“Reng…Reng…” Tiếng chuông đồng hồ vang lên. Lần đầu tiên suốt mười sáu năm qua, Ái Ngọc tự động dậy đúng giờ. Không hỏi cũng biết lý do. Háo hức mà. Đứng trước gương nó lôi đống quần áo mới của mình bắt đầu lựa. Tận mười lăm phút sau, nó quyết định chọn chiếc áo thun đen dài, kết hợp với chiếc váy ngắn đỏ hung ca-rô. Điểm xuyến thêm là đôi vớ dài đen rằn trắng. Bộ cánh thật dễ thương, nhí nhảnh khi tóc nó để xoã, chỉ cột nhẹ hai bên.
– Ngọc! Có bạn con đợi ở ngoài kìa. Nhanh lên con- Mẹ nó ở dưới lầu hối thúc
“Bạn?” Ái Ngọc bỗng nhớ tới hắn vội bật điện thoại lên xem. Ashii! Hôm qua nó ngủ quên mất,chưa nhận tin nhắn. Nhưng… hắn bảo rằng…ĐÓN NÓ… Chưa đầy năm giây, nó liền ba chân bốn cẳng phóng ra cửa, bay ra ngoài, suýt nữa là tông phải hắn bổ ngửa xuống đường.
– Bộ ma đuổi cô hả ?- Hắn nhăn mặt cúi xuống cằn nhằn
– Xin…lỗi…
Nó xoa đầu cười hì hì và bất động trước hắn. Thật thì nó sợ mình xịt máu mũi mất. Điển trai quá đi! Hắn mặc một chiếc áo thun trắng, khoác ngoài là một sơmi đen ngắn tay, kết hợp quần jean ống rộng. Nó đứng hình thì Anh Phong cũng chả khác gì mấy. Hắn suýt không nhận ra nó. Chuyện! Dễ thương thế mà.
– Anh nhìn gì vậy?- Nó hươ tay trứơc mặt hắn hỏi khiến hắn giật mình
– Nhìn cô với con heo có giống nhau không?- hắn nhẹ cười
– Xì- Nó chu mỏ giận dỗi- Tại sáng nay mới nhận được tin nhắn chứ bộ. Mà sao hôm nay tốt đột xuất vậy?
– Thế giờ đi bộ nha? Hở! đâu rồi?
Vừa định chọc nó, hắn lại chẳng thấy nó đâu nữa. Người mà như sóc ấy. Thoắt cái là mất. Thoắt cái là…
– Nè- nó đặt hai tay lên eo hắn
-Oái! Cô leo lên xe từ khi nào vậy?- Phong như có một luồn điện chạy dọc sống lưng, giật bắn mình
– Hì!- nó vội buông tay ra, hắn hơi hụt hẫng- Tôi không dại gì mà lãng phí tài xế trước mặt đâu
Nó vừa nói vừa cười. Chẳng hiểu sao hôm nay nó rất vui. Vì có hắn?
– Ôm eo đi- Hắn giả bộ làm mặt lạnh ra lệnh
– Biến thái. Chạy đi
Hắn nhún vai và leo lên đạp thiệt mạnh để phóng, vòng, lượn, lách. Mục đích chỉ có một, để nó ôm eo lần nữa. Và đã… thành công. Nó hốt hoảng hét thất thanh, ghì chặt lấy hắn cứ thế mà rủa.
– Dừng lại. Tôi còn trẻ lắmmmmm
Trong khi đó hắn lại ung dung mà cười đáp
– Ôm chặt vô nữa thì an toàn
– Có chết cũng không bao giờ ôm
– Thế đang làm gì?
– Vịnhhhh
“Kéttt” Anh Phong vội dừng xe lại, quay xuống kí cho nó một cú đau điếng
– Lì! Sao không ôm
Mặt nó đỏ bừng hết cả lên, tim đập thình thịch, lưỡi ú ớ không ra lời. Cười nhẹ, hắn lại tiếp tục đạp xe CHẦM CHẬM. Không gian chợt im ắng lạ thường. Nó ngại không dám lên tiếng.
– Cô… Sao lại thay đổi?
– Không nói
– Vì tôi phải không?
* khẽ gật gật*
– Cô thích tôi sao?
*gật gật* *lắc lắc*
– Là sao. Tôi muốn nghe
– Dừng.
– Hả?
– Tới rồi
Nó nhảy phóc xuống xe, hoà vào đám bạn của lớp. Đồ quỷ. Sao lại sỗ sàng vậy. Trong khi đó, Anh Phong lại vui vẻ đi gửi xe, lại còn huýt sáo nữa.
– Nè! Bộ chở con người ta vui thế sao?- Minh Khiết không biết từ đâu nhảy phóc ra quàng vai hắn
– Mệt muốn chết! Làm gì có- hắn giả bộ lấp liếm
– Hì- Hình ảnh ấy khiến lòng cậu hơi nhói. Cậu gượng cười, lên tiếng trêu chọc- Xạo hoài. Nói đi! Thích Ngọc rồi phải không?
Hắn nhún vai, cười cười đáp. Hai má không giấu màu thoáng đỏ
– Một chút. Thấy cô nhóc ấy hơi thú vị
– Ồ. Tao đi méc nè
Cậu chợt chạy bổ đi. Nhưng chưa kịp thì đã bị hắn nắm cổ dựng ngược lại
– Mày muốn “xuân này con không về” ha?- mắt hắn rực lửa, lên tiếng hù dọa
– Bình tĩnh. Giỡn tí mà
– Coi chừng cái miệng mày đấy. Vào trước đi
Nhìn bóng dáng hắn dần mất khuất, nụ cười tươi trên môi kia cũng dần dập tắt. Thay vào đó là nụ cười chua chát. Còn gì đau hơn khi thích chung một người với thằng bạn thân
-Mày mau mà thích cô ấy đi. Nếu làm cô ấy đau tao sẽ không tha mày mới đúng đấy
Cậu khẽ bảo và quay lưng bước vào cổng, nơi gặp mặt cùng lớp. Một chiếc mặt nạ thuỷ tinh mới lại được hình thành. Ngay lúc ấy, một chiếc mặt nạ khác lại vỡ. Với đầu óc thông minh như hắn sao lại không nhận ra chứ. Minh Khiết thích nó. Và ngay cả hắn cũng thế. “Tình cảm tao dành cho con nhóc ấy liệu có nhiều hơn mày không, Khiết?”. Hắn chợt tự hỏi với lòng mình
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
– Bây giờ chúng ta đi đâu?
– Vào sở thú không xem thú chả nhẽ xem hoa.
– Lát đi. Đi chơi trước.
– Chuẩn. Đu bay ha?
Cả đám lớp nó nhao nhao lên bàn luận rồi kéo tới khu vui chơi. Nhìn cứ y như đám giặc. Lớp nó vui như vậy vì đang có một tin mừng. Tú Diệp đã chuyển trường. Hờ hờ. Thật thì lớp cũng ghét nó nhưng ghét ả Tú Diệp hơn. Thấy ả cứ ăn hiếp nó hoài đâm ra thương hết ghét, chỉ là đang đợi nó hoà nhập thôi, tại ngượng không dám bắt chuyện.Nó thì chả biết mô tê gì nên lủi thủi phía sau. Báo hại hai chàng cũng bước chậm lại, kè kè bên nó luôn.
– Chơi không?- Minh Khiết quay sang hỏi nó
– uhm. Dù gì cũng chưa chơi lần nào
Lời nói thì háo hức đấy nhưng giọng vẫn run run vì sợ. Khiến Anh Phong bất giác cười. Nó tức giận tru tréo lên, đánh một phát vào vai hắn đau điếng trả thù ^^~
– Đáng cười lắm hả?
– Uhm. Sợ thì thừa nhận đi, lắm chuyện!
– Da~~~
Nó tức tối dùng liên hoàn chưởng với hắn. Nói thế cho oai chứ với hắn nhầm nhò gì. Như khều ấy. Đến lượt hắn rồi nhỉ?
– Cô muốn chết à?- Mặt hắn giả vờ đanh lại, hai tay nắm chặt cổ tay nó
– Anh dám?- Nó hếch mặt thách thức
– Dám- Hắn nhếch môi cười nham hiểm rồi quay sang Minh Khiết- Nắm lấy một tay nó
– Hở?- Cậu ngạc nhiên làm theo- làm gì?
– Chơi đu bay
– Không. Tôi chưa sẵn sàng. Wê…
Nó la lối tùm lum cố vùng vẫy nhưng xin chia buồn. Đã bất thành. Vé đã đưa. Ghế đã khoá. Xoay vòng….Vút lên cao…Thả xuống…
– Aaaaa
Nó hét thất thanh, nhắm tịt cả hai mắt. Cùng một lúc hai chàng ở hai bên nắm lấy tay nó. Nhưng hắn thì quậy hơn. Sợ nó ghét độ cao, hắn liền chộp lấy giữ luôn mắt kiếng của nó. Thế khỏi nhìn.
-Trả mắt kiếng. Sao lấy?
Nó vùng vằng khi đáp xuống. Nhìn vậy thôi chớ lòng vui phơi phới
– *đưa* sợ rớt mắt kiếng. Uổng.
– Đi nhà ma không?- Khiết hí hửng ra ý kiến
Thế là nó lại bị kéo vào “mười tám tầng địa ngục”. Ma- kẻ thù không đợi trời chung với nó xin cúi chào Vương Ái Ngọc. Trong đây thật đáng sợ. Những âm thanh rùng rợn, không khí xung quanh mát lạnh đến rung người. Bầu không khí bao trùm nét u ám. Ánh sáng đỏ mập mờ đủ để thấy mấy nhà lao chứa đầy rẫy những con ma máu me khắp người. Đường đi gập ghềnh, nhấp nhô để tránh những kẻ nhắm mắt xem ma. Kiểu ấy vô đây chỉ có chộp ếch nguyên con. Yên tâm. Đang đi chợt một bàn tay lạnh ngắt chộp phải chân nó giữ chặt. Nó hốt hoảng cố giãy ra nhưng không được. Cổ chân nó đau buốt. Hốt hoảng nó vội với tay nắm áo người trước mặt làm điểm tựa để kéo. Kết quả, nó té nhào ra. Trong lúc vội vàng, chẳng hiểu sao lại luồn tay ôm sau lưng thân ảnh trước mặt luôn. Mặt nó áp vào lưng người ấy, một cảm giác lạ mà quen chạy dọc sống lưng nó như điện giật. Ấm áp. An toàn. Đấy là cảm giác lạ lần đầu tiên trái tim nó đón nhận. Thời gian như dừng trôi. Nó cảm nhận được là một người con trai. Chợt một bàn tay rắn chắc siết chặt tay nó. Ấm lắm. Nó khẽ ngước mắt nhìn. Dù ánh sáng mờ mờ nhưng nó kịp nhận ra đấy là ai. Anh Phong. Hai mắt Ngọc mở to hết cỡ, nó vội buông nhưng lại bị giữ chặt. Giọng hắn khẽ cất, đủ để cả hai có thể nghe trong đống hỗn tạp âm thanh ( la, hét, gào,…) này
– Đừng buông. Một chút nữa được không?- Hắn nói như cầu xin
– Anh…
– Ngọc, tôi…thích…
– Cổng ra kìa tụi bây ơi
Câu nói làm cả hai giật mình buông tay. Thừa cơ nó chuồn luôn. Nó chạy bổ đi tìm Khiết. Một phần để đỡ ngượng. Một phần vì nó muốn báo cho cậu rằng nó đã có câu trả lời cho trái tim. Cho cả ba tụi nó
– Minh Khiết- nó nhào tới ôm chầm lấy cậu, cười tươi
– Gì thế?
– Tôi đã có câu trả lời rồi
– Trả lời?
– Phải. Khiết. Tôi xin lỗi. Tôi không có thích cậu. Nhưng chúng ta vẫn làm bạn chứ?- Ái Ngọc hồi hộp chờ đợi
– Cậu đúng là khờ- Khiết nhẹ xoa đầu nó. Cậu không cần nhiều. Cậu thật thấy vui khi nó hạnh phúc- Phong nói gì với cậu sao?
– Cậu ấy nói thích mình . Cậu ấy …- nó hớn hở kể rồi chợt sựng lại- Oái! Mình bỏ quên cậu ấy rồi.
Thế là nó lại chạy đi. Minh Khiết chỉ biết lắc đầu la khổ mà chạy theo tìm phụ. Cả hai không biết được từ xa, Anh Phong đã thấy nhưng không nghe thấy. Tim hắn nhói đau. Hắn nghĩ rằng nó thích Khiết không phải hắn. Là hắn đơn phương. Phải. Khi nó cô đơn, là Khiết bên nó. Khi nó cần quan tâm, cũng là Khiết bên nó. Tình cảm Khiết dành cho nó nhiều hơn hắn. Siết chặt hai tay, hắn cười chua chát song quay lưng bỏ đi. Hắn quyết định buông tay trước khi hắn thích nó nhiều hơn.
Điện thoại trong túi hắn chợt reo… Một số lạ
– Alo- Phong lãnh đạm hỏi
– Lã Anh Phong. Còn nhận ra tớ chứ?- đầu dây bên kia cất lên một giọng nữ ngọt ngào nhưng mang nét tinh nghịch
– Đã về rồi sao?- Hắn bất động đứng yên tại chỗ. Người ấy đã về. Một người bí ẩn đã xuất hiện. Ngay khi con tim hắn… ĐÃ ĐỔI THAY
– Ngọc! Có bạn con đợi ở ngoài kìa. Nhanh lên con- Mẹ nó ở dưới lầu hối thúc
“Bạn?” Ái Ngọc bỗng nhớ tới hắn vội bật điện thoại lên xem. Ashii! Hôm qua nó ngủ quên mất,chưa nhận tin nhắn. Nhưng… hắn bảo rằng…ĐÓN NÓ… Chưa đầy năm giây, nó liền ba chân bốn cẳng phóng ra cửa, bay ra ngoài, suýt nữa là tông phải hắn bổ ngửa xuống đường.
– Bộ ma đuổi cô hả ?- Hắn nhăn mặt cúi xuống cằn nhằn
– Xin…lỗi…
Nó xoa đầu cười hì hì và bất động trước hắn. Thật thì nó sợ mình xịt máu mũi mất. Điển trai quá đi! Hắn mặc một chiếc áo thun trắng, khoác ngoài là một sơmi đen ngắn tay, kết hợp quần jean ống rộng. Nó đứng hình thì Anh Phong cũng chả khác gì mấy. Hắn suýt không nhận ra nó. Chuyện! Dễ thương thế mà.
– Anh nhìn gì vậy?- Nó hươ tay trứơc mặt hắn hỏi khiến hắn giật mình
– Nhìn cô với con heo có giống nhau không?- hắn nhẹ cười
– Xì- Nó chu mỏ giận dỗi- Tại sáng nay mới nhận được tin nhắn chứ bộ. Mà sao hôm nay tốt đột xuất vậy?
– Thế giờ đi bộ nha? Hở! đâu rồi?
Vừa định chọc nó, hắn lại chẳng thấy nó đâu nữa. Người mà như sóc ấy. Thoắt cái là mất. Thoắt cái là…
– Nè- nó đặt hai tay lên eo hắn
-Oái! Cô leo lên xe từ khi nào vậy?- Phong như có một luồn điện chạy dọc sống lưng, giật bắn mình
– Hì!- nó vội buông tay ra, hắn hơi hụt hẫng- Tôi không dại gì mà lãng phí tài xế trước mặt đâu
Nó vừa nói vừa cười. Chẳng hiểu sao hôm nay nó rất vui. Vì có hắn?
– Ôm eo đi- Hắn giả bộ làm mặt lạnh ra lệnh
– Biến thái. Chạy đi
Hắn nhún vai và leo lên đạp thiệt mạnh để phóng, vòng, lượn, lách. Mục đích chỉ có một, để nó ôm eo lần nữa. Và đã… thành công. Nó hốt hoảng hét thất thanh, ghì chặt lấy hắn cứ thế mà rủa.
– Dừng lại. Tôi còn trẻ lắmmmmm
Trong khi đó hắn lại ung dung mà cười đáp
– Ôm chặt vô nữa thì an toàn
– Có chết cũng không bao giờ ôm
– Thế đang làm gì?
– Vịnhhhh
“Kéttt” Anh Phong vội dừng xe lại, quay xuống kí cho nó một cú đau điếng
– Lì! Sao không ôm
Mặt nó đỏ bừng hết cả lên, tim đập thình thịch, lưỡi ú ớ không ra lời. Cười nhẹ, hắn lại tiếp tục đạp xe CHẦM CHẬM. Không gian chợt im ắng lạ thường. Nó ngại không dám lên tiếng.
– Cô… Sao lại thay đổi?
– Không nói
– Vì tôi phải không?
* khẽ gật gật*
– Cô thích tôi sao?
*gật gật* *lắc lắc*
– Là sao. Tôi muốn nghe
– Dừng.
– Hả?
– Tới rồi
Nó nhảy phóc xuống xe, hoà vào đám bạn của lớp. Đồ quỷ. Sao lại sỗ sàng vậy. Trong khi đó, Anh Phong lại vui vẻ đi gửi xe, lại còn huýt sáo nữa.
– Nè! Bộ chở con người ta vui thế sao?- Minh Khiết không biết từ đâu nhảy phóc ra quàng vai hắn
– Mệt muốn chết! Làm gì có- hắn giả bộ lấp liếm
– Hì- Hình ảnh ấy khiến lòng cậu hơi nhói. Cậu gượng cười, lên tiếng trêu chọc- Xạo hoài. Nói đi! Thích Ngọc rồi phải không?
Hắn nhún vai, cười cười đáp. Hai má không giấu màu thoáng đỏ
– Một chút. Thấy cô nhóc ấy hơi thú vị
– Ồ. Tao đi méc nè
Cậu chợt chạy bổ đi. Nhưng chưa kịp thì đã bị hắn nắm cổ dựng ngược lại
– Mày muốn “xuân này con không về” ha?- mắt hắn rực lửa, lên tiếng hù dọa
– Bình tĩnh. Giỡn tí mà
– Coi chừng cái miệng mày đấy. Vào trước đi
Nhìn bóng dáng hắn dần mất khuất, nụ cười tươi trên môi kia cũng dần dập tắt. Thay vào đó là nụ cười chua chát. Còn gì đau hơn khi thích chung một người với thằng bạn thân
-Mày mau mà thích cô ấy đi. Nếu làm cô ấy đau tao sẽ không tha mày mới đúng đấy
Cậu khẽ bảo và quay lưng bước vào cổng, nơi gặp mặt cùng lớp. Một chiếc mặt nạ thuỷ tinh mới lại được hình thành. Ngay lúc ấy, một chiếc mặt nạ khác lại vỡ. Với đầu óc thông minh như hắn sao lại không nhận ra chứ. Minh Khiết thích nó. Và ngay cả hắn cũng thế. “Tình cảm tao dành cho con nhóc ấy liệu có nhiều hơn mày không, Khiết?”. Hắn chợt tự hỏi với lòng mình
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
– Bây giờ chúng ta đi đâu?
– Vào sở thú không xem thú chả nhẽ xem hoa.
– Lát đi. Đi chơi trước.
– Chuẩn. Đu bay ha?
Cả đám lớp nó nhao nhao lên bàn luận rồi kéo tới khu vui chơi. Nhìn cứ y như đám giặc. Lớp nó vui như vậy vì đang có một tin mừng. Tú Diệp đã chuyển trường. Hờ hờ. Thật thì lớp cũng ghét nó nhưng ghét ả Tú Diệp hơn. Thấy ả cứ ăn hiếp nó hoài đâm ra thương hết ghét, chỉ là đang đợi nó hoà nhập thôi, tại ngượng không dám bắt chuyện.Nó thì chả biết mô tê gì nên lủi thủi phía sau. Báo hại hai chàng cũng bước chậm lại, kè kè bên nó luôn.
– Chơi không?- Minh Khiết quay sang hỏi nó
– uhm. Dù gì cũng chưa chơi lần nào
Lời nói thì háo hức đấy nhưng giọng vẫn run run vì sợ. Khiến Anh Phong bất giác cười. Nó tức giận tru tréo lên, đánh một phát vào vai hắn đau điếng trả thù ^^~
– Đáng cười lắm hả?
– Uhm. Sợ thì thừa nhận đi, lắm chuyện!
– Da~~~
Nó tức tối dùng liên hoàn chưởng với hắn. Nói thế cho oai chứ với hắn nhầm nhò gì. Như khều ấy. Đến lượt hắn rồi nhỉ?
– Cô muốn chết à?- Mặt hắn giả vờ đanh lại, hai tay nắm chặt cổ tay nó
– Anh dám?- Nó hếch mặt thách thức
– Dám- Hắn nhếch môi cười nham hiểm rồi quay sang Minh Khiết- Nắm lấy một tay nó
– Hở?- Cậu ngạc nhiên làm theo- làm gì?
– Chơi đu bay
– Không. Tôi chưa sẵn sàng. Wê…
Nó la lối tùm lum cố vùng vẫy nhưng xin chia buồn. Đã bất thành. Vé đã đưa. Ghế đã khoá. Xoay vòng….Vút lên cao…Thả xuống…
– Aaaaa
Nó hét thất thanh, nhắm tịt cả hai mắt. Cùng một lúc hai chàng ở hai bên nắm lấy tay nó. Nhưng hắn thì quậy hơn. Sợ nó ghét độ cao, hắn liền chộp lấy giữ luôn mắt kiếng của nó. Thế khỏi nhìn.
-Trả mắt kiếng. Sao lấy?
Nó vùng vằng khi đáp xuống. Nhìn vậy thôi chớ lòng vui phơi phới
– *đưa* sợ rớt mắt kiếng. Uổng.
– Đi nhà ma không?- Khiết hí hửng ra ý kiến
Thế là nó lại bị kéo vào “mười tám tầng địa ngục”. Ma- kẻ thù không đợi trời chung với nó xin cúi chào Vương Ái Ngọc. Trong đây thật đáng sợ. Những âm thanh rùng rợn, không khí xung quanh mát lạnh đến rung người. Bầu không khí bao trùm nét u ám. Ánh sáng đỏ mập mờ đủ để thấy mấy nhà lao chứa đầy rẫy những con ma máu me khắp người. Đường đi gập ghềnh, nhấp nhô để tránh những kẻ nhắm mắt xem ma. Kiểu ấy vô đây chỉ có chộp ếch nguyên con. Yên tâm. Đang đi chợt một bàn tay lạnh ngắt chộp phải chân nó giữ chặt. Nó hốt hoảng cố giãy ra nhưng không được. Cổ chân nó đau buốt. Hốt hoảng nó vội với tay nắm áo người trước mặt làm điểm tựa để kéo. Kết quả, nó té nhào ra. Trong lúc vội vàng, chẳng hiểu sao lại luồn tay ôm sau lưng thân ảnh trước mặt luôn. Mặt nó áp vào lưng người ấy, một cảm giác lạ mà quen chạy dọc sống lưng nó như điện giật. Ấm áp. An toàn. Đấy là cảm giác lạ lần đầu tiên trái tim nó đón nhận. Thời gian như dừng trôi. Nó cảm nhận được là một người con trai. Chợt một bàn tay rắn chắc siết chặt tay nó. Ấm lắm. Nó khẽ ngước mắt nhìn. Dù ánh sáng mờ mờ nhưng nó kịp nhận ra đấy là ai. Anh Phong. Hai mắt Ngọc mở to hết cỡ, nó vội buông nhưng lại bị giữ chặt. Giọng hắn khẽ cất, đủ để cả hai có thể nghe trong đống hỗn tạp âm thanh ( la, hét, gào,…) này
– Đừng buông. Một chút nữa được không?- Hắn nói như cầu xin
– Anh…
– Ngọc, tôi…thích…
– Cổng ra kìa tụi bây ơi
Câu nói làm cả hai giật mình buông tay. Thừa cơ nó chuồn luôn. Nó chạy bổ đi tìm Khiết. Một phần để đỡ ngượng. Một phần vì nó muốn báo cho cậu rằng nó đã có câu trả lời cho trái tim. Cho cả ba tụi nó
– Minh Khiết- nó nhào tới ôm chầm lấy cậu, cười tươi
– Gì thế?
– Tôi đã có câu trả lời rồi
– Trả lời?
– Phải. Khiết. Tôi xin lỗi. Tôi không có thích cậu. Nhưng chúng ta vẫn làm bạn chứ?- Ái Ngọc hồi hộp chờ đợi
– Cậu đúng là khờ- Khiết nhẹ xoa đầu nó. Cậu không cần nhiều. Cậu thật thấy vui khi nó hạnh phúc- Phong nói gì với cậu sao?
– Cậu ấy nói thích mình . Cậu ấy …- nó hớn hở kể rồi chợt sựng lại- Oái! Mình bỏ quên cậu ấy rồi.
Thế là nó lại chạy đi. Minh Khiết chỉ biết lắc đầu la khổ mà chạy theo tìm phụ. Cả hai không biết được từ xa, Anh Phong đã thấy nhưng không nghe thấy. Tim hắn nhói đau. Hắn nghĩ rằng nó thích Khiết không phải hắn. Là hắn đơn phương. Phải. Khi nó cô đơn, là Khiết bên nó. Khi nó cần quan tâm, cũng là Khiết bên nó. Tình cảm Khiết dành cho nó nhiều hơn hắn. Siết chặt hai tay, hắn cười chua chát song quay lưng bỏ đi. Hắn quyết định buông tay trước khi hắn thích nó nhiều hơn.
Điện thoại trong túi hắn chợt reo… Một số lạ
– Alo- Phong lãnh đạm hỏi
– Lã Anh Phong. Còn nhận ra tớ chứ?- đầu dây bên kia cất lên một giọng nữ ngọt ngào nhưng mang nét tinh nghịch
– Đã về rồi sao?- Hắn bất động đứng yên tại chỗ. Người ấy đã về. Một người bí ẩn đã xuất hiện. Ngay khi con tim hắn… ĐÃ ĐỔI THAY
/45
|