Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 51: Tiên sinh

/134


Editor: Aubrey.

Nhìn thê tử đang xử lý thịt dê, Nguyên Căn Thịnh không nhịn được nói: "Không nên lấy nhiều như vậy."

Chu Hương Chi nhìn ba cái đùi dê, nàng cũng biết không nên lấy nhiều như vậy, nhưng có thịt dê này, năm nay bọn họ ăn Tết sẽ không cần tiếp tục mua thịt nữa, còn tiết kiệm được một khoản tiền. Năm sau còn phải làm mai cho nhi tử và nữ nhi, đối với nàng, có thể tiết kiệm được một văn thì cũng được tính là tiết kiệm.

Chu Hương Chi trấn an trượng phu: "Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, đây là tâm ý của An Bình. Cuộc sống hiện tại của nó rất thoải mái, lại còn nghĩ đến đại bá ngươi, ngươi nên cao hứng mới phải."

Nguyên Căn Thịnh thở phào nói: "Trước đây không giúp được cho nó cái gì, luôn cảm thấy rất có lỗi với hai vợ chồng Căn Tốt. Xem tình trạng hiện tại của An Bình, ta thật sự an tâm."

Chu Hương Chi không tiện nói gì, cuộc sống của nhà bọn họ quá khó khăn, thân làm nương tất nhiên là tâm sẽ luôn hướng về nhi tử của mình.

"Ngươi nói xem An Bình và Tiểu Hàn... Lẽ ra phải có một lời giải thích mới phải, An Bình vẫn còn giữ hiếu tang, không tiện lập gia đình. Còn khoảng hai năm nữa, nó cũng nên giải thích với mọi người chứ." Đối với việc thành thân của Nguyên An Bình, Nguyên Căn Thịnh vẫn rất quan tâm.

Trước đây, điều kiện làm mai cho Nguyên An Bình có chút khó khăn, không cha không nương, gia cảnh lại không tốt, ngay cả song nhi trong thôn cũng xoi mói nó vài lần. Tuy rằng cuộc sống hiện tại khá thoải mái, nhưng lại không cha không nương, cũng không có huynh đệ ruột giúp đỡ, cho dù có gia đình tốt thì trong lòng hẳn cũng sẽ có kiêng kỵ một chút.

Bây giờ, nó và Hoắc Tiểu Hàn xem như là đã định rồi, rốt cục cũng khiến cho hắn được an tâm. Không tiếp tục giống như trước đây muốn làm mai nó cho nữ nhi của mình, mỗi khi nghĩ đến đứa cháu này là hắn không nhịn được lại phát sầu.

Chu Hương Chi cũng cảm thấy đây là một vấn đề, việc thành thân thì phải có ông mai bà mối, nhưng Nguyên An Bình vẫn còn giữ hiếu tang thì không thích hợp bàn đến việc làm mai. Người bình thường sẽ không chú ý đến vấn đề này, nhưng Nguyên An Bình là người đọc sách, còn muốn đi thi lấy công danh, một số kiêng kỵ như thế này không thể không tính tới.

"Muốn làm một cái ước định nhỏ hay không?" Ước định nhỏ thật ra chỉ là hai người có tình ý với nhau sẽ trao cho nhau tín vật đính ước, xem như là bước đầu xác định quan hệ, chờ thời gian thích hợp, sẽ mời ông mai bà mối tới cửa cầu hôn xác định sống chung với nhau. Thế nhưng, hành động đưa tín vật đính ước phải có được sự đồng ý của cha mẹ hai bên, cũng phải mời một vài người có thân phận đến chứng kiến làm chứng, đem tín vật đính ước trao cho nhau, và âm thầm đưa cho đối phương một món quà đặc biệt nào đó.

Trao tặng tín vật vốn mang ngụ ý rất tốt, nhưng hiện tại đã phát triển đến mức dường như gia đình hai bên chỉ thèm muốn đồ cưới của nhau.

Nguyên Căn Thịnh suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này cũng khá ổn: "Chuyện ước định này có vẻ hợp với hai đứa tụi nó, chờ đến khi hiếu tang của An Bình qua đi thì có thể mời ông mai bà mối đến cầu hôn được rồi."

"Nếu ngươi đã cảm thấy ổn rồi, thì bữa nào rảnh rỗi nói chuyện với An Bình một chút. Sau khi quan hệ đã xác định, hai người bọn họ có muốn tiếp xúc gì đó, người khác cũng không nói gì được."

"Được! Bất quá việc này cũng không cần làm sớm, chờ chuyện đoạn thân của Hoắc Tiểu Hàn lắng xuống rồi hẵng nói cho nó nghe, miễn đụng phải miệng lưỡi của người đời."

"Ngươi nói đúng."

Thời điểm mặt trăng lên cao, toàn bộ thôn trang đều rơi vào yên tĩnh. Mặc dù ban ngày không ngừng có âm thanh, ngay cả cẩu khi về đêm cũng đều nằm sấp xuống ngủ.

Hoắc Tiểu Hàn nằm ở trên giường, quanh thân là đệm chăn ấm áp, nhìn từ khe hở qua cửa sổ là ánh trăng nhàn nhạt, trong lòng y chưa từng có cảm giác yên bình đến mức chân thật như vậy.

Cách một bức tường, là gian phòng của hai ông cháu, Trọng Tôn Thụy đã ngủ say, Trọng Tôn Liên Giác nhìn tôn tử đang ngủ rất an ổn. Ông tự nhủ rằng sống tới từng tuổi này, ông không có sở cầu gì nhiều, chỉ mong tôn tử bình an mà lớn lên.

Đây là một buổi tối yên tĩnh khiến cho người ta cực kỳ an tâm.

...

Sinh hoạt lại khôi phục như xưa.

Sống ở trong thôn, tiếng gà gáy chó sủa hằng ngày là điều không thể tránh khỏi. Đặc biệt là khi gà trống gáy đánh thức, sau khi một con gà trống bắt đầu, những con gà trống khác cũng lục tục gáy theo, cứ liên tục như vậy, dường như không đem người đánh thức thì sẽ không bỏ qua.

Nguyên An Bình cũng bị đánh thức, lại chùm chăn bịt kín đầu ngủ tiếp, thế nhưng một khi đã bị đánh thức rồi thì cho dù có ngủ cũng không sâu. Cho nên, khi cảm nhận được trong phòng sáng lên, hắn liền bắt đầu rời giường. Bởi vì mấy ngày nay hắn đều đi đến chỗ của Hoắc Tiểu Hàn ăn điểm tâm, nên cũng không thể tiếp tục ngủ nướng như trước đây được nữa.

Thời điểm rời giường rửa mặt, Nguyên An Bình nhìn kem đánh răng trong tay, chỉ to bằng hạt đậu. Tuy rằng hắn đã mua hơn mười tuýp kem đánh răng để ở trong không gian, nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn còn có thể sống thêm mấy chục năm, để tránh sau này không có cách nào đánh răng, kem đánh răng này phải tiết kiệm một chút mới được.

Sau khi rửa mặt, hắn cảm thấy khí trời hôm nay rất tốt, liền cầm một số sách ôn thi đi đến nhà của Hoắc Tiểu Hàn.

Trên đường đi, Nguyên An Bình thầm suy đoán xem hôm nay Hoắc Tiểu Hàn sẽ làm điểm tâm gì, bởi vì mấy hôm nay hắn toàn được ăn món ngon, trong lòng mong đợi đến mức không nhịn được, bước chân cũng nhanh thêm mấy phần. Sỡ dĩ một bữa cơm kéo dài cho tới bây giờ, thay vì giống như lúc trước là một ngày ba bữa, chủ yếu chính là tay nghề của Hoắc Tiểu Hàn rất tốt, thứ yếu chính là tài nấu nướng của hắn quá kém, kém đến mức cứ như chà đạp đồ ăn.

Hoắc Tiểu Hàn không giống như Nguyên An Bình, lúc tiếng gà gáy đầu tiên vừa vang lên là y đã tỉnh rồi. Trước đây, khi còn ở căn nhà trước kia y phải thường xuyên làm việc, mặc dù hiện tại là tự mình sinh hoạt, nhưng vẫn theo thói quen vừa nghe có tiếng gà gáy là y sẽ tỉnh dậy. Không có thói quen ngủ nướng, nên y liền bắt đầu rời giường chuẩn bị làm điểm tâm.

Vì vậy, thời điểm Nguyên An Bình vừa bước vào trong sân liền ngửi được mùi điểm tâm thơm lừng.

Nguyên An Bình đi theo mùi hương tiến vào nhà bếp, thấy Hoắc Tiểu Hàn đang nhóm lửa, liền tiến lên hỏi: "Điểm tâm là món gì?" Vừa nói vừa cầm một cái ghế nhỏ ngồi cạnh bếp sưởi ấm, thuận tiện giúp y cho thêm củi.

Hoắc Tiểu Hàn chừa ra một chỗ trống, đưa một ít củi cho hắn: "Bánh bao nhân rau khô, bánh bột ngô, Chu đại nương vừa đưa cho ta một ít rau. Không phải hai ngày trước ngươi nói muốn ăn bánh bao sao? Tối hôm qua ta cũng đã suy nghĩ rồi, lần này sẽ làm bánh bao."

Nguyên An Bình thấy mặt y bị hơi nóng hồng hồng, sắc mặt so với mấy ngày trước cũng đã tốt hơn nhiều, hắn cười nói: "Sắc mặt ngươi so với trước đây tốt hơn rất nhiều, ít nhất cũng đã có huyết sắc. Cho nên vẫn là ta nói đúng đi, nhất định phải ăn thật nhiều, một ngày phải ăn đủ ba bữa, đừng tiếc thức ăn."

Hắn nói xong, lại không nhịn được hỏi một chút: "Bánh bao này đều được làm hoàn toàn bằng gạo phải không?"

Hoắc Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng gật đầu, lúc trước y làm cơm thường có thói quen tiết kiệm, mỗi lần làm bánh màn thầu đều là hoa màu trộn cùng với gạo, hơn nữa chỉ có rất ít gạo, vậy mà bị Nguyên An Bình nhẫn tâm moi ra thói quen trước đây của y.

Bất quá, thói quen cuộc sống của những người nghèo khổ, nếu như làm theo những lời Nguyên An Bình nói, mỗi ngày đều phải ăn trứng gà, ba ngày ăn một bữa thịt, ngay cả hai ông cháu Trọng Tôn cũng cảm thấy có một chút xa xỉ.

"Lần này ta làm theo lời ngươi nói, toàn bộ đều dùng gạo trắng, ta còn bỏ thêm chút thịt. Chu đại nương nói bánh bao nhân rau này bỏ thêm một ít cặn dầu thì ăn mới ngon, trong nhà không có cặn dầu, nên ta thay bằng một ít thịt băm chắc cũng không sao."

Tất nhiên Nguyên An Bình rất hài lòng: "Vậy là được rồi, không phải ta đã đưa đến cho các ngươi một vài thứ sao? Đừng nhịn ăn, ăn hết rồi thì ta mua nữa, thân thể của chúng ta cần phải được cải tạo lại, cần phải bồi bổ nhiều hơn."

Bởi vì hắn đã quyết định sẽ nuôi hai ông cháu Trọng Tôn, nên hắn cũng đã chuyển không ít đồ vật đến đây, trứng gà cũng không ít, đều là để cho bọn họ bồi bổ thân thể, thuận tiện bản thân mình cũng được hưởng lây. Hơn nữa, bọn họ đều cần phải uống thuốc, đều là do Hoắc Tiểu Hàn nấu, Nguyên An Bình chỉ cần đơn giản trực tiếp đến nơi này ăn thôi.

"Đều nghe ngươi." Trong mắt Hoắc Tiểu Hàn tràn ngập ý cười, trước đây cho dù có nằm mơ, y cũng chưa bao giờ nghĩ đến mình lại có cuộc sống tốt như vậy.


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status