Yến Thu Xuân về điều này cũng rất bất lực nhưng nàng không thể giúp cậu bé, vì vậy nàng chỉ có thể nói: "Được rồi, ngoan nào, tỷ sẽ làm món ngon cho đệ và bạn bè của đệ nhé!"
Đông Đông ngẩng đầu lên, lau tay áo, nước mắt lập tức biến mất, như thể đôi mắt trong veo sau khi được rửa sạch sẽ: “Đệ chỉ có một ít bạn bè, không cần làm quá nhiều chỉ cần có nhiều loại là được ạ. Đệ muốn ăn bánh trứng, cánh gà, sườn chua ngọt, v.v. Có thịt viên chiên giòn, ngon…”
Lần trước hắn biết trong đám người này có mấy người ngấm ngầm bắt nạt Uyển Nhi tỷ, hắn không vui, cho nên khi có đồ ăn ngon Đông Đông cũng không muốn chia sẻ với những người như vậy.
“Được." Yến Thu Xuân nhịn cười nói.
Đông Đông thực sự là một đứa trẻ có khả năng tự phục hồi mạnh mẽ. Cậu bé cảm thấu rất hài lòng, Đông Đông rời đi với một tay là bánh nhân thịt bò còn tay kia là trà sữa ngọt ngào. Đi trên đường, cậu bé nhấp một ngụm trà sữa. Ngọt ngào, sữa với hương thơm trà, ngon! Nghe cái này là sảng khoái rồi.
Nhưng khi cậu bé đi tới sân ngoài, vừa vặn nhìn thấy một thiếu niên cao gầy đi về phía mình, bốn ánh mắt chạm nhau, người sau chậm rãi nhíu mày, người trước sắc mặt lập tức trở nên biến dạng, trực tiếp chạy ra ngoài.
Trầm Bình Nghiêm vẻ mặt âm trầm, hỏi quản gia bên cạnh: “Bình Chiến lười như vậy sao?”
Nửa giờ trước còn kêu hắn trở về thu dọn đồ đạc, ăn điểm tâm rồi đi học, không nghĩ tới hiện tại lại đi ra ngoài, lại còn vừa đi vừa ăn!
Quản gia trên mặt đầy mồ hôi lạnh, chần chờ nói: "Cái này... Cái kia... "
Trầm Bình Nghiêm thở dài: “Quên đi, ngươi không cần nói, ta hiểu được.” Vẻ mặt của cậu bé dần dần trở nên kiên định: “Nếu đã như vậy, vậy để ta giáo huấn nó.”
Quản gia trầm mặc, yên lặng liếc nhìn thiếu gia chạy xa đến mức không thấy đuôi, trong mắt tràn đầy đồng tình.
Lúc này, có một nha hoàn lạ mắt bưng hộp thức ăn đi ngang qua, tựa hồ vừa vặn nhìn thấy hắn, hai mắt sáng lên, tiến lên nói: "Bình Nghiêm công tử."
“Ân, có chuyện gì?” Trầm Bình Nghiêm hỏi.
Thủy Mai híp mắt cười nói: "Yến tiểu thư pha trà sữa rồi, nô tỳ đi mang tới sân của Bình Nghiêm công tử." Trầm Bình Nghiêm cau mày, khi nãy Bình Chiến rời đi vừa rồi, trên tay còn đang cầm một chiếc cốc, đây có phải là thứ gọi là trà sữa không? Cậu bé có chút hứng thú nên liếc nhìn.
Thủy Mai nghĩ cậu bé muốn uống, liền trực tiếp mở hộp thức ăn, lấy cái cốc bên trong ra đưa cho: “Đây có ống hút, người trực tiếp uống là được, mùi vị rất ngon."
Trầm Bình Nghiêm không chuẩn bị trước nên bị nhét vào một tay chiếc cốc to đến mức anh phải cầm bằng hai tay nên lòng bàn tay ấm nhưng không nóng, mùi sữa rất nồng nhưng có màu có màu xanh xám nhạt, khi cầm trên tay sóng nước lắc lư, một mùi trà sữa xộc vào mũi, có chút ngọt ngào. Câu bé vô thức cúi đầu và hít một hơi. Chất lỏng nóng hổi được hút lên, đầu lưỡi chạm vào hương sữa đậm đà, sau đó nhanh chóng cảm nhận được vị đắng nhẹ nhưng sau đó được vị ngọt xoa dịu, cuối cùng nếm được hương thơm đặc trưng của trà.
Sau khi uống một hơi, Trầm Bình Nghiêm cảm thấy chất lỏng nóng hổi từ cổ họng chảy xuống dạ dày, trong không khí hơi lạnh này, từ bụng đến tứ chi, toàn thân đều nóng lên.
Đặc biệt là vị ngọt làm sự tức giận với Bình Chiến của cậu bé đã bớt đi rất nhiều, tâm tình rất tốt, Trầm Bình Nghiêm lại hít một hơi, thấy Thủy Mai nhìn hắn chờ mong, hắn cười nói: “Cái này uống rất ngon a, cảm ơn Dì Yến, làm phiền mọi người rồi, vừa hay đúng lúc ta muốn đi thăm Dì Yến, chúng ta cùng đi nhé?"
“Vâng.” Thủy Mai thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút đắc ý. Cô nương có tài nấu nướng thật tuyệt vời! Ngay cả Bình Nghiêm thiếu gia - người không chú trọng đến khẩu vị, cũng khen ngợi những thứ nàng làm!
Nhưng theo phép tắc, muốn đến thăm thì cần có chút quà gặp mặt vì vậy Bình Nghiêm lại quay lại sân của mình. Sau khi chọn xong lễ vật, cậu bé trực tiếp đến sân của Yến Thu Xuân nhưng khi cậu bé đến gần, bước chân bỗng khựng lại, vẻ mặt trở nên có chút kì quái.
Thủy Mai vốn đi sau hai bước, thấy Trầm Bình Nghiêm đi chậm, nàng vô tình đi quá lên phía trước, vì vậy cũng dừng lại: "Bình Nghiêm công tử, làm sao vậy?"
Cậu bé hít một hơi thật sâu, gượng cười: "Không có gì." Cậu bé sải bước về phía trước, nhanh hơn trước rất nhiều. Thủy Mai vội chạy lên để đuổi kịp tốc độ của cậu bé. Cứ như vậy hai người đã đến chỗ ở của Yến Thu Xuân.
Lúc này, Yến Thu Xuân, người vẫn luôn nhàn nhã nấu ăn cũng không uống trà ăn vặt như hai người họ nghĩ, ngược lại nàng đang bịt mũi chỉ đạo hai người đàn ông trung niên dùng nước sạch rửa một số đồ ăn.
Thủy Mai đến gần mới ngửi thấy mùi, cả kinh: "Cô nương, nàng làm sao vậy?"
Yến Thu Xuân thẳng eo, vội vàng nói: "Này, ta đang làm gì đó để ăn, tại sao Bình Nghiêm lại đến đây?"
Trầm Bình Nghiêm nhìn một lúc rồi đáp lại: "Dì Yến, hôm qua ta vội vàng trở về nên đã thất lễ, hôm nay ta làm lễ vật, hy vọng Dì Yến sẽ không trách phạt."
Cậu bé đưa ra một hộp gỗ với đôi bàn tay lịch sự.
Đông Đông ngẩng đầu lên, lau tay áo, nước mắt lập tức biến mất, như thể đôi mắt trong veo sau khi được rửa sạch sẽ: “Đệ chỉ có một ít bạn bè, không cần làm quá nhiều chỉ cần có nhiều loại là được ạ. Đệ muốn ăn bánh trứng, cánh gà, sườn chua ngọt, v.v. Có thịt viên chiên giòn, ngon…”
Lần trước hắn biết trong đám người này có mấy người ngấm ngầm bắt nạt Uyển Nhi tỷ, hắn không vui, cho nên khi có đồ ăn ngon Đông Đông cũng không muốn chia sẻ với những người như vậy.
“Được." Yến Thu Xuân nhịn cười nói.
Đông Đông thực sự là một đứa trẻ có khả năng tự phục hồi mạnh mẽ. Cậu bé cảm thấu rất hài lòng, Đông Đông rời đi với một tay là bánh nhân thịt bò còn tay kia là trà sữa ngọt ngào. Đi trên đường, cậu bé nhấp một ngụm trà sữa. Ngọt ngào, sữa với hương thơm trà, ngon! Nghe cái này là sảng khoái rồi.
Nhưng khi cậu bé đi tới sân ngoài, vừa vặn nhìn thấy một thiếu niên cao gầy đi về phía mình, bốn ánh mắt chạm nhau, người sau chậm rãi nhíu mày, người trước sắc mặt lập tức trở nên biến dạng, trực tiếp chạy ra ngoài.
Trầm Bình Nghiêm vẻ mặt âm trầm, hỏi quản gia bên cạnh: “Bình Chiến lười như vậy sao?”
Nửa giờ trước còn kêu hắn trở về thu dọn đồ đạc, ăn điểm tâm rồi đi học, không nghĩ tới hiện tại lại đi ra ngoài, lại còn vừa đi vừa ăn!
Quản gia trên mặt đầy mồ hôi lạnh, chần chờ nói: "Cái này... Cái kia... "
Trầm Bình Nghiêm thở dài: “Quên đi, ngươi không cần nói, ta hiểu được.” Vẻ mặt của cậu bé dần dần trở nên kiên định: “Nếu đã như vậy, vậy để ta giáo huấn nó.”
Quản gia trầm mặc, yên lặng liếc nhìn thiếu gia chạy xa đến mức không thấy đuôi, trong mắt tràn đầy đồng tình.
Lúc này, có một nha hoàn lạ mắt bưng hộp thức ăn đi ngang qua, tựa hồ vừa vặn nhìn thấy hắn, hai mắt sáng lên, tiến lên nói: "Bình Nghiêm công tử."
“Ân, có chuyện gì?” Trầm Bình Nghiêm hỏi.
Thủy Mai híp mắt cười nói: "Yến tiểu thư pha trà sữa rồi, nô tỳ đi mang tới sân của Bình Nghiêm công tử." Trầm Bình Nghiêm cau mày, khi nãy Bình Chiến rời đi vừa rồi, trên tay còn đang cầm một chiếc cốc, đây có phải là thứ gọi là trà sữa không? Cậu bé có chút hứng thú nên liếc nhìn.
Thủy Mai nghĩ cậu bé muốn uống, liền trực tiếp mở hộp thức ăn, lấy cái cốc bên trong ra đưa cho: “Đây có ống hút, người trực tiếp uống là được, mùi vị rất ngon."
Trầm Bình Nghiêm không chuẩn bị trước nên bị nhét vào một tay chiếc cốc to đến mức anh phải cầm bằng hai tay nên lòng bàn tay ấm nhưng không nóng, mùi sữa rất nồng nhưng có màu có màu xanh xám nhạt, khi cầm trên tay sóng nước lắc lư, một mùi trà sữa xộc vào mũi, có chút ngọt ngào. Câu bé vô thức cúi đầu và hít một hơi. Chất lỏng nóng hổi được hút lên, đầu lưỡi chạm vào hương sữa đậm đà, sau đó nhanh chóng cảm nhận được vị đắng nhẹ nhưng sau đó được vị ngọt xoa dịu, cuối cùng nếm được hương thơm đặc trưng của trà.
Sau khi uống một hơi, Trầm Bình Nghiêm cảm thấy chất lỏng nóng hổi từ cổ họng chảy xuống dạ dày, trong không khí hơi lạnh này, từ bụng đến tứ chi, toàn thân đều nóng lên.
Đặc biệt là vị ngọt làm sự tức giận với Bình Chiến của cậu bé đã bớt đi rất nhiều, tâm tình rất tốt, Trầm Bình Nghiêm lại hít một hơi, thấy Thủy Mai nhìn hắn chờ mong, hắn cười nói: “Cái này uống rất ngon a, cảm ơn Dì Yến, làm phiền mọi người rồi, vừa hay đúng lúc ta muốn đi thăm Dì Yến, chúng ta cùng đi nhé?"
“Vâng.” Thủy Mai thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút đắc ý. Cô nương có tài nấu nướng thật tuyệt vời! Ngay cả Bình Nghiêm thiếu gia - người không chú trọng đến khẩu vị, cũng khen ngợi những thứ nàng làm!
Nhưng theo phép tắc, muốn đến thăm thì cần có chút quà gặp mặt vì vậy Bình Nghiêm lại quay lại sân của mình. Sau khi chọn xong lễ vật, cậu bé trực tiếp đến sân của Yến Thu Xuân nhưng khi cậu bé đến gần, bước chân bỗng khựng lại, vẻ mặt trở nên có chút kì quái.
Thủy Mai vốn đi sau hai bước, thấy Trầm Bình Nghiêm đi chậm, nàng vô tình đi quá lên phía trước, vì vậy cũng dừng lại: "Bình Nghiêm công tử, làm sao vậy?"
Cậu bé hít một hơi thật sâu, gượng cười: "Không có gì." Cậu bé sải bước về phía trước, nhanh hơn trước rất nhiều. Thủy Mai vội chạy lên để đuổi kịp tốc độ của cậu bé. Cứ như vậy hai người đã đến chỗ ở của Yến Thu Xuân.
Lúc này, Yến Thu Xuân, người vẫn luôn nhàn nhã nấu ăn cũng không uống trà ăn vặt như hai người họ nghĩ, ngược lại nàng đang bịt mũi chỉ đạo hai người đàn ông trung niên dùng nước sạch rửa một số đồ ăn.
Thủy Mai đến gần mới ngửi thấy mùi, cả kinh: "Cô nương, nàng làm sao vậy?"
Yến Thu Xuân thẳng eo, vội vàng nói: "Này, ta đang làm gì đó để ăn, tại sao Bình Nghiêm lại đến đây?"
Trầm Bình Nghiêm nhìn một lúc rồi đáp lại: "Dì Yến, hôm qua ta vội vàng trở về nên đã thất lễ, hôm nay ta làm lễ vật, hy vọng Dì Yến sẽ không trách phạt."
Cậu bé đưa ra một hộp gỗ với đôi bàn tay lịch sự.
/385
|