Edit:Anatasia NguyễnBeta:SakuraỞ trong ánh mắt tôn kính của chư vị đệ tử, Đông Phương Khiếu chậm rãi đứng dậy, con ngươi bình tĩnh hướng đệ tử dưới đài quét mắt một vòngsau mới lên tiếng nói: “Danh sách động Hạo Thiên lần này đã định ra rồi, ba ngày sau cùng nhau tiến vào động Hạo Thiên!”
Nghe nói như thế, tầm mắt mọi người hoặc hâm mộ hoặc ghen tỵ nhìnmười người đang nở nụ cười trên đài cao, có thể tiến vào động Hạo Thiênkhông chỉ có thể đạt được chỗ rất tốt, đồng thời cũng là thể hiện thựclực của bọn họ.
Top mười tên đệ tử nội môn, đây là mục tiêu phấn đấu của biết baonhiêu đệ tử Đông Phương gia, mà ở lần này tư cách chiến khiến ngườichú ý nhất chính là hai người Đông Phương Liệt và Đông Phương Ly.
Từ đệ tử ngoại môn đến đệ tử nội môn rồi lọt vào top mười đệ tử nộimôn, chuyện này trong mắt người thường phải mất mấy năm mới đạt được,thế mà bọn họ không tới một năm đã đạt được, làm cho người ta mở rộngtầm mắt.
Đông Phương Phong nhìn tia sáng bốn phía bắn về phía hai người trênđài cao, trong lòng ảm đạm hâm mộ đồng thời cũng có một tia kích động,ít nhất Đông Phương Phong hắn cùng với Đông Phương Liệt bọn họ đã từnglà bằng hữu, cùng nhau nói chuyện cùng nhau cố gắng quá!
Bây giờ ở Đông Phương gia không biết có bao nhiêu đệ tử muốn đến gầnbọn họ, mà hắn Đông Phương Phong cũng là người sớm nhất biết bọn họ! Chỉ điểm này thôi thì đủ để cho người ta vui vẻ hưng phấn.
Chuyện mọi người chú ý nhất là tư cách chiến rốt cuộc hạ màn, ngàyhôm nay đã phát sinh phấn khích sẽ trở thành chuyện tình mà mọi ngườiđàm luận trong khoảng thời gian ngắn, sau khi tuyên bố xong hết thảy mọi người rối rít rời đi, lưu lại trong lòng cảm khái thật sâu.
Lúc này Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt chuẩn bị rời đi, đột nhiên ĐôngPhương Khiếu hướng hai người truyền âm nói: “Hai người các ngươi đi theo ta.”
Nghe được lời Đông Phương Khiếu nói…, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt liếc mắt nhìn nhau, mới xoay người đi theo phía sau Quán chủ, cùng lúc đóbọn họ mới phát hiện Đông Phương Cường cũng đang hướng hai người bọn họđi tới.
“Các ngươi mau nhìn! Đông Phương Liệt bọn họ và Đông Phương Cường hội hợp, có phải hay không lại có trò hay nhìn?” Trong dòng người đang luiđột nhiên có một người giọng the thé nói
Mọi người rối rít xoay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy ba người ĐôngPhương Liệt, Đông Phương Ly cùng với Đông Phương Cường hướng một cáiphương hướng đi tới, mà đi ở phía trước bọn họ chính là Quán chủ ĐôngPhương Khiếu!
“Ta xem sợ là khó khăn rồi, ngươi đã thấy Quán chủ nhúng tay bao giờ chưa? Hiện tại Đông Phương Liệt và Đông Phương Ly ở Đông Phương gia làhai người có tiềm lực nhất rồi, không tới một năm mà có thể ở bên trong hàng ngũ đệ tử nội môn bộc lộ tài năng, ngày sau phát triển không lường được, Quán chủ tuyệt đối sẽ không để cho Đông Phương Chường giết bọnhắn .”
“Nói như thế không sai, nhưng Đông Phương Cường cũng không phải là người dễ từ bỏ ý đồ.”
“Hai người Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt này cũng không phải làthiện nam tín nữ, kết quả cuối cùng như thế nào còn không biết đâu.”
Sắc mặt hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt lạnh nhạt tiêu sái ở phía sau Quán chủ, trong lòng đã mơ hồ đoán được mục đích chuyến đi này của Quán chủ, Đông Phương Cường đi ở bên cạnh hai người không xa, một cổmạch nước ngầm lặng lẽ bắt đầu khởi động.
Quán chủ Phong.(nơi ở của Quán chủ)
Đợi ba người đi vào đại điện sau, Đông Phương Khiếu lúc này mới xoayđầu lại nhìn bọn họ, con ngươi xuyên thấu đánh giá: “Hôm nay ta tìm cácngươi tới là vì cái gì trong lòng các ngươi hẳn rõ ràng. Các ngươi đềulà đệ tử có thực lực thiên phú mạnh nhất Đông Phương gia ta, ta hi vọngngày sau các ngươi có thể vui vẻ chung đụng.”
Còn không đợi hai người Mộ Chỉ Ly tỏ thái độ, Đông Phương Cường lêntiếng nói: “Quán chủ, ngươi biết đây là không thể nào, bọn họ giết đệ đệ của ta, ta nhất định sẽ báo thù cho đệ đệ!”
“Những năm gần đây Đông Phương Vũ làm những chuyện như vậy tất cả mọi người rõ ràng, chuyện này vốn là Đông Phương Vũ khơi mào, để cho bọn họ hướng ngươi nói xin lỗi là được.” Đông Phương Khiếu bởi vì Đông PhươngCường phản bác nên sắc mặt nghiêm túc mấy phần.
“Không thể nào! Đông Phương Cường ta chỉ có một đệ đệ, người giết đệđệ của ta tuyệt đối chạy không thoát! Đông Phương gia, có bọn họ khôngcó ta, có ta sẽ không có bọn họ!” Trên mặt Đông Phương Cường giận dữnói, không chỗ nào sợ hãi phản bác Quán chủ.
Hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt lẳng lặng đứng ở một bên, ngheĐông Phương Cường và Quán chủ nói chuyện cũng không có chen vào nói,Đông Phương Cường này không được Quán chủ chào đón lại càng tốt.
“Ngươi đây là đang uy hiếp ta sao?” Đông Phương Khiếu híp mắt nói,trên mặt luôn luôn lạnh nhạt cũng hiện ra một phần nguy hiểm , hiểnnhiên lời nói lúc trước của Đông Phương Cường đã khiêu khích đến uynghiêm của hắn.
Đông Phương Cường ngẩn ra, nhìn Đông Phương Khiếu một chút cũngkhông nói gì, loại thừa nhận này càng làm cho Đông Phương Khiếu tứcgiận.
“Đông Phương Cường, chớ có cho là ngươi bây giờ cánh đã cứng cáp rồi, Đông Phương gia ta không ai có thể trị ngươi, mấy ngày nay ngươi lớnlối không đem ai để vào trong mắt, ta mở một con mắt nhắm một con mắtcũng cho qua, cũng không nên quên mất thân phận của mình!
Ngươi còn quá non rồi, muốn phá hủy ngươi cũng chỉ là một cái ýniệm.” Sắc mặt Đông Phương Khiếu hòa hoãn mấy phần: “Cũng không nên nóita nặng bên này nhẹ bên kia, hai năm sau ân oán giữa các ngươi tự mìnhgiải quyết, như thế nào?”
Đông Phương Cường nhìn thật sâu Đông Phương Khiếu một cái, trầm mặcmột hồi lâu lúc này mới gật đầu: “Tốt, ta liền để cho bọn họ sống thêmhai năm, hai năm sau ta chắc chắn lấy mạng của bọn hắn!” Vừa nói xong,Đông Phương Cường xoay người rời đi.
Đợi sau khi Đông Phương Cường rời đi, Đông Phương Khiếu lúc này mớinhìn về phía hai người Mộ Chỉ Ly, nói: “Chỉ cần các ngươi đủ mạnh, tatin tưởng hai năm sau các ngươi có thể đối kháng với Đông PhươngCường.”
“Lão này cũng rất thông minh, chỉ cần cho các ngươi thời gian hai năm nữa , đối phó Đông Phương Cường kia cũng không là vấn đề gì.” Tuấn Tuấn cười nói
“Đông Phương Cường kia mới chỉ là tự mình tu luyện, so với thuộc tính thiên phú của hai người các ngươi, thời gian hai năm vậy là đủ rồi.”Xảo cũng gật đầu đồng ý. Nghe lời nói của hai người…, trong lòng Mộ ChỉLy cũng có tính toán hết thảy. . . . . .
“Đa tạ Quán chủ.” hai người Hàn Như Liệt cùng Mộ Chỉ Ly cung kínhnói, thời gian hai năm sẽ cho bọn hắn bớt không ít phiền toái.
Trong mắt Đông Phương Khiếu hiện lên nụ cười, cả người đều lộ ra vẻdễ dàng không ít, hai tiểu tử này thoạt nhìn so với Đông Phương Cườngthoải mái hơn nhiều, bất luận là thực lực, thiên phú hay là tâm tínhcũng là trong vạn người mới có!
” Lúc trước ta đã nói thì sẽ làm được, nếu như ta trực tiếp ngăn Đông Phương Cường lại, tiểu tử kia sợ là hai năm thời gian cũng sẽ khôngđợi.
Lần này tư cách chiến các ngươi biểu hiện vô cùng tốt, cho dù ta cũng không nghĩ tới các ngươi có thể làm được đến mức này, trao đổi chiếntiếp theo ta sẽ cho các ngươi ra sân, cho nên trong khoảng thời gian này các ngươi phải nhanh một chút tăng lên thực lực. Trao đổi chiến này còn hơi sớm, đến lúc đó rồi nói sau.”
“Hai bộ sách này các ngươi trở về xem thật kỹ, sau khi hiểu rõ đốivới thiên phú của các ngươi sử dụng cũng sẽ càng thêm rõ ràng, Đạitrưởng lão đối với vận dụng thuộc tính thiên phú rất tốt, trong quátrình nghiên cứu gặp phải vấn đề có thể đi tìm Đại trưởng lão hoặc cũngcó thể trực tiếp tìm ta.”
Nghe nói như thế, trước mặt Mộ Chỉ Ly nổi lên vẻ kinh ngạc, chợt biến chuyển thành vui mừng: “Đa tạ Quán chủ!”
“Đa tạ Quán chủ!” Trên mặt Hàn Như Liệt giống như trước nở nụ cười,bọn họ cũng đều biết bắt đầu vận dụng thiên phú thuộc tính rất khó, chỉlà cũng không biết đến tột cùng nên vận dụng thế nào thôi.
Hiện tại chẳng những có phương hướng còn có người chỉ đạo, đối với bọn họ ý nghĩa rất quan trọng.
“Ba ngày sau, tề tụ ngoài động Hạo Thiên, chớ có tới trễ.” Đông Phương Khiếu dặn dò
“Quán chủ, không biết động Hạo Thiên này đến tột là nơi thần kì gì?”Hàn Như Liệt không khỏi lên tiếng hỏi, đến bây giờ hắn đối với động HạoThiên này cũng chỉ là một khái niệm mơ hồ.
“Cũng được, hôm nay tâm tình không tệ ta sẽ nói cho các ngươi.” ĐôngPhương Khiếu cười nói: ” Động Hạo Thiên là một tài nguyên tu luyện vôcùng lớn của Đông Phương gia ta , bên trong trình độ Thiên Lực hùng hậu cơ hồ đạt đến hình dáng sương mù, mỗi người thiên phú không giống nhau, sau khi tiến vào liền đến mỗi khu vực khác nhau.
Khuc vực trong đó cũng là căn cứ thuộc tính Thiên Lực mà phân loại,cho nên ở cùng khu vực vẫn có thể gặp phải đệ tử đồng môn. Ở trong khuvực này các ngươi có thể tiếp xúc đến thuộc tính thiên phú nhanh hơn, do đó có thể giúp các ngươi lĩnh ngộ chân lý.
Phàm là tiến vào trong đó thực lực nhất định sẽ có tăng lên, về phầncó thể lĩnh ngộ bao nhiêu sẽ phải xem năng lực của các ngươi.”
. .. . . .
Sau khi nghe xong Đông Phương Khiếu một phen giới thiệu , Mộ Chỉ Lyvà Hàn Như Liệt rồi rời đi Quán Chủ Phong, trong lòng đối với động HạoThiên rất hiếu kỳ nay tăng lên mấy phần. Có thể trợ giúp bọn họ lĩnh ngộ thiên phú chân lí nhanh hơn, thật thần kỳ!
“Động Hạo Thiên này đối với các ngươi thật sự có rất nhiều chỗ tốt,hãy nắm chặt cơ hội này , nắm chặt được mấy phần thì nắm chặt.” Xảo Xảobắt đầu thuyết giáo.
Tuấn Tuấn cũng không chậm: “Nếu là ở trong động Hạo Thiên chuyên chú tăng lên tu vi mình thì rất lãng phí, lĩnh ngộ chân lý thiên phú thuộctính mới là là quan trọng nhất.”
Hàn Như Liệt nắm tay nhỏ bé của Mộ Chỉ Ly, nghe hai người trên bả vai nói khóe miệng không tự chủ cong lên nụ cười, trong lòng đối với mụctiêu sau khi tiến vào động Hạo Thiên đã xác định.
“Như vậy Quán chủ giao sách gì cho chúng ta?” Mộ Chỉ Ly nhìn quyểnsách trên tay không khỏi lên tiếng nói, sách này thoạt nhìn phảng phấtđã hơn nhiều năm rồi, nhưng bảo tồn vô cùng tốt.
Hàn Như Liệt cũng lấy ra sách của mình , nhưng khác với Mộ Chỉ Ly. Mở ra vừa nhìn, đập vào mắt rõ ràng nhất bốn chữ to chính là ——thuộc tínhThời gian!
“Trong này hẳn là giới thiệu cách vận dụng thuộc tính, thời gian nghe nói thuộc tính Thời gian này ở Chủ thế giới đã biến mất lâu rồi, nóivậy Quán chủ tìm sách này cũng là mất một phen tâm tư.”
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly gật đầu lật ra bộ sách trong tay mình, quả nhiênthấy trên sách viết bốn chữ to thuộc tính Không gian: “Đây cũng là sưphụ truyền thiên phú thuộc tính cho chúng ta, nói vậy Xảo Xảo vàTuấnTuấn biết rõ hơn .”
Nếu không phải bởi vì sư phụ truyền thừa …, nàng cũng không cách nàocó được thiên phú thuộc tính, mà lão nhân Thời gian và lão nhân Khônggian có thể trở thành cường đại như vậy, đối với thiên phú thuộc tínhcủa bản thân vận dụng sợ là đã đạt đến đỉnh.
Xảo Xảo trước mặt nổi lên một tia đắc ý: “Đó là đương nhiên! Chủ nhân đối vận dụng thiên phú thuộc tính quả thực là lô hỏa thuần thanh, xuấtthần nhập hóa! Những sách ghi chép này so với chủ nhân chỉ là mảnh vụn!”
“Chủ nhân đối với thuộc tính Thời gian tuyệt đối vượt quá tưởng tượng của các ngươi, một khi khống chế thật tốt có thể đảo lưu thời gian, đểcho thế giới vận chuyển theo ý nghĩ của ngươi cũng không phải là khôngđược!”
Nghe nói như thế, tầm mắt mọi người hoặc hâm mộ hoặc ghen tỵ nhìnmười người đang nở nụ cười trên đài cao, có thể tiến vào động Hạo Thiênkhông chỉ có thể đạt được chỗ rất tốt, đồng thời cũng là thể hiện thựclực của bọn họ.
Top mười tên đệ tử nội môn, đây là mục tiêu phấn đấu của biết baonhiêu đệ tử Đông Phương gia, mà ở lần này tư cách chiến khiến ngườichú ý nhất chính là hai người Đông Phương Liệt và Đông Phương Ly.
Từ đệ tử ngoại môn đến đệ tử nội môn rồi lọt vào top mười đệ tử nộimôn, chuyện này trong mắt người thường phải mất mấy năm mới đạt được,thế mà bọn họ không tới một năm đã đạt được, làm cho người ta mở rộngtầm mắt.
Đông Phương Phong nhìn tia sáng bốn phía bắn về phía hai người trênđài cao, trong lòng ảm đạm hâm mộ đồng thời cũng có một tia kích động,ít nhất Đông Phương Phong hắn cùng với Đông Phương Liệt bọn họ đã từnglà bằng hữu, cùng nhau nói chuyện cùng nhau cố gắng quá!
Bây giờ ở Đông Phương gia không biết có bao nhiêu đệ tử muốn đến gầnbọn họ, mà hắn Đông Phương Phong cũng là người sớm nhất biết bọn họ! Chỉ điểm này thôi thì đủ để cho người ta vui vẻ hưng phấn.
Chuyện mọi người chú ý nhất là tư cách chiến rốt cuộc hạ màn, ngàyhôm nay đã phát sinh phấn khích sẽ trở thành chuyện tình mà mọi ngườiđàm luận trong khoảng thời gian ngắn, sau khi tuyên bố xong hết thảy mọi người rối rít rời đi, lưu lại trong lòng cảm khái thật sâu.
Lúc này Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt chuẩn bị rời đi, đột nhiên ĐôngPhương Khiếu hướng hai người truyền âm nói: “Hai người các ngươi đi theo ta.”
Nghe được lời Đông Phương Khiếu nói…, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt liếc mắt nhìn nhau, mới xoay người đi theo phía sau Quán chủ, cùng lúc đóbọn họ mới phát hiện Đông Phương Cường cũng đang hướng hai người bọn họđi tới.
“Các ngươi mau nhìn! Đông Phương Liệt bọn họ và Đông Phương Cường hội hợp, có phải hay không lại có trò hay nhìn?” Trong dòng người đang luiđột nhiên có một người giọng the thé nói
Mọi người rối rít xoay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy ba người ĐôngPhương Liệt, Đông Phương Ly cùng với Đông Phương Cường hướng một cáiphương hướng đi tới, mà đi ở phía trước bọn họ chính là Quán chủ ĐôngPhương Khiếu!
“Ta xem sợ là khó khăn rồi, ngươi đã thấy Quán chủ nhúng tay bao giờ chưa? Hiện tại Đông Phương Liệt và Đông Phương Ly ở Đông Phương gia làhai người có tiềm lực nhất rồi, không tới một năm mà có thể ở bên trong hàng ngũ đệ tử nội môn bộc lộ tài năng, ngày sau phát triển không lường được, Quán chủ tuyệt đối sẽ không để cho Đông Phương Chường giết bọnhắn .”
“Nói như thế không sai, nhưng Đông Phương Cường cũng không phải là người dễ từ bỏ ý đồ.”
“Hai người Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt này cũng không phải làthiện nam tín nữ, kết quả cuối cùng như thế nào còn không biết đâu.”
Sắc mặt hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt lạnh nhạt tiêu sái ở phía sau Quán chủ, trong lòng đã mơ hồ đoán được mục đích chuyến đi này của Quán chủ, Đông Phương Cường đi ở bên cạnh hai người không xa, một cổmạch nước ngầm lặng lẽ bắt đầu khởi động.
Quán chủ Phong.(nơi ở của Quán chủ)
Đợi ba người đi vào đại điện sau, Đông Phương Khiếu lúc này mới xoayđầu lại nhìn bọn họ, con ngươi xuyên thấu đánh giá: “Hôm nay ta tìm cácngươi tới là vì cái gì trong lòng các ngươi hẳn rõ ràng. Các ngươi đềulà đệ tử có thực lực thiên phú mạnh nhất Đông Phương gia ta, ta hi vọngngày sau các ngươi có thể vui vẻ chung đụng.”
Còn không đợi hai người Mộ Chỉ Ly tỏ thái độ, Đông Phương Cường lêntiếng nói: “Quán chủ, ngươi biết đây là không thể nào, bọn họ giết đệ đệ của ta, ta nhất định sẽ báo thù cho đệ đệ!”
“Những năm gần đây Đông Phương Vũ làm những chuyện như vậy tất cả mọi người rõ ràng, chuyện này vốn là Đông Phương Vũ khơi mào, để cho bọn họ hướng ngươi nói xin lỗi là được.” Đông Phương Khiếu bởi vì Đông PhươngCường phản bác nên sắc mặt nghiêm túc mấy phần.
“Không thể nào! Đông Phương Cường ta chỉ có một đệ đệ, người giết đệđệ của ta tuyệt đối chạy không thoát! Đông Phương gia, có bọn họ khôngcó ta, có ta sẽ không có bọn họ!” Trên mặt Đông Phương Cường giận dữnói, không chỗ nào sợ hãi phản bác Quán chủ.
Hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt lẳng lặng đứng ở một bên, ngheĐông Phương Cường và Quán chủ nói chuyện cũng không có chen vào nói,Đông Phương Cường này không được Quán chủ chào đón lại càng tốt.
“Ngươi đây là đang uy hiếp ta sao?” Đông Phương Khiếu híp mắt nói,trên mặt luôn luôn lạnh nhạt cũng hiện ra một phần nguy hiểm , hiểnnhiên lời nói lúc trước của Đông Phương Cường đã khiêu khích đến uynghiêm của hắn.
Đông Phương Cường ngẩn ra, nhìn Đông Phương Khiếu một chút cũngkhông nói gì, loại thừa nhận này càng làm cho Đông Phương Khiếu tứcgiận.
“Đông Phương Cường, chớ có cho là ngươi bây giờ cánh đã cứng cáp rồi, Đông Phương gia ta không ai có thể trị ngươi, mấy ngày nay ngươi lớnlối không đem ai để vào trong mắt, ta mở một con mắt nhắm một con mắtcũng cho qua, cũng không nên quên mất thân phận của mình!
Ngươi còn quá non rồi, muốn phá hủy ngươi cũng chỉ là một cái ýniệm.” Sắc mặt Đông Phương Khiếu hòa hoãn mấy phần: “Cũng không nên nóita nặng bên này nhẹ bên kia, hai năm sau ân oán giữa các ngươi tự mìnhgiải quyết, như thế nào?”
Đông Phương Cường nhìn thật sâu Đông Phương Khiếu một cái, trầm mặcmột hồi lâu lúc này mới gật đầu: “Tốt, ta liền để cho bọn họ sống thêmhai năm, hai năm sau ta chắc chắn lấy mạng của bọn hắn!” Vừa nói xong,Đông Phương Cường xoay người rời đi.
Đợi sau khi Đông Phương Cường rời đi, Đông Phương Khiếu lúc này mớinhìn về phía hai người Mộ Chỉ Ly, nói: “Chỉ cần các ngươi đủ mạnh, tatin tưởng hai năm sau các ngươi có thể đối kháng với Đông PhươngCường.”
“Lão này cũng rất thông minh, chỉ cần cho các ngươi thời gian hai năm nữa , đối phó Đông Phương Cường kia cũng không là vấn đề gì.” Tuấn Tuấn cười nói
“Đông Phương Cường kia mới chỉ là tự mình tu luyện, so với thuộc tính thiên phú của hai người các ngươi, thời gian hai năm vậy là đủ rồi.”Xảo cũng gật đầu đồng ý. Nghe lời nói của hai người…, trong lòng Mộ ChỉLy cũng có tính toán hết thảy. . . . . .
“Đa tạ Quán chủ.” hai người Hàn Như Liệt cùng Mộ Chỉ Ly cung kínhnói, thời gian hai năm sẽ cho bọn hắn bớt không ít phiền toái.
Trong mắt Đông Phương Khiếu hiện lên nụ cười, cả người đều lộ ra vẻdễ dàng không ít, hai tiểu tử này thoạt nhìn so với Đông Phương Cườngthoải mái hơn nhiều, bất luận là thực lực, thiên phú hay là tâm tínhcũng là trong vạn người mới có!
” Lúc trước ta đã nói thì sẽ làm được, nếu như ta trực tiếp ngăn Đông Phương Cường lại, tiểu tử kia sợ là hai năm thời gian cũng sẽ khôngđợi.
Lần này tư cách chiến các ngươi biểu hiện vô cùng tốt, cho dù ta cũng không nghĩ tới các ngươi có thể làm được đến mức này, trao đổi chiếntiếp theo ta sẽ cho các ngươi ra sân, cho nên trong khoảng thời gian này các ngươi phải nhanh một chút tăng lên thực lực. Trao đổi chiến này còn hơi sớm, đến lúc đó rồi nói sau.”
“Hai bộ sách này các ngươi trở về xem thật kỹ, sau khi hiểu rõ đốivới thiên phú của các ngươi sử dụng cũng sẽ càng thêm rõ ràng, Đạitrưởng lão đối với vận dụng thuộc tính thiên phú rất tốt, trong quátrình nghiên cứu gặp phải vấn đề có thể đi tìm Đại trưởng lão hoặc cũngcó thể trực tiếp tìm ta.”
Nghe nói như thế, trước mặt Mộ Chỉ Ly nổi lên vẻ kinh ngạc, chợt biến chuyển thành vui mừng: “Đa tạ Quán chủ!”
“Đa tạ Quán chủ!” Trên mặt Hàn Như Liệt giống như trước nở nụ cười,bọn họ cũng đều biết bắt đầu vận dụng thiên phú thuộc tính rất khó, chỉlà cũng không biết đến tột cùng nên vận dụng thế nào thôi.
Hiện tại chẳng những có phương hướng còn có người chỉ đạo, đối với bọn họ ý nghĩa rất quan trọng.
“Ba ngày sau, tề tụ ngoài động Hạo Thiên, chớ có tới trễ.” Đông Phương Khiếu dặn dò
“Quán chủ, không biết động Hạo Thiên này đến tột là nơi thần kì gì?”Hàn Như Liệt không khỏi lên tiếng hỏi, đến bây giờ hắn đối với động HạoThiên này cũng chỉ là một khái niệm mơ hồ.
“Cũng được, hôm nay tâm tình không tệ ta sẽ nói cho các ngươi.” ĐôngPhương Khiếu cười nói: ” Động Hạo Thiên là một tài nguyên tu luyện vôcùng lớn của Đông Phương gia ta , bên trong trình độ Thiên Lực hùng hậu cơ hồ đạt đến hình dáng sương mù, mỗi người thiên phú không giống nhau, sau khi tiến vào liền đến mỗi khu vực khác nhau.
Khuc vực trong đó cũng là căn cứ thuộc tính Thiên Lực mà phân loại,cho nên ở cùng khu vực vẫn có thể gặp phải đệ tử đồng môn. Ở trong khuvực này các ngươi có thể tiếp xúc đến thuộc tính thiên phú nhanh hơn, do đó có thể giúp các ngươi lĩnh ngộ chân lý.
Phàm là tiến vào trong đó thực lực nhất định sẽ có tăng lên, về phầncó thể lĩnh ngộ bao nhiêu sẽ phải xem năng lực của các ngươi.”
. .. . . .
Sau khi nghe xong Đông Phương Khiếu một phen giới thiệu , Mộ Chỉ Lyvà Hàn Như Liệt rồi rời đi Quán Chủ Phong, trong lòng đối với động HạoThiên rất hiếu kỳ nay tăng lên mấy phần. Có thể trợ giúp bọn họ lĩnh ngộ thiên phú chân lí nhanh hơn, thật thần kỳ!
“Động Hạo Thiên này đối với các ngươi thật sự có rất nhiều chỗ tốt,hãy nắm chặt cơ hội này , nắm chặt được mấy phần thì nắm chặt.” Xảo Xảobắt đầu thuyết giáo.
Tuấn Tuấn cũng không chậm: “Nếu là ở trong động Hạo Thiên chuyên chú tăng lên tu vi mình thì rất lãng phí, lĩnh ngộ chân lý thiên phú thuộctính mới là là quan trọng nhất.”
Hàn Như Liệt nắm tay nhỏ bé của Mộ Chỉ Ly, nghe hai người trên bả vai nói khóe miệng không tự chủ cong lên nụ cười, trong lòng đối với mụctiêu sau khi tiến vào động Hạo Thiên đã xác định.
“Như vậy Quán chủ giao sách gì cho chúng ta?” Mộ Chỉ Ly nhìn quyểnsách trên tay không khỏi lên tiếng nói, sách này thoạt nhìn phảng phấtđã hơn nhiều năm rồi, nhưng bảo tồn vô cùng tốt.
Hàn Như Liệt cũng lấy ra sách của mình , nhưng khác với Mộ Chỉ Ly. Mở ra vừa nhìn, đập vào mắt rõ ràng nhất bốn chữ to chính là ——thuộc tínhThời gian!
“Trong này hẳn là giới thiệu cách vận dụng thuộc tính, thời gian nghe nói thuộc tính Thời gian này ở Chủ thế giới đã biến mất lâu rồi, nóivậy Quán chủ tìm sách này cũng là mất một phen tâm tư.”
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly gật đầu lật ra bộ sách trong tay mình, quả nhiênthấy trên sách viết bốn chữ to thuộc tính Không gian: “Đây cũng là sưphụ truyền thiên phú thuộc tính cho chúng ta, nói vậy Xảo Xảo vàTuấnTuấn biết rõ hơn .”
Nếu không phải bởi vì sư phụ truyền thừa …, nàng cũng không cách nàocó được thiên phú thuộc tính, mà lão nhân Thời gian và lão nhân Khônggian có thể trở thành cường đại như vậy, đối với thiên phú thuộc tínhcủa bản thân vận dụng sợ là đã đạt đến đỉnh.
Xảo Xảo trước mặt nổi lên một tia đắc ý: “Đó là đương nhiên! Chủ nhân đối vận dụng thiên phú thuộc tính quả thực là lô hỏa thuần thanh, xuấtthần nhập hóa! Những sách ghi chép này so với chủ nhân chỉ là mảnh vụn!”
“Chủ nhân đối với thuộc tính Thời gian tuyệt đối vượt quá tưởng tượng của các ngươi, một khi khống chế thật tốt có thể đảo lưu thời gian, đểcho thế giới vận chuyển theo ý nghĩ của ngươi cũng không phải là khôngđược!”
/655
|