Tiểu tử này thật đúng là câu nào câu nấy khiến người khác không kinh ngạc thì chết cũng không yên mà, cậu ta nói một câu không ăn nhập gì với nhau, khiến Mạnh Khâm trượt tay lái xe, nữ lưu manh Quan Sam trong nháy mắt đầy hoang mang.
Lúc này Lưu Bằng mới ý thức được mình nói không đúng, cậu vội vàng giải thích: Không phải đâu bác sĩ Quan, ý của tôi là chị có thể đóng giả bạn gái của tôi được không?
Mặc dù cậu là bệnh nhân của tôi nhưng cũng không thể vì thế mà đi trêu chọc bác sĩ chủ trị của cậu chứ. Quan Sam âm thầm thở phào, bình thường nói thế nào cũng không quan tâm, đùa giỡn với lái xe cũng được nhưng với người đằng sau thì tuyệt đối không được, là anh hùng cứu hoả, còn vì thế mà mất đi đôi chân, chỉ có thể tôn kính, không thể trêu đùa.
Tôi không có ý trêu đùa chị. Thần sắc nghiêm túc trong đôi mắt Lưu Bằng, cậu ta dừng lại một chút rồi nói: Tôi thật lòng hy vọng chị có thể giúp tôi.
Quan Sam nhìn về phía cậu nói: Cậu muốn tôi giả làm bạn gái của cậu thì cũng phải cho tôi lý do chứ.
Bạn gái tôi, cô ấy là giáo viên. Lưu Bằng nói đến bạn gái, giọng nói trở nên dịu dàng, thần sắc nơi đôi mắt đều sáng lên: Cô ấy đối với tôi rất tốt, con người cũng hoạt bát cởi mở, có đôi khi hơi khó tính nhưng cô ấy thật sự là một cô gái rất tốt.
Mạnh Khâm yên lặng lái xe, Quan Sam lẳng lặng lắng nghe.
Lưu Bằng cười thần sắc liền thay đổi, cậu ấy cúi đầu nhìn chân mình, duỗi tay sờ chân mình, giọng nói cực kì sa sút: Sau này tôi không có khả năng chăm sóc cô ấy, cho cô ấy hạnh phúc, cô ấy còn trẻ tuổi như vậy, không nên lãng phí thời gian ở cạnh tôi, cho nên...
Cho nên muốn tôi phối hợp với cậu diễn một vở kẻ thứ lên mặt cướp bồ ? Quan Sam tiếp lời.
Ngại quá bác sĩ Quan, có thể để cho Tuệ Tuệ chấp nhận, người tôi quen biết chỉ có mình chị. Lưu Bằng đúng là có chút khó khăn, đâm lao phải theo lao, cậu ấy cũng chỉ có thể làm như thế này mà thôi.
Quan Sam dở khóc dở cười, nói câu này giống như là đang khen cô phải không? Nhưng mà cảm thấy vẫn không được tự nhiên.
Cô vô tình nhìn thoáng qua Mạnh Khâm, dáng vẻ không quá liên quan tới tôi của đối phương vẫn y như cũ, cô dời mắt suy tư, bên tai vang lên tiếng trầm thấp dễ nghe: Cậu ấy nói lời này là đang khen em đó, không có vấn đề gì đâu.
Quan Sam cười thầm, bày ra biểu cảm thích hơp nhìn Lưu Bằng nói: Cậu đã thích cô ấy như thế, cô ấy cũng rất thích cậu, cậu đâu cần thiết phải làm như thế này, cậu nói cho cô ấy biết tình trạng của cậu, có thể cô ấy sẽ không ghét bỏ cậu, nếu quả thật ghét bỏ cậu thì loại con gái này không xứng đáng làm bạn gái của cậu.
Nhưng tôi ghét bỏ. Lưu Bằng mở miệng, cậu ấy nhắm nghiền mắt, lại mở ra tiếp tục nói: Tuệ Tuệ là một người cố chấp, xin chị hãy giúp tôi.
Quan Sam cong môi: Nếu như cậu đã nghĩ kỹ rồi, thật sự không hối hận thì tôi sẽ nhanh chóng giúp cậu.
Mạnh Khâm vừa nghe xong bỗng dưng liếc qua Quan Sam, Quan Sam đang nhìn Lưu Bằng, anh không lên tiếng, quay đầu lại nhìn về phía trước tiếp tục lái xe, có mấy lời người thứ ba nói không được hay cho lắm.
Lưu Bằng gật đầu, cực kì khẳng định: Tôi nghĩ rất kỹ rồi, thích một người không phải là có được người đó mà là làm cho người đó hạnh phúc, hiện tại tôi không thể cho cô ấy được thì chỉ có thể chọn cách buông tay cô ấy thôi.
Được. Quan Sam gật đầu: Chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ giúp cậu.
Mạnh Khâm bất đắc dĩ nhìn về phía Quan Sam, nha đầu này sao lại gấp gáp đi giúp đỡ thế cơ chứ?
Trở về bệnh viện, Quan Sam đẩy xe lăn đi lên, Mạnh Khâm cảm thấy xuất hiện không tốt nên không có đi theo, Quan Sam để anh về nhà nghỉ ngơi, anh khoát khoát tay kêu bọn cô đi trước đi, Quan Sam gật đầu rồi đẩy Lưu Bằng đi.
Lúc này, Mạnh Khâm không có rời đi, ngồi trên ghế lái lấy thuốc lá và bật lửa ra, tựa lưng vào ghế ngồi từ từ hút thuốc, đôi mắt đen tĩnh mịch không hề gợn sóng bình thản nhìn phía trước, đèn hai bên đường chiếu rọi trên mặt đất, như gần như xa.
Anh đang suy tư không gì có thể quấy rầy.
Cha Lưu đang chờ Lưu Bằng trở về, thật ra lúc Quan Sam tìm được Lưu Bằng cũng có gọi điện thoại để bọn họ thông báo cho người nhà biết đã tìm được người rồi.
Ting thang máy đến, cửa thang máy mở ra, Quan Sam đẩy Lưu Bằng đi ra, vừa mới đi tới quầy hộ lý đã thoáng nhìn thấy cha Lưu đứng chờ nơi đó.
Bố. Quan Sam đẩy Lưu Bằng đi tới, cậu nhìn người cha trên năm mươi tuổi của mình, có chút nghẹn ngào: Con xin lỗi, để bố phải lo lắng.
Cha Lưu vỗ vỗ vai Lưu Bằng, cố nặn ra dáng vẻ tươi cười an tâm: Chỉ cần con không có việc gì là tốt rồi, tốt rồi.
À, Tuệ Tuệ đâu rồi ạ? Lưu Bằng không nhìn thấy Tuệ Tuệ.
Nó nghe nói con không chịu gặp thì đi ra ngoài tìm con rồi. Cha Lưu trả lời.
Lưu Bằng gật gật đầu nhìn về phía cha Lưu: Chuyện của con, bố không nói cho cô ấy biết chứ?
Cha Lưu lắc đầu: Không có.
Vậy thì tốt rồi. Lưu Bằng thầm nói.
Lưu Bằng. Âm thanh thanh thuý vang lên từ phía sau bọn họ.
Lưu Bằng khẽ nghiêng đầu, ngước mắt nhìn về phía Quan Sam: Chuẩn bị xong chưa?
Quan Sam gật đầu cười một tiếng: Yên tâm đi, tôi không làm bác sĩ thì cũng có thể đi giật cúp Oscar đấy nhé.
Chị thật vui tính.
Tôi nghiêm túc đó.
Quan Sam đẩy Lưu Bằng xoay người lại, đối mặt với người sẽ phải đóng kịch.
Lưu Bằng trông thấy có người chạy nhanh về phía mình, siết chặt nắm tay, không khí thoải mái hoà hợp lúc nãy bây giờ tựa như vô hình biến mất, thay vào đó là nỗi đau không thở nổi đang đến đối mặt với cậu.
Anh sao rồi? Tuệ Tuệ đi đến trước mặt Lưu Bằng, vội vàng ngồi xổm xuống, quan sát Lưu Bằng trái phải: Rốt cuộc là anh bị thương ở đâu, trong điện thoại cũng không nói rõ ràng, mau mau để em xem thử.
Tuệ Tuệ nói xong liền muốn giơ tay kiểm tra, Lưu Bằng kéo tay Tuệ Tuê ra, vung lên, nhìn về phía cô ấy giọng lạnh như băng: Tôi không có việc gì, chân chỉ bị trật một chút, tạm thời không thể đi mà thôi.
Vậy anh đã đi đâu thế, hại em lo muốn chết. Tuệ Tuệ mặc dù cảm giác được Lưu Bằng gây sự nhưng cô vẫn quan tâm cậu như cũ, nói chuyện vẫn nhẹ nhàng.
Lưu Bằng ngẩng đầu nhìn Tuệ Tuệ, dừng lại một chút mới mở miệng: Nếu hôm nay tất cả mọi người đều ở đây, tôi nghĩ chúng tôi muốn nói rõ ràng với em.
Tuệ Tuệ liếc nhìn Lưu Bằng, dáng vẻ tươi cười nhạt dần, tựa như đoán ra được điều gì nhưng vẫn hỏi: Có chuyện gì vậy?
Chúng ta chia tay đi! Lưu Bằng lãnh đạm nói nhưng trong lòng lại đang rỉ máu.
Tuệ Tuệ nghe xong bỗng dưng trợn mắt, lập tức cười một tiếng: Này, đừng đùa vậy chứ, lời này dùng để đùa giỡn không buồn cười chút nào đâu.
Thần sắc Lưu Bằng nghiêm túc, giọng nói cũng nghiêm túc: Tôi không nói đùa, tôi rất nghiêm túc.
Tuê Tuệ biết Lưu Bằng ba năm, quen nhau hai năm, lúc nào anh nói giỡn, lúc nào anh nghiêm túc cô điều biết cả, mà ngay lúc này cô biết rõ rằng anh nghiêm túc, không một chút đùa giỡn.
Vì sao? Nước mắt trong hốc mắt Tuệ Tuệ trực trào: Chúng ta đang rất tốt mà, vì sao lại đột ngột muốn chia tay chứ?
Thật ra tôi muốn nói sớm với em nhưng đến tận bây giờ tôi cứ bận miết, đang định chờ lúc rảnh rỗi để nói cho em. Lưu Bằng lập tức kéo bàn tay trắng trẻo đang đặt ở tay nắm xe lăn phía sau, đem chủ nhân đôi tay này kéo đến bên cạnh mình, nói với Tuệ Tuệ: Cô ấy mới là người tôi yêu, cho tới nay tôi yêu chính là cô ấy.
Con gái đều giống nhau, lúc người đàn ông nói không yêu mình có lẽ có thể chấp nhận nhưng người đàn ông lại kéo tình nhân đến bên cạnh để nói lời chia tay với mình, sự nhẫn nại của người con gái đều về số âm, cho dù bản thân có là giáo viên, có nghề nghiệp tốt đẹp rèn luyện hằng ngày cũng không cách nào đối mặt được với kẻ thứ ba, đây đều là bệnh chung của con gái.
Tôi đã sớm thấy cô ta không phải đơn giản chỉ là bác sĩ, hoá ra thật sự là kẻ thứ ba. Tuệ Tuệ hung dữ trừng mắt nhìn Quan Sam, quả thật muốn trừng mắt đâm thủng cô vài lỗ.
Quan Sam làm người thứ ba chỉ cần sắm tốt vai chim nhỏ nép vào người cậu, không cần nhiều lời cho nên cô dứt khoát không nói.
Lưu Bằng nghe xong lắc đầu, cậu muốn đánh nhanh thắng nhanh nếu không thì thật sự là kìm lòng không nổi: Tuệ Tuệ, cô ấy với cô không chút quan hệ, muốn trách thì trách tôi, đều là do tôi sai.
Bốp. Một tiếng khiến mọi người đều trợn tròn hai mắt, Lưu Bằng bị Tuệ Tuệ bạt tai một cái thật mạnh.
Lưu Bằng, tôi hận anh.
Giọt nước mắt trong mắt Tuệ Tuệ cuối cùng theo cái tát này rơi uống, cuống cuồng va vào Quan Sam chạy đi.
Quần chúng hóng hớt xung quanh thật sự cho rằng bác sĩ Quan chính là kẻ thứ ba đang lên mặt, đồng loạt dùng ánh mắt kinh bỉ nhìn cô.
Quan Sam nhè nhẹ lắc đầu nói với Lưu Bằng: Vì phối hợp diễn kịch với cậu mà trong mắt mọi người nhân phẩm của tôi trực tiếp chiết khấu không còn chút giá trị luôn.
Ngại quá bác sĩ Quan, tôi giúp chị giải thích. Sắc mặt của Lưu Bằng không tốt, xem ra trong lòng chứa đầy phiền não.
Không có việc gì đâu, tôi kháng mọi thể loại lời đồn, kháng thể rất mạnh nhé, sau này mọi người cũng sẽ biết tôi bị oan thôi. Quan Sam vô tư nhún vai cười với Lưu Bằng.
Cha Lưu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người một hồi, lại nhìn kỹ, nhìn hồi lâu mới mở miệng hỏi: Hai người bọn con thật sự... ở bên nhau.
Bố, chuyện này con sẽ giải thích với bố. Lưu Bằng nhìn về phía cha Lưu tiếp tục nói: Chúng ta đừng làm phiền bác sĩ Quan nữa.
Cậu nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyện phẫu thuật tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp. Quan Sam đẩy về phía y tá: Đưa cậu ấy về phòng bệnh đi.
Lưu Bằng bị đẩy đi, cha Lưu đi theo bên cạnh, giọng nói khó kìm hãm sự kích động: Con trai, con thật sự đã nghĩ thông suốt đồng ý làm phẫu thuật rồi sao?
Đèn sợi đốt chiếu sáng khu nội trú yên tĩnh, Quan Sam nhìn theo cha con họ Lưu khuất dạng nơi cuối đường, cô duỗi thắt lưng xoay người bắt gặp ánh mắt cách đó không xa đang nhìn cô.
Sao anh lại ở đây? Quan Sam nhìn Chu Tử Thần, nhìn vẻ mặt anh liền hiểu lúc nãy diễn kịch anh cũng đã nhìn thấy: Lúc nãy anh thấy hết rồi hả?
Chu Tử Thần đi đến trước mặt Quan Sam, hồi lâu mới mở miệng: Khó trách em lo lắng an ủi cho cậu ta như thế, hoá ra bọn em...
Bọn em thế nào? Quan Sam nhìn về phía Chu Tử Thần, khẽ nhướng mày, hồi lâu mới lấy giọng điệu ý vị sâu xa mở miệng nói chuyện: Thật ra, có đôi khi tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy cũng không nhất định là sự thật.
Thật ra cô không sợ mấy lời đồn nhảm, cũng không sợ bị người khác hiểu lầm, cô hy vọng chỉ cần người cô tin tưởng sẽ tin tưởng cô vô điều kiện, những người khác có tin hay không cô căn bản không quan tâm.
Như thế nào mới coi là thật?
Chuyện này? Con mắt Quan Sam xoay một vòng, lập tức nhìn về phía Chu Tử Thần nói lảng sang chuyện khác: Này, anh tìm em có việc gì à?
Chu Tử Thần nói: Đi lên xem mấy em có tìm được người bọn em muốn tìm không.
Quan Sam à một tiếng nói tiếp: Đã biết, cảm ơn quan tâm, về nghỉ sớm một chút đi!
Vậy em thì sao?
Đêm nay em on call. Quan Sam nói xong thì đi đến cửa thang máy, ấn thang máy nhìn Chu Tử Thần: Em ra ngoài mua cafe, đi cùng không?
Chu Tử Thần cũng đi qua, cửa thang máy mở ra, hai người một trước một sau tiến vào thang máy.
Xe Mạnh Khâm ở bên ngoài bệnh viện vẫn còn đậu tại đó, anh hút xong điếu thuốc cuối cùng, thắt dây an toàn chuẩn bị khởi động xe rời đi, liếc mắt một cái lại trông thấy Quan Sam đi ra cùng người đàn ông khác, nhìn kĩ lại không phải chính là vị đàn anh kia ư?
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, anh bỗng dưng tắt máy, tháo dây an toàn, xuống xe, vòng qua đầu xe, khẽ tựa vào cửa ghế trước, liếc nhìn hai người càng ngày càng đến gần, ôm cây đợi thỏ.
Lúc này Lưu Bằng mới ý thức được mình nói không đúng, cậu vội vàng giải thích: Không phải đâu bác sĩ Quan, ý của tôi là chị có thể đóng giả bạn gái của tôi được không?
Mặc dù cậu là bệnh nhân của tôi nhưng cũng không thể vì thế mà đi trêu chọc bác sĩ chủ trị của cậu chứ. Quan Sam âm thầm thở phào, bình thường nói thế nào cũng không quan tâm, đùa giỡn với lái xe cũng được nhưng với người đằng sau thì tuyệt đối không được, là anh hùng cứu hoả, còn vì thế mà mất đi đôi chân, chỉ có thể tôn kính, không thể trêu đùa.
Tôi không có ý trêu đùa chị. Thần sắc nghiêm túc trong đôi mắt Lưu Bằng, cậu ta dừng lại một chút rồi nói: Tôi thật lòng hy vọng chị có thể giúp tôi.
Quan Sam nhìn về phía cậu nói: Cậu muốn tôi giả làm bạn gái của cậu thì cũng phải cho tôi lý do chứ.
Bạn gái tôi, cô ấy là giáo viên. Lưu Bằng nói đến bạn gái, giọng nói trở nên dịu dàng, thần sắc nơi đôi mắt đều sáng lên: Cô ấy đối với tôi rất tốt, con người cũng hoạt bát cởi mở, có đôi khi hơi khó tính nhưng cô ấy thật sự là một cô gái rất tốt.
Mạnh Khâm yên lặng lái xe, Quan Sam lẳng lặng lắng nghe.
Lưu Bằng cười thần sắc liền thay đổi, cậu ấy cúi đầu nhìn chân mình, duỗi tay sờ chân mình, giọng nói cực kì sa sút: Sau này tôi không có khả năng chăm sóc cô ấy, cho cô ấy hạnh phúc, cô ấy còn trẻ tuổi như vậy, không nên lãng phí thời gian ở cạnh tôi, cho nên...
Cho nên muốn tôi phối hợp với cậu diễn một vở kẻ thứ lên mặt cướp bồ ? Quan Sam tiếp lời.
Ngại quá bác sĩ Quan, có thể để cho Tuệ Tuệ chấp nhận, người tôi quen biết chỉ có mình chị. Lưu Bằng đúng là có chút khó khăn, đâm lao phải theo lao, cậu ấy cũng chỉ có thể làm như thế này mà thôi.
Quan Sam dở khóc dở cười, nói câu này giống như là đang khen cô phải không? Nhưng mà cảm thấy vẫn không được tự nhiên.
Cô vô tình nhìn thoáng qua Mạnh Khâm, dáng vẻ không quá liên quan tới tôi của đối phương vẫn y như cũ, cô dời mắt suy tư, bên tai vang lên tiếng trầm thấp dễ nghe: Cậu ấy nói lời này là đang khen em đó, không có vấn đề gì đâu.
Quan Sam cười thầm, bày ra biểu cảm thích hơp nhìn Lưu Bằng nói: Cậu đã thích cô ấy như thế, cô ấy cũng rất thích cậu, cậu đâu cần thiết phải làm như thế này, cậu nói cho cô ấy biết tình trạng của cậu, có thể cô ấy sẽ không ghét bỏ cậu, nếu quả thật ghét bỏ cậu thì loại con gái này không xứng đáng làm bạn gái của cậu.
Nhưng tôi ghét bỏ. Lưu Bằng mở miệng, cậu ấy nhắm nghiền mắt, lại mở ra tiếp tục nói: Tuệ Tuệ là một người cố chấp, xin chị hãy giúp tôi.
Quan Sam cong môi: Nếu như cậu đã nghĩ kỹ rồi, thật sự không hối hận thì tôi sẽ nhanh chóng giúp cậu.
Mạnh Khâm vừa nghe xong bỗng dưng liếc qua Quan Sam, Quan Sam đang nhìn Lưu Bằng, anh không lên tiếng, quay đầu lại nhìn về phía trước tiếp tục lái xe, có mấy lời người thứ ba nói không được hay cho lắm.
Lưu Bằng gật đầu, cực kì khẳng định: Tôi nghĩ rất kỹ rồi, thích một người không phải là có được người đó mà là làm cho người đó hạnh phúc, hiện tại tôi không thể cho cô ấy được thì chỉ có thể chọn cách buông tay cô ấy thôi.
Được. Quan Sam gật đầu: Chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ giúp cậu.
Mạnh Khâm bất đắc dĩ nhìn về phía Quan Sam, nha đầu này sao lại gấp gáp đi giúp đỡ thế cơ chứ?
Trở về bệnh viện, Quan Sam đẩy xe lăn đi lên, Mạnh Khâm cảm thấy xuất hiện không tốt nên không có đi theo, Quan Sam để anh về nhà nghỉ ngơi, anh khoát khoát tay kêu bọn cô đi trước đi, Quan Sam gật đầu rồi đẩy Lưu Bằng đi.
Lúc này, Mạnh Khâm không có rời đi, ngồi trên ghế lái lấy thuốc lá và bật lửa ra, tựa lưng vào ghế ngồi từ từ hút thuốc, đôi mắt đen tĩnh mịch không hề gợn sóng bình thản nhìn phía trước, đèn hai bên đường chiếu rọi trên mặt đất, như gần như xa.
Anh đang suy tư không gì có thể quấy rầy.
Cha Lưu đang chờ Lưu Bằng trở về, thật ra lúc Quan Sam tìm được Lưu Bằng cũng có gọi điện thoại để bọn họ thông báo cho người nhà biết đã tìm được người rồi.
Ting thang máy đến, cửa thang máy mở ra, Quan Sam đẩy Lưu Bằng đi ra, vừa mới đi tới quầy hộ lý đã thoáng nhìn thấy cha Lưu đứng chờ nơi đó.
Bố. Quan Sam đẩy Lưu Bằng đi tới, cậu nhìn người cha trên năm mươi tuổi của mình, có chút nghẹn ngào: Con xin lỗi, để bố phải lo lắng.
Cha Lưu vỗ vỗ vai Lưu Bằng, cố nặn ra dáng vẻ tươi cười an tâm: Chỉ cần con không có việc gì là tốt rồi, tốt rồi.
À, Tuệ Tuệ đâu rồi ạ? Lưu Bằng không nhìn thấy Tuệ Tuệ.
Nó nghe nói con không chịu gặp thì đi ra ngoài tìm con rồi. Cha Lưu trả lời.
Lưu Bằng gật gật đầu nhìn về phía cha Lưu: Chuyện của con, bố không nói cho cô ấy biết chứ?
Cha Lưu lắc đầu: Không có.
Vậy thì tốt rồi. Lưu Bằng thầm nói.
Lưu Bằng. Âm thanh thanh thuý vang lên từ phía sau bọn họ.
Lưu Bằng khẽ nghiêng đầu, ngước mắt nhìn về phía Quan Sam: Chuẩn bị xong chưa?
Quan Sam gật đầu cười một tiếng: Yên tâm đi, tôi không làm bác sĩ thì cũng có thể đi giật cúp Oscar đấy nhé.
Chị thật vui tính.
Tôi nghiêm túc đó.
Quan Sam đẩy Lưu Bằng xoay người lại, đối mặt với người sẽ phải đóng kịch.
Lưu Bằng trông thấy có người chạy nhanh về phía mình, siết chặt nắm tay, không khí thoải mái hoà hợp lúc nãy bây giờ tựa như vô hình biến mất, thay vào đó là nỗi đau không thở nổi đang đến đối mặt với cậu.
Anh sao rồi? Tuệ Tuệ đi đến trước mặt Lưu Bằng, vội vàng ngồi xổm xuống, quan sát Lưu Bằng trái phải: Rốt cuộc là anh bị thương ở đâu, trong điện thoại cũng không nói rõ ràng, mau mau để em xem thử.
Tuệ Tuệ nói xong liền muốn giơ tay kiểm tra, Lưu Bằng kéo tay Tuệ Tuê ra, vung lên, nhìn về phía cô ấy giọng lạnh như băng: Tôi không có việc gì, chân chỉ bị trật một chút, tạm thời không thể đi mà thôi.
Vậy anh đã đi đâu thế, hại em lo muốn chết. Tuệ Tuệ mặc dù cảm giác được Lưu Bằng gây sự nhưng cô vẫn quan tâm cậu như cũ, nói chuyện vẫn nhẹ nhàng.
Lưu Bằng ngẩng đầu nhìn Tuệ Tuệ, dừng lại một chút mới mở miệng: Nếu hôm nay tất cả mọi người đều ở đây, tôi nghĩ chúng tôi muốn nói rõ ràng với em.
Tuệ Tuệ liếc nhìn Lưu Bằng, dáng vẻ tươi cười nhạt dần, tựa như đoán ra được điều gì nhưng vẫn hỏi: Có chuyện gì vậy?
Chúng ta chia tay đi! Lưu Bằng lãnh đạm nói nhưng trong lòng lại đang rỉ máu.
Tuệ Tuệ nghe xong bỗng dưng trợn mắt, lập tức cười một tiếng: Này, đừng đùa vậy chứ, lời này dùng để đùa giỡn không buồn cười chút nào đâu.
Thần sắc Lưu Bằng nghiêm túc, giọng nói cũng nghiêm túc: Tôi không nói đùa, tôi rất nghiêm túc.
Tuê Tuệ biết Lưu Bằng ba năm, quen nhau hai năm, lúc nào anh nói giỡn, lúc nào anh nghiêm túc cô điều biết cả, mà ngay lúc này cô biết rõ rằng anh nghiêm túc, không một chút đùa giỡn.
Vì sao? Nước mắt trong hốc mắt Tuệ Tuệ trực trào: Chúng ta đang rất tốt mà, vì sao lại đột ngột muốn chia tay chứ?
Thật ra tôi muốn nói sớm với em nhưng đến tận bây giờ tôi cứ bận miết, đang định chờ lúc rảnh rỗi để nói cho em. Lưu Bằng lập tức kéo bàn tay trắng trẻo đang đặt ở tay nắm xe lăn phía sau, đem chủ nhân đôi tay này kéo đến bên cạnh mình, nói với Tuệ Tuệ: Cô ấy mới là người tôi yêu, cho tới nay tôi yêu chính là cô ấy.
Con gái đều giống nhau, lúc người đàn ông nói không yêu mình có lẽ có thể chấp nhận nhưng người đàn ông lại kéo tình nhân đến bên cạnh để nói lời chia tay với mình, sự nhẫn nại của người con gái đều về số âm, cho dù bản thân có là giáo viên, có nghề nghiệp tốt đẹp rèn luyện hằng ngày cũng không cách nào đối mặt được với kẻ thứ ba, đây đều là bệnh chung của con gái.
Tôi đã sớm thấy cô ta không phải đơn giản chỉ là bác sĩ, hoá ra thật sự là kẻ thứ ba. Tuệ Tuệ hung dữ trừng mắt nhìn Quan Sam, quả thật muốn trừng mắt đâm thủng cô vài lỗ.
Quan Sam làm người thứ ba chỉ cần sắm tốt vai chim nhỏ nép vào người cậu, không cần nhiều lời cho nên cô dứt khoát không nói.
Lưu Bằng nghe xong lắc đầu, cậu muốn đánh nhanh thắng nhanh nếu không thì thật sự là kìm lòng không nổi: Tuệ Tuệ, cô ấy với cô không chút quan hệ, muốn trách thì trách tôi, đều là do tôi sai.
Bốp. Một tiếng khiến mọi người đều trợn tròn hai mắt, Lưu Bằng bị Tuệ Tuệ bạt tai một cái thật mạnh.
Lưu Bằng, tôi hận anh.
Giọt nước mắt trong mắt Tuệ Tuệ cuối cùng theo cái tát này rơi uống, cuống cuồng va vào Quan Sam chạy đi.
Quần chúng hóng hớt xung quanh thật sự cho rằng bác sĩ Quan chính là kẻ thứ ba đang lên mặt, đồng loạt dùng ánh mắt kinh bỉ nhìn cô.
Quan Sam nhè nhẹ lắc đầu nói với Lưu Bằng: Vì phối hợp diễn kịch với cậu mà trong mắt mọi người nhân phẩm của tôi trực tiếp chiết khấu không còn chút giá trị luôn.
Ngại quá bác sĩ Quan, tôi giúp chị giải thích. Sắc mặt của Lưu Bằng không tốt, xem ra trong lòng chứa đầy phiền não.
Không có việc gì đâu, tôi kháng mọi thể loại lời đồn, kháng thể rất mạnh nhé, sau này mọi người cũng sẽ biết tôi bị oan thôi. Quan Sam vô tư nhún vai cười với Lưu Bằng.
Cha Lưu dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người một hồi, lại nhìn kỹ, nhìn hồi lâu mới mở miệng hỏi: Hai người bọn con thật sự... ở bên nhau.
Bố, chuyện này con sẽ giải thích với bố. Lưu Bằng nhìn về phía cha Lưu tiếp tục nói: Chúng ta đừng làm phiền bác sĩ Quan nữa.
Cậu nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyện phẫu thuật tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp. Quan Sam đẩy về phía y tá: Đưa cậu ấy về phòng bệnh đi.
Lưu Bằng bị đẩy đi, cha Lưu đi theo bên cạnh, giọng nói khó kìm hãm sự kích động: Con trai, con thật sự đã nghĩ thông suốt đồng ý làm phẫu thuật rồi sao?
Đèn sợi đốt chiếu sáng khu nội trú yên tĩnh, Quan Sam nhìn theo cha con họ Lưu khuất dạng nơi cuối đường, cô duỗi thắt lưng xoay người bắt gặp ánh mắt cách đó không xa đang nhìn cô.
Sao anh lại ở đây? Quan Sam nhìn Chu Tử Thần, nhìn vẻ mặt anh liền hiểu lúc nãy diễn kịch anh cũng đã nhìn thấy: Lúc nãy anh thấy hết rồi hả?
Chu Tử Thần đi đến trước mặt Quan Sam, hồi lâu mới mở miệng: Khó trách em lo lắng an ủi cho cậu ta như thế, hoá ra bọn em...
Bọn em thế nào? Quan Sam nhìn về phía Chu Tử Thần, khẽ nhướng mày, hồi lâu mới lấy giọng điệu ý vị sâu xa mở miệng nói chuyện: Thật ra, có đôi khi tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy cũng không nhất định là sự thật.
Thật ra cô không sợ mấy lời đồn nhảm, cũng không sợ bị người khác hiểu lầm, cô hy vọng chỉ cần người cô tin tưởng sẽ tin tưởng cô vô điều kiện, những người khác có tin hay không cô căn bản không quan tâm.
Như thế nào mới coi là thật?
Chuyện này? Con mắt Quan Sam xoay một vòng, lập tức nhìn về phía Chu Tử Thần nói lảng sang chuyện khác: Này, anh tìm em có việc gì à?
Chu Tử Thần nói: Đi lên xem mấy em có tìm được người bọn em muốn tìm không.
Quan Sam à một tiếng nói tiếp: Đã biết, cảm ơn quan tâm, về nghỉ sớm một chút đi!
Vậy em thì sao?
Đêm nay em on call. Quan Sam nói xong thì đi đến cửa thang máy, ấn thang máy nhìn Chu Tử Thần: Em ra ngoài mua cafe, đi cùng không?
Chu Tử Thần cũng đi qua, cửa thang máy mở ra, hai người một trước một sau tiến vào thang máy.
Xe Mạnh Khâm ở bên ngoài bệnh viện vẫn còn đậu tại đó, anh hút xong điếu thuốc cuối cùng, thắt dây an toàn chuẩn bị khởi động xe rời đi, liếc mắt một cái lại trông thấy Quan Sam đi ra cùng người đàn ông khác, nhìn kĩ lại không phải chính là vị đàn anh kia ư?
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, anh bỗng dưng tắt máy, tháo dây an toàn, xuống xe, vòng qua đầu xe, khẽ tựa vào cửa ghế trước, liếc nhìn hai người càng ngày càng đến gần, ôm cây đợi thỏ.
/30
|