Ngô Tĩnh Hiền giống linh xà, động tác linh hoạt né tránh công kích củaTriệu Hoang Chảy, nhưng mà sắc mặt hắn lại vô cùng trắng bệch, hắn vốncũng đã bị thương nên đối mặt với thế tấn công cuồng mãnh như thế đã lộra vẻ có lòng mà không đủ lực.
Trong lòng Vũ Xích âm thầm sốt ruột, nhưng Ngô Kính Tùng giống như miếng da trâu vậy, quấn lấy hắn vô cùng chặt chẽ, bất kể hắn tấn công mạnh mẽ hay nhanh chóng thối lui thì từ đầu đến cuối Ngô Kính Tùng cũng nhấtđịnh sẽ xuất hiện ngăn chặn hắn lại, hắn không có cách nào đến gần NgôTĩnh Hiền!
Một dòng lửa giận thiêu đốt trong lòng của hắn, xen lẫn với sự lo lắng,lúc đầu chỉ là những đốm lửa nhỏ nhưng dần dần thiêu đốt hừng hực cháylan khắp người. Thế tiến công trên tay hắn biến đổi, đôi đồng tử màu đen phủ kín vẻ hung tợn, giống hệt như độc xà nhìn chằm chằm vào Ngô KínhTùng.
Ngô Kính Tùng cảm nhận thấy một luồng khí lạnh vô hình khiến hắn rùngmình, nhìn trong đáy mắt Vũ Xích lóe lên sự tàn nhẫn thì bước chân không tự chủ được mà lui về sau một bước. Bởi vì trong ánh mắt này mang theosự kiên quyết liều mạng, hắn đã từng thấy qua thứ ánh mắt này.
Đợi đến khi phản ứng kịp thì Ngô Kính Tùng tức khắc bước lên trước mộtbước, nhưng lại bị ánh mắt của Vũ Xích áp chế. Bọn họ đều là chưởng môncủa một phái, nên loại biểu hiện yếu thế này chính là một sự sỉ nhụckhông thể nghi ngờ.
Nhưng mà kế tiếp lúc Ngô Kính Tùng đánh nhau với Vũ Xích sẽ sinh ra vàiphần cẩn thận. Hiện tại có thể nói là tâm tình của Vũ Xích đang vô cùngnguy hiểm, nếu như nói hắn hạ quyết tâm lôi kéo mình cùng nhau chết thìcũng không phải là không có khả năng.
Choang! Ầm!
Một tiếng kim thiết vang lên, nói gót theo sau chính là một tiếng la hét đau đớn. Ngô Tĩnh Hiền lần nữa bị đánh văng ra xa, cuối cùng hắn nhịnkhông được mà phun ra một ngụm máu tươi, ngay tức khắc cả người hắn trởnên vô cùng yếu ớt.
Hắn gắng gượng chốn lứng dậy, nhìn Triệu Hoang Chảy cách mình càng ngàycàng gần thì cũng ý thức được bản thân mình không còn chống đỡ được baolâu nữa rồi. Trong con ngươi đục ngầu thoáng hiện lên một tia không camlòng, trong trận chiến này mình vẫn chưa hề có bất cứ tác dụng gì, thậmchí cả việc kéo theo một người đệm lưng cũng không làm được, điều nàyđáng buồn đến bực nào chứ!
Khóe miệng Triệu Lưu Hoang giương lên một nụ cười dữ tợn, Ngô Tĩnh Hiềncuối cùng cũng chết trên tay của mình, lần này dù ai cũng không cứu được hắn!
Trường thương đột nhiên giơ lên đâm tới phía trước, lóe lên ánh sáng màu bạc chói mắt tựa như ngôi sao, tốc độ cũng cực nhanh giống như saobăng, Ngô Tĩnh Hiền cũng không thể né tránh kịp!
Ngô Tĩnh Hiền theo bản năng nhắm mắt lại nhưng hắn lại không cảm giácđược đau đớn, không kềm được mà mở hai mắt ra, lại phát hiện Vũ Xích đãngăn cản trước mặt mình. Triệu Hoang Lưu cũng bị Vũ Xích đánh bay vàitrăm thước, sắc mặt cực kỳ khó coi, từ trên mặt đất lòm còm bò dậy.
Thế nhưng Vũ Xích cũng không nhúc nhích, máu tươi nhiễm đỏ vạt áo củahắn, kiếm sắc bén của Ngô Kính Tùng đột nhiên đâm vào trong cơ thể VũXích! Máu nhiễm đỏ thân kiếm, nhiễm đỏ mắt của Ngô Tĩnh Hiền!
- Vũ Xích!
Ngô Tĩnh Hiền lạc giọng cố gắng kêu to, vẻ cam chịu trên mặt đã tan rã,trong mắt tràn đầy tơ máu, đỡ lấy thân thể của Vũ Xích, mang theo mộttia không thể tin được, càng nhiều hơn chính là vô cùng đau đớn.
- Ta vô dụng không làm nên chuyện gì, ngươi cần gì phải cứu ta chứ? Lão gia hỏa này, thực sự đáng ghét mà!
Ngô Tĩnh Hiền tức giận nói, đôi mắt cũng dần dần óng ánh, hắn thật sự không thể hiểu vì sao Vũ Xích lại phải làm vậy.
Vũ Xích nhếch miệng cười, còn bày ra bộ dáng đỉnh đạc xem thường tất cả kia, nụ cười không tim không phổi:
- Lão gia hỏa này, trước đây ngươi đã cứu ta một mạng, nhắc mãi nhiềunăm như vậy, bây giờ ta cuối cùng có thể đem phần ân tình này trả chongươi rồi.
Ngô Tĩnh Hiền cũng nhếch mép cười, có sự thông suốt cũng có sự đau đớn không biết làm sao:
- Ngươi, cái con người này, cho tới bây giờ vẫn thích tính toán chi linhư vậy, ta chỉ làm cho chút chuyện thôi mà ngươi nhớ đến tận bây giờ.
Nụ cười nơi khóe miệng của Vũ Xích càng mở rộng hơn, sinh mạng lại đangnhanh chóng tiêu tán. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, sự việc chỉxảy ra trong nháy mắt đã xong.
- Vũ Xích!
Hạ Trường Thanh, Diệu Thừa Ninh, Lăng Thu Hoa đều kêu lên một tiếng bithương, nhìn người bằng hữu lâu năm ngã xuống trước mặt bọn họ nhưng bọn họ lại không thể nào làm bất cứ gì để cứu hắn, trong lòng vô cùng thống khổ.
Người có cùng phản ứng như ba người Hạ Trường Thanh còn có Vân ThiênMịch, hắn kinh ngạc nhìn Vũ Xích ngã xuống, hắn thậm chí có thể nhìnthấy rõ tia hận ý trong đáy mắt của Vũ Xích, đến khi chết mà hắn cũngkhông muốn tha thứ cho mình.
Trước kia chính là bằng hữu tốt nhất, nhưng vào giờ khắc này hoàn toàntrở mặt thành thù. Hai tay Vân Thiên Mịch không kềm được nắm chặt thànhnắm đấm, trong mắt tràn đầy sự thống khổ. Sớm biết trước như vậy thìtrước đây hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng Thiên Ma Tông đi làm gian tếtrong Thiên Âm Môn, như thế sẽ không tạo thành sự nuối tiếc như hôm nay.
Chỉ tiếc là hắn không có cơ hội để hối hận, tách khỏi Vũ Xích chính là quyết định khiến hắn mắc nợ suốt cả đời này.
Ngô Kính Tùng cũng không vì Vũ Xích chết mà có chút chùn tay, trườngkiếm trong tay từ trong cơ thể của Vũ Xích rút ra, khiến cho máu tươiphun trào, ngay sau đó đâm về phía Ngô Tĩnh Hiền.
- Nếu như quan hệ giữa các ngươi đã tốt như vậy thì không bằng hãy xuống suối vàng bầu bạn đi.
- Ngô Tĩnh Hiền, cẩn thận!
Diệu Thừa Ninh hô to một tiếng, bọn họ đã mất đi một vị chưởng môn, cũng không thể để cho Ngô Tĩnh Hiền cũng ngã xuống được! Nhưng mà dưới tìnhhuống trước mắt thì bọn họ căn bản không thể xoay chuyển tình thế được!
- Các huynh đệ, ta chỉ có thể đi trước một bước!
Ngô Tĩnh Hiền không nhịn được cảm khái nói, hắn không phải là không muốn đánh một trận mà hắn đã sớm bị thương nặng, tất cả sức lực trong cơ thể đã tiêu tán hẳn gần như không còn.
Ba người Hạ Trường Thanh đau lòng chuyển mắt sang chỗ khác, không đànhlòng nhìn thấy hình ảnh kế tiếp, ai có thể ngờ được cuối cùng bọn họ lại rơi vào tình cảnh như thế chứ.
Hai vị chưởng môn ngã xuống, kế tiếp bọn họ phải đối mặt với áp lực nặng hơn rất nhiều, Thiên Âm Môn muốn giành được thắng lợi, khả năng cực kỳthấp, mà bọn họ cũng có thể tưởng tượng ra kết quả của chính mình!
- Ngô Kính Tùng!
Nghe tiếng kêu đau thương căm phẫn của Mẫn Vô Song thì lúc này ba ngườiHạ Trường Thanh mới có chút nghi ngờ nhìn về nơi phương xa, vừa nhìnthấy cảnh đó thì ánh mắt của ba người đột nhiên sáng rực, sau đó kinhngạc nói:
- Môn chủ!
Chẳng biết từ lúc nào, Long Ngọc Hồng đã xuất hiện ở bên cạnh Ngô TĩnhHiền, ở trên tay của bà đột nhiên xuất hiện thi thể của Ngô Kính Tùng.Ngô Kính Tùng bị Long Ngọc Hồng nắm lấy cổ, đã sớm chết không tiếngđộng.
Lúc Long Ngọc Hồng truyền chạy tới Thiên Âm Môn thì đã nhìn thấy tìnhcảnh này, nhìn thấy Vũ Xích đã ngã xuống, trong lòng bà vô cùng khóchịu. May là bản thân mình cảm nhận được chứ không thì Ngô Tĩnh Hiềncũng sẽ rơi vào cảnh ngộ bất hạnh như thế rồi.
Nhưng mà cuối cùng thì bà đã tới chậm, trong khoảng thời gian này mìnhkhông có ở đây, không ngờ Thiên Âm Môn lại phát sinh chuyện như vậy.Thiên Ma Tông quả thật đáng hận mà!
Long Ngọc Hồng khẽ gật đầu:
- Ngô Tĩnh Hiền, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, nơi này cứ giao cho ta.
Ngô Tĩnh Hiền thi lễ một cái thật sâu, trên khuôn mặt mang theo nhữnggiọt nước mắt vui mừng, môn chủ đã xuất hiện, lần này cục diện chắc chắn đã có sự thay đổi cực lớn. Không ai ngờ được môn chủ vậy mà có thể chạy về kịp!
Long Ngọc Hồng hít sâu một hơi, nhìn vô số thi thể đệ tử Thiên Âm Môn đã ngã xuống, trên khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh thản nhiên tràn đầy vẻtức giận khó có thể che giấu. May mà Mộ Chỉ Ly bọn họ gặp được bọn người Hoàng Phổ Vân ở trên đường, nếu không thì Thiên Âm Môn sẽ gặp tìnhhuống gì cũng không biết được, dù có hối hận cũng không kịp.
Đệ tử Thiên Âm Môn nhìn thấy Long Ngọc Hồng xuất hiện thì trong lòng không kềm được mà chấn động.
- Môn chủ đã xuất hiện! Chúng ta nhất định có thể đánh bại Thiên Ma Tông!
- Môn chủ đã bế quan nhiều năm, thực lực lại lần nữa được tăng tiến, cho dù là tông chủ của Thiên Ma Tông cũng không thể nào sánh với môn chủđược!
Các đệ tử đều rối rít reo hò, trên khuôn mặt tràn đầy nụ cười tự tin,ngay cả động tác trên tay cũng càng hung hiểm thêm mấy phần.
- Chung Sơ Cuồng, ra đây!
Long Ngọc Hồng chậm rãi nói, trong giọng nói khó che giấu được sát ý,xem ra Thiên Âm Môn cùng với Thiên Ma Tông chỉ có thể tồn tại một thôi,dù cho hôm nay đánh nhau một trận không thể phân ra thắng bại, thì saunày cũng không thể cùng nhau tồn tại được nữa!
Đã như vậy thì hôm nay hãy làm một cái quyết định đi! Tà không thể thắng chính, bà cũng không tin Thiên Ma Tông thật sự có thể lật đổ tất cả!
Theo giọng nói của Long Ngọc Hồng vang lên thì một trận tiếng cười hàophóng truyền ra, theo sát phía sau là một đạo thân ảnh màu đen đột nhiên xuất hiện, khí độ trầm ổn lặng lẽ lưu chuyển. Lão chỉ đứng lặng yên nơi đó cũng đã khiến cho người ta có cảm giác rung động.
- Tông chủ!
Đệ tử Thiên Ma Tông theo sát phía sau hò reo, tựa hồ muốn cũng muốn phân cao thấp ở phương diện này với đệ tử Thiên Âm Môn. Khi nhìn thấy tôngchủ xuất hiện thì bọn chúng vốn đang rất lo âu cũng theo đó mà biến mất, thực lực của môn chủ cường hãn khiến bọn họ kính ngưỡng, mà môn chủThiên Âm Môn đối kháng với tông chủ nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưaphân thắng bại.
Cho dù môn chủ Thiên Âm Môn tới thì cũng vẫn như trước không thể nàothay đổi được cục diện này! Một khi bọn họ đánh bại Thiên Âm Môn thìThiên Ma Tông mới có thể mở ra một thời đại mới, vừa nghĩ đến ngày đóthì lòng người vô cùng kích động.
- Long Ngọc Hồng, ta thật sự không ngờ hôm nay ngươi lại có thể đến kịp, nhưng mà thế thì ta có thể cho ngươi nhìn thấy ngày Thiên Âm Môn biếnmất, đến cũng không tệ.
Chung Sơ Cuồng cười nhạt nói, trong giọng nói không kềm chế được sự điên cuồng phóng đãng, tự cao tự đại, mặc dù đối mặt với Long Ngọc Hồngnhưng trong giọng nói của hắn lại mang theo sự khinh thường không hề che giấu.
Long Ngọc Hồng cười nhạt:
- Chung Sơ Cuồng, ngươi luôn thích làm những chuyện mờ ám mà người kháckhông thấy được, bất kể là việc nằm vùng trước kia hay là việc tập kíchbất ngờ cũng thật sự rất phù hợp với phong cách của ngươi.
Trong giọng nói mang theo sự cười nhạo không chút che giấu, sắc mặt củaVân Thiên Mịch theo những lời này của Long Ngọc Hồng càng trở nên khócoi.
Hắn đã phụ sự tín nhiệm của môn chủ với mình nhiều năm như vậy, vốnhuynh đệ đối với mình căm hận đến tận xương tủy, nhưng khi đối mặt vớiánh mắt của môn chủ thì thậm chí ngay cả dũng khí đối mặt cũng không có, hắn chỉ cảm thấy, hôm nay hắn đã không còn thuộc về Thiên Ma Tông nữa,cũng không có mặt mũi đối mặt với bất cứ người nào của Thiên Âm Môn.
Chung Sơ Cuồng không thèm để ý đến sự giễu cợt của Long Ngọc Hồng:
- Ta vốn không phải là người chính đạo, phong cách làm việc của ma đạoluôn là tùy theo ý mình, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì ta cũngkhông thèm để ý tới quá trình là gì.
- Lại nói tiếp, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay cả điểm này mà ngươi còn không rõ sao?
Chung Sơ Cuồng hỏi ngược lại:
- Chính ngươi vẫn luôn kiên trì loại ý nghĩ vô vị đó nên mới khiến choThiên Âm Môn rơi vào tình thế hôm nay, muốn ra tay thì nhanh một chútđi, ta thật sự không thể chờ đợi được nữa.
- Ai chết trong tay ai còn không biết! Bàn tính của ngươi chỉ có thể gõ vang mà thôi.
Long Ngọc Hồng nói, vốn tưởng rằng chỉ khi hai phái chống đỡ thì BồngLai Bí Cảnh mới có thể phát triển tốt hơn, nhưng hôm nay xem ra phảithống nhất cục diện lại mới được.
Chung Sơ Cuồng nhíu mày:
- Ta đã đi tới bước này thì chẳng lẽ lại không dự tính đến mười phần sao?
Theo tiếng ra lênh của Chung Sơ Cuồng, hai đạo thân ảnh lần nữa đột ngột xuất hiện, nhìn thấy hai đạo thân ảnh này thì mọi người không nhịn được mà kinh hãi thét lên, không ngờ lại là môn chủ Huyễn Sát Điện - ĐổngChấn Hạo và minh chủ Huyết Khấp Minh - Ngụy Văn Đồng!
Hai vị này vậy mà lại liên thủ với Thiên Ma Tông, xem ra lần này bọnchúng nhất định phải thắng! Đệ tử Thiên Ma Tông tung hô một tiếng, trênkhuôn mặt tràn đầy sự đắc ý, so sánh với Thiên Ma Tông thì sắc mặt củađệ tử Thiên Âm Môn có chút khó coi.
Tiếp theo sau, thân hình của Tù Vô Bi chậm rãi xuất hiện bên cạnh LongNgọc Hồng, thân ảnh màu xám tro đứng bất động. Lão không hề nói nửa câu, nhưng lại khiến cho người ta một cảm giác yên tâm.
Chung Sơ Cuồng nhìn thấy Tù Vô Bi xuất hiện thì trong mắt xẹt qua một tia chấn động, nhưng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất:
- Động thủ!
Ba người đồng thời hành động, vọt tới Tù Vô Bi và Long Ngọc Hồng! Tù VôBi là cao thủ danh chấn một thời, cho dù bọn họ có chút chênh lệch sovới Tù Vô Bi. Dẫu sao thì Tù Vô Bi chỉ kém một chút là có thể trở thànhthuộc tính lão nhân!
Những năm gần đây, Tù Vô Bi vẫn luôn một mực xa lánh đời, không ngờ bâygiờ lại vì Long Ngọc mà xuất thủ, thực sự nằm ngoài dự đoán của hắn. Thế nhưng cho dù là như vậy thì hôm nay Thiên Ma Tông nhất định sẽ thắng,kết cục này sẽ không thay đổi!
Trên mặt các đệ tử mang theo một chút chấn động trước nay chưa từng có,ngày thường bọn họ khó có thể gặp được cường giả, nhưng hôm nay lại gặpđược năm vị, chẳng biết là năm vị tuyệt thế cường giả này đánh nhau thìsẽ là cảnh tượng hùng tránh thế nào?
Năm người bay lên không trung, lấy tu vi của bọn họ, một khi giao thủthì phạm vi ảnh hưởng sẽ rất rộng, lực phá hoại đương nhiên sẽ vượt xatưởng tượng của mọi người. Nếu như bởi vì vậy mà lan đến những đệ tửphía dưới thì thật sự là một cục diện mà bọn họ không muốn nhìn thấy!
Năm thân hình biến đổi trên không trung, nhất cử nhất động đều có thểche khuất bầu trời, dao động kinh khủng phảng phất như sấm sét từ chíntầng mây vang vọng xuống.
Trận chiến đấu của năm người vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của mọingười, đủ loại thiên đạo pháp tắc không ngừng hiện ra, chỉ là âm hưởngcòn dư lại đã có thể khiến cho mọi người thêm chút lý giải đối với nănglượng thuộc tính!
Ở một đảo biệt lập.
Một thân ảnh kim sắc đang ngồi trên bờ biển, y phục dính chút máu, sắcmặt tái nhợt, hắn chỉ thở mạnh một chút đã khiến sắc mặt càng tệ thêm.Nếu có người nhìn kỹ thì sẽ lập tức phát hiện trên mặt người này có mộtđạo phù chú màu đen rất nhỏ.
- Đáng ghét, Mộ Chỉ Ly vậy mà có cổ lực lượng này, đem hai loại thuộctính dung hợp vào nhau chế thành Phong ấn thuật, tuyệt đối không thể đểcho bọn họ phát triển tiếp, bằng không thì sau này chắc chắn sẽ là taihọa.
Hoàng Phổ Vân chậm rãi nói, đôi mắt đen tối tràn đầy vẻ không cam lòng.
Vốn tưởng rằng trận chiến này mình nhất định sẽ thắng, nhưng lại khôngngờ trúng phải chiêu thức kỳ dị như vậy của Mộ Chỉ Ly khiến mình bịthương nặng. Khí tức trong người hắn đã đã cực kỳ hỗn loạn. Kỳ lạ nhấtchính là bùa chú màu đen này lại một mực không tiêu tán, nó đã áp chếthiên lực Hắc Ám thuộc tính trong cơ thể hắn vận hành.
Nếu như phù chú màu đen này vẫn không biến mất thì tu vi của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng!
Hoàng Phổ Vân chậm rãi ngẩng đầu lên:
- Thiên Âm Môn... Hiện tại chắc chắn rất náo nhiệt, cho dù ta không đếnthì tông chủ bọn họ cũng có thể tiêu diệt được Thiên Âm Môn.
Môn chủ Thiên Âm Môn đã đi vắng, nếu như tông chủ ra tay thì Thiên ÂmMôn căn bản không có sức phản kháng! Mình trực tiếp trở về Thiên Ma Tông là được rồi, chắc chắn khi mình về tới nơi thì bọn họ cũng đã trở lạirồi!
Ngay khi Hoàng Phổ Vân suy tư cũng là lúc một đạo khí tức kinh khủngkhiến người ta rung động truyền tới, hắn gần như không tự chủ được màrùng mình, hắn chưa từng cảm nhận qua lực lượng kinh khủng như vậy. Hắnluôn nghĩ trên thế này tuyệt đối sẽ không có người nào sở hữu lực lượngkinh khủng như vậy.
Trong lòng Vũ Xích âm thầm sốt ruột, nhưng Ngô Kính Tùng giống như miếng da trâu vậy, quấn lấy hắn vô cùng chặt chẽ, bất kể hắn tấn công mạnh mẽ hay nhanh chóng thối lui thì từ đầu đến cuối Ngô Kính Tùng cũng nhấtđịnh sẽ xuất hiện ngăn chặn hắn lại, hắn không có cách nào đến gần NgôTĩnh Hiền!
Một dòng lửa giận thiêu đốt trong lòng của hắn, xen lẫn với sự lo lắng,lúc đầu chỉ là những đốm lửa nhỏ nhưng dần dần thiêu đốt hừng hực cháylan khắp người. Thế tiến công trên tay hắn biến đổi, đôi đồng tử màu đen phủ kín vẻ hung tợn, giống hệt như độc xà nhìn chằm chằm vào Ngô KínhTùng.
Ngô Kính Tùng cảm nhận thấy một luồng khí lạnh vô hình khiến hắn rùngmình, nhìn trong đáy mắt Vũ Xích lóe lên sự tàn nhẫn thì bước chân không tự chủ được mà lui về sau một bước. Bởi vì trong ánh mắt này mang theosự kiên quyết liều mạng, hắn đã từng thấy qua thứ ánh mắt này.
Đợi đến khi phản ứng kịp thì Ngô Kính Tùng tức khắc bước lên trước mộtbước, nhưng lại bị ánh mắt của Vũ Xích áp chế. Bọn họ đều là chưởng môncủa một phái, nên loại biểu hiện yếu thế này chính là một sự sỉ nhụckhông thể nghi ngờ.
Nhưng mà kế tiếp lúc Ngô Kính Tùng đánh nhau với Vũ Xích sẽ sinh ra vàiphần cẩn thận. Hiện tại có thể nói là tâm tình của Vũ Xích đang vô cùngnguy hiểm, nếu như nói hắn hạ quyết tâm lôi kéo mình cùng nhau chết thìcũng không phải là không có khả năng.
Choang! Ầm!
Một tiếng kim thiết vang lên, nói gót theo sau chính là một tiếng la hét đau đớn. Ngô Tĩnh Hiền lần nữa bị đánh văng ra xa, cuối cùng hắn nhịnkhông được mà phun ra một ngụm máu tươi, ngay tức khắc cả người hắn trởnên vô cùng yếu ớt.
Hắn gắng gượng chốn lứng dậy, nhìn Triệu Hoang Chảy cách mình càng ngàycàng gần thì cũng ý thức được bản thân mình không còn chống đỡ được baolâu nữa rồi. Trong con ngươi đục ngầu thoáng hiện lên một tia không camlòng, trong trận chiến này mình vẫn chưa hề có bất cứ tác dụng gì, thậmchí cả việc kéo theo một người đệm lưng cũng không làm được, điều nàyđáng buồn đến bực nào chứ!
Khóe miệng Triệu Lưu Hoang giương lên một nụ cười dữ tợn, Ngô Tĩnh Hiềncuối cùng cũng chết trên tay của mình, lần này dù ai cũng không cứu được hắn!
Trường thương đột nhiên giơ lên đâm tới phía trước, lóe lên ánh sáng màu bạc chói mắt tựa như ngôi sao, tốc độ cũng cực nhanh giống như saobăng, Ngô Tĩnh Hiền cũng không thể né tránh kịp!
Ngô Tĩnh Hiền theo bản năng nhắm mắt lại nhưng hắn lại không cảm giácđược đau đớn, không kềm được mà mở hai mắt ra, lại phát hiện Vũ Xích đãngăn cản trước mặt mình. Triệu Hoang Lưu cũng bị Vũ Xích đánh bay vàitrăm thước, sắc mặt cực kỳ khó coi, từ trên mặt đất lòm còm bò dậy.
Thế nhưng Vũ Xích cũng không nhúc nhích, máu tươi nhiễm đỏ vạt áo củahắn, kiếm sắc bén của Ngô Kính Tùng đột nhiên đâm vào trong cơ thể VũXích! Máu nhiễm đỏ thân kiếm, nhiễm đỏ mắt của Ngô Tĩnh Hiền!
- Vũ Xích!
Ngô Tĩnh Hiền lạc giọng cố gắng kêu to, vẻ cam chịu trên mặt đã tan rã,trong mắt tràn đầy tơ máu, đỡ lấy thân thể của Vũ Xích, mang theo mộttia không thể tin được, càng nhiều hơn chính là vô cùng đau đớn.
- Ta vô dụng không làm nên chuyện gì, ngươi cần gì phải cứu ta chứ? Lão gia hỏa này, thực sự đáng ghét mà!
Ngô Tĩnh Hiền tức giận nói, đôi mắt cũng dần dần óng ánh, hắn thật sự không thể hiểu vì sao Vũ Xích lại phải làm vậy.
Vũ Xích nhếch miệng cười, còn bày ra bộ dáng đỉnh đạc xem thường tất cả kia, nụ cười không tim không phổi:
- Lão gia hỏa này, trước đây ngươi đã cứu ta một mạng, nhắc mãi nhiềunăm như vậy, bây giờ ta cuối cùng có thể đem phần ân tình này trả chongươi rồi.
Ngô Tĩnh Hiền cũng nhếch mép cười, có sự thông suốt cũng có sự đau đớn không biết làm sao:
- Ngươi, cái con người này, cho tới bây giờ vẫn thích tính toán chi linhư vậy, ta chỉ làm cho chút chuyện thôi mà ngươi nhớ đến tận bây giờ.
Nụ cười nơi khóe miệng của Vũ Xích càng mở rộng hơn, sinh mạng lại đangnhanh chóng tiêu tán. Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, sự việc chỉxảy ra trong nháy mắt đã xong.
- Vũ Xích!
Hạ Trường Thanh, Diệu Thừa Ninh, Lăng Thu Hoa đều kêu lên một tiếng bithương, nhìn người bằng hữu lâu năm ngã xuống trước mặt bọn họ nhưng bọn họ lại không thể nào làm bất cứ gì để cứu hắn, trong lòng vô cùng thống khổ.
Người có cùng phản ứng như ba người Hạ Trường Thanh còn có Vân ThiênMịch, hắn kinh ngạc nhìn Vũ Xích ngã xuống, hắn thậm chí có thể nhìnthấy rõ tia hận ý trong đáy mắt của Vũ Xích, đến khi chết mà hắn cũngkhông muốn tha thứ cho mình.
Trước kia chính là bằng hữu tốt nhất, nhưng vào giờ khắc này hoàn toàntrở mặt thành thù. Hai tay Vân Thiên Mịch không kềm được nắm chặt thànhnắm đấm, trong mắt tràn đầy sự thống khổ. Sớm biết trước như vậy thìtrước đây hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng Thiên Ma Tông đi làm gian tếtrong Thiên Âm Môn, như thế sẽ không tạo thành sự nuối tiếc như hôm nay.
Chỉ tiếc là hắn không có cơ hội để hối hận, tách khỏi Vũ Xích chính là quyết định khiến hắn mắc nợ suốt cả đời này.
Ngô Kính Tùng cũng không vì Vũ Xích chết mà có chút chùn tay, trườngkiếm trong tay từ trong cơ thể của Vũ Xích rút ra, khiến cho máu tươiphun trào, ngay sau đó đâm về phía Ngô Tĩnh Hiền.
- Nếu như quan hệ giữa các ngươi đã tốt như vậy thì không bằng hãy xuống suối vàng bầu bạn đi.
- Ngô Tĩnh Hiền, cẩn thận!
Diệu Thừa Ninh hô to một tiếng, bọn họ đã mất đi một vị chưởng môn, cũng không thể để cho Ngô Tĩnh Hiền cũng ngã xuống được! Nhưng mà dưới tìnhhuống trước mắt thì bọn họ căn bản không thể xoay chuyển tình thế được!
- Các huynh đệ, ta chỉ có thể đi trước một bước!
Ngô Tĩnh Hiền không nhịn được cảm khái nói, hắn không phải là không muốn đánh một trận mà hắn đã sớm bị thương nặng, tất cả sức lực trong cơ thể đã tiêu tán hẳn gần như không còn.
Ba người Hạ Trường Thanh đau lòng chuyển mắt sang chỗ khác, không đànhlòng nhìn thấy hình ảnh kế tiếp, ai có thể ngờ được cuối cùng bọn họ lại rơi vào tình cảnh như thế chứ.
Hai vị chưởng môn ngã xuống, kế tiếp bọn họ phải đối mặt với áp lực nặng hơn rất nhiều, Thiên Âm Môn muốn giành được thắng lợi, khả năng cực kỳthấp, mà bọn họ cũng có thể tưởng tượng ra kết quả của chính mình!
- Ngô Kính Tùng!
Nghe tiếng kêu đau thương căm phẫn của Mẫn Vô Song thì lúc này ba ngườiHạ Trường Thanh mới có chút nghi ngờ nhìn về nơi phương xa, vừa nhìnthấy cảnh đó thì ánh mắt của ba người đột nhiên sáng rực, sau đó kinhngạc nói:
- Môn chủ!
Chẳng biết từ lúc nào, Long Ngọc Hồng đã xuất hiện ở bên cạnh Ngô TĩnhHiền, ở trên tay của bà đột nhiên xuất hiện thi thể của Ngô Kính Tùng.Ngô Kính Tùng bị Long Ngọc Hồng nắm lấy cổ, đã sớm chết không tiếngđộng.
Lúc Long Ngọc Hồng truyền chạy tới Thiên Âm Môn thì đã nhìn thấy tìnhcảnh này, nhìn thấy Vũ Xích đã ngã xuống, trong lòng bà vô cùng khóchịu. May là bản thân mình cảm nhận được chứ không thì Ngô Tĩnh Hiềncũng sẽ rơi vào cảnh ngộ bất hạnh như thế rồi.
Nhưng mà cuối cùng thì bà đã tới chậm, trong khoảng thời gian này mìnhkhông có ở đây, không ngờ Thiên Âm Môn lại phát sinh chuyện như vậy.Thiên Ma Tông quả thật đáng hận mà!
Long Ngọc Hồng khẽ gật đầu:
- Ngô Tĩnh Hiền, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, nơi này cứ giao cho ta.
Ngô Tĩnh Hiền thi lễ một cái thật sâu, trên khuôn mặt mang theo nhữnggiọt nước mắt vui mừng, môn chủ đã xuất hiện, lần này cục diện chắc chắn đã có sự thay đổi cực lớn. Không ai ngờ được môn chủ vậy mà có thể chạy về kịp!
Long Ngọc Hồng hít sâu một hơi, nhìn vô số thi thể đệ tử Thiên Âm Môn đã ngã xuống, trên khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh thản nhiên tràn đầy vẻtức giận khó có thể che giấu. May mà Mộ Chỉ Ly bọn họ gặp được bọn người Hoàng Phổ Vân ở trên đường, nếu không thì Thiên Âm Môn sẽ gặp tìnhhuống gì cũng không biết được, dù có hối hận cũng không kịp.
Đệ tử Thiên Âm Môn nhìn thấy Long Ngọc Hồng xuất hiện thì trong lòng không kềm được mà chấn động.
- Môn chủ đã xuất hiện! Chúng ta nhất định có thể đánh bại Thiên Ma Tông!
- Môn chủ đã bế quan nhiều năm, thực lực lại lần nữa được tăng tiến, cho dù là tông chủ của Thiên Ma Tông cũng không thể nào sánh với môn chủđược!
Các đệ tử đều rối rít reo hò, trên khuôn mặt tràn đầy nụ cười tự tin,ngay cả động tác trên tay cũng càng hung hiểm thêm mấy phần.
- Chung Sơ Cuồng, ra đây!
Long Ngọc Hồng chậm rãi nói, trong giọng nói khó che giấu được sát ý,xem ra Thiên Âm Môn cùng với Thiên Ma Tông chỉ có thể tồn tại một thôi,dù cho hôm nay đánh nhau một trận không thể phân ra thắng bại, thì saunày cũng không thể cùng nhau tồn tại được nữa!
Đã như vậy thì hôm nay hãy làm một cái quyết định đi! Tà không thể thắng chính, bà cũng không tin Thiên Ma Tông thật sự có thể lật đổ tất cả!
Theo giọng nói của Long Ngọc Hồng vang lên thì một trận tiếng cười hàophóng truyền ra, theo sát phía sau là một đạo thân ảnh màu đen đột nhiên xuất hiện, khí độ trầm ổn lặng lẽ lưu chuyển. Lão chỉ đứng lặng yên nơi đó cũng đã khiến cho người ta có cảm giác rung động.
- Tông chủ!
Đệ tử Thiên Ma Tông theo sát phía sau hò reo, tựa hồ muốn cũng muốn phân cao thấp ở phương diện này với đệ tử Thiên Âm Môn. Khi nhìn thấy tôngchủ xuất hiện thì bọn chúng vốn đang rất lo âu cũng theo đó mà biến mất, thực lực của môn chủ cường hãn khiến bọn họ kính ngưỡng, mà môn chủThiên Âm Môn đối kháng với tông chủ nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưaphân thắng bại.
Cho dù môn chủ Thiên Âm Môn tới thì cũng vẫn như trước không thể nàothay đổi được cục diện này! Một khi bọn họ đánh bại Thiên Âm Môn thìThiên Ma Tông mới có thể mở ra một thời đại mới, vừa nghĩ đến ngày đóthì lòng người vô cùng kích động.
- Long Ngọc Hồng, ta thật sự không ngờ hôm nay ngươi lại có thể đến kịp, nhưng mà thế thì ta có thể cho ngươi nhìn thấy ngày Thiên Âm Môn biếnmất, đến cũng không tệ.
Chung Sơ Cuồng cười nhạt nói, trong giọng nói không kềm chế được sự điên cuồng phóng đãng, tự cao tự đại, mặc dù đối mặt với Long Ngọc Hồngnhưng trong giọng nói của hắn lại mang theo sự khinh thường không hề che giấu.
Long Ngọc Hồng cười nhạt:
- Chung Sơ Cuồng, ngươi luôn thích làm những chuyện mờ ám mà người kháckhông thấy được, bất kể là việc nằm vùng trước kia hay là việc tập kíchbất ngờ cũng thật sự rất phù hợp với phong cách của ngươi.
Trong giọng nói mang theo sự cười nhạo không chút che giấu, sắc mặt củaVân Thiên Mịch theo những lời này của Long Ngọc Hồng càng trở nên khócoi.
Hắn đã phụ sự tín nhiệm của môn chủ với mình nhiều năm như vậy, vốnhuynh đệ đối với mình căm hận đến tận xương tủy, nhưng khi đối mặt vớiánh mắt của môn chủ thì thậm chí ngay cả dũng khí đối mặt cũng không có, hắn chỉ cảm thấy, hôm nay hắn đã không còn thuộc về Thiên Ma Tông nữa,cũng không có mặt mũi đối mặt với bất cứ người nào của Thiên Âm Môn.
Chung Sơ Cuồng không thèm để ý đến sự giễu cợt của Long Ngọc Hồng:
- Ta vốn không phải là người chính đạo, phong cách làm việc của ma đạoluôn là tùy theo ý mình, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì ta cũngkhông thèm để ý tới quá trình là gì.
- Lại nói tiếp, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay cả điểm này mà ngươi còn không rõ sao?
Chung Sơ Cuồng hỏi ngược lại:
- Chính ngươi vẫn luôn kiên trì loại ý nghĩ vô vị đó nên mới khiến choThiên Âm Môn rơi vào tình thế hôm nay, muốn ra tay thì nhanh một chútđi, ta thật sự không thể chờ đợi được nữa.
- Ai chết trong tay ai còn không biết! Bàn tính của ngươi chỉ có thể gõ vang mà thôi.
Long Ngọc Hồng nói, vốn tưởng rằng chỉ khi hai phái chống đỡ thì BồngLai Bí Cảnh mới có thể phát triển tốt hơn, nhưng hôm nay xem ra phảithống nhất cục diện lại mới được.
Chung Sơ Cuồng nhíu mày:
- Ta đã đi tới bước này thì chẳng lẽ lại không dự tính đến mười phần sao?
Theo tiếng ra lênh của Chung Sơ Cuồng, hai đạo thân ảnh lần nữa đột ngột xuất hiện, nhìn thấy hai đạo thân ảnh này thì mọi người không nhịn được mà kinh hãi thét lên, không ngờ lại là môn chủ Huyễn Sát Điện - ĐổngChấn Hạo và minh chủ Huyết Khấp Minh - Ngụy Văn Đồng!
Hai vị này vậy mà lại liên thủ với Thiên Ma Tông, xem ra lần này bọnchúng nhất định phải thắng! Đệ tử Thiên Ma Tông tung hô một tiếng, trênkhuôn mặt tràn đầy sự đắc ý, so sánh với Thiên Ma Tông thì sắc mặt củađệ tử Thiên Âm Môn có chút khó coi.
Tiếp theo sau, thân hình của Tù Vô Bi chậm rãi xuất hiện bên cạnh LongNgọc Hồng, thân ảnh màu xám tro đứng bất động. Lão không hề nói nửa câu, nhưng lại khiến cho người ta một cảm giác yên tâm.
Chung Sơ Cuồng nhìn thấy Tù Vô Bi xuất hiện thì trong mắt xẹt qua một tia chấn động, nhưng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất:
- Động thủ!
Ba người đồng thời hành động, vọt tới Tù Vô Bi và Long Ngọc Hồng! Tù VôBi là cao thủ danh chấn một thời, cho dù bọn họ có chút chênh lệch sovới Tù Vô Bi. Dẫu sao thì Tù Vô Bi chỉ kém một chút là có thể trở thànhthuộc tính lão nhân!
Những năm gần đây, Tù Vô Bi vẫn luôn một mực xa lánh đời, không ngờ bâygiờ lại vì Long Ngọc mà xuất thủ, thực sự nằm ngoài dự đoán của hắn. Thế nhưng cho dù là như vậy thì hôm nay Thiên Ma Tông nhất định sẽ thắng,kết cục này sẽ không thay đổi!
Trên mặt các đệ tử mang theo một chút chấn động trước nay chưa từng có,ngày thường bọn họ khó có thể gặp được cường giả, nhưng hôm nay lại gặpđược năm vị, chẳng biết là năm vị tuyệt thế cường giả này đánh nhau thìsẽ là cảnh tượng hùng tránh thế nào?
Năm người bay lên không trung, lấy tu vi của bọn họ, một khi giao thủthì phạm vi ảnh hưởng sẽ rất rộng, lực phá hoại đương nhiên sẽ vượt xatưởng tượng của mọi người. Nếu như bởi vì vậy mà lan đến những đệ tửphía dưới thì thật sự là một cục diện mà bọn họ không muốn nhìn thấy!
Năm thân hình biến đổi trên không trung, nhất cử nhất động đều có thểche khuất bầu trời, dao động kinh khủng phảng phất như sấm sét từ chíntầng mây vang vọng xuống.
Trận chiến đấu của năm người vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của mọingười, đủ loại thiên đạo pháp tắc không ngừng hiện ra, chỉ là âm hưởngcòn dư lại đã có thể khiến cho mọi người thêm chút lý giải đối với nănglượng thuộc tính!
Ở một đảo biệt lập.
Một thân ảnh kim sắc đang ngồi trên bờ biển, y phục dính chút máu, sắcmặt tái nhợt, hắn chỉ thở mạnh một chút đã khiến sắc mặt càng tệ thêm.Nếu có người nhìn kỹ thì sẽ lập tức phát hiện trên mặt người này có mộtđạo phù chú màu đen rất nhỏ.
- Đáng ghét, Mộ Chỉ Ly vậy mà có cổ lực lượng này, đem hai loại thuộctính dung hợp vào nhau chế thành Phong ấn thuật, tuyệt đối không thể đểcho bọn họ phát triển tiếp, bằng không thì sau này chắc chắn sẽ là taihọa.
Hoàng Phổ Vân chậm rãi nói, đôi mắt đen tối tràn đầy vẻ không cam lòng.
Vốn tưởng rằng trận chiến này mình nhất định sẽ thắng, nhưng lại khôngngờ trúng phải chiêu thức kỳ dị như vậy của Mộ Chỉ Ly khiến mình bịthương nặng. Khí tức trong người hắn đã đã cực kỳ hỗn loạn. Kỳ lạ nhấtchính là bùa chú màu đen này lại một mực không tiêu tán, nó đã áp chếthiên lực Hắc Ám thuộc tính trong cơ thể hắn vận hành.
Nếu như phù chú màu đen này vẫn không biến mất thì tu vi của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng!
Hoàng Phổ Vân chậm rãi ngẩng đầu lên:
- Thiên Âm Môn... Hiện tại chắc chắn rất náo nhiệt, cho dù ta không đếnthì tông chủ bọn họ cũng có thể tiêu diệt được Thiên Âm Môn.
Môn chủ Thiên Âm Môn đã đi vắng, nếu như tông chủ ra tay thì Thiên ÂmMôn căn bản không có sức phản kháng! Mình trực tiếp trở về Thiên Ma Tông là được rồi, chắc chắn khi mình về tới nơi thì bọn họ cũng đã trở lạirồi!
Ngay khi Hoàng Phổ Vân suy tư cũng là lúc một đạo khí tức kinh khủngkhiến người ta rung động truyền tới, hắn gần như không tự chủ được màrùng mình, hắn chưa từng cảm nhận qua lực lượng kinh khủng như vậy. Hắnluôn nghĩ trên thế này tuyệt đối sẽ không có người nào sở hữu lực lượngkinh khủng như vậy.
/655
|