Y Quan Cầm Thú

Chương 26: NẮM TAY PHẪN NỘ

/129


Đi vào phòng mình, Huyền Tư Linh buồn bã thở dài một hơi, mưa đêm chẳng biết đã tạnh khi nào, sau khi mưa đêm tạnh, ánh trăng có vẻ sáng tỏ khác thường, gió lạnh theo ánh trăng lẻn vào bên trong, thổi bay màn che rơi xuống đất, Huyền Tư Linh cởi trâm cài tóc xuống, mái tóc nhẹ nhàng buông xuống trán, mái tóc màu vàng tung bay theo gió.

Nàng nhắm hai mắt lại, ngửa đầu lên, lẳng lặng đắm chìm trong ánh trăng.

Một bóng đen cao lớn lặng yên xuất hiện phía sau Huyền Tư Linh, chìa bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên đầu vai mềm nhẵn nhụi của Huyền Tư Linh.

Thân thể mềm mại của Huyền Tư Linh run rẩy, đôi mắt đẹp bỗng nhiên mở ra, đồng tử trong nháy mắt co rút lại, toát ra chút vẻ khủng hoảng cùng bất an.

Thanh âm âm trầm vang lên bên tai Huyền Tư Linh: " Trong khoảng thời gian này, ngươi cải biến rất nhiều!"

Huyền Tư Linh lạnh nhạt nói: " Trên thế giới này không có bất cứ chuyện gì mà không thay đổi, kể cả ta và ngươi bên trong!"

Người lẻn vào phát ra một tiếng cười khặc quái dị, hắn ôm thân thể mềm mại của Huyền Tư Linh, cằm kề sát trên vai của nàng, ánh trăng chiếu xuống mặt nạ màu bạc của hắn, cảm giác lạnh như băng mà cứng rắn. Cảm giác cực kỳ không thoải mái làm cho Huyền Tư Linh không tự chủ được nhíu mày, lập tức bộ ngực đau nhức làm nàng phải bật tiếng rên rỉ.

Thanh âm của hắn cũng lạnh như mặt nạ, bàn tay tùy ý đè lên hai vú đầy đặn của Huyền Tư Linh: " Rốt cuộc hắn làm tay chân gì trên thân của ngươi? Cho ngươi xảy ra biến hóa như vậy?"

Huyền Tư Linh muốn giãy ra khỏi ngực của hắn, lại bị hắn dùng sức ôm chặt, ngón tay thô ráp của hắn dùng sức bóp đầu vú của Huyền Tư Linh, dùng phương thức này phát tiết dục vọng và bất mãn trong nội tâm.

" Ngươi làm ta đau!" Huyền Tư Linh thấp giọng quở trách, nàng dùng khuỷu tay đánh mạnh vào bụng dưới của đối phương.

Người lẻn vào cười lạnh một tiếng, chặn lại thân thể mềm mại của Huyền Tư Linh, để ánh mắt nàng nhìn vào hai mắt của mình. Hai mắt màu lam âm u dưới ánh trăng biến ảo quang mang yêu dị, Huyền Tư Linh giống như bị lửa nóng thiêu đốt, thân thể mềm mại kịch liệt run rẩy, đôi mắt đẹp màu lam ánh lên một tầng lệ quang.

Người lẻn vào hít sâu một hơi, ngửi mùi thơm trên cơ thể Huyền Tư Linh: " Trên thân của ngươi còn mang theo mùi vị của tiện chủng kia!" Hắn dùng lực đẩy mạnh Huyền Tư Linh, Huyền Tư Linh nặng nề té ngã trên mặt đất.

" Ta không quản chuyện ngươi hoan hảo với bất luận nam tử nào, nhớ kỹ thân phận của ngươi, ngàn vạn lần đừng gây ra chuyện trở ngại đại kế!"

Môi anh đào của Huyền Tư Linh trở nên trắng bệch yếu ớt.

Người lẻn vào bước tới cửa sổ, thân hình cao lớn uyển như sương khói theo gió đêm tán đi.

Huyền Tư Linh ngơ ngác nhìn cửa sổ, hồi lâu mới làm ra phản ứng, nàng nhanh chóng đóng chặt cửa sổ, kéo rèm, thẳng đến không còn ánh trăng chiếu vào, cả tẩm cung lâm vào bóng tối, mới phát ra tiếng khóc nức nở bi thương bất lực...

Huyên nhi nhìn những vết thương trên người Đường Liệp, trong lòng đau xót, nước mắt trong suốt như giọt sương rốt cuộc không ngừng rơi xuống trên cánh tay Đường Liệp.

Trong lòng Đường Liệp một trận ấm áp, chìa bàn tay nhẹ nhàng đặt lên mái tóc đen của Huyên nhi vỗ nhẹ, đối mặt cô gái thuần khiết này hắn đã không còn bao nhiêu ý niệm nhục dục trong đầu, lúc này trong lòng tràn ngập quan ái và thương tiếc.

" Đều là Huyên nhi không tốt, làm hại chủ nhân chịu khổ..." Huyên nhi bật khóc thút thít.

Đường Liệp phát ra một tiếng cười to, lúc vừa đắc tội Lai Tư Đặc, hắn cũng sinh ra một chút lòng sợ hãi, nhưng sau trận xung đột kịch liệt đêm nay, đã làm cho hắn và Lai Tư Đặc đứng thế đối lập, nội tâm hắn không cảm thấy sợ hãi chút nào, ngược lại sinh ra ý chí chiến đấu dâng trào, đã vận mệnh để cho hắn đi tới phiến đại lục nguy cơ khắp bốn phía này, hắn phải cố gắng sinh tồn tiếp tục, mặc dù là đối mặt với bất cứ khó khăn gì cũng không thể buông tha.

Đường Liệp bỗng nắm chặt hai tay, đứng dậy, hai mắt nhìn lên vầng trăng sáng trên không trung, tràn ngập hào hùng nói: " Trời muốn giao trọng trách cho người nào, trước tiên phải thử thách tâm chí và ngạo khí, phải chịu đựng gian khổ và thử thách. Ta tin tưởng ở trên trời đối với ai cũng công bình, hôm nay ma luyện đối với ta là vì ngày sau sẽ có hồi báo tốt nhất."

Như đinh chém sắt, hào khí vén mây, chỉ một đoạn lời nói làm cho trái tim Huyên nhi rung động, ánh mắt nhìn Đường Liệp đã tràn ngập sùng kính và kính ngưỡng, mặc dù nàng không thể hiểu được ý nghĩa của câu nói, nhưng cũng lĩnh hội được Đường Liệp sẽ không khuất phục trước cường quyền. Nhưng Huyên nhi không thể không lo lắng cho tương lai vận mệnh của Đường Liệp, ôn nhu nói: " Không bằng chúng ta rời khỏi đế đô, tìm một chỗ ở mà họ không thể tìm được..." Vừa mới nói xong lập tức ý thức được những lời này tràn ngập sự mập mờ, gương mặt mắc cỡ đỏ bừng, trán cúi thấp xuống, ngay cả vùng gáy trắng như ngọc cũng đỏ bừng.

Mỹ nhân trước mặt, Đường Liệp không khỏi rung động, nhưng trước mặt Huyên nhi hắn đều sắm vai hình tượng quân tử chính nghĩa lẫm nhiên, trong khoảng thời gian ngắn nếu thay đổi thành sắc lang, thì dù là một cửa này cũng không qua được, ngạnh đè xuống xúc động tính dục như nước thủy triều, thanh âm khô khốc nói: " Đêm đã khuya...muội đi ngủ đi...."

Nhìn bóng hình xinh đẹp bước nhanh của Huyên nhi, trong lòng Đường Liệp còn sợ hãi lau đi mồ hôi trên trán, thầm than: " Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!"

Muốn sống sót trong thế giới tràn ngập cường quyền và vũ lực, nhất định phải mau chóng tăng lên năng lực của mình, ý nghĩ này trước nay chưa từng chiếm cứ nội tâm của Đường Liệp.

Sáng sớm hôm sau, Đường Liệp đưa Huyên nhi gởi gắm cho Lý lão bản của Đắc Nguyệt Lâu chiếu cố, đi đến hành quán Huyết Vũ mà Phỉ Na đã nói với hắn.

Huyết Vũ hành quán ở phía tây đế đô, tại Huyền Vũ quốc vốn tôn sùng vũ lực, loại võ sĩ quán này cơ hồ đều có tồn tại trong mỗi thành thị, lúc trước bổn ý thiết lập là vì võ sĩ lưu lạc cung cấp cho một điểm nghỉ chân, cũng để bọn họ đảm nhiệm chức nghiệp, nhưng theo thời gian trôi qua, đã số hành quán đã mất đi tính chất nguyên lai, đủ loại hoạt động âm thầm che giấu trong đó, đấu kiếm, đánh bạc, phiêu xướng, buôn bán rượu lậu...trở thành một nơi vô cùng hỗn loạn, Huyết Vũ hành quán cũng không ngoại lệ.

Đường Liệp đi vào trước cửa lớn, võ sĩ thủ vệ hỏi hắn năm đồng tiền, cho hắn một mộc bài đeo trên cổ, lúc này mới có thể đi vào bên trong hành quán. Xuyên qua hành lang uốn khúc, đi vào đại sảnh luận võ, đại sảnh rộng chừng năm mươi trượng, mấy trăm nhân vật võ sĩ nổi tiếng đang vây quanh giữa sân ngồi xếp bằng, ánh mắt bọn họ tràn ngập vẻ chờ mong đối với tương lai. Bởi vì chỗ này nơi nơi tràn ngập cơ hội, chỉ cần biểu diễn ra được năng lực của mình, có lẽ rất nhanh sẽ được khách quý trên lầu hai nhìn trúng, may mắn ngày mai sẽ trở thành võ sĩ tùy thân của một vị vương hầu.

Đường Liệp đối với sự tranh đấu kịch liệt giữa đại sảnh cũng không có hứng thú, nhỏ giọng hỏi một võ sĩ mập mạp đang đứng quan sát bên người: " Bằng hữu, vị nào là Cát Tích Ân tiên sinh?"

Võ sĩ mập mạp nhìn thoáng qua Đường Liệp, cười tủm tỉm nói: " Ngươi tới thật không đúng lúc, hắn vừa mới đi ra cửa."

Đường Liệp có chút thất vọng gật đầu, lúc này bên trong sân một mảnh kinh hô, nguyên lai đã phân ra thắng bại của võ sĩ luận võ.

" Số hai mươi lăm!" Võ sĩ canh võ trường kêu lớn thanh âm vang vọng toàn trường, một gõ hắc phu võ sĩ thân hình cao lớn bước vào bên trong sân đấu, hắn thân cao ngoài hai thước, cơ thể no đủ, hình thể hùng tráng, thân trên để trần, lồng ngực có một vết sẹo đao, gương mặt cũng bị một vết sẹo đao chia bộ mặt làm hai nửa, càng phát ra vẻ dữ tợn, trên đầu trụi lủi lắc lư một chút, phát ra thanh âm vang giòn của khớp xương răng rắc. Hai tay giơ lên trường mâu bộc phát ra một tiếng rống to hung tàn, cả đại sảnh vang lên một mảnh hoan hô.

Tuần tràng võ sĩ hài lòng gật đầu, lại bảo: " Số ba mươi bảy!" Đối thủ chỉ là tùy ý chọn lựa, nhưng hô nửa ngày cũng không thấy có ai vào, Đường Liệp có chút tò mò nhìn chung quanh, nhưng lại phát hiện võ sĩ chung quanh đang nhìn vào mình. Trong lòng hắn không khỏi trầm xuống, cầm lấy mộc bài trước ngực, quả nhiên trên mộc bài rõ ràng viết số ba mươi bảy, Đường Liệp hít vào một hơi khí rét lạnh, người đã xui xẻo thì con mẹ nó bị nước lạnh tạt ngay trúng đầu, hắn hấp tấp cười khoát tay áo nói: " Ta đến tìm người không phải đến luận võ, các ngươi lầm rồi!" Lần này đến vội vàng, ngay cả súng lục cũng không mang theo, thật phải động thủ thì dám chắc sẽ có hại.

Mọi người cùng vang lên tiếng ồn ào, lâm trận lùi bước là hành vi làm cho các võ sĩ không chịu được, Đường Liệp từ ánh mắt nhìn hèn mọn của người chung quanh lập tức hiểu được hàm nghĩa của bọn họ, với hắn mà nói lựa chọn tốt nhất là rời đi, hắn lấy mộc bài xuống, xoay người muốn bỏ đi khỏi nơi này.

Hắc phu võ sĩ bộc phát ra một tiếng rống giận như dã thú, tay hắn cầm trường mâu tiến từng bước tới sát Đường Liệp. Võ sĩ chung quanh ồn ào mở đường cho hắn, Đường Liệp thầm kêu không hay, không tự chủ được bước nhanh hơn, hắn cũng không phải sợ chuyện, chỉ là không muốn tham gia trận giác đấu không chút ý nghĩa này. Phía sau đã không còn đường thối lui, hơn mười tên võ sĩ chặn đường lui của Đường Liệp, Đường Liệp cười khổ nói: " Ta nhận thua có được chưa?"

Hắc phu võ sĩ lại không hề có ý buông tha cho Đường Liệp, bước chân của hắn đột nhiên nhanh hơn, quả đấm tay phải giơ lên trường mâu, mũi nhọn lóng lánh nhắm ngay hậu tâm của Đường Liệp, sát khí lạnh thấu xương từ thân thể hắn nghiền ép ra bốn phía, bức bách những võ sĩ chung quanh vô thức thối lui ra sau.

Đường Liệp căn bản không có nghĩ đến đối phương vừa ra tay đã muốn đem mình vào chỗ chết, lúc này mới ý thức được trong võ sĩ hành quán khắp nơi tràn ngập huyết tinh, nơi này căn bản không tồn tại sự nhường bước, chỉ có người mạnh mới có thể sống sót.

Trường mâu với tốc độ chạy nước rút toàn lực của hắc phu võ sĩ đã đạt tới cực hạn, Đường Liệp không còn thời gian quay đầu lại, sự sợ hãi tử vong trong nháy mắt đã tràn ngập tim của hắn, hắn rõ ràng nghe được tiếng gào thét xé rách không khí của mũi mâu, ngọn gió này giống như bước chân của tử thần.

Võ sĩ chung quanh toát ra ánh mắt điên cuồng tàn khốc, bọn họ hy vọng nhất chính là nhìn thấy huyết tinh và tử vong, quá trình đối với bọn họ là không trọng yếu.

Trong tích tắc trường mâu sắp đâm trúng hậu tâm của Đường Liệp, cánh tay phải của hắn bất khả tư nghị mở rộng về phía sau, bàn tay chuẩn xác không chút lầm lẫn chụp lấy mũi mâu, lực đâm tới cường đại của trường mâu theo trùng lực liền gián đoạn.

Quần áo trên thân Đường Liệp vì lực lượng cường đại liền vỡ toang, thân trên trần trụi nhấp nhô những đường cong kiện mỹ, một hình xăm màu lam thật dài đang bay múa xoay quanh cánh tay phải của hắn, Đường Liệp chậm rãi xoay người lại, ánh mắt đã bị lửa giận thiêu đốt, nương theo thân thể chuyển hướng, cánh tay phải xoay tròn thật kỳ diệu.

Hắc phu võ sĩ trong nháy mắt kinh ngạc, nhanh chóng trấn tĩnh, hắn dùng hai tay cầm trường mâu, đau khổ chống đỡ lực xoay tròn cường đại từ trên thân mâu truyền đến.

Trường mâu bằng hợp kim dưới sự giằng co của hai người bắt đầu vặn vẹo biến hình, cuối cùng trở thành hình dáng như chiếc ma hoa uốn khúc.

" Cút ngay!" Nương theo một tiếng hét điên cuồng của Đường Liệp, cánh tay phải của hắn vung lên thật cao, thân hình to lớn của hắc phu võ sĩ không ngờ lại bị hắn ném lên giữa không trung, không ngừng xoay tròn, Đường Liệp đem cả trường mâu lẫn hắc phu võ sĩ hướng trong đám người ném mạnh ra ngoài, dưới động tác toàn lực của cánh tay phải, bao phủ một tầng quang hoa màu u lam.

Đám người chung quanh nhanh chóng tách ra, hắc phu võ sĩ nặng nề ngã lăn trên mặt đất cứng rắn.

Vòng ngực to lớn của Đường Liệp kịch liệt nhấp nhô, ánh mắt của hắn dừng lại thật lâu trên cánh tay phải của mình, mỗi lần gặp phải nguy hiểm, hắn có thể kích phát tiềm năng của cánh tay phải, loại lực lượng này làm cho hắn không chỉ một lần tránh thoát khỏi cái chết, hình xăm rồng xanh theo cơ thể thả lỏng bắt đầu chậm rãi rút đi.

Tất cả võ sĩ nhìn về phía Đường Liệp ánh mắt chuyển từ hèn mọn sang kính sợ.

Hắc phu võ sĩ không hề phản ứng nằm trên sàn nhà, Đường Liệp thậm chí hoài nghi hắn có phải là đã chết.

Một lão nhân lưng gù chậm rãi đi tới bên người hắc phu võ sĩ, nâng thân hình hắn lên: " Hắn chỉ hôn mê, giúp mang hắn đến phòng phía sau nghỉ ngơi."

Vài tên võ sĩ quen biết với hắc phu võ sĩ hấp tấp đi nâng hắn dậy, đưa hắn rời đi. nguồn t r u y ệ n y_y

Đà bối( lưng gù) lão nhân đi tới trước mặt Đường Liệp: " Cát Tích Ân rất nhanh sẽ trở về, ngươi theo ta đi phòng tiếp khách chờ hắn."

Đường Liệp dưới ánh mắt chăm chú của mọi người đi theo đà bối lão nhân rời đi.

Hai người đi tới một gian phòng do thủy tinh kiến tạo thành nằm trong hoa viên, ánh mặt trời thấu nhập vào trong khung kính trong suốt, ngẩng đầu có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng, bên trong bày ra các loại hoa và cây cảnh, từng mùi hương thơm ngát thấm vào phế phủ lan tỏa trong không khí.

Lão nhân mời Đường Liệp ngồi xuống cạnh bàn, bưng tới một chén hồng trà cho hắn.

Tâm tình của Đường Liệp trong hào khí yên tĩnh từ từ bình phục xuống tới, hắn tự giới thiệu: " Ta gọi là Đường Liệp, là thông qua sự giới thiệu của Phỉ Na tướng quân đến đây tìm Cát Tích Ân chấp sự."

Lão nhân cười cười, nếp nhăn trên mặt hắn rất nhiều, làn da khô héo mà thô ráp. bày ra một vẻ trắng bệch như bệnh, trong lúc cười lên, càng hiển lộ thêm nhiều nếp nhăn, con ngươi là màu xám, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái, nếu không phải ánh mắt hắn đang chăm chú nhìn Đường Liệp, thậm chí Đường Liệp còn tưởng hắn bị mù. Thân thể hắn cong như con tôm, xương cốt thô to khô héo, một bộ dáng tang thương vì thế sự xoay vần.

" Ta gọi là Côn Lôn Nô, phụ trách quét dọn hành quán hàng ngày." Thân phận của hắn mặc dù thấp hèn, nhưng vẻ mặt lại không có bất cứ sự khiêm cung nào, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười nhàn nhạt, nhìn xem có vẻ hòa ái, nhưng đằng sau nụ cười lại có vẻ cất giấu sự thần bí cùng lạnh lùng, làm cho người ta phát giác ra một loại cảm giác khó thể tiếp cận.

Đường Liệp gật đầu, uống một ngụm nước trà. Trong khi ngẩng đầu nhìn lại, Côn Lôn Nô đã chạy ra bên ngoài sửa sang vườn hoa và cây cảnh.

Đợi chừng một giờ, Cát Tích Ân mới đến gặp Đường Liệp, tướng mạo bề ngoài của hắn có chút giống như người Bắc Âu, đại khái do Phỉ Na từng dặn dò, thái độ của hắn đối với Đường Liệp có vẻ nhiệt tình khác thường, trên mặt vẫn mang theo ý cười nồng đậm. Không chờ Đường Liệp nói ra ý đồ đến, Cát Tích Ân cười nói: " Phỉ Na tướng quân có dặn dò qua, Đường tiên sinh muốn luận bàn thuật đánh nhau, ta lập tức sẽ an bài chuyên gia luyện tập cùng ngươi." Hắn dừng một chút lại nói: " Ta nghe nói vừa rồi Đường tiên sinh chỉ dùng một chiêu dã đánh bại Thiết Thứ, chỉ sợ Huyết Vũ hành quán không còn bao nhiêu người là đối thủ của Đường tiên sinh."

Đường Liệp lập tức nghe hiểu ý tứ của hắn, vốn vừa rồi mình ôm thái độ đến đây để học tập, nhưng bởi vì vừa rồi có chuyện xảy ra, Cát Tích Ân nhất định xem mình đến đây là để luận bàn võ công. Trong lòng có chút dở khóc dở cười, đặt chén trà xuống nói: " Cát Tích Ân chấp sự, lần này ta đến là vì muốn học tập ở ngươi một chút thuật vật lộn mà thôi."

Cát Tích Ân bật cười ha hả, qua hồi lâu mới ngưng lại nói: " Đường tiên sinh thật là khôi hài, với tiêu chuẩn của ngài đủ để tham gia vào Hoàng Kim võ sĩ, Cát Tích Ân ta lẽ ra phải hướng ngài thỉnh giáo mới đúng." Hắn tưởng rằng Đường Liệp có ý đồ châm chọc, trong ngôn ngữ đã toát ra vẻ hờn giận.

Đường Liệp có chút xấu hổ gật gật đầu, đã xảy ra chuyện vừa rồi, nói mình không hiểu thuật vật lộn thì sẽ không ai tin tưởng, việc cầu học nghệ rốt cuộc nói không nên lời, chỉ qua loa khách sáo vài câu thì đứng dậy cáo từ rời đi.

Rời khỏi Huyết Vũ hành quán, Đường Liệp càng nghĩ càng buồn cười, trong mắt đám võ sĩ này mình nghiễm nhiên biến thành một vị cao thủ, xem ra đúng là không có duyên phận thầy trò với Cát Tích Ân.

Trở lại phòng khám bệnh Xuân Huy, đã nhìn thấy một đội võ sĩ khôi giáp sáng ngời đang thủ ở ngoài cửa, trong lòng Đường Liệp không khỏi cả kinh, tưởng Lai Tư Đặc không cam lòng chuyện tối hôm qua mà lần thứ hai tìm tới, lúc hắn định tránh đi thì một gã võ sĩ đã nhìn thấy hắn, la lớn: " Đường tiên sinh!"

Đường Liệp bị hắn nhận ra, đành phải kiên trì đi tới phía trước, bất quá từ vẻ mặt và trang phục của những người này đã nhìn ra, bọn họ cũng không phải là người của Lai Tư Đặc. Đầu lĩnh cầm đầu từ trong đám người đi ra, lúc này Đường Liệp mới nhận ra đoàn người này là võ sĩ của thái tử Huyền Diên, lòng căng thẳng rơi xuống, nghênh ngang đi tới mỉm cười nói: " Tìm ta có việc?" Đầu lĩnh nọ gật đầu nói: " Đường tiên sinh để cho chúng ta chờ thật cực khổ, thái tử có chuyện quan trọng cần gặp."

Đường Liệp mặc dù chính tay chữa bệnh cho Huyền Diên, còn tiếp xúc nhiều lần với hắn, nhưng Huyền Diên ở trước mặt Đường Liệp vẫn chưa nói rõ thân phận thật sự, cố ý giả ra bộ dáng giật mình nói: " Ta vốn không quen biết thái tử, sao hắn lại tìm một dân chúng bình thường như ta làm gì?"

Đầu lĩnh nọ ha hả cười nói: " Tự nhiên là chẩn bệnh, xin mời Đường tiên sinh lên xe, chờ nhìn thấy thái tử, hết thảy ngươi sẽ rõ ràng."

Đường Liệp lấy cớ dặn dò công việc, một mình đi vào trong Đắc Nguyệt Lâu, giải thích cho Huyên nhi nghe chuyện của mình.

Huyên nhi nghe nói Đường Liệp phải đi gặp vị thái tử hung tàn thô bạo kia, cũng lo lắng không thôi, nước mắt đã đảo quanh: " Chủ nhân, với thái độ và tính tình âm hiểm hung tàn của hắn, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận."

Đường Liệp cười nói: " Ta chỉ là một thầy thuốc chữa bệnh, hắn còn chưa đến mức sinh ra sát niệm đối với ta, muội an tâm ở chỗ này chờ đợi, ta rất nhanh sẽ trở về."

Huyên nhi rưng rưng gật gật đầu.

Chiếc xe đến tiếp đón hắn, Đường Liệp lưu ý trang trí bên trong xe hết sức xa hoa, ghế ngồi được lót da bạch hổ, trên đỉnh đầu là một chiếc đèn thủy tinh trong suốt tám cạnh, tất cả những bộ phận khác hoàn toàn do hoàng kim chế tạo mà thành. Đường Liệp mặc dù đi vào Huyền Vũ quốc không lâu, nhưng từ phía trên đồ án, đã nhìn ra chiếc xe này chuyên dành cho hoàng gia sử dụng. Nhìn ra chiếc xe này chuyên dụng cho hoàng gia, tám chín phần mười là chiếc xe của chính Huyền Diên, hắn xuất động lễ ngộ quy cách như thế với chính mình, nói vậy hẳn không có ác ý gì nhiều lắm.

Đường Liệp vỗ nhẹ vào thùng thuốc tùy thân, có nó bên người, trong lòng có không ít chỗ dựa, hy vọng Huyền Diên chỉ tìm mình để chẩn bệnh đơn giản mà thôi.

Bốn con Độc Giác Thú nhanh chóng kéo xe chạy đi, bởi vì trong xe xếp đặt tinh xảo, thùng xe dưới tốc độ cao vẫn duy trì sự ổn định, Đường Liệp lặng yên vén rèm xe, xuyên thấu qua cửa sổ quan sát cảnh vật chung quanh, dựa vào sự hiểu rõ tương đối của hắn về đế đô, phương hướng bọn họ đang tiến đến chính là hoàng thành của đế đô.

Đường Liệp còn chưa bao giờ tiến vào phạm vi của hoàng thành, trong lòng có chút mới mẻ và khẩn trương, không biết là do chính Huyền Diên có bệnh hay là những ai khác có bệnh? Đường Liệp bỏ rèm xe xuống, rõ ràng không thèm nghĩ nữa, nhắm lại hai mắt lẩm bẩm: " Binh đến tướng ngăn, nước đến đắp đất, lão tử chỉ để ý xem bệnh, chuyện khác không liên quan gì tới ta." Có lẽ bên trong xe quá mức thư thích, Đường Liệp mơ màng buồn ngủ, trong hoảng hốt, đã nhìn thấy Tư Mã Phỉ Phỉ đi tới trước người, nàng bỏ đi trường bào hoa mỹ phú quý trên người, vẻn vẹn chỉ dùng hai miếng xa tanh màu vàng che giấu bộ vị mấu chốt nhất.

" Dâm tặc, có phải ngươi đã quên ta?" Bộ dáng tao lãng của Tư Mã Phỉ Phỉ làm cho huyết mạch Đường Liệp sôi sục, hai tay của hắn đưa vào trong mái tóc dài mềm mại của Tư Mã Phỉ Phỉ, kéo nàng ngã ập vào trong ngực mình. Thân thể như lửa nóng của Tư Mã Phỉ Phỉ khẽ động trong lồng ngực của Đường Liệp, môi của nàng dọc theo gáy của Đường Liệp lướt dần xuống dưới, hít thở của Đường Liệp bắt đầu ồ ồ, hắn quay người đặt Tư Mã Phỉ Phỉ dưới thân, cởi tung hai miếng xa tanh mềm mại trên người nàng, động tác trở nên điên cuồng, bên tai vang lên tiếng rên rỉ ai uyển của Tư Mã Phỉ Phỉ.

Thân hình đột nhiên trầm xuống, Đường Liệp thình lình mở bừng mắt, nhưng lại phát hiện mình vẫn đang ngồi trong xe, chỉ có một mình, dưới hai chân lại ướt sũng, không nghĩ tới chỉ một chốc thời gian lại có một giấc mộng xuân kiều diễm như vậy, Đường Liệp cười khổ lắc đầu, xem ra vưu vật Tư Mã Phỉ Phỉ này vẫn còn lực hấp dẫn rất lớn đối với mình. Đang muốn sửa sang lại, chiếc xe ngừng lại.

" Đường tiên sinh, chúng ta tới!"

Đường Liệp qua loa thu thập một chút, đẩy cửa xe đi xuống, nơi này là hậu phương của hoàng thành, ngoại trừ xe của bọn họ, còn có rất nhiều xe ngựa xa hoa, cũng giống như bãi đỗ xe của thế giới trước kia.

Đường Liệp đi theo phía sau vị đầu lĩnh, đi theo cửa hông phía đông đi vào, vị đầu lĩnh nhỏ giọng dặn dò: " Đường tiên sinh, nơi này là phạm vi hoàng cung, mọi việc đều phải nhìn ít, nói ít."

Đường Liệp gật gật đầu, bởi vì duyên cớ bị xuất tinh trong mơ, đũng quần ướt một mảnh, đi đứng dị thường không thoải mái, nhớ tới cũng thật là buồn cười, chính mình ngoại trừ thời kì trưởng thành từng có kinh nghiệm vài lần như vậy, đã thật lâu không có phát sinh qua, trong lòng sự chờ mong đối với Tư Mã Phỉ Phỉ càng tăng lên, không biết hôm nay có cơ hội nhìn thấy được nàng hay không?

Vị đầu lĩnh này đối với đường đi trong hoàng cung thật hiểu rõ, mang theo Đường Liệp đi theo đường nhỏ, tận lực né tránh những người khác trong hoàng cung, Đường Liệp thuận lợi theo hắn đi vào trong Lam Sư Cung phía tây nam.

Thái tử Huyền Diên đứng thẳng trên đài cao, dưới ánh đêm chiếu lên trên thân hình hắn, làm cho cả người hắn che phủ vài phần thần bí, nhìn thấy Đường Liệp, hắn chậm rãi theo bậc thang đi xuống, thân ảnh biến ảo vặn vẹo trên bậc thang, cũng giống y như nội tâm điên cuồng vặn vẹo của hắn.

" Ngươi rốt cuộc đã đến!" Huyền Diên lúc mỉm cười cũng cho người ta nhìn thấy một loại tà ác.

Đường Liệp hướng hắn lễ phép bái: " Đường Liệp vẫn không biết thân phận của thái tử, mong thái tử thứ lỗi."

Huyền Diên thân mật vỗ vai của hắn, nói thẳng vào chủ đề: " Lần này ta tìm Đường tiên sinh là vì cứu hai nhân mạng!"

Đường Liệp cung kính nói: " Thái tử có phân phó, Đường Liệp sẽ toàn lực làm theo."

" Tốt! Ta đợi chính là những lời này của ngươi! Lộ An quý phi sinh nở từ đêm qua, đến bây giờ đã là một ngày đêm, vẫn không thuận lợi sinh được, thầy thuốc trong cung đều bó tay hết cách, nhìn thấy phụ hoàng lo nghĩ bất an, ta đặc biệt giới thiệu Đường tiên sinh với người!"

Trong nội tâm Đường Liệp không khỏi trầm xuống, làm nửa ngày thì ra Huyền Diên muốn mình tới giúp quý phi đỡ đẻ, phụ khoa mặc dù không phải nghề chính của Đường Liệp, nhưng đỡ đẻ một đứa nhỏ cũng không gọi là khó khăn, lúc trước mình không có bất luận thiết bị chữa bệnh gì, cũng thành công trợ giúp nai mẹ sinh sản, bây giờ có rất nhiều khí giới tinh xảo, đỡ đẻ hẳn là không có vấn đề.

Nghĩ tới đây, hắn gật đầu nói: " Mời thái tử dẫn ta đi xem."

Khóe môi Huyền Diên toát ra một tia mỉm cười bất đắc dĩ: " Đường tiên sinh, thân là thái tử, ta phải kiêng kị, ta đã an bài Nghiên quý phi dẫn ngươi đi." Ánh mắt hắn hướng phía trước, mỉm cười nói: " Nàng đến rồi!"

Đường Liệp theo ánh mắt Huyền Diên nhìn lại, lại thấy trong biển hoa phía trước có một vị nữ lang quyến rũ và hai cung nữ theo bên cạnh, phiêu phiêu hướng bọn họ đi tới, chính là Tư Mã Phỉ Phỉ đã xa cách nhiều ngày.

Tư Mã Phỉ Phỉ mặc bộ y phục màu vàng nhạt, chiếc eo nhỏ với thân hình theo gió vũ động, bộ ngực lớn và bờ mông đầy đặn nhấp nhô cuộn sóng, nhớ tới mộng xuân vừa rồi, Đường Liệp nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.

Tư Mã Phỉ Phỉ vẻ mặt hờ hững nhìn Đường Liệp liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: " Thái tử giới thiệu chính là hắn sao?"

Huyền Diên gật đầu: " Nghiên quý phi, vị Đường tiên sinh này tuyệt đối là y quốc thánh thủ."

Đường Liệp nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tư Mã Phỉ Phỉ trong lòng thoáng thất vọng, nhưng cũng hiểu được đang ở hoàng cung, Tư Mã Phỉ Phỉ cho dù trong lòng có nhớ mình, cũng không thể biểu lộ trước mặt người khác.

Tư Mã Phỉ Phỉ nhìn thấy gương mặt cương nghị của Đường Liệp, trong lòng một trận kích động, mặc dù nàng đã thành hoàng phi của Huyền Vũ quốc, nhưng Đường Liệp gây cho nàng cảm xúc vẫn không bao giờ quên. Từ sau khi đi tới trong cung cho tới bây giờ, nàng đã học được cách che giấu tình cảm của mình, xoay người lạnh lùng nói: " Ngươi đi theo ta!"

Đường Liệp hướng Huyền Diên cáo biệt, đi theo phía sau Tư Mã Phỉ Phỉ và hai cung nữ hướng Phượng Lân Cung của Lộ An quý phi đang sinh sản mà tới.

Đi ngang qua hoa viên trong hoàng cung, sắc màu rực rỡ, cỏ cây tươi tốt, rất dễ dàng làm cho người ta quên đi tình cảnh của bản thân, nếu không phải vướng víu hai nàng cung nữ, Đường Liệp hận không thể xông lên phía trước giải quyết Tư Mã Phỉ Phỉ ngay tại chỗ.

Đi qua cây cầu nhỏ, đã nhìn thấy Phượng Lân Cung, Tư Mã Phỉ Phỉ dừng trước một tòa phòng nhỏ sáu cạnh, từ bên trong gian phòng bay ra hơi dược thảo, nhìn ra nơi này là nơi để nấu thuốc.

Tư Mã Phỉ Phỉ chuyển hướng hai cung nữ nói: " Hai người các ngươi ở bên ngoài chờ, ta muốn đem quy củ trong cung dặn dò Đường tiên sinh một chút."

Hai cung nữ gật đầu, Tư Mã Phỉ Phỉ dẫn Đường Liệp đi vào phòng, đuổi hết dược sư bên trong ra ngoài.

Đường Liệp giả vờ hình dáng cung kính, đi vào bên trong.

Tư Mã Phỉ Phỉ lặng lẽ âm trầm, Đường Liệp nhìn thấy dáng người khêu gợi của nàng thì đã bị lửa dục đốt cháy, nhưng vướng vít thân phận của nàng, vẫn tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt không dám lỗ mãng.

Không nghĩ tới Tư Mã Phỉ Phỉ chụp lấy cánh tay hắn, kéo vào trong góc tối, hai tay ôm chặt lấy thân hình của Đường Liệp, thanh âm run rẩy nói: " Ngươi là tên dâm tặc lang tâm cẩu phế, muốn hại chết ta rồi!"

Ý chí của Đường Liệp vốn cực kỳ yếu ớt, cử động của Tư Mã Phỉ Phỉ không thể nghi ngờ làm cho hỏa dược bị châm ngòi, bàn tay hắn không chút kiêng nể hạ xuống bộ ngực và bờ mông của Tư Mã Phỉ Phỉ, dùng sức ghì chặt thân thể mềm mại, Tư Mã Phỉ Phỉ phản ứng mãnh liệt không kém Đường Liệp, bàn tay đã thâm nhập vào hông hắn, sờ trúng chỗ ướt đẫm khi nãy, thấp giọng chửi mắng: " Dâm tặc, vừa rồi có phải đã làm chuyện xấu hay không."

Đường Liệp cắn tai nàng nhỏ giọng: " Đang trên đường đến, ở trong mộng kịch liệt làm một hồi với nàng."

Hơi thở của Tư Mã Phỉ Phỉ đã trở nên dồn dập, hiển nhiên đã động tình, hai người đều là tính tình sắc đảm che trời, biết rõ bên ngoài còn có ba người đang đứng canh gác, cửa phòng lại mở tung, vậy mà dám tránh né vào một góc tối âm u, triền miên lẫn nhau.

Đường Liệp một khi tinh trùng lên não, căn bản sẽ không bận tâm bất cứ hậu quả gì, hắn nhấc quần Tư Mã Phỉ Phỉ lên, nhưng lại nhìn thấy có thêm quần nhỏ khác, hiển nhiên lần này có chuẩn bị mà đến.

Tư Mã Phỉ Phỉ ôm lấy cổ Đường Liệp, hạ giọng nói: " Nhanh chút cho ta, chúng ta không có nhiều thời gian..." Không đợi nàng nói hết lời, liền cảm giác Đường Liệp thô bạo mà có lực xâm nhập vào người mình, khoái cảm đã lâu trở về làm cho nàng cơ hồ không ức chế nổi mà bật tiếng rên, hai tay nàng luồng vào sau cổ áo Đường Liệp, mười ngón tay cắm sâu vào trong da lưng của hắn.

Hai người cũng biết thân đang ở hiểm cảnh, nội tâm lại cảm thấy đặc biệt lẫn kích thích khác thường, không chút nào ức chế khoái cảm trong cơ thể, thời gian đối với họ mà nói là dị thường gấp gáp, toàn bộ tinh thần của hai người đều đầu nhập vào trong bể dục, gắng sức đạt tới đỉnh dục vọng cho cả hai trong thời gian ngắn nhất.

Tư Mã Phỉ Phỉ đột nhiên ôm chặt Đường Liệp, hơi thở mùi đàn hương từ miệng cắn chặt lấy đầu vai của Đường Liệp, tiếng hít thở dồn dập đột nhiên ngưng hẳn, cảm xúc mãnh liệt của Đường Liệp và nàng cơ hồ cùng bộc phát, thân thể hai người muốn dung hợp cùng một chỗ, hồi lâu mới phát ra tiếng hít thở mà bọn họ đã cố kiềm nén.

Vì cảm xúc mãnh liệt đã làm cho thân thể mềm mại của Tư Mã Phỉ Phỉ run nhè nhẹ, nàng bắt buộc mình đè xuống tình niệm, giãy mở ra khỏi ngực Đường Liệp, trong bóng đêm nhanh chóng sửa sang lại bộ y phục hoa lệ của mình.

Đường Liệp mặc dù vẫn còn chưa hết cảm hứng, nhưng cũng rõ ràng tình cảnh của bản thân, thầm hít sâu một hơi, cảm xúc mãnh liệt mênh mông từ từ bình phục xuống.

Tư Mã Phỉ Phỉ nói: " Lần này chỉ sợ ngươi gặp dữ nhiều lành ít!"

Trong nội tâm Đường Liệp chấn động, sau lưng những lời này của Tư Mã Phỉ Phỉ hiển nhiên có ẩn tình khác. Hắn giả bộ dáng không sao cả, thấp giọng nói: " Trước khi chưa thấy được người bệnh, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua."

Môi anh đào mê người của Tư Mã Phỉ Phỉ nổi lên một tia mỉm cười khổ sáp: " Đường Liệp, ngươi nghĩ mình là ai? Huyền Diên lần này rõ ràng cố ý tạo ra một tử cục hại ngươi, vô luận ngươi có thể cứu sống Lộ An phi hay không, lần này ngươi đều phải chết!"

Đường Liệp cũng không rõ ý tứ của Tư Mã Phỉ Phỉ, mày kiếm nhíu chặt.

Tư Mã Phỉ Phỉ nhẹ giọng giải thích: " Nếu Lộ An phi chết, đế quân cũng giận chó đánh mèo trút xuống ngươi, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ."

Đường Liệp yên lặng gật đầu.

Tư Mã Phỉ Phỉ lại nói: " Cho dù ngươi may mắn đỡ đẻ thành công cho Lộ An phi, mẹ con có thể bảo toàn tính mạng, nhưng đế quân cũng sẽ giết ngươi!"

" Tại sao?"

" Ngươi đỡ đẻ cho Lộ An phi, cũng sẽ chạm đến chỗ bí ẩn của nàng, đế quân lại để cho ngươi cùng hưởng nữ nhân của hắn?" Tư Mã Phỉ Phỉ nói những lời này, không khỏi nhớ tới tư tình của mình và Đường Liệp, nếu Huyền Tư Triết biết đoạn tình của mình và Đường Liệp, chỉ sợ kết cuộc của hai người bọn họ đều bi thảm không thể tưởng tượng.


/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status