Tại ghế phụ, Tống Lai Yên thường hay xê dịch mông, thỉnh thoảng cô còn thò tay xuống giật nhẹ váy.
Cũng may đây là thời kì đặc biệt nên Tô Bội Tình sẽ không tra hỏi, mà nếu có đi chăng nữa thì cô cũng có thể thản nhiên trả lời: "Nơi đó bí quá nên con thấy hơi khó chịu, có chút dính trên da."
"Thời kì đặc biệt này con nên chú ý vấn đề vệ sinh một chút, cần thay băng thì nên thay, nếu không may thì sẽ nhiễm trùng, có khi còn bị bệnh phụ khoa cũng không chừng."
"Dạ." Cô ngoan ngoãn gật đầu.
"Đêm nay Mạc Nhiên cũng về nhà à? Nhưng hình như vừa rồi mẹ không thấy nó."
Cha dượng đang ngồi lái xe ở phía trước sau khi nghe rõ câu hỏi của vợ mình cũng thoáng ngẩng đầu lên, chuyển tầm mắt đến kính chiếu hậu quan sát Tống Lai Yên, chờ câu trả lời của cô.
"Chuyện này con không rõ lắm, có khả năng cao anh ấy sẽ không trở về được."
Tô Bội Tình liếc xéo con gái một cái: "Không phải con có quan hệ không tệ với nó hay sao? Tại sao lại không biết?"
Tống Lai Yên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn với biểu tình hoàn toàn vô tội lên: "Mẹ là người yêu cầu con giữ khoảng cách với anh ấy mà, con chỉ đơn thuần làm theo lời mẹ dận thôi."
Tô Bội Tình cười mỉm: "Xem ra con cũng rất nghe lời đó chứ."
"Con có khi nào không nghe lời mẹ đâu."
Đề tài này chấm dứt tại đây, cuối cùng Tô Bội Tình vẫn không phát hiện bất kì manh mối nào.
"Có một hộp pudding đen ở nhà, là mẹ đặc biệt để lại cho con, con có muốn ăn không?"
Tiểu Yên là người hảo ngọt, vừa nghe xong đôi mắt to liền cong thành hình trăng non: "Nước sốt blueberry phải không mẹ?"
"Tất nhiên, mẹ còn không rõ sở thích của con hay sao?" "Oa! Mẹ tốt với con quá!"
"Hừ, miệng con chỉ được lúc này là ngọt thôi."
Cuộc sống Tống Lai Yên trôi qua vô cùng êm đềm, chỉ cần không đề cập đến người cha không may mất sớm thì về cơ bản, cô có một cuộc sống bình dị không khác gì các đứa trẻ khác. May mắn thay, cha dượng Lý Ngạn Vĩ đối xử với cô cũng khá tốt, coi cô như con gái ruột mà nâng niu chiều chuộng. Tiếc là, Mạc Nhiên, đứa con trai này không cho ông cơ hội làm một người cha tốt, nhưng hiện tại, ở gia đình mới ông rốt cuộc cũng tìm lại được cảm giác làm một trụ cột của gia đình. Đêm nay cũng chính ông là người đề xuất ý tưởng đi đón con gái. Theo như tính toán ban đầu, nếu như Mạc Nhiên cũng đồng ý về chung thì bức tranh gia đình bốn người sum vầy vui vẻ sẽ vô cùng trọn vẹn.
Trái ngược với bầu không khí vui vẻ bên này, nhà họ Mạc tuy rằng được đắp lên vẻ ngoài nguy nga lộng lẫy nhưng lại không hề có hơi người. Bởi thế, Mạc Nhiên không hề thích nơi đây, có đôi khi anh thà ở khách sạn trong trung tâm thành phố còn hơn là quay về.
Bất cứ khi nào, cảm giác sạch sẽ và ấm áp không hiểu sao luôn vờn quanh Tống Lai Yên, khiến cô như đóa hoa mùa xuân căng tràn sức sống. Có thể nói mọi thứ của cô đều hoàn toàn trái ngược với anh.
Vì thế mong muốn có được cô, hy vọng xa vời đó Mạc Nhiên nào dám nghĩ đến, vì anh căn bản không hề xứng đáng ở bên cô. Dù vậy, anh vẫn bất lực, vẫn mê luyến sự ấm áp đó, vẫn muốn tới gần cô. Sự thanh tỉnh mà anh vẫn luôn lấy làm niềm tự hào khi đối diện với sự chủ động của cô đều sụp đổ trong nháy mắt. Có lẽ, gần hơn một chút lại một chút thì mối quan hệ này có thể kéo dài chăng?
Phím đàn đen trắng bị màu rượu đỏ au bao trùm, giống như nơi bí ẩn giấu dưới lớp quần áo đồng phục. Mười ngón tay anh chậm rãi bắt lấy, rồi túm xuống dưới, phảng phất như khi quần áo cô đã cởi sạch, cơ thể thuần khiết không chút tì vết của thiếu nữ đều bại lộ trước mắt anh.
Anh nhắm mắt lại, trong đầu chậm rãi hiện lên bộ dáng e ấp của cô khi nằm trọn trong lồng ngực mình.Chất lỏng từ đôi môi đỏ thắm không kịp nuốt xuống làm thấm ướt cả một mảng lớn vạt áo sơ mi trước ngực anh. Bên hông mảnh khảnh là váy đồng phục, quần lót đã cởi đến bắp đùi, mảnh đất tam giác bí ẩn so với đùi ngọc tuyết trắng thì có thêm một màu đen dâm mị.
Mật cô hồng như quả cà chua chín mọng và theo đó, đôi mắt cũng mông lung mờ mịt.
Mười ngón tay thon dài mở ra, uyển chuyển lướt nhẹ trên phím đàn đen trắng, cảm giác trơn trượt vô cùng chân thật, hệt như bên dưới tay anh không phải là cây đàn vô tri vô giác mà là da thịt trần trụi của cô, mát lạnh mềm mại như tơ lụa đắt tiền. Thông qua đầu ngón tay, hơi nóng từng đợt từng đợt truyền sang cơ thể cô, xua tan đi cái lạnh vốn có.
Khúc nhạc dạo đầu tinh tế, chậm rãi và nhẹ nhàng như khuôn mặt ngượng ngùng, chấn động lòng người của cô.
Hôn môi dạo đầu trôi qua, sức lực từ bàn tay anh càng tăng thêm, bắt đầu vỗ về chơi đùa cơ thể cô. Tiếng đàn điêu luyện từng tiếng vang lên kích thích màng nhĩ, chấn động dây thần kinh, ở nơi nào
đó, cơn khoái cảm bí ẩn lặng lẽ dâng trào, sâu trong bụng đang rục rịch thứ dục vọng nguyên thủy nhất.
Tiếng nhạc phiêu dật như đang nhảy múa, ngày càng xâm nhập đến chỗ sâu nhất trong cơ thể, kích động dục vọng và tình cảm mãnh liệt chôn dưới đáy lòng anh bộc phát. Hệt như khi anh đang mơn trớn bên tai cô, rồi sau đó nhẹ nhàng trườn xuống dưới, đầu lưỡi ấm áp ẩm ướt xẹt qua phần cổ mẫn cảm khiến cô không ngừng run rẩy và vặn vẹo, d*m thủy xối ra cuồn cuộn từ tiểu huyệt.
Anh đàn tấu liên hồi, mười ngón tay khi thì nhẹ nhàng khi thì nặng nề, linh hoạt khiêu vũ trên phím đàn.
Cô nhếch mông lên khỏi hạ thể của anh, vú bị hai tay anh hung hăng nhào nặn thành hai bánh bao trắng mềm, đầu v* nho nhỏ bị khe hở giữa các ngón tay kẹp lấy vì chịu sự cọ xát mạnh bạo mà đỏ thẫm dựng đứng lên, hai đùi banh ra theo sự ra vào miệt mài liền không tự giác cọ xát vào nhau, một vài sợi tóc dài rơi lòa xòa bên miệng, dính giữa đôi môi ướt dầm dề. Cô hoàn toàn buông bỏ, nhắm mắt lại thuận theo tiết tấu của anh.
Ở hai lĩnh vực này, Mạc Nhiên tuyệt nhiên là người nắm giữ cuộc chơi. Anh dễ dàng khống chế âm điệu trầm bổng của đàn dương cầm, cũng đồng thời không tốn sức lực làm cô chìm sâu vào hố đen dục vọng.
Vệt nước trong suốt dính nhớp giữa hai chân cô tràn ra, mùi hương ngày càng nồng đậm trong không khí. Anh vuốt ve cô, tùy tiện đặt đầu v* vào trong tay mà xoa nắn.
Cô than nhẹ, dùng giọng mũi mềm mại nũng nịu. Cả chân và môi đều mở ra, như đóa hoa chớm nở nghênh đón anh tới hái.
Dục vọng che trời lấp đất, như cơn thủy triều càn quét hết mọi thứ.
Sự nhẫn nại giữa hai chân mày anh ngưng tụ thành bọt nước, dọc theo sống mũi cao thẳng trượt xuống, "tí tách" đọng lại trên sống
lưng trần trụi của cô.
Cơn nóng rát hòa quyện, tiếng thở dốc thô nặng không dứt. Trong không khí tràn ngập mùi hương tình dục nồng đậm. Anh hít thở thật sâu, thở ra một hơi thật dài, nặng nề ấn xuống phím đàn làm nốt trầm ưu nhã phát ra.
Đang chìm trong bể tình, cô cũng không kiềm được mà lên tiếng cầu xin: "Anh.... Hức... Chậm chút, em chịu không nổi rồi..."
Anh tập trung, càng gảy phím đàn nhanh hơn, cuối cùng chương nhạc cũng đến hồi cao trào, khoái cảm như một cơn sóng lớn, hung hăng nhấn chìm cô. Bị anh đâm, cô rung lắc càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
"A...A... Um!"
Nhiệt độ như muốn thiêu sống, tình dục nóng bỏng, oi bức, đến nỗi khiến cô thở không thông.
Đầu ngón tay run rẩy hóa thân vào tâm hồn của bản nhạc, như thể anh đang chậm rãi thâm nhập vào sâu bên trong cô, ngón tay cắm vào bị từng tầng nếp uốn mềm mại xung quanh hút chặt lấy, tử cung co rút lại, kích thích d*m thủy cuồn cuộn chảy ra từ tiểu huyệt, làm ướt đẫm bàn tay anh. Khi ngón tay anh lấn thêm một tấc thì tiểu huyệt trơn trượt co rúm lại càng nhiều hơn, thậm chí còn hơi run rẩy.
Cơ thể của cô dưới tác dụng của cơn sóng tình dục tỏa ra hương thơm ngào ngạt của trái cây chín mọng, e ấp chờ anh đến hái.
Giờ đây, đã đến lúc anh có thể thực hiện bước cuối cùng. Chỉ nghe một tiếng "Phụt", âm đạ* cô đã bị xỏ xuyên qua khiến d*m thủy văng khắp nơi.
Trong căn phòng, chỉ còn nghe thấy âm thanh "Bạch bạch". Trên giường, cô nằm nhoài ra, tiếng rên rỉ thật to vang lên như một bản ca tình yêu diễm lệ đang được diễn tấu.
Chuông nhạc dần tiến vào hồi kết, anh không ngừng lao tới, và thỏa mãn phóng ra một hồi cao trào đậm đặc. Nếu được cho phép tùy ý thọc vào rút ra thì cây côn th*t nóng bỏng bừng bừng phấn chấn kia chắc chắn sẽ lấp đầy địa phương sâu nhất, mềm yếu nhất của cô.
Đầu óc cô như sắp hỏng đến nơi, tiếng hét thất thanh không tự chủ tràn ra từ miệng, Dưới ánh đèn, vầng trán nhỏ toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hệt như một khối bạch ngọc trân quý.
Da thịt trắng nõn của cô, đôi mắt phủ sương mờ mịt, tóc dài ẩm ướt tán loạn, ngay cả thân thể ửng hồng, mềm mại không xương đều đang xụi lơ trong ngực anh.
Mạc Nhiên vẫn không nhúc nhích, trong đầu anh giờ đây chỉ toàn là hình bóng cô, thậm chí có cảm giác như thần thái kiều mị của cô còn đang hiện diện trước mắt.
Tiếng vỗ tay bỗng chốc vang lên. Cách đó không xa, âm thanh đó vẫn còn vang dội một hồi lâu, rất lâu sau mới dứt hắn.
Mạc Nhiên chậm rãi quay đầu, cạnh cửa có một đôi nam nữ đang đứng đó.
"Không hổ danh là con trai độc nhất vô nhị của Mạc gia, không chỉ vô cùng tài năng mà còn là một tay chơi dương cầm lão luyện. Với trình độ này, xem chừng thằng bé còn có thể tham gia một cuộc thi quốc tế đó chứ?"
Người nói chuyện chính là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, bàn tay ông ấy đang thân mật đặt trên eo của Mạc Chỉ Lan.
Mạc Nhiên từ từ đứng dậy, khuôn mặt điển trai vô cảm, chỉ hơi gật đầu với mẹ mình.
Với thói quen kiệm lời của Mạc Nhiên, Mạc Chỉ Lan đã sớm hình thành thói quen. Bà không lãng phí thời gian để tâm sự, trực tiếp
nói: "Đừng ghé qua bên đó nữa! Đến lúc tội danh đùa bỡn em gái truyền ra, danh dự con xây dựng bấy lâu nay sẽ bị ảnh hưởng xấu, có khi tin tức nếu lan nhanh sẽ khiến Mạc gia bị gièm phe dè bỉu nữa."
Đối với tình huống của anh, bà rõ như lòng bàn tay. Nghe xong, Mạc Nhiên không biểu lộ chút nào là ngạc nhiên, khuôn mặt vẫn bình thản như cũ, ngược lại chỉ hỏi một câu: "Mẹ cảm thấy con để ý những thứ đó sao?"
Thân phận Tống Lai Yên là gì, anh căn bản không quan tâm. Chỉ là... anh sợ cô ghê tởm tội danh loạn luân, nên có chút băn khoăn chần chừ.
Người đàn ông bên cạnh thân thiện cười: "Ở tuổi này của Mạc Nhiên, bên nước Pháp đều đã có quyền kết hôn rồi, con nó cũng đã được xem như một nửa người lớn, chính nó có thể tự quyết định và chịu trách nhiệm về hành động của mình rồi, chúng ta không nên nhúng tay nhiều quá." Hiển nhiên, câu cuối cùng là ông dành cho Mạc Chỉ Lan.
"Nhưng em không không chấp nhận có một đứa con dâu là con riêng. Hỏng hết cả tên tuổi của Mạc gia.""
"Không phải chỉ cần đem con bé giấu đi là được rồi à? Ai mà không có bí mật cơ chứ."
Mạc Chỉ Lan bị chọc cười, thân mật mà dỗi yêu một câu. Bà không muốn lập lại chủ đề này, chỉ là một nữ sinh mà thôi, không đáng để bọn họ để tâm. Cũng không nhìn Mạc Nhiên là ai? Con trai bà là đại thiếu gia độc nhất vô nhị. Huyết thống cao quý lãnh khốc ngàn đời của Mạc gia chảy xuôi trong máu của nó, đừng nói một đứa con gái, ngay cả khi là mười người hay trăm người cũng đừng nghĩ đến việc làm rối loạn trái tim của nó.
Với lối suy nghĩ đó, ngược lại Mạc Chỉ Lan không lo lắng chút nào mà chỉ nhắc nhở: "Con làm việc đó phải chú ý an toàn. Nếu làm
thiếu nữ 18 tuổi dính bầu rồi đi phá thai thì suy cho cùng cũng có chút tàn nhẫn."
"Phòng ở tùy con chọn, tại sao một hai phải ở chỗ đó chứ? Con bị Lý Ngạn Vĩ và bà vợ kế nhìn đến thì bệnh tim chắc cũng sắp bộc phát rồi nhỉ?" Bà nhàn nhạt trào phúng, nhìn thoáng tưởng như không hề quan tâm, nhưng thực tế vẫn còn một chút cảm giác khó chịu. Bà căm ghét chồng trước, hiếm khi nào có cơ hội sảng khoái trả thù tâm lý như thế này.
Ắt hắn, chuyện Mạc Nhiên chơi đùa đứa con gái vợ kế kia cũng là một chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Không có cách nào ngủ được, Tống Lai Yên đành lăn qua lộn lại trên giường. Một khi nhắm mắt lại, khung cảnh khiến cô mặt đỏ tai hồng lại hiện ra trong đầu.
Khuôn mặt Mạc Nhiên điển trai như vậy, khi nhiễm tình dục lại trở nên cực kì điên cuồng mê loạn, nếu so với anh của ngày thường thì giống hệt như hai con người xa lạ. Bên cạnh đó, trừ bỏ khuôn mặt ra, cô còn khống chế không được mà hồi tưởng lại tất cả bộ phận đầy nam tính trên cơ thể anh, chẳng hạn như đôi tay, ngực, còn có... côn th*t.
Trời ạ! Cô e thẹn tới cực điểm, vùi cả khuôn mặt vào trong chăn, lát sau thở không nổi, cô lại cảm thấy khát nước.
Cô xỏ dép lê đi rót nước. Khi đi qua cửa sổ, như có linh cảm một cái gì đó đang ở phía ngoài song cửa kia, nên bước chân cô hơi ngừng lại, tiếp đó liền xoay người nhìn ra.
Đèn đường nhạt nhòa, cây ngô đồng xếp thành từng hàng, lá cây rậm rạp kêu sào sạt trong gió đêm lạnh buốt.
Sao lại thế này? Hình như vừa rồi cô vừa thấy được Mạc Nhiên. Nhưng khi vừa quay đầu, đồng hồ trên tường đang điểm đúng 1 giờ
rưỡi sáng, không có khả năng anh lại ở đây vào giờ phút này.
Có lẽ đêm nay quá mức thân mật nên cảm giác lâng lâng ấy khiến cô nhớ mãi không quên mà sinh ra ảo giác.
Tống Lai Yên kéo rèm lên, lát sau liền trở lại phòng ngủ.
Cũng may đây là thời kì đặc biệt nên Tô Bội Tình sẽ không tra hỏi, mà nếu có đi chăng nữa thì cô cũng có thể thản nhiên trả lời: "Nơi đó bí quá nên con thấy hơi khó chịu, có chút dính trên da."
"Thời kì đặc biệt này con nên chú ý vấn đề vệ sinh một chút, cần thay băng thì nên thay, nếu không may thì sẽ nhiễm trùng, có khi còn bị bệnh phụ khoa cũng không chừng."
"Dạ." Cô ngoan ngoãn gật đầu.
"Đêm nay Mạc Nhiên cũng về nhà à? Nhưng hình như vừa rồi mẹ không thấy nó."
Cha dượng đang ngồi lái xe ở phía trước sau khi nghe rõ câu hỏi của vợ mình cũng thoáng ngẩng đầu lên, chuyển tầm mắt đến kính chiếu hậu quan sát Tống Lai Yên, chờ câu trả lời của cô.
"Chuyện này con không rõ lắm, có khả năng cao anh ấy sẽ không trở về được."
Tô Bội Tình liếc xéo con gái một cái: "Không phải con có quan hệ không tệ với nó hay sao? Tại sao lại không biết?"
Tống Lai Yên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn với biểu tình hoàn toàn vô tội lên: "Mẹ là người yêu cầu con giữ khoảng cách với anh ấy mà, con chỉ đơn thuần làm theo lời mẹ dận thôi."
Tô Bội Tình cười mỉm: "Xem ra con cũng rất nghe lời đó chứ."
"Con có khi nào không nghe lời mẹ đâu."
Đề tài này chấm dứt tại đây, cuối cùng Tô Bội Tình vẫn không phát hiện bất kì manh mối nào.
"Có một hộp pudding đen ở nhà, là mẹ đặc biệt để lại cho con, con có muốn ăn không?"
Tiểu Yên là người hảo ngọt, vừa nghe xong đôi mắt to liền cong thành hình trăng non: "Nước sốt blueberry phải không mẹ?"
"Tất nhiên, mẹ còn không rõ sở thích của con hay sao?" "Oa! Mẹ tốt với con quá!"
"Hừ, miệng con chỉ được lúc này là ngọt thôi."
Cuộc sống Tống Lai Yên trôi qua vô cùng êm đềm, chỉ cần không đề cập đến người cha không may mất sớm thì về cơ bản, cô có một cuộc sống bình dị không khác gì các đứa trẻ khác. May mắn thay, cha dượng Lý Ngạn Vĩ đối xử với cô cũng khá tốt, coi cô như con gái ruột mà nâng niu chiều chuộng. Tiếc là, Mạc Nhiên, đứa con trai này không cho ông cơ hội làm một người cha tốt, nhưng hiện tại, ở gia đình mới ông rốt cuộc cũng tìm lại được cảm giác làm một trụ cột của gia đình. Đêm nay cũng chính ông là người đề xuất ý tưởng đi đón con gái. Theo như tính toán ban đầu, nếu như Mạc Nhiên cũng đồng ý về chung thì bức tranh gia đình bốn người sum vầy vui vẻ sẽ vô cùng trọn vẹn.
Trái ngược với bầu không khí vui vẻ bên này, nhà họ Mạc tuy rằng được đắp lên vẻ ngoài nguy nga lộng lẫy nhưng lại không hề có hơi người. Bởi thế, Mạc Nhiên không hề thích nơi đây, có đôi khi anh thà ở khách sạn trong trung tâm thành phố còn hơn là quay về.
Bất cứ khi nào, cảm giác sạch sẽ và ấm áp không hiểu sao luôn vờn quanh Tống Lai Yên, khiến cô như đóa hoa mùa xuân căng tràn sức sống. Có thể nói mọi thứ của cô đều hoàn toàn trái ngược với anh.
Vì thế mong muốn có được cô, hy vọng xa vời đó Mạc Nhiên nào dám nghĩ đến, vì anh căn bản không hề xứng đáng ở bên cô. Dù vậy, anh vẫn bất lực, vẫn mê luyến sự ấm áp đó, vẫn muốn tới gần cô. Sự thanh tỉnh mà anh vẫn luôn lấy làm niềm tự hào khi đối diện với sự chủ động của cô đều sụp đổ trong nháy mắt. Có lẽ, gần hơn một chút lại một chút thì mối quan hệ này có thể kéo dài chăng?
Phím đàn đen trắng bị màu rượu đỏ au bao trùm, giống như nơi bí ẩn giấu dưới lớp quần áo đồng phục. Mười ngón tay anh chậm rãi bắt lấy, rồi túm xuống dưới, phảng phất như khi quần áo cô đã cởi sạch, cơ thể thuần khiết không chút tì vết của thiếu nữ đều bại lộ trước mắt anh.
Anh nhắm mắt lại, trong đầu chậm rãi hiện lên bộ dáng e ấp của cô khi nằm trọn trong lồng ngực mình.Chất lỏng từ đôi môi đỏ thắm không kịp nuốt xuống làm thấm ướt cả một mảng lớn vạt áo sơ mi trước ngực anh. Bên hông mảnh khảnh là váy đồng phục, quần lót đã cởi đến bắp đùi, mảnh đất tam giác bí ẩn so với đùi ngọc tuyết trắng thì có thêm một màu đen dâm mị.
Mật cô hồng như quả cà chua chín mọng và theo đó, đôi mắt cũng mông lung mờ mịt.
Mười ngón tay thon dài mở ra, uyển chuyển lướt nhẹ trên phím đàn đen trắng, cảm giác trơn trượt vô cùng chân thật, hệt như bên dưới tay anh không phải là cây đàn vô tri vô giác mà là da thịt trần trụi của cô, mát lạnh mềm mại như tơ lụa đắt tiền. Thông qua đầu ngón tay, hơi nóng từng đợt từng đợt truyền sang cơ thể cô, xua tan đi cái lạnh vốn có.
Khúc nhạc dạo đầu tinh tế, chậm rãi và nhẹ nhàng như khuôn mặt ngượng ngùng, chấn động lòng người của cô.
Hôn môi dạo đầu trôi qua, sức lực từ bàn tay anh càng tăng thêm, bắt đầu vỗ về chơi đùa cơ thể cô. Tiếng đàn điêu luyện từng tiếng vang lên kích thích màng nhĩ, chấn động dây thần kinh, ở nơi nào
đó, cơn khoái cảm bí ẩn lặng lẽ dâng trào, sâu trong bụng đang rục rịch thứ dục vọng nguyên thủy nhất.
Tiếng nhạc phiêu dật như đang nhảy múa, ngày càng xâm nhập đến chỗ sâu nhất trong cơ thể, kích động dục vọng và tình cảm mãnh liệt chôn dưới đáy lòng anh bộc phát. Hệt như khi anh đang mơn trớn bên tai cô, rồi sau đó nhẹ nhàng trườn xuống dưới, đầu lưỡi ấm áp ẩm ướt xẹt qua phần cổ mẫn cảm khiến cô không ngừng run rẩy và vặn vẹo, d*m thủy xối ra cuồn cuộn từ tiểu huyệt.
Anh đàn tấu liên hồi, mười ngón tay khi thì nhẹ nhàng khi thì nặng nề, linh hoạt khiêu vũ trên phím đàn.
Cô nhếch mông lên khỏi hạ thể của anh, vú bị hai tay anh hung hăng nhào nặn thành hai bánh bao trắng mềm, đầu v* nho nhỏ bị khe hở giữa các ngón tay kẹp lấy vì chịu sự cọ xát mạnh bạo mà đỏ thẫm dựng đứng lên, hai đùi banh ra theo sự ra vào miệt mài liền không tự giác cọ xát vào nhau, một vài sợi tóc dài rơi lòa xòa bên miệng, dính giữa đôi môi ướt dầm dề. Cô hoàn toàn buông bỏ, nhắm mắt lại thuận theo tiết tấu của anh.
Ở hai lĩnh vực này, Mạc Nhiên tuyệt nhiên là người nắm giữ cuộc chơi. Anh dễ dàng khống chế âm điệu trầm bổng của đàn dương cầm, cũng đồng thời không tốn sức lực làm cô chìm sâu vào hố đen dục vọng.
Vệt nước trong suốt dính nhớp giữa hai chân cô tràn ra, mùi hương ngày càng nồng đậm trong không khí. Anh vuốt ve cô, tùy tiện đặt đầu v* vào trong tay mà xoa nắn.
Cô than nhẹ, dùng giọng mũi mềm mại nũng nịu. Cả chân và môi đều mở ra, như đóa hoa chớm nở nghênh đón anh tới hái.
Dục vọng che trời lấp đất, như cơn thủy triều càn quét hết mọi thứ.
Sự nhẫn nại giữa hai chân mày anh ngưng tụ thành bọt nước, dọc theo sống mũi cao thẳng trượt xuống, "tí tách" đọng lại trên sống
lưng trần trụi của cô.
Cơn nóng rát hòa quyện, tiếng thở dốc thô nặng không dứt. Trong không khí tràn ngập mùi hương tình dục nồng đậm. Anh hít thở thật sâu, thở ra một hơi thật dài, nặng nề ấn xuống phím đàn làm nốt trầm ưu nhã phát ra.
Đang chìm trong bể tình, cô cũng không kiềm được mà lên tiếng cầu xin: "Anh.... Hức... Chậm chút, em chịu không nổi rồi..."
Anh tập trung, càng gảy phím đàn nhanh hơn, cuối cùng chương nhạc cũng đến hồi cao trào, khoái cảm như một cơn sóng lớn, hung hăng nhấn chìm cô. Bị anh đâm, cô rung lắc càng mãnh liệt hơn bao giờ hết.
"A...A... Um!"
Nhiệt độ như muốn thiêu sống, tình dục nóng bỏng, oi bức, đến nỗi khiến cô thở không thông.
Đầu ngón tay run rẩy hóa thân vào tâm hồn của bản nhạc, như thể anh đang chậm rãi thâm nhập vào sâu bên trong cô, ngón tay cắm vào bị từng tầng nếp uốn mềm mại xung quanh hút chặt lấy, tử cung co rút lại, kích thích d*m thủy cuồn cuộn chảy ra từ tiểu huyệt, làm ướt đẫm bàn tay anh. Khi ngón tay anh lấn thêm một tấc thì tiểu huyệt trơn trượt co rúm lại càng nhiều hơn, thậm chí còn hơi run rẩy.
Cơ thể của cô dưới tác dụng của cơn sóng tình dục tỏa ra hương thơm ngào ngạt của trái cây chín mọng, e ấp chờ anh đến hái.
Giờ đây, đã đến lúc anh có thể thực hiện bước cuối cùng. Chỉ nghe một tiếng "Phụt", âm đạ* cô đã bị xỏ xuyên qua khiến d*m thủy văng khắp nơi.
Trong căn phòng, chỉ còn nghe thấy âm thanh "Bạch bạch". Trên giường, cô nằm nhoài ra, tiếng rên rỉ thật to vang lên như một bản ca tình yêu diễm lệ đang được diễn tấu.
Chuông nhạc dần tiến vào hồi kết, anh không ngừng lao tới, và thỏa mãn phóng ra một hồi cao trào đậm đặc. Nếu được cho phép tùy ý thọc vào rút ra thì cây côn th*t nóng bỏng bừng bừng phấn chấn kia chắc chắn sẽ lấp đầy địa phương sâu nhất, mềm yếu nhất của cô.
Đầu óc cô như sắp hỏng đến nơi, tiếng hét thất thanh không tự chủ tràn ra từ miệng, Dưới ánh đèn, vầng trán nhỏ toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hệt như một khối bạch ngọc trân quý.
Da thịt trắng nõn của cô, đôi mắt phủ sương mờ mịt, tóc dài ẩm ướt tán loạn, ngay cả thân thể ửng hồng, mềm mại không xương đều đang xụi lơ trong ngực anh.
Mạc Nhiên vẫn không nhúc nhích, trong đầu anh giờ đây chỉ toàn là hình bóng cô, thậm chí có cảm giác như thần thái kiều mị của cô còn đang hiện diện trước mắt.
Tiếng vỗ tay bỗng chốc vang lên. Cách đó không xa, âm thanh đó vẫn còn vang dội một hồi lâu, rất lâu sau mới dứt hắn.
Mạc Nhiên chậm rãi quay đầu, cạnh cửa có một đôi nam nữ đang đứng đó.
"Không hổ danh là con trai độc nhất vô nhị của Mạc gia, không chỉ vô cùng tài năng mà còn là một tay chơi dương cầm lão luyện. Với trình độ này, xem chừng thằng bé còn có thể tham gia một cuộc thi quốc tế đó chứ?"
Người nói chuyện chính là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, bàn tay ông ấy đang thân mật đặt trên eo của Mạc Chỉ Lan.
Mạc Nhiên từ từ đứng dậy, khuôn mặt điển trai vô cảm, chỉ hơi gật đầu với mẹ mình.
Với thói quen kiệm lời của Mạc Nhiên, Mạc Chỉ Lan đã sớm hình thành thói quen. Bà không lãng phí thời gian để tâm sự, trực tiếp
nói: "Đừng ghé qua bên đó nữa! Đến lúc tội danh đùa bỡn em gái truyền ra, danh dự con xây dựng bấy lâu nay sẽ bị ảnh hưởng xấu, có khi tin tức nếu lan nhanh sẽ khiến Mạc gia bị gièm phe dè bỉu nữa."
Đối với tình huống của anh, bà rõ như lòng bàn tay. Nghe xong, Mạc Nhiên không biểu lộ chút nào là ngạc nhiên, khuôn mặt vẫn bình thản như cũ, ngược lại chỉ hỏi một câu: "Mẹ cảm thấy con để ý những thứ đó sao?"
Thân phận Tống Lai Yên là gì, anh căn bản không quan tâm. Chỉ là... anh sợ cô ghê tởm tội danh loạn luân, nên có chút băn khoăn chần chừ.
Người đàn ông bên cạnh thân thiện cười: "Ở tuổi này của Mạc Nhiên, bên nước Pháp đều đã có quyền kết hôn rồi, con nó cũng đã được xem như một nửa người lớn, chính nó có thể tự quyết định và chịu trách nhiệm về hành động của mình rồi, chúng ta không nên nhúng tay nhiều quá." Hiển nhiên, câu cuối cùng là ông dành cho Mạc Chỉ Lan.
"Nhưng em không không chấp nhận có một đứa con dâu là con riêng. Hỏng hết cả tên tuổi của Mạc gia.""
"Không phải chỉ cần đem con bé giấu đi là được rồi à? Ai mà không có bí mật cơ chứ."
Mạc Chỉ Lan bị chọc cười, thân mật mà dỗi yêu một câu. Bà không muốn lập lại chủ đề này, chỉ là một nữ sinh mà thôi, không đáng để bọn họ để tâm. Cũng không nhìn Mạc Nhiên là ai? Con trai bà là đại thiếu gia độc nhất vô nhị. Huyết thống cao quý lãnh khốc ngàn đời của Mạc gia chảy xuôi trong máu của nó, đừng nói một đứa con gái, ngay cả khi là mười người hay trăm người cũng đừng nghĩ đến việc làm rối loạn trái tim của nó.
Với lối suy nghĩ đó, ngược lại Mạc Chỉ Lan không lo lắng chút nào mà chỉ nhắc nhở: "Con làm việc đó phải chú ý an toàn. Nếu làm
thiếu nữ 18 tuổi dính bầu rồi đi phá thai thì suy cho cùng cũng có chút tàn nhẫn."
"Phòng ở tùy con chọn, tại sao một hai phải ở chỗ đó chứ? Con bị Lý Ngạn Vĩ và bà vợ kế nhìn đến thì bệnh tim chắc cũng sắp bộc phát rồi nhỉ?" Bà nhàn nhạt trào phúng, nhìn thoáng tưởng như không hề quan tâm, nhưng thực tế vẫn còn một chút cảm giác khó chịu. Bà căm ghét chồng trước, hiếm khi nào có cơ hội sảng khoái trả thù tâm lý như thế này.
Ắt hắn, chuyện Mạc Nhiên chơi đùa đứa con gái vợ kế kia cũng là một chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Không có cách nào ngủ được, Tống Lai Yên đành lăn qua lộn lại trên giường. Một khi nhắm mắt lại, khung cảnh khiến cô mặt đỏ tai hồng lại hiện ra trong đầu.
Khuôn mặt Mạc Nhiên điển trai như vậy, khi nhiễm tình dục lại trở nên cực kì điên cuồng mê loạn, nếu so với anh của ngày thường thì giống hệt như hai con người xa lạ. Bên cạnh đó, trừ bỏ khuôn mặt ra, cô còn khống chế không được mà hồi tưởng lại tất cả bộ phận đầy nam tính trên cơ thể anh, chẳng hạn như đôi tay, ngực, còn có... côn th*t.
Trời ạ! Cô e thẹn tới cực điểm, vùi cả khuôn mặt vào trong chăn, lát sau thở không nổi, cô lại cảm thấy khát nước.
Cô xỏ dép lê đi rót nước. Khi đi qua cửa sổ, như có linh cảm một cái gì đó đang ở phía ngoài song cửa kia, nên bước chân cô hơi ngừng lại, tiếp đó liền xoay người nhìn ra.
Đèn đường nhạt nhòa, cây ngô đồng xếp thành từng hàng, lá cây rậm rạp kêu sào sạt trong gió đêm lạnh buốt.
Sao lại thế này? Hình như vừa rồi cô vừa thấy được Mạc Nhiên. Nhưng khi vừa quay đầu, đồng hồ trên tường đang điểm đúng 1 giờ
rưỡi sáng, không có khả năng anh lại ở đây vào giờ phút này.
Có lẽ đêm nay quá mức thân mật nên cảm giác lâng lâng ấy khiến cô nhớ mãi không quên mà sinh ra ảo giác.
Tống Lai Yên kéo rèm lên, lát sau liền trở lại phòng ngủ.
/43
|