Sau khoảng sân khấu với những tiếng nhạc ầm ĩ, từng mảng ánh sáng vàng mờ tỏa ra khoảng không gian không rộng.
-Kéo cho em cái khoá này lên đi.
-Hình như chị thấy mắt hơi đậm.
-Cái váy này có quá dài không?
-Hình như sân khấu rộng quá.
…
Mọi người trong đây đều đang rất bận rộn, đi đi, lại lại như chong chóng vậy.
Quỳnh Lam đứng gọn vào một góc khuất đủ để có thể nhìn thấy hoạt động của mọi người trong phòng. Woa! Ở đây ai cũng ăn-mặc-không-bình-thường cả.
Người thì váy đằng trước rõ dài, đằng sau thì ngắn một mẩu. Người thì mặc áo như bị vá đi vá lại nhiều lần, đầu tóc ai cũng dựng lên hay thẳng ngược về đằng sau…như một đống rơm!?
Mà giờ tự nhiên trốn được ngoài kia, vào đây lại phải trốn nữa là sao? Vũ Nam nói là có việc, một lúc sẽ quay lại, còn Quỳnh Lam chỉ sợ làm phiền đến những người ăn-mặc-không-bình-thường đang ở ngoài kia nên không dám ra.
Tự nhiên, giọng của một cô gái đang bê chiếc thùng nhỏ nói:
-Này, còn bao nhiêu việc mà trốn ở đây?
Quỳnh Lam giật mình, lấy ngón tay chỉ vào mình:
-Dạ? Em sao?
-Không cô thì ai? Ra bê cái thùng giấy kia theo tôi!
Quỳnh Lam chẳng hiểu gì thì lại bị giục:
-Nhanh lên, sắp đến giờ biểu diễn rồi còn đứng đơ ra đấy à?
Dù não chưa phân tích xong chuyện gì đang xảy ra, nhưng Quỳnh Lam vẫn chạy tới thùng giấy, cúi xuống bê lên. Thôi, coi như đây là để chuộc lỗi với Vũ Nam.
…
Phải đi lên đi xuống mất mấy lần, cuối cùng cũng mang được cái thùng to đùng đó lên trên phòng thu trực tiếp, thật mệt quá đi.
-Còn đứng đó? Đi xách bình nước lại đây.
Ơ…sao sai Quỳnh Lam tuỳ tiện vậy? Vừa nãy không phải đã giúp bê đồ từ cái nơi thấp nhất đến nơi cao nhất của cái toà nhà này không? Mệt muốn chết đi được!
Mà nhìn kìa, nhìn kìa. Cái dang vẻ kia là sao? Đã bắt Quỳnh Lam bê tới hai cái thùng rồi, giờ ngồi đó mà sai như thế sao? Cái dáng kênh kiệu đó sao thấy ghét à.
-Chị gì ơi! Em đâu phải làm việc ở đây?
-Ôi dào! Bây giờ nhiều việc như thế này còn phải phân biệt nhóm khác sao? Giúp đỡ nhau được là tốt em ạ. Đi xách bình nước lại đây!
-Mai, nếu muốn xem anh biểu diễn thì đi xuống khán đài, đừng ở đây mà sai người lung tung.
-Vũ Nam à, tại sao không cho em đi cùng anh? Tại sao không cho em được giúp anh?
Người con gái đứng dậy, chiếc váy thiếu vải màu đỏ được cô kéo cao lên, nhìn chẳng có chút gì gọi là đẹp mắt cả!
Quỳnh Lam, đó là không thích nói ra chứ thực ra là một người vô cùng biết cách mặc làm sao cho đẹp.
Vậy mà nhìn xem, cô gái trước mặt với Vương Huyền, chẳng có gì khác nhau ngoài cái cách đi đứng hay mặc, thật là muốn làm xấu nghề thời trang mà!
Quỳnh Lam nhẹ lắc cái đầu cho bớt khó chịu vì cái tiếng hét kia lại truyền qua kính, cô lại đi nhanh xuống bên dưới.
Tìm một chỗ khá yên tĩnh, Quỳnh Lam lại…gọi điện cho Nhật Minh:
Sau một hồi chuông khá dài, cuối cùng thì Nhật Minh cũng bắt máy:
-Quỳnh Lam!
-Nhật Minh, cậu đang ở đâu rồi?
-Tớ đang chuẩn bị tới nhà mẹ Phương.
Quỳnh Lam ngạc nhiên, có chút tiếc nuối, nếu bây giờ mà không phải ở đây, cô chắc chăn đã vi vu shopping hay ăn vặt với mẹ Phương rồi, thật là!
-Nhật Minh, chút đến nơi cho tớ nói chuyện với mẹ nhé, số điện thoại của mẹ tớ làm mất rồi.
Quỳnh Lam ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bứt bứt vài sợi chỉ bị bung ra.
Nhật Minh lắc đầu cười, Quỳnh Lam thì hợp với mẹ Phương, còn cậu thì lại hợp với mẹ Ly…
-Chưa biết.
-Này, đừng nói với tớ có cuộc điện thoại thôi mà cậu cũng tiếc tiền đấy.
-Phải nói là tiết kiệm!
Quỳnh Lam chun mũi, mặt nhìn xuống đất, hai chân thì xoay xoay vẽ vẽ thành hình gì đó.
-Nhật Minh! Cậu thôi trêu tớ đi!
-Sao tớ lại phải đi trêu thỏ rùa chứ?
Quỳnh Lam chu môi:
-Hứ, không thèm nói chuyện với cậu nữa, tớ hôm nay gặp lại anh đẹp trai trên máy bay rồi, bye bye nhé!
Vừa nói dứt lời, chưa để Nhật Minh nói thêm gì, Quỳnh Lam đã ấn tắt.
Nhật Minh, xem cậu làm gì được Quỳnh Lam. Cô nhóc ấy cũng có anh đẹp trai rồi kìa!
Âm thanh nhỏ nhỏ vui vui, tiếng nhạc nhanh nhịp nhàng phát ra từ chiếc headphone màu trắng được áp sát vào tai Quỳnh Lam. Từng ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn kính, đôi chân thì xoay đi xoay lại theo tiếng nhạc lớn từ headphone, miệng mấp máy thành tiếng nhỏ theo lời bài hát.
-Oà!
Tự nhiên, Vũ Nam chẳng biết từ đâu xuất hiện, đập vào vai Quỳnh Lam rồi kêu lên.
Vì đã quen với âm thanh trong tai, và sự tĩnh lặng xung quanh,mà cô nhóc còn có cái tính…sợ ma, ngồi chỗ mờ mờ, tối tối thế này đã là kì tích lắm rồi, tự dưng lại có người làm vậy, Quỳnh Lam sợ hết hồn hét lớn, rồi theo phản xạ quay lại đẩy cái người vừa mới đùa mình.
-Á! Biến đi!
Sau tiếng hét và lực đẩy khá…mạnh của Quỳnh Lam, thì hiện tượng tiếp theo xuất hiện…
Cốp!
Đầu đập vào tường phát ra âm thanh không nhỏ, đứng dậy, xoa xoa lại mái tóc dựng đứng, Vũ Nam nhìn Quỳnh Lam nhăn mặt:
-Em định ám sát tôi chắc?
Haiz…Vũ Nam, chắc đau lắm đây, ai bảo dám trêu Quỳnh Lam chứ?
Nhưng mà…không phải Quỳnh Lam cũng có lỗi sao? Đẩy mạnh như vậy cơ mà?
Chạy lại chỗ Vũ Nam, Quỳnh Lam kéo kéo đầu anh xuống, ấn Ấn vào cái chỗ bị sưng một cục đỏ lên.
-Ay! Đau mà.
Vũ Nam cong người xuống, giữ lại cái chỗ bị đỏ của mình, rồi tiên tay búng nhẹ vào trán Quỳnh Lam một cái.
-Em không biết nói xin lỗi sao?
Quỳnh Lam thì biết cúi mặt nhìn xuống đất từ cái lúc ấn vào chỗ sưng đỏ như quả táo của Vũ Nam thì không dám nói gì. Hình như bị như vậy rất đau đó.
Vũ Nam đi đến gần, định đưa tay ra nâng khuôn mặt Quỳnh Lam lên thì bị một bàn tay hất ra…
Ném hộp giấy nhỏ về phía Vũ Nam:
-Như vậy là quá nhẹ!
Giọng nói này…không phải chứ? Quỳnh Lam ngẩng mặt lên nhìn…không nhìn nhầm chứ?
-Nhật Minh? Sao cậu lại đứng đây?
Nhật Minh cúi xuống bế hẳn Quỳnh Lam lên, dịu dàng đặt lên một cô nụ hôn:
-Lần sau đừng ngoại tình nhé!
Quỳnh Lam trợn tròn mắt, tai như bị ù đi. Cô vừa nghe thấy Nhật Minh nói gì cơ? Không phải nghe nhầm đấy chứ? Ngoại tình cái gì cơ?
-Nhật Minh?!
-Quỳnh Lam, về Pháp được không?
Nhận lại là câu hỏi từ Nhật Minh, sao lại về Pháp chứ? Không phải Quỳnh Lam mới ở đây được vài ngày hay sao? Nếu về Pháp thì công ty của bố Quân sẽ về tay gia đình kia ư? Cậu ấy đang đùa đúng không?
Khoát chặt hai tai lên cổ Nhật Minh, Quỳnh Lam vẫn tròn mắt nhìn cậu hỏi:
-Cậu sao vậy?
-Quỳnh Lam, chuyện gia đình, tớ nhất định sẽ giải quyết.
-Nhật Minh, mẹ Ly nhất định sẽ mắng.
-Muốn gặp mẹ Phương chứ?
Quỳnh Lam áp mặt vào ngực Nhật Minh, vẫn đang rất lo sợ, nếu bỏ đi, cô nhất định sẽ bị gia đình kia cho là sợ hãi không biết làm gì hết.
-Nhật Minh, tớ nhất định sẽ gặp! Sau một tháng.
Nhật Minh gật nhẹ đầu, rồi quay lên nhìn người bị hất ra từ nãy:
-Cậu không nên quá gần gũi với Quỳnh Lam!
-Tại sao?
Nhật Minh nhún vai, như là truyện đương nhiên:
-Tôi không có nghĩa vụ giải thích cho cậu!
Bế Quỳnh Lam ra khỏi căn phòng mờ ánh điện, mắt Nhật Minh hiện ra thứ khó diễn tả…
Quỳnh Lam, lần này thì chết chắc rồi, cứ ở xa Nhật Minh ra một chút là lại vui vẻ nói chuyện với người con trai khác vậy sao? Thật là biết đùa mà!
-Kéo cho em cái khoá này lên đi.
-Hình như chị thấy mắt hơi đậm.
-Cái váy này có quá dài không?
-Hình như sân khấu rộng quá.
…
Mọi người trong đây đều đang rất bận rộn, đi đi, lại lại như chong chóng vậy.
Quỳnh Lam đứng gọn vào một góc khuất đủ để có thể nhìn thấy hoạt động của mọi người trong phòng. Woa! Ở đây ai cũng ăn-mặc-không-bình-thường cả.
Người thì váy đằng trước rõ dài, đằng sau thì ngắn một mẩu. Người thì mặc áo như bị vá đi vá lại nhiều lần, đầu tóc ai cũng dựng lên hay thẳng ngược về đằng sau…như một đống rơm!?
Mà giờ tự nhiên trốn được ngoài kia, vào đây lại phải trốn nữa là sao? Vũ Nam nói là có việc, một lúc sẽ quay lại, còn Quỳnh Lam chỉ sợ làm phiền đến những người ăn-mặc-không-bình-thường đang ở ngoài kia nên không dám ra.
Tự nhiên, giọng của một cô gái đang bê chiếc thùng nhỏ nói:
-Này, còn bao nhiêu việc mà trốn ở đây?
Quỳnh Lam giật mình, lấy ngón tay chỉ vào mình:
-Dạ? Em sao?
-Không cô thì ai? Ra bê cái thùng giấy kia theo tôi!
Quỳnh Lam chẳng hiểu gì thì lại bị giục:
-Nhanh lên, sắp đến giờ biểu diễn rồi còn đứng đơ ra đấy à?
Dù não chưa phân tích xong chuyện gì đang xảy ra, nhưng Quỳnh Lam vẫn chạy tới thùng giấy, cúi xuống bê lên. Thôi, coi như đây là để chuộc lỗi với Vũ Nam.
…
Phải đi lên đi xuống mất mấy lần, cuối cùng cũng mang được cái thùng to đùng đó lên trên phòng thu trực tiếp, thật mệt quá đi.
-Còn đứng đó? Đi xách bình nước lại đây.
Ơ…sao sai Quỳnh Lam tuỳ tiện vậy? Vừa nãy không phải đã giúp bê đồ từ cái nơi thấp nhất đến nơi cao nhất của cái toà nhà này không? Mệt muốn chết đi được!
Mà nhìn kìa, nhìn kìa. Cái dang vẻ kia là sao? Đã bắt Quỳnh Lam bê tới hai cái thùng rồi, giờ ngồi đó mà sai như thế sao? Cái dáng kênh kiệu đó sao thấy ghét à.
-Chị gì ơi! Em đâu phải làm việc ở đây?
-Ôi dào! Bây giờ nhiều việc như thế này còn phải phân biệt nhóm khác sao? Giúp đỡ nhau được là tốt em ạ. Đi xách bình nước lại đây!
-Mai, nếu muốn xem anh biểu diễn thì đi xuống khán đài, đừng ở đây mà sai người lung tung.
-Vũ Nam à, tại sao không cho em đi cùng anh? Tại sao không cho em được giúp anh?
Người con gái đứng dậy, chiếc váy thiếu vải màu đỏ được cô kéo cao lên, nhìn chẳng có chút gì gọi là đẹp mắt cả!
Quỳnh Lam, đó là không thích nói ra chứ thực ra là một người vô cùng biết cách mặc làm sao cho đẹp.
Vậy mà nhìn xem, cô gái trước mặt với Vương Huyền, chẳng có gì khác nhau ngoài cái cách đi đứng hay mặc, thật là muốn làm xấu nghề thời trang mà!
Quỳnh Lam nhẹ lắc cái đầu cho bớt khó chịu vì cái tiếng hét kia lại truyền qua kính, cô lại đi nhanh xuống bên dưới.
Tìm một chỗ khá yên tĩnh, Quỳnh Lam lại…gọi điện cho Nhật Minh:
Sau một hồi chuông khá dài, cuối cùng thì Nhật Minh cũng bắt máy:
-Quỳnh Lam!
-Nhật Minh, cậu đang ở đâu rồi?
-Tớ đang chuẩn bị tới nhà mẹ Phương.
Quỳnh Lam ngạc nhiên, có chút tiếc nuối, nếu bây giờ mà không phải ở đây, cô chắc chăn đã vi vu shopping hay ăn vặt với mẹ Phương rồi, thật là!
-Nhật Minh, chút đến nơi cho tớ nói chuyện với mẹ nhé, số điện thoại của mẹ tớ làm mất rồi.
Quỳnh Lam ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, bứt bứt vài sợi chỉ bị bung ra.
Nhật Minh lắc đầu cười, Quỳnh Lam thì hợp với mẹ Phương, còn cậu thì lại hợp với mẹ Ly…
-Chưa biết.
-Này, đừng nói với tớ có cuộc điện thoại thôi mà cậu cũng tiếc tiền đấy.
-Phải nói là tiết kiệm!
Quỳnh Lam chun mũi, mặt nhìn xuống đất, hai chân thì xoay xoay vẽ vẽ thành hình gì đó.
-Nhật Minh! Cậu thôi trêu tớ đi!
-Sao tớ lại phải đi trêu thỏ rùa chứ?
Quỳnh Lam chu môi:
-Hứ, không thèm nói chuyện với cậu nữa, tớ hôm nay gặp lại anh đẹp trai trên máy bay rồi, bye bye nhé!
Vừa nói dứt lời, chưa để Nhật Minh nói thêm gì, Quỳnh Lam đã ấn tắt.
Nhật Minh, xem cậu làm gì được Quỳnh Lam. Cô nhóc ấy cũng có anh đẹp trai rồi kìa!
Âm thanh nhỏ nhỏ vui vui, tiếng nhạc nhanh nhịp nhàng phát ra từ chiếc headphone màu trắng được áp sát vào tai Quỳnh Lam. Từng ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn kính, đôi chân thì xoay đi xoay lại theo tiếng nhạc lớn từ headphone, miệng mấp máy thành tiếng nhỏ theo lời bài hát.
-Oà!
Tự nhiên, Vũ Nam chẳng biết từ đâu xuất hiện, đập vào vai Quỳnh Lam rồi kêu lên.
Vì đã quen với âm thanh trong tai, và sự tĩnh lặng xung quanh,mà cô nhóc còn có cái tính…sợ ma, ngồi chỗ mờ mờ, tối tối thế này đã là kì tích lắm rồi, tự dưng lại có người làm vậy, Quỳnh Lam sợ hết hồn hét lớn, rồi theo phản xạ quay lại đẩy cái người vừa mới đùa mình.
-Á! Biến đi!
Sau tiếng hét và lực đẩy khá…mạnh của Quỳnh Lam, thì hiện tượng tiếp theo xuất hiện…
Cốp!
Đầu đập vào tường phát ra âm thanh không nhỏ, đứng dậy, xoa xoa lại mái tóc dựng đứng, Vũ Nam nhìn Quỳnh Lam nhăn mặt:
-Em định ám sát tôi chắc?
Haiz…Vũ Nam, chắc đau lắm đây, ai bảo dám trêu Quỳnh Lam chứ?
Nhưng mà…không phải Quỳnh Lam cũng có lỗi sao? Đẩy mạnh như vậy cơ mà?
Chạy lại chỗ Vũ Nam, Quỳnh Lam kéo kéo đầu anh xuống, ấn Ấn vào cái chỗ bị sưng một cục đỏ lên.
-Ay! Đau mà.
Vũ Nam cong người xuống, giữ lại cái chỗ bị đỏ của mình, rồi tiên tay búng nhẹ vào trán Quỳnh Lam một cái.
-Em không biết nói xin lỗi sao?
Quỳnh Lam thì biết cúi mặt nhìn xuống đất từ cái lúc ấn vào chỗ sưng đỏ như quả táo của Vũ Nam thì không dám nói gì. Hình như bị như vậy rất đau đó.
Vũ Nam đi đến gần, định đưa tay ra nâng khuôn mặt Quỳnh Lam lên thì bị một bàn tay hất ra…
Ném hộp giấy nhỏ về phía Vũ Nam:
-Như vậy là quá nhẹ!
Giọng nói này…không phải chứ? Quỳnh Lam ngẩng mặt lên nhìn…không nhìn nhầm chứ?
-Nhật Minh? Sao cậu lại đứng đây?
Nhật Minh cúi xuống bế hẳn Quỳnh Lam lên, dịu dàng đặt lên một cô nụ hôn:
-Lần sau đừng ngoại tình nhé!
Quỳnh Lam trợn tròn mắt, tai như bị ù đi. Cô vừa nghe thấy Nhật Minh nói gì cơ? Không phải nghe nhầm đấy chứ? Ngoại tình cái gì cơ?
-Nhật Minh?!
-Quỳnh Lam, về Pháp được không?
Nhận lại là câu hỏi từ Nhật Minh, sao lại về Pháp chứ? Không phải Quỳnh Lam mới ở đây được vài ngày hay sao? Nếu về Pháp thì công ty của bố Quân sẽ về tay gia đình kia ư? Cậu ấy đang đùa đúng không?
Khoát chặt hai tai lên cổ Nhật Minh, Quỳnh Lam vẫn tròn mắt nhìn cậu hỏi:
-Cậu sao vậy?
-Quỳnh Lam, chuyện gia đình, tớ nhất định sẽ giải quyết.
-Nhật Minh, mẹ Ly nhất định sẽ mắng.
-Muốn gặp mẹ Phương chứ?
Quỳnh Lam áp mặt vào ngực Nhật Minh, vẫn đang rất lo sợ, nếu bỏ đi, cô nhất định sẽ bị gia đình kia cho là sợ hãi không biết làm gì hết.
-Nhật Minh, tớ nhất định sẽ gặp! Sau một tháng.
Nhật Minh gật nhẹ đầu, rồi quay lên nhìn người bị hất ra từ nãy:
-Cậu không nên quá gần gũi với Quỳnh Lam!
-Tại sao?
Nhật Minh nhún vai, như là truyện đương nhiên:
-Tôi không có nghĩa vụ giải thích cho cậu!
Bế Quỳnh Lam ra khỏi căn phòng mờ ánh điện, mắt Nhật Minh hiện ra thứ khó diễn tả…
Quỳnh Lam, lần này thì chết chắc rồi, cứ ở xa Nhật Minh ra một chút là lại vui vẻ nói chuyện với người con trai khác vậy sao? Thật là biết đùa mà!
/48
|