Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 61: Mua đồ Tết

/134


Editor: Aubrey.

Sau giờ cơm trưa, Nguyên An Bình từ dưới đáy nồi cầm ra hai củ khoai lang mà lúc nãy làm cơm đã bỏ vào, dựa vào củi lửa bên dưới để nướng chín.

Có chút nóng, Nguyên An Bình cầm một đầu khoai lang đi ra ngoài, hỏi những người đang chờ ở trong sân: "Các ngươi có ai muốn ăn không? Ta chia một củ cho các ngươi."

Ba người đều lắc đầu, bọn họ đã sớm ăn khoai lang đến ngán rồi, căn bản không hiếm lạ gì, huống hồ bọn họ cũng mới ăn cơm xong không bao lâu. Nguyên An Bình thì ngược lại, hắn rất thích ăn khoai lang nướng, chỉ là mỗi lần ăn đều làm tay dính đầy than đen, dù sao cũng là nướng trực tiếp trên bếp, không giống với trước đây có thể tuỳ tiện mua ở trên đường.

Nguyên An Bình cắn khoai lang, hắn cảm thấy mùi vị rất ngon, liền nhịn không được kiến nghị: "Tiểu Hàn! Không thì chiều nay đem một ít khoai lang bỏ vào dầu chiên lên đi."

"Hảo." Lời kiến nghị của Nguyên An Bình, tất nhiên Hoắc Tiểu Hàn sẽ không từ chối.

"Nhớ cho nhiều dầu một chút, để cho da dính vào một chút, hảo ngọt."

Trọng Tôn Liên Giác nói với hắn: "Đừng chỉ nghĩ đến ăn, mau chóng học cho xong một chương sách đi, đừng quên ngày hôm nay ta sẽ kiểm tra đấy."

Nguyên An Bình gặm khoai lang đáp: "Yên tâm đi, ta làm sao có thể quên được?" Hắn cũng không muốn bị đánh đòn.

Ăn khoai lang xong, Nguyên An Bình liền đem giấy bút ra: "Ngày mai chúng ta đi lên thị trấn mua đồ Tết, mọi người ngẫm lại xem bản thân muốn mua cái gì, ta viết xuống trước, miễn cho tới lúc đó mua thiếu, còn phải tốn công đi một chuyến nữa."

Hoắc Tiểu Hàn nghĩ một hồi rồi nói: "Mua nến thơm đi, bái thần, tế tự, cúng tổ tiên đều cần phải dùng. Còn có giấy đỏ, tranh Tết và dây pháo."

Trọng Tôn Thụy nghĩ đến những món ăn ngon mà tiểu đồng bọn đã từng đề cập đến, liền không nhịn được mở miệng hỏi: "An Bình ca ca! Có mua đường không?"

Nguyên An Bình rất sảng khoái đáp một chữ: "Mua."

Hoắc Tiểu Hàn lại suy nghĩ một chút: "Đồ gia vị trong nhà cũng không còn bao nhiêu, còn muối nữa."

Nguyên An Bình ghi nhớ: "Mua, sẽ mua nhiều một chút."

Trọng Tôn Liên Giác nói: "Mua thêm giấy đi."

"Được."

"Còn cá nữa, bữa tiệc đêm giao thừa luôn phải có cá."

"Ta biết, năm nào cũng phải có. Ân! Ta đã ghi lại rồi." Ăn Tết cũng cần phải có gà, những cái khác đều có thể mua ở trong thôn, chỉ có cá là phải đến thị trấn.

Mấy người bọn họ cùng nhau suy nghĩ một chút, sau đó lại tiếp tục ghi lại những đồ vật muốn mua.

Nhìn số lượng đồ vật viết ra trên giấy, Nguyên An Bình đếm đếm, liền phát hiện kỳ thực cũng không có bao nhiêu. Bút lớn vung lên một cái liền ghi thêm một ít điểm tâm, ngày Tết thường có trẻ con đến nhà chơi, đến lúc đó cũng có cái để mà chiêu đãi.

Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người đều rời giường, từ rất sớm trong thôn đã có động tĩnh, điểm tâm đều tự ăn ở nhà, miễn cho lúc lên thị trấn còn phải tốn thêm tiền.

Như thường ngày, mọi người đều hẹn trước gặp nhau tại cửa thôn, Nguyên An Bình đỡ Trọng Tôn Liên Giác, ông đã có thể chống gậy đi được rồi. Bây giờ đưa lão gia tử đi ra ngoài, cũng nên đi tới chỗ Lâm đại phu khám lại. Còn chuyện Trọng Tôn Liên Giác gặp lại người quen nên đối mặt ra sao, điều đó không nằm trong phạm vi cân nhắc của Nguyên An Bình. Dưới cái nhìn của hắn, thuyền đến là cầu tự nhiên sẽ thẳng, nên gặp chung quy đều sẽ gặp.

Bởi vậy, Nguyên An Bình cũng không đặc biệt nhắc nhở đối phương rằng Lâm đại phu biết ông. Còn trong đó có bao hàm ý đồ xấu gì đó hay không, có phải trả thù Trọng Tôn Liên Giác vì đã đánh tay hắn hay không, chỉ có trong lòng Nguyên An Bình rõ ràng nhất.

Hoắc Tiểu Hàn đi bên cạnh Nguyên An Bình, đây là lần đầu tiên y cùng người trong thôn đi đến thị trấn.

Dựa theo cách nói của người hiện đại, đối với những người ở nông thôn, cùng đi đến thị trấn mua đồ Tết là một hoạt động lớn.

Nguyên An Bình không ngờ tới lại đúng lúc như vậy, trước mặt lại đụng phải đám người nhà họ Hoắc đi từ ngõ rẽ ra, hắn liền theo bản năng nhìn về phía Hoắc Tiểu Hàn.

Hoắc Tiểu Hàn biết mình chắc chắn sẽ gặp phải bọn họ, chỉ là, lại gần như vậy... Từ sau khi trở về thôn, đây là lần đầu tiên y gặp lại nương của mình, không có cảm giác tổn thương và khổ sở, nhiều nhất cũng chỉ có một chút lúng túng. Quan hệ hiện tại như thế này, y cũng không biết nên xưng hô với những người trước mắt này như thế nào.

Họ Lưu liếc mắt lướt qua Hoắc Tiểu Hàn, cũng không bày ra vẻ mặt gì, xem như không nhìn thấy, liền nhấc chân rời đi, Hoắc Hạ Sinh đi theo phía sau thì lại quay đầu trừng mắt với Hoắc Tiểu Hàn một cái.

Đợi những người này đi rồi, Nguyên An Bình liền quan tâm hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Hoắc Tiểu Hàn khôi phục tinh thần, miễn cưỡng nở nụ cười: "Không có việc gì."

Trọng Tôn Liên Giác nhìn về phía Hoắc Tiểu Hàn: "Có vài người, đã định sẵn là không có duyên phận, ngươi không cần quá đau buồn. Chỉ cần ngươi không sống thổ thẹn với lương tâm, thì không cần chú tâm để ý đến ánh mắt của người khác." Lời giảng của ông vô cùng cảm khái.

Hoắc Tiểu Hàn gật gật đầu: "Trọng Tôn tiên sinh, ta hiểu." Y nhìn bóng lưng của những người vừa rời đi: "Ta chỉ là không biết nên làm sao để đối mặt với bọn họ."

Nguyên An Bình cho rằng rất dễ dàng: "Không biết nên đối mặt như thế nào thì không cần phải đối mặt, tuy rằng thôn này không lớn, nhưng muốn tránh né bọn họ cũng không phải không thể làm được."

Hoắc Tiểu Hàn hiểu được, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

"Chúng ta mau đi thôi, miễn cho mọi người đều đã tới còn phải đợi chúng ta."

"Được." Hoắc Tiểu Hàn không nghĩ đến những chuyện kia nữa, được cùng mọi người đi đến thị trấn là chuyện y rất chờ mong.

Thấy Hoắc Tiểu Hàn đã khôi phục bình thường trở lại, Nguyên An Bình cũng yên tâm. Kỳ thực hắn cũng có thể đi đến một thôn khác sinh sống, chỉ cần bỏ ra một ít tiền mua trạch viện thôi, hắn cũng không dựa vào việc trồng trọt để sinh hoạt. Chỉ có điều, hắn không thể bỏ rơi những đứa trẻ muốn học tập ở nơi này được.

Đến cửa thôn, Chu Hương Chi đang nói chuyện với một vài phụ nhân có quan hệ không tệ, vừa nhìn thấy mấy người Nguyên An Bình, liền bắt chuyện với Hoắc Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn! Qua bên này."

Hoắc Tiểu Hàn liếc nhìn Nguyên An Bình.

Nguyên An Bình gật đầu: "Đi đi, ngươi đi cùng với bá mẫu bọn họ đi." Hoắc Tiểu Hàn nên tiếp xúc với nhiều người trong thôn một chút, nếu có thể kết giao bằng hữu thì càng tốt, có tâm sự gì còn có thể chia sẻ với người kia.

Chu Hương Chi cũng thấy được tính cách của Hoắc Tiểu Hàn quá mức yên tĩnh, không thích nói chuyện. Mà muốn sinh hoạt tốt trong thôn thì cần phải có người hỗ trợ, bà con xa không bằng láng giềng gần, không giao du với người khác coi sao được? Cho nên, vừa có cơ hội, Chu Hương Chi liền kéo Hoắc Tiểu Hàn đi cùng với mọi người, cùng mọi người tiếp xúc.

Chu Hương Chi cười nói với y: "Tiểu Hàn a! Sau khi vào thị trấn, ngươi sẽ cùng đi mua đồ Tết với chúng ta."

Có một phụ nhân cười nói: "Phải a! Ngươi tuổi còn nhỏ không có kinh nghiệm, đi cùng với chúng ta cũng có thể tiết kiệm được một chút."

Một phụ nhân khác cũng cười nói: "Anh tỷ tỷ rất biết cách trả giá, chúng ta cũng chỉ đi theo thơm lây mà thôi."

Phụ nhân được gọi là Anh tỷ tỷ cười mắng: "Xem ngươi nói kìa, ai mà không biết miệng lưỡi của ngươi lợi hại nhất."

Hoắc Tiểu Hàn không có bản lĩnh ăn nói, người khác nói chuyện y đều không thể tiếp lời được, chỉ có thể mang theo khuôn mặt tươi cười ở một bên nghe.

Chu Hương Chi cũng không nhất định bắt y phải trò chuyện với mấy vị trước mặt này. Kỳ thực chỉ cần lẫn vào trong đám đông, thì sẽ không bị mọi người cảm thấy y không hợp với bọn họ, nhiều nhất chỉ bị bọn họ cho rằng y ăn nói có chút vụng về mà thôi.

Có vài phụ nhân thấy Hoắc Tiểu Hàn không nói một tiếng nào mà chỉ đứng cười ở một bên, tỉ mỉ quan sát còn phát hiện y rất tuấn tú, bọn họ liền cười nói chuyện với y: "Tiểu Hàn! Ít khi nào thấy ngươi xuất môn a?" Kỳ thực đây cũng chỉ là hỏi chơi thôi.

"Ta..." Thật ra Hoắc Tiểu Hàn cũng không biết nên trả lời như thế nào mới thích hợp, y không thể xuất môn, chủ yếu là bởi vì muốn tránh né người nhà họ Hoắc.


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status