Yến Thu Huyền nếm thử thật kĩ, thành kiến đối với Yến Thu Xuân trong lòng lại càng nặng thêm, tuy Yến gia không phải gia tộc cường thịnh, nhưng ở kinh thành có món ăn nào mà nàng ta chưa từng ăn qua không? Không có, đó chỉ có thể là sự tình cờ mà Yến Thu Xuân mang đến cho nàng ta.
Tiêu gia rất cẩn trọng, phố ẩm thực sẽ phát triển từng bước một, theo thời gian, chỉ sợ sẽ xuất hiện thêm rất nhiều những phố ẩm thực như vậy khắp Đại Chu, đến lúc đó, tài sản của Tiêu gia sẽ đạt đến mức người người phải đỏ mắt ghen tị.
Nếu vị trí đó là của Chu Trạch Cẩn, tất nhiên hắn ta chắc chắn sẽ làm tốt hơn Tiêu gia, có tiền tài mới có thể nuôi quân, trước kia, lúc Tiêu Hoài Thanh vừa mới chế.t, Tiêu gia như rắn mất đầu, thừa dịp đó, quân của Tiêu gia nhanh chóng bị thu vào trong tay hắn ta…
Nghĩ đến đây, Yến Thu Huyền lại ngước mắt nhìn thiếu nữ đang ngồi bên cạnh Tiêu phu nhân.
Yến Thu Xuân bị nhìn chằm chằm nên cả người đều cảm thấy không được tự nhiên, nàng nhịn cảm giác không thoải mái xuống, cầm trái bắp lên, hung hãn cắn một miếng. Nước canh hòa quyện với hạt bắp khiến nàng ăn không dừng được.
Hoài Vương khẽ cười: “Dường như Hương Quân rất thích ăn bắp.”
Nàng thuận miệng đáp: “Đúng vậy.”
Hắn ta cũng không thấy câu trả lời của nàng nhạt nhẽo, lại tiếp tục nói sang chuyện khác.
Chỉ khi có ai đề cập trực tiếp đến nàng, nàng mới tiện trả lời vài câu, còn khi nói tới chuyện khác, nàng lại tiếp tục vùi đầu ăn.
Buổi chiều hôm nay phải làm việc lâu như vậy khiến nàng mệt chế.t đi được.
Vốn tưởng rằng hai bên gia đình sẽ ăn cơm chung, thế nên nàng mới dẫn theo vài đứa nhỏ tới Tiêu gia ăn chung với hai vợ chồng Xương Vương, không nghĩ tới là dịp quan trọng như vậy nên có rất nhiều người tới.
Nàng thầm thở dài.
Cũng may bữa cơm này kết thúc rất nhanh, nha hoàn nối đuôi nhau đi vào, dọn dẹp hết tất cả chén đĩa, mọi người gần như đã giải tán hết.
Nàng xốc lại tinh thần, căn bản là muốn chuồn đi thật nhanh.
Nhưng không biết tại sao buổi yến tiệc nhỏ lần này nàng bị coi như là chủ bữa tiệc, rồi sau đó lại bị Tạ Thanh Vân kéo tới cửa tiễn khách.
Bởi vì yến tiệc quá trang trọng, A Hoàn không thể nói chuyện cùng với nàng, lúc đi còn hết sức nói vọng lại: “A Xuân tỷ tỷ, hôm khác đệ sẽ đến chơi với tỷ sau nhé.”
Nàng xoa xoa đầu cậu ta: “Bất cứ lúc nào đệ cũng được hoan nghênh.” Lúc này A Hoàn mới hài lòng rời đi.
Tiếp đến là Thuận Vương, lúc đi ngang qua, hắn cười tủm tỉm: “A Cảnh, đứa nhỏ này đã rất vui mừng khi nghe nói nàng lập được công nên được làm Hương quân, Bổn vương đã tặng rất nhiều lễ vật, trong đó có một phần của hắn, nếu có thể thì hãy viết thư hồi đáp cho hắn biết nhé.”
Hai người vốn không quen biết, trong yến tiệc cũng chỉ đơn giản trò chuyện vài câu, lúc này hắn nói ra lời như vậy khiến nàng có hơi sửng sốt một chút, đảo mắt nhìn xung quanh rồi đáp: “Vâng, đa tạ điện hạ.”
Thuận Vương vẫy vẫy tay, sau đó liền sải bước rời đi.
Kế đến lần lượt là những người bạn tốt của Đông Đông, mấy đứa trẻ này cũng hết sức đơn thuần, ăn no căng bụng, ra đến cửa thì kêu nàng một tiếng tỷ, rồi bước chân nhanh nhẹn rời đi.
Sau đó là thông gia Tiêu gia, tiếp theo là Tấn Vương thế tử cùng với Yến Thu Huyền, hai người một trước một sau đi qua, người phía trước mắt luôn nhìn thẳng, người phía sau lúc đi ngang qua nàng thì có dừng lại một chút, khó hiểu nói: “Ngươi bây giờ rất có tiền đồ, cha ngươi hẳn là còn chưa biết nhỉ.”
“Ta có cha sao?” Yến Thu Xuân nháy mắt trong ngỡ ngàng: “Yến lục tiểu thư thật biết nói đùa, cha ta đã chế.t sớm, t.h.i t.h.ể đều đã bị dã thú cắn xé, bọn họ đương nhiên cũng không có cách nào biết ta có tiền đồ rộng mở như thế nào, mấy ngày nữa là thờ cúng thì ta sẽ nói một tiếng với họ.”
Sắc mặt Yến Thu Huyền hơi thay đổi, tức giận nhìn nàng, không nghĩ tới nàng lại có thể nói ra cái chế.t đột ngột của cha một cách nhẹ nhàng như vậy! Xem ra quả thật là nàng không có một chút tình cảm nào đối với Yến gia.
Nàng cười híp mắt nhìn nàng ta.
Mặt đối mặt mấy giây, nàng ta hừ một tiếng rồi lại sải bước rời đi.
Cười cái gì chứ, giờ thì cứ cười đi, chờ nàng ta bước vào hậu viện của Lục hoàng tử, trở thành trắc phi, đến lúc đó nàng vẫn phải chào nàng ta, quan trọng là trắc phi bên này thì Chu Trạch Cẩn cũng không cần.
Tạ Thanh Vân chú ý tới động tĩnh bên ngoài, liền đi tới nhẹ giọng: “Quan hệ của muội với nàng ta không tốt à?” . Truyện Ngược
Nàng gật đầu: “Năm ngoái có xảy ra chút chuyện, chính là do nàng ta làm, nhưng nàng ta lại đổ tội cho muội, quan hệ kiểu này còn có thể tốt được nữa sao?”
Bầu không khí nhà nàng ấy không tệ, Tiêu gia lại hòa thuận, mặc dù cũng nghe qua một ít nữ tử ở nhà đấu đá nhau rất đáng sợ, nhưng người bên cạnh mình phải trải qua những thứ này khiến nàng ấy rất sợ, buồn bực nói: “Tỷ muội một nhà với nhau, sao lại làm mọi chuyện trở nên ầm ĩ như vậy làm gì?”
Vừa dứt lời, Tứ hoàng tử và Tiêu phu nhân bên kia đã nói chuyện xong, hắn ta đi tới, lúc đi ngang qua nàng, hắn ta cười: “Hôm nay được trò chuyện với Hương Quân thật là vui, còn có chút chưa thỏa mãn, nếu có cơ hội, bổn vương muốn mời Hương Quân ăn cơm, bàn chuyện về những món ăn đặc sắc của các địa phương khác.”
Nàng nở nụ cười lịch sự: “Không cần thiết đâu, đó là tất cả những gì ta biết, nếu điện hạ thích, không bằng ngài cứ đi đến phố ẩm thực, tài nấu nướng của đầu bếp bên kia giỏi hơn.”
Bọn họ không quen biết thì hẹn nhau ra ngoài làm gì?
Nụ cười trên môi Hoài Vương tắt ngúm, nhìn nàng một cái thật lâu, lễ phép tạm biệt rồi rời đi.
Tiêu gia rất cẩn trọng, phố ẩm thực sẽ phát triển từng bước một, theo thời gian, chỉ sợ sẽ xuất hiện thêm rất nhiều những phố ẩm thực như vậy khắp Đại Chu, đến lúc đó, tài sản của Tiêu gia sẽ đạt đến mức người người phải đỏ mắt ghen tị.
Nếu vị trí đó là của Chu Trạch Cẩn, tất nhiên hắn ta chắc chắn sẽ làm tốt hơn Tiêu gia, có tiền tài mới có thể nuôi quân, trước kia, lúc Tiêu Hoài Thanh vừa mới chế.t, Tiêu gia như rắn mất đầu, thừa dịp đó, quân của Tiêu gia nhanh chóng bị thu vào trong tay hắn ta…
Nghĩ đến đây, Yến Thu Huyền lại ngước mắt nhìn thiếu nữ đang ngồi bên cạnh Tiêu phu nhân.
Yến Thu Xuân bị nhìn chằm chằm nên cả người đều cảm thấy không được tự nhiên, nàng nhịn cảm giác không thoải mái xuống, cầm trái bắp lên, hung hãn cắn một miếng. Nước canh hòa quyện với hạt bắp khiến nàng ăn không dừng được.
Hoài Vương khẽ cười: “Dường như Hương Quân rất thích ăn bắp.”
Nàng thuận miệng đáp: “Đúng vậy.”
Hắn ta cũng không thấy câu trả lời của nàng nhạt nhẽo, lại tiếp tục nói sang chuyện khác.
Chỉ khi có ai đề cập trực tiếp đến nàng, nàng mới tiện trả lời vài câu, còn khi nói tới chuyện khác, nàng lại tiếp tục vùi đầu ăn.
Buổi chiều hôm nay phải làm việc lâu như vậy khiến nàng mệt chế.t đi được.
Vốn tưởng rằng hai bên gia đình sẽ ăn cơm chung, thế nên nàng mới dẫn theo vài đứa nhỏ tới Tiêu gia ăn chung với hai vợ chồng Xương Vương, không nghĩ tới là dịp quan trọng như vậy nên có rất nhiều người tới.
Nàng thầm thở dài.
Cũng may bữa cơm này kết thúc rất nhanh, nha hoàn nối đuôi nhau đi vào, dọn dẹp hết tất cả chén đĩa, mọi người gần như đã giải tán hết.
Nàng xốc lại tinh thần, căn bản là muốn chuồn đi thật nhanh.
Nhưng không biết tại sao buổi yến tiệc nhỏ lần này nàng bị coi như là chủ bữa tiệc, rồi sau đó lại bị Tạ Thanh Vân kéo tới cửa tiễn khách.
Bởi vì yến tiệc quá trang trọng, A Hoàn không thể nói chuyện cùng với nàng, lúc đi còn hết sức nói vọng lại: “A Xuân tỷ tỷ, hôm khác đệ sẽ đến chơi với tỷ sau nhé.”
Nàng xoa xoa đầu cậu ta: “Bất cứ lúc nào đệ cũng được hoan nghênh.” Lúc này A Hoàn mới hài lòng rời đi.
Tiếp đến là Thuận Vương, lúc đi ngang qua, hắn cười tủm tỉm: “A Cảnh, đứa nhỏ này đã rất vui mừng khi nghe nói nàng lập được công nên được làm Hương quân, Bổn vương đã tặng rất nhiều lễ vật, trong đó có một phần của hắn, nếu có thể thì hãy viết thư hồi đáp cho hắn biết nhé.”
Hai người vốn không quen biết, trong yến tiệc cũng chỉ đơn giản trò chuyện vài câu, lúc này hắn nói ra lời như vậy khiến nàng có hơi sửng sốt một chút, đảo mắt nhìn xung quanh rồi đáp: “Vâng, đa tạ điện hạ.”
Thuận Vương vẫy vẫy tay, sau đó liền sải bước rời đi.
Kế đến lần lượt là những người bạn tốt của Đông Đông, mấy đứa trẻ này cũng hết sức đơn thuần, ăn no căng bụng, ra đến cửa thì kêu nàng một tiếng tỷ, rồi bước chân nhanh nhẹn rời đi.
Sau đó là thông gia Tiêu gia, tiếp theo là Tấn Vương thế tử cùng với Yến Thu Huyền, hai người một trước một sau đi qua, người phía trước mắt luôn nhìn thẳng, người phía sau lúc đi ngang qua nàng thì có dừng lại một chút, khó hiểu nói: “Ngươi bây giờ rất có tiền đồ, cha ngươi hẳn là còn chưa biết nhỉ.”
“Ta có cha sao?” Yến Thu Xuân nháy mắt trong ngỡ ngàng: “Yến lục tiểu thư thật biết nói đùa, cha ta đã chế.t sớm, t.h.i t.h.ể đều đã bị dã thú cắn xé, bọn họ đương nhiên cũng không có cách nào biết ta có tiền đồ rộng mở như thế nào, mấy ngày nữa là thờ cúng thì ta sẽ nói một tiếng với họ.”
Sắc mặt Yến Thu Huyền hơi thay đổi, tức giận nhìn nàng, không nghĩ tới nàng lại có thể nói ra cái chế.t đột ngột của cha một cách nhẹ nhàng như vậy! Xem ra quả thật là nàng không có một chút tình cảm nào đối với Yến gia.
Nàng cười híp mắt nhìn nàng ta.
Mặt đối mặt mấy giây, nàng ta hừ một tiếng rồi lại sải bước rời đi.
Cười cái gì chứ, giờ thì cứ cười đi, chờ nàng ta bước vào hậu viện của Lục hoàng tử, trở thành trắc phi, đến lúc đó nàng vẫn phải chào nàng ta, quan trọng là trắc phi bên này thì Chu Trạch Cẩn cũng không cần.
Tạ Thanh Vân chú ý tới động tĩnh bên ngoài, liền đi tới nhẹ giọng: “Quan hệ của muội với nàng ta không tốt à?” . Truyện Ngược
Nàng gật đầu: “Năm ngoái có xảy ra chút chuyện, chính là do nàng ta làm, nhưng nàng ta lại đổ tội cho muội, quan hệ kiểu này còn có thể tốt được nữa sao?”
Bầu không khí nhà nàng ấy không tệ, Tiêu gia lại hòa thuận, mặc dù cũng nghe qua một ít nữ tử ở nhà đấu đá nhau rất đáng sợ, nhưng người bên cạnh mình phải trải qua những thứ này khiến nàng ấy rất sợ, buồn bực nói: “Tỷ muội một nhà với nhau, sao lại làm mọi chuyện trở nên ầm ĩ như vậy làm gì?”
Vừa dứt lời, Tứ hoàng tử và Tiêu phu nhân bên kia đã nói chuyện xong, hắn ta đi tới, lúc đi ngang qua nàng, hắn ta cười: “Hôm nay được trò chuyện với Hương Quân thật là vui, còn có chút chưa thỏa mãn, nếu có cơ hội, bổn vương muốn mời Hương Quân ăn cơm, bàn chuyện về những món ăn đặc sắc của các địa phương khác.”
Nàng nở nụ cười lịch sự: “Không cần thiết đâu, đó là tất cả những gì ta biết, nếu điện hạ thích, không bằng ngài cứ đi đến phố ẩm thực, tài nấu nướng của đầu bếp bên kia giỏi hơn.”
Bọn họ không quen biết thì hẹn nhau ra ngoài làm gì?
Nụ cười trên môi Hoài Vương tắt ngúm, nhìn nàng một cái thật lâu, lễ phép tạm biệt rồi rời đi.
/385
|