Căn nhà theo phong cách truyền thống rộng lớn, từng viên sỏi nhỏ trải dài từ chiếc cổng gỗ lớn tới chiếc cửa hoa văn đơn giản, những chiếc đèn hiện đại chế tác theo phong cách truyền thống lạ mắt. Tất cả…lạnh lẽo!
Mở cửa bước vào, à, nhà người ta vẫn đang ăn cơm, Quỳnh Lam không muốn làm phiền, định đi thẳng lên tầng trên thì bị giọng nói đanh đanh chặn lại:
-Sống ở cái nhà này phải có quy tắc, không thể lúc nào cũng kè kè bên trai thế được…
Quỳnh Lam nhếch môi, ánh mắt từ khi nào đã trở lên khó đoán, thâm sâu:
-Quy tắc? Tất nhiên cháu đồng ý…trước khi chị Huyền không theo con trai!
-Con ranh! Mày tưởng mày đi làm thêm mà được yên với bọn tao à? dám nói con gái bà thế à?
Đập mạnh đôi đũa xuống bàn, kêu lên tiếng rắc. Mẹ Vương Huyền đập bàn đứng dậy tới trước mặt Quỳnh Lam chỉ chỏ, hét lớn!
…Nhưng…trái với thái độ kia, Quỳnh Lam nhếch môi, đuôi mắt hiện lên thứ ánh sáng kỳ lạ…
-Bác! Cháu không được quyền làm thêm?
Mẹ Vương Huyền tức tới đỏ mặt, gân xanh trên trán nổi lên, hiện những đường dữ tằn mà khuôn mặt phúc hậu bình thường không thể tưởng tượng ra…
Nhưng…chẳng biết gì hết…Quỳnh Lam đã bị thứ gì đó…bịt miệng rồi ngửi thấy mùi tanh nồng. Sau đó…thật sự không nhớ gì hết!
—-
Nắng, nhảy nhót chui qua khe cửa sổ nhỏ, một chút ánh sáng không đủ để làm căn phòng đầy mùi ẩm mốc này sáng lên, lạnh, thật sự vô cùng lạnh. Quỳnh Lam cảm giác được lòng bàn chân cô đã bị tê hoàn toàn, đứng dạy thật sự là chuyện không thể có!
Thở… khó khăn, thật sự cả người Quỳnh Lam đều đau nhức, muốn nói cũng không thể nói được. Cái khăn mùi tanh tanh đang buộc chặt vào miệng Quỳnh Lam.
Ra sức kéo cho cái thứ gì đó chết tiệt đang siết chặt tay, chặt tới nỗi máu khó có thể lưu thông…
Chuyện gì đang diễn ra đây? Có phải do xem phim nhiều quá đến nỗi đi ngủ cũng nằm mơ đúng không? Tỉnh dậy đi Quỳnh Lam…mơ thế này thật sự hại dây thần kinh lẫn sức khoẻ đó!
Nhưng cảm giác này thật lắm, lạnh, buốt tới tận óc, cơn đau nhức lan vào tận xương.
Yếu ớt, cố gắng mấp máy hai từ quen thuộc, hai từ Quỳnh Lam nói nhiều nhất từ lúc được sinh ra-Nhật Minh-.
Sau một thời gian ngắn, cánh cửa gỗ chắc chắn trước mặt hé mở, thứ ánh sáng chiếu vào làm cho Quỳnh Lam hơi nhăn mặt, cố gắng ngước dậy, xem ai tới…thăm!
Xem ra…là đúng rồi!
Quỳnh Lam nhếch nhẹ đôi môi nhợt nhạt:
-Bác, có phải bác quá quan tâm cháu không? Chuyện này ma bạc cũng phải suy nghĩ ra để làm à?
Trút bỏ hết vẻ bề ngoài tử tế, người đàn bà hơi trợn mắt, cười lớn:
-Con ranh! Đi làm thêm à? Cũng giỏi nhỉ, tưởng chỉ biết ăn thôi chứ?
-Cháu sẽ coi đó là lời khen!
-Mày còn già mồm à?
Chát…!
Tiếng kêu vang lên khô khốc, cái tát giáng mạnh vào khuôn má xanh mịn của Quỳnh Lam, xưng phồng, ửng đỏ!
Đau, rát,…loại cảm giác này, Quỳnh Lam chưa từng trải qua, coi như thử một lần cho biết!
Vẫn giữ thái độ vô cùng lạnh lùng, Quỳnh Lam ngẩng mặt lên, nhìn vào bàn tay đầy đặn kia, giọng mang theo kiểu châm chọc, mỉa mai:
-Tay bác có đau không?
Chát…!
Thêm một cái nữa, không đổi bên, vẫn là đụng vào chỗ lúc vừa rồi, nóng bừng, đau rát kinh khủng!
-Mày muốn sống thì nói với bố ****** đưa công ty đây!
Vẫn giữ thái độ đó, nhưng đôi môi vì đau, vì rát, vì lạnh mà trở lên tím tái!
-Điều này có trong luật cấm của hợp đồng, chẳng lẽ bác không biết đọc chữ sao?
Chát…!
Ba cái tát trong cùng một bên má, cảm giác thật đáng sợ, Quỳnh Lam chỉ cúi xuống khẽ kêu nhẹ lên một tiếng. Sức của cô không chịu nổi nữa rồi! Nhưng mấy cái thứ đáng ghét kia vẫn vẫn ở đó, sao có thể bỏ cuộc?
Thái độ dửng dưng, lạnh lùng,Quỳnh Lam chẳng muốn nói gì thêm, nhưng trong lòng như lửa đốt, lúc nào cũng hiện lên chữ Nhật Minh…Nhật Minh…
Khuôn mặt đỏ ửng sưng lên đau rát, nhưng khí chất lạnh lùng vẫn từ đôi mắt âm thầm chiếu ra sự lạnh lùng đáng sợ.
Quỳnh Lam nhìn thằng vào mặt mẹ Vương Huyền, một tia thôi cũng không tỏ ra sợ hãi. Khoé miệng vẫn nhếch lên lạnh lùng:
-Bác thích tát người vậy sao?
-Câm mồm! Ngồi ở đây suy nghĩ đi, tao cho mày một ngày!
Mẹ Vương Huyền đi ra khỏi cửa, tiếng khoá sắt đập vào nhau vang khô khốc…
…
Nước mắt…rơi xuống rồi…Quỳnh Lam thật không thể chịu nổi được thêm. Tại sao có thể ác như vậy chứ?
Đôi mắt ngập nước, hồng hồng, thứ chất lỏng mặn mặn trong suốt chảy xuống gò má đỏ ửng làm chỗ sưng phông trở lên cang rát…vùi mặt vào đầu gối, nước mắt làm ướt thẫm chiếc quần bó mới mua. Nước mắt mặn mặn tràn vào khoé miệng, đôi vai nhỏ rung lên những đợt nhẹ…
Gió mùa lạnh, thổi xuyên qua chiếc áo sơ mi dài mỏng manh làm sống lưng run lên!
Bên ngoài, văng vẳng tiếng nói…
-Tao thật sự cũng không muốn làm người ác, nhưng là tự con ranh đó muốn thế!
Thật sự, Quỳnh Lam sợ, sợ vô cùng cái ngôi nhà này, sao có thể vì muốn cướp công sức của người khác mà làm ra loại trò này chứ?
Tiếng cửa lại được bật chốt khoá, Quỳnh Lam lau đôi mắt ướt vào chiếc quần bó, lại ngước mặt lên và cười mang theo sự khinh bỉ tới tột độ!
-Còn muốn gì nữa đây?Bác gái?
-Con ranh! Ai là bác gái của mày?
Dơ một tờ giấy được in chữ, mẹ Vương Huyền dơ dơ lên trước mặt Quỳnh Lam…
-Muốn ra à? Thế thì ký đi. Một chữ ký có thể cứu được mạng sống của mày đó!
Quỳnh Lam liếc nhìn, khoé miệng cong lên:
-Tháo dây ra!
Mẹ Vương Huyền cười lớn, vỗ vỗ vào đầu Quỳnh Lam:
-Ngoan như cháu đó, có phải ai cũng yêu không?
Tháo chiếc dây lớn màu vàng sậm, hiện lên là chiếc cổ tay tím bầm, những vết xước còn chưa kín máu bị sợi dây sắc làm rách toạc cả mảng da lớn. Đau rát!
Xoay xoay nhẹ cổ tay, Quỳnh Lam nhận lấy tờ giấy, một đường xé toạc làm đôi trong con mắt đang trợn lớn của mẹ Vương Huyền.
-Bác Thư! Bác đang nghĩ gì vậy? Ký à? Để cả nhà tôi đi tù, rồi nhìn nhà bác trên tivi mà vui sướng à?
Bà Thư dơ tay cao, định tát Quỳnh Lam, nhưng cô đã mạnh mẽ chặn lại. Làm gì chứ? Đai xanh của Quỳnh Lam để làm cảnh à?
-Bâc gái thân yêu, nhìn người của Bác có vẻ cũng không nhiều nhỉ!
Đúng rồi, chỉ có thêm một đứa con gái mặc toàn bộ đồ đen đứng sau, chẳng dám làm gì khi bà Thư chưa ra lệnh…
-Con kia, còn đứng đó nhìn tao…á…bị bẻ tay à?
Càng lâu, Quỳnh Lam càng dùng sức, dồn hết về cánh tay, dù sao thì Quỳnh Lam cũng chẳng đánh được cái người đen toàn bộ đằng sau, nhân lúc này làm bà ta đau một chút cũng chẳng sao! Thật sự thì nếu Quỳnh Lam chết, không những bà ta một xu không có, mà còn phải đền bù thiệt hại về cái chết của Quỳnh Lam. Lo gì!
Chát…
Một cái tát giáng xuống mặt Quỳnh Lam sau khi đã bị người “đen” kia giữ tay lại.
Bà Thư nói như rít lên, con ranh láo toét này thật muốn ăn gan trời mà!
-Mày dám bẻ tay bà à?
Chát! Chát! Chát!
Ba cái! Cùng một bên má! Thật sự quá xót!
-Cho mày một ngày suy nghĩ, nếu không, đừng có trách tao độc ác!
Lại đi ra, lại khoá cửa…và lại vào ở trong kho tối!
Thật khéo! Bà ta quên không trói Quỳnh Lam, nhưng một giây sau khi cửa đóng, bà ta đã quay lại làm cái việc vừa quên…!
Nhật Minh, Bao giờ thì cậu mới tới đây? Quỳnh Lam thật sự rất nhớ cậu đó! Đến tìm Quỳnh Lam đi mà, cô ấy đang đau lắm! Thật sự muốn gặp cậu rất nhiều…
Mở cửa bước vào, à, nhà người ta vẫn đang ăn cơm, Quỳnh Lam không muốn làm phiền, định đi thẳng lên tầng trên thì bị giọng nói đanh đanh chặn lại:
-Sống ở cái nhà này phải có quy tắc, không thể lúc nào cũng kè kè bên trai thế được…
Quỳnh Lam nhếch môi, ánh mắt từ khi nào đã trở lên khó đoán, thâm sâu:
-Quy tắc? Tất nhiên cháu đồng ý…trước khi chị Huyền không theo con trai!
-Con ranh! Mày tưởng mày đi làm thêm mà được yên với bọn tao à? dám nói con gái bà thế à?
Đập mạnh đôi đũa xuống bàn, kêu lên tiếng rắc. Mẹ Vương Huyền đập bàn đứng dậy tới trước mặt Quỳnh Lam chỉ chỏ, hét lớn!
…Nhưng…trái với thái độ kia, Quỳnh Lam nhếch môi, đuôi mắt hiện lên thứ ánh sáng kỳ lạ…
-Bác! Cháu không được quyền làm thêm?
Mẹ Vương Huyền tức tới đỏ mặt, gân xanh trên trán nổi lên, hiện những đường dữ tằn mà khuôn mặt phúc hậu bình thường không thể tưởng tượng ra…
Nhưng…chẳng biết gì hết…Quỳnh Lam đã bị thứ gì đó…bịt miệng rồi ngửi thấy mùi tanh nồng. Sau đó…thật sự không nhớ gì hết!
—-
Nắng, nhảy nhót chui qua khe cửa sổ nhỏ, một chút ánh sáng không đủ để làm căn phòng đầy mùi ẩm mốc này sáng lên, lạnh, thật sự vô cùng lạnh. Quỳnh Lam cảm giác được lòng bàn chân cô đã bị tê hoàn toàn, đứng dạy thật sự là chuyện không thể có!
Thở… khó khăn, thật sự cả người Quỳnh Lam đều đau nhức, muốn nói cũng không thể nói được. Cái khăn mùi tanh tanh đang buộc chặt vào miệng Quỳnh Lam.
Ra sức kéo cho cái thứ gì đó chết tiệt đang siết chặt tay, chặt tới nỗi máu khó có thể lưu thông…
Chuyện gì đang diễn ra đây? Có phải do xem phim nhiều quá đến nỗi đi ngủ cũng nằm mơ đúng không? Tỉnh dậy đi Quỳnh Lam…mơ thế này thật sự hại dây thần kinh lẫn sức khoẻ đó!
Nhưng cảm giác này thật lắm, lạnh, buốt tới tận óc, cơn đau nhức lan vào tận xương.
Yếu ớt, cố gắng mấp máy hai từ quen thuộc, hai từ Quỳnh Lam nói nhiều nhất từ lúc được sinh ra-Nhật Minh-.
Sau một thời gian ngắn, cánh cửa gỗ chắc chắn trước mặt hé mở, thứ ánh sáng chiếu vào làm cho Quỳnh Lam hơi nhăn mặt, cố gắng ngước dậy, xem ai tới…thăm!
Xem ra…là đúng rồi!
Quỳnh Lam nhếch nhẹ đôi môi nhợt nhạt:
-Bác, có phải bác quá quan tâm cháu không? Chuyện này ma bạc cũng phải suy nghĩ ra để làm à?
Trút bỏ hết vẻ bề ngoài tử tế, người đàn bà hơi trợn mắt, cười lớn:
-Con ranh! Đi làm thêm à? Cũng giỏi nhỉ, tưởng chỉ biết ăn thôi chứ?
-Cháu sẽ coi đó là lời khen!
-Mày còn già mồm à?
Chát…!
Tiếng kêu vang lên khô khốc, cái tát giáng mạnh vào khuôn má xanh mịn của Quỳnh Lam, xưng phồng, ửng đỏ!
Đau, rát,…loại cảm giác này, Quỳnh Lam chưa từng trải qua, coi như thử một lần cho biết!
Vẫn giữ thái độ vô cùng lạnh lùng, Quỳnh Lam ngẩng mặt lên, nhìn vào bàn tay đầy đặn kia, giọng mang theo kiểu châm chọc, mỉa mai:
-Tay bác có đau không?
Chát…!
Thêm một cái nữa, không đổi bên, vẫn là đụng vào chỗ lúc vừa rồi, nóng bừng, đau rát kinh khủng!
-Mày muốn sống thì nói với bố ****** đưa công ty đây!
Vẫn giữ thái độ đó, nhưng đôi môi vì đau, vì rát, vì lạnh mà trở lên tím tái!
-Điều này có trong luật cấm của hợp đồng, chẳng lẽ bác không biết đọc chữ sao?
Chát…!
Ba cái tát trong cùng một bên má, cảm giác thật đáng sợ, Quỳnh Lam chỉ cúi xuống khẽ kêu nhẹ lên một tiếng. Sức của cô không chịu nổi nữa rồi! Nhưng mấy cái thứ đáng ghét kia vẫn vẫn ở đó, sao có thể bỏ cuộc?
Thái độ dửng dưng, lạnh lùng,Quỳnh Lam chẳng muốn nói gì thêm, nhưng trong lòng như lửa đốt, lúc nào cũng hiện lên chữ Nhật Minh…Nhật Minh…
Khuôn mặt đỏ ửng sưng lên đau rát, nhưng khí chất lạnh lùng vẫn từ đôi mắt âm thầm chiếu ra sự lạnh lùng đáng sợ.
Quỳnh Lam nhìn thằng vào mặt mẹ Vương Huyền, một tia thôi cũng không tỏ ra sợ hãi. Khoé miệng vẫn nhếch lên lạnh lùng:
-Bác thích tát người vậy sao?
-Câm mồm! Ngồi ở đây suy nghĩ đi, tao cho mày một ngày!
Mẹ Vương Huyền đi ra khỏi cửa, tiếng khoá sắt đập vào nhau vang khô khốc…
…
Nước mắt…rơi xuống rồi…Quỳnh Lam thật không thể chịu nổi được thêm. Tại sao có thể ác như vậy chứ?
Đôi mắt ngập nước, hồng hồng, thứ chất lỏng mặn mặn trong suốt chảy xuống gò má đỏ ửng làm chỗ sưng phông trở lên cang rát…vùi mặt vào đầu gối, nước mắt làm ướt thẫm chiếc quần bó mới mua. Nước mắt mặn mặn tràn vào khoé miệng, đôi vai nhỏ rung lên những đợt nhẹ…
Gió mùa lạnh, thổi xuyên qua chiếc áo sơ mi dài mỏng manh làm sống lưng run lên!
Bên ngoài, văng vẳng tiếng nói…
-Tao thật sự cũng không muốn làm người ác, nhưng là tự con ranh đó muốn thế!
Thật sự, Quỳnh Lam sợ, sợ vô cùng cái ngôi nhà này, sao có thể vì muốn cướp công sức của người khác mà làm ra loại trò này chứ?
Tiếng cửa lại được bật chốt khoá, Quỳnh Lam lau đôi mắt ướt vào chiếc quần bó, lại ngước mặt lên và cười mang theo sự khinh bỉ tới tột độ!
-Còn muốn gì nữa đây?Bác gái?
-Con ranh! Ai là bác gái của mày?
Dơ một tờ giấy được in chữ, mẹ Vương Huyền dơ dơ lên trước mặt Quỳnh Lam…
-Muốn ra à? Thế thì ký đi. Một chữ ký có thể cứu được mạng sống của mày đó!
Quỳnh Lam liếc nhìn, khoé miệng cong lên:
-Tháo dây ra!
Mẹ Vương Huyền cười lớn, vỗ vỗ vào đầu Quỳnh Lam:
-Ngoan như cháu đó, có phải ai cũng yêu không?
Tháo chiếc dây lớn màu vàng sậm, hiện lên là chiếc cổ tay tím bầm, những vết xước còn chưa kín máu bị sợi dây sắc làm rách toạc cả mảng da lớn. Đau rát!
Xoay xoay nhẹ cổ tay, Quỳnh Lam nhận lấy tờ giấy, một đường xé toạc làm đôi trong con mắt đang trợn lớn của mẹ Vương Huyền.
-Bác Thư! Bác đang nghĩ gì vậy? Ký à? Để cả nhà tôi đi tù, rồi nhìn nhà bác trên tivi mà vui sướng à?
Bà Thư dơ tay cao, định tát Quỳnh Lam, nhưng cô đã mạnh mẽ chặn lại. Làm gì chứ? Đai xanh của Quỳnh Lam để làm cảnh à?
-Bâc gái thân yêu, nhìn người của Bác có vẻ cũng không nhiều nhỉ!
Đúng rồi, chỉ có thêm một đứa con gái mặc toàn bộ đồ đen đứng sau, chẳng dám làm gì khi bà Thư chưa ra lệnh…
-Con kia, còn đứng đó nhìn tao…á…bị bẻ tay à?
Càng lâu, Quỳnh Lam càng dùng sức, dồn hết về cánh tay, dù sao thì Quỳnh Lam cũng chẳng đánh được cái người đen toàn bộ đằng sau, nhân lúc này làm bà ta đau một chút cũng chẳng sao! Thật sự thì nếu Quỳnh Lam chết, không những bà ta một xu không có, mà còn phải đền bù thiệt hại về cái chết của Quỳnh Lam. Lo gì!
Chát…
Một cái tát giáng xuống mặt Quỳnh Lam sau khi đã bị người “đen” kia giữ tay lại.
Bà Thư nói như rít lên, con ranh láo toét này thật muốn ăn gan trời mà!
-Mày dám bẻ tay bà à?
Chát! Chát! Chát!
Ba cái! Cùng một bên má! Thật sự quá xót!
-Cho mày một ngày suy nghĩ, nếu không, đừng có trách tao độc ác!
Lại đi ra, lại khoá cửa…và lại vào ở trong kho tối!
Thật khéo! Bà ta quên không trói Quỳnh Lam, nhưng một giây sau khi cửa đóng, bà ta đã quay lại làm cái việc vừa quên…!
Nhật Minh, Bao giờ thì cậu mới tới đây? Quỳnh Lam thật sự rất nhớ cậu đó! Đến tìm Quỳnh Lam đi mà, cô ấy đang đau lắm! Thật sự muốn gặp cậu rất nhiều…
/48
|