏ ra, con gần đây mới biết được. Đứa bé trai kia đã hơn 3 tuổi, con muốn dẫn nó về bên cạnh con.”
Giọng nói Thủy Mộ Hàn trầm thấp tựa như một con dao vô tình đâm vào ngực cô, nhất thời, máu tươi tràn trề, đau đến ngay cả hít thở cũng thật khó chịu.
Ngón tay Bối Kỳ siết chặt, móng tay dài chọc thẳng vào da thịt cô, da trong lòng bàn tay đã bị rách, chảy ra vài vệt máu nhỏ.
Tin tức quá chấn kinh, ngực Qua Nhã cảm thấy cực kỳ ngột ngạt, bà che ngực hít thở từng ngụm từng ngụm.
Lấy lại bình tĩnh, bà lạnh lùng nói: “Mộ Hàn, con điên rồi sao? Con làm sao có thể nói chuyện này với Bối Kỳ, nhất định không thể, nhất định là con lầm. Con đàn bà đê tiện kia sao có thể mang thai con của con, cô ta chỉ muốn lợi dụng con thôi.
Bốn năm qua đi, cô ta vẫn trăm phương ngàn kế không buông tha cho nhà chúng ta, con tuyệt đối không thể lại mềm lòng.”
“Mẹ, mẹ trước hết nghe hết lời anh muốn nói đi. Đứa bé kia.. thật là của anh ấy, con đã gặp qua, bộ dáng rất giống anh.”
Đột nhiên, Bối Kỳ u oán trừng mắt nhìn Thủy Tâm Nhu. Đáy mắt lại cất giấu sự lạnh lẽo cùng oán hận.
Đều là cô ta, nếu không phải cô, Hoa Thiên Tầm làm sao có thể gặp được Thủy Mộ Hàn, anh càng sẽ không biết bản thân có con trai với cô ta.
Tập đoàn Vạn Huy, cô sớm đã chuẩn bị qua, cô tuyệt đối sẽ không để cho người phụ nữ kia có cơ hội tìm đến Thủy Mộ Hàn.
“Rất giống là được sao? Trên cái thế giời này người lớn lên giống nhau rất nhiều, nhà họ Thủy chúng ta tuyệt đối không thể tùy tiện nhận người thân.”
“Mẹ, thật là con của con. Con đã kiểm tra DNA, con cũng muốn là sai, nhưng mà, thằng bé đúng là của con.”
Cục diện như vậy, Thủy Mộ Hàn cực kỳ xoắn xuýt, anh vươn tay mệt mỏi vuốt mặt.
Nghe được bản thân đột nhiên có con trai, vẫn là do Hoa Thiên Tầm sinh, anh càng thêm chấn kinh. Anh cũng tìm thời gian rất dài mới thuyết phục chính mình đi đối mặt với sự thật.
Qua Nhã không biết nên nói gì, bà lắc đầu.
“Bối Kỳ, thực xin lỗi, quá ủy khuất em rồi. Nếu em để ý, anh sẽ không miễn cưỡng em gả cho anh. Đứa bé kia, anh không thể để cho nó tiếp tục ở bên người Hoa Thiên Tầm, dù sao nó cũng là cốt nhục của anh.”
“Bối Kỳ, Mộ Hàn nó chỉ là nhất thời không nghĩ thông, con không thể không để ý tới nó. Nó biết sai rồi, nó sẽ không có quan hệ gì với người đàn bà ti tiện kia.”
“Bác gái, bác đừng nói như vậy. Mộ Hàn anh ấy cũng không muốn, muốn trách thì trách tâm cơ của Hoa Thiên Tầm quá lớn thôi. Mặc dù nghe chuyện này, tim con cũng rất khó chịu, rất đau. Nhưng mà, con yêu Mộ Hàn, con sẽ gả cho anh ấy. Kỳ thật, cách nghĩ của anh ấy cũng không có gì không tốt, đứa nhỏ thật không thể ở lại bên người Hoa Thiên Tầm. Dù sao, con cũng không thể sinh, con sẽ coi nó như con mình, thương nó như thương Mộ Hàn vậy.”
“..”
Đường Diệc Sâm không chớp mắt nhìn chăm chú Bối Kỳ. Anh cảm thấy người phụ nữ này thực không đơn giản, rõ ràng đã cực kỳ phẫn nộ, cô vậy mà có thể lạnh nhạt bình tĩnh như vậy, còn có thể làm bộ giống như không có việc gì.
Xem ra, cuộc sống của anh vợ cũng rất muôn màu muôn vẻ.
“Bối Kỳ, thật cám ơn con có thể lý giải thông cảm cho Mộ Hàn. Hôm nào bác sẽ nói chuyện với ba mẹ con, chọn một ngày lành tổ chức hôn lễ cho con và Mộ Hàn. Con dâu nhà họ Thủy chúng ta nên giống như con vậy, rộng lượng, săn sóc, dịu dàng.”
“Mẹ, chuyện hôn lễ vẫn để cho anh quyết định đi, đó vẫn là chuyện cả đời.”
“Nghe cái gì mà nghe.”
Nghe vậy, Thủy Tâm Nhu bĩu môi hừ lạnh, “Con còn có việc, con cùng Diệc Sâm đi trước, chuyện hôn lễ mọi người tự bàn đi.”
Nói xong, Thủy Tâm Nhu lôi Đường Diệc sâm ra khỏi nhà mẹ đẻ.
—————————————
Chân dài duỗi ra, Phí Lạc xuống xe, mở cốp xe, anh lấy ra một bó hoa hồng Nhật Rugosa.
Ngay sau đó, anh đi vào một nhà hàng cao cấp.
Trước khi tới, ông già nhà anh đã đưa hình cho anh xem, nói là con gái tập đoàn Chu thị, còn về phần tên cô gọi là gì, anh đã quên.
Ông già còn luôn dặn dò anh, nhất định phải đàng hoàng gặp gỡ cô con gái nhà họ Chu, nói không chừng, anh liền có cảm giác với cô.
Ánh mắt sắc bén quét qua phòng ăn một vòng, sau cùng, anh cầm hoa đi tới chỗ một người phụ nữ đang ngồi trang điểm.
“Xin hỏi, cô là cô Chu phải không?”
Chỉ khẽ hí mắt, người phụ nữ không hé răng, cô tiếp tục nhìn gương trang điểm tô son.
“Xin chào, cô tên gì?” Đặt hoa trong tay xuống, Phí Lạc ngồi xuống trước mặt người phụ nữ.
Ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn đối tượng xem mắt của mình, hihi… anh cười cười.
Người phụ nữ dám dùng bộ dáng này đối với anh, cô là người thứ nhất.
“Chu Mạt!”
“Chủ Nhật!”
Khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài sờ sờ mũi, Phí Lạc tiếp tục hỏi: “Xin hỏi cô gọi là gì?”
“Chu Mạt!” Người phụ nữ không nóng không lạnh, không nhanh không chậm tiếp tục trả lời anh.
Tầm mắt của cô vẫn còn trong gương trang điểm trong tay mình, cô rất có kiên nhẫn dặm lại phấn mắt.
“Thưa cô, tôi đương nhiên biết hôm nay là Chủ Nhật, không cần cô cứ luôn nhắc nhở.”
Nhìn gương chớp chớp mắt vài cái, hài lòng với dung nhan của chính mình, Chu Mạt đóng nắp gương lại, cô không chớp mắt liếc Phí Lạc.
Bỗng nhiên hừ một tiếng: “Bản tiểu thư họ Chu, tên Mạt, Mạt trong hoa Lài. Anh Phí đối với tên tôi có ý kiến sao? Còn nữa…… anh có thể khiếu nại với ông già nhà tôi, bởi vì tên này là do ông ấy đặt cho tôi.”
“À… Chu Mạt!” Tròng mắt híp lại, Phí Lạc nhớ kỹ cái tên thật đặc biệt này.
Bao nhiêu hứng thú liếc nhìn lên gương mặt cô, anh lại phì cười rồi.
Mạt… Mạt trong hoa Lài, gương mặt kia của cô nhìn giống như quỷ vậy, làm sao xứng với hoa Lài trắng thanh thuần, quả thực là phỉ báng.
“Anh Phí có tình ý với tôi sao?”
Đôi mắt giảo hoạt thoáng nhìn anh, hai đôi mắt rõ ràng chống lại nhau, “Thực không dám giấu diếm, bản tiểu thư không thích đàn ông, chỉ thích phụ nữ.”
Khi đóng khi mở, đôi môi dày đỏ au vẫn rất mê người.
Khẽ cúi đầu lấn đến gần cô, hơi thở tà mị của Phí Lạc phả lên mặt cô, ngưa ngứa, “Thực không dám giấu diếm, tôi cũng không thích phụ nữ, tôi chỉ thích đàn ông!”
/140
|